Edit: Shelly
Beta: Thuỳ An
Hiện tại, Tưởng Hiểu Hiểu không ở gần bệnh viện nữa. Từ khi quyết định đến thành phố C, liền bắt đầu tìm kiếm nơi ở mới lần nữa, hơn nữa vì để tiện tiếp cận Triệu Vũ nên không hề do dự mà chọn một căn hộ ở khu biệt thự riêng biệt. May mắn là Tô Anh rất quen thuộc nơi này bởi vì Khương gia cũng ở rất gần nơi này. Nhưng tiếc là tai mắt của cô không thể nhìn đến nơi này, lại không có đám hoa giúp đỡ, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thật ra để vào bên trong không khó, cái khó đó chính là Tô Anh không biết rõ "đồ vật" mà Tưởng Hiểu Hiểu nói là gì, nhưng cô chắc chắn vật có thể mang ra để uy hiếp người khác, đó nhất định sẽ là một thứ tốt.
Hai tay đặt trước cửa sổ sát đất, tích tụ tâm thực vật rồi xuyên qua khe hở chui vào, "rắc" một tiếng, Tô Anh lách vào nhà cực kì nhanh.
Mà ở ngoài biệt thự, bóng cây lắc lư, gió tuyết lạnh cắt da, đèn đường bắt đầu mơ màng sáng lên, nửa bóng người cũng không có.
Tô Anh trực tiếp lên lầu hai, tìm được thư phòng.
Cùng lúc đó, tâm trạng của Tưởng Hiểu Hiểu không tốt nên uống rất nhiều, sau khi quá chén, Lăng Dao đỡ cô đi nghỉ ngơi.
Tưởng Nghị nghe tin nên tới xem cô thế nào, anh nhíu mày: "Biết tửu lượng của mình không tốt, sao còn uống nhiều vậy?"
Tưởng Hiểu Hiểu không say bí tỉ, chỉ hơi ngà ngà say, cô ta như vậy, phần nhiều là do tâm tình không tốt, hóa ra cảm giác thất tình lại tệ như vậy. Lúc trước rõ ràng cô ta cũng từng có bạn trai, cũng từng chia tay, nhưng chưa từng khó chịu đến vậy giống như lần này, "Anh, anh nói xem tại sao anh Triệu Vũ lại không thích em vậy, vì em đến trễ quá sao? Nếu như em gặp anh ấy trước Tô Anh thì có phải là anh ấy sẽ thích em không?"
Tưởng Nghị không biết nói gì, đối với chuyện tình cảm thì anh cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhưng Tưởng Hiểu Hiểu cũng chỉ mới gặp Triệu Vũ đâu có mấy ngày? Tình cảm đó có thể sâu đến mức nào?
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn, em nghỉ ngơi trước đi, hôm nay em là nhân vật chính, không thể vắng mặt lâu được. Lát nữa cũng đừng về nhà, ở khách sạn nghỉ ngơi đi."
"Anh......"
"Đừng nói nữa, Lăng tiểu thư, phiền cô chăm sóc Hiểu Hiểu một chút."
Lăng Dao cười gật đầu đồng ý; "Anh Tưởng Nghị, anh yên tâm, em nhất định chăm sóc tốt Hiểu Hiểu, sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện."
Tưởng Nghị: "Ừm."
Anh ghé mắt nhìn Tưởng Hiểu Hiểu tinh thần không tốt trên sofa lần nữa rồi xoay người đi.
Lăng Dao đỏ mặt, càng nhìn càng thấy Tưởng Nghị đẹp trai phong độ, giơ tay nhấc chân cũng có mười phần khí chất, đẹp đến làm người khác mê mẩn!
"Hiểu Hiểu, cậu nói xem anh cậu... anh ấy thích kiểu phụ nữ như thế nào?" Cô ngồi bên cạnh Tưởng Hiểu Hiểu hồi hộp hỏi.
Tâm trạng Tưởng Hiểu Hiểu không vui, cô nhìn Lăng Dao, lắc đầu: "Dao Dao, đừng thích anh tớ, hai người không được đâu."
Lăng Dao cụp mắt, lông mày rũ xuống, sắc mặt suy sụp nói: "Tại sao? Hiểu Hiểu, cậu không thích tớ và anh cậu ở bên nhau sao?"
Tưởng Hiểu Hiểu nói: "Không phải không thích, mà là hai người không có khả năng." Mắt thấy Lăng Dao bày ra khuôn mặt buồn bã khổ sở, tâm trạng của cô đang không vui chợt tốt lên, nói: "Anh tớ có bệnh, không thể chạm vào phụ nữ."
Lăng Dao sửng sốt sau một lúc lâu: "Cái gì?!"
Cô suy nghĩ lời Tưởng Hiểu Hiểu, lúng ta lung túng nói: "Nói như vậy, nếu tớ là người phụ nữ của anh ấy, thì cũng là người duy nhất!"
Tưởng Hiểu Hiểu hừ nhẹ một cái rồi bật cười, "Dao Dao, cậu đừng có mơ mộng nữa, tớ chạm vào anh ấy một chút anh ấy cũng chịu không nổi, cậu nhất định sẽ không được đâu, chưa kể trước đó cậu cũng gặp anh ấy vài lần rồi đấy, cậu xem anh ấy có biểu hiện khác với cậu không? Cậu nên từ bỏ đi."
"Không được, cậu có thể một lòng với Triệu Nhị như vậy, sao tớ lại không thể?"
"......"
Tâm trạng của Tưởng Hiểu Hiểu không tốt lên được.
Tuy nhiên, cả cô và Lăng Dao đều có thể hiểu được tâm trạng đối phương.
Điều chỉnh lại tâm trạng xong, Tưởng Hiểu Hiểu quay lại buổi tiệc, biết được Triệu Vũ đã rời đi, tâm trạng của cô lại rơi vào đáy vực sâu, dù thế nào cũng không tốt lên lại được nữa. Còn Lăng Dao cũng vài lần thử tiếp cận Tưởng Nghị, lúc đầu anh ta còn giữ lịch sự không để ý, nhưng sau nhiều lần, anh lạnh mặt nhìn lướt qua Lăng Dao khiến cô run sợ, nhưng cũng không dám lỗ mãng, ấm ức buồn bã chạy đi tìm Tưởng Hiểu Hiểu.
Hai người đồng bệnh tương liên [1], lúc đầu Lăng Dao còn khuyên Tưởng Hiểu Hiểu uống ít rượu, không ngờ sau đó lại uống theo Tưởng Hiểu Hiểu, không hề có ý định uống xã giao.
[1] Đồng bệnh tương liên: hai người đang có cùng tâm trạng giống nhau, trong truyện là đang cùng bị thất tình.
Tưởng Nghị cho người đưa cả hai về khách sạn
Buổi tiệc cũng nhanh chóng kết thúc.
Ở bên kia, Tô Anh cũng tìm kiếm tỉ mỉ ở thư phòng một lần nhưng không có, cái gì cũng không có.
Sạch sẽ, không có bất cứ đồ vật nào khả nghi, cũng không có đồ vật nào bị cố tình bảo vệ, két sắt chỉ có tiền và tài liệu rất đơn giản. Cô xoay người, vào phòng ngủ của Tưởng Hiểu Hiểu.
Phòng ngủ của Tưởng Hiểu Hiểu rất lớn, bao gồm phòng tắm, phòng quần áo và phòng piano.
Tô Anh nghĩ những đồ vật quan trọng, cô ấy nhất định sẽ để ở phòng mình, đó là nơi gần và an toàn nhất. Nếu có thể tìm được cái gì mờ ám, đồ vật kia nhất định sẽ ở quanh đó.
Tuy nhiên khi cô đang chú tâm tìm kiếm thì lại nghe thấy tiếng động!
Răng rắc.
Cô đang quỳ gối ở cạnh giường tìm, bỗng dưng cảm nhận được ngoài cửa sổ có một trận gió thổi tới nên dừng hành động lại một chút, mở to mắt nhìn xem là chuyện gì. Thế nhưng còn chưa kịp thấy rõ cái gì thì liền bị từ phía sau đánh tới, miệng bị tay ai đó bịt chặt lại, người ở phía sau giữ chặt cô! Cô đứng dậy được lập tức dùng chân đá vào, ngưng tụ tâm thực vật ở khuỷu tay rồi đánh vào ngực của người phía sau.
Nghe được một tiếng rên, người đó lại không buông tay, trái lại càng lúc càng dùng sức ôm lấy cô, trong nháy mắt, chân cô bị đánh khụy, trở về trạng thái nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất! Đầu gối bị va mạnh xuống mặt đất nhưng cô không để ý, liền nắm cánh tay dùng sức lực chống trả.
"Đừng nhúc nhích."
Tô Anh bị một con dao Thụy Sĩ kê vào cổ.
Đúng lúc này, một ánh đèn chiếu vào, cùng với ánh đèn đó là âm thanh xe dừng lại.
Không xong!
Tưởng Hiểu Hiểu đã về!
Tô Anh bị khống chế nhưng tâm trí vẫn đang hoạt động, người đàn ông phía sau cũng là lén lút tới, anh ta biết được Tưởng Hiểu Hiểu hiện tại không có ở đây, chưa kể thân thủ rất tốt, lúc hóa giải cũng như khống chế cô rất giống thủ pháp của Khương Triết, người này chắc chắn không phải là một tên trộm bình thường.
Chỉ là người này là người nào? Mục đích đến đây có giống cô không?
Dưới lầu đã có thể nghe được tiếng nói chuyện
Tô Anh cảm giác được môi của người đó dán bên tai cô, hơi thở lành lạnh phả bên tai cô, anh ta rất bình tĩnh, hô hấp và nhịp tim đều ổn định, không hề hỗn loạn cũng không có khẩn trương hồi hộp.
"A."
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, cô cảm giác vành tai của mình bị anh ta cố ý giả vờ vô tình chạm vào.
Tô Anh cứng đờ, nhìn như từ bỏ không giãy giụa, nhưng đột nhiên lại phản kháng, siết cánh tay anh ta một cách bất ngờ! Con dao Thụy Sĩ bị kê ở cổ cô rơi xuống, anh ta la một tiếng, Tô Anh bắt được cơ hội, cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, lăn qua bên phía ghế sofa.
Tiếng mở cửa vang lên.
Người đàn ông bị cô đá văng kia nhào tới lần nữa, "Không muốn bị phát hiện thì đi cùng tôi!"
Tô Anh suy nghĩ một giây, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Cô xoay người đứng dậy, anh ta lập tức nắm lấy vai, tốc độ cực nhanh mang theo cô trốn vào phòng quần áo.
Đèn phòng ngủ sáng lên.
Tưởng Hiểu Hiểu bị Lăng Dao cùng Lý Bỉnh Thành đỡ xuống đặt trên giường.
"Sao lại uống nhiều rượu như vậy chứ, thật là..."
"Còn không phải do Triệu Nhị sao, anh ta không biết uống nhầm thuốc gì rồi, Hiểu Hiểu tốt như vậy, còn không thèm nhìn đến người ta một cái!"
"Triệu Nhị là hoa hoa công tử[2] mà, gia thế anh ta cũng rất lớn, yêu một người như vậy không thấy là rất không an toàn sao? Còn phải canh chừng xem anh ta có ăn vụng ở ngoài không nữa kìa."
[2] Hoa hoa công tử: ý chỉ mấy anh trai ăn chơi gái gú.
"Đó là người Hiểu Hiểu thích, có cách khác sao?"
Lăng Dao xoa xoa trán, cô uống cũng không ít, nhưng tửu lượng của cô tốt, say một lúc rồi sau đó sẽ tốt hơn, nhưng Tưởng Hiểu Hiểu thì khác, say đến không biết trời trăng mây nước gì, mơ mơ màng còn gọi tên Triệu Vũ.
Lăng Dao đầu đau như búa bổ, "Có lẽ em sẽ không về nhà, Bỉnh Thành, anh về trước đi, đêm nay em sẽ ở lại nhà Hiểu Hiểu."
Lý Bỉnh Thành bất đắc dĩ gật gật đầu: "Được, em cũng chăm sóc để ý Hiểu Hiểu một chút, đừng để ban đêm xảy ra chuyện."
Lăng Dao: "Em biết rồi."
Lý Bỉnh Thành nhanh chóng rời đi.
Bên trong phòng quần áo rất yên tĩnh, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể trở thành một tiếng động lớn ở bên ngoài. Hô hấp và nhịp tim vang bên tai đều đặn, cô cùng với một người đàn ông lạ mặt đang đứng song song nhau phía sau cửa, yên tĩnh mà trầm lặng.
Phòng quần áo rất lớn, nhưng là gian phòng lớn vuông vức kín đáo, mà cũng không có cửa sổ, nếu như bị phát hiện, thực sự sẽ không có chỗ trốn.
Lăng Dao ngửi thấy toàn mùi rượu, "Hiểu Hiểu, cậu không tắm sao? Vậy tớ đi tắm, cả người tớ bốc mùi rồi! Tớ thay quần áo cho cậu nha?"
Tiếng bước chân cùng tiếng ngáp đang đến gần.
Tô Anh và người đàn ông kia thống nhất lùi về sau hai bước, tưởng rằng hai người sẽ tách ra, nhưng cô lại bị anh ta kéo vào một gian tủ quần áo, muốn đẩy anh ta ra nhưng không kịp nên bị anh ta kéo ngược lại đến trước ngực.
Cô và anh ta đứng sát phía trong tủ quần áo, núp sau một giá treo quần áo mùa đông, tủ quần áo này rất rộng, vài bộ quần áo dưới chân cũng bị lộn xộn rối tung lên. Thế nhưng chỗ này rất dễ bị phát hiện, hiện tại tối đen như mực không nhìn thấy, nếu chút nữa bật đèn sẽ lập tức bị lòi ra, hai người là hai mục tiêu quá lớn, chẳng lẽ cô ta lại không thấy? Cô cười chế nhạo người đang kéo tay mình.
Tiếng mở cửa kẽo kẹt cùng với tiếng dép lê phết đất lộc cộc, anh ta đột nhiên cúi đầu nói bên tai cô: "Cô gái nhỏ."
Tô Anh: "..................?"
Phòng quần áo sáng lên, tủ quần áo vẫn đóng chặt như cũ, đen như mực, chỉ có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực cùng nhịp tim đập phía sau.
Ngay sau đó, cô cảm giác có người nắm eo mình, dùng sức một cái hai chân cô đã được nâng lên khỏi mặt đất, không phải nắm mà là bị ôm lên.
Trong lúc Tô Anh bị kinh ngạc, tủ quần áo bị mở ra, Tô Anh không chút nghĩ ngợi liền đem hai chân đang bị nâng lên kẹp vào eo anh ta.
A, Tưởng Nghị!