Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Vân Chiêu nghi.
Sau khi đại náo một hồi Thôi Cẩn đột nhiên bị kéo ra, cả người cảm giác mềm oặt. Vết thương sau lưng nàng vô cùng đau đớn, máu tươi đã thấm đẫm y phục, thậm chí nàng còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh, hơn nữa nàng còn đang có bệnh trong người, bây giờ cả người thả lỏng, ánh mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Thụy Phi thôi thở dốc lại định tìm Thôi Cẩn tính sổ, vừa nhìn thấy người đã hôn mê thì tức giận đến mức giậm chân. Nàng mở miệng định mắng nhưng đáng tiếc lực bất tòng tâm, cổ họng nàng vì vừa bị Thôi Cẩn dùng sức bóp mà đau đớn khó chịu, hiện tại không thể phát ra được một âm thanh nào.
Thôi Cẩn nằm nghiêng trong ngực hai cung nữ, tư thế vô cùng khó coi. Vì sợ chạm vào vết thương sau lưng nàng tất cả mọi người đều bị đứng cách rất xa, bọn họ đều bị dáng vẻ không muốn sống vừa rồi của Thôi Cẩn dọa sợ.
Thụy Phi chỉ có thể nhìn thấy mặt của Thôi Cẩn, cũng không biết phía sau lưng nàng ta bị thương thế nào. Cẩn thận nghĩ lại cảm thấy vẫn là mình bị thiệt, nàng liền vịn vào tay cung nữ, lảo đảo đi về phía trước, tựa hồ còn muốn thừa dịp Thôi Cẩn ngất xỉu mà hung hăng đánh lại.
"Thụy Phi nương nương." Một giọng nữ lành lạnh truyền đến, Mục cô cô mang theo thái y tới, bà đã nhìn thấu tâm tư của Thụy Phi, không khỏi nhẹ giọng hô một tiếng.
Thụy Phi ngẩng đầu liếc nhìn bà một chút, thấy phía sau bà còn có thái y nên nàng đành nhẫn nhịn không nổi giận, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
"Mời Thụy Phi nương nương đến thiên sảnh để thái y chẩn đoán, tránh để lại vết thương trên người." Mục cô cô liếc mắt ra hiệu cho hai cung nữ bên cạnh Thụy Phi, đoàn người liền đi về phía thiên sảnh.
Vài cung nữ khác đi đến, cẩn thận nửa kéo nửa đỡ Thôi Cẩn đi về hướng khác. Hiển nhiên là muốn tách Thụy Phi và Tuệ Tần ra để tránh lúc bắt mạch lại tiếp tục náo loạn.
"Hôm nay thân thể Thái hậu có chút mệt mỏi, chư vị nương nương không cần thỉnh an nữa, mọi người hồi cung đi!" Mục cô cô đứng ở cửa, giọng nói được đề cao một chút để bảo đảm tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Sau khi thấy một màn kinh tâm động phách như vậy không ít người đều tụ vào một chỗ, nhỏ giọng thảo luận rời đi. Thẩm Vũ ngồi trên kiệu lặng lẽ trầm ngâm, quả nhiên nàng đã dự liệu đúng, không quá ba ngày Thôi Tú sẽ không xong. Chỉ là gút mắc trong này có vẻ rất phức tạp.
- --
Thôi Tú không còn tin tức gì, Hoàng thượng cũng không che giấu nữa, trực tiếp lấy lễ của Tần vị mà hạ táng. Tuệ Tần vốn luôn liều mạng đuổi theo Thụy Phi lại bỗng nhiên mắc bệnh không dậy nổi, rõ ràng là bị đả kích quá lớn. Trong lúc mê sảng, phần lớn đều nói đến chuyện có liên quan đến Thôi Tú.
Thụy Phi trở về cũng nghỉ ngơi liên tục vài ngày, trên mặt và cổ nàng đều có dấu ngón tay hồng hồng, chính là bị bàn tay Thôi Cẩn bóp.
Tú Tần chết là do rơi xuống nước, nhưng trong ý chỉ của Hoàng thượng không đề cập đến một câu nào. Thôi Cẩn ngã bệnh, phu nhân Thôi gia muốn tiến cung thăm mà không biết nhờ vả ai, chỉ đành lo lắng suông. Cuối cùng vẫn là Thẩm Vương phi đưa thẻ bài đến, có điều cũng chỉ gặp mỗi Thẩm Kiều, Thẩm Vũ lúc đó đợi ở Long Càn cung, còn Thẩm Uyển thì từ chối gặp khách.
"Thẩm Vương phi này, chuyện trong phủ mình còn chưa lo xong đã muốn giúp đỡ người ngoài, còn ngại chưa đủ loạn hay sao!" Tề Ngọc ngồi ở trước bàn, trên bàn bày một tấm bản đồ, vừa nhìn vừa nhỏ giọng thì thầm, giọng nói chứa vài phần trào phúng.
Thẩm Vũ ngồi bên cạnh hắn, trước mặt nàng bày một quyển ‘Lạc Dương dĩ cập phong thổ nhân tình’, đọc từng câu từng chữ rất tập trung. Thỉnh thoảng nàng còn khẽ cau mày, hiển nhiên là đang xem xét vô cùng nghiêm túc.
Nàng nghe thấy tiếng than phiền của Hoàng thượng thì không khỏi khẽ cười, ánh mắt nàng dời khỏi quyển sách nhìn về phía gò má của nam nhân anh tuấn, thấp giọng nói: "Điều này cũng chẳng trách được, dù sao Thôi gia cũng là nhà mẹ đẻ của Thẩm Vương phi. Địa vị của Vương phi ở Thẩm vương phủ một phần cũng là do Thôi gia giúp đỡ, có một số đạo lí cũng giống trong hậu cung mà thôi, không có gì đáng kinh ngạc cả. Có lẽ trong lòng Thẩm Vương phi cũng không tình nguyện dính vào vũng nước đục lần này, nhưng cho dù có nguy cơ gặp phải nguy hiểm thì bà ta cũng phải đưa thẻ bài tiến cung!"
Hoàng thượng nghe nàng nói đạo lý lớn với mình thì trên mặt liền lộ ra nụ cười nhạt. Cũng chỉ có Thẩm Vũ mới có lá gan lớn như vậy, dám nói như thế, thậm chí còn liên hệ tình trạng của Thẩm Vương phi với phi tần trong hậu cung, có vẻ như nàng không hề sợ tính cách điên rồ của Hoàng thượng chút nào!
"Ý của ái tần như vậy, chẳng lẽ là đang oán giận trẫm ư! Ba vị cô nương Thẩm gia các nàng, trẫm đã áp chế đích nữ, nâng nàng lên rồi, nàng còn không hài lòng gì nữa?" Hắn đẩy bản đồ đang cầm trong tay sang một bên, tay chống cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn về phía Thẩm Vũ, giọng nói mang theo vài phần ép hỏi.
Thẩm Vũ nhún vai một cái, quyển sách trên tay đã lật ra hơn nửa, nàng cũng hiểu khá rõ Lạc Dương rồi nên khép sách lại.
"Hoàng thượng đã chọn đi hành cung nào tránh nóng chưa? Tần thiếp cảm thấy Lạc Dương cũng không tồi!" Thẩm Vũ không trả lời hắn mà chuyển đề tài.
Tề Ngọc hơi nhíu mày, không truy hỏi nữa mà lại cầm lấy bản đồ tiếp tục nhìn. Hắn không mấy kiên nhẫn, rõ ràng là cảm thấy hơi khó lựa chọn, hai tay ôm đầu lắc lắc
"Năm nào cũng đi tránh nóng, mấy hành cung này trẫm cảm thấy cũng không khác biệt lắm, thật là chẳng có gì mới mẻ cả!" Hiển nhiên là Hoàng thượng đã buồn bực đến cảnh giới cuối cùng, không hề ý thức được động tác vừa rồi của mình chẳng khác nào đứa trẻ ấu trĩ hết.
Thẩm Vũ hơi kinh ngạc nhìn hắn một lát, nàng không tự chủ được mà cười nhạt, nhẹ nhàng nói: "Nếu Hoàng thượng đã không thích thì tại sao hằng năm vẫn ban bố ý chỉ đi ra ngoài tránh nóng? Lão tổ tông cũng không đặt quy định này, tiên đế có lẽ cũng chẳng thích lặn lội đường xa."
Nghe Thẩm Vũ nhắc đến tiên đế, Tề Ngọc liền "hừ" một tiếng, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn nàng, cuối cùng mới nói: "Phụ hoàng luôn luôn cần cù, trẫm không thể so sánh với người được. Đi nghỉ mát thì không cần ngày ngày lâm triều nữa, trẫm không muốn ngày nào cũng phải xem tâm tư của các triều thần, cũng giống như nàng không muốn gặp Thái hậu vậy!"
Hắn vừa nói vừa nghiêng người về sau rồi nằm nghiêng lên đệm ngồi. Hiếm khi thấy hắn chơi xấu như vậy, trên mặt Thẩm Vũ liền lộ ra mấy phần hoài niệm.
Kiếp trước, sau khi nàng và Hoàng thượng trở nên thân thuộc cũng thỉnh thoảng thấy một bộ mặt khác của bậc cửu ngũ chí tôn. Hiện tại vừa lúc lấy chuyện này làm mục tiêu, Hoàng thượng là một người vô cùng nhạy bén, ý thức lãnh thổ của hắn vô cùng mạnh, chỉ cần ai vượt biên giới mà chưa có sự cho phép của hắn thì hắn sẽ công kích lại mà không chút do dự.
Chuyện mà bây giờ Thẩm Vũ muốn làm chính là phá vỡ phòng tuyến của hắn từng chút một, từ thân đến tâm nàng đều phải chiếm lĩnh vị trí cao nhất!
"Hiếm khi thấy ái tần thay trẫm quyết định, vậy thì đến hành cung Lạc Dương tránh nóng đi! Lý Hoài Ân, bắt đầu chuẩn bị truyền chỉ! Danh sách quan viên đi theo, ngoại điện và hậu cung tách ra, dự tính danh sách mời xong mang lại đây cho trẫm xem qua!" Tề Ngọc đột nhiên ngồi dậy, lập tức vỗ bàn ra quyết định.
Thẩm Vũ chớp chớp đôi mắt, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách trên tay rồi cười nhạt. Kiếp trước nàng hay khuyên Hoàng thượng mang theo nhiều cung phi hầu hạ đi cùng để tỏ ra mình hiền lương, đương nhiên lần này nàng sẽ không ngu ngốc như thế nữa, chỉ cần nàng đi thì nhất định sẽ nghĩ cách chiếm lấy Hoàng thượng.
Cả ngày lẫn đêm, đêm đêm ngày ngày, bầu bạn bên cạnh quân vương!
Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, đương nhiên hiệu suất làm việc của thuộc hạ lập tức nâng cao, không qua mấy ngày đã quyết định xong danh sách. Lần này Hoàng thượng chỉ dẫn theo năm vị phi tần đi theo, đương nhiên có cả Thẩm Vũ trong đó, còn lại bốn người theo thứ tự là Lệ Phi, Thẩm Kiều, Phỉ An Như và Hứa Khâm.
Danh sách vừa công bố ra đã khiến người khác hơi kinh ngạc. Vốn tưởng Thẩm Kiều đã hoàn toàn thất sủng không ngờ lại có mặt trong đó, hơn nữa hai phi tần bên thế gia lại đều xuất thân từ Thẩm gia. Trong lòng các triều thần khó tránh khỏi suy nghĩ, lần trước Hoàng thượng chú ý đến Thẩm gia liền đem Thẩm Vận đi kết giao, lần này không phải chuyện xui xẻo lại rơi xuống đầu Thẩm gia đấy chứ!
Sau khi biết tin tức này, kích động nhất hẳn là Thẩm Vương gia rồi. Hiếm khi thấy ông ta tỏ ra cứng rắn trước mặt Thẩm Vương phi, quăng hết bản mặt lãnh đạm, giơ tay chỉ vào Thẩm Vương phi, căm hận nói: "Bổn vương đã nói bà đừng động đến chuyện Thôi gia mà tiến cung, bà lại không nghe! Lần trước là Vận nhi đi kết giao, bà là mẫu thân mà tỏ vẻ hời hợt, lần này thì có tên nữ nhi của bà đấy! Đến lúc ấy nếu Hoàng thượng thực sự làm gì nó thì bà đừng ở đó mà khóc lóc!"
Thẩm Vương phi nhíu chặt lông mày, trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ, bà sợ vì bị Thẩm Vương gia nói đúng. Dù sao cũng là con do mình sinh ra, Thẩm Kiều bao nhiêu cân lượng, bà là người rõ nhất. Chính bởi vì là đích trưởng cô nương trong vương phủ nên người ngoài cũng phải nhường nàng ba phần. Hơn nữa nàng vào cung khá sớm, lại bị người bên ngoài làm cho tính cách miệng cọp gan thỏ, quả thật là không nhiều tác dụng lắm. Nói thật nếu đơn thương độc mã đấu với Thẩm Vũ, chẳng cần phải nói, Thẩm Kiều nhất định là thất bại hoàn toàn.
Thẩm Vương phi lo lắng muốn đi nhắc nhở Thẩm Kiều, nhưng bà lại mới tiến cung xong, bây giờ không thể lại đi nữa.
Hậu cung mấy ngày nay cũng không yên ổn khiến triều thần tiền điện nhắc tới càng ngày càng nghiêm trọng hơn, tuy không nói rõ là hậu cung nhưng lại nói đi nói lại mấy câu muốn Hoàng thượng để ý đến hậu viện.
Trong lòng Tề Ngọc vô cùng bực bội, Thôi Cẩn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh cũng không phải là ý muốn của hắn, Thụy Phi xém chút bị hủy dung cũng không phải lỗi lầm của hắn. Muốn trách chỉ có thể trách mấy nữ nhân đó quá thừa việc để làm thôi!
Cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, ra lệnh bắt buộc Lý Hoài Ân gấp rút làm việc, sớm định ra ngày. Sau khi vào hạ, Thái hậu bị Thẩm Vũ dày vò một hồi liền bệnh nặng, khiến thân thể tổn thương nguyên khí, lúc tốt lúc kém, không thể chịu được đi đường mệt nhọc nên đành bỏ ý định đi theo.
Vậy là hậu cung liền giao cho Thái hậu chủ quản, Trang Phi và Thụy Phi hiệp trợ quản lý.
- --
Cuối cùng cũng đến ngày khởi hành, đủ loại quan lại đi theo. Tề Ngọc rời xa cung đình giống như ngựa hoang mất cương, nhất định phải phát khùng thì trong lòng mới thoải mái được. Hắn còn định lén thay đổi thường phục, dự định cưỡi ngựa cùng thị vệ. Có điều kế hoạch của hắn còn chưa thực hiện được thì đã bị quan lễ thấy được, lại một trận liều chết can gián uy hiếp. Trong cơn tức giận, hắn ném dây cương, đi vào xe ngựa.
"Lý Hoài Ân, đưa cái này cho Xu Tu nghi!" Hắn lạnh lùng hô một câu ra bên ngoài.
Lý Hoài Ân được đặc biệt ân chuẩn cưỡi ngựa đi theo, tiếc rằng kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn vô cùng kém, gấp rút đến độ đầu đầy mồ hôi. Hắn cho rằng do mình thiếu hai quả trứng nên mới rơi vào kết cục bi thảm như thế này, bằng không tại sao thị vệ trước sau đều cưỡi ngựa rất tốt, còn không phải bởi vì bọn họ đều là nam nhân đích thực hay sao! Ông trời thực sự khinh thường nam nhân giả ư!
Lúc nghe được phân phó của Tề Ngọc, trong lòng hắn quýnh lên, muốn ghìm dây cương lại để ngựa quay đầu, không ngờ cuối cùng vì kích động hắn lại vứt roi ngựa trong tay đi. Được lắm, giờ thì hắn chẳng khác nào mũi tên rời cung.