Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 82




Mì làm một hồi liền xong, mì của ba người đồng thời ra nồi, múc ra bát để bên cạnh nhau.

Mì của Dương Minh và Dương Di có màu hơi đen thâm thâm, còn tản ra một mùi thuốc đăng đắng, tuy không phải quá khó ngửi, nhưng cũng che đi mất mùi thơm lúa mì của món ăn. So với mì của hai người, thì mì của Mễ Vị làm liền đẹp mắt hơn rất nhiều, sợi mì thon đều, trắng đục một màu đặc trưng của mì, trong nước canh hầm trong vắt hơi ngả vàng còn có điểm xuyến hành thái lát còn một ít rau thơm, lại phối hợp với một cái trứng chiên vàng óng ánh, đặc biệt đẹp mắt.

Khi bát mì xinh đẹp hấp dẫn này xuất hiện, hai huynh muội Dương Minh nhìn sững sờ, sắc mặt khẽ biến, hơn nữa từ bát mì của Mễ Vị lại tản mát ra mùi hương khó diễn tả bằng lời, lập tức bắt lấy khứu giác bọn họ, làm cho ngay cả bản thân bọn họ đều bỏ quên bát mì mình làm.

Bề ngoài cùng hương thơm cũng không bằng đối thủ, Dương Di cố gắng giữ lấy chút mặt mũi, không phục nói: "Mì của ngươi không có thêm dược liệu đúng không! Sao ngươi lại không bỏ thêm dược liệu?"

Mễ Vị hỏi lại: "Ai quy định trong đồ ăn là nhất định phải bỏ thêm dược liệu? Không bỏ dược liệu thì không thể ăn sao?"

"Ách..." Vấn đề này... trong lúc nhất thời làm hai người có chút nghẹn lời, Dương Di ấp úng nói: "Ăn được, nhưng cũng phải nên thêm dược liệu chứ, lão tổ tông đã làm như vậy, thêm dược liệu mới tốt cho thân thể."

Mễ Vị hiểu được, loại tư tưởng này đã là thâm căn cố đế trong lòng những người ở đây, tựa như người Trung Quốc truyền thống đều cho rằng đồ ăn phải nấu chín mới có thể ăn được vậy, không hay biết người ngoại quốc ăn người ta ăn cá sống hay ăn bò bít tết tái cùng với rau dưa, xà lách sống là mỹ vị đến thế nào, chỉ có những người chân chính tiếp xúc được với nền ẩm thực của văn hoá khác biệt mới có thể dần dần tiếp thu cùng yêu thích những mới lạ này.

Mà hiện tại nàng cần phải để cho cái phong cách ẩm thực hoàn toàn khác biệt này lọt vào mắt của bọn họ, từ đó mới làm cho bọn họ quen dần và yêu thích lên.

Mễ Vị chậm rãi giải thích nói: "Nếu muốn tốt cho thân thể thì có thể sắc thuốc uống riêng nha, vì sao nhất định phải bỏ thêm dược liệu vào trong đồ ăn chứ? Như vậy rất ảnh hưởng đến vị ngon của đồ ăn, món ăn mang vị cay đắng thì làm sao có thể ăn ngon được. mì của các ngươi do là bị bỏ thêm dược liệu như vậy nên mới không phát huy được hết."

"Thì, thì..." Dương Di không nghĩ ra cách phản bác, đành phải nói: "Vậy nếu như chúng ta cũng không thêm dược liệu, khẳng định không thể kém hơn so với ngươi làm."

Mễ Vị: "Vậy được nha, các ngươi làm lại một phần không thêm dược liệu đi, chúng ta lại so thêm lần nữa."

Hai người lập tức gật đầu đồng ý, trở lại bếp lò, làm lại mì một lần nữa, lúc này mới không thêm dược liệu, làm một phần mì bình thường.

Làm tốt xong, ba người bắt đầu thưởng thức mì của đối phương thử. Mễ Vị bắt đầu nếm mì của Dương Di cùng Dương Minh làm, phát hiện nếu không thêm dược liệu thì tay nghề của bọn họ cũng được lắm, quả nhiên không hổ danh là người có thể làm đến đại trù của Thánh Y Viện, nếu như hỏi có còn khuyết điểm gì, thì chính là mì còn hơi mềm, gia vị cũng nhạt nhẽo một chút.

Mà huynh muội Dương Minh sau khi nếm thử mì của Mễ Vị làm, liền vô cùng sửng sốt, ngoại trừ không thể tin ra, cả người còn tràn đầy một cảm giác cổ xấu hổ. Vốn dĩ bọn họ cảm thấy mình làm mì khẳng định ngon hơn Mễ Vị làm, kết quả bây giờ lại thật sự mất mặt.

So với Mễ Vị, tay nghề của bọn họ quả thực không đáng nhắc tới.

Ngạo khí trong lòng của hai người đều hoàn toàn tan rã tại tô mì này, Dương Minh đỏ mặt nhìn Mễ Vị nói: "Thật xin lỗi, chúng ta không nên khinh thường ngươi, cho dù không bỏ thêm dược liệu, mì của chúng ta làm vẫn kém xa so với ngươi làm, ngươi làm mì đặc biệt ngon, ta trước giờ chưa từng ăn được mì nào ngon như vậy, bản thân ta cũng không làm ra nổi."

Dương Di càng chú ý hơn đến cách làm mì của Mễ Vị, khẩn trương hỏi: "Ngươi bỏ thêm cái gì vào vậy? Vì sao hương vị lại thơm ngon như thế?"

Mễ Vị cũng không giấu nghề, "Đầu tiên, ta không thêm dược liệu, trăm phần trăm phát huy được mùi thơm đặc trưng của món ăn, tiếp theo chính là các ngươi nhào bột có vấn đề, ăn cọng mì mà nó cứ mềm oặt ra như vậy, mới hai ba hơi đã ỉu xìu tan ra thì làm sao là ngon được? Phải nhào bột cho thật kỹ, ngoài ra, trừ lượng nước thích hợp thêm vào, thì cách kéo mì cũng rất quan trọng, đồng thời còn phải đập vào trong một mì một cái trứng gà, vậy thì mì làm ra mới có thể dai hơn và nhai sừng sực hơn."

Điều này làm hai người triệt để thu hồi lòng khinh thị, nếu như nói lúc đến đây bọn họ không tình nguyện, hiện tại cũng đã thành lòng tràn đầy bội phục. Bọn họ cũng rốt cuộc hiểu được vì sao Cốc chủ muốn cho hai người bọn họ tới nơi này phụ việc.

Kế tiếp, Mễ Vị lại làm mì một lần nữa cho bọn hắn xem, hai người xem rất nghiêm túc, chỗ nào không hiểu liền hỏi, sau đó tự mình ra tay làm, hai người này đích xác có thiên phú trong trù nghệ, rất nhanh liền nắm bắt được phương pháp, làm ra mì không kém so với Mễ Vị bao nhiêu.

Nếm món mì ngon lành cho chính tay mình làm ra, trong lòng hai người liền thấy rung động. Lần đầu tiên bọn họ bắt đầu suy nghĩ về tính chính xác của việc bỏ dược liệu vào trong món ăn, cũng là lần đầu tiên trong lòng hoài nghi thói quen mà lão tổ tông để lại, vì sao phải bỏ dược liệu chứ? Không bỏ dược liệu ăn ngon hơn nhiều, muốn tốt cho thân thể thì cứ sắc thuốc mà trực tiếp uống không phải được rồi sao?

Lúc này, từ ngoài cửa có hai nam tử trẻ tuổi bước vào quán, hai người vừa tiến đến liền đặt mông ngồi vào trên ghế, dáng vẻ như khí vô lực.

Nam tử áo xanh nói: "Ai u, đói chết ta, chúng ta cuối cùng có thể ăn rồi."

Nam tử áo đen nói: "Cửa hàng này vắng hoe, một người cũng không có, không biết làm đồ ăn có ngon hay không nữa, nếu mà ngon thì tại sao lại lạnh lẽo vắng vẻ thế này chứ."

"Thôi kệ đi, chỉ có quán này là không ai, chúng ta cứ ăn đỡ một chút vậy, đi quán khác còn phải xếp hàng chờ, cứ ăn chỗ này đi."

"Cũng đúng, ta cũng đói sắp chết rồi, thôi thì ăn ở đây vậy. Chủ quán, mang thức ăn lên cho chúng ta nhanh nhanh đi!"

Mễ Vị đang chuẩn bị đi tiếp đãi hai người này, Dương Minh liền thay nàng đi qua, nhìn hai người nói: "Hai vị khách nhân, tiệm chúng ta hôm nay bán mì, hai vị gọi hai chén sao?"

Nam tử áo xanh nhíu mày, "Cũng chỉ có mì thôi à?"

Dương Minh gật đầu, "Cũng chỉ có mì, nhưng mì tiệm của chúng ta tuyệt đỉnh mỹ vị, bảo đảm ngươi chưa từng được ăn đâu ngon như vậy."

"Làm gì đến nỗi khoa trương như vậy, nếu thật sự là ngon thì sao có thể vắng vẻ như thế?" Nam tử áo xanh nhỏ giọng oán thầm, nhưng bụng thật sự rất đói, đành phải nói: "Vậy được, cho chúng ta mỗi người tới một chén mì."

Dương Minh lên tiếng, sau đó đi vào trong phòng bếp đem chén mì Mễ Vị đã làm xong bưng đi cho hai người này ăn.

Mì được bưng lên bàn, hai người chỉ nhìn một cái, biểu tình không chút để ý trên mặt liền có chút thay đổi.

"Nha, vắt mì này làm cũng đẹp mắt ghê nha." Nam tử áo xanh có vẻ kinh ngạc nói.

Nam tử áo đen tiếp lời: "Mùi vị cũng thơm nữa, không giống hương vị ở mấy chỗ bán mì khác, cảm giác không đúng lắm."

Nam tử áo xanh cẩn thận ngửi ngửi, cũng cảm thấy hương vị không giống mấy, nhưng cơn đói khát trong bụng khiến hắn không nghĩ được nhiều, cầm lấy đũa liền bắt đầu ăn, chờ đến khi nếm được vị của vắt mì, biểu tình không chút để ý trên mặt triệt để biến mất, kinh hỉ lại kinh ngạc khẽ hô: "Vắt mì này ăn rất ngon a!"

Nam tử áo đen đang ăn cũng không ngẩng đầu lên, hiển nhiên không rảnh phản ứng hắn.

Nam tử áo xang y cũng không nói gì thêm, vội vàng vùi đầu khổ ăn, hai người ăn sùm sụp m, rất nhanh liền ăn xong một chén mì, sau khi ăn xong vẫn còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, sau đó trăm miệng một lời nói: "Thêm một chén nữa!"

Lần này Mễ Vị không động thủ, mà nhìn Dương Minh, Dương Di nói: " Đến các ngươi làm đi."

"Chúng ta?" Hai người sửng sốt, "Nhưng chúng ta vừa mới học thôi mà."

"Các ngươi làm đã ăn rất ngon rồi, không có vấn đề gì đâu."

Hai người liếc nhau, do dự lại hưng phấn mà đáp ứng. Dựa theo cách Mễ Vị chỉ, tỉ mỉ nghiêm túc làm xong sau đó đưa cho khách nhân, mặt mày khẩn trương nhìn hai người khách ăn, sợ hai người nói ăn không ngon. Nhưng mà, hai người khách này cũng không nói ăn không ngon, mà là còn càng thêm tán dương đạo: "Mì quán các ngươi thật sự ăn ngon lắm lắm a, ta lần đầu tiên ăn được mì ngon như vậy, ăn hai chén còn không đã nghiền."

Dương Minh cùng Dương Di cũng không nhịn được nở nụ cười.

Hai người này sau khi ăn xong hai chén lớn, tay đỡ lưng ở một phát no nê, sau đó cảm thấy mỹ mãn rời khỏi tiệm cơm, trong lòng còn nghĩ ngày mai lại đến ăn.

Sau khi hai người này đi, tạm thời cũng không có ai khác đến. Dù sao cũng là tiệm mới, trước khi mở cũng lặng yên không một tiếng động, không có quảng cáo hay thông báo, người khác tất nhiên không biết. Mễ Vị cũng không vội, thừa dịp đang rảnh rỗi tay chân lại dạy cho huynh muội Dương Minh thêm một hai món đồ ăn.

Lần này nàng chuẩn bị dạy cơm chiên trứng.

"Cơm chiên trứng là thứ gì?" Dương Di và Dương Minh lại là không hiểu ra sao.

Cơm chiên trứng còn đơn giản hơn cả mì cán tay, nhưng hai người này lại chưa từng nghe qua lần nào, Mễ Vị cũng không ngạc nhiên, bởi vì nàng đã sớm nghe được từ Gia Cát Lão Đầu rằng người ở nơi đây chỉ biết những phương thức nấu ăn đơn giản và truyền thống, thường nhất là món nướng, không có chiên sơ, xào hay chiên ngập dầu gì, quả thực như là xã hội nguyên thuỷ.

Mễ Vị giải thích: "Kỳ thật có rất nhiều phương thức nấu nướng, ngoại trừ phương pháp nướng, còn có rất nhiều cách khác. Ví dụ như món ta hiện tại muốn chỉ cho hai người là chiên xào, chính là phương thức dùng dầu để làm chín các loại nguyên liệu thức ăn quen thuộc."

Dương Di mở to hai mắt nhìn, vừa thấy mới lạ lại kinh ngạc, nhưng ngược lại Dương Minh sau khi suy tư một chốc liền nói: "Hình như ta nhớ có một quyển sách ghi chú ở trong Cốc của chúng ta có từng ghi lại, đề cập đến cái món gì như rau xào thì phải, hình như có một vị tiền bối đời thứ nhất của chúng ta có biết phương thức "Xào" này, nhưng sau này đã thất truyền."

Mễ Vị âm thầm gật đầu, không nghĩ đến Dương Minh còn rất uyên bác, khi lão tổ tông bọn họ vừa chuyển đến nơi này, nhất định là biết xào rau. Nhưng nào biết rằng sau này lại càng ngày càng đi về hướng tiến hoá ngược cơ chứ, chỉ có thể nói cái địa phương Thánh Y Cốc này quá mức ma tính.

Mễ Vị trút cơm đã đánh tơi ra đĩa cho nguội hẳn, sau đó bắt một cái nồi lên cho nóng. Đợi nồi nóng lại bỏ dầu vào, chờ dầu nóng liền đánh trứng gà vào quậy nát, sau đó bỏ cơm vào xào, trong quá trình làm cũng nêm thêm chút muối và gia vị, không đến nửa tách trà liền làm xong, tuy đơn giản, nhưng mùi hương không thể khinh thường, nháy mắt liền bắt lấy khứu giác của hai người Dương Minh.

"Cơm chiên này thơm quá a, hoá ra dùng phương thức chiên xào này, cơm lại có thể thơm như vậy nha, thật là lợi hại." Dương Di thiếu chút nữa sao nổ đầy mắt.

Dương Minh đã tự giác nhanh chóng bới cho mình một chén, múc một ngụm lớn cho vào miệng, nháy mắt sáng lên, miệng còn đầy cơm đã dựng ngón tay cái cho Mễ Vị, "Ngon ; quá ngon luôn, lại còn thơm đến mê người —— "

Dương Di dậm chân, "Ca, sao ca lại động thủ nhanh như vậy, ta cũng muốn ăn." Nói xong cũng bới cho mình một chén, cùng ca ca của mình lang thôn hổ yết ăn hết.

"Mễ nương tử, ngươi thật đúng là thần bếp!" Đây là lời nói tận đáy lòng của hai người.

"Các ngươi về sau học xong cũng sẽ rất lợi hại." Mễ Vị cũng không cảm giác mình thật lợi hại, bởi vì nàng từ một nơi có nền ẩm thực vô cùng phát triển mà đến, hiện tại lại là một nơi mà trình độ ẩm thực lạc hậu hơn rất nhiều, tất nhiên không thể so sánh.

Không nói nhiều nữa, chờ hai người ăn no xong, Mễ Vị trực tiếp bảo hai người tự tay làm, nàng đứng một bên chỉ đạo. Ngay từ đầu hai người còn luống cuống tay chân, không phải dầu quá nóng là lửa cháy phừng lên, thì cũng là lửa quá mạnh làm cho cơm chiên bị khét, không thì lại là bỏ muối quá nhiều hay bỏ muối quá ít,... Nhưng sau khi được Mễ Vị chỉ giáo, tại xào không biết bao nhiêu mẻ cơm chiên, hai người cuối cùng cũng nắm giữ được bí quyết, xào ra cơm dần dần cũng ra hình ra dạng, ăn cũng rất ngon.

Hai người vô cùng cao hứng, như phát hiện ra một đại lục mới, kích động đến cười toe toét liên miệng, đến trời tối cũng không biết phải về nhà, nếu không phải Mễ Vị đuổi người, hai người này có thể ở suốt trong phòng bếp làm cơm chiên luôn.

Nhưng mà, sự cố chấp với trù nghệ của bọn họ vẫn làm cho Mễ Vị rất thích, chỉ có nhân tài chân chính yêu thích trù nghệ, đam mê nghiên cứu mới có thể làm ra món ăn tuyệt hảo, nàng vô cùng nguyện ý dạy người như vậy.

————

Ngày thứ hai, Mễ Vị vừa mở cửa lớn tiệm cơm liền phát hiện hai người Dương Minh đang ngồi xổm trước cửa, một trái một phải như là hai vị sư tử đá, không khỏi dở khóc dở cười, "Hai người làm gì đó? Sớm như vậy mà ngồi trước cửa tiệm chúng ta làm cái gì."

Dương Minh gãi gãi đầu, cao hứng nói: "Đêm qua ta trở về lại luyện tiếp, sau đó đem cơm chiên ra cho người nhà ta ăn, bọn họ đều khen không dứt miệng, nương ta còn la lối muốn theo chúng ta đi học luôn."

Dương Di vui sướng lại chờ mong hỏi: "Hôm nay ngươi định dạy chúng ta cái gì nữa vậy?"

Mễ Vị: "Ham nhiều ăn không hết, hôm nay ta không dạy các ngươi thêm gì mới đâu, mấy ngày này các ngươi cứ luyện cơm chiên với món mì, khách nhân đến cửa đều do các ngươi làm, đợi khi nào hai ngươi đã sành sỏi hai thứ này đến cực hạn, ta sẽ dạy các ngươi món khác."

"A... Vậy cũng được." Dương Di tuy muốn học được nhiều thứ hơn, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Đến buổi trưa, lại có khách đến cửa, vậy mà là hai vị hôm qua tới đây, lần này hai người không chỉ tự mình đến, còn dẫn theo ba người bạn cùng đến.

Một vị công tử nhìn có vẻ nhỏ tuổi nhất trong đám nói: "Tử Chiêm, ngươi nói tiệm ăn mà ăn rất ngon chính là cái tiệm này sao? Nhìn có thấy gì khác biệt đâu, sao ngươi lại tôn sùng như thế."

Nam tử được gọi là Tử Chiêm chính là nam tử áo xanh hôm qua tới ăn, hắn nói: "Tiệm này làm mì thật sự ăn rất ngon, các ngươi ăn thử liền biết."

"Có ăn ngon như vậy không, tay nghề đầu bếp nhà của ngươi cũng rất tốt mà, ngươi lại bị một chén mì mê thành như vậy được sao."

Phùng Tử Chiêm không để ý tới bọn họ, lập tức nhìn Dương Minh nói: "Cho chúng ta mỗi người hai chén mì!"

Bạn tốt của hắn đều bị hai chữ "hai chén" dọa cho sững sờ, kéo tay áo của hắn nói: "Hai chén làm thế nào ăn hết? Ngươi tưởng chúng ta là thùng cơm sao?."

Phùng Tử Chiêm khoát tay, "Các ngươi đừng có om sòm, đợi lát nữa các ngươi liền biết có thể ăn hết hay không."

Dương Minh đi tới nói: "Khách quan, tiệm chúng ta hôm nay lại có thêm một món mới, gọi là cơm chiên ngươi muốn ăn thử một lần hay không?"

"Cơm chiên?" Phùng Tử Chiêm chưa từng nghe nói, cũng chưa từng ăn, nhưng dựa vào hương vị món mì ngày hôm qua, liền biết hương vị khẳng định không quá kém, liền thuận tiện nói: "Vậy mỗi người một chén mì cùng một chén cơm chiên."

"Được rồi, chờ chút." Dương Minh cực kỳ cao hứng, tay nghề làm cơm chiên vừa học được rốt cuộc có thể có chỗ dùng!

Dương Di cũng thật cao hứng, hai người không để cho Mễ Vị động thủ, nhanh nhẹn nổi lửa, một người làm mì một người làm cơm chiên, chỉ chốc lát sau liền làm xong, bưng đi cho năm người phía ngoài.

"Cái mùi này thơm quá a." Mọi người không hẹn mà cùng hít mũi.

Phùng Tử Chiêm nói: "Không chỉ thơm nha, hương vị càng tuyệt vời, các ngươi mau nếm thử, thật sự rất ngon."

Cái này tất cả mọi người không cần nói đều cầm lấy đũa muỗng bắt đầu ăn, nếm được hương vị xong, quả thực kinh động như gặp thiên nhân, công tử nhỏ tuổi nhất càng "hô" lên một tiếng, "Cái cơm gì thế này? Sao có thể ăn ngon như vậy!"

"Không chỉ cái cơm này đâu, mì này cũng ngon hơn so với bên ngoài làm rất nhiều, không biết làm như thế nào mà ngon vậy nữa?"

"Không cần biết làm như thế nào, dù sao đúng là ăn rất ngon, chúng ta về sau có thể thường đến ăn."

Dương Minh và Dương Di làm mì cùng cơm chiên mỗi phần tương đối nhiều, người bình thường ăn một chén mì hoặc là một chén cơm chiên là có thể no rồi, nhưng năm vị này lại đem mì cùng cơm chiên ăn một giọt không thừa, chén cũng sạch sẽ như mới rửa, sau đó cả đám ôm bụng thỏa mãn thở ra.

"Ta còn muốn ăn, nhưng bụng ta chịu không nổi."

"Ta cũng vậy, cảm giác mình còn có thể lại ăn thêm hai chén."

"Các ngươi có bị ngốc hay không, khi nào chúng ta đi thì gọi mang về nhà không phải tốt sao, chờ bụng tiêu hóa hết lại có thể ăn."

"Hắc, vẫn là ngươi thông minh, ta cũng muốn mua hai phần về nhà, đưa cho Bình nhi một phần, nàng khẳng định thích ăn."

"Ơ ơ ơ, nay còn chưa có thành hôn ngươi liền nhớ thương thế này nha, nếu như cưới về nhà rồi còn không biết nâng niu tới mức nào."

"Biến biến biến, ta thương tức phụ ta thì làm sao? Các ngươi muốn có tức phụ còn chưa có đâu!"

"Dẹp ngươi đi! Không phải chỉ là định một cái tức phụ thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ! Nương ta nói, sắp sửa cũng tìm mối đính hôn cho ta một người, đến lúc đó người còn xinh đẹp hơn tức phụ của ngươi cho xem."

Vui đùa một lát, mấy người đồng thời nhìn về phía Phùng Tử Chiêm, hỏi: "Tử Chiêm, ngươi muốn mang cho Mạc cô nương một phần luôn không? Nói không chừng nàng ấy lại vui vẻ, cảm động nhất thời, đáp ứng ngươi luôn thì sao."

Phùng Tử Chiêm không lên tiếng, vừa nói đến cô nương trong lòng kia hắn liền uể oải, hắn rất muốn cưới nàng, nhưng mỗi lần nàng đối với hắn đều là sắc thái không có hứng thú, phảng phất như nhìn hắn nhiều thêm một chút cũng lười, niềm kiêu ngạo của hắn đều bị nàng đập vỡ tan tành.

Bạn thân đều biết vấn đề tình cảm của Phùng Tử Chiêm, sôi nổi khuyên nhủ: "Mạc cô nương học tập của học viện Thánh Y, về sau nói không chừng có thể ở lại học viện Thánh Y, tiền đồ vô lượng, cô nương như vậy đương nhiên không thiếu người theo đuổi, nếu ngươi lại không cố gắng, sẽ thật sự không còn cơ hội."

Phùng Tử Chiêm nhớ tới lần trước đi tặng quà, kết quả bị nàng ấy cự tuyệt trước mặt mọi người, lúc ấy còn bị mắng, nhớ lại còn thấy mất mặt, cho nên đã rất lâu không đi tìm nàng ấy, kiêu ngạo trong lòng khiến hắn không cúi đầu được, nói: "Trong lòng nàng ấy không có ta, ta còn mong đợi, còn nhào lên làm cái gì? Ta mới không ngu đâu."

"Ai nha, ngươi lại đi thử lần nữa xem, đồ ăn này ngon như vậy, ngươi đưa đi nói không chừng có thể làm cho nàng nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa thì sao."

Phùng Tử Chiêm cứng cổ nói: "Ta không đi, các ngươi đừng khuyên nữa."

Mấy người bạn thân thấy thế cũng không khuyên nữa, trả tiền rồi cầm đồ ăn đóng gói, từng người đi về nhà.

Chờ đám người kia đi xong, Dương Minh cùng Dương Di đi qua thu dọn bát đũa, đúng lúc này, người mới vừa rời đi vậy mà lại trở về, lại còn có vẻ lén lút.

Dương Minh nghi ngờ hỏi: "Công tử còn quên cái gì sao?"

Phùng Tử Chiêm không được tự nhiên ho một tiếng, hắng giọng một cái, lỗ tai có chút đỏ, "À, cái đó, cái cơm đó, giúp ta đóng gói một phần cơm chiên của các ngươi mang về đi."

Dương Minh cảm giác có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đi phòng bếp làm cho hắn một phần cơm chiên rồi bỏ vào trong hộp đồ ăn, bắt hắn thanh toán luôn tiền thế chấp hộp đồ ăn rồi mới cho hắn mang đi.

Phùng Tử Chiêm xách hộp đồ ăn đi ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí nhìn nhìn chung quanh, không phát hiện thân ảnh mấy tên bạn thân, lúc này mới nhanh chóng chạy, mướn chiếc xe ngựa đi đến học viện Thánh Y.

Ừ, hắn lại thử một lần, nếu như nàng lại không chấp nhận, vậy hắn liền buông tay thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv