Thấy Mễ Vị vậy mà lấy cà chua đến làm món ăn, ba người đều cực kỳ kinh ngạc, bởi vì nơi này của bọn họ đều xem cà chua như hoa quả mà ăn, dùng để giải khát, nhưng vì nó cũng không ngọt, nên không quá được hoan nghênh, lại càng không nghĩ đến dùng để làm món ăn.
Nhưng khi Mễ Vị dùng cà chua bình thường và trứng gà mà làm ra một đĩa món ăn sắc hương đầy đủ, thiếu chút nữa làm cho ba người này nhìn muốn rớt cả tròng mắt, chờ nếm được hương vị lại càng bội phục Mễ Vị đến không được.
Dương Di nói: "Ta vẫn cảm thấy cà chua ăn không có gì vui, nên không cho nương ta trồng cà chua, kết quả bây giờ mới biết quả thực làm sai rồi; xào lên thật sự ăn quá ngon."
Mộc Dịch cũng cảm khái: "Ta cũng không thích ăn cái này, không có hương vị gì ngon, ăn nó còn không bằng ăn táo. Nhưng không nghĩ đến phối hợp xào với trứng gà sẽ ngon như vậy, chỉ mỗi nước xào thôi ta cũng có thể trộn cơm ăn mấy chén lớn."
Dương Minh: "Ai, ngươi không nói ta cũng không nhớ ra, buổi trưa hôm nay ta sẽ trộn trứng xào cà chua với ăn, đảm bảo ăn ngon lắm cho xem."
Trứng xào cà chua làm rất đơn giản, Mễ Vị tự tay dạy bọn họ mấy lần liền học xong, sau đó nàng lại lấy ra một đống khoai tây lớn, chuẩn bị sẽ dạy bọn họ thêm một món xào.
Nhìn đến khoai tây lăn lóc ra đó, Dương Di chủ động hỏi: "Có phải khoai tây cũng có thể xào ăn không?"
Mễ Vị gật đầu, "Khoai tây luộc hay khoai tây nướng không phải không ngon nhưng không mấy thú vị, phương thức chế biến ngon nhất chính là xào, kỳ thật rất cả các loại rau dưa dưới ruộng đều cơ bản là có thể xào, về sau các ngươi ăn rau dưa thì thử cố gắng dùng cách xào thử xem, đừng có nấu hoặc là nướng nữa."
Dương Minh Dương Di cùng với Mộc Dịch đều gật đầu ghi nhớ.
Mễ Vị gọt bỏ vỏ khoai tây, sau đó cắt thành sợi mỏng, phối hợp với một chút thịt băm, chảo nóng xong bỏ dầu vào, sau đó xào thức ăn. Rất nhanh, một đĩa khoai tây sợi xào thịt băm thơm ngào ngạt liền ra nồi, khoai tây xắt sợi không chỉ mỹ vị, còn rất đưa cơm, bất luận người lớn hay tiểu hài có rất người thích ăn, ba người Dương Minh Dương Di Mộc Dịch ăn vào ngụm đầu tiên liền yêu thích không thôi, sau đó hoàn toàn không để ý đến tình nghĩa sư huynh muội gì, cầm đũa lên giành, sợ mình ăn ít.
Mễ Vị buồn cười lắc đầu, chờ bọn hắn ăn xong mới nói: "Kế tiếp, các ngươi cứ dựa theo phương pháp của ta làm hai món ăn này đi, làm xong đưa cho ta thử."
Ba người đáp ứng, lập tức xông xáo vùi đầu vào đại nghiệp làm trứng xào cà chua cùng khoai tây xắt sợi xào thịt băm. Làm một lần lại một lần, điều chỉnh một lần lại một lần, làm suốt cho đến giữa tháng, mỗi người làm ít nhất có đến 100 lần, lúc này mới xem như triệt để nắm giữ được tinh tuý của món xào, xem như thông qua cửa của Mễ Vị.
Bắt đầu từ ngày kế tiếp, trên thực đơn của tiệm cơm Thật Mỹ Vị liền nhiều thêm món trứng xào cà chua cùng khoai tây xắt sợi xào thịt băm.
Bốn người Phùng Tử Chiêm mỗi ngày đều là đám người đầu tiên đến, thấy có món mới, đương nhiên muốn thử rồi. Sau khi nếm được hương vị, liền lang thôn hổ yết ăn hết một hồi, ngay cả cái đồ ăn trang trí trong đĩa cũng sạch sẽ đến thiếu chút nữa không cần rửa, ngay cả nước xào cũng bị bọn họ trộn cơm vào ăn bằng sạch.
Ăn uống no đủ xong, ba người kia xoa xoa bụng, thoải mái ợ hơi, hai người khác nhìn Phùng Tử Chiêm chế nhạo nói: "Sao ngươi còn chưa đi kêu chủ quán đóng gói mang đi cho ngươi đi? Đi trễ thì người trong lòng ngươi liền chịu đói nga."
"Biến đi." Phùng Tử Chiêm đỏ mặt, mạnh miệng nói: "Thật không hiểu các ngươi nói cái gì, cái gì người trong lòng chứ?!."
"Ha ha ha, ngươi đừng mạnh miệng nữa, chuyện ngươi mỗi ngày đều chạy tới học viện Thánh Y đưa ăn, ngươi cho rằng có thể giấu được chúng ta?"
Phùng Tử Chiêm chối không nổi, liền nói, "Các ngươi làm sao mà biết được?"
"Hiện tại tất cả học sinh trong học viện Thánh Y đều biết, ai chả hâm mộ Mạc Tiểu Vân của ngươi chết đi được. Đường đệ của ta cũng học trong học viện Thánh Y đây, nó níu ta mặt dày làm nũng, lăn lộn bảo ta cũng mỗi ngày mang đồ ăn đi cho nó, ngươi nói xem làm sao ta không biết được?"
Phùng Tử Chiêm không được tự nhiên sờ sờ mũi.
"Bọn học đồ trong học viện Thánh Y đều bị mấy món đồ ăn ngươi mang đến làm cho chịu hết nổi, ồn ào nhờ người mang lời nhắn về nhà, nhờ người nhà đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị mua đồ ăn rồi mang đến cho bọn hắn, hiện tại các học sinh đều không thích đi nhà ăn ăn cơm nữa, ta thấy phỏng chừng đại sư phụ của nhà ăn người ta sắp bị tức chết rồi."
Phùng Tử Chiêm mới mặc kệ đại sư phụ nhà ăn có tức chết hay không, nếu đám bạn thân đều biết rồi, vậy hắn cũng không cần lén lén lút lút nữa. Hắn quang minh chính đại đi tìm Dương Minh, đóng gói đồ ăn, sau đó cầm hộp đồ ăn chạy về hướng học viện Thánh Y, mặc kệ đám bạn thân sau lưng.
Mấy tên bạn thân đều mắng hắn trọng sắc khinh bạn.
Mễ Vị bản không biết chuyện của học viện Thánh Y, chỉ thấy gần đây càng ngày càng nhiều người muốn đóng gói đồ ăn mang đi, ngay cả ba người Dương Minh đều không thể làm xuể, nàng cũng phải đi theo hỗ trợ mới được.
Mãi đến ba ngày sau, Cốc chủ Gia Cát Minh Nghi của Thánh Y Cốc vậy mà tự mình đến cửa, tìm thấy Mễ Vị liền nói ngay vào điểm chính: "Ta muốn mời ngươi đến học viện Thánh Y làm cơm một thời gian, thuận tiện dạy một chút cho các đại sư phụ của nhà ăn, đến khi bọn hắn đều học xong, ngươi liền có thể trở về."
Mễ Vị không nói chuyện, chậm rãi đợi đoạn kế tiếp.
Gia Cát Minh Nghi giải thích: "Mấy ngày gần đây, mấy học đồ trong học viện đều thích ăn đồ ăn của tiệm cơm nhà các ngươi, đều ồn ào bảo người nhà đi mua đưa cho bọn hắn, gần ngàn học đồ mà chỉ có không đến một phần mười là còn nguyện ý đi nhà ăn ăn cơm, cho nên hiện tại, đồ ăn trong nhà ăn thật sự sắp không còn ai hỏi thăm, đại sư phụ nhà ăn rất có ý kiến, mới tìm đến ta."
Kỳ thật ý định ban đầu của sư phụ nhà ăn là tranh thủ chút quyền của viện trưởng như Gia Cát Minh Nghi đây, cưỡng chế ra quy định bắt các học sinh không được ăn đồ ăn bên ngoài,buộc phải đi nhà ăn ăn. Nhưng Gia Cát Minh Nghi không làm được cái chuyện áp chế học đồ như thế, huống chi, sau khi được nếm mùi vị món ăn của Mễ Vị làm, bản thân hắn còn nuốt không trôi đồ ăn trong nhà ăn, hiện tại mỗi ngày đều phải bảo người chạy đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị đóng gói đồ ăn về ăn, cho nên làm thế nào có mặt mũi bảo bọn học đồ từ bỏ mỹ thực lựa chọn mấy món khó ăn chứ.
Nhưng nếu như vẫn luôn để nhà ăn giống chỗ bài trí, còn học đồ thì luôn phải bắt người nahf chạy đến mua đồ ăn, chuyện này thật sự cũng rất bất lợi đối với các học đồ cần tĩnh tâm học tập, cho nên hắn liền tới tìm Mễ Vị.
Chỉ có triệt để thay đổi hương vị của các món trong nhà ăn, các học sinh mới nguyện ý đi ăn, mà các học sinh ăn ngon, càng có thể phát huy thông minh tài trí đến mức cao nhất, an tâm nghiên cứu y thuật.
Tóm lại, thiệt thòi ai cũng không thể thiệt thòi các học đồ được.
Mễ Vị im lặng nhướn mi. Chiêu này vẫn là học theo kiểu Hiên Viên Tố, tỏa ra thần thái làm cho người ta không dám khinh thường.
Nàng nói: "Cốc chủ, ngài không cảm thấy yêu cầu này của ngài có chút quá phận sao? Ta đã dựa theo ý của ngài, mở tiệm cơm ở trong này, còn nhận người của Thánh Y Cốc các người làm đồ đệ, nghiêm túc dạy dỗ cho bọn họ. Mỗi ngày thực khách đến đây vô số, bận bịu đến hôn thiên địa ám, hiện tại ngài lại muốn ta đi nấu cơm cho mấy trăm người trong học viện Thánh Y của các ngươi, còn phải tiếp tục đi dạy dỗ, chẳng lẽ ta là có ba đầu sáu tay, có thể làm quần quật không biết mệt mỏi hay sao?"
Mễ Vị dừng dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Chẳng lẽ Cốc chủ cho là ta vào ở trong Thánh Y Cốc của các người liền thành đầy tớ của ngài, bảo ta đi chỗ nào ta liền đi chỗ đó, cho dù có mệt nhọc cực khổ cũng là đáng? Xưa nay nghe nói Thánh Y Cốc các ngươi chú ý nhất là tự do bình đẳng, sao hiện tại xem ra lại không phải như thế?"
"Chuyện này, khụ..." Gia Cát Minh Nghi không được tự nhiên ho khan một tiếng, cũng biết yêu cầu của mình là quá phận một chút, coi như người ta có vào ở nhờ, nhưng đã theo ý của mình mở tiệm cơm, còn giúp nhận ba đồ đệ, tận chức tận trách dạy dỗ, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho dù có là người trong Cốc thì chính mình cũng đều không thể tùy tiện ra lệnh, huống chi nàng chỉ là người ngoài.
Giờ phút này bị Mễ Vị chỉ ra, nét mặt già nua có chút chống đỡ không nổi.
Hắn thương lượng nói: "Chuyện này, ta biết như vậy mệt nhọc ngươi, ta nhất định có thể bồi thường cho ngươi, ngươi có thể đưa ra yêu cầu, chỉ cần ta có thể làm được, tuyệt đối thỏa mãn ngươi."
"Thật sự?" Trong lòng Mễ Vị mừng thầm, trái tim kích động đến đập phanh phanh, nàng đợi chính là thời khắc này.
"Thật." Gia Cát Minh Nghi gật đầu, "Ngươi nói đi, muốn cái gì?"
Mễ Vị nói ra câu trả lời mà chính mình đã nghĩ sẵn từ lâu, "Ta muốn Hồng Nhan Tủy."
"Cái gì!" Gia Cát Minh Nghi biến sắc, từ trên ghế ngồi đứng lên, "Ngươi muốn cái gì?"
Mễ Vị lại lặp lại một lần, "Ta muốn Hồng Nhan Tủy, trong Cốc các ngươi khẳng định có, đúng không."
"Không được!" Gia Cát Minh Nghi chém đinh chặt sắt cự tuyệt, sắc mặt không còn hòa nhã như vừa rồi nữa, "Hồng Nhan Tủy chính là trân bảo trong Cốc của chúng ta, tổng cộng cũng chỉ có một gốc, lại là do lão tổ tông truyền lại, không có khả năng đưa cho ngươi, ngươi đổi một nguyện vọng khác đi."
Mễ Vị: "Nhưng ta chỉ muốn Hồng Nhan Tủy, những thứ khác đối với ta không có ý nghĩa, không đáng ta phải cực kỳ mệt mỏi đi giúp học viện Thánh Y các ngươi nấu cơm còn phải đi dạy dỗ đồ đệ. Hơn nữa ta không cảm thấy điều kiện ta nói quá phận, ta dạy cho người Thánh Y Cốc các ngươi nấu cơm, chất lượng ẩm thực của các ngươi từ đây tăng lên, cũng có thể nói là làm ơn cho những thế hệ về sau, đời đời kiếp kiếp, càng có thể nói một câu là đại nghiệp thiên thu, có đúng không? Chẳng lẽ cống hiến lớn như vậy còn không đáng giá một gốc Hồng Nhan Tủy sao?"
Gia Cát Minh Nghi không nói, nhưng vẫn không nguyện ý nhả ra.
Mễ Vị thấy hắn vẫn vẫn không buông ra, chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ, "Cốc chủ, không dối gạt ngài, ta liều chết trốn ở trong này, nguyên nhân chính kỳ thật chính là vì Hồng Nhan Tủy. Ta muốn thông qua cố gắng của chính ta cảm động ngài, để ngài có thể bỏ được thứ yêu thích. Nhưng nếu như ta làm như thế nào ngài cũng không muốn cho, ta chờ đợi ở trong này cũng không còn ý nghĩa gì. Người ta yêu còn đang ở ngoài cốc mà vì thiên hạ chém giết, ta thật sự rất muốn ở bên cạnh hắn, tối thiểu có thể thời thời khắc khắc nghe được tin tức của hắn. Nếu ngài thật sự không muốn, ta liền tức khắc rời đi nơi này, sau khi rời khỏi đây, tối thiểu ta còn nhận được tin tức của người ta yêu."
Nghe vậy, đồng tử Gia Cát Minh Nghi khẽ nhếch, trong lòng nháy mắt bắt đầu khẩn trương lên. Nếu hiện tại Mễ Vị rời khỏi đây, thì ba người Dương Minh vẫn chưa học được trù nghệ, chuyện nấu nướng trong Cốc lại sẽ trờ về như ban đầu, mà trong khoảng thời gian này, mọi người trong Cốc đã dần dần quen với mỹ vị rồi, khẳng định trong lòng ít nhiều cũng sinh oán hận.
Không nên, không nên, nàng không thể đi, tối thiểu hiện tại không thể đi.
Gia Cát Minh Nghi gặp khó, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.
Mễ Vị thấy hắn do dự, hơi khẩn trương, lại bỏ thêm lợi thế, "Cốc chủ, như vậy đi, nếu ngài đáp ứng đem Hồng Nhan Tuỷ cho ta, ta không chỉ nguyện ý đến học viện Thánh Y nấu cơm, dạy cho đầu bếp, hơn nữa, còn nguyện ý đem sở học suốt đời của ta viết thành một quyển sách nấu ăn lưu cho Thánh Y Cốc các người. Như vậy về sau, bất luận kẻ nào cũng có thể học được trù nghệ của ta, từ đây lưu danh bách thế, ngài cảm thấy thế nào?"
"Thật?" Điều kiện này thật sự quá mê người, Thánh Y Cốc bọn họ vì không có bất cứ quyển bí quyết nấu nướng nào có thể truyền thừa cho nên đồ ăn mới dở như hiện giờ. Bọn người Dương Minh coi như có thể học được năm phần tay nghề của Mễ Vị đi, thì số lượng đó cũng không đủ làm cho cả Thánh Y Cốc thay đổi, cho nên sao còn gì tốt hơn là một quyển bí quyết nấu ăn, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã chứ?
"Tuyệt đối là thật, nếu như Cốc chủ không tin, chúng ta có thể một tay giao sách một tay giao Hồng Nhan Tuỷ. Cốc chủ, hy vọng ngài suy xét một chút."
Gia Cát Minh Nghi trầm mặc một lúc lâu, rốt cục vẫn không cự tuyệt nổi miếng bánh lớn của Mễ Vị đưa ra, quyết định đồng ý vì toàn cục của cả Thánh Y Cốc.
Thấy hắn đồng ý, Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra một ngụm, tảng đá lớn trong lòng triệt để buông xuống, cảm giác hưng phấn xông thẳng lên đại não.
Có Hồng Nhan Tuỷ rồi, độc trên người Hiên Viên Tố cùng Tiểu Đầu Trọc liền có thể triệt để giải hết! Về sau sẽ không phải chịu đựng đau khổ nữa!
Mễ Vị hưng phấn đến cả đêm không ngủ được, liền ngay cả đi đường cũng phiêu phiêu, gọi ba người Dương Minh tới dặn dò một phen, tạm thời giao tiệm cơm lại cho bọn họ xử lý, sau đó liền ngồi lên xe ngựa đến đón mà đi về hướng núi Tu Di, đến học viện Thánh Y báo danh.
Hiện tại, nàng sắp trở thành một "A dì nhà ăn" rồi nha!
Đại trù của học viện Thánh y vốn là một đôi phu thê, dưới tay còn dẫn theo mấy tiểu đồ đệ, phụ trách việc ăn uống của cả học viện mười mấy năm, tự xưng là trù nghệ bất phàm, lần này bị các học sinh chọc cho tức tối, vì thế tìm Cốc chủ tố cáo một trận. Vốn dĩ trông cậy vào Cốc chủ có thể làm chủ cho hắn, ép các học sinh đến nhà ăn ăn cơm, kết quả hiện tại không chỉ không ra lệnh cưỡng chế gì, ngược lại cho hắn nhét thêm một đại trù tới, còn bảo bọn họ theo đại trù đó học trù nghệ, Cốc chủ đúng là muốn đánh cái mặt già của hắn mà!
Nếu không phải tiếc nuối công việc này được trả công rất khá, hắn rất muốn phủi tay rời đi, thật sự nuốt không trôi cái cục tức này!
Chờ đến khi nhìn thấy Mễ Vị tiến vào, thấy nàng lại là một tiểu nha đầu nhỏ tuổi như vậy, bất mãn trong lòng lập tức bùng lên mạnh mẽ hơn.
Đón nhiều ánh mắt bất thiện như thế, Mễ Vị không khỏi thở dài trong lòng. Gia Cát cốc chủ bắt nàng đến đoạt bát cơm của người ra, đây còn không phải làm kết thù cho nàng sao, nhưng mà nàng lại không thể không đến.
Mễ Vị đành phải xem như không nhìn thấy địch ý của mấy người này, mỉm cười ý chào hỏi bọn họ, "Chào mọi người; ta tên là Mễ Vị."
"Hừ." Triệu Công hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn biểu hiện tất cả địch ý ra.
Những người khác không thèm để ý Mễ Vị, xoay người đi, mỗi người đều lo làm chuyện của mình, xem Mễ Vị như không khí.
Mễ Vị cười khổ.
Được, ngày thứ nhất liền nhận được đòn ra oai phủ đầu nha.
Nếu những người này không muốn tự giới thiệu mình, nàng cũng không ép buộc. Mắt thấy sắp đến thời gian nấu cơm, Mễ Vị nhìn một cô nương trẻ tuổi duy nhất trong đó, hỏi: "Có thể phiền ngươi lấy cho ta cái tạp dề hay không?"
Cô nương trẻ tuổi trợn tròn mắt, làm ra vẻ như không nghe thấy gì.
Mễ Vị lại nhìn những người khác một chút, kết quả không ai muốn phản ứng nàng.
Xem ra hôm nay không có ai giúp mình rồi, hết thảy đều phải dựa vào chính mình. Nghĩ như vậy, Mễ Vị dứt khoát không tìm tạp dề nữa, trực tiếp lấy đồ ăn đã để sẵn trên giá bắt đầu nấu cơm.
Nàng tính làm một món thịt nướng khoai tây, một món gà chiên giòn, một món thịt chưng, lại thêm canh cà chua trứng. Nấu ăn ngược lại không thành vấn đề, vấn đề là chỉ mỗi một mình nàng mà phải nấu ra một ngàn phần cơm canh thì hiển nhiên là không thực tế rồi, cho nên nàng cũng không miễn cưỡng mình, bữa này chỉ tính làm 200 phần mà thôi.
Còn 800 phần còn lại, chỉ có thể nói thật xin lỗi, ai bảo nàng không có ai giúp đỡ chứ.
Cứ như vậy, Mễ Vị một mình rửa rau, gọt vỏ, thái rau, xào đồ ăn, bận bịu đến chân không chạm đất, trọn vẹn bận luôn tay hết một canh giờ rưỡi mới làm xong được 200 phần đồ ăn, thiếu chút nữa mệt đến eo cũng không thẳng lên nổi.
Nhưng mà giờ phút này, mùi thức ăn trong nhà ăn quả thực làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được. Mùi thơm hấp dẫn từ chóp mũi đi luôn vào trong lòng người, khuấy động đến lòng người cào tim cong phổi muốn ăn, sau đó vô ý thức nuốt nước miếng.
Bọn người Triệu Công vốn muốn xem trò cười của Mễ Vị, cảm thấy một mình nàng tuyệt đối không có khả năng làm ra được đồ ăn, nào ngờ người ta không chỉ một mình làm xong toàn bộ, còn làm đến ngon lành như thế, mùi thơm này quả thực hóa thân thành con trùng thèm theo mũi chui vào dạ dày bọn họ, làm cho bọn họ đều sắp không nhịn nổi.
Tiểu cô nương duy nhất ở nơi này, cũng là nữ nhi của Triệu Công, nghe mùi hương trong không khí mà càng không ngừng nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn bày trong đĩa, lẩm bẩm nói: "Cha, thơm quá a, ta muốn ăn —— "
"Ăn cái gì mà ăn! Có chút khí phách nào hay không!" Triệu Công trách cứ nàng ta một tiếng, lặng lẽ nuốt xuống nước miếng đang rịn ra trong miệng của chính mình.
Lão bà của Triệu Công, Triệu Lý thị, nói nhỏ: "Đương gia, làm sao bây giờ? Tay nghề nàng ta hình như thật sự rất tốt a, chúng ta làm không được món nào thơm như vậy đâu. Vậy về sau chẳng phải thật sự sẽ tác oai tác oái trên đầu chúng ta sao?"
Triệu Công không nói lời nào, sắc mặt càng thêm không tốt, hiển nhiên hắn cũng hiểu được tay nghề của mình và Mễ Vị chênh lệch đến mức nào, làm cho hắn hơn nửa khắc còn chưa tiếp thu được.
Lúc này, một tiếng chuông réo rắt vang lên, kèm theo đó là một trận tiếng bước chân từ bên ngoài liền vang lên cùng tiếng hoan hô, một đống học đồ vọt vào nhà ăn, ngửi được mùi thơm trong nhà ăn, một nam sinh lớn tiếng la lên: "Viện trưởng thật không gạt chúng ta, thật sự có đại trù đến nha!"
"Thơm quá a! Viện trưởng chúng ta đúng là nói thật, quá tốt rồi!"
Hoá ra ngày hôm qua Gia Cát Minh Nghi đã nói trước với các học đồ, bảo sẽ mời đại trù của tiệm cơm Thật Mỹ Vị đến trường làm đầu bếp, lúc đó các học đồ đều kinh ngạc lại không thể tin, nhưng hôm nay vẫn dặn dò người nhà đừng đưa cơm, vừa tan khoá liền vọt về hướng nhà ăn, muốn nhìn một chút xem có phải thật vậy hay không.
Hiện tại ngửi được được mùi hương mê người này, trong lòng đã tin tám phần.
Nam sinh đầu tiên vọt tới chỗ cửa sổ chờ cơm nhìn đến một bàn đầy đồ ăn đặc sắc, hương vị đầy đủ, đôi mắt đều sắp phát sáng, vừa nuốt nước miếng vừa hỏi Mễ Vị: "Tỷ tỷ, ngươi chính là đại trù của tiệm cơm Thật Mỹ Vị vô cùng nổi tiếng kia sao?"
Mễ Vị cười gật gật đầu.
"A a a!" Nam sinh hét lên một tiếng, trong mắt tràn đầy hâm mộ như nhìn thấy thần tượng, nói: "Ngươi làm đồ ăn quá ngon luôn, ta rất thích ăn! Vậy mà ngươi đã đến học viện chúng ta, nấu cơm cho chúng ta rồi, ngươi thật là người tốt!"
Mễ Vị thiếu chút nữa phì cười, cứ cảm giác đứa nhỏ này giống như đang theo đuổi thần tượng ấy.
Học đồ đứng phía sau vỗ hắn một bàn tay, "Tên Hầu tử kia, ngươi đừng có nhiều lời nữa, mau lấy đồ ăn đi, đừng chậm trễ thời gian của ta, nước miếng ta sắp chảy khô rồi này!"
"A a a." Nam sinh bị gọi là Hầu tử nhìn Mễ Vị nhe răng cười, "Tỷ tỷ, ta muốn ăn cơm."
"Được ~" Mễ Vị cười, múc cho hắn đồ ăn, tuy rằng đây là lần đầu tiên nàng trở thành một a dì nhà ăn, nhưng tay cũng không run rẩy, múc đồ ăn cũng rất đầy, làm cho tiểu tử này vui mừng đến cười nhe răng.
Đứa nhỏ này cũng chờ không kịp quay trở về chỗ ngồi mà trực tiếp đứng ở cạnh cửa sổ chờ cơm mở ra ăn ngay, sau khi nếm được hương vị thì cả đôi mắt đều hưởng thụ đến híp lên, miệng nhai nhồm nhoàm nói lời không rõ với Mễ Vị: "Tỷ tỷ, ngươi làm đồ ăn siêu cấp ngon!"
"Hầu tử, ngươi nhanh đi, đừng cằn nhằn, đi mau." Mấy học đồ đứng xếp sau đã sắp chảy nước miếng xuống đất, thấy hắn còn dây dưa không nhường chỗ cho mình, nóng nảy, dùng sức đẩy hắn đi, sau đó khẩn cấp nhìn Mễ Vị nói: "Tỷ tỷ, đến ta!"
Cứ như vậy, một người tiếp một người, Mễ Vị vẫn luôn đứng đó múc cơm cho gần hai trăm học đồ, sau đó đồ ăn cũng không còn, nhưng giờ phút này còn có một đội ngũ hùng tráng xếp thành hàng thật dài đang chờ, mỗi người đều nhón chân trông ngóng, chờ ăn cơm.
Mễ Vị đành phải xin lỗi những học đồ đang xếp hàng ở phía sau: "Hết đồ ăn rồi!"
"Cái gì? Không còn? Đừng đùa!"
"Vì sao chỉ có một chút cơm như thế chứ? Chúng ta còn chưa ăn mà."
"Vì sao chỉ làm một chút như thế? Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Hôm nay ta còn không bảo người nhà đưa cơm cho ta đó."
"Chúng ta xếp hàng đến bây giờ đều muốn chết đói rồi, bây giờ không còn nữa, chúng ta ăn cái gì?!"
Các học sinh như nổ oanh, một đám nộ khí trùng thiên, thanh âm la lối phàn nàn như muốn tốc cả nóc nhà lên, ầm ầm lên án, không muốn bỏ qua.
Mễ Vị bất đắc dĩ cười một tiếng, như một tiểu đáng thương bị người bắt nạt mà nói: "Ta cũng không phải cố ý, nhưng chỉ có một mình ta, lại vừa rửa rau, thái rau còn muốn xào nấu đồ ăn, ta không làm nhiều được, chỉ có thể làm được bao nhiêu đó thôi."