Edit: Tồ Dung hoa.
Beta: Cát Sung dung.
Vân Khê đã được đưa về xe ngựa, mọi người đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt đồng tình như đang nói: Đồng chí, rốt cuộc ngươi cũng tìm được tổ chức.
Nô tài chưa bị Hoàng thượng ngược đãi, không phải nô tài tốt!
Lúc đoàn xe đi hết, Lý Hoài Ân mới nôn xong những thứ trong dạ dày ra, hai mắt hắn đầy sao. Khi trông thấy một chiếc xe ngựa của triều thần đi ngang qua, hắn mặt dày năn nỉ người ta mang hắn theo. Cũng may, hắn là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, vị triều thần kia không nghĩ gì, lập tức cho hắn lên xe.
Trong chiếc xe ngựa đi tít ở đằng trước, bầu không khí rơi vào yên lặng. Tề Ngọc vẫn mang một khuôn mặt lạnh lùng, biểu cảm cứng ngắc trông rất đáng sợ, Thẩm Vũ thì ngược lại, vẻ mặt thoải mái. Theo như cách cư xử của Hoàng thượng, rõ ràng hắn đã bắt đầu nghi ngờ Vân Khê, tất cả đều đi theo kế hoạch ban đầu của nàng.
“Cổ chân còn đau không?” Tề Ngọc lẳng lặng điều chỉnh vẻ ủ dột trên mặt, hắn đột nhiên quay đầu, thấp giọng hỏi Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ hơi sửng sốt, sau khi hiểu ra mới lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không đau nữa.”
Vừa dứt lời thì nam nhân đã đi đến bên nàng, ngồi xuống chiếc đệm cạnh đó. Thế rồi, hắn vươn tay đặt chân trái nàng lên đùi, tiếp tục việc Vân Khê vẫn chưa làm xong.
Không giống nam nhân nổi điên ban nãy, bây giờ Tề Ngọc rất bình tĩnh. Lúc này, lòng bàn tay khô ráo của hắn đang cẩn thận cầm chân ngọc của Thẩm Vũ, mắt hắn cụp xuống, lộ ra mấy phần dịu dàng.
Thẩm Vũ cúi đầu, lặng yên nhìn hắn quấn chặt khăn vải. Xong xuôi, hắn thắt một cái nút ở bên trên.
“Cá cược ban nãy, trẫm thắng. Hẳn là cung nữ kia ái mộ trẫm, nên sau khi hồi cung, nàng phải hầu hạ trẫm!” Tề Ngọc đặt chân nàng lên giường nhỏ. Sau đó hắn ngẩng đầu, trịnh trọng nói với Thẩm Vũ.
Vẻ mặt vô cùng kiên định, mắt nhìn Thẩm Vũ chằm chằm, không hề chớp mắt cái nào.
Tâm tình vui vẻ vừa rồi của Thẩm Vũ lập tức biến mất, Hoàng thượng ôn nhu gì đó, đều là ảo giác hết! Bộ dạng vừa nãy của Vân Khê, chỉ cần là người có mắt nhìn thì có thể đoán được, nàng ấy không hề có một chút tình ý gì với Hoàng thượng. Nếu có thì cũng đi theo chiều hướng chán ghét.
Rõ ràng Hoàng thượng đã nhìn ra, cuối cùng còn hung hăng đạp cho Vân Khê một cước để xả giận. Bây giờ, vì để Thẩm Vũ đang bị thương hầu hạ hắn, hắn nói dối không cần soạn bản nháp trước luôn hả!
Thẩm Vũ xoay đầu không để ý tới hắn, trong lòng âm thầm suy xét nên đối phó thế nào mới phải.
Trước chạng vạng tối, đoàn xe mới đến kinh thành, loạng choạng một lát mới vào cửa cung. Kiệu của các chủ tử đã dừng ở cửa từ sớm, Hoàng thượng bế Thẩm Vũ xuống xe, trên người nàng còn bọc thêm một lớp áo choàng mỏng.
Trang Phi đã theo chúng phi tần chờ ở đó. Vì thân thể Thái hậu không khỏe nên bà không tới. Các phi tần ra nghênh đón đều trang điểm tỉ mỉ, nhưng họ lại chọn xiêm y mộc mạc để mặc. Dù sao Hoàng thượng về sớm trước dự định cũng là vì chuyện chôn cất Thụy Phi, cho dù có muốn Hoàng thượng nhìn mình đầu tiên thì bọn họ cũng không dám làm quá giới hạn.
Hiện tại, ngay cả Trang Phi luôn luôn lạnh nhạt cũng phí không ít tâm tư lên khuôn mặt trang điểm của mình. Có điều, lúc Trang Phi thấy Hoàng thượng bế Thẩm Vũ xuống xe, ý cười trên khuôn mặt hoàn mỹ khéo léo của nàng lập tức cứng đờ.
Thẩm Vũ đi đường nhiều ngày liền, hơn nữa nàng còn bị thương, nên sắc mặt có vẻ hơi tái. Nhưng từ lúc xuất hiện trong mắt mọi người, nàng đã dìm toàn bộ những vị phi tần trang điểm tỉ mỉ kia xuống.
Nếu hỏi ai là cô gái đẹp nhất, đưng nhiên chính là Thẩm Vũ! Chỉ bằng việc lúc này nàng đang nằm trong ngực Hoàng thượng, dù là ai cũng không thể tranh giành!
“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng đi đường vất vả rồi!” Các phi tần khom người, hành lễ với Tề Ngọc.
Âm thanh yêu kiều mềm mại chảy vào tai, một đám mỹ nhân xinh đẹp ở đằng kia đồng loạt hành lễ với Tề Ngọc. Nhưng đến mí mắt Tề Ngọc cũng chẳng thèm nhấc, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi lập tức bế Thẩm Vũ lên long liễn.
Trên mặt tất cả những phi tần xung qua đều lộ vẻ kinh ngạc. Hoàng thượng không chỉ bế Xu Tu nghi, mà còn bế nàng lên long liễn ngay trước mặt mọi người, chuyện này vốn không hợp lễ!
Thẩm Vũ vẫn luôn dùng dư quang để quan sát những phi tần đó. Vừa rồi, lúc bọn họ hành lễ, Thẩm Vũ có phần chấn động. Đây là lần đầu Thẩm Vũ thấy nhiều người hành lễ với nàng như vậy, tuy nàng được hưởng lây ánh sáng của Hoàng thượng, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch.
Nếu một ngày kia, nàng bước lên ngôi vị Hoàng hậu, thế thì những người này cũng sẽ thần phục dưới chân nàng, không cần hưởng lây bất kì ánh sáng của người nào nữa!
“Tâm ý của các ái phi và ái tần trẫm đã nhận được. Thụy Phi qua đời, trẫm đau buồn không kể xiết. Mọi người về cung trước đi, riêng Trang Phi, Lệ Phi và Cẩn Dung hoa theo trẫm đến Long Càn cung!” Tề Ngọc thấp giọng nói, nét mặt vô cùng bình tĩnh, vốn không hề trông thấy bộ dạng "đau buồn không kể xiết" kia.
Giọng nói của nam nhân này chứa chút mỏi mệt, không quá khí phách nhưng lộ ra mấy phần chân thật. Tất nhiên mọi người không dám làm trái, thấy thái giám đã nâng long liễn đi, từng người một mới dần tản đi.
Thẩm Vũ ngồi ngay ngắn trên long liễn, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt mang theo dò xét và ghen ghét sâu đậm đến từ bốn phía, thậm chí trong những ánh mắt đó còn có oán hận. Những ánh mắt này cực kì giống ánh mắt lúc bọn họ bức nàng, chúng giống nhau như đúc, đều mang theo vẻ không cam lòng sâu đậm.
Đầu Thẩm Vũ đội mũ áo choàng, mũ che khuất nửa khuôn mặt của nàng, che luôn cả biểu tình trên mặt, nên người khác vốn không có cách nào nhìn thấy gì. Nàng hơi nhếch khóe môi, trên mặt hiện lên ý cười châm chọc.
Thẩm Kiều đã bị nàng hạ bệ, khoảng cách ngày đến lượt những tiện nhân các ngươi còn xa sao?
Long liễn hạ xuống, Hoàng thượng tự mình bế nàng vào nội điện, ném nàng lên long sàng. Hắn lắc lắc hai cánh tay, vẻ mặt rất mệt mỏi, trông như sắp bị Thẩm Vũ đè gãy đến nơi.
“Nhớ đấy, hôm nay cá cược nàng thua, mau gọi người hầu hạ nàng tắm rửa đi. Lúc trở về trẫm sẽ xử lý nàng!” Tề Ngọc bước đến trước mặt nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như đang thảo luận một vấn đề nào đó rất quan trọng.
Thẩm Vũ dùng hai tay bụm mặt, cười phì một tiếng. Tề Ngọc không để ý đến việc nàng cười, hắn dặn dò cung nữ cạnh đó vài câu rồi bước nhanh ra ngoài. Bước chân vội vã trông như có rất nhiều chuyện cần sắp xếp.
“Lý Hoài Ân đâu? Chết trên đường đi rồi à, sao trẫm vẫn chưa nhìn thấy hắn!” Tề Ngọc ra ngoại điện, bắt một tiểu thái giám ở cửa đại điện, lạnh giọng hỏi.
Tiểu thái giám kia vội vàng gập người hành lễ, thấp giọng trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, Lý tổng quản đang thay y phục ở phía sau, sắp lên đây rồi!”
“Hoàng thượng, nô tài tới rồi!” Vừa đúng lúc Lý Hoài Ân tới nơi. Khuôn mặt hắn tái nhợt, nhìn từ phía xa không còn chút máu. Hắn run rẩy, gần như ngã lộn nhào lăn đến đây. Hắn sợ vì chuyện hắn nôn trên đường, Hoàng thượng sẽ tìm hắn tính sổ ngay tại chỗ này.
Trên đường về, lòng Tề Ngọc chất chứa vài chuyện. Nên chuyện của Lý Hoài Ân, gần như hắn đã quên hết. Bây giờ thấy Lý Hoài Ân đến, hắn thở phào một hơi, người hay dùng mới thuận tay.
“Xu Tu nghi đã cho người giữ chân Vân Khê. Ngươi lập tức sai người lục soát chỗ ở của Vân Khê, nhất định phải cẩn thận lục soát rõ ràng! Không được phép bỏ qua một ngóc ngách nào!” Hoàng thượng lạnh giọng sai bảo. Chuyện thứ nhất phải làm chính là Vân Khê.
Hắn nói với Thẩm Vũ như vậy chỉ đơn giản là vì hắn muốn đường đường chính chính chơi xấu để thắng trận cá cược kia.
Lý Hoài Ân lập tức sai vài tên thái giám đến Tư Dược ti. Còn hắn thì đích thân dẫn người thu dọn ngoại điện. Không lâu sau, ba vị phi tần vừa bị Hoàng thượng điểm danh đã đến Long Càn cung.
“Trang Phi, nàng trả lời cho trẫm, rốt cuộc Thụy Phi chết như thế nào?” Tề Ngọc ngồi trước long án, để ba người các nàng tự tìm ghế ngồi, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm giọng hỏi.
Trang Phi thấy Hoàng Thượng đi thẳng vào vấn đề, trên mặt lộ vẻ khó xử, nàng nhẹ nhàng trả lời: “Khi đó là do Đỗ Viện phán đích thân chẩn bệnh, Hoàng thượng vẫn nên…”
“Trẫm rất mệt, không muốn vòng vo với nàng. Giờ này là lúc nào rồi, Đỗ Viện phán đã sớm hồi phủ, nói hết tất cả những chuyện nàng biết cho trẫm nghe!” Sắc mặt Tề Ngọc ngày càng khó coi, lông mày nhíu chặt, hệt như hắn đã kiềm chế rất lâu, đang chờ để bùng nổ.
Trang Phi vội vàng ngậm miệng, nàng hơi nhíu đôi mày tinh tế, suy nghĩ một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Đầu tiên, người Thụy muội muội nổi rất nhiều mẩn đỏ. Khi đó, muội ấy nghĩ bệnh dị ứng phấn hoa lại tái phát, nên muội ấy cáo biệt ở chỗ Thái hậu, trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Chưa đến nửa canh giờ sau, những nốt đỏ ấy bỗng nhiên sưng lên, biến thành những mụn nhọt lớn, sau đó những mụn nhọt này ngày càng sưng to, thành một khối lớn. Lúc Đỗ Viện phán đến, dù có thi châm cứu người cũng không thể xoay chuyển!”
Trang Phi thuật lại tỉ mỉ, nàng vừa dứt lời thì cả điện rơi vào không khí yên lặng. Da Thụy Phi thật sự dễ nổi mẩn đỏ, mỗi mùa xuân có hoa màu trắng nở, trừ những lúc thỉnh an, phần lớn nàng ấy đều trốn trong phòng.
Nhưng bây giờ vì lý do đó mà chết. Sự kì lạ trong đó, dù là ai cũng sẽ hoài nghi.
“Sau đó, Đỗ Viện phán bảo Ngự Thiện phòng liệt kê những món ăn Thụy muội muội đã ăn ngày hôm ấy. Vừa may, Ngự Thiện phòng vẫn chưa kịp dọn phần thức ăn thừa, Đỗ Viện phán lập tức đích thân đến đó kiểm tra, cuối cùng phát hiện trong đó có cà tím hương cá [1] trộn chung với thịt tôm biển bằm.” Thấy Tề Ngọc không lên tiếng, Trang Phi liền nói sơ qua một lần.
[1]鱼香茄子: Món cà tím hương cá (truyền thống) có mùi tanh của cá nhưng không phải do cá mà từ các loại gia vị như ớt, hành tây, gừng, tỏi, đường, muối, nước tương… Mùi cá là một trong những hương vị truyền thống chính của ẩm thực Tứ Xuyên.
Lời của Trang Phi vừa nói xong thì lông mày Lệ Phi đột nhiên nhíu lại. Vì thể chất Thụy Phi yếu ớt, nên mỗi lần làm đồ ăn cho nàng, Ngự Thiện phòng luôn né hết các loại tôm biển và cá biển, sợ Thụy Phi ăn xong sẽ mắc bệnh. Không ngờ nhiều năm nay Ngự Thiện phòng chưa bao giờ sai sót, vậy mà bây giờ lại làm Thụy Phi mất mạng!
Tề Ngọc không khỏi hừ lạnh, trên mặt mang vẻ cười như không cười. Chuyện xảy ra ở hậu cung, ngày nào cũng có người ghi chép rồi gửi đến Lạc Dương, trình lên cho hắn xem. Lúc còn sống, Thụy Phi từng xảy ra tranh chấp với ai, hắn tất nhiên biết rõ. Nhưng chuyện này được điều tra ra nhanh đến thế, dường như có điều không đơn giản.
“Ái phi cho rằng việc này có liên quan đến ai?” Lông mày Tề Ngọc hơi nhếch lên, hắn khẽ hỏi rồi quay đầu nhìn về phía Trang Phi, trên mặt mang theo ý dò hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của Tề Ngọc, Trang Phi hơi bất ngờ, nàng vốn không nghĩ Hoàng thượng sẽ hỏi thẳng nàng như thế. Sau đó, nàng cười khan hai tiếng, thấp giọng trả lời: “Thần thiếp ngu dốt, không đoán ra được!”