- Nhà chồng cô ấy đang làm gì vậy? - Lữ Minh Vỹ lấy khăn mùi xoa ra lau trán.
- ... Làm tiền. - Cảnh Dương đáp gọn lỏn. Cuốn sổ mà anh ta đang cầm trên tay bị gạch xóa chi chít.
- Họ nghĩ sao mà đi làm tiền một người kiếm sống bằng nghề bán cơm hộp? - Lữ Minh Vỹ cau mày hỏi.
- Chắc do đọc mấy cái bài báo "Kiếm hàng trăm vạn nhờ bán hàng rong" nên mới có tư tưởng vậy. - Phạm Quang Đăng góp lời.
Lữ Minh Vỹ đảo mắt về phía căn phòng cấp cứu, trong miệng lầm bầm chuyện chi đấy, nhưng âm vực nhỏ quá nên không ai nghe ra cái gì.
- Cũng tại mấy cái tờ báo khởi nghiệp lá cải đó mà xe bánh mì mọc đầy đường. Ai ai cũng nghĩ chỉ cần đẩy xe ra là kiếm được mười vạn một tháng. Nếu đúng thế thật thì ngày mai tôi nghỉ việc, đem xe bánh mì ra ngoài đồn bán. - Phạm Quang Đăng tặc lưỡi.
- Ba mươi giây sau nó sẽ trấn ở trong đồn. Can tội lấn chiếm lòng lề đường. - Cảnh Dương liếc xéo.
Phạm Quang Đăng nhác thấy Lang Tôn Cửu mặc thường phục xách một túi đựng đồ cúng đến chỗ họ, liền buột miệng hỏi:
- Bác đem nhang đến đây chi ạ?
- Dạ, con mua về thắp nhang cúng mấy cha đấy ạ. - Lang Tôn Cửu lấy bó nhang gõ lên đầu từng người. - ĐM tao giao tụi bây bảo vệ bị đơn, chứ không phải là đến đây thu thập tin tức cho đội đặc nhiệm bà tám, mà cứ đứng đó tán dóc hoài. Muốn bị trừ thêm sáu tháng lương không? Muốn không? Muốn không hả?
- Không!!! - Đám cảnh sát trẻ đồng thanh phản đối. Cũng may là bọn họ đã lãnh thưởng trước khi Kristian xuất hiện, nên Tết này mới giữ được chút tiền thưởng ít ỏi.
Lang Tôn Cửu trêu chọc được đám cảnh sát trẻ, tâm trạng của bác bỗng tốt lên rất nhiều. Vì muốn bảo đảm an toàn cho gia đình hai bên, nên tuy rằng đã hết ca trực, nhưng đội Ba của bác vẫn đến đây trực thêm nửa buổi, phụ giúp đội Một một tay.
"Vùuuu..."
Gã bác sĩ bất thình lình xông tới, chộp lấy bó nhang lẫn đồ cúng trên tay Lang Tôn Cửu, rồi biến mất dạng sau cánh cửa phòng hậu phẫu nằm gần đó. Điều đáng nhiên là Lang Tôn Cửu chẳng phản ứng gì cả, như thể đang đợi người này xuất hiện vậy.
- Các cậu tin trên đời này có cương thi không? - Lang Tôn Cửu đột nhiên nhe răng cười. Nụ cười của bác phối hợp với hành động quái gở của gã bác sĩ không rõ mặt, bất giác khiến cả đám lạnh sống lưng.
...
Lữ Trực Phù đang thẩm vấn người sản phụ trong vụ tai nạn chiều qua. Công tác điều tra vô cùng mỏi mệt, vì cô ta viện cớ mới sinh nên... không nhớ gì cả. Hỏi tới hỏi lui gần một tiếng đồng hồ, câu trả lời luôn thường trực trên môi cô vẫn lần lượt là "Không nhớ", "Không biết", "Không hay" và "Không rõ." Nói ngang đến mức, Lữ Trực Phù đành tạm dừng cuộc thẩm vấn. Bác nhìn Hà Vân La lắc đầu, đoạn vừa chào tạm biệt cô, vừa kéo ghế đứng dậy, sau đó di chuyển qua phòng chăm sóc sức khỏe của người đàn ông trung niên kia thăm bệnh.
Người đàn ông tên đầy đủ là Vũ Văn Thừa Hàng, đã lập gia đình vào năm ngoái, vợ chồng anh ta sống chung với nhau đã lâu mới quyết định tiến tới hôn nhân, nên hiện thời trong nhà đã có ba mặt con, trai gái đầy đủ.
Người vợ nhỏ hơn chồng mười một tuổi, tên gọi Vũ Văn Thường Huyên, đang lau mình cho Vũ Văn Thừa Hàng. Nghe thấy tiếng gõ cửa, chị vội vàng chỉnh trang quần áo cho chồng, rồi mau chóng bước tới mở cửa.
- Điều tra Lữ, xin mời vào.
- Anh nhà vẫn chưa tỉnh hả cô?
- Dạ, bác sĩ bảo chồng em có thể sẽ hôn mê hơn ba ngày... - Vũ Văn Thường Huyên buông một tiếng thở dài. Tết nhất tới nơi rồi mà còn...
- Tôi có thể hỏi cô một số câu không?
- Dạ được, thưa bác.
Lữ Trực Phù không hỏi về các chi tiết trong vụ tai nạn, mà khai thác về vấn đề đời tư của vợ chồng Vũ Văn Thường Huyên. Tuy rất ngạc nhiên, song chị vẫn từ tốn trả lời các câu hỏi mà bác đặt ra một cách khá đầy đủ.
Lữ Trực Phù khép cuốn sổ tay. Ông đứng dậy, ngả mũ chào Vũ Văn Thường Huyên, rồi mở cửa bước ra ngoài, không để cho Vũ Văn Thường Huyên kịp phản ứng.
"Cạch."
Lữ Trực Phù mỉm miệng cười khi thấy đám cảnh sát trẻ và cậu bạn già Lang Tôn Cửu cất tiếng chào mình. Ông nói vài câu xã giao, rồi bước ra ngoài sân bệnh viện, chui vào trong chiếc xe cảnh sát sơn hai màu đen-trắng, bấm số gọi cho Kristian sau khi đã kiểm tra mọi ngóc ngách trong xe kỹ càng:
- Thưa đại tướng, tôi là Lữ Trực Phù, điều tra viên của đồn cảnh sát Hào Tu, công tác tại địa phương Hào Tu, trực thuộc đơn vị Quản lý hành chính và Trật tự xã hội Hoàn Khởi Điển Ba số A128. Hôm nay tôi có chuyện muốn cấp báo...
oOo
Các nhân viên cấp dưới hết sức bất mãn. An Kỳ chỉ mới vào làm chưa đầy vài ngày mà đã lên giọng trịch thượng với bọn họ. Thiết kế quảng cáo kiểu quái gì cũng không vừa lòng anh ta. Lại còn bảo bọn họ nên về trau dồi chuyên môn thêm đi. Ỷ có người nhà làm lớn thì vô đây làm lối sao?
An Kỳ thừa hiểu sự bất mãn của đám nhân viên dưới trướng, song anh chẳng hề buồn biện giải một xíu nào cả. Nếu làm nghệ thuật mà toàn lấy ý tưởng của người đi trước chắp vá lại thì không xứng được gọi là chuyên gia đâu. Tôi bỏ tiền ra là muốn nhận được một sản phẩm sạch sẽ, không có dấu răng của chị Bảy hay chú Vinh trong đó!
- Vẫn không có cái nào vừa mắt anh hả? - An Tần lướt qua vài Content của nhân viên bên bộ phận Marketing, cũng ưng mắt được một số cái, song không hiểu sao An Kỳ cái nào cũng chê.
An Kỳ mím môi, không đáp. Anh mở điện thoại nhắn tin cho Lukas Lương, đại ý nhờ y thiết kế quảng cáo cho mình, về phần tiền nong sẽ tính sau.
Lương Gia Huy trả lời vỏn vẹn một từ "OK", rồi tiếp tục xoay sang bàn bạc công việc với nhóm đồng nghiệp của mình.
Xế chiều, nắng xuân dát vàng bãi cỏ công viên gần trường mẫu giáo Mầm Xanh. An Kỳ và An Tần thả mình rảo bước trên bãi cỏ óng ánh sắc nắng. Chân của An Kỳ đã có thể đi bộ một đoạn ngắn mà không cần chống nạng, nhưng bác sĩ khuyến cáo nên sử dụng nó để giảm bớt áp lực lên vết thương, như vậy thì bên trong sẽ mau bình phục hơn. Nên là dù khá rắc rối khi đi đâu cũng phải mang theo cây nạng, song An Kỳ vẫn vui vẻ tuân thủ theo lời khuyên của vị bác sĩ nọ.
Đón tụi nhỏ xong, An Tần chở anh trai cùng đám búp măng non đi đến nhà hàng mà Vệ Minh đã từng mời An Kỳ dùng bữa. Hôm ấy còn có Mạc Ưu Đàm. Chú đi chung để lo cho Boo mỡ hộ Vệ Minh, trong lúc cậu bàn chuyện với An Kỳ. Mới đây mà năm tháng đã trôi qua rồi.
Không gian không khác biệt mấy so với thuở ban đầu. Cũng bộ bàn ghế ăn này, cái đèn chùm pha lê cầu kỳ mà không kém phần tinh tế treo phía trên sân khấu, gạch lót sàn giả gỗ đơn giản nhưng sang trọng, cầu thang dẫn lên lầu hình xoắn ốc tuyệt đẹp. Hết thảy đều vẹn nguyên như trước. Chỉ có vài điểm khác để thực khách biết rằng nàng xuân đã ghé thăm đất nước mình, đó là chậu mai kiểng dựng ở góc cầu thang nở vàng rực, trên cành chi chít phong bao lì xì cầu phúc, không biết cây mai là thật hay giả, vì thân thể An Kỳ không tiện đến đấy xem thử. Trên quầy thu ngân đặt một con heo nhũ vàng, trên thân vẽ họa tiết nhành đào cùng đàn én, như báo cho thực khách năm Kỷ Hợi đã tới.
An Kỳ đặt sáu phần thập cẩm, bao gồm có: Hamburger tôm nướng, khoai tây chiên, gà viên chiên xù và mỳ spaghetti sốt cà chua. Nhà hàng khuyến mãi cho anh sáu ly nước ngọt cỡ lớn và một phiếu giảm giá cho lần ghé ăn tiếp theo. Cô thu ngân còn không quên giới thiệu mùng Ba tết ở đây có chương trình "Hát với nhau" cho An Kỳ hay, với nhiều giải thưởng và chương trình khuyến mãi hấp dẫn, nhà hàng cũng như bản thân cô mong rằng anh và gia đình cùng bạn bè, thân hữu có thể bỏ chút thời gian mà ghé đây góp vui. Đối với sự niềm nở của cô thu ngân, An Kỳ chỉ biết cười xòa, rồi gục gặc đầu cho qua chuyện. Anh đi còn không vững ở đó mà hát với hò.
An Tần đưa cha con An Kỳ và Vệ Khương trở lại công ty. Trịnh gia bận đi dự tiệc sinh nhật của đứa cháu họ Trịnh Thế Khải, sẵn tiện đón Tết ở đấy luôn, nên sẽ vắng nhà ít nhất mười ngày. Vì vậy mà An Kỳ đưa bọn nhỏ về nhà họ An sinh sống.
- Lukas? - An Kỳ đánh tiếng hỏi.
Lukas Lương Gia Huy đang ngồi đọc tạp chí Tài chính trong đại sảnh công ty. Âu phục đen cùng giày da được đánh bóng loáng mỗi ngày, tóc vuốt keo sành điệu, cổ tay đeo Apple Watch, thoạt nhìn cứ ngỡ thương gia trí thức, ai dè đâu...
Lương Gia Huy nhét quyển tạp chí về lại giá đựng báo, rồi nói:
- Chúng ta trao đổi hôm nay luôn đi. Ngày mốt tôi không rảnh.
Phòng làm việc của hai anh em họ An có tầm nhìn hướng ra khu giải trí Wonderland, cũng tức là ở phía Đông. Từ đây chạy đến đó mất khoảng một tiếng rưỡi, nếu tính đi bằng xe hơi và sử dụng đường cao tốc. Khu giải trí nằm gần khu vực ngoại ô của quận Trần Vương, nên vô hình trung đã kích cầu nền kinh tế nơi đây, mang đến việc làm và cơ hội kinh doanh ẩm thực cho một số hộ dân thất nghiệp hoặc thu nhập thấp đang cư ngụ ở vùng này.
An Tần và Lương Gia Huy mở hộp thức ăn, rồi đem chia cho từng người.
- Tôi thấy bé Khương rất đáng yêu, rất phù hợp để quay clip quảng cáo lần này. - Lương Gia Huy hút xong một ngụm Pepsi, y liền bắt tay ngay vào kế hoạch đã định.
- Nói cụ thể hơn đi. - An Kỳ vừa yêu cầu, vừa quay sang lau miệng cho từng đứa nhỏ.
- Những bậc phụ huynh có con em sống khép kín thường muốn chúng giao lưu nhiều hơn với bạn bè đồng trang lứa. Chúng ta sẽ không gượng ép Boo quay hình, mà cứ để bé chơi đùa tự nhiên cùng với các bạn của mình. Quay thật chân thật, không kịch bản, không lời thoại, không ca tụng. Nếu nói hớ đoạn nào thì cắt bỏ đoạn ấy, còn lại hãy giữ nguyên, vì đó là lời review xuất phát từ chính suy nghĩ của bọn trẻ. Làm như thế thì các bậc phụ huynh sẽ đặt niềm tin vào chúng ta hơn... Sĩ số lớp bé Khương là bao nhiêu vậy? - Lương Gia Huy mở cặp táp, lấy ra hai xấp tài liệu dày cộm, đưa cho An Kỳ và An Tần xem.
- Hai mươi bốn, nếu tính luôn cả Boo và hai đứa con trai của tôi. - An Kỳ xòe bàn tay ra nhẩm tính. - Định chọn chúng làm khách mời nhí à?
- Phải, thông điệp của chúng ta là "Mọi đứa trẻ đều là một thiên thần", nên không tuyển lựa diễn viên nhí có nhan sắc. Sún răng, còi cọc, ngăm đen, béo ú hay mặt tàn nhang đều được. - Lương Gia Huy chống hai tay lên bàn, người hơi khom về trước, nụ cười trên môi y thoảng vẻ hài lòng.
- Vệ Minh sẽ tiền hoạn hậu sát tôi nếu em ấy biết được chuyện này. Tình hình hiện giờ thật không tiện để Vệ Khương lộ mặt. - An Kỳ vuốt mặt vài cái để trấn an bản thân.
Lương Gia Huy cong môi, ngón trỏ của bàn tay phải khẽ nhịp nhịp mấy cái lên mặt bàn gỗ đúc rắn chắc. Ánh mắt y lướt nhẹ qua khuôn mặt bầu bĩnh của Vệ Khương, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.
- Không có việc này thì cậu ta cũng sẽ xử lý anh vì lý do đã cho Boo mỡ ăn toàn fast food trong suốt nửa tuần qua.
Vệ Khương len lén ngoạm một miếng Hamburger lớn, hòng phi tang cái bánh thật nhanh.
- Boo mỡ, ăn chậm thôi con. - An Kỳ nhíu mày nhắc nhở.
Vệ Khương mếu máo tuân lệnh.
- Ngoài Vệ Minh và Mạc Ưu Đàm ra, còn ai ở nhà dạy Boo không?
- Có, là Trịnh Xuân Vinh. - An Tần nhìn thấy An Kỳ đang nhai khoai tây chiên, nên quyết định trả lời thay anh trai mình.
- Tôi đồ rằng anh ta chẳng dạy nó được thứ tốt lành gì. - Miệng tuy nói vậy, song trên mặt Lương Gia Huy chẳng thể hiện là mình đang pha trò.
- Sao vậy? Có vấn đề gì à? - An Kỳ vừa trộn mỳ Ý, vừa hỏi bằng chất giọng khô khan.
- Không, không. Boo thì không có vấn đề gì, mà là anh ta kìa. Tôi không nghĩ giao một đứa trẻ đang tuổi mẫu giáo cho một gã thanh niên vừa mới nứt mắt vào đời là một ý hay.
- Hai mươi tám, hai mươi chín rồi đấy. Anh nghĩ trên ba mươi mới có đủ kiến thức chăm bẵm một đứa trẻ à? - An Kỳ tiếp tục hỏi, giọng nói dịu đi hẳn, không còn gay gắt như lúc ban nãy.
- Ừ, đàn ông trên ba mươi mới tạm được coi là chững chạc. Tinh túy của một người đàn ông bộc lộ rực rỡ nhất vào năm ba mươi lăm.
- Nghiên cứu chưa được bản thân tôi kiểm chứng, nên tạm thời tin phân nửa. - An Kỳ cười cười nói.
An Tần ngừng đọc tài liệu, hướng mắt về phía Lương Gia Huy, đoạn mở miệng phát biểu một cách chậm rì rì:
- Có tin đồn trước kia Trịnh Xuân Vinh đi du học ở Hoa Kỳ mấy năm, sau khi tốt nghiệp xong thì quyết định về nước phụ giúp công ty gia đình. Nhưng không hiểu sao trước ngày về ước độ một tuần, anh ta lại đột nhiên mất tích. Cảnh sát bên ấy loại bỏ khả năng chạy trốn để tìm cách ở lại, vì tài chính của gia đình quá tốt để từ bỏ tất cả mà sang đấy chịu khổ. Phạm pháp cũng không nốt, đánh bạc thiếu nợ lại càng không. Lúc ở trường anh ta tuy không được đánh giá quá cao ở mảng sinh hoạt tập thể, nhưng bù lại là một sinh viên chăm chỉ, ai giao gì làm nấy, không hề chểnh mảng việc học hành một giây, nên rất được lòng các giảng viên và trợ giảng.
- Bây giờ thì hướng ngoại... - An Kỳ vừa nói, vừa lau miệng cho Vệ Khương.
Lương Gia Huy không bình luận chi cả. Y nhấm nháp món Hamburger, thỉnh thoảng lại nhón một viên gà xù, đôi lúc lại ngừng lại hút một hớp Pepsi. Đôi mắt hẹp dài như thể cánh chim đại bàng chao nghiêng trước gió, lặng thầm đánh giá từng từ, từng chữ của đối phương.
- Tối mai tôi sẽ gửi Content cho anh. Khoảng chừng vắt mười một giờ đêm. Nếu cảm thấy không hài lòng thì mong anh chịu khó đợi đến tuần sau. Nội trong tuần này tôi còn phải giải quyết chút chuyện riêng. Nếu chờ không được thì cứ việc đem ý tưởng của tôi giao cho nhân viên bên anh phát triển. Vậy nhé?
- Ừm, vậy đi. - An Tần gật gù đồng ý, đoạn hỏi lại. - Lúc mười một giờ đêm phải không?
Lương Gia Huy vừa sắp xếp các tập tài liệu vào trong cặp táp, vừa gật đầu thay cho lời xác nhận.
An Kỳ tiễn Lương Gia Huy ra tận thang máy, như thể muốn bảo đảm chắc chắn vị trí của y là ở trong thang máy vậy. Hai người nhìn nhau cười, cười gượng.
"Đinh." Cửa thang máy uể oải cất tiếng thông báo rằng nó đang đóng lại.
An Kỳ không kịp ngăn Lương Gia Huy, đành bất lực nhìn số tầng nhảy nhót trên bảng điện tử quy củ. Thang máy hình như vận động hơi nhanh hơn so với mọi khi...
- Cậu Chu! Cảm phiền gọi trưởng phòng Kỹ thuật cho tôi. - An Kỳ bước đến quầy tiếp tân, rồi nhàn nhạt bảo nhân viên trực ban.
- Vâng, thưa sếp. - Cậu nhấn viên vừa dứt lời, liền ấn phím số bốn.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. Nhanh một cách bất thường. Như thể đang ngồi đợi An Kỳ liên lạc vậy.
Xua đi làn khói nghi hoặc đang quẩn quanh trong đầu mình, An Kỳ nghiêm giọng hạ lệnh cho trưởng phòng Kỹ thuật kiểm tra toàn bộ hệ thống thang máy, cũng như hệ thống cửa đi và hệ thống điện, nước, Internet cáp quang trong tòa nhà này. Kể cả hệ thống ròng rọc dùng để vận chuyển hàng cũng phải kiểm tra nốt.
- Vâng, tôi đã rõ. Chúc sếp một ngày làm việc tốt lành.
Vị trưởng phòng khẽ bặm môi. Tòa cao ốc này không hề nhỏ, người của bộ phận y liệu có thể hoàn thành hết trong vòng một tuần không.
- Các cậu!!! Tập trung lại đây nghe tôi phân công này! - Phùng Long Đức thở dài một hơi, rồi xắn tay áo, đi đến từng bàn gọi mọi người.
...
- Tin tình báo bữa hổm hóa ra là kế "Vườn không nhà trống" của ba vợ anh biên soạn, nhằm bắt cậu ấy về nhà. Tôi đang điều tra xem kẻ phản bội đó là ai. - An Tần đứng khoanh tay, lưng tựa vào bức tường dán giấy hoa thanh nhã.
An Kỳ thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã quay trở về nét mặt bình thường.
- Ừ, tùy cậu.
- Đáng lẽ ra Vệ Minh đã tiến hành lọc máu trước khi sang Hoa Kỳ, nhưng... - An Tần thở dài, đoạn miễn cưỡng nói. - Sóng đánh dồn vào cậu ấy một cú quá lớn nên phải tạm gác qua một bên.
- Tôi hiểu ý cậu rồi. - An Kỳ đặt ngón trỏ lên giữa đôi môi.
Vệ Khương đang ngồi rèn chữ với hai anh em họ An. Năm tới là các cu cậu vào lớp một rồi, nên phải tập làm quen với bảng chữ cái và số học trước cho khỏi bỡ ngỡ.
An Kỳ nhìn nét chữ tròn vo của Vệ Khương mà bật cười.
- Thật là nét chữ nết người.
- Thời nay một kẻ lừa đảo cũng vẫn có thể sở hữu nét chữ như rồng bay phượng múa, nên là câu ấy không còn hợp thời nữa. - An Tần đưa cho An Kỳ một cái USB hình con thỏ răng khểnh. - Những thứ chứa trong này... có thể làm rung chuyển cả nền chứng khoán Đại Việt đấy.
Muốn anh làm "cảm tử quân" sao? An Kỳ nhướng mày nghĩ.
oOo
Một giờ sáng tại Luân Đôn, Anh Quốc.
Vệ Thanh mờ mịt tỉnh dậy. Gian phòng xa lạ, bày trí hệt như trong một căn phòng khách sạn hạng sang. Vệ Thanh lắc lắc đầu, cố gắng định hình lại không gian xung quanh mình. Quả thật là khách sạn, không phải căn hộ tư nhân.
- Tỉnh? - Gã đàn ông xa lạ ấy đang ngồi trên ghế bành vải nỉ xanh lơ, ánh nhìn đậm đặc bóng tối, dẫu sở hữu con ngươi màu xám khói đi chăng nữa, thứ bóng tối xuất phát từ chính sâu nội tâm của gã vẫn bộc lộ một cách rõ rệt nơi tầm mắt.
- Anh là ai? - Vệ Thanh nhận ra hai tay mình đã bị trói cứng bằng một dải lụa trắng tao nhã.
- Trai bao cao cấp, chủ yếu phục vụ khách quốc tế. - Điếu xì gà trên tay gã đàn ông đẹp trai có mái tóc lãng tử ấy khe khẽ phụ họa theo chủ nhân của nó.
Gã gác điếu xì gà lên cái gạt tàn thuốc hình đầu con báo bạc, rồi dạm bước đến chỗ Vệ Thanh, nhẩn nha cởi dây trói cho hắn.
- Vivian đã phái anh đến đây? - Vệ Thanh xoa hai tay cổ tay tê rần.
- Vivian? Nope. Không phải anh ta. Bắt đầu chưa?
- Biến. Hay còn gọi là "Get out"! - Vệ Thanh him mắt nhìn gã.
- Tôi có thể khẩu giao cho anh. Chỉ cần anh xuất là tôi phắn. OK?
- Anh thích làm trò con bò đến vậy thì cứ tự nhiên... - Vệ Thanh đột nhiên thay đổi suy nghĩ. Hắn giạng chân, tự kéo khóa quần xuống, vạch quần lót, rồi lôi dương v*t của mình ra. Trong giọng nói hàm chứa sự khiêu khích, mời mọc và thoáng chút khinh thường.
Lưỡi của người đàn ông ấy hệt như thân mình con rắn hổ hành. Luồn lách. Thọc sâu vào những chỗ mẫn cảm bên dưới Vệ Thanh. Thỉnh thoảng lại rề rà liếm lộng nó. Đôi lúc lại cọ mũi lên tinh hoàn Vệ Thanh, rồi chầm chậm hướng xuống dưới.
Vệ Thanh gồng mình chịu đựng từng đợt sóng khoái cảm xô đẩy mình vào một bờ bến lạ. Cái cảm giác ngưa ngứa lạ kỳ ấy, khiến cho bản thân hắn liên tưởng đến việc chạy lạc vào một cánh đồng đương mùa lúa chín, bông lúa cọ xát vào người hắn, để lại dấu hiệu thơm thảo của vụ mùa bội thu lên da thịt hắn, mùi hương lúa chín, mùi đất ngai ngái dưới chân và mùi tóc cháy nắng đầy hồn nhiên của những đứa trẻ quê mùa. Đâu đấy vọng về tim hắn một ảo cảnh đã thất lạc từ lâu, không chỉ là về miền quê vào mùa gặt yên bình, không chỉ là cái nắng như đổ lửa làm bừng sáng cả cánh đồng rực rỡ sắc vàng của lúa, mà là còn...
Vệ Thanh bị chính tiếng xuất tinh của mình làm cho thanh tỉnh. Hắn để mặc cho gã vệ sinh vùng kín của mình, rồi uể oải nói:
- Xong rồi đấy. Get out...
Gã ta không đáp. Bóng lưng của gã chầm chậm khuất sau cánh cửa nhà tắm. Ắt hẳn gã đang rửa mặt bằng nước ấm, Luân Đôn vốn dĩ lạnh mà. Kế đó là súc miệng bằng kem đánh răng để khử mùi. Nhãn hiệu gì nhỉ? P/S hay Colgate? Mùi bạc hà hay hương thảo mộc?
Mùi trà xen lẫn hương sáp ong thơm ngọt phảng phất nơi đầu mũi Vệ Thanh. Đó là hương nước súc miệng Propolinse đến từ xứ sở Phù Tang. Hắn nhỏm người dậy, khó khăn khép chân lại, rồi bước xuống giường và đi vào nhà vệ sinh.
Cửa khép hờ. Gã đang cạo râu bằng loại dao cạo an toàn, gel cạo râu không mùi hãy còn đặt ở bên vệ bồn nước, chưa được chủ nhân cất vào tủ âm tường nằm ở phía sau tấm gương.
Vệ Thanh thoát y, rồi mắc quần áo vào móc treo đồ, sau đó bước vào buồng tắm kính, tẩy rửa một phen.
Ngoài này, gã cạo râu xong, liền ném tấm áo sơ mi dính không ít chất nhầy và tinh dịch của Vệ Thanh vào trong lồng đựng đồ dơ, rồi lấy một chiếc áo sơ mi khác trong chiếc vali của mình ra mặc. Bây giờ, cái lốt thành phần tri thức hạng sang đã hiện hữu trở lại trên con người gã.
Tấm áo sơ mi kia... đành dành làm quà lưu niệm cho khách hàng mới vậy!
Vệ Thanh mặc áo choàng tắm, chân vắt tréo, hai tay khoanh lại trước ngực. Sắc xanh lơ của chiếc ghế bành làm nổi bật hẳn làn da trắng nõn của hắn.
- Tôi có lời khen ngợi với anh... Chưa vệ sinh kỹ mà đã dám khẩu giao cho khách rồi.
- Kỳ thật tôi đã vệ sinh sạch sẽ cho anh những một tiếng đồng hồ trước khi trói anh lại. Tôi chưa từng thích mắc bệnh hoa liễu đâu. - Gã nói đoạn, cầm điếu xì gà lên rít một hơi dài.
- ... Ra vậy. Thế mà tôi cứ tưởng anh không chuẩn bị kỹ. Nghề của anh mà dính đến hoa liễu hay HIV/S chắc cạp đất mà ăn. - Vệ Thanh vừa uống Whisky, vừa nói một cách châm biếm.
Gã kéo phéc-mơ-tuya của chiếc vali, nhấc nhấc nó lên để kiểm tra xem đồ đạc bên trong có bị xốc xếch không, rồi kéo hành lý và bước ra khỏi phòng. Trước khi đi không quên khuyến mãi cho Vệ Thanh một nụ cười nhà nghề cực kỳ rạng rỡ.
Bản nhạc "If I never see your face again" của ban nhạc Maroon 5 và nữ danh ca Rihanna bất chợt vang lên trong tâm trí Vệ Thanh.
"Nếu như em không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của anh một lần nữa, em sẽ không bao giờ bận tâm đâu.
Bởi vì tụi mình đã tiến xa hơn những gì mà anh đã mường tượng vào đêm nay..."
- Không buồn để lại một cái tên sao? - Vệ Thanh cầm điếu xì gà mà gã để lại, khóe miệng khẽ nhếch lên. - Cinderella man...
oOo
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Spoil trước diễn biến của cặp đôi Lọ Lem Công x Hoàng tử Hắc đạo Thụ thông qua ca khúc "If I never see your face again" do đôi song ca Adam Levine và Rihanna trình bày dưới đây. <3
Have a good day everyone! ????