*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Rine
Beta: Jiang
Bên trong cái túi mà Hoắc Khâu để lại cho cô có một sổ tiết kiệm và một tập văn kiện.
Hoắc Khâu vô cùng đơn giản, cô vừa xem là hiểu ngay, không có đồ vật dư thừa nào khác.
Tô Anh để sổ tiết kiệm sang một bên, cô tò mò mở túi đựng văn kiện nhưng sau đó chỉ cảm thấy kinh ngạc, hoảng sợ!
Đó là một phần tư liệu điều tra.
Tô Anh cũng không xa lạ gì người trong tư liệu, ngược lại, cô còn nhớ rất rõ. Cho dù cô chưa bao giờ nhắc tới, nhưng mà sau khi gặp qua một lần trên toà án, cô lại không thể quên được.
Chu Phong, người đàn ông say rượu lái xe đụng phải mẹ cô. Anh ta ở trên toà án khóc lóc thảm thiết, sám hối xin lỗi. Thậm chí quỳ xuống trước mặt cô cầu xin tha thứ, bởi vì thái độ nhận tội thành khẩn, cuối cùng chỉ phải bồi thường một số tiền, bị phạt tù ba năm.
Tuy Tô Anh cũng bất mãn với kết quả này nhưng luật sư nói với cô đây đã xem như kết quả tốt nhất.
Tô Anh không nghĩ tới, có một ngày cô sẽ nhìn thấy tin tức về người đàn ông này từ thứ mà Hoắc Khâu đưa mình. Hơn nữa, từ đây cô còn biết, Chu Phong kia cũng chỉ là kẻ chịu tội thay, hung thủ chân chính là một người khác! Hơn nữa kẻ đó vẫn luôn ung dung ngoài vòng pháp luật, không hề có lòng hối cải, cuộc sống cực kỳ vui vẻ, thoải mái.
Là một người khác?
Chưa bao giờ Tô Anh mất khống chế như vậy, cô cho rằng bản thân mình đã trải qua nhiều chuyện, không có gì có thể làm cô tức giận đến mất lý trí. Nhưng đối diện với tin tức này khiến cô cũng không cách nào che giấu cảm xúc của mình.
Mấy tờ giấy mỏng manh kia bị cô siết chặt trong tay, từng khớp xương nổi lên, cô cắn răng, tức giận đến phát run cả người!
- --
Tô Anh ngồi ở trong phòng rất lâu, an an tĩnh tĩnh, cũng không phát ra tiếng động nào, làm cho Triệu Vũ và Khương Triết đang chờ bên ngoài đột nhiên cảm thấy không yên tâm.
Quá an tĩnh.
Khương Triết đi lên trước gõ cửa, sau một lúc lâu không có tiếng đáp lại, anh nhìn về phía Triệu Vũ.
Triệu Vũ nhíu mày: "Tôi cũng không biết Hoắc Khâu đã để lại cho Tô Anh thứ gì. Chẳng lẽ là Tô Anh quá cảm động nên muốn khóc, rồi trốn tránh không dám gặp người khác?"
Khương Triết nghĩ, dáng vẻ gì của Tô Anh mà anh chưa từng thấy qua, sao lại ngượng ngùng đến nỗi trốn tránh không dám gặp? Không phải, Tô Anh sẽ không bởi vì cảm động đến khóc mà trốn tránh người khác, cô biết có người đang lo lắng cho cô, cô sẽ không trốn đi như vậy...
Trừ phi là xảy ra chuyện gì đó.
Khương Triết đột nhiên lo lắng, anh đạp cửa xông vào phòng.
Bên trong rất an tĩnh, không có ai cả.
Khương Triết nghiêm túc, khuôn mặt nhíu chặt làm Triệu Vũ không khỏi lo lắng theo, nghĩ đến chắc là Hoắc Khâu sẽ không làm hại Tô Anh mới đúng chứ?
Bọn họ nhìn quanh phòng ngủ một vòng, rốt cuộc tìm được cô gái đang an tĩnh ngắm bầu trời ở ban công.
Bóng dáng cô tinh tế mà hiu quạnh, mái tóc dài nhẹ nhàng bay theo gió, dáng vẻ nhỏ xinh, rõ ràng là xinh đẹp như tranh vẽ nhưng lại vô cớ làm người ta đau lòng.
Khương Triết đến gần, liếc mắt một cái thì thấy văn kiện bị cô siết trong tay, ảnh chụp và tên người trên mặt giấy khiến Khương Triết sửng sốt.
Anh đương nhiên nhớ rõ.
Lúc ban đầu, khi tiếp cận Tô Anh, anh đã điều tra về cô, cũng biết mẹ cô qua đời bởi vì tai nạn xe cộ, lúc ấy anh vẫn chưa nghĩ nhiều, cũng chỉ cho là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Dù sao cuộc sống của Hoắc Như đơn giản, không tranh giành với ai, có thể có thù hận gì? Anh cũng không cho người thâm nhập điều tra thêm, hiện giờ xem ra mọi chuyện không chỉ như vậy.
Mà Tô Anh dường như đang tập trung suy nghĩ cái gì, có người đến gần cũng không phát giác ra.
Người đàn ông cao lớn ngồi xổm xuống bên chân cô, anh lấy tập văn kiện trong tay cô xuống.
Tô Anh bừng tỉnh, dường như theo bản năng nắm chặt đồ vật trong tay, đột nhiên nhìn về phía người tới, giống như cả người đều dựng gai lên, phòng bị và cảnh giác. Thấy là Khương Triết, bỗng nhiên cô lại thả lỏng mình: "Khương Triết..."
Vừa mới dứt lời, cô cảm giác đầu của mình đang được người khác nhẹ nhàng vỗ vỗ, cô ngửa đầu nhìn lại, thấy Triệu Vũ đang rũ mắt nhìn mình, anh cong môi, khuôn mặt mang theo một chút ý cười: "Bọn anh gọi em cả một lúc lâu mà em cũng không có phản ứng, đang mải suy nghĩ về cái gì vậy?"
Tô Anh lắc đầu: "Không có gì."
Khương Triết vẫn đang nhìn kĩ văn kiện trong tay cô.
Chuyện này nhất định là có uẩn khúc gì đó, nếu không Hoắc Khâu sẽ không thể phơi bày chuyện cũ gây đau xót trước mặt Tô Anh ngay lúc này. Anh vẫn luôn cho rằng Hoắc Khâu đối với hai mẹ con Hoắc Như và Tô Anh không hề có một sự quan tâm nào, dù sao ông ta cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Triệu Vũ cũng chú ý tới thứ trong tay Khương Triết, nhìn dáng vẻ dường như cũng không đơn giản, anh hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra?"
Sắc mặt Khương Triết trầm xuống, anh đưa tư liệu cho Triệu Vũ, ánh mắt lại dừng ở trên người Tô Anh.
Thoạt nhìn cô rất an tĩnh, trong ánh mắt xinh đẹp rất lạnh lẽo, kỳ thật chỉ cần nhìn kỹ là có thể phát hiện cô cũng không bình tĩnh như biểu lộ trên mặt. Cô nắm chặt nắm tay, cắn chặt môi thể hiện sự mất bình tĩnh, căm hận, cũng có thống khổ.
Anh vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt của cô, nói: "Tô Anh, bây giờ em định làm thế nào?"
Tô Anh cười một tiếng, thanh âm châm chọc: "Đương nhiên là khiến kẻ có tội phải chịu sự trừng phạt thích đáng, sao có thể để hắn ta ung dung ngoài vòng pháp luật hưởng những ngày tháng tốt lành này?"
Khương Triết nói: "Ừ."
Triệu Vũ đã xem xong tư liệu, tư liệu này chỉ có hai trang, nhưng cũng đủ để giải thích rõ ràng nguyên nhân, kết quả gây ra sự việc kia.
Hoắc Khâu không yên tâm về Hoắc Như, Hoắc Như xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời, tuy rằng ông không xuất hiện bày tỏ thương tiếc nhưng lại âm thầm điều tra không ít. Chưa từng thả lỏng điều tra đối với Chu Phong, một năm sau khi Chu Phong ở tù, tài khoản của người nhà hắn đột nhiên được chuyển tới một số tiền khổng lồ, mua nhà mua xe, làm ăn phát đạt thêm không nói, nhưng qua một thời gian sau, bởi vì ở trong ngục giam có biểu hiện tốt nên Chu Phong cũng được giảm hình phạt...
Chuyện ngoài dự kiến như vậy không thể không khiến người ta nghĩ nhiều, thông qua điều tra, rốt cuộc phát hiện tài khoản lạ chuyển tiền cho nhà Chu Phong đến từ một trấn nhỏ xa xôi. Hơn nữa người gây họa cũng không kiêng dè chuyện này, những người quen biết hắn dường như đều biết chuyện, còn lấy làm tự hào. Hoắc Khâu có manh mối hoài nghi, gần như không tốn chút sức nào đã tra ra được người gây hoạ chân chính.
Kẻ đó là một người đàn ông tên Diêu Lượng, đồng thời cũng chính là người mà Tưởng Hiểu Hiểu sẽ gả cho.
- --
Giờ phút này, Tưởng Hiểu Hiểu cũng đang ở một sòng bạc ngầm trong cái trấn nhỏ ấy.
Cô ta nguỵ trang đơn giản, vốn dĩ một mái tóc dài đã bị cắt thành tóc ngắn ngang vai, cái trán trơn bóng bị tóc mái bằng dày nặng che đậy. Màu da cô ta cũng không còn trắng nõn non mịn như ngày xưa, đen hơn rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra thần thái ngày xưa, vẫn còn là một người phụ nữ xinh đẹp.
Cô ta ngồi bên cạnh Diêu Lượng, nhìn người đàn ông ném từng đống chip[1] lên bàn, hắn cũng không để ý thắng thua, trên khuôn mặt hơi chút tái nhợt có tươi cười kiêu ngạo. Hắn mang một cái mắt kính màu đen, rõ ràng là diện mạo thư sinh nho nhã, lại bởi vì ánh mắt kiêu ngạo và ác độc kia mà trở thành ngang ngược.
[1]chip: là cái tròn tròn đủ màu dùng để đặt cược trong sòng bạc ấy.
Sau khi thua mất một đống chip lần nữa, hắn ném bài, không còn hứng thú, đứng dậy đi đến phòng bao bên cạnh uống rượu.
Hắn kéo Tưởng Hiểu Hiểu vào lồng ngực, bàn tay vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô ta: "Sao lại không vui vẻ chút nào vậy? Đừng có gấp, chờ khi nào có cơ hội thì anh nhất định sẽ bắt người phụ nữ kia đưa tới trước mặt cho em xả giận!"
Tưởng Hiểu Hiểu cười cười, tỏ ra không thèm để ý: "Em không vội, em cũng biết chỉ dựa vào một kẻ lang thang thì không thể làm nên được chuyện gì lớn, vốn dĩ cũng không hy vọng gì. Chỉ cần khiến tiện nhân kia nếm chút mùi đau khổ là được rồi."
Diêu Lượng cười lớn, hôn lên mặt Tưởng Hiểu Hiểu một cái: "Được được được, không cần vội, chỉ cần ở trên địa bàn của anh, còn sợ cô ta có thể sống tốt để chạy mất hay sao?"
Tưởng Hiểu Hiểu "Ừ" một tiếng: "Cảm ơn anh Lượng." Cô lại hỏi: "Nghe nói bọn họ đổi chỗ ở khác, cũng không biết Khương Tứ đưa tiện nhân kia trốn đến nơi nào nữa?"
Diêu Lượng nhíu mi, tươi cười phai nhạt bớt, không thể không nói Khương Tứ và Triệu Nhị này là người có bản lĩnh, rõ ràng đã ở trên địa bàn của hắn, vậy mà còn có thể trốn đến nơi hắn không phát hiện được! Nhưng cho dù vậy thì thế nào, chỉ cần vẫn ở đây, hắn còn sợ không tìm thấy sao?
"Yên tâm đi bảo bối, dù có đào ba thước đất, anh cũng có thể tìm ra người cho em."
Tưởng Hiểu Hiểu mềm mại dựa vào ngực người đàn ông, cười nói: "Nếu em muốn tiện nhân kia quỳ gối trước mặt em, anh có thể giúp em không?"
Diêu Lượng vung bàn tay lên: "Chỉ cần bảo bối muốn, anh nhất định sẽ trói cô ta đưa đến trước mặt em, khiến cô ta dập đầu nhận sai với em."
Tưởng Hiểu Hiểu cười khanh khách, tâm tình rất tốt.
Cô ta rất ít cười, cho dù đối với Diêu Lượng thì cũng thường xuyên tỏ vẻ ưu sầu khổ sở. Hiện giờ thấy cô ta cười vui vẻ như vậy, trong lòng Diêu Lượng rung động, cúi đầu hôn, bàn tay đã chui vào vạt áo cô ta, vuốt ve lấy bộ ngực mềm mại.
Trong lòng Tưởng Hiểu Hiểu không thích nhưng cũng động tình ôm lấy cổ hắn hôn trả. Người đàn ông trực tiếp đặt cô ta ngồi lên đùi mình, không khí trong phòng bao càng ngày càng ái muội, cũng càng ngày càng nóng bỏng, không đến một lát liền truyền đến tiếng gầm nhẹ thoải mái của đàn ông và tiếng rên rỉ của phụ nữ...
Lần này bọn họ ra trấn cũng không ở lại lâu, ngày hôm đó rời khỏi thị trấn ngay trong đêm để trở về trong núi. Đường núi nguy hiểm, đường sá xa xôi, một đường đi đi dừng dừng, về tới hang ổ đã là buổi chiều ngày tiếp theo.
Diêu Lượng thật sự rất si mê Tưởng Hiểu Hiểu, từ lúc hắn còn rất nhỏ đã biết sự tồn tại của Tưởng Hiểu Hiểu, sau khi hắn xem qua ảnh chụp của cô ta, mới biết được phụ nữ bên ngoài xinh đẹp đáng yêu như vậy. Kể từ đó, hắn vẫn luôn muốn lấy cô ta, đáng tiếc cha hắn không cho phép, hắn cũng không có cơ hội gặp mặt cô ta.
Sau này Tưởng Long đưa cô ta đến trước mặt hắn, đương nhiên hắn vừa kích động vừa vui sướng, nữ thần trong lòng hắn đến, hắn còn có thể từ chối sao?
Hiện giờ hắn có thể đè cô ta ở dưới thân muốn làm gì thì làm, da thịt non mịn kia, nhìn một cái cũng có thể làm hắn kích động, bây giờ có bảo hắn hái sao thì hắn cũng có thể bay lên tận bầu trời! Sau khi vượt qua một buổi chiều hoan lạc, hắn mệt đến nỗi ngủ quên, Tưởng Hiểu Hiểu chịu đựng lê thân thể mệt mỏi đi tắm, muốn tẩy sạch dấu vết Diêu Lượng lưu lại trên cơ thể cô ta. Cô ta vô cùng chán ghét hắn, lúc trước hắn cưỡng bức cô ta, hiện giờ lại ép cưới.
Nhưng Tưởng Hiểu Hiểu cũng không có cách nào để từ chối, Tưởng Long ném cô ta đến chỗ này, cầm tiền chạy sang nước ngoài sống thoải mái. Ngoại trừ dựa vào Diêu Lượng, cô ta không còn biện pháp khác.
Tắm xong, chán ghét nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, cô ta trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Phía sau phòng bọn họ có một sơn động, ở đó đang nhốt một người.
Theo thường lệ, Tưởng Hiểu Hiểu đến phòng bếp lấy đồ ăn rồi đi xem người đó.
Cho dù là cô ta thì cũng chỉ có thể nhìn người qua khung cửa sắt.
"Anh, ăn cơm đi." Cô ta bày đồ ăn ra mặt đất, nhìn Tưởng Nghị nằm trên giường rung rung chân: "Anh, anh có biết lần này em ra ngoài nhìn thấy ai không?"
Tưởng Nghị mở to mắt, anh ngồi dậy, nhìn Tưởng Hiểu Hiểu ngồi bên ngoài song sắt.
Anh cười một tiếng, hỏi: "Nhìn thấy ai?"
"Là Tô Anh." Tưởng Hiểu Hiểu cười nói: "Anh biết hiện tại cô ta thảm đến mức nào không? Nghe nói chân gãy rồi, hiện giờ còn không thể đi bộ được, chỉ có thể ngồi xe lăn. Mấy ngày hôm trước còn không cẩn thận ngã vào giữa sông, thiếu chút nữa chết đuối. Anh nói xem sao Khương Tứ và Triệu Nhị lại thích một người tàn phế như vậy, cũng không biết có thể cưới cô ta hay không?"
Sắc mặt Tưởng Hiểu Hiểu biến đổi, trong mắt toàn là ác độc và điên cuồng: "Mơ mộng hão huyền muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, cô ta cũng xứng sao!"
Trong lòng Tưởng Nghị khẽ động, thật ra anh không nghĩ tới việc Tô Anh dám đến nơi này, thế nhưng bên cạnh cô có Khương Tứ và Triệu Nhị, vấn đề an toàn sẽ không đáng lo.
Điều làm anh lo lắng là Tưởng Hiểu Hiểu, nó càng ngày càng cố chấp, rõ ràng Tô Anh không có thù oán gì với nó, vậy mà hiện giờ nó lại trút toàn bộ oán hận lên người Tô Anh, Tô Anh còn bị bệnh nguy kịch.
"Người vạch trần em là anh, khiến em đi tới bước đường hôm nay chính là Tưởng Long, em không hận anh, không đi tìm Tưởng Long báo thù, lại hận Tô Anh làm gì? Hiểu Hiểu, em tỉnh lại đi, đừng cố chấp sai lầm nữa."
Tưởng Hiểu Hiểu đột nhiên che mặt lại, oà lên khóc: "Anh, cái chết của mẹ thật sự không liên quan đến em, là Tưởng Long, là hắn ta lừa em, nói thuốc đó giúp cho mẹ ngủ ngon, chỉ cần mẹ ngủ rồi, mọi người có thể đưa em đi chơi... Em thật sự không cố ý! Em không phải người xấu!"
Tưởng Nghị thở dài một tiếng, ôn nhu nói: "Anh biết, anh biết không phải em cố ý, cho nên anh mới có thể tới tìm em đúng không nào? Nếu không anh đã không thèm quan tâm em. Chỉ cần em đồng ý trở về với anh..."
"Không được!" Tưởng Hiểu Hiểu kích động nói, cắt ngang lời Tưởng Nghị: "Em không muốn trở về, em không thể để cho người khác nhìn em chê cười! Em là công chúa nhỏ của Tưởng gia, em phải được người khác hâm mộ, em không cần ai đồng tình, thương hại em!"
Cô ta dường như trở nên điên loạn.
Tưởng Nghị nhíu mày, trong khoảng thời gian này anh đã khuyên Tưởng Hiểu Hiểu vô số lần, nhưng kết quả cuối cùng đều không khác nhau lắm.
Tưởng Hiểu Hiểu lau nước mắt: "Người làm hại em, em đều sẽ không bỏ qua. Anh, anh an tâm đợi ở chỗ này đi, dưỡng thương cho tốt, em sẽ bảo đảm an toàn cho anh. Em đi trước, anh ăn cơm đi."
Tưởng Nghị nhìn Tưởng Hiểu Hiểu ra khỏi sơn động, anh cũng không làm ra vẻ, ăn mấy miếng hết đồ ăn. Đến khi màn đêm đen kịt, không biết anh lấy từ đâu ra một cọng dây thép, lặng lẽ mở khóa cửa sắt, đi ra ngoài...
- --
Tô Anh mất tích.
Sáng sớm hôm nay, đợi một lúc lâu cũng không thấy Tô Anh ra khỏi phòng, lúc Khương Triết đi tìm cô, chỉ nhìn thấy căn phòng trống vắng và một tờ giấy.
Cô muốn đi làm một việc, bảo bọn họ đừng đi tìm cô, cũng đừng lo lắng.
Sao lại có thể không lo lắng? Khương Triết tức giận đến mức vò nát tờ giấy kia, trên mặt xanh mét, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi giống như nếu Tô Anh đứng trước mặt anh, anh sẽ treo cô lên đánh một trận.
Sau khi Triệu Vũ nghe được tin tức, sắc mặt cũng không mấy tốt đẹp, anh vô cùng hối hận, lẽ ra không nên giao thứ Hoắc Khâu để lại cho cô lúc ngay lúc này. Sau khi cô nhìn đến những tài liệu đó, anh đã có dự cảm không tốt, quả nhiên, hiện tại dự cảm này đã ứng nghiệm.
Ngay cả Tưởng Diễn cũng gấp đến độ đi qua đi lại khắp nhà: "Cô nhóc này, cho dù sốt ruột cũng không nên tự mình ra ngoài lúc này chứ, người chỉ còn một chân thì có thể đi bao xa?"
Đám người Dương Lỗi đã ra ngoài tìm người, đáng tiếc là cũng không có tin tức.
Khương Triết nhớ tới phản ứng ngày hôm qua của Tô Anh, anh cho rằng cho dù cô có tức giận thì cũng sẽ không làm việc bốc đồng, anh cũng cho rằng chân cô không tiện đi lại nên không có khả năng tự mình rời đi...
Anh xoa trán: "Chuẩn bị một chút, chúng ta vào núi."
Triệu Vũ nhíu mày nói: "Chân của Tô Anh căn bản là không đi được, sao cô ấy có thể vào núi?"
Tuy rằng anh cũng biết nơi Tô Anh có khả năng đi nhất chính là ngọn núi kia, có lẽ cô muốn đi hoàn thành một phần cuối cùng của bản đồ, chỉ có hoàn thành bản đồ mới có thể bắt lấy Diêu Lượng ra trước công lý.
Tưởng Diễn cũng nói: "Đúng vậy, cho dù Tô Anh muốn đi, hẳn cũng sẽ không đi được chứ?"
Khương Triết biết điều này, anh càng biết tình hình chân Tô Anh, thân thể của cô, cùng với việc cô có thể mất đi tính mạng bất cứ lúc nào. Nhưng trực giác nói cho anh biết, Tô Anh đã tự mình đi vào núi, cô có năng lực đặc biệt và cách của chính mình.
Anh hỏi Triệu Vũ: "Anh của cậu đang ở đâu?"
Triệu Vũ nói: "Hiện tại anh ấy có bản đồ, hẳn là cũng vào núi rồi."
Khương Triết trầm tư nói: "Gọi tất cả người đến, không cần để lại ai, chúng ta trực tiếp vào núi."
Chuyện này quyết định như vậy.
Mà giờ phút này, xác thật Tô Anh đã vào núi, cô lợi dụng "tâm của thực vật" điều khiển đùi phải, tuy rằng có chút cứng đờ và không phối hợp, nhưng chỉ cần có thể đi được, cô còn để ý những cái đó làm gì?
Cô đi một đường theo cây chỉ dẫn phía trước, tránh đi hết thảy nguy hiểm, thậm chí cô còn nghe nói ở trên một con đường khác cũng có nhóm người đang đi vào. Bọn họ hẳn là người của Diêu Lượng, trên người mang theo không ít đồ ăn, còn có một ít đồ dùng khi kết hôn.
Tô Anh không đụng mặt với bọn họ, nhưng cô đánh dấu lại quãng đường bọn họ đi qua vào bản đồ.
Điều duy nhất cô cần cẩn thận là người canh gác tuần tra trong ngọn núi này, cứ cách một quãng ngắn là có người gác. Chỉ cần có người ngoài tới gần, bọn họ sẽ phát hiện, may mà Tô Anh có cây cỏ nhắc nhở, suốt một đường không xảy ra sai lầm gì.
Mãi đến buổi tối ngày hôm sau từ khi đi vào trong núi, cô tìm được một cái hốc cây nghỉ ngơi, rồi đánh dấu lại một đường hành trình vừa rồi.
"Tô Anh, em chỉ có thể giúp chị đến đây thôi, phía trước càng nguy hiểm hơn, nơi đó đã từng có người đi vào, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng nổ mạnh. Nghe cây sồi nói ở đó có bãi mìn, rất nhiều người đi nhầm đều bị nổ chết, chị phải cẩn thận đó. Bên trong có mấy cây đào, có lẽ chúng nó có thể giúp chị."
Tô Anh cảm ơn: "Em yên tâm đi, chị sẽ cẩn thận."
Cô xoa xoa chân, chuẩn bị nghỉ ngơi ở nơi này một buổi tối trước, sáng mai lại tiếp tục đi.
Nhưng mà khiến cô bất ngờ chính là vào nửa đêm, đột nhiên bị cây đánh thức: "Tô Anh, có người tới!"
Đột nhiên cô bừng tỉnh lại, xoay người ngồi dậy, vác ba lô lên cẩn thận tránh sau một tảng đá lớn trong sơn động: "Mấy người?"
"Một người."
Một người?
Tô Anh nghi ngờ, hơn nửa đêm, là ai lại một mình đến đây?
Thế nhưng trong chốc lát, quả nhiên Tô Anh nhìn thấy một bóng dáng cao gầy xuất hiện, anh khom người, đi trong bóng đêm, tốc độ nhanh nhưng ổn định. Anh trực tiếp vào sơn động, ngay sau đó, cô thấy trong động phát ra ánh sáng hơi mờ.
Cô cẩn thận đến gần, lúc thấy sườn mặt mơ hồ kia, cô cực kỳ kinh ngạc.
"Tưởng Nghị...?"
Tưởng Nghị cũng kinh ngạc, càng làm cho anh kinh ngạc hơn chính là người gọi anh lại là Tô Anh?
Hiếm khi anh hơi dại ra, ngửa đầu nhìn bóng dáng nhỏ xinh mơ hồ đứng ở cửa động: "Tô Anh à? Sao em lại ở chỗ này?" Anh lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Anh, bàn tay đã theo bản năng nắm lấy mặt cô, để sát vào nhìn kỹ xem, thật sự là cô.
Tô Anh giãy giụa mấy lần mới đẩy Tưởng nghị ra, cô xoa xoa khuôn mặt bị anh niết đỏ lên, nói: "Anh làm gì vậy?"
Tưởng Nghị lập tức lôi kéo cô đi vào trong động, anh chiếu ánh đèn mờ mờ của di động vào mặt Tô Anh, cô gái mặc áo len với quần jean, trông đơn giản sạch sẽ, một đầu tóc dài cũng búi cố định lại sau đầu, có vẻ giỏi giang hiếm thấy. Anh không nhịn được cười một tiếng, một tay kéo cô gái vào ôm lấy trong lồng ngực, lúc này mà còn gặp được một chuyện vui bất ngờ.
"Cô gái nhỏ, có thể nhìn thấy em ở đây thật tốt. Tôi nhớ em muốn chết."
Tô Anh đẩy Tưởng Nghị ra, cách xa anh một chút, Tưởng Nghị đè ngực "Ai da" hai tiếng: "Em nhẹ một chút, vết thương của tôi bị em đẩy đến rách rồi."
Tô Anh vừa khẩn trương vừa bất đắc dĩ: "Anh bị thương à?"
Tưởng Nghị bày ra dáng vẻ đáng thương: "Bị bắn hai phát!"
Tô Anh: "Đáng đời!"
Rốt cuộc cô vẫn lấy thuốc trị thương trong túi ra: "Cho em xem, có phải bị rách rồi hay không?"
Tưởng Nghị cười cười: "Không có việc gì, người tôi làm bằng sắt, không cần coi để tránh dọa em sợ."
Tô Anh: "..."
Tưởng Nghị lại hỏi: "Em tới đây một mình à? Khương Tứ và Triệu Nhị không đi với em sao?"
Tô Anh "Ừ" một tiếng: "Em không nói cho họ biết."
Tưởng Nghị bất ngờ, anh mất rất nhiều công sức mới tìm được chỗ này, thậm chí còn bị hỏng một cái máy bay trực thăng, trên người còn trúng hai phát đạn, mấy ngày nay mới chuyển biến tốt hơn. Nếu không phải bị nhận ra, chỉ sợ đã sớm mất mạng, những người đi cùng anh cũng lạc mất, hỏi đến thì Tưởng Hiểu Hiểu cũng không nói.
Hiện giờ một cô gái như Tô Anh lại có thể tìm đến đây? Còn dám một mình đi lung tung trong núi?
Cô nhóc này thật không bình thường.
Nhìn mềm mại yếu đuối, sao lại có thể làm việc giống đàn ông như vậy?
Anh nhìn chân Tô Anh: "Tôi nghe Hiểu Hiểu nói chân của em bị gãy? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tô Anh lắc đầu: "Không có gì, tạm thời vẫn tốt."
Hiện tại cô không có tâm tư nói chuyện này, ngược lại nói: "Anh gặp qua Tưởng Hiểu Hiểu, vậy là anh vừa từ hang ổ của tổ chức khủng bố kia chạy ra?"
Tưởng Nghị "Ừ" một tiếng: "Tôi muốn truyền tin tức ra ngoài, đáng tiếc là vẫn chưa tìm thấy biện pháp nào khả thi, người trong hang ổ kia đều không dùng di động, chỉ có hai cái điện thoại cố định để liên hệ với bên ngoài."
Anh quơ quơ di động trong tay: "Cái này tôi tìm rất lâu mới có đấy."
Đáng tiếc hoàn toàn không có tín hiệu, anh bận rộn một hồi, muốn truyền tin ra ngoài cũng không được.
Tô Anh lấy di động trong túi ra: "Tôi có này."
Cô vẫn luôn tắt máy, cho nên cũng không biết có tín hiệu không?