Edit: Huyền Hiền viện.
Beta: Rine Hiền phi.
Cảm giác không còn sức lực càng thêm rõ ràng, Thẩm Vũ thật sự hơi khó tin vậy mà Hoàng thượng lại nói ra những lời như vậy.
Nàng lại một lần nữa hoài nghi, cuối cùng Hoàng thượng có xem Nhị Hoàng tử là thân sinh của hắn hay không. Dù sao đứa bé này cũng còn quá nhỏ, lúc Đại Hoàng tử được một tuổi đã bị đưa đến thiên điện ngủ, bây giờ Nhị Hoàng tử, nếu dựa vào ý của Hoàng thượng, không phải mấy tháng nữa đã phải dọn đến thiên điện rồi sao?
“Được rồi, vậy đầu xuân sang năm thần thiếp và Nhị Hoàng tử sẽ quay trở về.”
Thẩm Vũ duỗi duỗi cổ nhẹ giọng nói một câu, lập tức nhận lại ánh mắt xem thường của Tề Ngọc.
Ngày đó, Hoàng thượng cũng không hồi cung, mà ở lại Lãng Nguyệt am. Tuy nói không hợp quy tắc, nhưng cũng không ai dám nói thêm nửa câu.
Lý Hoài Ân lại lo lắng, hắn vội vàng tìm thị vệ đưa tin về cho thái giám Long Càn cung, tỉ mỉ dặn vài câu. Nếu Hoàng thượng ở lại đây thì thật đúng là không biết khi nào quay trở về. Dù sao cũng là mùng một năm mới, những phi tần chủ tử kia chắc chắn sẽ nắm bắt lấy cơ hội tốt này mà đi Long Càn cung, tìm Hoàng thượng.
Hơn nữa mùng một đầu năm, Thái hậu và Hoàng Quý phi đều không ở trong cung, Hoàng thượng lại không lộ mặt ở hậu cung, thật sự là không thể nào nói nổi.
Thị vệ suốt đêm chạy về hậu cung, đến Long Càn cung truyền lại lời của Lý Hoài Ân, liền nhìn thấy mấy cung nữ thái giám túc trực ở Long Càn cung mặt ủ mày ê, Hoàng thượng đây là muốn lấy mạng của bọn họ nha.
Tin tức Hoàng thượng cưỡi ngựa nhanh như điện chớp rời cung được lan truyền rất nhanh, các vị chủ tử nơi hậu cung luôn luôn vô cùng quan tâm đến hành tung của Hoàng thượng, chăm chú nhìn xem vị cửu ngũ chí tôn này, ở đêm ba mươi sẽ triệu hạnh ai, nhưng kết quả là chờ đến rạng sáng mùng một năm mới, vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Đợi đến lúc bọn họ thu được tin tức, mọi người đều như nghe được tin dữ vậy, trong lòng vô cùng bức xúc. Trong cung nhiều cung phi mỹ nữ như vậy, thế nhưng Hoàng thượng lại không xem trọng, liều mạng chạy ra ngoài cung, chẳng lẽ đã thu được người đẹp yêu kiều nào ở bên ngoài rồi?
Thẩm Vũ nói với Hoàng thượng thêm mấy câu, sau đó Hoàng thượng đến nhà chính nghỉ ngơi. Thẩm Vũ ôm Nhị Hoàng tử ngủ ở sườn phòng, tuy rằng ba người không nằm ngủ bên cạnh nhau, nhưng lại có một đêm an lành ngon giấc.
Nhưng thật ra ở nơi hậu cung có không ít chủ tử nương nương không có cách nào ngủ ngon được. Vừa nhớ đến việc Hoàng thượng chạy ra khỏi cung trong đêm ba mươi, bây giờ lại không biết ở bên tiểu yêu tinh nào, trong lòng phẫn hận vô cùng, thầm cắn chặt răng.
Trong bụng lửa nóng ngùn ngụt, trong đầu miên man suy nghĩ, càng không có cách nào ngủ được. Trời còn chưa sáng đã có không ít cung điện thắp đèn, đương nhiên là hầu hạ chủ tử nương nương rửa mặt chải đầu.
Mấy cung nhân hầu hạ bên cạnh ai nấy đều vẻ mặt mệt mỏi, buổi tối hôm qua là đêm ba mươi tết đón giao thừa, không ít người thoải mái chơi đùa vui sướng, nên lúc này hơi không có tinh thần.
Lại nhìn chủ tử nương nương, vẻ mặt cũng vô cùng mệt mỏi, thậm chí dưới đôi mắt còn có vệt xanh, nhìn thấy rõ được cả quầng thâm mắt, nhưng mà với chuyện dậy thật sớm này, lại là nhất ý cô hành [1].
[1]一意孤行: Cô hành tức một mình hành sự. Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.
Xuất xứ: Hán. Tư Mã Thiên 司马迁: Sử kí – Khốc lại liệt truyện 史记 - 酷吏列传
“Cô lập hành nhất ý” mang ý nghĩa khen tặng, nhưng về sau diễn hoá thành thành ngữ “nhất ý cô hành” lại mang ý nghĩa chê bai.
Đức phi làm như thế nào cũng không ngủ ngon được, dù sao Hoàng thượng chưa thông báo lời nào đã tự ý xuất cung như vậy, chuyện này chắc chắn không tầm thường, vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng nàng, không cách nào xua đi được.
Nàng đã dậy từ rất sớm, nhưng ngại vấn đề thân phận, nên chờ cho sắc trời sáng lên chút mới ngồi kiệu đi ra.
Nhưng Long Càn cung lại không có chút ánh sáng nào phát ra, cho thấy chủ nhân bên trong còn chưa dậy hoặc nói căn bản là cả đêm không về.
Khuôn mặt Đức phi lạnh băng, nàng nhẹ nhàng nheo mắt nhìn lướt qua, bên ngoài đã có không ít người chờ. Đang ríu rít tranh luận cái gì, nhìn thấy kiệu của Đức phi đi đến, như là tìm được người hiểu được tiếng lòng của họ, lập tức vây quanh lại.
“Đức phi tỷ tỷ, theo ta thấy thì Hoàng thượng còn chưa hồi cung đâu, cho dù hôm qua có chuyện gì quan trọng, hôm nay người cũng nên trở về nhận hành lễ của bọn thần thiếp mới đúng.”
Trong đó có người lớn gan, nhỏ giọng lên tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Nàng ta vừa dứt câu, lập tức các phi tần vây xung quanh cũng theo đó mà mở miệng, tiếng phụ họa nổi lên bốn phía. Tất cả đều là dò hỏi Hoàng thượng đi chỗ nào, oanh oanh yến yến, rất náo nhiệt.
Đức phi không kiềm chế được nhíu mày, nàng híp mắt nhìn chung quanh. Cũng không nhìn thấy Hứa Khâm và Thôi Cẩn, nhưng liếc mắt qua đã thấy Phỉ An Như.
Bên cạnh Phỉ An Như cũng không có mấy phi tần đứng cùng, nàng khoác một chiếc áo choàng màu ánh trăng, phía trên có thêu một nhành hoa mai đang hé nở, nhìn vô cùng đáng yêu. Chỉ là vẻ mặt Phỉ An Như lại nghiêm túc đứng đắn quá mức, đứng ở nơi đó ngược lại làm cho người khác cảm thấy có chút cô đơn lạnh lẽo.
“Sao Lương phi muội muội lại đến sớm như vậy? Thân thể của muội không được tốt lắm.”
Đức phi chậm rãi đi đến, vẻ mặt tươi cười quan tâm, giọng nói lại ôn hoà, như là tỷ tỷ đang quan tâm muội muội vậy.
Phỉ An Như nhướng nhướng mày, trong tứ phi “Hiền Lương Thục Đức” thì Đức phi được xếp cuối cùng, dựa theo phân vị, theo lý nàng ta nên gọi Phỉ An Như một tiếng tỷ tỷ, lúc này lại tự nhiên gọi nàng là muội muội.
“Đa tạ quan tâm, các muội muội đều lo lắng an nguy của Hoàng thượng. Nhưng mà ta lại sợ làm ầm ĩ lên thì sự việc sẽ trở nên khó coi, đến lúc Hoàng thượng trở lại, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Hiện giờ thế cục vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế, nên ta muốn khuyên vài câu để bọn họ trở về, đợi đến khi Hoàng thượng hồi cung lại đến thỉnh an. Nhưng mà xem tình hình này, hẳn là sẽ không có ai nghe lời ta.” Phỉ An Như không nhanh không chậm nói, dăm ba câu đã giải thích rõ vì sao nàng cũng ở đây.
Nàng và những phi tần này có suy nghĩ khác nhau, chỉ vì bọn họ quá ầm ĩ nên nàng mới ra mặt, làm cho bọn họ im lặng bớt một chút.
Sắc mặt Phỉ An Như vẫn luôn không được tốt, từ lúc nàng vừa mới tiến cung bởi vì bị kích thích, nên dẫn đến con đường treo cổ tự tử. Sau lại bởi vì Hoàng thượng tức giận ngừng thuốc của nàng, cho nên mỗi khi trời chuyển đông giá rét, thân thể nàng sẽ lúc nóng lúc lạnh, khi tốt khi xấu, đương nhiên là do bệnh không được trị dứt tận gốc.
Đức phi vừa nghe những lời này thì âm thầm cắn chặt khớp hàm. Tuy nói Phỉ An Như là thế lực bên người Hoàng thượng, nhưng vẫn luôn khiêm tốn, trừ lúc vừa tiến cung làm một vài chuyện ngu xuẩn ra, cho đến bây giờ nàng ta giống như đang ẩn nấp vậy, rất khó làm cho người khác chú ý đến.
Chẳng qua là sau khi Thẩm Vũ rời cung, nàng ta giống như đột nhiên suy nghĩ thông suốt, bắt đầu giúp đỡ Hoàng thượng khống chế thế lực nơi hậu cung, đương nhiên Phỉ An Như hình như chỉ lo bên thế lực tân quý, còn các phi tần thuộc thế gia và Thái hậu, trên cơ bản là không để ý đến.
Ngay cả hiện giờ, Phỉ An Như đứng ở chỗ này cũng là vì nàng muốn khuyên nhủ các phi tần không nên làm chuyện vượt quá thân phận.
“Muội muội nói rất đúng, nhưng dù sao hôm nay cũng là mùng một đầu năm mới, Hoàng thượng đã đi ra ngoài một đêm, nếu còn không hồi cung, chỉ sợ phải phái người đi ra ngoài tìm kiếm, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Đức phi cười hai tiếng, nàng biết Phỉ An Như không cùng một suy nghĩ giống các nàng, hơn nữa rất có thể sẽ trở thành lực cản lớn nhất.
Phỉ An Như nhàn nhạt nhìn nàng vài lần, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh lẽo, thấp giọng nói: “Hy vọng ngươi có thể hiểu rõ ý của ta, nhiều người theo Hoàng thượng xuất cung như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ. Nếu cứ ở đây làm ầm ĩ, bị những người có tâm nghe được, đến lúc đó hậu cung xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ Hoàng thượng trách cứ xuống dưới, Đức phi chính là người xui xẻo đứng mũi chịu sào.”
Phỉ An Như cố ý đè thấp giọng nói xuống đến nhỏ nhất, ngữ khí có chút uy hiếp, đương nhiên trong đó cũng có ý cười nhạo.
Sắc mặt Đức phi trở nên trắng bệch, cuối cùng cũng chỉ có thể cam chịu cắn môi dưới mà không nói gì.
Bởi vì Lương phi và Đức phi đều đứng im không có động tĩnh gì, các phi tần còn lại như rắn mất đầu, cũng không dám lại làm ầm ĩ hơn nữa.
Những cung nhân túc trực bên trong Long Càn cung đã sớm âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của những những người này. Biết đây là lúc có thể đi ra ngoài, nên có người bước ra bảo các nàng tự trở về cung của mình, hôm nay Hoàng thượng có việc phải ra ngoài xử lý.
Hoàng thượng ngủ một giấc ngon lành, thức dậy trễ hơn nhiều so với thường ngày, nhưng mà vẫn đánh một bộ quyền theo thói quen cũ.
Thẩm Vũ tỉnh dậy còn trễ hơn hắn, nàng là do bị đói nên tỉnh, ý thức mới vừa khôi phục lại chút ít, cảm giác đau đớn ở thân dưới đã lập tức truyền đến.
Tề Ngọc an vị ngồi trên ghế gần đó, đôi mắt chăm chú nhìn vào quyển sách đang cầm trên tay, nghe được tiếng nàng hừ nhẹ thì lập tức ngẩng đầu nhìn qua bên này.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong đáy mắt toát lên sự ôn hoà mềm mại.
“Đói bụng không? Cháo vừa được bưng lên, trẫm còn chưa ăn.”
Tề Ngọc đặt quyển sách trên tay xuống, nhẹ giọng hỏi một câu, ánh mắt ám chỉ chén cháo trong tầm tay hắn.
Thẩm Vũ gật gật đầu, nàng đói đến mức da bụng đã dán vào da lưng. Lúc này nghe hắn nhắc đến cháo, lực chú ý cả người đều lập tức dừng trên chén cháo trong tầm tay hắn, quả nhiên ngửi được mùi cháo nóng hổi tràn ngập không khí, cảm giác bụng càng thêm đói.
“Trẫm cũng đói bụng.” Hắn lộ ra nụ cười hiếm thấy, sau đó bưng chén cháo lên, múc một muỗng cho vào miệng mình, dáng vẻ hưởng thụ hương vị còn lưu lại.
Thẩm Vũ không nhịn được trừng mắt nhìn hắn một cái, người này thật sự quá đáng giận mà.
Còn không đợi nàng càu nhàu trong lòng xong, nam nhân kia đã bưng chén cháo bước tới, từ từ đỡ nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng tựa vào giường. Cầm lấy cái muỗng, từng muỗng từng muỗng chậm rãi đút nàng ăn cháo.
Lúc Minh Tâm tiến vào thì nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt không giấu nổi ngạc nhiên. Vốn phía sau còn có cung nhân đi theo mang cơm lên, tất cả đều dừng bước, yên lặng chờ bên ngoài, cho đến khi Tề Ngọc đút nàng ăn hết một chén cháo rồi, mấy người mới bưng thức ăn tiến vào buồng trong.
Tuy rằng Thẩm Vũ không thể ăn cái gì, nhưng mà lại phải hầu hạ Hoàng thượng cho tốt. Một bàn đồ ăn lớn, đều bốc lên hương thơm ngào ngạt, tinh thần Thẩm Vũ khôi phục lại chút ít, ăn uống cũng tốt hơn nhiều. Nhưng mà nàng vừa mới sinh xong, không thể ăn được, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn ăn.
Tề Ngọc ngồi bên cạnh bàn, nhìn một bàn thức ăn phong phú như vậy, chậm rãi nhướng nhướng mày.
Không chờ hắn động đũa, đứa bé nằm bên cạnh Thẩm Vũ bắt đầu lấy hơi khóc nháo ầm ĩ. Bên ngoài lập tức có bà vú tiến vào, trước tiên là hành lễ với hai người, rồi lập tức tiến đến bên cạnh Nhị Hoàng tử nhìn vài lần.
“Quý phi nương nương, chắc là Nhị Hoàng tử đã đói. Rất nhiều đứa trẻ lần đầu uống sữa, đều là mẫu thân thân sinh ra trận, nương nương, người có muốn thử hay không?”
Trong giọng nói bà vú kia có chút không chắc chắn, dù sao các phi tần ở hậu cung đều rất xem trọng sự sủng ái của Hoàng thượng, chỉ sợ sẽ ít quan tâm đến con mình.
Kỳ thật Thẩm Vũ cũng nghĩ sẽ cho nó bú sữa của mình, nhưng Hoàng thượng lại ngồi ở đây, hơn nữa lúc bà vú vừa nói xong, ánh mắt của nam nhân đã nhìn về qua đây, lực chú ý rõ ràng đều tập trung ở bên này, làm cho nàng có chút tiến thoái lưỡng nan, không biết làm thế nào.
“A Vũ, là sao vậy? Nàng không muốn cho bú sữa sao?”
Tề Ngọc thấy nàng chậm chạp không nhúc nhích, không nhịn được thấp giọng hỏi một câu, miệng còn đang nhấm nháp một miếng cá hương nấu cà tím, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, đứng đắn.
Trong lòng Thẩm Vũ có chút bất ngờ, trực tiếp bế đứa nhỏ trong tã lót ôm vào trong ngực, lúc nàng dùng sức ôm thằng bé lên, cảm giác đau đớn từ dưới thân truyền đến càng thêm mãnh liệt.
Sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng lại cắn chặt răng chịu đựng.