Động tác của ông chủ rất nhanh, không đầy một chén trà, liền đem mì đã làm xong bưng lên, mọi người vừa nhìn, bát mì này cực to đại nha, mà số lượng mì cũng nhiều, mì nhìn vừa trắng vừa có vẻ mềm, nước canh trong veo, nhìn cũng không tệ lắm.
Tốt cuộc cũng có thể ăn được đồ ăn bình thường rồi.
Hiên Viên Ý giục mọi người nói: "Nhanh ăn đi, ăn no chúng ta lại tiếp tục đi."
Mọi người đều lên tiếng đồng ý, trừ Gia Cát Lão Đầu chết cũng không nhúc nhích, đứng bên ngoài, tất cả mọi người cầm lấy đũa ăn, kết quả ——
"Nương, thật khó ăn a ~" Mễ Tiểu Bảo lại "Oa" một tiếng kêu lên.
Lần này không riêng Mễ Tiểu Bảo, ngay cả Mễ Vị là người giỏi chịu đựng nhất trong tất cả mọi người cũng nhịn không được nhăn mày lại, che miệng không thể tin nhìn mì ở trong bát.
Đây chính là món mì ăn xong còn muốn ghé?
Mễ Vị cũng rất không biết nói gì, ai có thể nghĩ tới cọng mì nhìn có vẻ không tồi sau khi bỏ vào miệng lại khủng bố đến như vậy! Dai đến mức nhai không nổi còn không nói, hương vị còn rất quái lạ, bên trong trừ muối còn bỏ thêm cái thứ gì không biết, bên trong vị mặn còn có vị cay đắng.
Tuy cái món mì này không tính là ăn ngon, nhưng nếu là người thường còn có thể cảm thấy chịu đựng được, chỉ là khẩu vị của mọi người đều bị Mễ Vị dưỡng cho kén chọn, làm sao lại có thể ăn được mò này?
Thấy mọi người phản ứng như thế, Gia Cát Lão Đầu lộ ra biểu tình "Đã sớm biết các ngươi sẽ như vậy".
Mễ Tiểu Bảo kêu lên câu "thật khó ăn" quá lớn tiếng, người chung quanh cũng nghe được, ông chủ quán mì cũng nghe được, thấy bọn họ ghét bỏ món mì của mình làm như thế, liền vứt vắt mì đang cầm trong tay xuống, xắn tay áo liền đi tới, quát: "Các ngươi có ý gì! Muốn phá quán sao?"
Mọi người tự nhiên không bao giờ muốn gây chuyện, cho nên Cận Kha đứng ra giải thích: "Không phải không phải, chúng ta không có ác ý, chỉ là cảm thấy hương vị mì của ông chủ đây có chút thoáng không thích hợp thôi."
"Các ngươi dám nói mì của ta không thích hợp? Các ngươi quả thực là mở mắt nói dối!" Lời giải thích này ông chủ không thể chấp nhận, giận muốn điên lên, phảng phất như bị vũ nhục.
Khách nhân bên cạnh cũng cảm thấy phật ý, nhìn cả đám người Mễ Vị, trách cứ: "Mì quán này là ngon nhất trong phạm vi mấy dặm quanh đây rồi đó, sao các ngươi lại còn nói ăn không ngon? Vậy các ngươi muốn ăn sơn hào hải vị sao?"
"Đúng a, các ngươi cố ý đến phá quán đi? Đừng làm mấy trò đường ngang ngõ tắt như vậy chứ."
"Đoán chừng là muốn ăn vạ, không muốn trả tiền mì đi."
Bọn Mễ Vị:... Ăn ngon nhất trong phạm vi mấy dặm ăn? Là thế này?
Lão tướng quân phu nhân giờ phút này đầu óc không rõ ràng, liền như một Lão ngoan đồng mà nhanh mồm nhanh miệng nói: "Ta đời này cũng chưa từng ăn món mì nào khó ăn như vậy, các ngươi mới là mở mắt nói dối, vắt mì này có thể trầm trồ khen ngợi sao? Không biết xấu hổ ơ ~ "
"Các ngươi, các ngươi khinh người quá đáng!" Giờ thì hay rồi, ông chủ quán vốn đang tương đối tức giận càng phẫn nộ lên, trực tiếp gõ gõ cái chuông treo ở ven đường, phát ra tiếng đương đương đương. Tiếng này vừa dứt, lập tức có một đội người thân mặc công phục đeo bội đao bên hông, nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Ông chủ quán mì chỉ vào đoàn người Mễ Vị nói: "Chấp sự đại nhân, bọn họ kiếm chuyện, người mau bắt bọn họ lại."
Sau khi cẩn thận nghe sự tình xong, chấp sự đại nhân lập tức vung tay lên nói: "Đám người này cố ý kiếm chuyện, mang đi!"
Hiên Viên Ý bất mãn nói: "Chúng ta làm cái gì mà lại mang chúng ta đi? Chúng ta chỉ là nói một câu vắt mì này ăn không ngon thì ngươi liền nói chúng ta kiếm chuyện? Có còn nói đạo lý hay không? Chẳng lẽ không thể nói thật sao?"
Chấp sự đại nhân dẫn đầu rút kiếm ra, trách mắng: "Mì nhà này ăn rất ngon, chỉ mỗi các ngươi nói khó ăn, các ngươi không phải đến kiếm chuyện thì là cái gì?"
Mắt thấy sắp có xung đột, Gia Cát Lão Đầu mau chóng đứng ra nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, đều là hiểu lầm, bọn họ chỉ là ăn không được mì này mà thôi, không phải muốn cố ý gây chuyện."
"Ăn không được? Chẳng lẽ các ngươi chỉ quen ăn đồ khó ăn, ăn ngon thì ăn không được?" Ông chủ quán mì hơi châm chọc nói.
Bọn người Mễ Vị vốn định nhân nhượng cho khỏi phiền, nhưng lão tướng quân phu nhân hiện tại đầu óc không rõ ràng lại chịu không nổi, lão nhân gia bà hoàn toàn không hiểu được phải nhìn tình thế, muốn nói cái gì liền nói cái đó, nói thẳng: "Các ngươi làm mì quá khó ăn, chúng ta đương nhiên ăn không được, con dâu nhà ta làm mới gọi là mỹ vị, so với đồ ăn nàng làm, mì của ngươi liền gọi là cho heo ăn!"
"Lão phu nhân!" Mọi người muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, lời này triệt để đắc tội với người.
Quả nhiên, mặt của ông chủ quán mì mặt tức giận đến đỏ lên, chỉ vào đoàn người Mễ Vị nói: "Tốt, các ngươi vậy mà dám nói mì của ta là cho heo ăn, ta cũng muốn xem xem các ngươi có thể làm ra cái gì ngon được, các ngươi nếu hôm nay không làm ra món gì ngon hơn mì của ta, ta không tha cho các ngươi đâu!"
Mễ Vị nhíu mày, lòng tự trọng của ông chủ quán này tựa hồ rất mạnh, không thể chịu đựng người khác nói mì hắn làm không ngon, xem ra chuyện này sẽ không dễ dàng giải quyết được.
Nàng đến gần Gia Cát Lão Đầu, nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải làm vắt mì ngay tại chỗ này?"
Gia Cát Lão Đầu cũng nhỏ giọng trả lời: "Hôm nay ngươi mà muốn giấu tay nghề thì chúng ta liền không đi được, bọn họ thật sự coi chúng ta đến gây chuyện, đem bắt lại."
Hiên Viên Ý cũng lại gần kề tai nói nhỏ, " Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng vắt mì này rất khó ăn, vì sao tất cả mọi người cảm thấy rất ngon?"
Gia Cát Lão Đầu lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ, "Ta vừa mới rồi đã nói với các ngươi, Thánh Y Cốc chúng ta cái gì cũng tốt, nhưng mà đồ ăn rất khó ăn, các ngươi tin chưa?"
Cận Kha: "Chẳng lẽ chỗ này của các người ai cũng thủ nghệ như vậy? Không ai nấu ăn ngon sao?"
Gia Cát Lão Đầu: "Ta nói lời thật với các ngươi luôn, người sáng tạo ra Thánh Y Cốc của chúng ta là một vị danh y tuyệt thế. Hắn sáng lập một môn phái, dưới tay thu rất nhiều đệ tử, nhưng bởi vì lúc ấy cục diện chính trị hỗn loạn, gian thần đương đạo, không khỏi bị tiểu nhân hãm hại, cho nên liền chuyển toàn bộ tất cả người trong môn phái chuyển đến chỗ này, từ đây ngăn cách với bên ngoài."
"Trong môn phái, y thuật các đệ tử tuy cao, nhưng trù nghệ thì không ai có được chút thiên phú nào, chỉ biết hấp, nướng, nấu, hơn nữa lão tổ tông chúng ta cảm thấy trong đồ ăn cũng phải bỏ kèm dược liệu vào thì mới tốt cho cơ thể, cho nên dần dần mọi người hình thành thói quen, que làm như thế, mà những hộ bách tính bình thường theo đây lâu ngày cũng bị đồng hóa, từng đời truyền xuống liền thành như vậy."
"Thêm dược liệu? Vậy sẽ đắng lắm!" Mễ Vị nghĩ thầm, trách không được mấy món vừa mới ăn đều mang theo một tia cay đắng, hoá ra là bỏ thêm dược liệu.
Gia Cát Lão Đầu: "Người nơi này của chúng ta xem chuyện thêm dược liệu vào đồ ăn là chuyện đương nhiên, giống như nêm muối vào trong món ăn vậy, bởi vì thêm dược liệu rất tốt cho thân thể. Hơn nữa mấy thứ như bát giác, hoa tiêu, củ gừng này nọ, chúng ta cũng không biết có thể dùng làm gia vị."
Khoé miệng Mễ Vị giật giật.
Cận Kha nhịn không được xen mồm hỏi: "Vậy thì không ai cải tiến gì sao? Qua một thế hệ thì cũng phải có tiến bộ gì chứ?"
"Một lời khó nói hết nha ~" Gia Cát Lão Đầu thở dài thật dài, "Các hậu nhân cũng đã cải tiến không ít, nhưng cải tiến đến bây giờ vẫn là trình độ như vậy thôi. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Thánh Y Cốc chúng ta giống như bị trúng tà, thiên tài y thuật thì lớp lớp xuất hiện, nhưng một người có thiên phú trù nghệ thì lại chưa bao giờ thấy ai, có cải tiến đi chăng nữa cũng chỉ hấp nướng nấu, hơn nữa đã bị in sâu trong óc chuyện thêm dược liệu rồi, dần dà tất cả mọi người cũng không biết đồ ăn ngon chân chính là như thế nào nữa."
"Cho nên, những người nơi này của chúng ta đều cảm thấy đồ ăn chúng ta không có vấn đề, dân chúng cũng cứ dựa theo truyền thống mà làm đồ ăn hằng ngày thôi." Ngay cả lúc trước, hắn cũng cảm thấy đồ ăn của mình ăn không có vấn đề gì, nếu như không phải hắn tình cờ nếm được món ăn của ngoại giới, phỏng chừng cả đời này hắn đều cảm thấy đồ ăn trong Thánh Y Cốc ăn ngon.
Mọi người:... Đã hiểu!
Mễ Vị rất muốn cười, "Xem ra Thánh Y Cốc các người đã đem tất cả thiên phú đều gắn ở lên thuật rồi, trù nghệ thì liền... Ừ, ông trời là đúng là bằng."
Gia Cát Lão Đầu phiền muộn ngẩng đầu nhìn trời, hắn hy vọng Thánh Y Cốc bọn họ có thể ra một thiên tài trù nghệ đến cỡ nào chứ! Nhưng mà...
Hắn đưa mắt nhìn Mễ Vị, cơ hội chuyển mình của Thánh Y Cốc đã đến!
Mà sở dĩ hắn chịu mang bọn người Mễ Vị trở về đây, cũng là vì tay nghề của Mễ Vị.
"Ê! Các ngươi to nhỏ gì đó? Đến tột cùng có muốn so hay không?" Ông chủ quán mì không kiên nhẫn.
Gia Cát Lão Đầu dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn ông chủ quán mì, nói: "So, chúng ta liền đánh cuộc dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người đi, nếu như chúng ta có thể làm ra mì ngon hơn so với ngươi, vậy sự này coi như xong, nếu như không thể, tùy các ngươi xử trí."
Ông chủ quán mì tựa hồ cực kỳ tự tin vào tay nghề của mình, không chút do dự liền đồng ý.
Mễ Vị bất đắc dĩ nhún nhún vai, dùng nước sạch rửa tay rồi đứng trước tấm thớt, nhìn nhìn tất cả nguyên liệu nấu ăn có thể sử dụng, phát hiện gia vị ở đây vậy mà thật sự chỉ có dầu, muối, đường, cộng thêm các loại dược liệu, không khỏi giật giật khóe miệng.
Lúc tiến vào đây nàng rõ ràng nhìn thấy ven đường có rất nhiều mấy thứ như ớt, bát giác, hoa tiêu này nọ, vậy mà mấy người này không biết dùng, quá phí của trời.
Vừa nghĩ đến đó, Mễ Vị vừa vốc bột mì lên đặt trên tấm thớt, châm nước, thêm trứng, rồi bắt đầu nhào bột.
Động tĩnh nơi này ồn ào quá lớn, người đi lại chung quanh đều vây sang đây xem náo nhiệt, mọi người liền thấy một tiểu cô nương xinh đẹp đứng trước tấm thớt, hai tay như gió đang ngồi bột làm mì, nắm bột mì trong tay nàng phảng phất như có sinh mệnh, không đến một hồi liền làm ra một khối bột mì trắng trẻo, bóng bẩy, trơn mịn lại tròn trĩnh. Sau đó, chỉ thấy nàng nhanh chóng chà chà, làm cho khối bột mì dẹp lại thành một khối ống tròn, nàng lại chia làm nhiều cục nhỏ, tiếp tục nhồi, ép, ấn, cắt, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, người xem muốn mê hoặc đôi mắt, không đến một lát liền làm xong cả một thớt tràn đầy mì.
Chiêu công phu làm mì này thật sự là xinh đẹp, ở đây chưa từng có ai thấy qua, thiếu chút nữa nhìn đến ngốc, ngay cả ông chủ quán mì cũng ngây ngẩn cả người, địch ý trong ánh mắt dần dần biến mất, ánh mắt nhìn Mễ Vị mang theo chút khác thường.
Tiếp, Mễ Vị lại đem mì trụng vào trong nồi nước, để vào chút muối, lại thả chút dầu cùng cải thìa, ngoài ra không bỏ thêm gì nữa. Không còn cách nào, gia vị cũng chỉ có muối, nàng muốn bỏ thêm cũng không có gì thêm.
Nhưng mà, cho dù không thêm gia vị, trong nồi vẫn là rất nhanh tản ra một mùi hương nồng đậm, thuần tuý, là mùi thơm tiểu mạch nguyên thuỷ thuộc về vắt mì, không có bất kỳ mùi nào xen lẫn vào.
"Oa, thơm quá a ——" các khách nhân đứng xung quanh xem sôi nổi hít hít mũi, say mê trong mùi hương say lòng người này.
Ông chủ quán mì cũng nghe thấy được mùi thơm này, trong lúc nhất thời sắc mặt khẽ biến, vọt tới trước mặt Mễ Vị hỏi: "Xong chưa? Ta có thể nếm thử không?"
Mễ Vị gật gật đầu, múc từ trong nồi ra một chén mì cho hắn.
Ông chủ quán mì chỉ nếm một ngụm liền giật mình, ngơ ngác nhìn mì trong tay.
"Thế nào a ông chủ? Ăn ngon không?" Các thực khách xung quanh nhịn không được thúc giục hỏi.
Ông chủ quán mì hít một hơi thật dài, lớn tiếng nói: "Ta thua, mì trong tay ta mới là mỹ vị, so với nó, mì của ta làm thật đúng chỉ để heo ăn!"
Lời vừa nói ra, toàn bộ mọi người ồ lên, ai cũng sôi nổi không thể tin. Chỉ có Mễ Tiểu Bảo không hiểu chuyện cùng lão tướng quân phu nhân đầu óc hồ đồ là vỗ tay nhảy nhót vì Mễ Vị thắng.
Lúc này, một thực khách dẫn đầu đứng lên nói: "Ta cũng muốn nếm thử, có thể cho ta một chén hay không?"
Mễ Vị tất nhiên đồng ý, để hắn tự mình đi múc.
Vị này thực khách khẩn cấp múc cho mình một chén ăn vào, lập tức, đôi mắt trừng to như chuông đồng, kinh ngạc nói: "Vắt mì này sao lại ăn ngon như vậy! Vừa dai dai giòn giòn, vừa thơm còn trơn mịn nữa!"
"Thật sự ngon như vậy?" Mọi người vừa nghe càng hiếu kì, sôi nổi tranh nhau đi lên múc mì, trong lúc nhất thời, quán mì náo nhiệt như cái chợ.
Mễ Vị lắc lắc đầu, chén mì này chỉ phát huy một nửa công lực của nàng, thật sự không được ngon lắm, nhưng đối với người nơi này mà nói lại là mỹ vị, thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Mắt thấy trò khôi hài kết thúc, Mễ Vị nhìn Gia Cát Lão Đầu nói: "Chúng ta đi thôi."
Gia Cát Lão Đầu gật đầu, đang chuẩn bị dẫn đoàn người bọn hắn đi Thánh Y Điện, thì một đội binh lính trước một bước xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đầu tiên là hướng Gia Cát Lão Đầu hành lễ, lúc này mới nói: "Cốc chủ mời Trường Phong phong chủ ngài mau trở về Thánh Y Điện."
Gia Cát Lão Đầu lập tức cười khổ, ngắn ngủi một hồi như thế, hắn sư huynh liền đã biết tin hắn trở về, thật muốn trốn cũng trốn không được.
Đoàn người Mễ Vị lại cùng đội binh lính này lên xe ngựa đi sâu hơn vào trong thành, xe ngựa đi lại đại khái một nén hương, thành thị đã dần mất hút, náo nhiệt cũng không còn, cả người cũng đã biến mất, chung quanh lại lần nữa khôi phục yên lặng. Mà trước mắt bọn họ cũng xuất hiện một ngọn núi lần nữa, trên núi xanh um tươi tốt, sương khói lượn lờ, tràn ngập cảm giác mờ mịt.
"Đó chính là Thánh Y Điện?" Mễ Vị không khỏi hỏi.
Gia Cát Lão Đầu gật đầu, "Ngọn núi này gọi Tu Di Sơn, là vị trí trung tâm nhất ở nơi này, Thánh Y Điện chúng ta là ở trên ngon núi này, bên trong núi là nơi sinh sồng của vô số thầy thuốc y thuật trác tuyệt."
Xe ngựa theo đường núi đi hướng lên trên, đi qua vị trí giữa sườn núi thì Mễ Vị nhìn thấy một tòa kiến trúc rất khổng lồ, trên kiến trúc này có một tấm biển, trên đó viết bốn chữ —— Học Viện Thánh Y.
Nàng hỏi: "Đây là học viện của các ngươi?"
Gia Cát Lão Đầu: "Không sai, đây là học viện lớn nhất Thánh Y Cốc chúng ta, chỉ cần là hài tử có thiên phú y thuật đều có thể tham gia chọn lựa rồi đến nơi đây học tập y thuật. Lão sư bên trong đều là thầy thuốc của Thánh Y Điện chúng ta, viện trưởng chính là cốc chủ Thánh Y Cốc của chúng ta. Nơi này hàng năm có thể nuôi dưỡng ra được rất nhiều thầy thuốc ưu tú."
Hiên Viên Ý đưa ra lời dị nghị, "Thánh Y Cốc mọi người y thuật cao minh như thế, lại bồi dưỡng được nhiều thầy thuốc như vậy, nhưng lại cách biệt với bên ngoài, có y thuật giỏi đến mấy cũng chỉ có thể sử dụng tại một nơi nhỏ như vậy, không phải lãng phí sao? Bên ngoài có rất nhiều bệnh nhân bất hạnh không có lương y chữa trị đây."
Gia Cát Lão Đầu sờ sờ chòm râu của mình, "Tại Thánh Y Cốc chúng ta,thầy thuốc xuất sư xong, cả đời có một lần được tự do lựa chọn cơ hội ra bên ngoài, nhưng một khi đã ra ngoài thì sẽ không cho trở về, cả đời không được đề cập đến vị trí và tình huống Thánh Y Cốc. Nếu như hối hận muốn trở về, như vậy phải chấp nhận trừng phạt của cốc chủ, hơn nữa cả đời cũng sẽ không được bước ra khỏi Thánh Y Cốc nửa bước."
"A ——" Mễ Vị đạo: "Vậy lần này ngài trở về..."
Gia Cát Lão Đầu hừ một tiếng, "Ta lần này đúng là bị tên Hiên Viên Tố của nhà ngươi hố quá thảm mà, còn không biết sư huynh của ta muốn trừng phạt ta như thế nào đâu! Phỏng chừng hai chân của ta chắc không giữ được." Sư huynh ông tuyệt đối sẽ đánh gãy chân ông.
Mễ Vị cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể nói: "Lão gia tử ngài yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ dốc hết khả năng xin tội cho ngài."
Gia Cát Lão Đầu khoát tay, "Được rồi được rồi, sư huynh của ta cũng không phải là người mà các ngươi có thể thương lượng."
Nói chuyện một lát, xe ngựa đã đến đỉnh núi, mọi người xuống xe ngựa liền nhìn thấy một tòa tiểu viện bằng gỗ, cửa viện mở ra, trong viện bày một đám giá gỗ, trên giá bày từng cây từng cây thảo dược, từ xa đã có thể ngửi được mùi thơm của thảo dược, một tiểu dược đồng đang đứng phơi dược liệu.
Nhìn thấy bọn họ, tiểu dược đồng mắt sáng lên, bỏ lại dược liệu liền chạy tới, lao thẳng đếntrước mặt Gia Cát Lão Đầu, "Sư thúc người đã về rồi! Ta rất nhớ người a!"
Gia Cát Lão Đầu ôm tiểu dược đồng, vui tươi hớn hở nói: "Tiểu Phúc Tử, ngươi đã lớn thế này rồi sao, bây giờ sư thúc còn ôm ngươi không nổi nữa."
Tiểu dược đồng đưa mắt nhìn đám người Mễ Vị, trong đôi mắt to chợt lóe lên tò mò, mãi đến khi bị Gia Cát Lão Đầu vỗ đầu một cái mới phản ứng được, ngượng ngùng gãi gãi đầu, kéo Gia Cát Lão Đầu chạy về hướng bên trong, "Sư thúc ngươi mau cùng ta đi gặp sư phụ."
Gia Cát Lão Đầu bị hắn kéo đến lảo đảo, vội vàng nói: "Ngươi giúp ta dẫn mấy khách nhân này vào an bài chỗ ở một chút, ta tự mình đi tìm sư phụ của ngươi."
Tiểu dược đồng do dự gãi gãi đầu, ấp úng đạo: "Sư thúc, sư phụ sẽ đem bọn họ đuổi đi ngay thôi, còn ở cái gì chứ."
"Hắc, thằng ranh con, sư thúc nói chuyện ngươi cũng mặc kệ đúng không?" Gia Cát Lão Đầu chỉ chỉ sân viện bên cạnh, "Ngươi dẫn bọn họ an bài vào ở đó trước đi, chờ ta trở lại rồi nói."
"Vậy được rồi." Tiểu dược đồng đành phải dẫn đám người Mễ Vị đi sân viện cách vách trọ, mà Gia Cát Lão Đầu thì một mình lê bước nặng nề đi đến thư phòng sư huynh hắn trước, xây dựng tâm lý thật lâu rồi mới dám đi vào.
Gia Cát Minh Nghi chậm rãi trừng mắt lên, "Ngươi còn biết trở về? Ta còn tưởng rằng đời này ngươi muốn chết già ở bên ngoài chứ."
"Ta, ta này..." Gia Cát Lão Đầu gãi gãi đầu, cúi đầu nhận sai, "Thật xin lỗi sư huynh, huynh phạt ta đi."
"Hừ! Ngươi cho rằng ngươi có thể trốn khỏi hình phạt sao? Bắt đầu từ ngày mai ngươi liền đi tư quá trong động tư quá cho ta, mỗi ngày tư quá ba canh giờ."
"Vậy tư quá tới khi nào?"
"Tới ngày ngươi chết!"
Trong lòng Gia Cát Lão Đầu kêu rên, nhưng không dám có chút phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc này, Gia Cát Minh Nghi đột nhiên vỗ bàn, trên mặt xuất hiện thần sắc giận dữ, "Còn nữa, ai cho phép ngươi mang người bên ngoài vào? Quy củ của Thánh Y Cốc chúng ta ngươi quên rồi sao! Hiện tại lập tức tiễn bọn họ đi!"
"Sư huynh, huynh cho bọn hắn ở trong này ở một thời gian đi, bọn họ sẽ không gây thêm phiền toái cho chúng ta đâu."
"Hồ nháo! Thánh Y Cốc tuyệt đối không chứa chấp người ngoài, ngươi cho rằng nơi này của chúng ta là nơi loại người nào cũng có thể tới?"
"Sư huynh. Huynh châm chước giùm một chút đi, ở mấy tháng rồi bảo bọn hắn đi."
"Châm chước cái rắm! Nói thêm gì nữa thì ngay cả ngươi cũng cùng cút đi, về sau đừng nói là người của Thánh Y Cốc ta!"
Mắt thấy sư huynh hắn thật sự nổi giận, Gia Cát Lão Đầu không dám cầu tình tiếp, suy nghĩ một chút nói: "Vậy có thể ngày mai hẵng bắt bọn họ đi được không, hiện tại đã trễ rồi, đi đường quá nguy hiểm."
Gia Cát Minh Nghi trầm mặc một lát, đáp ứng.
Gia Cát Lão Đầu đi ra thư phòng, lập tức chạy đến tiểu viện cách vách tìm Mễ Vị, vội vội vàng vàng lại hoảng sợ nói: "Mau mau nhanh nhanh, tối nay ngươi bộc lộ tài năng, phải lấy hết món ngon sở trường của ngươi ra mới được!"
Mễ Vị: "Làm chi vậy?"
"Ngươi nhanh đi làm đi, bữa tối đêm nay sẽ quyết định các ngươi có thể ở trong này lánh nạn hay không, cho nên chắc chắn phải làm thật tốt!"
Mễ Vị lập tức hiểu, hỏi: "Có phải muốn cho cốc chủ của các ngươi ăn hay không?"
"Đúng đúng đúng, tiểu nha đầu ngươi thật thông minh, kế tiếp phải xem ngươi đó."
Nghĩ đến trù nghệ đáng sợ của người ở đây, Mễ Vị lập tức phấn chấn mười phần nói: "Ngài cứ yên tâm đi, kế tiếp nhìn ta!"