Edit: Liz
Beta: Jiang
"Cậu, cậu có thể trở về thăm cháu thật sự quá tốt rồi! Nếu mẹ biết thì nhất định sẽ rất vui mừng!"
Tô Anh có vô vàn lời muốn nói ra nhưng giây phút này cô muốn hưởng thụ cảm giác vui vẻ này, những câu nói kia cũng trở nên không quan trọng bởi đối với cô sự đoàn tụ lại càng khiến con người ta kích động hơn.
Hoắc Khâu uống ngụm trà, nói: "Cậu muốn đi thăm Tiểu Như."
Tô Anh nhấp nhấp môi, gật đầu nói được.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, ánh nắng tươi sáng. Thoạt nhìn Hoắc Khâu là một người đàn ông không tinh tế nhưng hôm nay, khi đi lên núi, ông lại mua một bó hoa hướng dương.
Hoắc Khâu có chút ngập ngừng, giơ bó hoa: "Khi còn nhỏ Tiểu Như đã rất thích hoa hoa cỏ cỏ giống bà ngoại cháu, hiện giờ lại đến cháu, bây giờ nhìn thấy cháu, cứ giống như nhìn thấy Tiểu Như vậy."
Tô Anh biết mẹ cô thật sự rất thích hoa cỏ, bằng không sẽ không trong hoàn cảnh khó khăn như vậy còn mở một cửa hàng bán hoa, ngay cả giây phút lâm chung cũng nhớ đến.
Hoắc Khâu nói: "Mỗi năm cậu đều muốn trở về thăm, nhưng cậu vẫn chần chừ từ năm này sang năm khác, kết quả lại về muộn."
Tô Anh cúi đầu, nói: "Cậu, đây không phải lỗi của cậu. Không ai nghĩ là mẹ cháu sẽ ra đi ngoài ý muốn như vậy, người sai là kẻ gây họa."
Hoắc Khâu lắc đầu thở dài.
Tuy nói vậy, nhưng rốt cuộc lại làm trong lòng Hoắc Khâu cảm thấy có lỗi, cho dù hiện giờ Hoắc Khâu đã đưa tên hung thủ thật sự ra trước công lý, nhưng lại không hết cảm giác áy náy và hối hận trong lòng.
Không muốn tiếp tục đề tài nặng nề này, Hoắc Khâu lại nói: "Tô Anh, chuyện của cháu và Khương Triết cậu đã nghe nói. Nếu Khương Triết có thể không màng tất cả để nhảy vực theo cháu thì cũng rất đáng để cân nhắc."
Chỉ là Khương Triết quá nguy hiểm, nếu không nắm chắc, cũng không phải là người đàn ông có thể khiến cháu toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Nhiệm vụ lần này có thể kết thúc nhanh có một phần nguyên nhân đến từ tin tức của Khương Triết, bọn họ không biết Khương Triết tìm ở đâu mà biết được mấy tin tức kia, đương nhiên Khương Triết cũng không chịu nói thêm gì.
Nhưng người đàn ông nguy hiểm, sâu không lường được như Khương Triết có thể vì một người phụ nữ mà không màng sống chết, cũng đủ chứng minh tấm lòng của Khương Triết.
Tô Anh cũng cười tủm tỉm, nói: "Cháu biết, cậu. Lúc trước cháu cũng không muốn thân thiết với Khương Triết, nhưng lần đó ở ranh giới sống chết cháu thấy khương Triết nhảy xuống theo cháu, thậm chí sẽ vì cháu mà chết, bây giờ cháu đã buông tất cả xuống rồi, suy nghĩ cũng thoáng hơn. Cháu cảm thấy như hiện giờ thật tốt, hiện tại cháu có Khương Triết, có cậu!"
Hoắc Khâu nói: "Được, nếu Khương Triết dám có lỗi với cháu, cháu nói với cậu, cậu giúp cháu đánh Khương Triết!"
Tô Anh gật đầu, cầm nắm tay: "Vâng! Chúng ta cùng đánh!"
Hoắc Khâu mỉm cười.
Tô Anh lại nói tới chuyện gần đây: "Đúng rồi cậu, cậu và anh Triệu Quyền quan hệ tốt chứ?"
Hoắc Khâu nhíu mày: "Ừ, một người anh em, nhìn thì yếu ớt nhưng lại có thể chịu khổ, cũng rất nghĩa khí."
Tô Anh cười nói: "Anh Triệu Quyền bảo cháu gọi anh ấy là cậu cả!"
Hoắc Khâu cười lạnh: "Cái gì mà cậu cả? Đừng để ý đến Triệu Quyền, Triệu Quyền là kẻ nói năng ngọt xớt, có thể do học được từ người em trai lăng nhăng của cậu ta."
Tô anh: "À, anh Triệu Quyền bảo cháu gọi em trai của anh ấy là cậu hai."
Hoắc Khâu: "......."
Cái quái gì vậy!
- --
Hoắc Khâu khó khắn lắm mới trở về một lần. Đến tối, Tô Anh làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi Hoắc Khâu, ngay cả thịt rất lâu không xuất hiện trên bàn cơm nay cũng có, việc ăn thịt đối với Tô Anh vẫn rất khó khăn, cảm giác không khỏe, nhưng trong lòng tràn đầy vui vẻ có thể khiến cảm giác khó chịu đó mờ nhạt đi.
Khương Triết cũng tới, cùng Hoắc Khâu uống vài chén rượu, thật ra anh rất biết giả bộ, cứ như đây là lần đầu tiên gặp Hoắc Khâu, vừa có vẻ nghiêm cẩn lại có sự tôn kính đối với trưởng bối, không khiến Tô Anh nhìn ra vấn đề gì.
Thật ra, trước đây khi Hoắc Khâu đến nhìn qua Tô Anh, cũng đã từng gặp Khương Triết.
Một bên vì việc công, đồng thời cũng là việc riêng, nhưng nói đi nói lại đều vây quanh Tô Anh.
Ý tứ của Khương Triết rất rõ ràng: "Bởi vì bọn họ uy hiếp đến sự an toàn của người bên cạnh cháu, lại còn làm hại Tô Anh suýt nữa thì chết oan, đương nhiên cháu sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn."
Hoắc Khâu cười, từ khi ông hiểu chuyện cho đến tầm tuổi này, thật đúng là chưa từng điên cuồng vì bất kì người phụ nữ nào, cho nên không thể hiểu rõ tình cảm của Khương Triết. Nhưng Khương Triết lại có một mối tình sâu nặng như vậy với cháu gái của ông thì cũng không tệ. Mà Hoắc Khâu cũng không có khả năng sẽ luôn ở bên cạnh Tô Anh để chăm sóc cô, có người chăm sóc Tô Anh, Hoắc Khâu cũng yên tâm hơn nhiều.
Khương Triết nói: "Đời này cháu chỉ có một người phụ nữ duy nhất đó là Tô Anh, cháu sẽ cùng Tô Anh đi đến hết quãng đời còn lại bất luận Tô Anh có muốn gả cho cháu hay không."
Kể từ đó Hoắc Khâu cũng không có gì để nói: "Nếu để tôi biết được cháu làm ra việc có lỗi với Tô Anh....."
"Sẽ không đâu." Khương Triết thề son sắt, không chút do dự mà nói: "Cháu sẽ không làm việc có lỗi với Tô Anh.""
Hoắc Khâu cực kì nghiêm túc đánh giá Khương Triết, như thể xác định độ chân tình trong lời nói của Khương Triết: "Được, nhớ kỹ lời cháu nói."
Khương Triết nói: "Mong cậu yên tâm, chờ cháu dàn xếp ổn thỏa việc trong nhà rồi sẽ đến cầu hôn Tô Anh, cháu sẽ không để Tô Anh chịu đựng chút thương tổn và phiền toái nào."
Đêm nay, Hoắc Khâu khó có lúc uống được thêm mấy chén, Khương Triết uống cùng cũng khó tránh khỏi uống hơi nhiều.
Tô Anh chăm sóc hai người đàn ông say rượu. Hoắc Khâu tửu lượng tốt thấy Khương Triết say mất rồi thì chê bai một phen. Hoắc Khâu ngủ ở phòng bên cạnh.
Tô Anh kéo Khương Triết đi tới phòng ngủ, cởi giày và thắt lưng anh ra, liền thấy Khương Triết mở to mắt, ôm Tô Anh xoay người áp xuống. Tô Anh hô lên, thấy người đàn ông có đôi mắt tỉnh táo, đâu giống như vừa rồi say không biết gì.
Khương Triết thấp giọng: "Bé hoa nhài."
Tô Anh ừ một tiếng cười nói: "Khương Triết, anh có thể giả say à?"
Khương Triết hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Tô Anh: "Không có, anh say rồi."
Tô Anh không tin, người say sao lại có thể như vậy?
Khương Triết vùi đầu vào cổ Tô Anh, khẽ ngửi ngửi, quyến luyến cọ cọ: "Bé hoa nhài, em là bé hoa nhài của anh."
Tô Anh vỗ vai Khương Triết: "Làm sao vậy?"
Khương Triết lại càng ôm chặt Tô Anh.
Khương Triết cũng không rõ vì sao, rõ ràng đang tốt đẹp, tự nhiên anh lại nhớ tới kiếp trước.
Kiếp trước, thời điểm Khương Triết nhìn thấy Hoắc Khâu là ngày Tô Anh xảy ra chuyện.
Lúc đó Khương Triết đang ở công ty, đột nhiên nghe cấp dưới nói Tô Anh xảy ra chuyện, Khương Triết sốt ruột chạy tới, từ xa nhìn ngọn lửa được dập tắt, khói bốc lên cuồn cuộn. Khương Triết rất hoảng sợ, chưa bao giờ cảm nhận được nỗi sợ hãi và khủng hoảng như thế, cái loại cảm giác sắp mất cô vĩnh viễn, không tìm trở lại được khiến Khương Triết nắm chặt tay, trái tim không tự giác được mà run rẩy, trong đầu ầm ầm vang lên.
Sau đó Khương Triết thật sự mất đi Tô Anh, vĩnh viễn không tìm lại được nữa......
Thì ra trên thế giới này không phải cái gì Khương Triết cũng có thể khống chế. Khương Triết tự cho rằng đã nắm giữ trọn vẹn Tô Anh, nắm giữ tình cảm của cô, mà quên mất rằng anh không thể nào nắm giữ chuyện sống chết. Trên thế gian này không có thuốc hối hận, rất nhiều chuyện làm sai thì chính là sai rồi, vĩnh viễn không có biện pháp cứu vãn.
Khương Triết bỗng nhiên nắm chặt tay, trong mắt chứa sự tàn nhẫn và táo bạo khiến người ta sợ hãi! Không giống với Khương Triết lạnh lùng và thờ ơ.
Một đời này, bất luận kẻ nào cũng đừng mong chia rẽ Khương Triết và bé hoa nhài!
Tô Anh chỉ cảm thấy cả người lạnh lên, trong lòng cô đột nhiên có chút hoảng hốt, nhưng người đàn ông nóng bỏng kia lại ôm Tô Anh khiến cô cảm thấy an toàn, giống như hoảng hốt thoáng qua kia đều là ảo giác. Tô Anh dừng một chút, đẩy Khương Triết ra nói: "Anh ngủ đi, em đi dọn dẹp một chút."
Khương Triết lại một lần nữa kéo Tô Anh về dưới thân: "Không cho đi, ở cùng anh."
Tô Anh cắn môi, chọc chọc ngực Khương Triết, lẩm bẩm: "Gần đây mỗi ngày em đều ở cùng anh, đã vài hôm không được đi chợ hoa rồi."
Khương Triết không nhịn được cười, hôn hôn khuôn mặt hồng hào của Tô Anh, giọng khàn khàn lộ ra sự say đắm: "Ở cùng anh."
Tô Anh: ".........."
Cuối cùng, Tô Anh cũng không đi dọn dẹp bàn chén đũa kia, cô ở cùng với Khương Triết, nằm cạnh người đàn ông có hương rượu làm say lòng người, chỉ chốc lát cô đã mơ màng, sau đó ngủ thiếp đi.
Khương Triết lại càng ngày càng tỉnh Khương Triết đứng dậy, cởi áo ngoài và áo ngực của Tô Anh ra, thay váy ngủ cho cô. Cô bị lăn lộn như vậy nhưng không tỉnh dậy, chỉ cực kì phối hợp duỗi tay xỏ chân. Tất cả đều là thói quen, những đêm trước khi cô mệt mỏi đều là Khương Triết giúp cô mặc đồ.
Khương Triết kéo chiếc chăn đắp lên cho cô rồi ngồi xổm bên đầu giường, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của người phụ nữ, ánh mắt vốn lạnh lùng nay ngưng tụ lại biết bao sợi tơ tình, triền miên quấn lấy người đang nằm kia, không thể gỡ được mà chỉ càng chặt thêm.......
Không gian mông lung, Tô Anh đẩy đẩy chăn, mơ mơ hồ hồ mở to mắt, nhìn thấy Khương Triết, lẩm bẩm: "Khương Triết."
Khương Triết thấp giọng: "Ừ."
"Sao anh lại tỉnh rồi?"
"Em ngủ đi."
"Ừ, mau ngủ đi."
Tô Anh nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ say.
Qua một lúc, Khương Triết đi ra khỏi phòng ngủ, ra ban công nhìn thấy Hoắc Khâu cũng ở đằng kia, đang châm thuốc. Khi Khương Triết đi qua, Hoắc Khâu đưa cho Khương Triết một điếu, Khương Triết nhận bật lửa.
Khương Triết: "Anh Anh không dám hỏi, lần này cậu có thể ở lại mấy hôm?"
Hoắc Khâu thở dài: "Sáng mai sẽ đi."
Khương Triết nói: "Lại có nhiệm vụ?"
Hoắc Khâu ừ một tiếng.
Khương Triết không hề nói thêm điều gì, chỉ nói: "Hôn lễ của cháu và Anh Anh, hy vọng cậu có thể trở về, nếu không Tô Anh sẽ nuối tiếc."
Hoắc Khâu gật đầu: "Được, cậu sẽ cố hết sức."
Khương Triết cũng không hề nói thêm cái gì, chỉ là nghĩ đến nếu cô gái nhỏ biết ngày mai Hoắc Khâu đi liền chỉ sợ sẽ lại khổ sở, rốt cuộc Hoắc Khâu cũng là người thân duy nhất của Tô Anh, lúc này mới gặp mặt chưa được bao lâu."
Quả nhiên, tới ngày thứ hai, lúc Tô Anh tiễn Hoắc Khâu thì cố nén không khóc, còn cười phất tay, dặn dò Hoắc Khâu chú ý an toàn, gọi điện thường xuyên cho cô, thỉnh thoảng có một tin tốt lành cũng được để Tô Anh biết Hoắc Khâu vẫn bình an. Cô lải nhải một lúc lâu, tâm trí cứng rắn như Hoắc Khâu cũng không chịu được không khí sinh ly tử biệt này, nhất thời đồng ý với Tô Anh, nhanh chóng rời đi với Triệu Quyền tới đón ông.
Tô Anh đứng bên đường, nhìn bóng chiếc xe việt dã màu đen chạy xa, nhịn không được trong lòng chua xót, đôi mắt phiếm hồng.
Khương Triết ôm lấy đôi vai gầy yếu nhỏ bé của Tô Anh, ôm cô vào trong ngực, lặng lẽ an ủi.
Tô Anh chôn trong ngực Khương Triết hồi lâu, ngẩng đầu lên, cằm gối lên bờ ngực cứng rắn của Khương Triết, con mắt đỏ bừng, mi mắt cong cong, nói: "Em không khổ sở, em tin rằng rất nhanh lại có thể nhìn thấy cậu. Em rất hiểu, cậu có mục tiêu và niềm tin riêng, em phải ủng hộ cậu, không thể trở thành chướng ngại cho cậu. Đúng không?"
Khương Triết sờ đuôi mắt phiếm hồng: "Được rồi, nếu cậu không tới, anh sẽ cho người trói cậu tới."
Tô Anh bật cười: "Anh làm tên cướp đấy à."
Khương Triết nhướng mày cười khẽ, không thèm để ý đến hình tượng: "Đúng vậy, anh là kẻ cướp."
Tô Anh lại cười, nhấp miệng nhỏ, dựa vào ngực Khương Triết cười cười, rồi khóe miệng lại hạ xuống. Nỗi buồn chia ly thật sự làm người ta khó chịu, rốt cuộc Tô Anh vẫn nhịn không được, đỏ đôi mắt.
Mấy ngày sau Tô Anh đều có chút uể oải không vui, Lâm thành Phong tới tìm cô chơi, Tô Anh đều không vực nổi tinh thần.
Lâm Thành Phong nhìn tinh thần Tô Anh không phấn chấn nói: "Chẳng lẽ Khương Tứ lại bắt nạt em?"
Tô Anh mỉm cười: "Không phải đâu, Khương Triết không bắt nạt em."
Lâm thành Phong: "Vậy tại sao em không vui?"
Tô Anh lắc đầu, nói: "Em không có gì không vui, chỉ là có chút...."
Thật ra đây là cảm giác gì Tô Anh cũng không nói lên được, khả năng giống như trong nhà trống không, cảm giác trống vắng.
Tô Anh cười cười: "Hôm nay anh tới tìm em, không phải là muốn đi leo núi đấy chứ?"
Lâm Thành Phong lập tức gật đầu: "Đúng rồi, chúng ta đi leo núi! Anh nhớ cột lông xanh!"
Tô Anh: "Thật ra anh có thể đi một mình, không cần lần nào cũng rủ em."
Lâm Thành Phong bĩu môi: "Em cho là anh chưa từng đi một mình sao? Nhưng chỉ có mình anh đi thì cho dù kêu thế nào, tìm thế nào cột lông xanh cũng không gặp anh, cần em đi cùng anh thì nó mới đến chơi với anh."
Tô Anh kinh ngạc, cô cho rằng cột lông xanh và Lâm Thành Phong chơi với nhau rất tốt, chắc hẳn cột lông xanh rất tin tưởng Lâm Thành Phong, giờ nghe vậy dường như không có tin tưởng đến vậy nha.
Tô Anh có chút đắc chí: "Thật ấy hả?"
Lâm Thành Phong lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên, anh lừa em anh là chó con!"
Tô Anh: "Vậy là tốt rồi!"
Lâm Thành Phong: "........."
- --
Rốt cuộc, Tô Anh vẫn cùng Lâm Thành Phong đi leo núi, hiện giờ Tô Anh có thể nghe hiểu cây cối nói chuyện, lại có cột lông xanh dẫn đường nên càng rành rọt ngõ ngach trong núi, chơi vui đến quên trời quên đất, cho đến khi sắc trời tối lại, Tô Anh nghe nhóm hoa nhỏ nói Khương Triết tới, cô le lưỡi, dẫn theo Lâm Thành Phong chạy nhanh về.
Nếu Khương Triết biết Tô Anh chơi đến điên rồi khẳng định lại muốn chơi xấu bắt nạt cô.
Thế nhưng khi Khương Triết thấy Tô Anh và Lâm Thành Phong mang theo một thân bụi bặm đầy mạng nhện trở về, sắc mặt không tốt cho lắm, khoanh tay trước ngực, mặt lạnh lùng.
Cột lông xanh cũng khó có lúc yên lặng thế này, lá xanh run lên, không dám chạy loạn.
Lâm Thành Phong gãi gãi tóc, phủi bụi, "Anh đi về trước nha."
Tô Anh: "... Đã muộn thế này, anh có thể ở lại ngủ trên ghế sô pha."
Sắc mặt Khương Triết lạnh hơn, Lâm Thành Phong lập tức xua tay nói: "Không được không được, mẹ anh chờ anh về nhà ăn cơm!"
Vừa dứt lời, liền nắm quần bỏ chạy mất tăm!
Tô Anh: ".........."
Tô Anh nhìn Khương Triết, sờ sờ mũi.
Khương Triết cười lạnh: "Chơi vui không?"
Tô Anh: "..... Cũng vui."
Khương Triết nói: "Nói qua bao nhiêu lần rồi, em muốn chơi thì chơi ở gần nhà, chỉ cho đi đường lớn, không cho vào vào trong rừng, trong rừng rất nguy hiểm. Vì sao lại không nghe lời?"
Tô Anh nói: "Em chơi ở trong nhà mà, là Thành Phong cố tình kéo em đi!"
Khương Triết: "Ha ha."
Tô Anh: "......"
Khương Triết: "Đi tắm sạch ngay."
Tô Anh: "Vâng."
Tô Anh xám xịt chạy vào phòng tắm, gội đầu và tắm rửa hết được mùi bụi bặm, toàn thân trở nên thơm tho sạch sẽ, lúc này mới chạy đi tìm Khương Triết, Khương Triết đã chuẩn bị bữa tối.
"Thơm quá nha." Tô Anh hít cái mũi khẽ ngửi ngửi giống con mèo đòi ăn, "Thơm như vậy, nhất định ăn rất ngon!"
Khương Triết không nấu cơm, đồ này đều được người đưa tới.
Khương Triết cười lạnh nói: "Đừng nịnh nọt, không phải anh làm."
Tô Anh chớp đôi mắt: "À, không phải à....."
...... Tô Anh có cảm giác không tốt lắm.
Ăn cơm chiều xong, loại cảm giác không tốt này liền ứng nghiệm, hơn nữa bị làm cho quá tàn nhẫn, cả người Tô Anh run lên, nhưng không dám nói, vừa nói mệt mỏi quá thì Khương Triết liền đâm càng ác ơn, như muốn đâm xuyên Tô Anh mới thôi, rất hung hãn!
"Em sai rồi."
"Sai rồi chỗ nào?"
"Đều sai rồi........"
"Đừng kẹp, mở chân ra."
"Đừng........."
Tô Anh kêu khóc, bị Khương Triết làm suốt đêm, Tô Anh ngủ rồi còn bị bắn đến tràn đầy, thời điểm rời giường ngày hôm sau, hai chân Tô Anh đều mềm nhũn, run run, đi đường đong đưa lúc lắc, nhìn thật đáng thương.
Tô Anh ghim Lâm Thành Phong một dấu, cũng ghim Khương Triết, hơn nữa Tô Anh còn bị đám hoa nhỏ chê cười, đều nói đừng làm trò kia ở trong núi...
Nhưng khi Tô Anh ngồi sưởi nắng ở trong sân, Khương Triết mặc bộ quần áo màu đen, mặt mày thanh tuấn rũ mắt lật cuốn tạp chí kinh tế trong tay, Tô Anh lại cảm giác được hạnh phúc của những ngày tháng an bình.
Khương Triết ngẩng đầu, nhìn cô gái nhỏ mặc váy trắng đứng ở cửa, tóc dài rối tung trước ngực, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hồng hào, đôi mắt trong trẻo, miệng nhỏ khẽ nhếch, nghiêng đầu nhìn Khương Triết.
Khóe môi Khương Triết hơi gợn lên, khuôn mặt đẹp trai lộ ra chút nhu hòa, giơ tay: "Anh Anh ngốc, đến cạnh anh."
Tô Anh chớp chớp mắt, chạy đến ngã vào lồng ngực Khương Triết.
"Khương Triết."
"Ừ."
Tô Anh ngồi trong ngực Khương Triết, dựa vào ngực Khương Triết một lúc lâu, yên lặng không nói một lời, Khương Triết nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Tô Anh nhỏ giọng: "Bụng em có hơi đau, chắc là nãy ngã vào người anh hơi mạnh?"
Khương Triết: "Hử?"
Khương Triết nâng mắt Tô Anh lên, phát hiện khuôn mặt vốn hồng hào nay lại lộ ra chút tái nhợt, cái trán đổ mồ hôi mịn, Khương Triết hoảng sợ, trực tiếp ôm Tô Anh đứng dậy: "Đi bệnh viện."
Tô Anh lắc đầu nói: "Không cần, em không có việc gì đâu, chỉ là có chút không thoải mái, em ngủ một giấc là tốt rồi."
Khương Triết nói: "Không được."
Về phương diện sức khỏe, Khương Triết kiên trì như chuyện trên giường vậy, đến Tô Anh cũng không thể thay đổi được.
Khương Triết lập tức gọi điện báo cho trợ lí Diêu chuẩn bị tốt, cõng Tô Anh xuống núi sau đó đi thẳng đến bệnh viện, sau một hồi kiểm tra, bác sĩ nói: "Thai phụ này, chuyện phòng the không nên quá mức kịch liệt......"
Tô Anh: "......."
Khương Triết: "........???"
Bác sĩ cũng không nhìn hai vợ chồng đang dại ra: "Không có gì đáng ngại, trở về nghỉ ngơi là ổn thôi. Có điều ba tháng đầu không nên sinh hoạt vợ chồng, hiện tại đứa bé còn nhỏ........"
Cho đến khi rời khỏi bệnh viện, Tô Anh vẫn còn mông lung, sao lại có rồi?
Đừng nói Tô Anh, chính Khương Triết cũng rất bất ngờ, mỗi lần đều mang bao mà lại có thể có cá lọt lưới?
Khương Triết nhìn Tô Anh, phát hiện Tô Anh vẫn còn ngu ngơ, hình như là chưa tiếp nhận được.
Khương triết đột nhiên có chút lo lắng: "Anh Anh, em có muốn giữ?
Tô Anh ngửa đầu nhìn Khương Triết, lắc lắc đầu: "Em không biết."