Edit: Hiền Chăn
Beta: Mun
Mặt đường phủ tuyết trơn trượt, Lâm Thành Phong tốn không ít công sức mới có thể chở Tô Anh trở về Thành phố C. Trong lúc đó, Triệu Vũ có gọi đến một lần, Lâm Thành Phong nhìn sang Tô Anh cứ ấp a ấp úng mà trả lời, nói một câu "sắp đến rồi" với đầu dây bên kia rồi cúp máy.
Tô Anh rất thản nhiên, hỏi: "Anh Triệu Vũ hỏi đến em hả?"
Lâm Thành Phong gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Đêm qua sau khi em rời khỏi, hai người Khương Triết cùng Triệu Vũ suýt chút nữa đã quậy ầm lên. May là Tưởng Nghị vẫn còn ở đó, bọn họ biết ở trước mặt người ngoài không thể làm những chuyện lục đục mất mặt này cho nên mới thôi. Anh Anh, anh thật không ngờ em sẽ nói chia tay với Khương Tứ! Nhưng mà khoảnh khắc lúc em nói ra lời cự tuyệt, anh thật muốn cho em một lời khen để tiếp thêm dũng khí!"
Thoạt nhìn Lâm Thành Phong là một dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác: "Lớn như vậy rồi, rốt cuộc anh cũng thấy được Khương Tứ nếm mùi đau khổ, ha ha ha ha!"
Tiếng cười này quá mức càn rỡ, làm Tô Anh chỉ muốn xem thường anh: "Nghiêm túc lái xe đi!"
"Ừm!"
Tô Anh mấp máy môi, thở dài nói: "... Nếu A Triết không cầu hôn thì em cũng sẽ không nói ra lời chia tay. Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, em cảm thấy mình thật vô dụng, em không còn cách nào khác."
Lâm Thành Phong có thể hiểu đại khái ý của Tô Anh, Tô Anh có suy nghĩ này cũng rất thường tình. Cô là một cô gái đơn thuần cái gì cũng không biết, đối với việc bước vào một gia tộc phức tạp như Khương gia khẳng định sẽ có sợ hãi cùng lùi bước.
Chỉ là, anh đột nhiên bật cười, nói: "Anh Anh, sao bây giờ anh lại cảm thấy em giống một tên công tử bột chỉ biết chơi đùa chứ không chịu trách nhiệm nhỉ? Còn là loại ăn hết sạch sẽ sau đó cuốn gói bỏ trốn!"
Tô Anh liếc Lâm Thành Phong một cái, so sánh kiểu gì thế? Rõ ràng người thiếu chút nữa bị ăn sạch sẽ là cô mà!
Nhớ tới đêm qua, hơi thở của người đàn ông cứ vây lấy cô như bóng với hình, nhưng rõ ràng cô đã cách anh rất xa mà. Trong lòng Tô Anh hơi căng thẳng, hỏi: "Thành Phong, anh có biết đại khái khi nào A Triết trở về không?"
"Không biết, anh không nghe anh ấy nói qua." Lâm Thành Phong bất đắc dĩ nói tiếp: "Mặt Khương Tứ căng như vậy, làm sao anh dám hỏi chứ! Đúng rồi Anh Anh, lần này trở về em nhớ cảnh giác Triệu Nhị một chút, anh ta biết em từ chối cầu hôn, chắc bây giờ đang kích động đến phát điên rồi." Giống như con dã thú trong lòng rốt cuộc cũng thoát khỏi xiềng xích, không ai có thể ngăn lại! "Em nhớ cẩn thận một chút, đừng để anh ta làm xằng làm bậy!"
Tô Anh chỉ "ừ" một tiếng, khẽ nhíu mày.
Đối với Triệu Vũ, cô quả thật có chút cảm giác bất lực. Lúc Khương Triết ở đây anh ấy cũng toàn làm theo ý mình, mà bây giờ cô cùng Khương Triết chia tay, xem ra anh ấy càng vô pháp vô thiên.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Cô đối với anh không hề có tình yêu nam nữ, huống chi lúc này cô cũng không nghĩ đến vấn đề đó. Điều duy nhất cô nghĩ, chính là tìm ra hung thủ giết mình ở kiếp trước.
Huống chi Khương Triết còn căn dặn Lâm Thành Phong đến đưa cô, điều này chứng minh rằng anh vẫn xem cô là bạn gái như trước đây, đối với việc cô đơn phương chia tay, anh chẳng thèm để vào mắt.
Tô Anh hiểu rõ, cô chia tay thì cùng lắm chỉ làm nhiễu loạn kế hoạch kết hôn của Khương Triết. Còn mặt khác, dường như không phát sinh biến cố gì quá lớn.
---
Lúc Tô Anh cùng Lâm Thành Phong về đến tiệm hoa tươi, ba người Khương Triết, Triệu Vũ cùng Đào Nhiên cũng chuẩn bị trở về thành phố C.
Tưởng Diễn cùng Tưởng Hiểu Hiểu đều tới Cẩm Tú tiễn bọn họ.
Tối hôm qua chuyện này náo loạn một trận to, dường như mọi người ở Cẩm Tú đều biết Tứ thiếu của Khương gia cầu hôn thất bại, sáng sớm hôm nay cô bé kia đã một mình rời khỏi. Tin rằng hiện tại tai mắt trong vòng luẩn quẩn này đều đã biết tin, có lẽ Trình Ngọc Thư cùng Khương Chí Thành ở thành phố C xa xôi cũng đã nhận được tin tức.
Tưởng Diễn trò chuyện với Khương Triết, Tưởng Hiểu Hiểu xách một túi đồ ăn vặt thật to mang đến cho Triệu Vũ: "Anh Triệu Vũ, đây là đồ ăn sáng nay em tự đi mua đó, các anh đi đường xa, trên đường thấy buồn tẻ hay đói bụng thì lấy ra ăn. Chỉ là một ít món ăn vặt đặc sản thôi, anh đừng chê nha."
Triệu Vũ liếc nhìn cô, tay phủi phủi bụi: "Không cần."
Người đàn ông này luôn giữ nét mặt lạnh lùng, không một biểu cảm dư thừa nào nhưng vẫn cứ khiến người ta động tâm. Huống chi, khoảnh khắc anh liếc mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén mà thâm thuý khó dò, làm cho trái tim nhỏ bé của Tưởng Hiểu Hiểu đập rộn ràng lên, vừa khẩn trương vừa vui sướng: "Anh Triệu Vũ, anh cầm lấy đi!" Cô mỉm cười làm cho khoé mắt vẽ lên đường cong, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu xinh xắn: "Em không có ý gì khác đâu, nói như thế nào cũng là anh ghé chơi Đế Đô. Em cùng với anh Năm đều phải cảm ơn khoảng thời gian được anh chăm sóc ở Thành phố C. Những thứ này xem như là tạ lễ nho nhỏ, không cần khách khí đâu!"
Triệu Vũ cười một tiếng, dập tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh, dáng vẻ lưu manh nhướng mày: "Nếu tôi thật sự muốn quà cáp gì đó thì sẽ tự đi đòi Tưởng Ngũ. Cô đó, tự giữ lấy từ từ ăn đi." Anh đưa mắt nhìn sang chiếc túi trong tay Tưởng Hiểu Hiểu: "Lại nói, một người lớn như tôi lại đi ăn những thứ đồ ăn vặt này à?"
Tưởng Hiểu Hiểu biết điều bèn thu lại, huống chi Triệu Vũ đã hai lần kiên quyết tỏ thái độ không cần, cô chỉ có thể thu trở về. Dáng vẻ có chút xấu hổ lại có chút khó xử: "Vậy anh Triệu Vũ thích thứ gì?"
Thích gì ư?
Ngay lập tức trong đầu Triệu Vũ nghĩ đến bé hoa nhài.
Bây giờ, anh thích nhất chính là đoá hoa nhài kia!
Triệu Vũ suy nghĩ đến mức thất thần, Tưởng Hiểu Hiểu nghi hoặc: "Anh Triệu Vũ?"
Triệu Vũ hoàn hồn lại, tuỳ ý xua xua tay, không nói câu nào đã xoay người ngồi vào ghế phụ, nghiêng đầu ra khỏi xe rồi nói với Khương Triết cùng Tưởng Diễn: "Nói gì nữa? Mau đi thôi!"
Đào Nhiên đã sớm an toạ ở ghế lái, trong tay anh vẫn còn cầm một quả táo đã gặm một nửa. Quay đầu lại liền thấy vẻ mặt vừa si tình vừa bi thương của Tưởng Hiểu Hiểu, anh lắc đầu tấm tắc hai cái, Triệu Nhị này quả nhiên là loại phong lưu bay bướm, đi đến đâu cũng đều để lại một ít hoa đào.
Tưởng Diễn nhìn Triệu Vũ, lời nói bọc đạn: "Tôi nói này, anh em với nhau, hai cậu cũng đừng làm căng quá."
Khương Triết lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Đối thủ "nhẹ ký" như Triệu Nhị thì tôi không thèm để tâm. Anh Anh không thích cậu ta, tôi nhìn ra được, không lẽ Triệu Nhị còn không rõ sao?"
Tưởng Diễn vỗ vỗ bả vai Khương Triết: "Trong lòng cậu hiểu rõ là tốt rồi." Dừng một chút, lại nói: "Tôi còn cảm thấy Tưởng Nghị có tâm tư gì đó đối với nha đầu Tô Anh kia. Anh ta là một người lòng dạ nham hiểm, đến bây giờ tôi vẫn chưa thể tra ra được lần trước tôi bị tai nạn do anh ta động tay động chân ở chỗ nào, khẳng định là đã lên kế hoạch từ rất lâu. Sau khi cậu trở về, nhớ cẩn thận một chút."
Khương Triết nheo đôi mắt lại, Tưởng Nghị lại xuất hiện đúng lúc anh cầu hôn quả thật là việc ngoài dự kiến của anh, không thể không làm người ta nghi ngờ.
Anh bật cười, bộ dáng có chút bất đắc dĩ: "Không ngờ đoá hoa nhài nhỏ mà tôi phát hiện được, bây giờ lại có nhiều người nhìn trúng như vậy."
Tưởng Diễn: "Thật ra tôi cũng rất tò mò đó, sao cậu lại quen biết Tô Anh chứ? Theo lý thuyết mà nói, giữa cậu với cô ấy hẳn là đâu có gì liên quan?"
Khương Triết trầm ngâm, lắc lắc đầu: "Tôi đi trước."
Tưởng Diễn cũng không tiếp tục truy hỏi: "Được, các cậu đi đường cẩn thận."
Khương Triết: "Ừm."
Đưa Khương Triết lên xe, chiếc xe việt dã đen không chút chậm trễ, lập tức rời đi, dần biến mất trong làn tuyết mênh mang.
Tưởng Hiểu Hiểu đứng ở cửa, cứ si ngốc nhìn theo. Có chút buồn vì thái độ lạnh nhạt của Triệu Vũ, lại có chút hối hận vì lúc nhỏ làm việc không đủ cẩn thận mới làm cho Tưởng Ngũ ghi hận đến bây giờ, làm cho những anh em thân thiết của anh cũng không vừa mắt cô. Nếu như...
Đáng tiếc trên đời không có "nếu như".
---
Khương Triết bởi vì câu nói của Tưởng Diễn mà nhịn không được lại nhớ đến rất lâu trước đây, lần đầu tiên anh gặp Tô Anh.
Lần đầu tiên anh gặp Tô Anh, không phải là lúc gặp phải cô ở tiệm hoa tươi như trước giờ Tô Anh vẫn nghĩ. Lần đó, không phải anh vô tình chạm mặt, mà là cố ý.
Anh cũng không hiểu nổi, vì sao giữa một hàng xe cộ chen chúc cùng dòng người đông như thuỷ triều. Anh chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể thấy một cô gái nhỏ cúi đầu khóc thút thít, cô đứng ở ven, trên người chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, dáng người mảnh mai yếu ớt, chiếc mũi bé xinh cũng đôi mắt đen láy đều bị mu bàn tay của cô xoa đến đỏ hồng, bởi vì quên mất mình đang khóc thút thít nên vô tình thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cô lại không hề để ý, nước mắt cứ từng hạt từng hạt nối đuôi nhau rớt xuống, vòm ngực nhỏ liên tục nhấp nhô khụt khịt, hàm răng cắn chặt lấy môi, ánh mắt vừa rời rạc vô định vừa sợ hãi. Một dáng vẻ chật vật, dơ bẩn như vậy mà anh lại thấy vô cùng đáng yêu.
Anh thầm đánh giá cô, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, dáng vóc thướt tha, vòng một no đủ, vòng eo mảnh khảnh tinh tế chỉ cần dùng một cánh tay cũng có thể ôm trọn, đôi chân thẳng tắp trắng mịn...
Dường như không cần nhìn đến lần thứ hai, trong đầu anh liền hiện ra một suy nghĩ, nhất định phải có được cô ấy.
Cô gái này sẽ thuộc về anh.
Lần đầu tiên anh có ý niệm muốn có được một cô gái, hơn nữa ý niệm mãnh liệt như vậy khiến anh không thể bỏ qua, bất luận như thế nào cũng muốn có được cô.
Mãi đến sau này anh mới biết được, hoá ra ngày hôm ấy chính là ngày mẹ cô bị tai nạn qua đời, thế nên cô mới khóc thương tâm đến vậy, không màng gì đến xung quanh.
Thật ra trước đó, bên người anh cũng có không ít phụ nữ, anh từng hôn lên môi họ, ngón tay từng lướt qua khắp thân thể họ, nhưng lại không có ai khiến anh sinh ra dục niệm. Thân thể trần trụi kia chỉ làm cho anh nhớ đến lúc nhỏ, một buổi chiều tà, cảnh người phụ nữ kia bị cha anh đè dưới thân không khỏi khiến anh thấy buồn nôn, ghê tởm.
Chỉ có Tô Anh, anh tham lam yêu thích đôi môi cùng đầu lưỡi ngọt ngào của cô, mê muội cơ thể mảnh mai cùng da thịt non mịn của cô.
---
Lâm Thành Phong đưa Tô Anh đến trước cửa nhà, bởi vì ngồi xe một thời gian dài nên vừa mệt lại vừa đói, hai người cùng nhau gọi cơm hộp đến ăn, sau đó mới ai về nhà nấy.
Trước khi rời đi, Lâm Thành Phong nói với Tô Anh: "Nghe nói bọn người Khương Tứ cùng Triệu Nhị cũng đang trên đường trở về đây, muộn nhất thì tối nay đến nơi."
Đột nhiên Tô Anh có chút khẩn trương, cô gật gật đầu: "À ừm."
Cô nhìn Lâm Thành Phong lái xe rời đi, lúc này mới trở về trong tiệm xem bọn hoa cỏ.
Tô Anh trở về làm cho lão ngô đồng cùng bọn xương rồng đặc biệt hưng phấn, liên tục ríu ra ríu rít biểu lộ sự kích động vui mừng của chúng nó.
Hoa lan đột nhiên nói: "Anh Anh, chị biết không, hiện tại em rất lợi hại đó!"
Tô Anh ừ một tiếng: "Lợi hại như thế nào?"
Dáng vẻ hoa lan vô cùng kích động: "Bây giờ em có thể giống như Tiểu Hàm, "phù phù phù" phát ra mùi hương!"
Lúc hoa lan nói chuyện, quả thật Tô Anh có ngửi thấy một mùi hương nồng đậm, nhưng mà chỉ thoáng qua trong chốc lát, mùi hương kia liền phai nhạt trong không khí, hoa lan nói: "Em có độc, không thể phóng ra nhiều!"
Tô Anh khen ngợi: "Thật lợi hại!"
Hoa lan cao ngạo vỗ ngực: "Tất nhiên rồi!"
Bách hợp cùng hoa nhài lại có chút ỉu xìu: "Tuy rằng em cũng có thể toả hương ra, nhưng hình như nó không có tác dụng gì cả."
Xương rồng lập tức nói: "Có sao đâu, về sau ta sẽ bảo vệ các ngươi thật tốt! Gai của ta "biu biu biu" rất lợi hại!"
Tô Anh nhịn không được vỗ vỗ lên mấy cánh hoa nhỏ đang héo rũ: Đúng vậy, các em vừa xinh đẹp lại vừa thơm, thật tốt!"
Hoa nhài run run cánh hoa nhỏ: "Thật sao?"
Tô Anh lập tức khẳng định: "Thật đấy!"
Tô Anh nói thêm vài lời ngon ngọt mới làm cho hoa nhài cùng bách hợp khôi phục sức sống trở lại, tin chắc mình chính là loài hoa đẹp nhất. Xương rồng đột nhiên lên tiếng: "Anh Anh, em cảm thấy cây kỳ dị có chút kỳ quái...?"
Thật ra Tô Anh đã sớm nhìn thấy cây kỳ dị ở bên kia, nó chỉ an an tĩnh tĩnh đứng ở góc tường, không trường lên cao cũng không to ra, thật là làm cho Tô Anh không nhìn ra được có gì đặc biệt.
"Không, rất kỳ quái!" Dáng vẻ xương rồng vô cùng khiếp sợ nói: "Đêm qua rõ ràng em thấy cây ky dị cứ đi tới đi lui trong cửa hàng, ban đầu em cứ tưởng ăn trộm, còn bắn nó hai cái nữa! Sau mới phát hiện hoá ra không phải ăn trộm, em còn đặc biệt kêu bọn hoa nhài cùng thuỷ tiên đến xem, nhưng..."
Cây kỳ dị kia rõ ràng ngoan ngoãn đứng ở góc tường, sao có thể đi tới đi lui chứ?
Lại nói, cây kỳ dị này trồng trong chậu hoa, lại không có chân, làm sao đi được?
Tô Anh nghi hoặc quan sát một lượt, chạm chạm lá cây cùng thân cây, thoạt nhìn chúng đều rất bình thường, ngay cả cây đỏ bên cạnh nó cũng bình thường.
Xương rồng mơ mơ màng màng: "Chẳng lẽ em nhìn nhầm rồi sao?"
Tô Anh chớp chớp đôi mắt, muốn ngắt bỏ lá cây, quả nhiên bị nó né tránh, chắc là không phải xương rồng nhìn nhầm rồi?
"Có phải em hay không?"
"......"
"Không phải à?"
"......"
Tô Anh đi vài vòng quan sát cây kỳ dị, thật đúng là không thấy chỗ khác thường.
Là ảo giác sao?
---
Lưu Vận nghe Trần Thục Phân nói Tô Anh đã trở về, lúc chiều có mang đến một chút đặc sản mua từ Đế Đô, hiện giờ đang ở nhà.
Cô lập tức thấy kỳ lạ, rõ ràng lúc trước nghe Tô Anh nói muốn đi hơn mấy ngày, sao bây giờ mới ngày thứ ba đã trở về rồi? Không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ! Không nói thêm gì, cô liền đi sang tìm Tô Anh hỏi cho rõ ràng.
Tô Anh cũng không giấu giếm chuyện gì, nói một lượt chuyện Khương Tứ cầu hôn lại bị cô từ chối, Lưu Vận nghe đến mức trợn mắt há hốc mồm: "Không phải chứ, người ta tỉ mỉ chuẩn bị quỳ xuống cầu hôn, vậy mà cậu lại đi nói lời chia tay?! Không bị đánh chết mà còn được người đưa về đến tận nhà!"
Tô Anh: "......"
Lưu Vận nói: "Nhưng mà cậu băn khoăn như thế cũng đúng, rốt cuộc yêu đương và kết hôn không giống nhau, lại còn khác nhau một trời một vực đó! Người nhà Khương Triết dễ chung sống thì còn đỡ, đằng này, rõ ràng bên nhà họ không hài lòng với cậu. Quả thật là phải suy nghĩ kỹ lưỡng."
Tô Anh nói: "Tiểu Vận, tối nay bọn mình ngủ chung đi."
Lưu Vận nhướng mày lên: "Được thôi, đám đàn ông thối kia thì tính là gì chứ, mặc kệ bọn họ!"
Tô Anh: "Ừm!"
Cứ như thế, một đêm bình yên trôi qua, Tô Anh cũng không nghe lão ngô đồng báo có người tìm đến, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm ngày hôm sau, như thường lệ Tô Anh đi xuống lầu hấp thu "tâm của thực vật" thì nghe thấy xương rồng a a kêu gào: "Anh Anh! Anh Anh! Em thật sự nhìn thấy cây lông xanh đi loạn trong tiệm đó!"
Tô Anh ngơ ngác: "......Cây lông xanh?"