Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 89



Đồng Quân một câu không có nói rõ, ‘vốn là không nên như vậy’ là chỉ cái gì hắn cũng không chịu nói ra.

Đồng Thất ngẩng đầu nhìn Đồng Quân ở trước mặt, Đồng Quân cười cười, sau đó nói: “Tóm lại……cha mẹ thực xin lỗi con.” Đồng Thất gục đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Bà ấy……đâu?” Đồng Quân tự nhiên hiểu được ‘bà ấy’ trong lời của Đồng Thất là ai: “Ta không nói cho cô ấy. Thân thể mẹ con vẫn chưa có khôi phục, nếu hiện tại hạ phàm thì chỉ sợ là không chịu nổi.” Đồng Thất không nói gì.

Đồng Quân nhịn không được thở dài, sau đó miễn cưỡng cười nói: “Cho cha một chút thời gian, tất cả sẽ tốt thôi. Đúng rồi, đứa bé phát hiện ra Ngân tinh chi vũ kia không đến cùng với con sao?” Nói đến Thẩm Trạch, tâm tình của Đồng Thất có khá hơn, y kỳ quái hỏi: “Cha như thế nào biết đến Thẩm Trạch?” Đồng Quân híp mắt cười nói: “Ngân tinh chi vũ là ta năm đó làm ra tặng cho mẹ con. Chẳng qua việc kia lúc trước xảy ra đột ngột, chúng ta đều không có mang theo nó, này đại khái chính là duyên phận đi, không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy còn về đến trong tay con.” Đồng Thất lúc này mới hiểu được sự tồn tại của Ngân tinh chi vũ, y vừa muốn nói gì đó, lại phát hiện thân thể Đồng Quân trở nên mơ hồ.

Đồng Quân nhíu mày, mang theo vẻ có lỗi nhìn Đồng Thất nói: “Thất nhi, chỉ sợ hôm nay cha không thể nghe con kể lại những chuyện cũ của con được.” Đồng Thất nói: “Sao lại thế này?” Đồng Quân nói: “Thông đạo giữa Tiên giới cùng Nhân gian đã bị phong bế thật lâu, khi ta còn bé dựa vào nội dung trên một quyển sách cổ mở ra được một thông khẩu rất nhỏ, sau đó gặp được mẹ của con.

Nhưng là thân phận mẹ con rất đặc biệt, cô ấy không thể rời khỏi Tiên giới quá lâu, lúc trước……sau khi mẹ con bị bắt về thì thông khẩu bị phong tỏa hoàn toàn. Chờ đến sau khi ta đến được Tiên giới thì thông khẩu giữa Tiên giới và Nhân gian đã toàn bộ khép kín, lần này cha có thể đến gặp con, cũng là bởi vì U Minh cùng Nhân gian có một bộ phận hồn thể đặc biệt của ta tồn tại. Bất quá Thất nhi yên tâm, không lâu nữa cha nhất định sẽ mang theo mẹ tới tìm con.” Đồng Quân nói xong lời này thì thân thể đã trở nên trong suốt như khói, hắn cuối cùng cười cười, nói: “Thất nhi, vô luận như thế nào, cha mẹ đều đang bảo vệ con, chúc con hạnh phúc.” Đồng Quân vừa nói xong, Đồng Thất nhất thời cảm thấy có một cơn đau buốt nhói lên trong đầu, sau đó không chịu được ngất đi.

.

Một năm sau.

Khi Thẩm Trạch tỉnh lại thì đầu có chút choáng váng, cổ họng cũng có chút đau đau.

Thẩm Trạch không muốn đứng dậy, nhưng buổi sáng hôm nay có một cuộc họp quan trọng cần phải tiến hành, Thẩm Trạch day day mắt, đứng dậy.

Thẩm đại thiếu gia từ một năm trước sau khi trở lại Thẩm gia, giống như đã thay đổi thành một người khác. Cụ thể biểu hiện ở việc Thẩm Trạch bắt đầu xử lý sự vụ của gia tộc.

Nửa năm sau, Thẩm lão gia tử hoàn toàn trao lại quyền hành, Thẩm Trạch chính thức tiếp quản Thẩm gia, năm nay khi có kết quả kiểm tra tài chính, doanh thu của Thẩm gia liền có thay đổi.

Thẩm Trạch nổi tiếng rất nhanh, hắn giống như muốn đem thời gian thiếu hụt của mình bù đắp lại, mỗi ngày đều tập trung vào công việc, phải biết rằng đại gia tộc giống như Thẩm gia này, doanh thu hàng năm cơ bản là ổn định, có muốn thay đổi cũng không dễ dàng.

Thẩm Trạch mặc âu phục thắt cravat xong liền ra cửa, xe của tóc vàng đã chờ ở dưới, nhìn thấy Thẩm Trạch đi ra tóc vàng liền bấm còi xe ‘bim bim’ hai tiếng.

Thẩm Trạch mở cửa ngồi vào, sau đó thuận tay cầm lấy báo cáo tóc vàng mang đến lên xem.

Tóc vàng nhìn Thẩm Trạch như vậy liền âm thầm thở dài, Thẩm Trạch hiện tại cái gì cũng tốt, công việc còn thật sự phụ trách suốt ngày suốt đêm, mỗi ngày cuối tuần đều về nhà chính của Thẩm gia thăm hỏi ông nội bà nội, người khác mời hắn đi ra ngoài cũng là có thể từ chối liền từ chối.

Nhưng là tóc vàng biết, Thẩm Trạch liều mạng như vậy chính là muốn làm bản thân tê liệt.

Có lẽ có thể nói, từ sau khi người kia rời đi, Thẩm Trạch vốn là không có nổi một ngày thật sự vui vẻ.

Rất nhanh đã đến công ty, lúc ra khỏi xe Thẩm Trạch đột nhiên thấy trước mắt tối đen, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất. Tóc vàng hoảng sợ đến mức nhanh chóng nhảy từ trong xe ra đến đỡ lấy Thẩm Trạch, khẩn trương nói: “Làm sao vậy?” Thẩm Trạch nheo mắt lại dựa vào xe, sau đó mới nói: “Không sao, chắc là có hơi tụt huyết áp.” Lúc này tóc vàng mới thở phào một hơi.

Sau khi Thẩm Trạch nói xong liền đứng thẳng thân thể chỉnh trang y phục, nói: “Hôm nay có hơi chậm, tôi lên trước đây.” Tóc vàng ‘ừ’ một tiếng, nhìn bóng dáng cao gầy của Thẩm Trạch hắn có chút nhịn không được muốn nhắc nhở Thẩm Trạch vài câu, nhưng đến cuối cùng cũng không biết mình nên đứng trên lập trường nào để đi nói.

Nội dung hội nghị lần này của Thẩm Trạch có liên quan đến một loại nguyên liệu của Bắc Mĩ, vốn không phải là việc gì lớn, nhưng công ty cung ứng nguyên liệu này không biết vì sao đột nhiên phá sản, nghe nói sau khi phá sản không bao lâu liền bị một công ty khác thu mua, chuyện này xảy ra quá nhanh, vì thế nên khi Thẩm Trạch biết đến thì công ty cung ứng đã muốn thay đổi.

Cái này có nghĩa bản hợp đồng hắn ký cùng với công ty kia lúc trước giờ lại phải ký lại, nhưng mà hiện tại nhu cầu cấp bách của Thẩm Trạch là một lượng lớn nguyên liệu kia, điều này khiến cho bọn họ hiện tại lâm vào thế bị động.

Người phụ trách ở phía bên Bắc Mĩ vội vàng báo cáo cho Thẩm Trạch, bởi vì thời gian gấp gáp, Thẩm gia không thể không liên hệ với vài điểm cung ứng ở Bắc Mĩ, vụ lỗ lã lần này có quan hệ rất lớn với người phụ trách bên Bắc Mĩ làm việc bất lợi.

Thẩm Trạch vừa nghĩ đến đã phát giận, nhưng trước mắt hắn từng đợt biến thành màu đen, trong đầu cũng không ngừng vang lên tiếng ong ong, đành phải nghiêm mặt truyên bố giải tán cuộc họp, sau đó chính mình quay về phòng đóng cửa.

Đáng thương cho người phụ trách khu vực Bắc Mĩ kia sắc mặt trắng bệch không hiểu ý tứ của Thẩm Trạch là gì, tâm trạng bất an không yên trong một thời gian rất dài.

Thẩm Trạch ngồi ở trong văn phòng, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn không ít, đứng dậy ra phòng nghỉ rửa mặt, sau đó nhìn vào trong gương ngẩn người.

Không biết người kia……thế nào.

Từng ngày từng ngày qua đi, tần suất Thẩm Trạch thấy trước mặt mình biến thành màu đen ngày càng cao, hắn ẩn ẩn cảm thấy thân thể mình đại khái là có vấn đề gì đó, nhưng hắn không muốn đi bệnh viện.

Cứ chết như vậy cũng rất tốt.

Đáng tiếc trời không chiều theo ý người, Thẩm Trạch trong một lần đang nói chuyện với tóc vàng liền ngất xỉu, này đúng là dọa tóc vàng phát khiếp, nhanh chóng đem người đưa vào bệnh viện.

Nơi tóc vàng đưa Thẩm Trạch vào là một bệnh viện tư nhân nổi tiếng, giao tình của Viện trưởng cùng Thẩm gia cũng không phải là ít, liền tự mình đưa Thẩm Trạch đi làm kiểm tra.

Một lần kiểm tra này liền tra ra bệnh.

Khi tóc vàng cầm phim chụp X quang thì tay liền run lên, nhưng Thẩm Trạch vẻ mặt lạnh lùng nhìn cái túi trên tay tóc vàng, bộ dáng không hề để ý.

Trong não Thẩm Trạch có một cái u.

Là u lành, theo lý thuyết chỉ cần lấy ra là tốt rồi, nhưng chỗ kia lại cách thần kinh thị giác quá gần, không cẩn thận một chút sẽ động vào thần kinh thị giác.

Thẩm Trạch đối với thứ nằm trong não của mình là thái độ hờ hững, một mình tóc vàng không đưa ra được chủ ý đúng đắn, vội vội vàng vàng nghĩ muốn gọi điện thoại cho Thẩm lão gia tử, đáng tiếc là bị Thẩm Trạch nhanh chóng ngăn lại.

Thẩm Trạch nằm ở trên giường bệnh, viện trưởng cùng tóc vàng đứng ở bên giường, Thẩm Trạch nói: “Đại khái bao lâu nữa có thể tiến hành phẫu thuật?” Viện trưởng cầm bệnh án của Thẩm Trạch, nói: “Tất cả thiết bị cần dùng đều đã chuẩn bị tốt, lúc nào cũng có thể tiến hành, Thẩm thiếu gia yên tâm, đây chỉ là tiểu phẫu, tự tôi sẽ làm, không có vấn đề gì đâu.” Thẩm Trạch gật gật đầu, giống như không hề để ý đến vấn đề này, hắn nói với tóc vàng: “Đừng nói cho ông nội chuyện phẫu thuật, nói với họ tôi sẽ xuất ngoại một thời gian.” Tóc vàng gật gật đầu, đem lời muốn nói trong miệng nuốt trở lại.

Thẩm Trạch lại nói với viện trưởng: “Sắp xếp phẫu thuật vào cuối tuần đi, làm phiền ngài.” Viện trưởng vội vàng nói không sao, sau đó Thẩm Trạch đúng lúc tỏ ra mỏi mệt, Viện trưởng liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Viện trưởng đi rồi, tóc vàng rốt cuộc nhịn không được nói: “Thẩm thiếu gia, cậu có nghĩ đến chuyện nguy hiểm sẽ gặp phải khi phẫu thuật không?” Thẩm Trạch miễn cưỡng nói: “Cũng chỉ là một đôi mắt thôi, hơn nữa, Viện trưởng cũng đã nói đây là chỉ tiểu phẫu.” Tóc vàng nhìn thái độ coi thường chính mình của Thẩm Trạch liền tức giận, hắn đề cao thanh âm nói: “Vậy nếu cậu thật sự sẽ mù thì sao?” Thẩm Trạch mở to mắt nhìn tóc vàng, nói: “Vậy đành phiền cậu nói cho lão gia tử biết tôi ở nước ngoài gặp tai nạn xe cộ, bị mù mắt.” Lần này tóc vàng không còn nói được gì nữa.

Ngày hôm sau Thẩm Trạch liền trở về nhà chính, cùng Thẩm lão gia tử hạ mấy ván cờ, sau đó bồi lão phu nhân tỉa hoa, đến bữa cơm chiều hắn nói hai ngày nữa muốn ra nước ngoài một chuyến, Thẩm lão gia tử cười nói đã biết.

Buổi tối Thẩm Trạch nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cuối cùng đứng lên đi vào phòng dành cho khách.

Thẩm Trạch nằm trên chiếc giường trong phòng dành cho khách, loáng thoáng cảm thấy mình còn có thể ngửi được hương vị của Đồng Thất.

Nói không chừng ta sẽ mù, ngươi trở về gặp ta một lần đi.

Buổi sáng ngủ dậy Thẩm Trạch cùng Thẩm lão gia tử nói tạm biệt, giữa trưa liền đi vào bệnh viện.

Một đêm trước ca phẫu thuật kia Thẩm Trạch không nỡ ngủ, hắn tổng cảm thấy bên cạnh có người đang nhìn hắn, nhưng dù có mở mắt to bao nhiều thì vẫn chỉ có phòng bệnh trống rỗng, người hắn luôn trông ngóng cho đến tận khi hắn bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật cũng không có xuất hiện.

Ngoài phòng giải phẫu chỉ có một mình tóc vàng ngồi đó, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.

Đột nhiên, tiếng bước chân ở trong hành lang trống trải vang lên, tóc vàng cảm thấy kỳ quái, bởi vì cuộc phẫu thuật của Thẩm Trạch, cả một tầng này theo lý đã bị phong tỏa, không có người vào được.

Hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, người đi tới một thân áo trắng, tóc phủ xuống che lấy mắt, khóe miệng hiển hiện một nụ cười ôn nhuận.

Tóc vàng mở to hai mắt.

TOÀN VĂN HOÀN

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv