Thấy mọi người thích cua như thế, Mễ Vị dứt khoát nhìn bọn họ nó: "Bây giờ đang là mùa bò cua sinh sôi nẩy nở, các ngươi nếu có thể bắt được bò cua, đều có thể đưa tới cho ta, ta mua lại từ các ngươi, nếu số lượng nhiều, ngày mai ta tiếp tục làm món bò cua này cho các ngươi ăn."
Mấy khách nhân vừa nghe, tâm tình uể oải vì chưa ăn đủ trong nháy mắt không cánh mà bay, một đám rời đi thật nhanh, chuẩn bị về nhà lấy công cụ đi ngoại thành bắt bò cua trong hồ, ngay cả ba người Dương Minh Dương Di cùng Mộc Dịch đều cùng nhau đi mò, không có cách nào, bọn họ cũng chưa ăn đủ đâu.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Mễ Vị vừa mở cửa liền bị cảnh tượng ngoài cửa làm cho hoảng sợ, hơn mười người đang đứng ngoài cửa tụ tập, mỗi người trong tay đều ôm một cái sọt hoặc cái chậu.
Thấy Mễ Vị mở cửa, cả đám xông lên, đem đồ vật trong tay đưa cho nàng, "Bà chủ, đây là bò cua chúng ta bắt được, giữa trưa có thể tiếp tục ăn cua hầm giống ngày hôm qua hay không?"
"Bà chủ, chúng ta bắt được nhiều như thế, trưa hôm nay liền cho chúng ta mỗi người được gọi một phần đi, ngày hôm qua thật sự là quá ít, không đủ ăn a."
Mấy người này tân tân khổ khổ đi bắt cua, sáng sớm lại chạy tới đưa, cũng không quan tâm có thể bán được bao nhiêu tiền, mà lại quan tâm xem có thể tiếp tục ăn được ăn món cua hầm hay không, cũng rất phù hợp với đặc tính fan ẩm thực nha.
Mễ Vị đều nhận hết tất cả cua mà bọn họ đưa đến, dựa theo giá thịt heo mà tính tiền cho bọn hắn, cũng hứa hẹn hôm nay mỗi người có thể gọi một phần cua hầm.
Mấy người đó nghe xong, cao hứng đến hoan hô dậy lên.
Kế tiếp lại lục tục tới không ít người, trong tay mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo cua, sáng sớm Mễ Vị đã thu vài thùng, tính tính một chút, tối thiểu cũng có đến cả ngàn con. Có nhiều cua như thế, nếu như tất cả đều làm thành cua hầm thì phỏng chừng ăn chắc không hết. Mễ Vị linh cơ khẽ động, dứt khoát tính toán làm chút bánh bao gạch cua, bánh bao gạch cua cũng là mỹ vị hiếm có a.
Mễ Vị chọn một phần cua bỏ ra, đem này mấy con cua này đi hấp, hấp xong lại lấy thịt cua và gạch cua để vào tô, bỏ tỏi băm,hành băm, thịt heo xắt nhuyễn vào để làm nhân bánh, lại để thêm muối, đường, hạt tiêu, dầu vừng,các loại gia vị vào trộn đều, thành nhân bánh của món bánh bao gạch cua.
Kế tiếp chính là nhào bột làm da bánh, lấy nhân bánh gạch cua gói vào bên trong, dính chút dầu rồi bỏ vào trong một cái xửng, cho bánh nghỉ khoảng nửa canh giờ, sau đó mang bánh đi hấp với lửa lớn, chừng một khắc đồng hồ sau, bánh bao gạch cua liền làm xong.
Tuy rằng đơn giản, nhưng hương vị bánh bao gạch cua rất không tầm thường, so với bánh bao nhân thịt bình thường lại càng thơm ngon hơn rất nhiều. Gạch cua beo béo và thịt cua ngọt hòa quyện với thịt băm cùng các loại gia vị, da bánh mềm mềm dai dai, cắn phập vào một cái liền tràn ra mùi thơm ngay người, có thể làm cho người cắn rơi luôn cả đầu lưỡi.
Ba người Dương Minh mỗi người cầm một cái bánh bao gạch cua ăn vui vẻ vô cùng, Dương Di nói: "Chỉ bằng cái bánh bao gạch cua này, nếu như mở một hàng bánh bao thôi, tuyệt đối có thể phát tài rồi."
Dương Minh cùng Mộc Dịch tán thành, kỳ thật không chỉ mỗi bánh bao, bất kỳ nào một món ăn nào của bà chủ nếu đem ra ngoài đều có thể trở thành món chủ đạo tuyệt vời nhất, tùy tùy tiện tiện cũng có thể kiếm được đầy bồn đầy bát, chỉ cần có bản lĩnh học được một món bất kỳ nào đó thôi, về sau chắc chắn không sợ không có cơm ăn, bọn họ gặp được sự phụ như vậy, quả thật là quá may ắmn.
Bánh bao gạch cua làm cũng không nhiều, cho nên Mễ Vị tính giữ bánh bao gạch cua lại cho người trong nhà ăn, bất quá mấy khách nhân thì có thể rút thăm, ai rút trúng có thể được miễn phí sáu cái bánh bao gạch cua ăn.
Ba người Dương Minh cười lên ha ha, nói: "Xem ra sáu cái bánh bao gạch cua này lại sắp vào miệng Chu Tiên Nhân rồi, những người khác lại được một phen thấy được mà không ăn được cho xem."
Mễ Vị nhớ tới vận khí vô cùng kì diệu của Chu Tiên Nhân kia, cũng không nhịn được nở nụ cười. Không có cách nào nha, ai bảo người ta vận khí nghịch thiên chứ.
Chờ làm xong món cua hầm, Mễ Vị liền giao chuyện chiêu đãi khách nhân cho ba người Dương Min, nàng lấy cơm trưa đi cho Hiên Viên Tố ăn, kết quả vừa mới tiến vào phòng đã nhìn thấy người nào đó vậy mà đứng thẳng tắp trước cửa sổ, nhìn xem cái gì đó trong tay.
"Hiên Viên Tố!" Mễ Vị tức giận đến rống lên như sư tử Hà Đông.
Hiên Viên Tố lập tức cất tờ giấy trong tay đi, xoay người bước nhanh đến trên giường đi, làm Mễ Vị tức giận lại rống lên một câu, "Chàng còn đi nhanh như vậy?!"
Thân thể Hiên Viên Tố cứng đờ, lại lập tức thả chậm bước chân, dùng tốc độ chậm rãi một bệnh nhân nên có mà đi trở về trên giường, nằm xuống, ngoan ngoãn đắp chăn xong, ngoan ngoãn nhìn nàng, quả thực còn vô hại hơi cả lúc Mễ Tiểu Bảo giả vờ ngoan ngoãn.
Nhưng Mễ Vị hoàn toàn không dính cái trò này của hắn, tiếp tục rống hắn: "Đại phu nói chàng nhất định phải nằm dưỡng thương, vậy mà chàng cũng dám thừa dịp ta không chú ý, tự mình xuống giường? Thương thế của chàng là chàng không thèm quan tâm đúng không? Vừa mới ổn một chút mà còn dám đi nhanh nhưng người khỏe mạnh bình thường như vậy, lỡ miệng vết thương bị nứt ra thì làm sao bây giờ! Sao chàng không bao giờ biết yêu quý bản thân mình như vậy, chàng muốn chọc cho ta tức chết để tìm một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp khác có đúng không?"
Hiên Viên Tố giải thích: "Ta chỉ là ngủ quá nhiều nên cả người không thoải mái, muốn hoạt động gân cốt một chút, vừa mới đi xuống mà thôi, còn chưa được một chén trà đâu."
"Một chén trà cũng không thể! Một chén trà thì miệng vết thương sẽ không nứt ra sao? Lúc trước chàng đã đồng ý với ta sẽ ngoan ngoãn dưỡng thương, chàng nói mà không giữ lời!" Mễ Vị vừa nói vừa lo lắng cởi bỏ băng vải trên người hắn, kiểm tra miệng vết thương có bị vỡ ra hay không, may mà miệng vết thương đều tốt, nên cơn tức giận của nàng cũng giảm xuống một chút, nhưng vẫn vì hắn không biết yêu quý thân thể mà phẫn nộ.
Hắn căn bản không hiểu rõ khi nhìn thấy hắn cả người đều là vết thương nằm ở trên giường, nội tâm của nàng đau lòng và sợ hãi đến mức nào, trên người hắn nếu chỉ một vết thương bị nứt ra thôi, cũng có thể làm cho lòng nàng không dễ chịu cả một ngày.
Hiên Viên Tố tất nhiên nhìn thấu đau lòng cùng lo lắng trong mắt nàng, nuốt xuống hết tất cả lời giải thích trong miệng nàng, trực tiếp nhận sai: "Là ta không tốt, ta sai rồi, về sau ta không dám nữa, nàng đừng nóng giận."
"Ai nha ơ, ta không nghe lầm chứ, thằng hỗn tiểu tử này vậy mà nhận mình sai lầm? Đây không phải là ta đang nằm mơ chứ." Nghe tiếng Mễ Vị rống lên như sư tử Hà Đông, Hiên Viên Ý bị hấp dẫn chạy đến sau đó vụng trộm ghé vào ngoài cửa nghe lén, giờ đang quả thực cực kì kinh ngạc, nàng ta lớn như vậy mà chưa từng thấy Hiên Viên Tố nhận lỗi với ai bao giờ.
Lão tướng quân phu nhân đứng kế cũng đang nghe lén chậc chậc lắc đầu, "Nó lớn như vậy mà chưa từng cúi đầu với ai bao giờ đâu. Nhớ ngày đó phụ thân nó lấy roi đánh nó, bắt nó nhận sai nó cũng không chịu, bây giờ đứng trước mặt tức phụ nói nhận sai liền nhận sai. Ta nói mà, nam nhân ở bên ngoài lại uy phong thì thế nào, đứng trước mặt tức phụ không phải đều khép nép sao."
Cận Kha tán thành gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cho nên mới nói, lợi hại nhất vẫn là chủ mẫu chúng ta."
Mễ Tiểu Bảo nghe không hiểu mấy người lớn đang nói cái gì, nhưng không trở ngại nó theo ủng hộ nương nó, "Nương con là nhất, con cùng phụ thân đều phải nghe nương ớ."
Mấy người này nhỏ giọng nói thầm nên Mễ Vị tất nhiên nghe không được, hoàn toàn không biết bên ngoài có không ít người đang đứng nghe lén nàng, nhưng động tĩnh này tất nhiên không trốn khỏi nhĩ lực của Hiên Viên Tố. Hiên Viên Tố tiện tay nhặt lênmột hạt đậu nành trong đĩa đồ ăn, nhẹ nhàng ném một phát, viên kia đậu nành giống như đạn pháo bán ra khỏi cửa phòng, lập tức đập vào trên đầu Cận Kha, Cận Kha "Ai da" một tiếng, sợ tới mức vội vàng che miệng lại, lui về phía sau.
Thấy bại lộ, Hiên Viên Ý cùng lão tướng quân phu nhân cũng vội vàng lui về phía sau, nhanh chóng ngồi trở lại trên ghế, uống trà, uống trà, quạt gió, quạt gió, giả vờ như chưa có gì xảy ra cả, chỉ có Mễ Tiểu Bảo là còn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Mễ Vị lúc này mới phát hiện ngoài cửa có người nghe lén, chạy ra thì chỉ bắt được có mỗi một mình Mễ Tiểu Bảo không có kinh nghiệm sống.
"Mễ Tiểu Bảo!" Mễ Vị chống nạnh trừng Tiểu Đầu Trọc, "Con làm gì đó!"
Mễ Tiểu Bảo chột dạ chớp chớp mắt, quay đầu nhìn lại cô cô cùng nãi nãi vừa mới kéo theo nó cùng nhau nghe lén, kết quả hai người này tự nhiên chuyển ánh mắt đi, cự tuyệt troa đổi ánh mắt với nó.
Trong mấy năm cuộc đời của mình, lần đầu tiên Mễ Tiểu Bảo cảm nhận được nữ nhân vô tình.
Không ai giải cứu mình, Mễ Tiểu Bảo đành phải ôm lấy đùi Mễ Vị lấy lòng, cọ cọ, giống như con chó nhỏ đang làm nũng.
Mễ Vị đang tại nổi nóng đâu, tất nhiên không mềm lòng, "Đừng cọ ta, trưa hôm nay thức ăn của con giảm phân nửa đi."
Đây quả thực là sét đánh ngang trời, Mễ Tiểu Bảo tất nhiên không tiếp thu được, dưới tình thế cấp bách, vì tự bảo vệ mình, linh cơ khẽ động, nó ôm chân Mễ Vị vụng trộm nói: "Nương, người tha thứ cho con, con sẽ nói cho người biết bí mật của phụ thân."
Bí mật? Mễ Vị nhíu mày, "Vậy con nói nghe xem."
Mễ Tiểu Bảo lập tức đem cha già ra bán: "Phụ thân ngày hôm qua cũng xuống giường đi nha, hôm kia cũng xuống giường đi luôn, đều là thừa dịp người không có ở đây."
Mễ Vị quay đầu căm tức nhìn Hiên Viên Tố, mà Hiên Viên Tố thì híp mắt nhìn Tiểu Đầu Trọc bán cha cầu cơm.
Tiểu Đầu Trọc chôn mặt mình vào trên đùi Mễ Vị, không dám nghênh đón ánh mắt của phụ thân.
Mễ Vị vỗ vỗ cái đầu trọc của Mễ Tiểu Bảo, nói: "Trừng phạt có thể hủy bỏ, nhưng mà, chỉ cần sau này con thay nương nhìn phụ thân con, không cho phụ thân con xuống giường tùy ý đi lại, nếu như xuống giường con liền nói cho nương, như vậy nương không chỉ không phạt con, còn khen thưởng cho con năm cái bánh bao gạch cua. Thế nào?"
Mễ Tiểu Bảo cơ hồ không một chút do dự liền gật đầu, "Dạ nương, con nhất định sẽ trông coi phụ thân thật tốt."
Hiên Viên Tố dùng tay che mắt, không muốn lại nhìn cái thằng oắt con kia, nhìn thấy nó liền ngực đau.
Mễ Vị đi trở về bên giường, đem bánh bao gạch cua cùng với canh sườn vốn dĩ mang cho Hiên Viên Tố tất cả đều đưa cho Mễ Tiểu Bảo, vỗ vỗ đầu của nó nói: "Khen thưởng cho con, con ăn đi."
Mễ Tiểu Bảo vui sướng nhảy đến trên giường ngồi xuống, vừa lắc cái chân ngắn nhỏ vừa bắt đầu cắn bánh bao, cắn một ngụm bánh bao liền uống một ngụm canh, cực kỳ hưởng thụ.
Hiên Viên Tố nhìn nhìn chén cháo trắng còn sót, hỏi Mễ Vị: "Của ta đâu?"
"Chàng còn muốn ăn gì nữa?" Mễ Vị hừ một tiếng, "Chàng không nghe lời, ngoại trừ cháo trắng thì không có gì cả!"
Hiên Viên Tố kéo tay nàng nhéo nhéo, giọng mềm nhũn: "Ta biết sai rồi, lần này coi như cho qua đi, cháo trắng ăn không đủ no."
"Ăn không đủ no thì đói thôi!" Mễ Vị kiên quyết bất vi sở động, ngay cả cháo trắng cũng không đút, để hắn tự mình ăn đi.
Nam nhân này, thật không thể chiều quá mà.
Biết Mễ Vị lần này thật sự tức giận, Hiên Viên Tố không nhiều lời nữa, lặng lẽ uống hết cháo trắng, uống vào bụng cũng giống như chưa uống, còn chưa lót được dạ dày, ngược lại càng thêm đói bụng.
Mễ Vị tất nhiên nhìn ra hắn đói, nhưng vẫn quyết tâm không thèm để ý hắn, quyết định cho hắn đói một trận, nhìn xem lần sau hắn còn dám không để ý thân thể bản thân nữa không.
Mễ Tiểu Bảo ở một bên vui sướng gặm bánh bao gạch cua, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tố chậm rãi nói: "Phải nghe lời của mẹ, không thì không có cơm ăn."
Hiên Viên Tố "Sách" một tiếng, nhéo nhéo cái mặt thịt của nó, "Ngươi đúng là xú tiểu tử." Hắn hiện tại có chút cảm nhận được tâm tình của phụ thân hắn năm xưa, vì sao hở một cái liền muốn đánh hắn.
Buổi chiều Mễ Vị cũng không đi làm chuyện khác, chuyển bàn đến bên cạnh giường, vừa trông chừng Hiên Viên Tố nằm trên giường nghỉ ngơi vừa viết sách nấu ăn, đương nhiên, cái tờ giấy đầy chữ cua bò của nàng hiện tại chỉ là bản nháp, kế tiếp còn cần Vu Khiêm Hòa viết lại một lần.
Mễ Vị múa bút thành văn, một hơi viết ra phương pháp chế biến của năm món ăn, xong rồi mới xoa xoa tay cổ tay, buông bút xuống, sau đó một giây, hông của nàng liền bị người nào đó ôm0leen, hai má còn cọ cọ ở sau lưng của nàng, dính người còn hơn cả Mễ Tiểu Bảo.
Viết chữ thời gian dài như vậy, chút bực mình còn sót lại trong lòng cũng liền tiêu mất, Mễ Vị nói: "Buông ra, ta đi làm cho chàng ít đồ ăn." Khẳng định đã sớm đói đến ngực dán vào lưng rồi, cũng may mà hắn đến bây giờ vẫn không nói một tiếng.
Hiên Viên Tố lại không buông tay, ngược lại dùng lực kéo nàng xuống, làm cho Mễ Vị bị ngã xuống giường, sau đó bị hắn ôm chặt lại, môi theo sát mà đến, vừa hôn vừa cắn miệng nàng không thôi, thiếu chút nữa làm Mễ Vị bị hôn muốn tắt thở.
Qua thật lâu mới được buông ra, Mễ Vị bị hôn đến đỏ bừng mặt, thở hồng hộc nói: "Có phải chàng muốn dùng cái phương pháp này để báo thù ta không cho chàng ăn cơm đúng không?"
Hiên Viên Tố lại hôn hôn mũi nàng, cười nói: "Đúng vậy, lần sau còn dám bỏ đói tướng công của nàng, ta liền hôn chết nàng."
Mễ Vị nhào lên hướng về phía cằm hắn cắn một ngụm, cắn ra ba cái dấu răng, "Chàng hôn chết ta, ta liền cắn chết chàng."
Hiên Viên Tố chỉ chỉ môi của mình, "Cắn đi, nhưng đừng cắn chỗ này, nhích lên trên chút, cắn chỗ này nè."
Mễ Vị:... Thua thua.
Hai người cười đùa một hồi, Hiên Viên Tố đem một tờ giấy đưa cho nàng nhìn, tờ giấy này chính là tờ mà lúc giữa trưa hắn đứng ở phía trước cửa sổ xem. Nhìn thấy nội dung ở mặt trên, Mễ Vị chấn động, "Trung Hiền Vương hành động nhanh như vậy?" Trên giấy vậy mà lại viết là Trung Hiền vương đã thành công đoạt được ngôi vị hoàng đế, ít ngày nữa sẽ cử hành đại điển đăng cơ.
Cho Mễ Vị xem xong, Hiên Viên Tố bóp lấy tờ giấy trong tay, nhẹ nhàng ma sát, tờ giấy nháy mắt biến thành vụn giấy bay xuống trên mặt đất.
"Ta từng nói với nàng rồi, Trung Hiền vương cũng không phải đơn giản, hắn hữu dũng hữu mưu, có kiên nhẫn, hơn nữa sớm đã lên kế hoạch nhiều năm, có thể một lần thượng vị cũng không có gì kỳ quái."
Mễ Vị nhỏ giọng hỏi hắn: "Nếu như dứt bỏ ân oán cá nhân mà nói, chàng có ủng hộ Trung Hiền vương lên ngôi vị hoàng đế không?"
Hiên Viên Tố: "Xem từ mưu lược đến ý chí, Trung Hiền Vương Viễn hơn hẳn vị kia, hắn sẽ là một minh quân."
Mễ Vị liền hiểu, cũng không hề hỏi thêm về chuyện của ngôi vị hoàng đế nữa, chỉ là thầm nghĩ: "Vậy chúng ta phải rời khỏi nơi này sao?"
"Không vội." Hiên Viên Tố sửa sang tóc mai cho nàng, "Chờ thương thế của ta tốt lên hẳn rồi mới đi, bây giờ mà về chính là lúc đang loạn, tân đế còn có một đống phiền toái lớn cần giải quyết, ta cũng không muốn đi xen vào mấy thứ lục đục đấu tranh ngổn ngang kia."
Chuyện trên triều đình, Mễ Vị một chút cũng không hiểu, tất nhiên nghe theo hắn. Hắn nói chờ vậy thì chờ một chút, vừa lúc thừa dịp này viết cho xong cái sách nấu ăn, đổi lấy Hồng Nhan Tủy vậy.
Nàng lấy tay Hiên Viên Tố đang ôm vào bên hông mình ra, đứng dậy đi phòng bếp làm đồ ăn cho hắn. Nhưng trong phòng bếp chỉ còn lại cơm thừa giữa trưa chưa ăn xong, nếu không thì chính là mấy con cua mà bữa trưa không dùng hết, ngoài ra thì không còn có gì cả. Mễ Vị nghĩ nghĩ, dứt khoát hấp chín cua, cạo thịt và gạch bên trong ra, sau đó chuẩn bị cơm, làm một nồi cơm chiên gạch cua.
Gạch cua vàng óng ánh cùng trứng gà nhuộm cho cơm chiên thành một màu vàng sặc sỡ, hạt cơm to mẩy rời rạc, từng hạt đều bị bao lấy bởi lớp mỡ bóng bẩy, vàng óng thơm ngào ngạt, vẻ bề ngoài và mùi hương đều không thể khinh thường, có thể nói là món ngon nhất trong các loại cơm chiên.
Mùi thơm này lập tức hấp dẫn mấy vị mèo thèm ăn trong nhà, không chỉ mỗi hai đứa hài tử là Mễ Tiểu Bảo cùng A Phúc, ngay cả Hiên Viên Ý và lão tướng quân phu nhân, còn có bọn người Cận Kha cũng bị mùi thơm này hấp dẫn cho đứng ngồi không yên. Cả đám buông việc trong tay, ghé vào cửa phòng bếp nhìn xem.
Mễ Vị làm xong cơm chiên vừa quay đầu lại liền nhìn thấy lố nhố đầu người đang đứng ở cửa phòng bếp, thiếu chút nữa giật mình hoảng sợ, nhìn rõ ràng lại thì quả thực dở khóc dở cười. Toàn gia này hiện tại bất luận là chủ nhân hay là thị vệ, đều đi theo con đường đam mê mỹ thực, càng chạy càng xa rồi. Cả đám nghe mùi hương liền có thể tìm tới đầu nguồn, giương mắt nhìn ngươi, cho nên ngươi làm sao nhẫn tâm không cho bọn họ ăn được chứ, kết quả nàng cái bếp nhỏ này của nàng liền biến thành bếp cơm tập thể.
Mễ Vị buồn cười chia một phần cho bọn hắn ăn, nhưng dù sao số lượng cũng có hạn, ngoại trừ Hiên Viên Tố, mấy người khác ai cũng chỉ được chia có hơn nửa bát, căn bản là ăn không đủ no, nhưng cho dù có như vậy cũng làm cho bọn họ thỏa mãn dị thường.
Hiên Viên Ý đường đường là một quận chúa, bình thường có cái sơn hào hải vị nào mà chưa từng ăn, giờ phút này lại đặc biệt quý trọng, cẩn thận ăn sạch sẽ đến hạt cơm cuối cùng trong bát, sau đó mới buồn bã nói: "Trước kia thật không biết gạch cua còn có thể chiên với cơm ăn, mà chiên xong còn ăn ngon như vậy, hiện tại nếu cho ta một nồi ta cũng có thể ăn hết."
Lão tướng quân phu nhân tiếc nuối nhìn cái bát trống rỗng, lẩm bẩm nói: "Ta cũng còn có thể ăn thêm một nồi."
Cận Kha cũng thèm, ngượng ngùng mở miệng nói: "Hay là... Ngày mai ta cùng Thanh Vũ bọn họ lại đi bắt thêm chút cua về, nhưng mà đến lúc đó lại phiền chủ mẫu chịu vất vả, làm cho chúng ta ăn, có được không?."
Tất cả mọi người ngượng ngùng đưa mắt chờ mong nhìn về phía Mễ Vị, muốn ăn nhưng lại không dày mặt đến mức đòi Mễ Vị làm cho bọn họ ăn.
Nhưng mà xuống bếp vốn là chuyện Mễ Vị rất thích, tất nhiên sẽ không cảm thấy mệt, gật đầu nói: "Nếu có thể bắt được cua, ngày mai ta sẽ làm cho mọi người cơm chiên gạch cua nữa."
Những người khác vừa nghe, đôi mắt đều sáng lên.
Ngày hôm sau, bốn người Cận Kha Thanh Vũ vừa rạng sáng đã định đi bắt cua, nhưng nào biết vừa mở cửa liền thấy bên ngoài tiệm cơm có mười mấy người đứng, một đám hoặc cầm chậu hoặc cầm sọt, bên trong tất cả đều là cua.
Những người này đều là thực khách của hôm nay mới sáng sớm đã mang cua đến, sợ đưa muộn bà chủ không kịp chuẩn bị, mà bà chủ không kịp chuẩn bị thì hôm nay bọn họ sẽ không có cua ăn, cho nên cả đám trời vừa hừng sáng liền ngồi xổm giữ cửa.
Mễ Vị quả thực dở khóc dở cười, mấy người này quả là bị mỹ thực che mắt hết rồi mà.
Nhìn đống cua bò lóc nhóc, Mễ Vị đành phải tiếp tục dùng cua để nấu ăn, nhưng món cua hầm thì không thể tiếp tục làm rồi, vì không chỗ nào bán một lượng lớn mỗi chân gà cùng cánh gà như vậy, gà ngày hôm qua mua về còn nhiều như vậy, vẫn chưa ăn hết đâu.
Vừa lúc ngày hôm qua cũng đã đồng ý với bọn Cận Kha làm cơm chiên gạch cua, vậy không bằng hôm nay liền làm món này, cho mấy khách nhân được nếm thử hương vị cơm chiên gạch cua luôn.
Mấy khách nhân này vốn là vì món cua hầm mà đến, thế nhưng lại không được ăn, tất nhiên rất thất vọng, nhưng khi cơm chiên gạch cua nóng hổi ra nồi, nếm được hương vị của cơm chiên gạch cua rồi, lập tức liền quăng thất vọng đến lên chín tầng mây, cả đám bưng chén ăn thiếu chút nữa vùi luôn cả mặt vào trong chén.
Có cơm chiên gạch cua rồi, món cua hầm liền thất sủng.
Khi mấy vị khách nhân trong tiệm đang ăn vô cùng khí thế, một người không tưởng được lại đến, là người vốn hẳn nên bận bịu nấu cơm trong học viện Thánh Y, Triệu Công.