Edit: Thẩm Tiệp dư.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Tuy rằng vừa rồi Thẩm Vũ không nói rõ, nhưng Tề Ngọc lại hiểu ý trong lời nói của nàng. Hắn hơi nheo mắt lại nhìn nàng, mang theo vài phần áp bức.
"Vậy Hoàng thượng tự trèo lên hái lê đi, thần thiếp đỡ thang cho người, có ngã cũng đừng trách mắng thần thiếp!" Thẩm Vũ vừa nói vừa giơ tay lên làm bộ muốn đỡ thang.
Đôi tay của Thẩm Vũ mảnh khảnh, hơn nữa còn mềm yếu không có lực, Tề Ngọc cẩn thận liếc mắt xem xét, liền cảm thấy cánh tay nhỏ trông như nhánh cây này chắc chắn sẽ không đỡ được thang, trừ khi hắn muốn ngã chết. Hơn nữa Thẩm Vũ cực kỳ mang thù, vừa rồi Tề Ngọc đối với nàng như vậy, đến lúc đó chắc chắn bị nàng trả thù.
"Được, trẫm làm thang cũng được, nhưng chỉ một lần này thôi. Các ngươi đều quay người đi cho trẫm!" Cuối cùng Tề Ngọc lựa chọn thỏa hiệp, hắn thấp giọng nói, quay đầu lạnh lùng phân phó cung nhân.
Bọn người Lý Hoài Ân vô cùng nghe lời xoay người, đưa lưng về phía hai người Thẩm Vũ, vẻ mặt rất kinh ngạc, trong lòng liên tục cảm thán. Hoàng thượng sẽ không thật sự để cho Hoàng hậu nương nương cưỡi lên đó chứ?
Bởi vì không nhìn thấy tình hình phía sau, cho nên mọi người chỉ có thể tự suy đoán ở đáy lòng, phía sau rốt cuộc là một bức tranh như thế nào?
Tề Ngọc lạnh mặt nhìn lướt qua một vòng, ngoài hắn và Thẩm Vũ thì không có người thứ ba nhìn thấy, đáy lòng hắn mới thả lỏng một chút. Hắn vén quần áo, chậm rãi ngồi xổm, ngẩng đầu vẫy tay về phía Thẩm Vũ kêu nàng đến.
Nhìn nam nhân ngày thường cao hơn nàng rất nhiều, lúc này bỗng nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh, lùn hơn một đoạn lớn. Sự tương phản mạnh mẽ như vậy khiến trong lòng nàng sinh ra một loại cảm giác kì diệu. Tựa như hiện tại nàng đã chinh phục được nam nhân này.
Hoàng thượng rất ít khi cong đầu gối với ai, hắn luôn cao cao tại thượng, xưa nay chưa từng cho phép vị trí của mình thấp hơn người khác, giờ đây hắn lại cam tâm tình nguyện ngồi xổm trước mặt Thẩm Vũ, hơn nữa còn để cho nàng cưỡi lên vai mình.
"Chần chừ cái gì, còn không nhanh lên, nếu không trẫm đổi ý đó!" Hoàng thượng thấy Thẩm Vũ chậm chạp không nhúc nhích, không khỏi nhíu mày, mất kiên nhẫn thúc giục nàng. Rõ ràng là khoảnh khắc này, hắn thực sự muốn trôi qua thật nhanh.
Thẩm Vũ lập tức bắt đầu hành động, cho dù Hoàng thượng có tâm tình gì, thì đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một. Bỏ lỡ sẽ không có lần sau! Vì lẽ đó nên Thẩm Vũ trực tiếp nhấc váy, may mà hôm nay nàng ăn mặc nhẹ nhàng, quần phía dưới cũng rất gọn, nàng giơ chân trái lên quàng qua cổ nam nhân, đặt mông ngồi lên bả vai hắn.
Tề Ngọc thấy nàng ngồi vững, hơi dùng sức đứng thẳng dậy. Thân thể Thẩm Vũ hơi lay động, hiển nhiên không ngờ Tề Ngọc đột nhiên đứng lên, hai tay múa may theo bản năng, trong hoảng loạn vô tình nắm được một thứ để duy trì cân bằng.
"Thẩm thị A Vũ, nàng đừng kéo ngọc quan của trẫm, tóc sắp rớt rồi!" Thanh âm nghiến răng nghiến lợi truyền tới, mang theo vài phần tức giận bất bình.
Đợi sau khi Tề Ngọc đứng vững, Thẩm Vũ lập tức buông tay ra, ngọc quan của Hoàng thượng đã bị nàng kéo lệch. Nàng ngồi trên vai Hoàng thượng, hai bắp đùi đặt trên bả vai, lúc Hoàng thượng đứng dậy, tầm mắt nàng cũng mở rộng không ít. Hơi duỗi tay thì đã có thể hái được lê, hơn nữa nhìn xuống có thể thấy mọi người, trong lòng thầm cao hứng.
"Nhanh hái lê, tuy rằng trẫm cõng nàng, nhưng không phải là cái thang. Vả lại ngày thường không nhận ra được, bây giờ mới phát hiện, thì ra nàng nặng như vậy!" Sau một hồi không thấy nàng có động tĩnh, Tề Ngọc lại thúc giục lần nữa, mày sắp nhăn lại thành một đoàn.
Có trời mới biết hắn cõng Thẩm Vũ, lòng có bao nhiêu ngượng ngùng, máu trong người sôi lên, xông thẳng lên não, cả khuôn mặt sung huyết, nhìn hơi ửng đỏ.
"Thần thiếp tất nhiên là nặng, bởi vì hiện tại người Hoàng thượng cõng trên vai, đối với người mà nói là vô cùng quan trọng!" Thẩm Vũ nghe hắn nhắc nhở, không dám có chút chậm trễ, bắt đầu hái lê. Chỉ là những lời phản bác thốt ra lại chứa vài phần trêu chọc.
Hiện giờ Hoàng thượng đang cõng nàng, lá gan Thẩm Vũ cũng lớn hơn không ít. Nhưng khi hái được lê, cúi đầu lại phát hiện giỏ lê ở chỗ khá xa, nếu Thẩm Vũ muốn bỏ lê vào giỏ, Hoàng thượng phải bước vài bước qua, rồi lại bước về.
Tất nhiên Hoàng thượng cũng phát hiện vấn đề này, chân mày hơi nhướng lên, khẽ "chậc" một tiếng.
"Đừng nhúc nhích, trẫm cõng nàng đi lấy giỏ. Cẩn thận đừng để ngã xuống!" Hoàng thượng vừa nhỏ giọng dặn dò, vừa chậm rãi đi về phía cái giỏ.
Hắn đi tương đối chậm, đôi tay đặt lên chân Thẩm Vũ cố định vị trí của nàng. Đến chỗ cái giỏ, hắn buông một tay ra, từ từ ngồi xổm xuống. Bả vai nam nhân hơi nghiêng, Thẩm Vũ lại quơ quào bắt thứ gì đó theo bản năng để bản thân không bị ngã, nàng nhớ đến lời nói của Hoàng thượng, vòng qua ngọc quan, trực tiếp nắm lấy lỗ tai hắn.
Một tay nắm lấy lỗ tai, một tay cầm quả lê. Tư thế có chút quái dị, Hoàng thượng cũng không quan tâm dáng vẻ chật vật của bản thân, cầm lấy giỏ rồi đi đến dưới gốc cây lê. Thẩm Vũ để quả lê vào giỏ, một lần nữa rướn người lên ra sức hái lê.
Sau khi Thẩm Vũ hái được vài quả lê ở cùng một chỗ, chân hơi nhúc nhích, ra hiệu Hoàng thượng nhích qua bên cạnh một chút. Không thể không nói, nàng sử dụng cây thang Hoàng thượng rất thuận tay. Muốn đến chỗ nào thì đến chỗ đó, quan trọng nhất là nàng không cần xuống thang vẫn có thể hái được lê.
Đợi sau khi giỏ đựng đầy lê, Hoàng thượng lại khom lưng, để Thẩm Vũ đi xuống. Không thể không nói, do cõng nàng quá lâu mà cổ đã mỏi nhừ. Thẩm Vũ đang hưng phấn nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hoàng thượng bèn vội vàng lấy lòng, giúp hắn xoa bóp cổ và bả vai.
"Hoàng thượng, người nhìn xem, thần thiếp hái được rất nhiều lê, thu hoạch thật phong phú!" Thẩm Vũ giơ tay chỉ vào giỏ lê, cười vui vẻ.
Tề Ngọc âm trầm liếc mắt nhìn nàng, nhân tiện ném qua một ánh mắt xem thường, không thèm đáp lại lời nàng, cất giọng quát thẳng về phía những nô tài đang đứng bất động: "Thất thần cái gì, còn không nhanh tới hái lê. Hái xong mới được về!"
Hoàng thượng vừa nói xong, cung nhân lập tức quay người lại, cầm lấy giỏ đi đến dưới gốc cây. Có điều không đủ thang, những người không đứng trên thang đều không với tới lê. Nhìn vẻ mặt của Hoàng thượng không quá tốt, đáy lòng nói thầm, không đủ thang, có thể trách ai chứ!
Cuối cùng vẫn là Minh Âm to gan, hét to với một tiểu thái giám, để hắn cõng mình đi hái lê. Hình ảnh của hai người, chính là bản sao của Hoàng thượng và Thẩm Vũ, tuy rằng các cung nhân khác không dám ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại luôn hướng về phía bên kia. Hiển nhiên trong đầu bọn họ, đã đổi Minh Âm và tiểu thái giám kia thành Hoàng thượng và Thẩm Vũ.
Sắc mặt Tề Ngọc càng thêm khó coi, không nháy mắt nhìn chằm chằm Minh Âm. Ánh mắt sắc bén mang theo lạnh lẽo, tựa như hai thanh kiếm sắc bén, hướng về phía đó.
Minh Âm cố gắng ra vẻ trấn định, nàng làm như vậy, đều bởi vì Hoàng thượng sốt ruột hái lê nhưng lại không có thang nên mới ra hạ sách này. Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là, nàng không thấy cảnh tượng Hoàng thượng cõng Hoàng Hậu nương nương, nên nàng lấy bản thân ra thí nghiệm một chút.
Tất cả cung nhân đều ra trận, giỏ mang đến nhanh chóng được lấp đầy. Vì thế đoàn người lại xuống núi, rõ ràng Hoàng thượng đề nghị đi hái lê, kết quả khi xuống núi chỉ có mình hắn xụ mặt, chính là vẻ mặt không vui. Thẩm Vũ mặt mày vui mừng, kéo vạt áo Hoàng thượng, thỉnh thoảng lại ghé vào tai hắn thấp giọng cười nói.
Về tới hành cung, Minh Tâm thấy có ba bốn giỏ lê, sai người đem đi rửa sạch rồi gọt vỏ, đưa cho hai vị tiểu Hoàng tử nếm thử. Thẩm Vũ vô cùng hưng phấn, trừ lúc đi lên núi rồi về, cũng không cần làm gì, bởi vậy cũng không thấy mệt.
Đêm đó Hoàng thượng không đến chỗ Thẩm Vũ, một mình trốn ở trong phòng, cầm tờ giấy viết rồi lại vẽ, tựa như đang mưu đồ chuyện gì đó. Lý Hoài Ân nhón mũi chân, rướn người nhìn vào trong. Chân mày Hoàng thượng hơi nhíu lại, tựa như đang gặp chuyện phiền lòng.
Không cần đoán cũng biết, hôm nay Hoàng thượng bị mất mặt lại mệt mỏi, nhất định đang suy nghĩ kế hoạch gì đó, muốn cùng Hoàng hậu nương nương hoà nhau một ván. Tuy rằng ở trong mắt cung nhân, dù ai nghĩ ra biện pháp tra tấn đối phương, cuối cùng hai bên đều bị xui xẻo. Chỉ là oán khí ở đáy lòng Hoàng thượng cần phải có biện pháp giải tỏa.
Quả nhiên, hôm sau lúc Hoàng thượng ra ngoài, mang dáng vẻ sảng khoái thoải mái. Hắn ném thẳng mảnh giấy cho Lý Hoài Ân, thấp giọng dặn dò: “Dựa theo nội dung trên mảnh giấy, chuẩn bị đầy đủ đồ vật. Hôm nay trẫm muốn cùng Hoàng Hậu so tài câu cá!”
Lý Hoài Ân vội vàng cất mảnh giấy, nhanh chóng lui xuống sai người chuẩn bị. Phía sau chân núi có một thác nước, có rất nhiều cá. Phòng bếp thường xuyên phái người đi kéo một mẻ cá để nấu nướng. Câu cá được xem như so tài văn nhã, đáy lòng Lý Hoài Ân thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ là ngồi một chỗ rải mồi mà thôi, hắn cũng không tin, hai người mỗi lần hại người đều xui xẻo, bây giờ có thể làm ra được chuyện gì chứ. Chỉ câu cá thôi, sẽ không gây họa gì.
Đợi toàn bộ vật dụng đều được chuẩn bị xong, Hoàng thượng hưng phấn đi đến tẩm điện của Thẩm Vũ, bảo nàng thay xiêm y rồi trực tiếp kéo đi.
“Hoàng thượng, khi còn bé thần thiếp từng cùng bọn tỷ muội câu cá, có điều đợi khoảng một hai canh giờ, cũng không câu được con nào. Mấy vị tỷ muội khác, đều thắng lợi trở về, thậm chí muội muội nhỏ nhất, cũng câu được hai con cá. Vì thế thần thiếp bị bọn tỷ muội chê cười, nói là đã bị cá nguyền rủa!” Từ đó thần thiếp đã quyết tâm không bao giờ câu cá nữa!” Tay Thẩm Vũ bị hắn nắm chặt, miệng vẫn nói mãi không ngừng.
Đương nhiên phần lớn đều là oán giận, ở phương diện câu cá, nàng thật sự vô cùng không thành thạo! Hoàn toàn có thể nói là cá câu nàng!