Edit: Hiền Chăn
Beta: Khánh Vân
Buổi tối hôm nay, Tô Anh ăn cơm ở Quân Duyệt.
Không chỉ có Khương Triết, mà ba người Triệu Vũ, Đào Nhiên cùng Lâm Thành Phong đều có mặt ở đây. Trừ ba người bọn họ ra thì trong phòng cũng không có người khác, yên tĩnh đến bất ngờ, cô lại hiếm khi thấy được Đào Nhiên cùng Triệu Vũ không dắt phụ nữ theo cùng.
Cô nghe bọn họ nói gần đây hợp tác một số dự án có đề cập đến Tưởng Diễn.
Đào Nhiên nói: "Lần này hẳn là Tưởng Ngũ nắm chắc phần thắng rồi nhỉ? Chỉ cần chờ ba ngày sau, di chúc của Tưởng lão gia được công bố ra thì cậu ta sẽ có thể quang minh chính đại lên nắm quyền ở Tưởng gia. Về sau, nếu những kẻ "đầu trâu mặt ngựa" kia mà còn dám không biết điều như vậy nữa, thì cũng đừng trách tại sao cậu ta không khách khí!"
Triệu Vũ cười lạnh: "Cái này cũng khó nói nha, rốt cuộc thì "người chết vì tiền, chim chết vì mồi" mà, khó bảo đảm sẽ không có người tà tâm bất tử. Vẫn nên đề cao cảnh giác, làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút, bằng không, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết!"
Lâm Thành Phong gật đầu tán thành: "Đúng vậy đó, lần trước ở Đế Đô không phải cũng bị tai nạn xe không thể giải thích đó sao? Nếu không phải Ngũ ca cùng Tứ ca phúc lớn mạng lớn thì không chừng người nọ đã thực hiện được mục đích. Những người đó vì tiền tài địa vị mà càng ngày càng vô pháp vô thiên, cần phải nhốt hết bọn họ vào nhà lao, trừ hại cho dân!"
Tai nạn xe? Tô Anh nghe mà thấy bất ngờ, cô nhìn về phía Khương Triết, sau đó lại hỏi Lâm Thành Phong: "Tai nạn xe gì thế?"
Lâm Thành Phong vừa định giải thích rõ, Khương Triết lại gắp một đũa rau đặt vào trong chén cho Tô Anh, nói: "Không có gì đâu, ăn cơm đi."
Anh liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong liền biết điều ngậm miệng lại.
Tô Anh bĩu môi: "Em cũng đã biết rồi, anh còn định gạt em sao?"
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Nếu chỉ là chuyện nhỏ sao anh còn gạt em chứ?"
"........"
Khương Triết hiếm khi bị Tô Anh nói đến mức đuối lý không thể phản bác, trong ánh mắt anh chứa chút ý cười, xoa xoa trán cô: "Bé hoa nhài của anh sao biết ăn nói thế nhỉ?"
Tô Anh gạt tay anh ra: "Đừng ngắt lời em!"
"Được rồi." Khương Triết nói: "Lát nữa trên đường về anh sẽ nói cho em nghe, còn bây giờ ăn cơm trước đi."
Tô Anh không quá tin tưởng anh: "Không được gạt em nha."
Anh: "Không gạt em."
Đào Nhiên rùng mình một cái: "Này, hai người các người đừng có show ân ái, anh anh em em nữa được không! Thấy hôm nay tôi đi một mình liền ngược cẩu độc thân như tôi à?" Anh lặng lẽ nhìn Triệu Nhị, trên tay cậu ta lúc nào cũng kè kè điếu thuốc, không ăn uống gì, ly rượu thì lúc nào cũng đầy. Trên mặt cậu ta không một chút biểu tình, dường như không quan tâm gì đến chuyện của Tô Anh cùng Khương Triết, thỉnh thoảng còn trêu chọc Lâm Thành Phong vài câu, quả thật không làm cho người khác nhìn ra điều gì khác thường. Tất nhiên, kết quả như vậy là tốt nhất. Anh không muốn anh em của mình chỉ vì một cô gái mà lại trở mặt thành thù.
Tô Anh nhìn Đào Nhiên, lẩm bẩm nói: "Cũng chưa nói gì mà, ân ái chỗ nào chứ."
Khương Triết nhếch mày, cười nói: "Đào Nhiên cậu quen với không khí phong lưu vui vẻ rồi, nếu thật sự cảm thấy cô đơn còn không tìm được ai đến bầu bạn sao?"
Đào Nhiên nhún nhún vai, làm vẻ bất đắc dĩ: "Tuy rằng ca ca này cô đơn thật nhưng cũng không phải loại người ai đến cũng không cự tuyệt đâu, cái gì tôi cũng không chọn đâu nha......"
Khương Triết quay đầu nói với Tô Anh: "Đừng để ý đến cậu ta, ăn cơm đi."
Tô Anh gật gật đầu: "Vâng."
Quả thật là không thèm nghe, không thèm để ý đến gì nữa.
Lâm Thành Phong cười "xì" một tiếng.
Đào Nhiên: "........Fuck!"
---
Bữa cơm chiều mau chóng kết thúc, Khương Triết đi đến cửa sổ bên kia nhận điện thoại, Tô Anh đứng dậy đi toilet.
Đi đến chỗ vắng người, biểu cảm trên mặt cô trở nên nhàn nhạt, thoạt nhìn còn có chút lạnh lùng.
Cô biết Tưởng Diễn sẽ thua rất thảm, thảm đến mức phải bỏ mạng, cô có nên nhắc nhở một chút không?
Suy đi tính lại, Tô Anh thật sự do dự. Tưởng Diễn không phải là kẻ ngốc, nếu như cô nói ra một chuyện quan trọng như vậy, dựa vào tính đa nghi của những người họ, điều tra đến cô thì làm sao đây? Huống hồ cô cũng chỉ là dân thường áo vải, không che dấu được gì cả.
Hơn nữa, nếu như cô muốn nhắc nhở điều gì đó, cũng không thể thông qua bọn người Khương Triết chuyển lời. Cô phải tìm cách lấy được số điện thoại cá nhân của Tưởng Diễn, như vậy cô mới yên tâm tin tức của mình truyền đến kịp thời cho anh ấy. Mà đối với Tưởng Diễn, Tô Anh chỉ là một nhân vật có thể báo trước cái chết, bởi vì ngoại trừ tin tức về cái chết của anh ấy ra, những chuyện khác cô hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng làm sao mới có được số điện thoại của Tưởng Diễn? Trộm từ di động của Khương Triết?
Tô Anh xoa xoa gương mặt.
Cô rửa tay xong, chuẩn bị trở về phòng ăn.
Ai ngờ, khi vừa mới xoay người lại thì bất chợt va phải một vòm ngực vô cùng rắn chắc. Vòm ngực kia chắc chắn làm bằng đá mà ra, làm cho mũi của cô không chỉ có đau mà còn bị đỏ lên, cô có cảm giác như sắp chảy máu mũi tới nơi rồi?!
"Ai da!" Một chút hoảng hốt vừa nãy đã bị cơn đau kéo về thực tại, cô phục hồi lại tinh thần ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt thâm thuý của Triệu Vũ cũng đang rũ xuống nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng ấy làm người ta có chút sợ hãi. Cô kinh hoảng, bước chân loạn choạng lùi lại, giày cao gót đạp lên miếng thảm mềm mại dưới chân, suýt chút nữa làm cô bị ngã về phía sau. May mắn thay, Triệu Vũ đúng lúc duỗi cánh tay ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi dùng sức, cô lại quay trở về trong vòm ngực của anh.
Toàn bộ thân thể hai người dính sát vào nhau.
Cô ngửi được có mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng dễ ngửi.
Người đàn ông cảm nhận được mùi hương thanh mát của cô gái trong lòng, quả nhiên vừa nhỏ xinh vừa mềm mại, anh nhìn thấy gương mặt trắng hồng của cô gái, đôi mắt được phủ một tầng trong suốt mà trở nên long lanh, đôi môi đỏ mọng bởi vì khẩn trương mà hơi hé mở trông cực kỳ "ngon miệng". Cơ thể anh cứng đờ lại suýt chút nữa không nhịn được mà hôn lên đôi môi ấy! Cánh tay anh càng dùng thêm sức làm cho cả người cô đều nép vào người anh.
Tô Anh biết là do mình thất thần nên mới đụng phải Triệu Vũ, cô cảm thấy vừa bối rối vừa xấu hổ: "Thật xin lỗi nha."
Rõ ràng chỉ là vô tình chạm vào nhau một cái nhưng Triệu Vũ mang lại cho người khác cảm giác xâm lược quá mạnh, khiến cho người khác vô thức muốn lùi về phía sau, bàn tay của anh hơi dùng sức đặt trên eo cô, lòng bàn tay nóng bỏng làm cho cô nổi cả da gà. Cô đẩy nhẹ ngực anh tỏ ý muốn buông ra, vốn dĩ Triệu Vũ ôm cô rất chặt, nhưng khi cô nhẹ nhàng giãy giụa thì anh liền thuận theo mà buông cô ra, làm cho người ta không nhận ra bất cứ điều gì khác thường, hai người đứng cách nhau ra hai bước, anh điềm tĩnh nhét bàn tay vào túi quần.
Giọng nói Triệu Vũ có chút khàn khàn: "Nghĩ chuyện gì vậy? Sao thất thần?"
Tô Anh xoa xoa cái mũi, cau mày đáp: "Ai mà biết, suy nghĩ cái gì cũng bị chuyện này doạ quên mất rồi, cái mũi đau quá nè!"
Triệu Vũ cong môi dưới, hơi khom người xuống, anh nhìn chằm chằm vào cô, nói: "Lấy tay ra đi, anh xem cho."
Quả nhiên Tô Anh ngoan ngoãn cẩn thận lấy tay ra, hai tay vẫn áp vào hai bên má như thể sợ người khác sẽ nhìn thấy, lo lắng hỏi: "Có phải bị sưng lên rồi không? Em cảm thấy nhất định là nó sưng lên rồi! Đau quá đi, huhu, thân thể của anh sao lại cứng như vậy chứ!"
Triệu Vũ sửng sốt hai giây, sau đó không tự nhiên mà xoa xoa mũi, anh ho nhẹ một tiếng: "Đừng có vội, anh xem cho."
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông nhẹ nhàng chạm chạm lên chiếc mũi hồng của cô gái, đầu ngón tay của anh có vết chai, cộm đến mức Tô Anh nhăn mặt né tránh anh: "Nhẹ tay chút đi."
Anh không dám chạm vào nữa mà chỉ cẩn thận xem xét, da của cô mịn màng lại trắng nõn tinh tế đến mức không thấy lỗ chân lông nào, chỉ có thể thấy được lớp lông tơ thật nhỏ mềm mại, đáng yêu của cô.
"Không có sưng. Nhưng mà, để đảm bảo an toàn thì chúng ta nên đến bệnh viện, chụp cho em một tấm x-quang xem sao."
Tô Anh mấp máy môi: "Chuyện nhỏ như vậy cũng phải đi bệnh viện à?"
Cô có cảm giác như chiếc mũi này không còn là của mình nữa: "Chắc là không sao đâu, bị đau đến tê chút thôi, có lẽ nghỉ ngơi một lát sẽ hết. Với lại em cũng không muốn làm "bạch tuộc ca ca" đâu, thật xấu xí!"
Triệu Vũ không nhịn được đưa tay vỗ vỗ đầu Tô Anh, anh cong môi cười, nói: "Vẫn nên kiểm tra một chút mới tốt, xem em đau đến mức này rồi nhỡ có chuyện gì thì làm sao đây?"
Rốt cuộc... cơ thể anh cứng như vậy...
Tô Anh cũng không thích bệnh viện cho lắm, bởi vì ở đó có mùi rất khó chịu, còn có những ký ức không tốt luôn quấy nhiễu cô.
"Trước tiên cứ từ từ đã, đợi đến lúc em hết đau xem thử có chuyện gì không, nếu mà vẫn bị đau suốt thì đi khám."
Nói thì nói vậy, nhưng dáng vẻ thì lại là thương lượng.
Triệu Vũ gật đầu, gọi người phục vụ mang đến ít đá chườm. Tô Anh nói: "Đi thôi, trước hết quay về đã."
Dứt lời, cô đã ôm chiếc mũi quay trở về.
Triệu Vũ nheo nheo đôi mắt, anh hất nhẹ tóc mái, rốt cuộc vẫn đi theo cô trở về.
---
Khi Khương Triết nhìn thấy Tô Anh ôm mũi quay trở về, theo phản xạ có điều kiện anh liền nhíu mày lại, Lâm Thành Phong thấy cô như vậy thì buồn cười: "Ai da, cái này có phải là đi bộ cũng bị ngã sấp mặt hay không?"
Tô Anh trừng mắt liếc Lâm Thành Phong một cái, không thèm phản ứng lại anh.
Khương Triết kéo Tô Anh qua, nâng mặt cô lên nhìn tới nhìn lui: "Không có sưng, chỉ là có chút đỏ đỏ. Sao lại thế này?"
Tô Anh bất đắc dĩ nói: "...... Không cẩn thận đụng phải anh Triệu Vũ."
Lúc này Triệu Vũ vừa vặn bước vào, trong tay còn xách theo một xô đá.
Khương Triết từ đằng xa hướng ánh mắt nhìn sang, Triệu Vũ giơ tay làm động tác đầu hàng, cười đến mức lưu manh: "Ngoài ý muốn, cái này thật sự là ngoài ý muốn nha! Bé hoa nhài đụng phải tôi, tôi còn chưa bị cái gì thì em ấy đã tự làm mình bị thương trước rồi."
Anh xách xô đá đến gần: "Này, chườm đá chút đi."
Khương Triết tính làm, Tô Anh đã lập tức nói: "Để em tự làm, em tự biết nặng nhẹ mà."
Khương Triết nhướng mày, tuỳ ý để cô tự cầm túi đá đặt lên trên mũi, cô nhíu chặt đôi mày, răng cắn lấy môi trông rất đáng thương. Anh nhẹ nhàng đặt ngón tay cái lên môi cô, vuốt ve: "Đừng cắn."
Cô ngoan ngoãn "tha" cho bờ môi của mình.
Triệu Vũ nhìn Khương Triết, mắt anh nheo lại, ánh mắt lạnh lùng.
Khi Đào Nhiên quay trở lại phòng bao thì thấy được cảnh tượng: ba người đàn ông cao lớn đang túm tụm lại nhìn chiếc mũi hồng hồng của cô gái, tựa như đang xem bảo bối gì hiếm có, anh nhịn không được cất tiếng: "Các cậu bị biến thái à?"
Khương Triết: "......"
Triệu Vũ: "......"
Lâm Thành Phong: "......"
Ba người "biến thái" kia đồng loạt nhìn về phía anh, ánh mắt thâm trầm làm cho Đào Nhiên vô thức lùi ra sau hai bước: "Ha ha, xin lỗi nha, xin lỗi nha, tôi vào lộn chỗ."
Giám đốc Dương ở phía sau Đào Nhiên chớp chớp đôi mắt ngó trái ngó phải, mà phục vụ Tiết Mai phụ trách việc bưng đồ ăn ở phía sau giám đốc Dương chỉ có thể cúi đầu, cái gì cũng không biết.
---
Cuối cùng, cho đến khi Tô Anh rời khỏi Quân Duyệt thì chiếc mũi vẫn còn hồng hồng, nhưng thật ra cũng đã hết đau, thoạt nhìn không có vấn đề gì.
Khương Triết đưa cô về.
Tô Anh đột nhiên nói: "A Triết, hẳn là bây giờ anh nên nói cho em biết chuyện tai nạn xe là chuyện gì?"
Khương Triết nói ngắn gọn: "Không có gì, chỉ là đợt trước đến Đế Đô, gặp chút chuyện ngoài ý muốn."
"Hả? Khi nào thế? Vậy mà em lại không hề hay biết gì!"
"Đã lâu rồi, là lần tiệm hoa của em bị người ta đập phá đó."
Tô Anh lập tức kinh ngạc nhìn về phía Khương Triết: "Là ngày tiệm hoa tươi của em bị đập phá?"
"Ừm." Khưỡng Triết hơi thở dài: "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mũi hết đau rồi sao?"
Tô Anh nhíu nhíu mày: "Dường như anh có rất nhiều chuyện gạt em."
Khương Triết bật cười, xoa xoa đầu cô: "Giận đấy à?"
Tô Anh bĩu môi, trừng anh: "Anh đưa điện thoại cho em thì em sẽ suy xét mà không giận!"