Edit: Rine
Beta: Jiang
Rốt cuộc Tưởng Nghị cũng chờ được Tưởng Hiểu Hiểu tới, anh ta tiết lộ thêm vài điều, thêm lợi thế trong tay, cuối cùng khiến Tưởng Long ngồi không yên, phái Tưởng Hiểu Hiểu đến thăm dò.
Buổi tối hôm đó, Tưởng Nghị và Tưởng Hiểu Hiểu cùng ăn cơm tối tại Tưởng gia, Tưởng Hiểu Hiểu rất vui vẻ, nói chuyện rất nhiều, đến lúc bữa tối sắp kết thúc thì cô ta mới có chút thương tâm nói với Tưởng Nghị: "Anh, ngày giỗ mẹ sắp tới rồi, lần tới chúng ta cùng trở về thành phố C để tế bái mẹ được không?"
Tưởng Nghị nhìn Tưởng Hiểu Hiểu, nói: "Em về trước đi, anh còn chút việc cần xử lý, nếu không làm xong, anh cũng không có mặt mũi nào đi thăm mẹ."
Tưởng Hiểu Hiểu liền hỏi: "Vậy là sao? Chuyện của anh có liên quan gì tới mẹ sao?"
Tưởng Nghị phất phất tay, cho người hầu đanh chờ ở một bên lui ra ngoài, lúc này mới đè thấp giọng: "Chuyện này có liên quan rât nhiều tới mẹ chúng ta. Gần đây anh mới biết được cái chết của mẹ có chút kỳ quặc, tạm thời bây giờ anh không thể nói cho em quá nhiều, bởi vì anh cũng không hoàn toàn rõ ràng, chờ anh tìm được chân tướng sự việc, đến lúc đó..."
Trong lòng Tưởng Hiểu Hiểu không yên, cô khổ sở cúi đầu, che dấu tia khác thường vừa lộ ra trong mắt, vừa giật mình vừa nghi hoặc: "Sao có thể như vậy? Không phải mẹ sinh bệnh nên qua đời sao? Chẳng lẽ..."
"Mẹ thật sự bị bệnh nhưng bệnh tim của bà sau khi giải phẫu đã có chuyển biến tốt đẹp, bác sĩ cũng nói an tâm tĩnh dưỡng sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đột nhiên bà lại tái phát bệnh tim chết bất ngờ, nhất định là có người cố ý..." Tưởng Nghị đột nhiên lộ ra một ánh mắt hung ác.
Tưởng Hiểu Hiểu nói: "Anh, không thể nào, làm gì có ai lại cố ý hại mẹ chứ? Có phải nhầm lẫn chỗ nào không?"
Tưởng Nghị nói: "Gần đây anh liên lạc được với bác sĩ lúc trước chữa bệnh cho mẹ rồi, ông ta nói với anh rất nhiều tin tức hữu dụng, còn có những điểm đáng ngờ lúc đó nữa." Anh thấy vẻ mặt Tưởng Hiểu Hiểu không tin tưởng, cong môi cười: "Việc này em không cần nhúng tay vào, cứ lo tốt công việc ở thành phố C đi, tránh bị người xấu hãm hại."
"Anh có hoài nghi người nào không?"
"Lúc ấy ở nhà chỉ có anh, em, Tưởng Long, Tưởng Úy, ba không có khả năng làm như vậy, chỉ có vài người, thậm chí anh còn tìm toàn bộ người hầu dò hỏi một lần, lời khai của bọn họ đều khá giống nhau. "
Dường như Tưởng Hiểu Hiểu vẫn còn nghi ngờ nhưng không hỏi thêm gì, chỉ dặn dò: "Được, trước khi tìm được chân tướng, anh phải cẩn thận đừng để bị phát hiện."
Gần xong bữa cơm nhưng Tưởng Hiểu Hiểu vẫn chưa ăn uống gì, cố gắng ăn thêm vài miếng, dù sao thì cô vẫn còn muốn giả vờ trước mặt Tưởng Nghị, sau khi bữa tối kết thúc cô ở lại phòng khách trong chốc lát rồi mới trở về phòng mình.
Tưởng Long đi xã giao bên ngoài cũng là vì tạo cơ hội cho cô.
Lúc này cô thật sự rất muốn đi gặp Tưởng Long, nói sự tình nghe được từ chỗ Tưởng Nghị cho hắn nhưng Tưởng Long đang ở bên người đẹp, lúc Tưởng Hiểu Hiểu gọi điện thoại tới, anh đang ở thời khắc mấu chốt, cho dù biết sự tình quan trọng phải lập tức chạy về nhưng thật sự là anh không thể đi ngay được.
Anh vừa xong việc thì đã bị người phụ nữ kia dính lấy, kỹ năng hầu hạ người của cô ta cũng thuộc hạng nhất. Tưởng Long rất nhanh đã khôi phục uy phong, trong lòng nghĩ kéo dài thêm một hai tiếng thôi, có cái gì mà phải vội?
Tưởng Hiểu Hiểu có chút sốt ruột, đợi hai tiếng rồi cũng chưa thấy bóng dáng Tưởng Long, cô ta vốn đang bình tĩnh mà giờ phút này cũng thiếu kiên nhẫn: "Ngu xuẩn! Lúc này mà hắn vẫn có tâm tư làm chuyện đó."
Tưởng Long xong việc nằm trên giường hút thuốc, người phụ nữ kia vào phòng tắm rửa, anh biết Tưởng Hiểu Hiểu chờ đã lâu nên gọi một cuộc điện thoại đến.
"Chuyện gì, gấp như vậy à? Vừa rồi anh có chút việc, không tiện nghe điện thoại."
Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao? Tưởng Hiểu Hiểu cố gắng kiềm nén trong lòng, nhỏ giọng nói: "Em nghe được tin tức ở chỗ anh em, anh ấy thật sự hoài nghi mẹ em chết không rõ ràng, không chỉ tìm ra bác sĩ điều trị cho mẹ em lúc đó, ngay cả người hầu Tưởng gia anh ấy cũng lần lượt tìm về tra hỏi từng người..."
Mười mấy năm, không biết Tưởng gia đã sa thải bao nhiêu người hầu, Tưởng gia vốn là đại gia tộc, đối với người hầu giám thị cũng cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần có trong danh sách mà bây giờ vẫn chưa chết thì tìm được người chỉ là vấn đề tiền bạc và thời gian.
Lời Tưởng Nghị nói hoàn toàn có khả năng.
Trong nháy mắt Tưởng Long cười lạnh một tiếng, quả nhiên Tưởng Nghị nghe được tin tức từ đâu đó, chỉ là không biết từ đâu? Là do người có liên quan đến chuyện lúc trước lộ ra tiếng gió hay là có kẻ phản bội?
"Hiểu Hiểu, em đừng hoảng hốt, anh thấy em chờ mấy ngày là em lại về thành phố C, em chính là người thân nhất của Tưởng Tam, Tưởng Tam lạnh nhạt không dễ tiếp cận nhưng cũng thẳng thắn với em, gần đây em giúp đỡ nó, quan tâm đến nó đi."
Tưởng Hiểu Hiểu rất lo lắng: "Anh cả, nếu anh ấy thật sự tra được gì đó thì em nên làm sao bây giờ..."
Tưởng Long nói: "Chuyện đời thay đổi thất thường, ai biết hôm nay nhắm mắt lại còn có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai hay không?"
Tưởng Hiểu Hiểu rũ mắt: "Em biết rồi."
Tưởng Long nói: "Sợ cái gì? Đừng tự lòi đuôi, cho dù Tưởng Tam hoài nghi anh cũng sẽ không nghi ngờ gì đến em, tình huống hiện tại xem ra là anh còn nguy hiểm hơn em."
Tưởng Hiểu Hiểu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, đột nhiên nói: "Khi nào anh hai có thể trở về?"
Trước mắt Tưởng Long sáng ngời, cười nói: "Chú hai à? Cũng nên trở lại rồi."
Hai người giống như đạt thành nhận thức chung nào đó, rồi lại không vạch trần nhau, cúp điện thoại.
Tưởng Hiểu Hiểu vẫn cảm thấy ưu phiền, cuộn mình vào trong chăn, càng nghĩ càng cảm thấy bực mình, cô ta tức giận đến phát run nhưng cũng sợ hãi đến phát run. Nếu, nếu lúc này Triệu Vũ ở bên cạnh cô, có thể ôm cô một cái ôm ấm áp, an ủi nói rằng cô đừng lo lắng, thật là tốt biết bao nhiêu. Nhưng trong mắt người đàn ông kia chỉ có một ả đàn bà khác!
Quấn ở trong chăn, Tưởng Hiểu Hiểu càng ngày càng tức giận, thật vất vả ổn định cảm xúc, cô ta thở ra một hơi mạnh, vuốt vuốt vòng kim cương trên cổ, trong tay cô ta có lợi thế, cho dù Tưởng Long muốn lật lọng đổ hết tội cho cô ta thì Tưởng Hiểu Hiểu cũng sẽ không để anh ta có kết cục tốt!
Mà lúc này Tưởng Hiểu Hiểu lại không biết, một bóng người màu đen ở phía trước cửa sổ phòng cô ta chợt lóe qua, đi qua rất nhanh.
---
Dòng nước ấm áp dịu dàng chảy xuống, bao quanh thân thể đàn ông rắn chắc cường tráng. Tưởng Nghị ngửa đầu, để mặc dòng nước cọ rửa thân thể.
Đột nhiên anh ta đấm một quyền vào mặt tường đá cẩm thạch màu đen, đôi mắt đỏ đậm mở to, trong ánh mắt là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Anh ta nghe được Tưởng Long nói với Tưởng Hiểu Hiểu câu "Đừng quên mẹ em chết như thế nào!" cũng mới không lâu, Tưởng Long xui khiến Tưởng Úy đối phó với Tưởng Diễn, lại bị Tưởng Diễn nắm nhược điểm, cuối cùng đưa đi nước ngoài, trong vụ đó Tưởng Hiểu Hiểu cũng tham gia.
Đại khái Tưởng Hiểu Hiểu không muốn làm loại chuyện mưu hại mạng người thế này, nói rằng muốn rời khỏi Tưởng Long, kết quả lại bị Tưởng Long lấy chuyện này uy hiếp, nghe anh ta sai khiến.
Từ đó trở đi, mãi đến vừa rồi anh ta đều cho rằng Tưởng Hiểu Hiểu chỉ biết cái chết của mẹ là do có người hại, có thể lúc nhỏ cô đã vô tình phát hiện thứ gì đó, mà lúc ấy Tưởng Long đã là một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, là phụ tá đắc lực của Tưởng lão gia. Cô sức lực nhỏ bé nên bị uy hiếp thì có thể hiểu được. Anh ta chưa từng nghĩ tới sự thật là Tưởng Hiểu Hiểu cũng tham dự vào việc đó.
Cô ta sợ hãi như vậy, lo lắng như vậy, thậm chí là ý tứ toát ra từ trong giọng nói không thể không khiến Tưởng Nghị suy nghĩ nhiều.
Tưởng Hiểu Hiểu, rốt cuộc là cô đã nhúng tay vào giai đoạn nào?
Còn Tưởng Long vì sao lại muốn đẩy mẹ Tưởng Nghị vào chỗ chết?
Mẹ Tưởng Nghị chỉ là một người phụ nữ bên cạnh Tưởng lão gia mà thôi, sức khoẻ còn không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Huống chi bên cạnh Tưởng lão gia lại không chỉ có một mình mẹ anh ta, còn nhiều người uy hiếp đến Tưởng Long hơn bà, vì sao hắn nhất định phải hại bà chứ?
Nhưng Tưởng Hiểu Hiểu lúc ấy cũng mới chỉ bảy tám tuổi mà thôi, cô ta có thể làm cái gì?
Tưởng Hiểu Hiểu và Tưởng Long tính toán lẫn nhau, lại nhiều lần mắc bẫy đối phương, hiện tại cả hai đều vô cùng cẩn thận, nơi quan trọng đều sắp xếp thiết bị chống nghe trộm, nếu mọi âm thanh mà không bị ghi âm lại thì chuyện gì cũng dễ làm hơn rất nhiều.
---
Tuy nói trời đông giá rét đã qua đi, mùa xuân đang tới, nhưng sáng sớm sương mù vẫn dày đặc, nhìn không thấy được bóng người ở xa.
Sáng sớm Tô Anh hấp thu "tâm của thực vật" xong đi thăm ngô đồng, truyền cho lão một chút.
Gần đây ngô đồng rất bận rộn, trước kia lão tìm mấy đoá hoa giúp đỡ nên hiện giờ năng lực đặc biệt của Tô Anh đã truyền khắp thành phố C, có không ít cây hoa nhỏ vì tò mò mà chủ động tìm cô để dò hỏi. Kể từ đó cô cũng bớt đi rất nhiều phiền phức, cũng tiết kiệm thời gian hơn.
Chúng nó nói vị trí nhà Triệu Sùng Sơn rất tốt, hoàn cảnh sống ở khu đó được cây xanh bao trùm vô cùng xinh đẹp, mẹ Triệu rất yêu thích chăm sóc hoa cỏ, cho nên chúng nó có thể nắm giữ tình huống cơ bản ở Triệu gia: "Thư phòng ở Triệu gia không dễ dàng cho phép người hầu ra vào, cũng không cho người chăm sóc hoa cỏ, ngay cả việc dọn dẹp nhà cửa cũng ở dưới sự giám sát của mẹ Triệu. Nếu bọn họ thật sự thương lượng cái gì ở bên trong, chúng ta cũng không có cách nào để biết được..." Ngô đồng rất tiếc nuối, Triệu gia không giống Tề Thịnh Lâm, thư phòng đều trồng đầy hoa cỏ.
Ngô đồng hỏi: "Tô Anh, cô nói có phải nơi đó có bí mật gì hay không?"
Tô Anh "Ừ." một tiếng: "Có lẽ là vậy, nơi quan trọng như thư phòng, nhất định cất giấu rất nhiều thứ người khác không biết."
Ngô đồng nói: "Nhưng Triệu Sùng Sơn không ở nhà, ông ta mua một căn biệt thự bên ngoài, hiện tại đang ở cùng một người phụ nữ."
Tô Anh hỏi: "Tưởng Hiểu Hiểu đâu?"
Trải qua cố gắng trong khoảng thời gian này, hiện giờ ngô đồng đã liên hệ được với rất nhiều hoa cỏ có thể quan sát tình huống trong nhà Tưởng Hiểu Hiểu, lão nói: "Từ sau tai nạn xe cộ lần trước, Tưởng Hiểu Hiểu không có hành động gì. Bình thường thì đi làm rồi về nhà, cũng không đi tìm Triệu Vũ. Thế nhưng ngày hôm qua Tưởng Long gọi điện thoại kêu cô ta trở về thành phố C nhưng đến giờ vẫn chưa quay lại."
Tô Anh nghĩ đến lời của Tưởng Nghị lộ ra tin tức, nghĩ đến anh đã làm gì đó nên mới khiến Tưởng Long gọi Tưởng Hiểu Hiểu về.
"Nếu Tưởng Hiểu Hiểu không đến phố C, vậy trước hết chú ý bên phía Triệu Sùng Sơn nhiều hơn."
"Được."
Nhưng mà Tưởng Hiểu Hiểu đã về đế đô mấy ngày nhưng vẫn không có ý trở lại. Tô Anh biết Tưởng Nghị chuẩn bị ra tay, chân tướng mà anh ta muốn biết sẽ bị phơi bày rất nhanh.
Vào một đêm gió lạnh, lão ngô đồng nói cho cô biết Tưởng Nghị tới.
Cô đứng dậy xuống giường, đi đến cửa sổ, quả nhiên thấy trong sương mù dày đặc có một bóng dáng mơ hồ, bóng người màu đen kia di chuyển rất nhanh, dường như tránh đi tất cả tầm mắt theo dõi của vệ sĩ. Mới chỉ qua một lát, anh ta đã nhảy lên, đứng ở trước mặt cô, anh đứng dưới cái bóng của vách tường, từ hình dáng mơ hồ kia có thể nhìn ra vẻ sương gió mệt mỏi của Tưởng Nghị.
Trong giọng nói của anh như ẩn chứa rạng sáng sương mù mông lung: "Cô gái nhỏ!"
"Hả?"
"Từ nay về sau, cô không cần phải đề phòng Hiểu Hiểu sẽ làm tổn thương cô nữa."
"Anh đã làm những việc gì rồi?"