"Bắt được rồi, bắt được rồi". Tiếng bác sĩ vui mừng vọng từ trên cây xuống, một lúc sau người mới nhảy xuống, trên tay là một chiếc lồng chim cổ xưa. Trong lồng, có một chú chim xanh ba chân, thân thể nhẹ nhàng màu lông sáng bóng, đang đanh giọng kêu.
Bây giờ là lúc nửa đêm, tiếng kêu của Tam Thanh Điểu vang đi rất xa, âm thanh vang vọng. Bác sĩ tò mò quan sát chú chim Tam Thanh Điểu này, thấy phần lớn lông trên người nó đều là màu xanh, nhưng phần đầu và đầu cánh nhọn lại màu tía, hai mắt màu đen tuyền, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay anh, không nhìn kỹ vốn không phát hiện ra ba cái chân dưới bụng nó.
"Chủ tiệm, sao anh biết đặt lồng chim trên cây ngô đồng là có thể bắt được Tam Thanh Điểu?". Bác sĩ đưa tay định vuốt lông của chú chim thần, suýt chút nữa bị nó mổ cho, may mà anh rụt tay lại kịp.
Gã chủ tiệm khẽ cười: “Tam Thanh Điểu là tiền thân của phượng hoàng, phượng hoàng đậu cây ngô đồng, trong công viên gần đây vừa hay chỉ có một cây ngô đồng cổ thụ. Mà chiếc lồng chim này cũng là cổ vật, mặc dù không thể tinh xảo như lồng trong nhà Tây Vương Mẫu năm xưa, nhưng Tam Thanh Điểu được nuông chiều quen rồi, nhìn thấy lồng chim chắc chắn sẽ chui vào”.
Bác sĩ nhìn lồng chim trong tay, chần chừ hỏi: “Con chim nhỏ xinh thế này lẽ nào cũng bị phong ấn? Tôi xem trong tư liệu thì chú chim này chỉ là bồ câu đưa thư của Tây Vương Mẫu thôi mà?”
“Tương truyền, vua Thuấn vì muốn duy trì sự thống trị của mình, ngoài thần thú quái thú và con cháu Viêm Đế và Hoàng Đế ra, đã tiêu diệt tất cả các chủng tộc quốc gia khác. Lịch sử của chúng ta cũng từ thời đại thần thoại bước vào thời đại nhân loại. Chỉ là tôi không ngờ, với khả năng của vua Thuấn cũng chỉ phong ấn được tất cả những vật kỳ dị này vào trong bản sơ cáo của “Sơn Hải Kinh” thôi”.
Gã chủ tiệm thở dài, trong lòng nghĩ gã cũng chỉ giành được một quyển “Hải Nội Bắc Kinh” trong “Sơn Hải Kinh”, còn hơn mười bảy quyển khác cũng không biết thất lạc tản mát nơi đâu, tốt nhất là được chôn vùi ở một nơi sâu thẳm nào đó, mãi mãi không bị ai phát hiện ra mới là điều tốt nhất.
Thấy bác sĩ đang vui vẻ trêu đùa Tam Thanh Điểu, gã chủ tiệm liền chau mày lại.
“Tôi muốn nuôi nó”. Bác sĩ thấy gã chủ tiệm nhìn về phía mình bèn ôm cái lồng chim vào lòng, sợ gã cướp đi mất.
Gã chủ tiệm sớm biết anh sẽ nói vậy, nên nói với bẻ bất lực: “Con chim nàu trước đây ở chỗ Tây Vương Mẫu có người chuyên chăm nom, được nuông chiều từ bé, không giống như chú chó cậu nuôi ở nhà đâu. Ngày nào cậu cũng làm việc không ngày đêm như thế thì có thể chăm sóc được nó không?”
Bác sĩ chần chừ, nhưng không chịu đưa lồng chum cho gã chủ tiệm. Tam Thanh Điểu dường như nghe hiểu hai người đang tranh giành cái gì liền chớp đôi mắt như hạt đậu xanh nhìn bác sĩ đầy tình cảm, cái đầu hồng hồng còn dụi dụi vào tay bác sĩ đặt trên lồng chim.
Bác sĩ ôm cái lồng chặt hơn. Nhìn anh cảnh giác như vậy gã chủ tiệm đành bật cười: “Được rồi, cái lồng chim này cũng bỏ không hơn nghìn năm rồi, tôi giúp cậu nuôi nó ở Á Xá. Có điều tiền mua thức ăn cho nó cậu phải bỏ ra”.
Bác sĩ vội gật đầu, một con chim bằng đây thì ăn được bao nhiêu? Anh nuôi được!
“Có điều bây giờ cho tôi mượn con chim này một chút, tôi muốn nhờ nó để tìm Cát Lượng Mã”. Gã chủ tiệm tới gần bác sĩ, cúi đầu nói với Tam Thanh Điểu trong lồng: “Ngươi quen Cát Lượng Mã chứ? Có phải nó ở gần đây không? Có thể gọi nó ra đây không? Thế giới này đã không phải là thế giới của các ngươi nữa rồi, nó chạy lung tung ở đây rất nguy hiểm. Nếu như nó đồng ý, ở chỗ ta có thẻ tre của khuyển phong quốc, có thể giúp nó về quê hương”.
Bác sĩ nghe mà giật bắn cả mình, may mà anh làm gãy khúc thẻ tre ghi tên Hoàn Cẩu. Nếu như là gãy khúc thẻ tre ghi địa ngục có nghĩa là một không gian dị giới bị phong ấn, bước vào đó e rằng khó thoát ra được. Đương nhiên, đối với anh đó là ngày tận thế, còn đối với Cát Lượng Mã lại là sự lựa chọn tốt nhất.
Tam Thanh Điểu nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi dang cánh đập hai cái, tiếng kêu thanh trong dịu dàng vang lên xé tan mây gió.
Cũng may nơi họ đang đứng là công viên ở khu xa, xung quanh là rừng cây, đêm khuya vắng người, nếu không chắc chắn sẽ bị chú ý. Chưa đầy lúc sau đằng xa vang lên tiếng ngựa hí, trong rừng cây xuất hiện một chú ngựa trắng. Cái bờm màu đỏ, đôi mắt màu vàng, chính là Cát Lượng Mã mà hai người đang tìm.
Có điều, sao bác sĩ nhìn lại có cảm giác khuôn mặt của Cát Lượng Mã giống với “thần thú” Lama pacos (lạc đà không bướu) trong truyền thuyết thế nhỉ… anh lắc đầu, đẩy ngay suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu.
“Bây giờ chỉ còn thiếu Cùng Kỳ đúng không? Lạ nhỉ, con hổ mọc cánh nếu xuất hiện trong thành phố còn bắt mắt hơn chim và ngựa chứ, sao không có tin tức gì liên quan thế?”.
Gã chủ tiệm nheo đôi mắt lại, chậm rãi đáp: “Sau tôi có tra thêm tài liệu, phát hiện ra Cùng Kỳ không hề đơn giản. Nó vốn là đứa con hư hỏng của Tây Phương Thiên Đế Thiếu Hạo, có nghĩa là nó có thể biến thành người”.
Bác sĩ sững người, bỗng dưng thấy toàn thân gai lạnh: “Có thể biến thành người? Vậy thì gay rồi, hèn nào không hề thấy dấu vết của hổ trong thành phố này, chắc chắn nó biến thành người rồi. Tìm người trong thành phố chẳng phải mò kim đáy bể sao?”
Gã chủ tiệm suy nghĩ kỹ một hồi, chau mày: “Có lẽ… có lẽ nó ở chỗ đó.”
4.
Cùng Kỳ nằm im trong ổ mới của nó, bây giờ là nửa đêm, nó vẫn không cảm thấy buồn ngủ, đang mở to mắt tính toán chuyện trong lòng.
Nó chắc chắn mụ phù thủy này có rất nhiều pháp bảo cao cường. Ví dụ cái bục chỉ cần xoay một cái là phát ra lửa, một cái tủ to có thể đóng băng mọi vật, còn cái rương nhỏ nhốt không biết bao nhiêu người trong đấy, mụ phù thủy lại phong ấn bắt những người đó nhảy múa hát ca diễn kịch cho mụ xem, tàn ác vô cùng.
Nó nên làm gì? Ngoan ngoãn ở lại nơi đây? Nhưng nó lại không cam tâm!
Ở cách nó không xa, Husky do Hoàn Cẩu biến thành cũng không ngủ được, trong bóng đêm đôi mắt màu xanh tham lam nhìn Phương Thu đang ngủ trên giường.
"Ê, Đại Hắc, hay là ta với ngươi hòa giải đi". Cùng Kỳ liếm móng, đứng dậy.
“Ngươi mới là Đại Hắc! Cả nhà ngươi là Đại Hắc! Nói! Ngươi muốn hòa giải thế nào? Tiểu Bạch?” Hoàn Cẩu cũng đứng dậy, giũ giũ lông trên người, khí thế hừng hực.
“Mục đích của chúng ta đều tà máu của mụ phù thủy đó, cũng không cần quá nhiều, chúng ta có cần thiết thành kẻ địch không? Mụ ta mới là kẻ địch của chúng ta, chẳng phải sao?”, Cùng Kỳ cười nói.
Hoàn Cẩu nghĩ ngợi, không thể không thừa nhận Cùng Kỳ nói không sai.
Hoàn Cẩu nghĩ ngợi, không thế không thtra nhận Ctnvg Ị(ỷ nói không sai.
"Thân ta nhỏ, vì thế ta làm trước!", Cùng Kỳ thấy Hoàn Cẩu vẫn chưa sực tỉnh bèn nhún một cái nhảy lên giường của Phương Thu, áp sát lại gần mụ phù thủy đang ngủ ngon. Con người khi ngủ thường không phòng bị gì, nó muốn nhân cơ hội này uống vài ngụm máu. Mặc dù mụ ta cho nó ăn lạp xưởng và thức ăn của mèo đều rất ngon, nhưng so với máu tươi của mụ ta thì kém xa!
Hoàn Cẩu mặc dù thấy không ổn nhưng sợ đánh thức Phương Thu dậy nên đành đi lại xung quanh giường, cũng không ngăn Cùng Kỳ tiến lên trước.
Gần rồi, gần thêm nữa... chỉ còn môt bước nữa... Cùng Kỳ đã tới bên vai Phương Thu, định nằm rạp người ngoạm một miếng vào cổ cô. Nhưng nó đánh giá sai độ mềm của gối, một chân lún xuống, cả người lăn vào phần khe cổ của Phương Thu, thành công đánh thức đối phương.
Hoàn Cẩu vội giơ tay bịt mắt lại.
Ngao! Nó chết chắc rồ[email protected] Cùng Kỳ cảm thấy gáy mình bị mụ phù thủy tóm chặt, nó rùng mình sợ hãi.
“Tiểu Bạch, em muốn ngủ cùng chị à? He he, vậy tới đây!”. Phương Thu ngái ngủ nói, miệng cười khì ôm Cùng Kỳ vào trong chắn, ngủ cùng gối với nó.
Ê ê… thế này cũng được sao? Cùng Kỳ tối sầm mặt lại, cả người cứng đơ không dám động đậy, sợ đây là mưu kế nào đó của mụ phù thủy.
Hoàn Cẳu ở dưới giường cuống quýt chỉ muốn nhảy dựng lên, trong lòng thầm chửi Cùng Kỳ quá gian xảo!
Cùng Kỳ cứng đơ người hồi lâu cũng không phát hiện điều gì lạ thường, bắt đầu to gan hơn. Nó dịch chuyển vào trong chăn, tìm vết thương bị nó cắn ở cổ, rồi khẽ cắn một cái.
Ngon quá... Cùng Kỳ tham lam liếm mút, chỉ là liếm một cái đã cảm thấy cơ thể dường như có sự thay đổi.
Quả nhiên là mụ phù thủy hầu hạ nghìn năm bên cạnh vua Thuấn, máu của mụ ta còn mạnh hơn cả linh đơn cỏ tiên! Có điều cũng có thể hiểu được, nhà mụ ta có nhiều pháp bảo thế này, lại còn có thẻ tre "Sơn Hải Kinh”, không chừng chính là đời sau của vua Thuấn.
Cùng Kỳ hồi hộp chui từ trong chăn ra, mượn ánh sáng nhìn cơ thể mình bắt đầu xuất hiện các đốm màu đen, đôi cánh sau lưng cũng từ từ mọc ra. Xem ra máu của mụ phù thủy quả nhiên có ma lực rất lớn, Cùng Kỳ mặc kệ tiếng gầm gừ bất mãn khe khẽ của Hoàn Cẩu, nó chui vào trong chăn tiếp tục liếm một ngụm máu nữa.
Ánh trăng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào trong, dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc chăn của Phương Thu đột nhiên nổi cộm lên, sau đó một chàng trai tuấn tú có mái tóc màu trắng lật chăn bước ra, hắn hất mái tóc dài mềm mượt, miệng cười tươi hớn hở.
Đã lâu lắm không biến thành hình người rồi! Cùng Kỳ mỉm cười rạng rỡ để lộ hai chiếc răng nanh. Hắn đưa tay sờ đầu, thấy trên đầu vẫn còn hai cái tai hổ đầy lông, đằng sau vẫn còn đuôi. Mặc dù chưa hoàn toàn biến thành người, nhưng như thế này đã khiến hắn vô cùng sung sướng. Hắn cúi đầu, thấy cơ thể mình đang ở trần, bèn tiện tay lấy chiếc khăn tắm ở bên cạnh quấn ngang eo, rồi vỗ vỗ Hoàn Cẩu nhe răng ở bên, đang cúi đầu nghiên cứu mụ phù thủy đang ngủ say.
Máu của mụ phù thủy này thật cổ quái! Pháp lực của hắn không được hồi phục nhưng lại có thể giải được phong ấn thú trên ngườỉ... Cùng Kỳ sờ cằm suy nghĩ, đột nhiên hắn phát hiện ra mụ phù thủy này rất xinh đẹp, hắn nhớ tên mụ ta hình như là Phương Thu.
Hê hê hê… hôm nay bị mụ ta giày vò thê thảm, để xem hắn ra tay trừng trị lại thế nào!
Cùng Kỳ nhe hai cái răng nanh nho nhỏ ra, cố làm bộ dạng đáng sợ, từ từ áp sát lại gần Phương Thu, đợi cô mở mắt ra sẽ bị bộ dạng của hắn dọa chết khiếp.
Thế nhưng, đợi một hồi lâu đối phương vẫn thản nhiên ngủ ngon, cái miệng hơi mở còn đang chảy nước dãi… còn Cùng Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế nhe nanh múa vuốt, ngay cả cổ cũng đã bắt đầu mỏi.
Chết tiệt! Mụ phù thủy này thực sự có pháp lực mạnh đến vậy sao? Sao càng nhìn càng ngơ thế? Hoàn toàn không giống với mụ ta mấy nghìn năm trước! Cùng Kỳ bèn giơ bàn tay để móng dài chọc chọc má Phương Thu, thấy đối phương trở mình tiếp tục ngủ say.
“Cùng Kỳ! Mau tránh ra, đến lượt ta!”. Hai chân trước của Hoàn Cẩu nhảy lên giường, ra uy với Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ sờ cằm, đương nhiên không rời đi, biết Hoàn Cẩu không dám làm Phương Thu thức giấc, mình lại đang trong hình người, càng không hề sợ hãi. Cùng Kỳ đang định tiếp tục trêu đùa Hoàn Cẩu thì hai tai trên đầu chợt động đậy, trong hoa viên ngoài cửa… hình như có động tĩnh dị thường. Cùng Kỳ nhẹ nhàng mở cửa, bay người từ trên tầng xuống, không hề để tâm đây tầng ba.
Cùng Kỳ nhẹ nhàng rơi xuống thảm cỏ, không hề phát ra tiếng động, hắn uy phong lẫm liệt tay chống nạnh, ngẩng đầu nhìn độ cao mình vừa nhảy xuống, mà quên mất mình chỉ quấn một chiếc khăn tắm lại làm kiểu tư thế tạo dáng thế này mới khôi hài làm sao.
Hắn còn đắc ý nghĩ, hóa ra rời khỏi mụ phù thủy này cũng không khó lắm. Cứ thế này mà đi là xong, mặc dù hắn cũng có chút nhớ nhung lạp xưởng và thức ăn của mèo mà mụ cho ăn…
“Cùng Kỳ, quả nhiên là ngươi”. Một giọng nói pha lẫn tiếng cười đột nhiên phát ra trong bóng tối.
“Ai!” Cùng Kỳ nhíu mày, có phần bất ngờ. Bây giờ hắn đang trong hình người, còn ai có thể nhận ra hắn? Hắn hoàn toàn không chú ý tới hai cái tai trên đầu và cái đuôi ở đằng sau đã dễ dàng tố cáo thân phận hắn. Hắn nhìn về phía giọng nói phát ra, thấy nơi đó là một màu đen, không nhìn thấy gì cả. Hắn lên trước một bước, mới nhìn thấy lờ mờ hình như có một con rồng đỏ thắm đang nhìn mình với ánh mắt không tốt đẹp gì.
“Ngươi là ai?” Cùng Kỳ gằn giọng hỏi. Cảm giác bị người khác nhòm ngó trong bóng tối khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Ta là ai không quan trọng”, trong bóng tối, người ấy khẽ cười, “Có điều, chắc ngươi biết món đồ này chứ?”.
Một bàn tay trắng trẻo thò ra từ trong bóng tối, trên bàn tay ấy là ngọc tỉ lấp lánh hào quang, cả đời này hắn không quên được. Khuông mặt Cùng Kỳ lạnh tanh: “Ngọc tỉ của vua Thuấn? Ngươi tới phong ấn ta sao?”.
Cùng Kỳ nghiến răng nghiến lợi, hắn tìm mọi khả năng để kéo dài thời gian, vừa liếc mắt nhìn xem bốn phía xung quanh có thể tháo chạy đi đâu. Nhưng hắn đau khổ phát hiện ra rằng, ở con đường có thể thoát thân nhìn thấy rõ ràng một góc áo trắng, tên này còn có đồng mình!
Nếu như pháp lực của hắn hồi phục, đối mặt với ngọc tỉ của vua Thuấn may ra vẫn còn khả năng cầm cự. Nhưng hắn bây giờ cho dù chỉ là đứng trước ngọc tỉ của vua Thuấn cũng cảm thấy hít thở khó khăn. Chết tiệt, sớm biết thế đã uống thêm vài ngụm máu của mụ phù thủy đó! Hắn đâu có muốn bị nhốt thêm vài nghìn năm nữa!
“Phong ấn?”. Người trong bóng tối cười nói: “Công chúa giải ấn cho ngươi, đương nhiên có ý của nàng. Ta đâu dám làm trái ý nàng”.
Cùng Kỳ sững người. Sao? Mụ phù thủy đó chính là công chúa sao? Hèn chi máu đặc biệt như vậy… nàng ta quả nhiên là hậu duệ của vúa Thuấn? Còn hai người này là tùy tùng? Bởi vì hắn đào thoát nên họ mới xuất hiện? Đầu óc Cùng Kỳ vốn không linh hoạt, bị giam mấy nghìn năm càng đờ đẫn hơn, lại bị nuôi như mèo một thời gian nên trong thời gian ngắn không thể nào hoạt động được. Nhưng hắn vẫn nghe hiểu sự việc có cách giải quyết, hắn vội nói: “Vậy bọn ta phải làm thế nào?”
“Rất đơn giản, hãy thề độc, tuyệt đối không được làm hại bất cứ người nào trên thế gian. Sau này phải nghe mệnh lệnh của công chúa, không được phép làm trái nguyện vọng của nàng. Nếu nàng chết thì phải chuyển thế theo nàng, sau đó tiếp tục bảo vệ nàng”. Người trong bóng tối nói không hề do dự.
Cùng Kỳ nhìn chằm chằm vào miếng ngọc tỉ của vua Thuấn dù trong bóng tối cũng tỏa hào quang lấp lánh. Giằng co một chút giữa việc tiếp tục bị phong ấn mấy nghìn năm hay là thú cưng của người ta, hắn không chần chừ bán đứng bản thân.
“Đúng rồi, Hoàn Cẩu cũng ở đây”. Cùng Kỳ không cam tâm chỉ một mình bị giam cầm, bán đứng luôn Hoàn Cẩu không chút suy nghĩ, còn sợ người ấy không nghe thấy, hắn vừa chỉ vừa hét to: "Ê, hắn ở chỗ kia".
“Đồ khốn". Đang chuẩn bị lén lút trốn trên lầu, Hoàn Cẩu nghe thấy vậy vô cùng tức giận. Sau khi liếm máu Phương Thu xong hắn đã khôi phục được hình người, chứ không như Cùng Kỳ vẫn còn tai và đuôi của động vật. Nếu không phải do Cùng Kỳ chỉ điểm thì không có ai tin một anh chàng đẹp trai lạnh lùng uy nghiêm thế này là một con quái vật mình người đầu chó đầy lông lá.
Trong bóng tối, người ấy bật cười; giơ ngọc tỉ vua Thuấn về phía Hoàn Cẩu.
Khi Hoàn Cẩu nhìn thấy ngọc tỉ tỏa ra hào quang sáng chói, liền cảm thấy luồng áp lực lớn dội đến, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Trước đây trong tiệm đồ cổ quái lạ, suýt chút nữa hắn bị phong ấn, nếu không phải lúc đó tại hiện trường có một người bình thường để hắn bám vào thì e rằng bây giờ đã biến thành một viên gạch lạnh lẽo. Vì thế, hắn không hề nghi ngờ người trước mặt mình có khả năng phong ấn hắn một lần nữa, vì vậy hắn cũng bắt chước Cùng Kỳ ngay lập tức thề độc.
Hoàn Cẩu vừa thề độc xong thì nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Phương Thu phát ra từ hành lang, cô đang gọi tha thiết: “Tiểu Bạch”, “Đại Hắc”.
Hoàn Cẩu nghe thấy liền lập tức biến hình thành Husky, hai tai dựng lên.
Cùng Kỳ cũng ấm ức biến lại thành chú mèo trắng yếu ớt, sau đó bực bội phát hiện ra, người ấy bước từ trong bóng tối ra nhìn chỉ như một cậu thanh niên trẻ trung bình thường.
Con rồng màu đỏ thẫm ban nãy nó nhìn thấy lại chỉ là bức tranh thêu trên tấm áo đen người ấy mặc. Cùng Kỳ nghiến răng, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình bị lừa không?
Nhưng khi nó được người ấy bế lên, nhiệt độ cơ thể lạnh băng của người ấy khiến nó rùng mình.
Người này không phải người bình thường!
Cùng Kỳ chợt cảm thấy quyết định ban nãy của mình vô cùng sáng suốt.
“Tiểu Bạch? Sao em cũng chạy ra đây thế? Đại Hắc cũng chạy ra à? Ơ, anh chủ tiệm?” Phương Thu chạy ra vườn hoa thấy Tiểu Bạch đang nằm trong tay một người, người ấy lại chính là anh chủ tiệm đồ cổ sáng nay.
Gã chủ tiệm mỉm cười thân thiện, đưa Cùng Kỳ trên tay mình cho cô: "Tôi chỉ đi qua đây thôi, thấy chú mèo này đáng thương quá, không ngờ lại chạy ra từ nhà em. Tiểu Bạch à? Cái tên này rất hợp với nó".
Cùng Kỳ câm nín, giấu mặt vào trong lòng Phương Thu, cứ nghĩ tới việc cái tên này sẽ theo mình cả đời nó chợt cảm thấy bất lực. Hoàn Cẩu cũng buồn bã không vui, ủ rũ cụp đầu xuống, không chút tinh thần.
“Ơ… cảm ơn anh…” Phương Thu cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây nhưng muộn thế này rồi tìn thấy Tiểu Bạch, Đại Hắc là vui rồi: “Vậy em vào nhà trước đây”.
Gã chủ tiệm nhìn theo bóng Phương Thu đi, tốt bụng nhắc nhở thêm: “Chú mèo xon và chú chó này mấy tháng nữa sẽ lớn lên, đến lúc đó nhớ phải đi làm phẫu thuật triệt sản cho chúng, nếu không chúng nó sẽ làm loạn nhà loạn cửa lên đó".
Nói xong, còn sợ Cùng Kỳ và Hoàn Cẩu nghe không hiểu, gã còn phiên dịch thành cổ văn để chúng hiểu.
"Ngao! Ngao! Gâu! Gâu! Ngao...". Tiếng kêu thảm thiết của Cùng Kỳ và Hoàn Cẩu vang vọng khắp bầu trời đêm...
"Như thế là xong? Không cần phong ấn chúng à?". Bác sĩ lau mồ hôi bước ra.
Gã chủ tiệm mỉm cười: "Phong ấn? Dùng di chỉ thượng cổ còn sót lại để phong ấn Hoàn Cẩu còn thất bại nữa là. Còn về Cùng Kỳ, hắn vốn là con của Tây Phương Thiên Đế Thiếu Hạo, dựa vào sức của mình tôi cũng không thể nào phong ấn hắn được. Có điều cậu yên tâm, những lời thề độc mà chúng hứa đều là khế ước có giá trị, nếu chúng không tuân thủ tự động sẽ nhục thể tiêu biến, linh hồn mãi mãi không được siêu sinh.
“Ế? Tôi còn tưởng anh dựa vào miếng ngọc tỉ vua Thuấn gì đó cơ…” Bác sĩ tỏ vẻ không hiểu.
“Cái này á?” gã chủ tiệm ngửa tay ra, miếng ngọc tỉ nằm im trên lòng bàn tay. Trong bóng tối nụ cười của gã càng sâu xa khó đoán hơn.
“Ha ha, ai nói với cậu trong Á Xá không có đồ giả chứ?”
“…”