Edit: Cảnh Thục viện.
Beta: Rine Hiền phi.
Lực chú ý của Tề Ngọc càng thêm tập trung, hiển nhiên nữ nhân kia cũng có chút công phu quyền cước, chẳng qua ở trong mắt hắn thì nhiều lắm chỉ như mèo cào thôi. Còn nam nhân tương đối gầy yếu, lảo đảo xiêu vẹo như người bệnh lâu năm ở trên giường.
“Hứa Vi Nhiên, nhà ta đã mua ngươi làm phu nhân của ta, đừng có mơ vào cung nữa!” Cổ của nam nhân kia bị đôi tay của nữ nhân bóp lấy, miệng không ngừng huyên thuyên, vẻ mặt có hơi dữ tợn.
Còn Hứa Vi Nhiên thì lại cười lạnh lùng, giọng nói hơi nâng cao: “Họ Viên kia, ta vốn dĩ là nên vào cung, là nhà ngươi thiết kế cha ta, mới làm cho ông ấy thay đổi chủ ý! Ngươi đây chính là đoạt nữ nhân của Hoàng thượng, đảm bảo chết chắc!”
Dường như nam nhân kia bị bóp cổ quá chặt, không ngừng thở hổn hển, giãy giụa một lát mới phát ra mấy câu từ cổ họng: “Ta sợ nữ nhân thô lỗ như ngươi làm bẩn mắt Hoàng thượng. Tính cách của ngươi như thế là không phù hợp, căn bản không giống như tiểu thư khuê các nhà quan lại bồi dưỡng ra, mà như là nữ thổ phỉ ấy.”
“Nữ thổ phỉ thì làm sao? Tính cách ta cứ như vậy, không cần giống như những kẻ liễu yếu đào tơ kia. Ngươi nhìn đi tuy rằng nhà ta họ Hứa, nhưng cha ta lại không thích việc vuốt mông ngựa Hứa lão Hầu gia, cho nên ở trong gia tộc vẫn luôn không được coi trọng, vì vậy mới tới khi dễ nhà của chúng ta. Tóm lại bộ dạng con ma ốm này của ngươi, nếu ta gả cho ngươi thì ngày sau sớm muộn gì cũng phải sống như quả phụ, còn không bằng giết ngươi trước, dù sao cũng không có ai nhìn thấy. Kẻ ngu xuẩn ngươi đây còn dám đơn độc tới tìm ta à?” Hiển nhiên Hứa Vi Nhiên không thèm để bụng, lực tay càng lúc càng lớn, xem ra là sắp bóp chết người. Khẩu khí muốn giết người của nàng ngoan độc đến cực điểm, có thể thấy thật sự tồn tại tâm tư này.
Tề Ngọc không khỏi hừ lạnh một tiếng, lại cất bước đi về một hướng khác, trên mặt nở nụ cười lạnh lẽo.
“Hai người kia là ai?” Hắn hỏi Lý Hoài Ân ở phía sau.
Lý Hoài Ân vội vàng đi lên vài bước, đến bên người hắn, thấp giọng nói: “Vị Hứa Vi Nhiên kia gia thế thấp kém, tuy rằng mang họ Hứa nhưng lại không được Hứa lão Hầu gia coi trọng. Nhìn tuổi hẳn là muốn tham gia tuyển tú năm nay. Nam tử Viên thị kia chính là đứa con Viên lão Hầu gia có lúc về già, chẳng qua thân mình gầy yếu, nào biết hai người sẽ lại dây dưa với nhau như thế.”
Ngữ khí của Lý Hoài Ân có vẻ thật cẩn thận, ai biết đến tột cùng Tề Ngọc có thể trở mặt hay không. Rốt cuộc là tới để ngắm đèn, thế nhưng vừa vặn nhìn thấy nam nữ đánh nhau, ở trong mắt Hoàng thượng đây tuyệt đối không phải là cảnh tượng tốt đẹp gì.
“Kéo hai người bọn họ ra, Tết nhất nếu thật sự chết người ở trong Hoàng cung, trẫm khiến cho hai nhà bọn họ chôn cùng. Hơn nữa thông báo với Hứa gia kia, qua mấy ngày nữa đưa nàng ta tới hậu cũng đi.” Ngữ khí của Tề Ngọc vẫn không tốt mấy, chẳng qua câu nói cuối cùng kia lại cố ý muốn lưu Hứa Vĩ Nhiên lại trong cung.
Bước chân của Lý Hoài Ân dừng lại, vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhìn tình hình thì vị Hứa cô nương này đã lọt vào mắt Hoàng thượng. Cũng phải, trong dàn hoa khoe sắc ở hậu cung, chỉ thiếu một nữ nhân hung hãn như thế. Cho dù tính tình Hoàng Quý phi cũng không dịu dàng, nhưng vẫn dịu dàng hơn vị cô nương Hứa Vi Nhiên này.
Tề Ngọc đã bước nhanh rời đi, Lý Hoài Ân thấp giọng dặn dò hai tiểu thái giám mới đi can ngăn trở lại, nhìn bóng ngôi cửu ngũ đằng trước, không khỏi khẽ thở dài một hơi. Quý Phi nương nương sắp phải hồi cung, thế nhưng chui ra một cô nương không giống người thường này, sau khi Hoàng Quý phi hồi cung, có vẻ như lại có trò hay rồi đây.
Không quá mấy ngày, bên trong hậu cung có nhiều thêm một vị từ lục phẩm Nhiên Mỹ nhân. Vị Nhiên Mỹ nhân này tính nết táo bạo, trời sinh hiếu chiến, lần đầu đi đến cung Phỉ An Như thỉnh an, đã đắc tội với mấy vị phi tần.
“Tướng mạo Nhiên Mỹ nhân kiều diễm, tính nết lại rất ngay thẳng, thật ra cũng có một vị tỷ tỷ giống như vậy. Chẳng qua theo như ta thấy, vị tỷ tỷ kia học thức phong phú, khí chất tự tạo ra một nét riêng biệt, không phải người khác muốn học là học được. Không nên vẽ hổ không thành lại thành chó, nàng ấy có thể đến phân vị cao, còn ngươi chỉ như bao cỏ thôi!” Trong đó có một người bị đắc tội đã mở miệng, trên người nàng là phục sức phẩm cấp Lương viện, lúc nói chuyện âm thanh thanh thúy, ngữ điệu nâng cao, dường như không hề sợ nguy hiểm vì mấy câu nói thẳng thắn vừa rồi.
Mọi người trong điện đồng loạt nín thở, tuy rằng mấy câu nói đó chung chung, không rõ vị tỷ tỷ được nhắc đến là ai, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, theo như lời vừa rồi của nàng thì chính là Thẩm Vũ. Mà người nói chuyện này, chính là Nguyễn Ngọc đã vào cung cùng lúc với Thẩm Vũ, cho tới tận bây giờ nàng ta vẫn ở vị trí Lương viện, Hoàng thượng còn chưa từng triệu hạnh nàng ta.
Cũng may Nguyễn gia trong thế lực mới phát triển không tệ, cho nên vị Lương viện này sống qua ngày cũng không tính là kém. Gần ba năm sống và rèn luyện trong hậu cung đã dạy nàng ta cách cư xử làm người, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lược bớt ngạo khí và tính tình xúc động lúc trước, vẫn không có cách nào thay đổi. Nàng ta chính là ngũ phẩm Lương viện, cao hơn Mỹ nhân hai cấp bậc, há có thể để một tiểu nha đầu mới ra đời khi dễ mình.
“A, có vẻ thời gian tì thiếp thì vào cung chưa lâu, vị tỷ tỷ này còn chưa hiểu tính tình của tì thiếp. Tì thiếp chưa bao giờ bắt chước người khác, cũng không muốn làm thành cái bóng của ai hết, chư vị tỷ tỷ nhìn cho kĩ, thời gian lâu rồi, tự nhiên sẽ nhận ra được điểm khác nhau giữa tì thiếp với vị tỷ tỷ kia!” Hứa Vi Nhiên nói với Nguyễn Ngọc, dáng vẻ căn bản không thèm để bụng, thậm chí còn cười nhạo một tiếng, trên khóe môi còn treo lên vài phần ý vị trào phúng. Chẳng qua trong đó có ý tứ phủ sạch liên quan với Thẩm Vũ, mọi người đều có thể nghe ra.
Xem ra vị tiểu mỹ nhân này, thật sự không muốn bị đánh đồng với người khác, phần tự tin này thật ra cũng đáng khen.
Sau khi Thẩm Vũ rời cung, Phỉ An Như cứ vậy mà thành người dẫn đầu đám phi tần, nàng nhìn cảnh náo nhiệt bên dưới, trên mặt không ngăn được nở nụ cười khổ. Hoàng thượng chính là thích tính cách nữ nhân không theo khuôn khổ, thật đúng là khổ cho đám tiểu thư khuê các ở phía dưới.
Sắc mặt của Hứa Khâm có chút khó coi, lúc nàng vào cung vẫn chưa được Hoàng thượng sủng ái quá nhiều, cho dù mấy năm nay thăng vị, cũng đều vì cân bằng thế lực hậu cung. Vốn dĩ cho rằng chỉ là Hoàng thượng bài xích nữ nhi Hứa gia, không ngờ gần ba năm sau, Hoàng thượng vậy mà cam tâm tình nguyện sủng hạnh nữ tử họ Hứa. Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói lúc thị tẩm vị Hứa Vi Nhiên này đã làm ra chuyện gì đặc biệt cả.
Cùng là cô nương họ Hứa, thế mà Hoàng thượng lại từ bỏ vị đích nữ là nàng đây, đi sủng hạnh một đứa không biết từ lỗ nào chui ra của Hứa gia. Không lẽ Hoàng thượng trời sinh đã yêu thích mấy thứ không lên nổi mặt bàn này?
Mùng một tháng hai, đúng vào ngày đầy tháng của Nhị Hoàng tử. Tề Ngọc vừa mới hạ triều, liền vội vã chạy về Long Càn cung, thay đổi xiêm y rồi lên thẳng xe ngựa rời cung, thẳng tiến đến Lãng Nguyệt am.
Khi xe ngựa đến, vừa lúc tới buổi trưa, trong viện cũng đang bận rộn, tất cả đều biết hôm nay là ngày đầy tháng của tiểu chủ tử, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong. Đại Hoàng tử đã hơn một tuổi, nói chuyện vô cùng rõ ràng, hiện giờ đang đứng ở bên mép giường nhìn Nhị đệ thổi bong bóng.
“Mẫu phi, Hoàng đệ có thể chơi chong chóng không? Thú vị lắm đó.” Đại Hoàng tử mở to hai mắt nhìn, chậm rãi kề sát vào Nhị Hoàng tử, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Hiện tại sự chú ý của hắn đã dời khỏi việc ăn uống, tiểu tử vô cùng hứng thú với đồ chơi được bán trên phố.
Thẩm Vũ đã ra ở cữ, trên mặt có thêm chút thịt, chẳng qua cũng may có xiêm y hỗ trợ, nên không nhìn ra được gì. Nàng nghe Đại Hoàng tử hỏi chuyện, không khỏi cười khẽ. Bởi vì Đại Hoàng tử thích chơi mấy thứ đồ chơi kia, bây giờ lại ở ngoài cung, Thẩm Vũ thường xuyên dặn dò tiểu thái giám mua một ít đồ chơi nhỏ mang vào, sau này hồi cung, khẳng định dính không rời!
“Bây giờ đệ đệ còn nhỏ, vẫn chưa chơi được!” Thẩm Vũ soi gương xong, đi tới mép giường, ôm chầm lấy Đại Hoàng tử, hôn mạnh hai cái trên gương mặt non mềm của nó.
Gần đây sinh con rồi ở cữ, việc chăm sóc Đại Hoàng tử rõ ràng có chút sơ sót. Cũng may tính khí của đứa nhỏ này là tự mình tìm việc vui, cũng rất nghe lời, ngày thường trừ phi Thẩm Vũ cho ôm nó lại đây, còn lại thì sẽ không quậy.
“Đợi lát nữa dùng bữa, Kính Hiên muốn ăn cái gì? Hôm nay là đầy tháng của Kính Thần, sau này Kính Hiên phải chăm sóc đệ đệ, để đệ đệ nghe lời lý lẽ rõ ràng, hiểu chuyện giống như con, giúp cho mẫu phi bớt lo!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng bế thằng bé lên, đặt nó ngồi ở trên đùi, hai mẫu tử đã lâu chưa gần gũi như vậy.
Thẩm Vũ nói một hơi quá nhiều lời, rõ ràng tư duy của Đại Hoàng tử theo không kịp, nó nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, lại nhìn chằm chằm Nhị Hoàng tử, cuối cùng mới mềm mại nói: “Nhưng mà Hoàng đệ chỉ biết ăn, Kính Hiên dạy không được!”
Vốn dĩ tâm tình Thẩm Vũ đang tốt, nghe câu này xong đều bay sạch không còn gì. Không sai, nhi tử nàng sinh ra chỉ biết ăn! Đến một đứa bé cũng có thể nhìn ra điều này. Theo lý thuyết, lúc đầy tháng thì trẻ con hẳn nên hoạt bát một chút, nhưng đứa bé này ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ, ngẫu nhiên mông lung mở hai mắt nhìn thế giới một chút, rồi lại nhắm lại.
Thậm chí phần lớn thời gian uống sữa, đều là vừa ngủ vừa uống, không hề nâng mí mắt lên chút nào! Thẩm Vũ sợ đứa nhỏ này có vấn đề gì, đã tự tìm thái y đến xem, mỗi ngày thái y đều nói lời y chang: Không có vấn đề gì, Nhị Hoàng tử rất khỏe mạnh!
Sau đó cộng thêm một câu lúc trước của bà đỡ: “Tiểu Hoàng tử cát nhân thiên tướng, rất dễ nuôi, thật là khiến lão thân đố kỵ!”
Đố kỵ cái rắm! Đồ tham ăn này quá nhiều nhược điểm, mỹ thực toàn thế gian này đều là nhược điểm của nó a! Về sau nếu có người dùng một cái tương giò đổi lấy ngôi vị Hoàng đế thì làm sao bây giờ? Nếu bởi vì một chuỗi hồ lô đường mà bán vợ con thì làm sao bây giờ? Cái đồ tham ăn này nhất định phải cùng đồ ăn sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?
Thẩm Vũ dường như đã thấy tương lai tăm tối của Tề Kính Thần, nữ nhi giống mẫu thân, nhi tử giống phụ thân! Chắc chắn lúc trước Hoàng thượng đã nhìn thấu bản chất tham ăn này của Nhị Hoàng tử, vậy nên mới lấy cho hắn cái tên “Tề Kính Sanh”, không ngờ lại thật chuẩn xác!
“Khi còn nhỏ Kính Hiên cũng chỉ biết ăn thôi, chờ Hoàng đệ trưởng thành rồi sẽ khác!” Thẩm Vũ giật mình suy nghĩ chút, mới nhỏ giọng mở miệng, nỗ lực làm cho ngữ khí trở nên kiên định, nàng không thể từ bỏ!
“Ồ, vậy chờ đến khi đệ đệ lớn lên giống như con, con sẽ dạy đệ ấy sau.” Đại Hoàng tử nhìn vào mắt của Thẩm Vũ, vô cùng nghiêm túc gật gật đầu, tuy rằng giọng nói vẫn non nớt, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định.
Thẩm Vũ chua xót gật gật đầu, vĩnh viễn sẽ không có một ngày như vậy!
Lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài đã có người tiến vào thông báo, Hoàng thượng tới rồi. Đồ ăn đã dọn lên bàn, Thẩm Vũ ôm Đại Hoàng tử đi qua, để cho thằng bé ngồi trên ghế còn nàng tự mình ra nghênh đón.
Còn chưa đi được hai bước đã nhìn thấy nam nhân mặc một thân thường phục màu xanh ngọc đi đến.