Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 96



Mễ Vị đem tính toán của nàng bàn với bốn người Dương Minh xong, bốn người hai mắt nhìn nhau, không tự tin hỏi: "Lấy trình độ của chúng ta mà có thể dạy đồ đệ sao? Chúng ta còn phải học rất nhiều mà."

Mễ Vị: "Các ngươi cũng đừng tự coi nhẹ mình, trù nghệ của các ngươi đã rất tốt rồi, về sau cứ nghiên cứu thêm sách nấu ăn do ta viết một chút, tương lai trù nghệ tất nhiên càng bất phàm, dạy đồ đệ hoàn toàn không có vấn đề, chỉ xem các ngươi có nguyện ý hay không mà thôi."

Bốn người ngoại trừ lo lắng cho trù nghệ mình không thể đảm nhiệm được, thì cũng không có gì mà không bằng lòng thu đồ đệ. Bọn họ vốn muốn có thêm nhiều người học được trù nghệ mà Mễ Vị dạy cho bọn hắn, từ đó làm tăng lên trình độ ẩm thực ở Thánh Y Cốc, cho nên sau khi được Mễ Vị cổ vũ, đều gật đầu đồng ý, mọi người liền thương lượng chuyện tuyển đồ đệ này.

Dương Minh nói: "Chuyện thu đồ đệ này không thể qua loa, đầu tiên là người phải phải có thiên phú trù nghệ, sau đó là nhân phẩm tốt, cần lao tài giỏi, còn phải thích sạch sẽ, điều kiện như vậy kỳ thật không phải dễ tìm a."

Triệu Công cũng nói: "Cũng không thể bắt toàn bộ người trong Cốc đều đứng ra cho chúng ta chọn lựa chứ, cho nên dùng phương thức gì tuyển bây giờ?"

Mễ Vị sớm nghĩ tới mấy vấn đề này, nói: "Chúng ta có thể dán bố cáo, tỏ vẻ chúng ta tiệm cơm tuyển đồ đệ, người đến báo danh đều phải làm một món ăn mà chúng ta yêu cầu, sau khi chúng ta nếm thử, người qua được có thể lưu lại."

Dương Di gật đầu, "Như vậy cũng được, hiện tại toàn Cốc ai chẳng biết tiệm cơm Thật Mỹ Vị của chúng ta nha, thông cáo vừa ra khẳng định rất nhiều người đến báo danh cho xem."

Mộc Dịch hỏi: "Vậy mình nên để cho người đến báo danh làm mon sở trường của họ sao? Ai cũng đều có món ăn sở trường của mình, nhưng làm được một món ăn ngon không đại diện cho tất cả món khác đều làm ăn, cảm giác không quá chuẩn."

Mễ Vị tán thưởng nhìn hắn một cái, gật đầu nói: "Đúng là như vậy, nếu như cho người ta ở nhà chuẩn bị trước một món ăn ngon, vậy kết quả tuyển ra tất nhiên là không chuẩn xác, cho nên ta cũng không định bảo người đến báo danh làm món sở trường. Ta nghĩ sẽ kêu bọn họ ngay tại chỗ làm ra một món ăn, một món ăn mà trước giờ trong Cốc của các ngươi chưa từng có, mà trong tiệm cơm của chúng ta cũng chưa từng làm."

Lời vừa nói ra, bốn người Dương Minh đều kinh ngạc, không rõ nàng có ý gì.

Mễ Vị giải thích: "Ta muốn tuyển một đầu bếp không chỉ phải có thiên phú trù nghệ, còn phải có tinh thần sáng tạo, không câu nệ với truyền thống. Giống như khi trước các ngươi có một truyền thống là nấu ăn phải bỏ dược liệu, nhưng ai quy định nhất định phải bỏ dược liệu đâu? Không bỏ dược liệu chẳng lẽ không ăn được sao?"

Lời này làm bốn người đều xấu hổ lên, bọn họ lúc trước là quá câu nệ với truyền thống, không biết cải cách hay nghĩ khác biệt đi, luôn luôn cắm đầu đi theo những thứ tổ tông truyền lại, do đó trói buộc bản thân, sau này gặp được Mễ Vị mới biết được, hoá ra mỹ thực có thể phong phú, có thể đa dạng đến như vậy.

Mễ Vị rồi nói tiếp: "Ta liền muốn tìm những người có thể dũng cảm đổi mới, nhân tài như vậy có thể trò giỏi hơn thầy. Mà cũng chỉ có những nhân tài gan dạ dám cải tiến, mới có thể sáng tạo ra nhiều mỹ thực hơn nữa. Nói gì thì nói, mỹ thực trên đời này vốn dĩ có hàng ngàn hàng vạn, ta chỉ có thể dạy các người một bộ phận rất nhỏ, còn những phần khác các người phải tự mình đi khám phá thôi."

Bốn người Dương Minh vô cùng đồng ý, đồng loạt gật đầu, hiểu được ý của Mễ Vị, con đường mỹ thực quả thật phải cần đổi mới rất nhiều.

Nói liền làm, ngày thứ hai Mễ Vị liền thả ra tin tức muốn chiêu thu học đồ, còn nhờ Vu Khiêm Hòa viết bố cáo dán ở các nơi trong thành, ngay cả ở nông thôn cũng nhờ mấy người bán hàng rong mang tờ rơi về.

Tin tức này vừa ra tựa như một cơn lốc xoáy, lập tức tạo nên sóng to gió lớn trong cả Thánh Y Cốc, ngày thứ hai vừa rạng sáng liền có người đến cửa, tỏ vẻ muốn ghi danh làm học đồ, hơn nữa còn có không ít người cũng thế.

Mễ Vị giao chuyện của tiệm cơm cho ba người Dương Minh Dương Di cùng Triệu Công, nàng thì dẫ theo Mộc Dịch phụ trách khảo hạch những người báo danh đó, đưa bọn họ đến phòng bếp nhỏ ở mặt sau, bảo bọn họ ngay tại chỗ làm một món ăn chưa từng có trong Cốc mà bọn họ nghĩ ra.

Rất nhiều người đến báo danh đều bị yêu cầu này cho làm bối rối, vốn mang theo lòng tin tràn đầy đến, chuẩn bị làm một món sở trường ngon lành nhất của bản thân để biểu diễn bản lĩnh, nhưng đến đây lại không đúng bài như mình dự đoán, liền bối rối.

Có người đưa ra ý kiến: "Yêu cầu này của ngươi không hợp lý, có nhà ai tuyển học đồ mà không phải bảo người ta làm món ăn sở trường tốt nhất của mình, hoặc là làm thử một món xác định nào đó, sao ngươi lại bảo chúng ta phải làm một món đồ ăn mà trước giờ chúng ta thấy cũng chưa từng thấy? Vậy không phải làm khó người khác thì là gì?."

Mễ Vị cũng không tức giận, hỏi ngược lại: "Ai quy định nói tuyển học đồ nhất định phải bảo người ta làm món sở trường hoặc là một món đồ ăn nhất định nào đó chứ? Tiệm cơm của ta có quy chế của ta, không thể sao? Nếu ngươi cảm thấy ý định của ta làm khó ngươi, vậy ngươi có thể xoay người ra ngoài."

Lời này của Mễ Vị làm người kia đỏ mặt lên, muốn đi nhưng lại tiếc, ngốc tử cũng biết chỉ cần học được trù nghệ của Mễ Vị thôi, về sau chắc chắn tiền đồ vô lượng, cứ như thế mà bỏ đi thì chắc hối hận phát điên.

Những người khác thấy thế cũng không dám phản bác, trong lòng có khó chịu cũng nhịn xuống, bắt đầu suy nghĩ phải như thế nào để chế ra món mới.

Mễ Vị cung cấp cho người báo danh nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, đặt ở trên cái giámột bên, cho bọn họ tùy tiện chọn lựa: rau dưa, trứng, thịt gà, thịt heo,.. mọi thứ không thiếu, chỉ xem bọn họ làm như thế nào thôi. Bất quá, nàng cũng có ý xấu, cố ý đặt không ý dược liệu trên giá, để xem những người này đến cùng có noi theo truyền thống, tiếp tục bỏ dược liệu hay không. Nếu đã từng biết hoặc ăn những món ngon không cho dược liệu ở tiệm cơm Thật Mỹ Vị rồi mà còn bỏ dược liệu vào, thì thôi nàng cũng bất lực.

Cửa ải chọn nguyên liệu này cũng làm khó không ít người, rất nhiều người bần thần đứng trước cái giá hồi lâu, chọn nửa ngày cũng không lấy ra được cái gì, do dự đến trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Mễ Vị không giục bọn họ, chỉ là ngồi trên ghế lặng lẽ nhìn, nhưng cho dù có như thế, rất nhiều người cũng vì nàng đang ở đây mà trong lòng không khỏi khẩn trương, thỉnh thoảng len lén liếc về phía nàng một chút, sau đó khẩn trương hơn, có thậm chí tay cũng run lên. Mễ Vị âm thầm lắc đầu, tuy nói đầu bếp không cần xuất đầu lộ diện, nhưng phải có tố chất tâm lý vững vàng, chẳng lẽ cứ hễ có người nhìn chằm chằm liền luống cuống tay chân, vậy phải làm sao? Đây nhất định là không được.

Thời gian đã trôi qua hết một chén trà, rốt cục có người bắt đầu động thủ, sau đó những người khác cũng lục tục chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, làm đồ ăn. Mễ Vị phụ trách quan sát nhất cử nhất động của những người này, bao gồm cả động tác lặt rau, rửa rau, thái rau, mà Mộc Dịch thì đứng bên cạnh cầm bút tiến hành chấm điểm cho mỗi cá nhân, chỉ cần Mễ Vị lắc đầu, vậy thì cho một gạch chéo bên cạnh tên người này, có nghĩa là không thông qua, nếu như Mễ Vị gật đầu vậy thì vẽ một vòng tròn ghi chú có thể lưu lại.

Mễ Vị chỉ chỉ một nam nhân trung niên đang lặt rau, lắc lắc đầu, Mộc Dịch thấy thế liền đánh một dấu chéo bên cạnh tên người này, nhưng nghi ngờ lén lút hỏi: "Người ta vừa mới bắt đầu làm thôi mà, sao chưa gì đã đánh rớt hắn rồi?"

Mễ Vị chỉ chỉ rổ rau trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Ngươi thấy hắn lặt rau không, trên đó còn lá vàng có vẻ sắp thối ra rồi mà hắn cũng không lặt sạch sẽ."

Mộc Dịch nhìn nhìn, đúng là như thế, đoán người này là tiếc đồ ăn, không muốn lặt quá sạch như vậy, còn có thể ăn thì đừng có bỏ, nhưng thói quen này ở trong quán cơm thì không thể được, đồ ăn nhất định phải thật tốt, thật sạch sẽ.

Mễ Vị lại chỉ chỉ một phụ nhân trung niên vừa mới rửa rau xong, cũng lắc lắc đầu, lần này Mộc Dịch không cần hỏi cũng biết là vì sao, bởi vì này vị phụ nhân này rửa rau mà mới vừa rửa sơ qua một nước là xem như xong, đem ra dùng. Rau chỉ rửa có một lần thì làm sao sạch cho được? Đừng nói Mễ Vị, hắn còn không cho qua được, một đầu bếp tốt thì đầu tiên là phải thích sạch sẽ.

Mới qua giai đoạn đầu tiên là đã đào thải không ít người, bất quá cũng có không ít người thuận lợi thông qua khảo hạch đầu tiên này, kế tiếp thì phải xem người này làm đồ ăn như thế nào đây.

Người đầu tiên làm xong món ăn là một nam tử trẻ tuổi, đại khái khoảng hơn hai mươi, hắn bưng một món ăn đến trước mặt Mễ Vị, mười phần tôn kính nói: "Đây là ta làm, mời ngài nếm thử một chút."

Mễ Vị nhìn nhìn món ăn này, đây là dùng một vài loại rau cải xào chung với nhau, có khoai tây, cà tím, cải trắng, rau cần này nọ, căn bản có thể gọi là rau xào thập cẩm, khoan hẵng nói đến có thể gọi là món mới chưa từng xuất hiện hay không. Nhưng Mễ Vị cũng không lập tức phủ định, vẫn cầm lấy đũa nếm thử, nhưng một ngụm này thiếu chút nữa làm cho Mễ VỊ phun đồ ăn trong miệng ra.

Người này, vậy mà thật sự bỏ dược liệu!

Mễ Vị lắc lắc đầu, Mộc Dịch lập tức đánh một dấu chéo bên cạnh tên người này trên vở, cũng chính là đào thải.

Nam nhân trẻ tuổi lập tức đỏ mặt, cúi đầu liền đi ra hướng bên ngoài, đi nhanh đến mức như có ý nghĩ nông cạn gì vậy, làm Mễ Vị sợ tới mức vội vàng gọi hắn lại: "Khoan đã!"

Một tiếng hô liền làm cho nam nhân trẻ tuổi vội vàng dừng bước, nhưng ngượng ngùng không quay đầu lại, từ đầu đến cuối vẫn khư khư cúi đầu.

Mễ Vị nói: "Về sau nấu ăn có thể thử đừng bỏ dược liệu vào, dù cho có bỏ cũng chọn loại nào không ảnh hưởng đến hương vị của đồ ăn ấy. Đừng nhụt chí, về sau còn có cơ hội."

Nam nhân trẻ tuổi không nghĩ đến Mễ Vị gọi lại hắn là vì chỉ điểm và an ủi hắn, uể oải trong lòng lập tức khá hơn nhiều, quyết định về sau sẽ cố gắng tập luyện một chút, sang năm lại đến thử thêm một lần.

Người thứ hai làm xong món ăn là một nam tử trung niên, trong tay hắn bưng một tô canh to, trong canh có rất nhiều rau dưa, có khoai tây, cải trắng, củ cải, cà tím này nọ, làm cho Mễ Vị mười phần muốn đặt một cái tên cho món ăn tán loạn này, gọi là "Canh rau dưa thập cẩm". Món canh này quả thực đuổi kịp trình độ của người đầu tiên ban nãy, cũng là rau dưa thập cẩm. Nếu không phải hai người này nhìn không giống nhau, nàng thật muốn hoài nghi hai người này có phải là huynh đệ hay không.

Món rau dưa thập cẩm này nấu ra tất nhiên chưa nói đến có ăn ngon hay không, chỉ với cách làm này, cuối cùng cũng khó thoát khỏi vận mệnhbị đào thải. Nam nhân trung niên này đại khái cũng biết món ăn mình làm không có gì mới, cho nên chỉ ủ rũ rời khỏi mà không nói tiếng nào.

Thấy người này cũng đi, phụ nhân trẻ tuổi xếp hạng phía sau người này khẩn trương đến nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy bưng món đồ ăn của mình làm đến trước mặt Mễ Vị, trên trán mồ hôi túa ra, ánh mắt nhìn Mễ Vị mang theo chột dạ vô cùng. Mễ Vị đưa mắt nhìn vào trong đĩa, lập tức hiểu được vì sao nàng ta chột dạ, bởi vì người này lại đi làm một đĩa trứng xào cà chua mang ra đây. Đây còn không phải là món mà tiệm cơm của bọn họ đã làm bán không biết bao nhiêu lần, cơ bản không có ai mà không biết cả.

Phụ nhân lắp bắp nói: "Ta, ta, ta không nghĩ ra được món ăn khác."

Mễ Vị chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu.

Liên tiếp đào thải ba người, Mộc Dịch nhịn không được nói thầm: "Nếu như phía sau đều là trình độ như vậy, chắc chúng ta tuyển không được đồ đệ quá."

Mễ Vị an ủi: "Đừng nóng vội, phía sau còn nhiều người như vậy mà, khẳng định có người không tồi, từ từ xem đã."

Vừa mới dứt lời, liền có một cô nương tuổi còn trẻ bước vào, trong tay nâng một cái đĩa, trên đĩa đặt sáu cái viên tròn vo, nhiều màu đỏ, xanh, vàng, trắng, nhìn bên ngoài quả thật không tồi, Mễ Vị hứng thú, hỏi: "Ngươi làm cái này là gì vậy?"

Cô nương thật khẩn trương, nắm chặt vạt áo nói: "Đây là viên hấp thập cẩm, ta băm thịt và các loại rau củ khác nhau thật nhuyễn, xong trộn lại, vo thành viên tròn, vỏ vào trong nồi hấp."

Trong lòng Mễ Vị khen cô nương này một câu, tuy món ăn này cũng là theo phương thức trộn các nguyên luyện lại mà thành, nhìn cũng như là món thập cẩm, nhưng lại trộn riêng các loại rau củ và thịt băm làm cho mỗi viên đều có màu sắc khác nhau, đặc biệt đẹp mắt, hơn nữa cũng không theo cái quy trình xử lý hắc ám là cho dược liệu vào và sử dụng phương pháp hấp để tăng thêm độ đậm đà của nguyên liệu nấu ăn. Chỉ mỗi phần này cũng đã liền rất lợi hại rồi.

Mễ Vị lại cầm lấy đũa gắp lên một viên thập cẩm nếm thử, hương vị vậy mà ngoài ý muốn không tồi, tuy vẫn còn có thể cải tiến thêm nhiều, nhưng cũng có thể nói là đạt tiêu chuẩn rồi.

Mễ Vị nhìn cô nương này nói: "ta cho ngươi một gợi ý, viên thập cẩm do băm chung với rau củ cho nên sẽ hơi mềm và bở một chút, lần sau có thể đem chiên thử xem."

Cô nương nghe lời này, cho rằng mình làm đồ ăn không vào mắt Mễ Vị, trong lòng nháy mắt bị thất vọng bao phủ, nhưng vẫn gật đầu một cái, nói: "Cám ơn ngài, ta trở về liền thử xem."

Mễ Vị hướng về phía Mộc Dịch gật gật đầu, sau đó cười nhìn cô nương nói: "Ngươi có thể lưu lại."

"Hả?" Cô nương sửng sốt, một hồi lâu đều chưa phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi: "Là thật sao?

"Tất nhiên là thật." Mễ Vị hỏi nàng ta: "Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu?"

Cô nương bị cái thiên đại kinh hỉ này đập đến đầu óc mơ hồ, cả người còn chưa phục hồi lại tinh thần, theo bản năng trả lời: "Ta làTiểu Liên, nhà ở thôn Ngà Voi ngoài thành."

"Tốt; vậy bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày buổi sáng giờ Tỵ, đúng giờ đế đây học tập."

Tiểu Liên theo bản năng gật gật đầu, sau đó cũng theo bản năng rời đi, trong lúc này hoàn toàn không nhớ rõ mình nói cái gì, làm cái gì, thẳng đến lúc đi được nửa đường mới rốt cuộc thanh tỉnh, đầu óc mơ hồ mới bắt đầu chuyển động, sau đó mới rốt cuộc xác định, nàng ta thật sự không phải đang nằm mơ.

A a a —— nàng ta thật sự được tuyển rồi!

Tiểu Liên la to vài tiếng mới miễn cưỡng ngăn chặn được kích động cùng hưng phấn trong nội tâm, sau đó xách váy chạy thật nhanh đi về nhà, nàng ta phải về nhà nói cho người nhà biết cái tin tức vô cùng tốt này, cha mẹ khẳng định sẽ thật cao hứng, chờ nàng ta có tiền đồ, liền có thể mang theo người một nhà chuyển vào trong thành ở.

————

Nhìn thấy Tiểu Liên được thông qua, người phía sau vô cùng hâm mộ, hận không thể bản thân mình cũng được một lần là thành công ngay, đáng tiếc là, những người kế tiếp của cả ngày hôm này đều không có ai được thông qua, cả một ngày cũng chỉ thu được mỗi Tiểu Liên như thế, cho nên tất nhiên dẫn tới có rất nhiều người báo danh sau chú ý, rất nhiều người muốn bắt chước loại thành công này, do đó bắt đầu chơi trò khôn vặt.

Ngày thứ hai, người đầu tiên làm xong món ăn chờ chấm điểm là một phụ nhân trung niên, nàng ta cũng làm một đĩa thịt viên thập cảm, giống như đúc món của Tiểu Liên làm, cái khác nhau duy nhất chính là cải tiến một chút món của Tiểu Liên, từ hấp biến thành chiên, chính là theo ý kiến mà Mễ Vị đã góp ý cho Tiểu Liên.

Phụ nhân tràn đầy lòng tin đưa cho Mễ Vị nếm thử, trên mặt đắc ý nắm chắc phần thắng, đáng tiếc Mễ Vị nếm cũng không nếm, chỉ lắc đầu đào thải nàng ta.

Phụ nhân sửng sốt, tiếp theo là không phục, chất vấn Mễ Vị nói: "Ngươi có ý gì? Sao ta lại không được thông qua? Ngày hôm qua có người làm thịt viên thập cẩm thế này ngươi cho thông qua, ta làm còn tốt hơn ngươi lại không thông qua? Đây là cái đạo lý gì!"

Mễ Vị cười như không cười nhìn nàng ta, hỏi lại: "Ngươi cũng thừa nhận ngươi bắt chước người khác? Ta bảo ngươi làm một món ăn mà bản thân ngươi chưa từng biết cũng chưa từng thấy, nhưng ngươi lại rập khuôn người khác, chẳng lẽ như vậy là phù hợp yêu cầu của ta?"

Sắc mặt phụ nhân trong nháy mắt mất hơi tự nhiên, lại không muốn nhận sai, mạnh mẽ giải thích: "Ta không có rập khuôn, nàng ta là hấp, ta là chiên, ngon hơn món của nàng ta nhiều, chẳng lẽ ta cải tiến là sai sao?"

"Cải tiến không sai, nhưng phương pháp cải tiến này cũng không phải do chính ngươi nghĩ ra." Mễ Vị lười nói nhiều lời với mấy người như thế này, trực tiếp đuổi người, "Mặc kệ ngươi là hấp hay là chiên, nếu dám sao chép ý tưởng của người khác thì ta sẽ không đồng ý, ngươi đi thôi."

Phụ nhân vì thuận lợi được lựa chọn, còn cố ý dùng không ít tiền tìm người hỏi thăm tin tức, thật vất vả mới nghe được ngày hôm qua, một nữ hài duy nhất được chọn làm món ăn gì, liền tràn đầy tự tin bắt chước cải tiến một chút. Vốn cho là mình nhất định có thể được chọn, còn huênh hoang khoe khoang trước mặt họ hàng thân thích một phen, hiện tại nếu kết quả như thế, nàng ta cảm giác mặt mình thật không biết để đi đâu, lập tức liền càn quấy đứng lên làm loạn: "Các ngươi chọn lựa thế này căn bản không công bằng, các ngươi là nhìn người chứ không nhìn đồ ăn đúng không? Dựa vào cái gì người khác làm liền có thể thông qua, ta làm lại không được, ta làm còn tốt hơn còn gì! Các ngươi nhận chỗ tốt gì của người ta rồi đúng không? Ta không cho các ngươi chỗ tốt cho nên các ngươi liền không cho ta thông qua?"

Mộc Dịch vừa nghe liền nổi giận, trách mắng: "Nếu chúng ta muốn thu chỗ tốt, sẽ có rất nhiều người nâng tiền đến đây, còn phải dùng dùng loại phương pháp này? Bản thân ngươi tâm thuật bất chính, học trộm món ăn người khác tự nhận là của mình, còn không biết xấu hổ ở trong này phát ngôn bừa bãi? Không có mặt mũi!"

Sắc mặt phụ nhân khó coi, phun một ngụm nước miếng xuống mặt đất, bộ dáng vô lại nói: "Ta thấy các ngươi mới không biết xấu hổ, không công bằng, dù sao chính là không công bằng!"

Mặt Mễ Vị trầm xuống nói: "Cảm thấy không công bằng thì biến đi, không ai xin ngươi ở trong này!"

"Ngươi!" Phụ nhân muốn phản bác lại không cách nào phản bác, dứt khoát ngồi xuống mặt đất ngồi xuống, vừa vỗ đùi vừa khóc la: "Mệnh của ta thật là khổ a, một đám người hùa nhau bắt nạt một phụ nhân như ta..."

Mễ Vị:...

Mễ Vị đang định tìm người đến kéo người này ra ngoài, kết quả Mễ Tiểu Bảo nghe được tin tức lập tức chạy vào, không nói hai lời kéo cổ áo phụ nhân này lôi ra ben ngoài, phụ nhân này hình thể hơi béo, nam nhân đôi khi cũng chưa chắc kéo nổi, nhưng tay Mễ Tiểu Bảo kéo bà ta như kéo một con gà nhép, phụ nhân không có bất kỳ sức phản kháng nào liền bị một đường kéo rời khỏi phòng bếp, sau đó dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, bị bắt ra ngoài cửa tiệm cơm, bị ném huỵnh xuống mặt đất, làm trên người trên mặt đầy đất.

Khuôn mặt nhỏ của Mễ Tiểu Bảo nghiêm túc nói: "Còn dám tới nhà của ta khóc lóc om sòm, ta liền đánh chết ngươi!"

Phụ nhân hoảng sợ nhìn Mễ Tiểu Bảo, sợ tới mức một chữ cũng nói không nên lời.

Người trong tiệm cơm, trừ Mễ Vị, cũng đều đầy mặt mộng bức nhìn thân thể nhỏ nhắn của Mễ Tiểu Bảo, cả quán đều lặng ngắt như tờ.

Mẹ ơi, bọn họ không phải hoa mắt a, cái thằng oắt con còn chưa cao đến chân người lớn này, vừa mới kéo một phụ nhân kéo ra khỏi cửa như kéo một con gà con?

Oát con nhà bà chủ là đại lực sĩ sao!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv