Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 39-2



Kẻ gây chuyện là nhi tử Vương đồng tri hại kéo luôn hắn xuống nước, sau đó hắn lại đi hại người khác. Mọi người thấy, lần này Chư Thanh Hoài hành sự như sấm rền gió cuốn, xem như thông báo cho mọi người, chuyện lần này ông sẽ nhúng tay vào, những người thường ngày chống lưng cho Vương đồng tri cũng giữ im bất động mặc hắn ta nhảy nhót.

Chuyện đùa gì vậy!

Lần này Chư Thanh Hoài tính quyết tổng nợ, cho sai dịch ngày đêm dán bố cáo, tuyên đọc khắp phố phường, chiêu mộ hàng trăm ngàn bá tánh bị hắn ta làm hại trước đó, chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ lớn, oan khuất nhiều năm được dịp bùng nổ.

Vương đồng tri ở châu Hoàng Tuyền nhiều năm làm ác, chỉ là một tri châu thì bổng lộc bao nhiêu lại có thể ăn mặc xa hoa lãng phí, trang viên đình viện tu sửa chẳng khác nào cung điện hoa lệ!

Ngắn ngủn mấy ngày liền có thật nhiều hộ nông dân tới khóc lóc kể lể, nói hắn nhiều năm qua cường mua cường bán, xâm chiếm ruộng tốt mấy ngàn mẫu; Còn có làm tiền bảo kê, phàm nhà ai mở cửa hàng nếu không cống nộp liền sẽ gặp chuyện không tốt, nhẹ thì lâu lâu có người đến quấy rối, nặng thì buổi tối bị một phen phóng hỏa, cửa nát nhà tan.

Hai cha con bọn họ còn cường đoạt dân nữ, thu nhận hối lộ hỗ trợ chuẩn bị khảo thí, đủ loại án kiện chồng chất như núi, khiến lòng người không khỏi giận sôi.

Chư Thanh Hoài biết Vương đồng tri có tội, nhưng không nghĩ tới hắn to gan lớn mật đến như vậy, ngay cả khảo thí khoa cử cũng dám nhúng tay vào, có ý đồ điều khiển người trong triều đình tội thật không thể tha!

Liên tiếp mấy ngày, Chư Thanh Hoài cùng đám quan viên bận rộn ngày đêm đến nỗi không rảnh ăn uống và ngủ nghỉ.

Chư Cẩm đau lòng, mỗi ngày đều chuẩn bị cơm tốt ba bữa đem tận nơi thúc giục ông ăn.

Chư Thanh Hoài cảm khái, nếu là làm quan, nên vì dân làm chủ, nhưng vì sao có người cố tình gieo tai họa cho bá tánh? Nếu ngươi cần cù chăm chỉ, trị bá tánh an cư lạc nghiệp, bản thân cũng được thơm lây không phải không tốt sao?

Chư Thanh Hoài than một hồi, Chư Cẩm liền giúp ông đấm lưng, xoa vai thập phần chu đáo.

“Nha đầu này không có việc gì làm, nhiều ngày ân cần như vậy là có chuyện muốn cầu, mau nói, ta không phải sâu trong bụng con.”

Chư Cẩm cười hắc hắc, lời nói ra không khỏi vuốt mông ngựa “Đúng là phụ thân của con, quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, tâm nữ nhi thực không qua pháp nhãn của người.”

Chư Thanh Hoài cười ra tiếng lắc đầu nói “Cái nha đầu này.”

“Phụ thân,” Chư Cẩm lột một quả quýt mật đưa cho ông, chớp chớp mắt nói “Nếu lần này có thể xử trí bọn họ thì đây là lập công lớn đúng không?”

Nghe nói chuyện này kinh động đến hoàng thượng, có nhiều tình tiết ác liệt liên lụy nhiều bá tánh, nếu Chư đại nhân không trị được Vương đồng tri, con đường làm quan sau này đều là đường chết, bè cánh Vương đồng tri tiếp lại tục tác quái, chi bằng liều chết một lần, lên kinh dâng ngự trạng!

Như vậy, người phía trên sẽ khó mà áp xuống việc này.

Chư Thanh Hoài gật đầu, nghĩ đến đây cũng có chút kích động.

Ông lại liên lạc với các quan viên cùng nhau phát lực, nghĩ đến chuyện này động đến căn cốt rễ đối phương sẽ không thiếu nhà bị xét nhà diệt tộc.

Bên cạnh đó, quốc khố cũng được lấp bổ sung, hoàng thượng được dịp đề cử người tài đức mới, tất nhiên là sẽ cao hứng. Hoàng thượng cao hứng, bản thân mình lại không thẹn với trời đất tất nhiên sẽ có hi vọng được thăng quan rồi.

Làm quan nên việc nhà khó chu toàn, Cẩm Nhi từ nhỏ không có nương, lại không có huynh đệ nâng đỡ, nhà ngoại thì càng lúc càng xa, việc nhỏ thì thôi đi, nhưng nếu gặp phải chuyện đại sự thì phải làm sao. Nếu ông cố gắng một chút, có chỗ dựa vững chắc, một trăm năm sau nhi nữ cũng được nhờ đúng không.

“Cái kia, phụ thân,” Chư Cẩm xoay chuyển tròng mắt, cười hề hề, “Lần này Triển tỷ tỷ bọn họ xem như lập công đầu đi?”

“Con nói ngốc gì đó,” nghe đến đó, Chư Thanh Hoài liền biết nàng muốn nói cái gì, không khỏi bật cười “Triển cô nương tất nhiên có công nhưng chung quy hữu hạn, bất quá là ngòi dẫn thôi, phải tính luôn cả trăm ngàn người, giờ phút này tích lũy mới nổ ra đây mới là ngòi nổ chính.”

Chư Cẩm nói hợp tình đúng lý “Nếu không phải Triển tỷ tỷ có bản lĩnh, đánh bại mai phục Vương Hùng, bằng không việc này liền bị xóa dấu vết sạch sẽ, nơi nào dễ dàng bắt được nhược điểm? Còn không biết lại chờ đến mấy năm đâu!”

Nàng ríu rít ồn ào làm Chư Thanh Hoài đau cả đầu, xác thật Triển Linh có công, ai có thể nghĩ đến một nhược nữ tử lại có bản lĩnh lớn đến như vậy?

“Ừ, con nói có lý.”

“Không phải có, vốn dĩ chính là vậy!” Chư Cẩm trừng mắt “Nàng còn cứu đệ đệ Lam gia nữa!”

“Việc kia còn được, việc này không ổn,” Chư Thanh Hoài lắc đầu “Công tư phân minh, đây là việc tư, như thế nào cùng quốc sự đánh đồng? Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ.”

“Vâng ạ,” Chư Cẩm cũng biết nặng nhẹ, liền ấn xuống không đề cập tới, lại tiếp tục tranh thủ nói “Cha, hắc hắc, con nghe nói, Vương Bính kia mượn danh nghĩa cửa hàng…”

Chư Cẩm quấy nhiễu phụ thân nhà mình hồi lâu, sau đó liền giống như nhận được tiện nghi liền hưng phấn chạy ra cửa, thiếu chút nữa đụng trúng Hạ Bạch đang đi vào.

“Trời rất lạnh, người định đi đâu?”

“Mau tránh ra!” Chư Cẩm khó nén hưng phấn, vòng hai ba bước tránh hắn chạy đi, lưu lại câu nói trong không khí “Ta đi tìm Triển tỷ tỷ!”

Hạ Bạch đứng tại chỗ nhìn hình dáng nàng, hôm nay nàng khoát chiếc áo cam vàng, nhìn như con diều bay bổng trên bầu trời ngày xuân, cảm giác linh hồn nhỏ bé của hắn cũng bị cuốn đi theo…

Khi Chư Cẩm tới Triển Linh còn có chút thất hồn lạc phách.

Hôm nay Triển Hạc đi là ngày thứ hai, thói quen thường thật khó bỏ, trong lúc vô ý nàng lại hô tên Triển Hạc, mọi người thấy vậy muốn khuyên lại không dám khuyên.

Lúc này, người trực tiếp dám nói chỉ có mình Tịch Đồng mà thôi.

“Muội không cần lo lắng, hiện giờ thời tiết đã chuyển ấm, bọn họ đi đường chính, bên cạnh có hộ vệ bảo hộ, mỗi ngày nghỉ ngơi đều ở trạm dịch, trọng binh canh gác đêm ngày, sẽ không có việc gì đâu.”

Triển Linh thở dài, mới ngắn ngủn mấy ngày mà nàng cảm thấy mình than thở hơn cả hai mươi năm trong quá khứ rồi.

“Ta biết, chỉ là sợ nó không thích ứng được. Cũng không biết nó có khóc có nháo không, buổi sáng ăn cái gì, buổi tối ngủ có ngon không…”

Tịch Đồng định nói thêm vài lời thì thanh âm Chư Cẩm vui sướng bên ngoài vang lên “Triển tỷ tỷ, ta tới rồi! Ta có lễ vật nè! Trước phải dỗ dành ta món ăn ngon mới được nha!”

Cô nương này như thể tinh linh vui vẻ, chỉ cần nghe thanh âm nàng, mọi người không tự chủ cũng sẽ vui mừng theo.

Triển Linh cười khúc khích, bản năng bỏ qua suy nghĩ hiện tại, vỗ vỗ xiêm y đi ra ngoài “Đại tiểu thư mời ngồi, thức ăn ngon không có, bất quá chỉ có vài món ăn thôn dã thôi, mong rằng không chê.”

“Không chê không chê!” Chư Cẩm ha ha cười, đĩnh đạc xua xua tay, lại kéo cái ghế ngồi xuống, lại lướt nhìn gương mặt Triển Linh, thấy nàng có chút ảm đạm nhưng chỉnh thể nhìn còn hảo, liền nhẹ nhàng thở ra mới dám tiếp tục nói giỡn “Cơm trưa ta vẫn chưa ăn, bụng rất đói, chờ thịt rượu chỗ tỷ đây!”

Triển Linh biết nàng cố ý trêu đùa mình vui vẻ, trong lòng rất cảm động, liền cười ninh mặt “Hảo hảo, có thịt gà thịt vịt thượng đẳng, sẽ không đến nỗi nào!”

Hai người cười một hồi, Chư Cẩm thấy trên bàn có người đặt cho một ly trà, ngẩn đầu thì ra là Tịch Đồng nhất thời hoảng sợ, có chút thụ sủng nhược kinh nói “Không dám không dám, không dám làm phiền Tịch thiếu hiệp…”

Tịch Đồng nhướng chân mày, cười như không cười nhìn nàng, lúc này mới trở lại ghế ngồi.

Chư Cẩm sợ cười đến nổi da gà, theo bản năng nuốt xuống khẩu nước miếng, có chút câu nệ người ngồi phía sau, sau đó mới cẩn thận hỏi Triển Linh “Triển tỷ tỷ, hôm nay tỷ nấu món gì cho Tịch đại ca ăn vậy?”

Ngày thường nàng cùng Hạ Bạch lại đây, mặt Tịch Đồng luôn là biểu tình hờ hững, thường thường còn nhìn bọn họ bằng đôi mắt hình viên đạn, hoặc không kiêng nể gì còn phóng khí lạnh, đâu giống như hôm nay còn bưng trà rót nước, ai dám nghĩ a! Nếu có Hạ Bạch ở chỗ này phỏng chừng cũng phản ứng cho mà xem!

Triển Linh cười khẽ ra tiếng, quay đầu hướng Tịch Đồng cười nhu hòa.

Nàng biết Tịch Đồng là cảm tạ Chư Cẩm, bất quá chàng không nói ra, phỏng chừng thần kinh thô của cô nương này nào nhìn thấu được.

Thôi, bản thân mình biết là được rồi.

Khó có được Tịch thiếu hiệp tôn quý châm trà cho, Chư Cẩm còn liên tưởng không biết bên trong có cho thêm bã đậu vào không! Vì thế dứt khoát bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn nói “Triển tỷ tỷ, ta nhớ rõ hôm kia tỷ nói muốn mở cửa hàng trong thành nhưng chưa tìm được nơi ưng ý đúng không?”

Mấy ngày này nhiều việc, Triển Linh nào nghĩ đến vấn đề này, nghe vậy thì lắc đầu “Còn chưa đâu.”

Châu Hoàng Tuyền kinh tế phồn vinh, kinh thương cực thịnh, cho nên cửa hiệu mặt tiền tốt thực khó cầu, không riêng đua tài lực, còn phải đua nhân mạch, vận khí, thiếu một thứ cũng không được.

Triển Linh là hộ dân ngoại lai, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không có thể chọn được một nơi thích hợp.

Nàng có cân nhắc qua, nếu không tìm được liền đi châu Phúc Viên nhìn thử, khoảng cách hai thành không quá xa, ở đó có Trương Viễn cùng Triệu Qua là người quen, nghĩ cũng có thể thực hiện được.

Chư Cẩm liền cười hì hì, từ trong tay áo móc ra một trương giấy đặt lên bàn mở ra cho nàng xem, “Triển tỷ tỷ, xem nè.”

Triển Linh cùng Tịch Đồng cùng nhìn vào, liền thấy trên đó vẽ những con đường ngan dọc, tuy rằng kết cấu đơn giản lại khiến người khác quáng cả mắt, nhất thời nàng có chút mờ mịt “Đây là?”

“Đây là mấy tuyến đường chính trong thành nha” Chư Cẩm hồn nhiên nói, lại hưng phấn chỉ vào mấy chỗ điểm chu sa màu hồng nói “Hai người nhìn này, mấy chỗ này là cửa hiệu mặt tiền, thấy tốt không?”

Có thể không tốt sao? Đều là vị trí tuyến đường chính trong thành, cửa hiệu đều là hai ba tầng trở lên, giá trị rất lớn, dọa nhiều người không dám đặt chân vào nữa là.

“Ý của tiểu thư là?” Triển Linh biết Chư Cẩm sẽ không mở miệng lung tung, trong lòng bỗng nhiên vừa động.

“Đây là của Vương Bính, ừm, cũng chính là cái tên Vương đồng tri kia, gia nghiệp bị niêm phong vài bộ phận nhỏ, ta nghĩ tỷ muốn mở cửa hàng, cần gì bỏ gần tìm xa, chi bằng chọn luôn chỗ này, vừa tiện nghi mà đoạn đường này rất tốt, nước phù sa không nên để chảy ruộng ngoài đúng không?”

Triển Linh cùng Tịch Đồng liếc nhau, đều có chút ý động, bất quá còn phải hỏi cho rõ.

“Cẩm Nhi, ta biết tiểu thư rất tốt với ta, ta rất vui, nhưng quyết không thể để phụ thân tiểu thư mang tiếng xấu trong người!”

Chư Cẩm cười ha ha, xua xua tay “Triển tỷ tỷ yên tâm, chuyện này vốn là lẽ thường tình. Bọn họ bá chiếm điền trang, trừ bỏ những thứ đặc biệt xuất sắc phải giao nguyên trạng cho triều đình thì hoàng thượng để quan viên tự do xử trí, chỉ là áp giá tương đương chuyển ngân lượng về quốc khố. Chuyện buôn bán này không công khai, giá cả thấp hơn bình thường một chút, nếu tỷ không nắm chắc cơ hội liền không có của ngon ăn đâu.”

Nói xong nàng lại làm mặt quỷ cười nói “Kỳ thật chuyện này tỷ nên được, nếu không phải lần án kiện này mẫn cảm, phụ thân còn tuyên dương tỷ nữa đó.”

Mặc dù ăn hối lộ là trái pháp luật, nhưng những kẻ xuất thân làm quan của những năm đó chẳng khác nào như vả vào mặt hoàng thượng, chuyện này ai dám đề bạt công?

Nói xong ba người đều cười.

Nghe là lệ thường Triển Linh mới yên tâm, liền chọn một tiểu lâu ba tầng có vị trí tốt.

Chư Cẩm nói “Triển tỷ tỷ tận dụng thời cơ, nhân cơ hội này trực tiếp mua tốt, ngày sau không buôn bán còn có thể cho thuê hoặc bán, không cần ôm mệt vào người.”

Triển Linh cùng Tịch Đồng tính toán, cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, lại tính tiền trong túi, thấy cũng đủ rồi liền gật đầu đáp ứng.

Chư Cẩm gật đầu “Không cần sốt ruột, ta trước về nhà nói cùng phụ thân, bảo ông thông báo phía người dưới, nói nơi này đã có người muốn, chờ thời điểm bắt đầu giao dịch thì chuyện này liền sẽ thành.”

Triển Linh nhẹ nhàng thở ra, lại đối với Tịch Đồng cười nói “Nếu không có Tịch chưởng quầy nhập cổ, ta liền không thể lấy ra nhiều ngân lượng như vậy.”

Chư Cẩm thu “Bản đồ”, nghe vậy cười nói “Này tính là cái gì? Còn có ta nữa nè, sao chuyện không thành chứ?”

Ba người nói giỡn một hồi, bỗng Triển Linh nghĩ tới một chuyện, thuận tiện hỏi Chư Cẩm có ngựa hay không? Chư Cẩm ngẩn ra một chút sau đó vỗ tay cười.

“Xem trí nhớ ta nè, tỷ tỷ là người không tầm thường nên sẽ thích cưỡi ngựa rồi! Cái này để ta về nói với Hạ Bạch một tiếng, Hạ Bạch có hiểu biết về ngụa, để hắn ta lo việc này đi!”

Ba người đang nói, chợt nghe một trận vó ngựa bên ngoài truyền đến, sau đó Thiết Trụ mang theo một người tiến vào, nói là thị vệ Lam đại nhân bên kia tới.

Triển Linh nhận ra người có chút quen, đang êm đẹp sao Lam Nguyên bên kia cho người tới đây làm gì? Không phải sáng sớm hôm nay bọn họ lên đường sao?

Ba người đồng thời đứng lên, trăm miệng một lời hỏi “Hạc Nhi xảy ra chuyện sao?”

Gương mặt thị vệ có chút quẫn, nghe vậy liền ôm quyền nói “Hôm qua tiểu công tử vẫn luôn khóc mãi, lại không chịu ăn uống gì, hiện giờ còn có chút sốt. Phu nhân vốn trong người không khỏe, nghe vậy lòng nóng như lửa đốt liền ngã bệnh theo, đại nhân lệnh tiểu nhân tới thỉnh Triển cô nương qua xem một chút.”

Triển Linh thề, tuy ấn tượng đối với Lam phu nhân không tốt nhưng tuyệt đối không có ý bỏ đá xuống giếng, nhưng nghe xong những lời này, đáy lòng vô pháp khắc chế một tia mừng thầm, bởi nàng minh bạch, Hạc Nhi rất có thể trở về!

Vừa lúc Chư Cẩm cũng có chút nhớ người, việc này lại không thể chậm trễ, ba người liền lập tức khởi hành.

Tình thế khẩn cấp, con la không thể dùng, Tịch Đồng liền bảo nàng ngồi cùng ngựa của chàng, ba người cùng phóng ngựa chạy như điên theo vị hộ vệ.

Triển Linh lần đầu ngồi ngựa đi đường, cảm thấy nhanh và cảnh sắc xung quanh đập vào mắt khác ngồi xe ngựa, nhưng lúc này nàng không có tâm tư nhìn ngắm vị nội tâm bị hình ảnh Triển Hạc xâm chiếm.

Ước chừng qua một chén trà nhỏ, rốt cuộc trạm dịch xuất hiện trước mắt, bên ngoài có một nha đầu đứng chờ có vẻ rất sốt ruột.

Thị vệ đưa trình lệnh bài xong, mọi người cùng xuống ngựa, liền vội vàng đi vào trong.

Nha đầu mang mọi người đi vào vòng mấy con đường, sau đó liền thấy dáng vẻ Lam Nguyên chẳng khác nào đứng trên chảo nóng, thấy bọn họ tới cũng không rảnh lo nhiều, liên tục chắp tay thi lễ “Triển cô nương, tiểu nhi khóc nỉ non không ngừng, đại phu nói yết hầu có chút bị thương, lại không chịu ăn uống, làm phiền Triển cô nương đi khuyên một câu!”

Triển Linh không rảnh cùng ông đa lễ, chắp tay liền hướng bên trong đi, tới cửa thì dùng lại hỏi “Lam đại nhân, ngài nghĩ kỹ rồi sao? Ta lần này ta đi vào, sẽ không như trước gửi trả lại.”

Triển Hạc nhìn mềm mại như bông, kỳ thật nó là đứa cố chấp, một khi nó nhận định chuyện gì rồi thì rất khó thay đổi. Hiện giờ nháo đến như vậy, mấy ngày trước vợ chồng Lam Nguyên nỗ lực đều công cốc, chỉ còn có thể từ từ cố gắng cả đời thôi.

Biểu tình Lam Nguyên hạ xuống, sau một lát xua xua tay, cả người dường như già nua rất nhiều “Đi thôi, ít ngày nữa ta đem lão sư cùng nhũ mẫu Hạc Nhi đi qua, mong rằng Triển cô nương tốn nhiều tâm tư… Ngày sau có thể thường xuyên gặp nhau là đủ rồi.”

Ngắn ngủn mấy canh giờ, trong đầu ông hiện lên vô số lần giãy giụa, cuối cùng quyết định, Hạc nhi mạnh khỏe là đủ rồi.

Phu thê bọn họ thực có lỗi với nhi tử, hiện giờ…

An bài như vậy là tốt nhất, mặc dù ông không nói, Triển Linh và Tịch Đồng cũng sẽ nói, họ có thể dạy chữ cho Triển Hạc, nhưng nếu nói đến truyền thụ học vấn, trăm triệu là không đủ, nhân sĩ chuyên nghiệp vẫn hơn.

Khách điếm sự tình ngày một nhiều, Triển Linh bận tối mặt, nếu có người tin tưởng hỗ trợ chăm sóc Hạc Nhi, tất nhiên là như ý cầu rồi.

Nàng thực lòng nói tạ cùng ông, lúc này mới đi vào, quả nhiên nghe được một trận tiếng khóc đứt quãng.

Là Triển Hạc.

Nghĩ đến tiểu gia hỏa khóc lâu đến như vậy, lúc này nghe thấy cảm thấy không khỏi đau lòng.

Thời điểm bọn họ đi vào, một bên là nha đầu đang dụ dỗ ăn gì đó, một bên là lão giả tóc bạc trắng than ngắn thở dài “Tiểu thiếu gia nên ăn một chút, nếu không sao chịu được?”

Thấy mấy nha đầu gấp đến muốn khóc, Triển Linh tiến lên nói “Để ta.”

Mọi người đồng thời ngẩng đầu, Triển Hạc bỗng ngừng khóc một lát, bất quá lập tức liền khóc lớn hơn, đưa hai tay hướng nàng muốn ôm.

Mới tách ra một ngày thôi, Triển Linh cảm giác như thể mấy đời, tiến lên ôm lấy vật nhỏ nói “Tỷ tỷ tới, Hạc Nhi không khóc, không khóc.”

Triển Hạc vẫn khóc, gắt gao ôm nàng cổ hô “Tỷ tỷ hư, Hạc Nhi ngoan, không đi, Hạc Nhi không đi!”

Nghe giọng bé gằng lợi hại, Triển Linh đau lòng, tay run run, vội an ủi “Không đi, không đi nữa! Tỷ tỷ đã nói với cha đệ, chúng ta ăn cơm xong sẽ về nhà, về tỷ tỷ làm cơm ngon cho đệ ăn có được không?”

Bị lừa một lần nên bé không tin, vẫn là Chư Cẩm cùng Tịch Đồng thay phiên nói, lúc này mới dần dần dừng lại.

Vị đại phu cùng một đám nha đầu thấy bé cuối cùng không khóc, đều nhẹ nhàng thở ra.

Như thế rất tốt, lúc này Triển Hạc chẳng khác nào gấu koala, cứ thế bám theo cổ Triển Linh, ai nói động chạm tới là liền khóc.

Cuối cùng Triển Linh tận tình khuyên bảo khuyên nửa ngày, từ treo trên cổ đổi thành ôm cánh tay nàng để trong ngực mình.

Vì không thể ăn cơm, Triển Linh bảo lấy vào chén cháo khác.

Do cả ngày không ăn nên lúc này không thể ăn quá nhiều.

Triển Hạc vì là quá đói, lúc này ăn hết lưng chén cháo thì muốn ăn nữa.

Triển Linh cười sờ đầu bé “Ngoan, về nhà rồi ăn nữa.”

“Hạc Nhi ngoan,” Sau đó như sợ tỷ tỷ bỏ lại liền nói tiếp “Tỷ tỷ làm đồ ăn ngon.”

Thật là, lúc này còn biết kén ăn nữa đó!

Mọi người đau lòng, vừa buồn cười vừa tức giận, rốt cuộc chỉ có thể lắc đầu.

Từ hôm qua đến giờ Triển Hạc chưa thực sự ngủ ngon, hiện tại có tỷ tỷ ca ca bên cạnh, hơn nữa cũng được ăn no, buồn ngủ như thủy triều vọt tới, không bao lâu nghiên đầu muốn ngủ.

Triển Linh đau lòng “Ngủ chút đi, tỉnh dậy tỷ tỷ mang đệ về nhà.”

“Không ngủ!” Triển Hạc nhanh lắc đầu, lại ôm cổ nàng, nước mắt lưng tròng nói “Ngủ, tỷ tỷ để Hạc Nhi đi!”

Triển Hạc mới nói chuyện trở lại, mở miệng khó tránh có chút mới lạ, nghe liền phá lệ đáng thương.

“Không đi nữa rồi!” Triển Linh nói.

“Không tin!” Giọng Triển Hạc khàn khàn.

Triển Linh: “…”

Giằng co một hồi, bên ngoài một nha đầu đi vào “Triển cô nương, phu nhân mới tỉnh, người muốn mời ngài qua nói mấy câu.”

Triển Linh gật đầu “Ta cũng đang có ý này, đi thôi.”

Lần này nàng chính thức dẫn con người ta đi, cũng nên qua nói một tiếng, với Lam phu nhân chắc cũng muốn dặn dò vài lời.

Ai ngờ nàng vừa mới đứng dậy, Triển Hạc liền lớn tiếng nói “Không đi!”

Triển Linh bất đắc dĩ, nếu ôm bé đi, không chừng đem Lam phu nhân kích thích thành cái dạng gì! Nàng nói nửa ngày, cuối cùng hai bên cùng thối lui một bước, bảo Tịch Đồng ôm Triển Hạc, chính mình đi nhanh về nhanh.

Triển Hạc ủy khuất nhìn nàng hồi lâu, lại duỗi ngón tay, nước mắt lưng tròng “Ngoéo tay nói, tỷ tỷ, không đi!”

Triển Linh chua xót một trận “Không đi, đợi chút chúng ta về nhà!”

Hai người kéo tay, lúc này Triển Hạc mới sà vào ngực Tịch Đồng ngồi “Ca ca.”

Tịch Đồng ừ một tiếng, giơ tay vỗ vỗ đầu cùng mông bé “Ngủ đi.”

Tiểu gia hỏa lắc đầu, ôm cổ chàng nhìn chằm chằm theo bóng dáng Triển Linh, nhưng trong cái ôm đầy ấm áp, sau một hồi giãy giụa cũng từ từ khép đôi mắt lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv