Cuối cùng vẫn là Trương Hiểu đỡ Văn Bân sau khi nôn xong đến cả ho cũng không còn sức về căn nhà của đội Bảy. Lúc chuẩn bị rời đi, Văn Bân bỗng kéo góc áo Trương Hiểu, yếu ớt nói: “Tôi lại làm phiền anh rồi…..”
“Không phiền, không phiền. Hôm nay cậu nghỉ ngơi đi, mai tôi lại qua thăm cậu.”
“Cảm, cảm ơn…..”
Trương Hiểu đưa tay khẽ xoa tóc Văn Bân, dịu dàng nói: “Không cần khách khí với tôi. Sau có việc gì cứ tìm tôi.”
Văn Bân thả áo Trương Hiểu ra, đưa mắt nhìn về hướng khác, cự tuyệt: “Tự tôi làm được rồi, không cần anh giúp.”
Lời từ chối thẳng thừng như vậy, Trương Hiểu cũng có chút khó chịu, giống như đang trách anh lo chuyện bào đồng vậy. Trương Hiểu bực bội rút tay về, vẫn nói một câu: “Vậy cậu giữ gìn sức khỏe. Tôi đi đây.”
Văn Bân không nói gì tiếp, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn anh. Trương Hiểu có chút chán nản, quay người đi nhanh ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Văn Bân nằm lên giường, đưa tay sờ chỗ tóc lúc nãy Trương Hiểu chạm vào, mắt đăm đăm nhìn về phía cửa.
Lại nói tới Trương Hiểu. Anh vừa đi vừa thấy bực bội. Nhặt lại cái bát trên đường, tới lúc về tới đội thì càng bực thêm – Chỗ thịt còn lại mọi người đã chia nhau hết rồi, chỉ để lại cho anh một bát nước lèo nhỏ.
Trương Hiểu lấy muôi gỗ múc một ít nước sạch, đem rửa chỗ thịt thỏ nhặt lại được, rồi cho vào bát nước lèo ăn cùng bánh bao thì được lưng lửng bụng. Về trễ, mọi người cũng là nể mặt Trương Hiểu nên mới để lại nhiều đồ như vậy cho anh. Đổi sang người khác chắc chỉ có đường nhịn đói.
Trương Hiểu liếm sạch sẽ bát một lượt, xong mới ra ngoài tùy tiện nhúng nhúng bát vào nước rồi cất lên kệ.
Trong phòng, trước lúc ngủ không biết do ai nhắc tới chuyện ban sáng Trương Hiểu đưa Văn Bân tới trạm xá mà mọi người bắt đầu hào hứng nói chuyện của Văn Bân.
Hóa ra ba mẹ Văn Bân vốn là giáo viên ở trường. Mẹ cậu còn từng là học sinh của cha cậu nữa. Sau thời điểm Cách mạng văn hóa vô sản[1], cha cậu qua đời, mẹ cậu mang cậu cùng em trai tái giá với người khác.
Người kia muốn đổi họ cho Văn Bân và em cậu. Ông bà nội Văn Bân không đồng ý nên quyết định tự mình nuôi hai đứa nhỏ. Có lẽ do được ông bà nội chiều hư nên Văn Bân mới có tính cách như vậy. Mà tính cách tệ thì thôi đi, cơ thể cũng yếu ớt lạ. Một thằng đàn ông trưởng thành mà còn không bằng mấy cô gái. Cứ dăm ba bận lại báo bệnh xin nghỉ, nên trong đội cũng không thích cậu.
Trương Hiểu có chút đau lòng thở dài.
Kẻ bàn tán hăng say nhất trong đám người là người tên Trần Đống Lương. Trương Hiểu nhìn cặp mắt phát sáng của gã, trong lòng cứ không thoải mái. Anh bèn trực tiếp chui đầu vào chăn ngủ.
Hôm sau là ngày liên hợp gặt lúa. Hôm trước Văn Bân được cử đi cũng là để trao đổi vấn đề này.
Loa phát thanh phân công nhiệm vụ. Trương Hiểu cầm lưỡi liềm đi ra ngoài. Trên đường đi vừa hay nghe thấy mấy người bên đội Bảy đi phía trước nói chuyện kêu hôm nay Văn Bân lại nghỉ. Xem ra công điểm tháng này của cậu chắc chắn không đạt định mức rồi….. @[email protected]ăncắplàchó@oqjfa
Trương Hiểu đứng sững tại chỗ một lúc, xong quay người tìm đội trưởng. Trương Hiểu xin đội trưởng đội mình cho phép được nghỉ, rồi qua báo với đội trưởng đội Bảy hôm nay anh sẽ làm phần việc thay cho Văn Bân. Ai khuyên cũng không được. @[email protected]ăncắplàchó@a93he
Đến tối sau khi hoàn thành công việc, Trương Hiểu là người ra về muộn nhất. Mọi người mệt mỏi cả ngày, đều ủ rũ như ngọn rau xào. Trương Hiểu thì ngược lại cảm thấy hôm nay làm việc thoải mái hơn so với bình thường. Nếu trời không trở tối thì chắc chắn anh có thể làm việc tới sáng hôm sau. @[email protected]ăncắplàchó@a-09e
Trương Hiểu ngâm nga khúc giải phóng ca, nhảy chân sáo đi về. Từ xa anh thấy Văn Bân ôm một cái phích nước màu xanh lá đứng trước cổng thôn thì khẽ mỉm cười, rảo bước tới trước mặt cậu. @[email protected]ăncắplàchó@apafe
“Cậu đang đợi tôi à?” @[email protected]ăncắplàchó@akfhe
Vốn nghĩ Văn Bân sẽ rất biết ơn anh. Trương Hiểu còn chuẩn bị sẵn mấy lời khách sáo đáp lại rồi. Ai ngờ Vân Bân lại nhíu mày nói: “Ai kêu anh xin nghỉ đi làm việc thay tôi?” @[email protected]ăncắplàchó@ak3oe
Tiếng Văn Bân làm rất nhiều người nhìn về phía họ. Đa số đều chỉ chỉ trỏ trỏ chê trách Văn Bân không biết tốt xấu. Vân Bân hoàn toàn không để ý. @[email protected]ăncắplàchó@plshe
Trương Hiểu nhất thời không thích ứng được với sự thay đổi đột ngột này, ấp úng đáp: “Hả? Tôi……” @[email protected]ăncắplàchó@goava
“Phần công diểm anh đạt được mai tôi sẽ trả lại cho anh!” Nói xong nhét bình nước vào tay Trương Hiểu, “Trời nóng. Uống nước đi.” @[email protected]ăncắplàchó@;afse
Trương Hiểu vẫn còn chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhận lấy bình nước. Văn Bân mở nắp bình cho anh: “Đã để nguội rồi.” @[email protected]ăncắplàchó@03kjn
Sau khi hoàn thành công việc, nước lọc trong đội rất hạn chế. Bình thường Trương Hiểu về chỉ kịp uống chút nước giếng chưa đun. Những lúc như vậy anh sẽ tự an ủi mình rằng nước giếng ngoại trừ có mùi đất ra thì cũng không tệ. @[email protected]ăncắplàchó@laanf
“Cậu đứng ở đây là vì muốn đưa nước cho tôi sao?” Trương Hiểu có chút trông mong hỏi.
“Ai mang nước cho anh?! Tôi đừng ở đây chờ anh, sợ đứng lâu khát nên mới mang theo. Mang nhiều quá uống không hết. Anh chê thì đừng uống.” Văn Bân quay qua bên, không vui nói.
Trương Hiểu cầm bình nước tới bên miệng, tu ừng ực ừng ực hết sạch nước trong bình rồi lấy tay áo lau miệng, cười ha ha đáp: “Lần đầu tôi được uống nước ngon như vậy! Cảm ơn cậu!”
“Ngon cái gì mà ngon. Đều là nước múc từ một cái giếng lên.” Văn Bân nhận lấy bình nước rỗng, quay người đi về. @[email protected]ăncắplàchó@/auav
“Ha ha.” Trương Hiểu đứng im đó cười ngốc nửa ngày, thấy Văn Bân vào trong nhà đội Bảy mới lững thững về đội mình.
Hôm sau, Trương Hiểu dậy rất sớm, tâm trạng cũng tốt nên gặp ai cũng vui vẻ chào hỏi. Tới giờ làm việc, Trương Hiểu đặc biệt qua hỏi người đội Bảy, biết Văn Bân không xin nghỉ mới yên lòng. Anh ngó nghiêng trái phải, thật sự ngó thấy Văn Bân. @[email protected]ăncắplàchó@0knfm
Văn Bân đi ngược lại so với dòng người, đang hướng về phía trong thôn. Trương Hiểu bỗng nhớ hôm qua Văn Bân có nói sẽ làm bù trả anh. Anh vỗ đùi cái đét, vội đuổi theo. @[email protected]ăncắplàchó@?rv31
“Văn Bân! Văn Bân!” @[email protected]ăncắplàchó@pqwkm
“Trương Hiểu?” Văn Bân quay lại có chút ngạc nhiên nhìn Trương Hiểu. @[email protected]ăncắplàchó@pqanf
“Cậu tìm đội trưởng à?” @[email protected]ăncắplàchó@wlean
“Phải. Hôm qua đã nói hôm nay tôi sẽ làm trả phần công điểm cho anh rồi mà.” @[email protected]ăncắplàchó@lksfl
“Thôi. Tính rõ ràng như vậy thành ra chúng ta xa lạ.” @[email protected]ăncắplàchó@1v0ja
“Chúng ta không quen biết, vốn là xa lạ.” Nói rồi, Văn Bân cất bước đi tiếp về trước.
Trương Hiểu gãi gãi mũi, đảo mặt một cái, lại đuổi theo nói: “Vậy cậu làm thay phần việc của tôi rồi thì tôi làm gì? Tôi cũng làm thay phần việc cho cậu phỏng?” @[email protected]ăncắplàchó@a9oar
“Ai cần anh làm thay tôi! Anh xin về nhà nghỉ ngơi đi. Nếu chán thì cầm dụng cụ của anh lên rừng, không phải anh thích săn bắn lắm à.” @[email protected]ăncắplàchó@a-m9e
“Tôi tay chân lành lặn, lại không bệnh tật gì. Đội trưởng không cho tôi nghỉ đâu.”
“Cái đó…..” @[email protected]ăncắplàchó@.sjhe
“Cậu xem như này được không. Đợi hôm nào tôi ốm thì cậu làm thay tôi, giờ cứ coi như nợ để đó.” @[email protected]ăncắplàchó@qaase
“Không được.” @[email protected]ăncắplàchó@pshfj
“Vậy thế này đi. Tôi thấy nước hôm qua cậu cho tôi uống đặc biệt ngon. Nếu sau này cậu dư thì cho tôi, coi như lãi phần công điểm cậu nợ tôi.” @[email protected]ăncắplàchó@badhd
Văn Bân cắn môi dưới, suy nghĩ nửa ngày mới đáp: “Vậy cũng được. Anh tốt nhất mau ốm rồi xin nghỉ đi.” @[email protected]ăncắplàchó@akrfhe
“Ha ha. Tôi nhớ rồi.” @[email protected]ăncắplàchó@2i0jn
.
Sau đó, Văn Bân luôn về trước rót đầy nước vào cốc của Trương Hiểu. Tuy có lúc sẽ không thấy bóng dáng Văn Bân nhưng nhìn thấy phần nước này là anh thấy vui vẻ. Chỗ nước này dường như còn ngon hơn so với nước thành phố vậy. @[email protected]ăncắplàchó@parsl
Qua mùa thu hoạch, nhiệm vụ hàng ngày giảm đi rất nhiều. Qua lại nhiều, Trương Hiểu và Văn Bân cũng trở nên quen thuộc hơn. Không biết có phải do anh tưởng tượng không nhưng Trương Hiểu luôn cảm thấy Văn Bân đối với mình khác những người khác. Mà mỗi lần nghĩ vậy, trong lòng Trương Hiểu lại thấy có chút ngọt ngào. @[email protected]ăncắplàchó@aq03e
.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp hiếm thấy. Tuy thời tiết vẫn se se lạnh nhưng khi nhìn những tia nắng vàng lấp lánh cũng sẽ cảm thấy ấm áp hơn. Trương Hiểu lên núi không bắt được gì đang nằm trên sườn núi hướng về phía mặt trời, ngắm mặt trời dần đi về Tây, trong lòng nhẩm tính thời gian tới Tết để được về thành phố. @[email protected]ăncắplàchó@.au’3v
Lúc này, một bóng người chắn trên đầu anh. Trương Hiểu nhìn kỹ, phát hiện là Văn Bân bèn mỉm cười: “Sao cậu lại tới đây?”
“Trời lạnh vậy, sao anh lại nằm đây?” Văn Bân nhíu mày. @[email protected]ăncắplàchó@0fffe
“Ha ha. Hôm nay không bắt được gì. Thấy thời gian còn sớm nên tôi trốn ra đây lười biếng chút.” Trương Hiểu chống cánh tay xuống nâng người dậy, ngẩng lên nhìn Văn Bân. @[email protected]ăncắplàchó@?ris31
“Sắp vào đông rồi. Con gì nên chết cũng chết rồi, không chết thì cũng đã ngủ đông. Sau này anh đừng chạy lên núi nữa, tới lúc tuyết rơi trong núi sẽ trở nên nguy hiểm. Nhỡ có vấn đề gì lại làm phiền mọi người tới cứu anh.” Văn Bân cúi đầu nhìn Trương Hiểu, trực tiếp ngồi xuống bên anh. @[email protected]ăncắplàchó@pfavm
“Ừm.” Trương Hiểu nghe lời Văn Bân. Anh biết cậu là đang lo cho mình, trên mặt không giấu được ý cười. @[email protected]ăncắplàchó@fjscwq
Văn Bân bị nụ cười của anh làm cho có chút xấu hổ. Cậu quay sang nhìn cái cây ở xa xa, hỏi: “Cái quả lúc trước anh cho tôi là hái từ mấy cây kia à?” @[email protected]ăncắplàchó@wakfqa
Trương Hiểu nghiêng đầu nhìn theo hướng Văn Bân đang nhìn, đáp: “Không phải, quả của cây đó không ăn được. Chỗ quả kia tôi hái từ phía Đông đấy.” @[email protected]ăncắplàchó@gsafl
“À.” Văn Bân có chút thất vọng đáp một tiếng. @[email protected]ăncắplàchó@2%#ds
“Giờ này chắc cũng không còn quả nữa. Đợi sang năm cây lại ra quả, tôi sẽ dẫn cậu cùng đi hái.” @[email protected]ăncắplàchó@o3r^^
“Ừm” Văn Bẫn vẫn nhìn cái cây, không chịu quay lại nhìn Trương Hiểu. @[email protected]ăncắplàchó@afahe
Trương Hiểu lại nằm về chỗ cũ, nhìn lưng và ót của Văn Bân. Bỗng anh có một cảm giác kỳ lạ, giống như ngày còn bé ở nhà bà, cuối cùng cũng ngóng tới cuối năm được thấy bóng dáng lờ mờ của cha mẹ xuất hiện ở cửa thôn. @[email protected]ăncắplàchó@a-0/e
Văn Bân cuối cùng cũng cảm thấy cái cây kia không có gì hay để nhìn, mới quay lại liếc Trương Hiểu một cái, rồi bất ngờ nằm xuống bên cạnh Trương Hiểu. @[email protected]ăncắplàchó@apaaw
Trong lòng Trương Hiểu rất ngạc nhiên. Văn Bân yêu sạch sẽ đến mức lúc ở ngoài ngay cả bở ruộng cũng không chịu ngồi, hôm nay lại không chỉ ngồi xuống đất mà còn nằm hẳn xuống. Trương Hiểu không dám quay qua, chỉ dám trộm liếc cậu qua khóe mắt. Cậu cách anh rất gần, gần tới mức dường như chỉ cần anh quay đầu thì chóp mũi anh sẽ chạm tới mặt cậu vậy….. @
Lúc Trương Hiểu đang suy nghĩ lung tung, bỗng thấy Văn Bân trước giờ chưa bao giờ cười nhoẻn miệng, ánh mắt mơ màng nhìn về phương xa. Cậu nói: “Đẹp quá. Nếu thời gian cứ như vậy mà ngừng lại thì tốt biết bao…..” @[email protected]ăncắplàchó@apb;e
Trương Hiểu không nhịn được quay qua nhìn Văn Bân. Tiếc rằng chóp mũi anh vẫn còn cách mặt cậu một đoạn xa. Chạm không tới…… @[email protected]ăncắplàchó@plfaax
Trương Hiểu cứ ngẩn ngơ như vậy nhìn sườn mặt Văn Bân, nhìn hàng mi dài của cậu, nhìn sống mũi cao cao của cậu. nhìn tất cả đẹp đẽ của cậu, khẽ lên riếng: “Phải. Nếu có thể mãi mãi ngừng lại tại giây phút này thì tốt biết bao…..” @[email protected]ăncắplàchó@bs1cra