"Ngươi đừng nhúc nhích, cẩn thận động đến miệng vết thương." Nàng đỡ lấy Hiên Viên Tố đang muốn đứng dậy, cầm bát ngồi ở đầu giường, dùng thìa múc một muỗng canh gà đút tới bên miệng hắn, "Ta đút ngươi ăn, đây, mở miệng."
Hiên Viên Tố lại mím chặt môi, đầu có hơi quay đi, thản nhiên nói: "Không cần, ta tự ăn."
Nàng chỉ chỉ cánh tay và bàn tay bị băng bó thành một khối cứng ngắc của hắn, "Đã bị thương thành như vầy rồi còn động đậy thế nào? Ta thật vất vả mới tìm được thảo dược cho ngươi, nếu ngươi lại làm miệng vết thương rách ra, ta lại phải đi tìm thảo dược, ngươi không biết xấu hổ sao?"
"Cho nên, mở miệng ra! Ta là một nữ hài tử còn không xấu hổ, ngươi một đại nam nhân xấu hổ cái gì?"
Hiên Viên Tố im lặng một lúc lâu, rốt cuộc mở miệng ăn đồ nàng đút.
Chờ sau khi ăn xong, nàng lại hỏi: "Ngươi muốn đi tịnh phòng hay không? Ta đỡ ngươi đi."
Sắc mặt nam nhân nằm trên giường hơi cứng lại, thấp giọng nói: "Tự ta đi, không cần ngươi đỡ."
"Ngươi đứng còn đứng không vững, tay thì sức cởi dây lưng quần cũng không có, làm thế nào tự mình đi?" Mễ Vị cười hỏi: "Có phải ngươi lại ngượng ngùng hay không? Không sao đâu, ta nhắm mắt lại, không thèm nhìn ngươi."
"Ngươi..." Hiên Viên Tố nhắm chặt mắt, "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Ai nha, đều lúc này ngươi còn để ý cái đó..." Nàng thật bất đắc dĩ với tên nam nhân cứng đầu cổ hủ này, dứt khoát hỏi: "Bây giờ ngươi lựa chọn đi, dĩ diện hay tè ra quần?"
Sắc mặt Hiên Viên Tố xanh mét, nhưng trong phần xanh còn mang theo một tia đỏ, cuối cùng vẫn khuất phục, nhắm mắt lại cho nàng cởi thắt lưng quần, cho nàng kéo quần xuống, xả nước ngay trước mặt nàng.
Lúc này hình ảnh đột nhiên lại chuyển.
Hiên Viên Tố đi ở phía trước, nàng theo ở phía sau, hai người cùng đi tìm đồ ăn, đi đến nửa đường, nàng mệt mỏi, đôi mắt hơi xoay tròn một chút, trực tiếp che chân ngồi xổm xuống, nhìn về phía nam nhân đi đằng trước kêu rên, "Chân ta đi đau, đi không nổi."
Hiên Viên Tố xoay người nhìn nàng, nói: "Ta đi tìm, ngươi đi về nghỉ ngơi đi."
Nàng lắc đầu, "Ta không có sức đi trở về, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn ta cần ngươi cũng không biết, ta không đi không được."
Hiên Viên Tố bất đắc dĩ, "Vậy phải làm thế nào?"
Nội tâm của nàng mừng thầm, nói: "Ngươi cõng ta đi."
Hiên Viên Tố hơi mím môi, do dự một chút rồi ngồi xổm xuống trước người của nàng, nàng lập tức nhảy lên lưng hắn, ngón tay phía trước, "Lên đường thôi!"
Khoé miệng Hiên Viên Tố khẽ nhếch, cứ cõng nàng như thế mà chậm rãi đi về phía trước, nàng nhìn chằm chằm gò má tuấn mỹ của hắn đã lâu, đột nhiên vươn cổ lên, hôn một cái lên trên má hắn.
Bước chán Hiên Viên Tố ngừng lại, vành tai phiếm đỏ, thấp giọng nạt: "Ngươi làm cái gì vậy!"
"Hôn ngươi a." Nàng sờ sờ vành tai đỏ ửng kia của hắn, "Người xưa nói cũng đúng nha; ân cứu mạng phải lấy thân đền đáp, ta cứu ngươi, ngươi liền lấy thân báo đáp đi, làm tướng công ta đi."
Thân thể Hiên Viên Tố cứng đờ, "Ngươi... Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không!"
Nàng cười nói: "Ta nói thật mà, ta coi trọng ngươi á, ngươi nguyện ý lấy thân báo đáp không? Nguyện ý thì gật đầu, không nguyện ý thì lắc đầu. Nếu ngươi không nguyện ý thì ngày mai ngươi rời đi đi, hai chúng ta liền chia ra như vậy. Dù sao thương thế của ngươi đã tốt hơn nhiều rồi, ta tuyệt đối không ngăn trở."
Hiên Viên Tố sau một lúc lâu không nói chuyện, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Nàng dùng cánh tay siết siết cổ của hắn, "Ngươi không gật đầu cũng không lắc đầu là ý gì a? Ngươi còn như vậy ta coi ngươi chấp nhận nha?"
Hiên Viên Tố cõng nàng tiếp tục đi, vẫn như cái hũ nút.
Thái độ này nàng còn cái gì không hiểu chứ, lập tức vui vẻ lại hôn hắn một chút, "Ta biết ánh mắt ngươi tốt mà; sao có thể chướng mắt một tiểu cô nương tốt như ta đây được chứ."
Hiên Viên Tố không nói chuyện, chẳng qua trong mắt đong đầy ý cười.
Hình ảnh lúc này lại thay đổi.
Hai người ngồi ở bên cạnh bàn, nàng lấy l một bầu rượu đến.
"Đây là rượu gạo ta ủ đó, ngon lắm nha, chúng ta hôm nay uống một chén đi." Nàng mở vò ra, rót cho mình cùng Hiên Viên Tố mỗi người một chén.
Hiên Viên Tố nhìn nhìn rượu trong chén nàng, hỏi: "Tửu lượng nàng như thế nào?"
Nàng cũng không biết tửu lượng mình như thế nào, do dự một hồi nói ra: "Ta không uống nhiều, ta chỉ uống một chén này, sẽ không say đâu."
Hiên Viên Tố gật đầu, bưng chén lên uống cùng nàng một chút.
Một ngụm vào bụng, nàng cảm giác từ miệng đến cổ họng đến thực quản rồi cuối cùng đến dạ dày, tất cả đều nóng cháy, cay xè đến nước mắt nàng rưng rưng, tiếp theo là một cảm giác nóng cháy thiêu đốt toàn thân, cuối cùng tập trung lên đến đỉnh đầu.
Nàng cười ha ha lắc đầu, "Sao ta lại có cảm giác hơi choáng một chút nhỉ? Có phải chàng đang toả sáng không vậy?"
Hiên Viên Tố biến sắc, không nghĩ đến nàng chỉ uống một ngụm đã say, vội vàng đỡ lấy nàng, "Nàng đừng uống nữa, đi lên giường nằm một hồi, chốc nữa sẽ hết choáng."
"Ta không muốn đi nằm trên giường, ta muốn nằm trong lòng chàng." Mễ Vị nói xong liền ôm cổ của hắn, trực tiếp ngồi ở trên đùi hắn, nâng mặt hắn lên xem xem, cười ngây ngô nói: "Hiên Viên Tố à chàng thật là đẹp mắt, thật là hình mẫu trong lòng ra. Lần đầu tiên nhìn thấy chàng, tim ta liền đập rộn lên, ta sống đến từng tuổi này mới lần đầu tiên gặp được nam nhân để ta sinh ra phản ứng như vậy đó. Vì thế ta bấm đốt ngón tay tính toán, chàng chính là tướng công mệnh trung chú định của ta a! Cho nên ông trời để cho ta tới đến nơi đây gặp chàng."
Hiên Viên Tố không được tự nhiên ho một tiếng, lỗ tai lặng lẽ đỏ, giơ tay muốn đẩy nàng đứng lên, "Nàng say quá rồi, nhanh đi nghỉ ngơi một chút."
"Ta không uống say, ta rất tỉnh, chàng đừng cho là ta là say rượu rồi hồ ngôn loạn ngữ, ta biết mình đang nói cái gì, ta chỉ là nói tâm ý của ta ra mà thôi, cho dù ta có ngủ một giấc tỉnh lại, ta đều nhớ lời nói của ta." Nàng nói xong trực tiếp liền hôn lên môi hắn, hôn xong còn liếm liếm môi, "Ta nhớ chàng cũng hôn ta nhiều rồi, nhưng mỗi lần hình như chàng cũng không muốn lắm, có phải chàng không thích ta hay không?"
Hiên Viên Tố gõ gõ đầu nàng, "Nói bừa cái gì!" Không thích nàng có thể đáp ứng lấy thân báo đáp? Có thể cho phép nàng làm càn như vậy? Chính là bởi vì quá thích, cho nên mới không dám tùy ý bắt nạt nàng.
"Biết ngay là chàng thích ta!" Nàng lại cao hứng lên, quệt mồm yêu kiều tiến lên, "Vậy chàng hôn hôn ta nữa đi, ta muốn ngươi hôn hôn ta."
Hiên Viên Tố quả thực muốn bị nha đầu này bức điên rồi, hắn là một nam nhân bình thường, bị nữ nhân yêu thương ngồi ở trong lòng còn trêu chọc như thế, làm sao có thể chịu được, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân nhảy lên một dòng điện tê rần, thân dưới cũng bởi vậy bắt đầu phản ứng. Để tránh bị nàng phát hiện, hắn đành phải xách nàng lên, mặt trầm xuống ra lệnh: "Đi ngủ! Còn như vậy ta đánh nàng bây giờ!"
"Chàng mới không nỡ đánh ta." Nàng hì hì cười một tiếng, đôi mắt quay tròn chuyển một cái, liền không thành thật liếc về phía dưới thân hắn, "Chàng có phải có phản ứng hay không ớ?"
Một dòng máu chạy thẳng lên trán, Hiên Viên Tố gắt gao cắn răng mới có thể ngăn chặn được xúc động trong đầu mình, hắn cắn răng ôm ngang người lên, đưa đến trên giường, dùng chăn bọc toàn bộ nàng lại, sau đó xoay người rời đi, muốn đi ra bên ngoài cho gió thổi tỉnh táo một chút.
Kết quả vừa mới xoay người liền bị nàng kéo lại, nàng nói: "Chúng ta ngủ chung đi, ta muốn cùng chàng ngủ một giấc."
Nói xong nàng trực tiếp bò lên, đưa tay đi cởi thắt lưng hắn, tốc độ nhanh đến Hiên Viên Tố còn chưa kịp phản ứng, quần đã không còn.
Hiên Viên Tố nắm tay nàng, quát: "Ngủ! Lại nháo nữa ta thật sự đánh nàng đó!"
Nàng hoàn toàn không sợ hắn, trực tiếp ôm cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn nỉ non, "Ta đã lớn tuổi đến thế này rồi còn chưa từng được hưởng tư vị nam nhân, ta quá thất bại, thật vất vả mới có được bạn trai, chàng còn không chịu chạm vào ta, ta không vui chút nào! Hôm nay chàng nhất định phải chạm vào ta, không thì ta liền không làm tức phụ cho chàng đâu!"
"Mễ Vị!" Hiên Viên Tố bị câu nói sau cùng của nàng chọc cho tức giận, trực tiếp kéo nàng ra, không cho nàng ôm mình.
"Chàng có phải không được hay không vậy? Cho nên mới không dám đụng vào ta?" Nàng tìm tòi nghiên cứu nhìn phía dưới hắn, chân thành nói: "Nếu như thật sự không được cũng đừng có giấu, nên trị thì đi trị thôi, nam nhân có chút bệnh này nọ cũng là bình thường, ta sẽ không cười chàng."
Nói xong nàng lại nhỏ giọng nói thầm, "Trách không được khuê mật đều bảo trước khi kết hôn phải kiểm nghiệm trước, xem ra đúng là nên kiểm nghiệm rồi, nếu không được phải trị sớm."
Mấy lời thì thầm nho nhỏ của nàng Hiên Viên Tố đều nghe được, sắc mặt vặn vẹo, gằn giọng nói ra từng chữ một: "Chúng ta trở về liền thành thân."
Nàng dùng sức gật đầu, "Được nha, ta muốn làm tức phụ của chàng."
Những lời này giống như là mở chốt chuồng mãnh thú, hắn lập tức cúi đầu hôn xuống, không khách khí nữa.
————
Hình ảnh im bặt dừng lại, mi mắt Mễ Vị nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi mở to mắt, nhìn màn che bên trên đỉnh đầu, sửng sốt một hồi lâu mới hiểu rõ được những thứ vừa mới thấy đều là mộng.
À không, những kia không phải là mộng, mà là quá khứ của nàng cùng Hiên Viên Tố, là những ký ức mà nàng đã mất đi.
"Chết cho rồi ——" Mễ Vị khẽ rên lên một tiếng, nhịn không được che cái mặt già đỏ bừng của mình.
Ô ô ô, quá phá giới hạn rồi, nàng và Hiên Viên Tố, vậy mà là nàng chủ động! Ngay cả làm chuyện đó cũng là nàng ép uổng hắn làm, uổng công nàng cho tới nay đều cho rằng do Hiên Viên Tố coi trọng nàng trước, bắt đầu theo đuổi nàng vô cùng mãnh liệt, cuối cùng mới làm nàng cảm động, sau đó hắn lại dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nàng, dụ dỗ nàng cùng hắn làm một trận yêu đương nên mới có Mễ Tiểu Bảo.
Kết quả thì sao, hoàn toang ngược lại đây này! Là nàng sắc dục hun tâm, là nàng thấy sắc nảy lòng tham, là nàng mượn rượu hành hung hắn.
Mẹ ơi, khi đó nàng lớn gan như vậy, da mặt dày như vậy sao?
"Phu nhân, ngài tỉnh rồi?" Nha hoàn bưng nước vào nhìn thấy Mễ Vị tỉnh, cao hứng chạy ra ngoài cửa, "Ta phải đi gọi quận chúa ngay."
Nha hoàn hùng hùng hổ hổ chạy, chỉ chốc lát sau Hiên Viên Ý liền chạy tới, nhìn thấy nàng tỉnh rất cao hứng, ra sức hỏi han ân cần, sợ nàng có chút nào không thoải mái.
Mễ Vị lúc này mới phản ứng lại mình bây giờ là đang ở trong Hiên Viên Phủ, tiếp theo mới chậm rãi nhớ tới chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê. Đúng rồi, nàng cùng Lý Nhị Mai đi dâng hương, xuống núi thì bị người đẩy té xuống.
Nàng vội vàng hỏi: "Lý Nhị Mai đi cùng ta thì thế nào?"
Hiên Viên Ý nói: "Nàng ta không có việc gì, tỉnh lại còn sớm hơn ngươi, trên người chỉ có một chút vết thương ngoài da, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Ngược lại ngươi thì hù chết chúng ta, hôn mê một cái liền hôn mê hết hai ngày, đại phu đều nói ngươi không có việc gì, nhưng gọi ngươi không tỉnh, Tiểu Bảo nó khóc đến mắt sắp sưng lên hết, luôn canh chừng bên cạnh ngươi không chịu rời đi, ta vừa mới dỗ được đi ngủ đó, nếu như biết ngươi đã tỉnh khẳng định vui vẻ lắm đây."
Không nghĩ đến mình đã hôn mê hai ngày, Mễ Vị liền vội vàng hỏi: "Mà sao lại thế này? Ta hình như nhớ là khi ta xuống núi bị người đẩy."
Nói đến đây, sắc mặt Hiên Viên Ý liền trầm xuống, "Là Như Nguyệt công chúa làm. Nàng ta biết ngươi sắp cùng A Tố thành thân, không nhìn nổi ngươi sống tốt; liền sai sử một dân chúng bình thường giả vờ té ngã để đẩy ngươi xuống núi, muốn mượn tay giết người, may mắn Thanh Vũ vẫn luôn bảo hộ bên cạnh ngươi, kịp thời cứu ngươi, không thì hậu quả thật nghĩ thôi đã không chịu nổi."
Nghe vậy sắc mặt Mễ Vị cũng trầm xuống, trước kia nàng chỉ cho rằng Như Nguyệt công chúa chỉ là có chút tùy hứng, tính tình kiêu ngạo một chút thôi, không nghĩ đến nàng ta cũng dám giết người, thật là ác độc. Nếu là không có Thanh Vũ bảo hộ, nàng sẽ thật sự mất mạng.
Mễ Vị nhìn chung quanh một chút, đến bây giờ cũng chưa thấy bóng dâng Hiên Viên Tố, theo lý thuyết, nàng tỉnh hắn chắc chắn sẽ đến rồi, không khỏi hỏi: "Hiên Viên Tố đâu?"
Hiên Viên Ý cũng không có ý định giấu Mễ Vị, nói: "Ngươi gặp chuyện không may, A Tố lập tức bắt lấy cái tên đụng phải ngươi nghiêm gia khảo vấn, cuối cùng vẫn bắt được tên kia nói lời thật, khai ra người đứng phía sau màn chính là Như Nguyệt công chúa, sau đó A Tố liền bảo Cận Kha đi bắt Như Nguyệt công chúa trở về."
Trong lòng Mễ Vị lộp bộp một cái, chấn kinh hỏi: "Hắn sẽ không giết công chúa chứ?"
"Là chuẩn bị giết rồi." Hiên Viên Ý nói xong cũng có chút đau đầu, "May mắn ta kịp thời đuổi tới khuyên nhủ, nhưng tiểu tử này tính tình hắn ta không thể áp được, tuy rằng cuối cùng không lấy đi tính mệnh của công chúa, nhưng hắn giơ tay chém xuống, trực tiếp cắt đứt hai chân công chúa. Nửa đời sau của Như Nguyệt công chúa cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn."
"A ——" Mễ Vị hít một hơi khí lạnh, cả trái tim đều lạnh. Đây chính là đích công chúa đương triều, là thân muội muội duy nhất của hoàng đế, nữ nhi ruột thịt duy nhất của thái hậu, liền bị Hiên Viên Tố chặt hai chân? Có thể như thế được sao!
Nước mắt Mễ Vị lập tức liền chảy ra, "Hiên Viên Tố có phải bị hoàng đế bắt đi rồi hay không?"
Thấy nàng bị doạ, Hiên Viên Ý chặn lại nói: "Đừng sợ đừng sợ, A Tố không có chuyện gì, hoàng đế đúng là có muốn trị tội A Tố, nhưng hiện tại hắn cũng không dám, Đông Bắc sắp luân hãm, hoàng đế vẫn chờ A Tố đi ngăn cơn sóng dữ mà. Toàn bộ Đại Ngụy ngoại trừ A Tố và tướng sĩ Hiên Viên gia chúng ta, không ai có thể cứu được Đông Bắc. Lúc này cho dù Như Nguyệt công chúa có chết thì hoàng đế cũng phải nhịn."
Trái tim lạnh lẽo của Mễ Vị miễn cưỡng sống lại, "Vậy hắn đâu rồi?"
"Bị hoàng đế gọi đi. Ta đã bảo người đi đưa tin cho hắn, lát hắn sẽ trở về, ngươi đừng vội."
Tuy rằng Hiên Viên Ý nói Hiên Viên Tố không có việc gì, nhưng Mễ Vị vẫn không thể yên lòng, vô cùng lo lắng chờ Hiên Viên Tố bình an trở về.
May mà không bao lâu, Hiên Viên Tố liền từ bên ngoài vội vã chạy trở về, nhìn đến nàng tỉnh, một tay ôm lấy nàng, gắt gao ôm chặt vào trong ngực.
Mễ Vị vỗ vỗ lưng hắn, ý bảo hắn đừng lo lắng, lúc này mới hỏi ra lo lắng trong lòng mình, "Hoàng thượng không có làm gì chàng sao?"
Hiên Viên Tố sờ sờ đầu nàng, "Hắn tất nhiên không dám làm gì ta, chẳng qua khiển trách miệng hai câu mà thôi."
"Vậy là tốt rồi." Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra.
"Nhưng mà..." Trong mắt Hiên Viên Tố lóe lên một tia tàn nhẫn, "Hoàng đế đã hạ ý chỉ, bảo ta ngày mai liền mang binh xuất chinh, tấn công người Liêu."
"Ngày mai?" Không nói Mễ Vị, ngay cả Hiên Viên Ý cũng kinh ngạc kêu lên sợ hãi.
Sắc mặt Hiên Viên Ý xanh mét, "Hắn biết rất rõ ràng ngày mai là ngày đại hôn của ngươi mà còn an bài như vậy! Rõ ràng cho thấy hành động của hắn là cố ý, ngươi hại thân muội muội của hắn, hắn tạm thời không có cách nào giết ngươi, liền cố ý làm khó dễ ngươi, không cho ngươi được toại nguyện."
Hiên Viên Tố cười lạnh một tiếng.
Hiên Viên Ý: "Kia hôn sự của các ngươi phải làm sao bây giờ?"
Hiên Viên Tố nhẹ nhàng vuốt má Mễ Vị, trong ánh mắt mang theo chút áy náy, "Hôn lễ tạm thời không làm được, thật xin lỗi."
"Thật xin lỗi cái gì chứ." Mễ Vị lắc lắc đầu, hốc mắt ửng đỏ, "Hiện tại ta chỉ để ý ngươi có bình an hay không, ta chỉ muốn ngươi bình an trở về."
Hiên Viên Tố vén tóc trước trán của nàng, cam kết: "Ta sẽ, ta còn muốn cùng nàng thành thân, còn muốn nàng sinh nữ nhi cho ta mà."
Nói xong, hắn lại nhìn mọi người ở đây nói: "Mọi người thu dọn một chút, tối hôm nay ta đưa các ngươi bí mật ra khỏi kinh thành."
Hiên Viên Ý biến sắc, "A Tố, hoàng thượng muốn thừa cơ hội này động thủ?"
Khoé miệng Hiên Viên Tố gợi lên một ý cười lạnh băng, "Hắn đã sớm muốn trừ bỏ ta sau đó thu binh quyền của ta về, năm năm trước hắn không thành công, lần này hắn sẽ không bỏ qua cho ta, một khi chờ ta đánh đuổi người Liêu xong, là lúc hắn xuống tay với ta."
Mễ Vị nghe xong trong lòng run sợ, lại tràn đầy khó hiểu, "Hắn không phải muốn trông cậy vào ngươi đánh thắng trận sao? Cho dù lần này đánh bại được người Liêu nhưng về sau còn ngoại địch khác mà, hắn diệt trừ ngươi, không sợ về sau lại có ngoại địch xâm nhập?"
Hiên Viên Ý thay thế Hiên Viên Tố trả lời vấn đề này, "Đây chính là chỗ thiển cận của vị hoàng đế này của chúng ta, so với chuyện quốc thổ bị chiếm, dân chúng lầm than, hắn yêu nhất vẫn là hoàng quyền của hắn. Những năm gần đây hắn liều mạng chèn ép võ tướng, sợ võ tướng phản loạn, cho nên vũ lực của Đại Ngụy ta mới suy nhược, lúc này mới để cho bọn người Liêu kia khinh thường như vậy, tấn công xuống nhiều thành trì ở Đông Bắc như vậy."
"Mà binh lực trên tay Hiên Viên gia chúng ta với hắn mà nói, càng không thể dễ dàng tha thứ, hắn nằm mơ cũng muốn cướp đi, a —— hắn cho rằng chỉ cần đem tất cả binh quyền nắm về trong tay sẽ không sợ ngoại địch xâm nhập, nhưng hắn cũng không nhìn một chút, chỉ có binh mà không có khả năng dùng binh thì đều uổng công!"
Mễ Vị lúc này mới rốt cuộc hiểu ra, từ xưa hoàng đế phòng võ tướng, sợ võ tướng phản loạn uy hiếp ngôi vị hoàng đế. Hiên Viên Tố dụng binh như thần, dưới tay còn có binh quyền, dạnh vọng trong lòng dân chúng lại cực cao, khó trách hoàng đế coi hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Hiên Viên Tố nói: "Lần này hắn nhất định sẽ ra tay, một khi ta đánh đuổi được người Liêu, hắn trước tiên sẽ khống chế mọi người để uy hiếp ta, bắt ta chủ động giao ra binh quyền, cho nên mọi người nhất định phải lập tức rời kinh, đến một nơi mà hắn không tìm thấy, chờ ta trở lại, ta sẽ đi đón mọi người."
Mễ Vị nắm lấy tay hắn, "Nhưng chúng ta đi nơi nào mới có thể không bị hắn tìm thấy?"
Hiên Viên Tố: "Ta đã nghĩ xong; mọi người liền cùng Gia Cát Trường Phong đi Thánh Y Cốc."
Mễ Vị: "Gia Cát Lão Đầu? Cái chỗ gọi là Thánh Y Cốc này đến hoàng đế cũng tìm không thấy sao?"
"Thánh Y Cốc ngăn cách với bên ngoài, mấy trăm năm qua chưa từng lui tới với bất kẻ ngoại nhân nào. Người bên ngoài cũng ít ai biết được nơi này có tồn tại, cộng thêm bên ngoài Thánh Y Cốc là màn sương mù trùng điệp, đầy rẫy cạm bẫy, trừ phi có người ở bên trong dẫn theo vào, không thì bất luận kẻ nào cũng không tìm thấy. Gia Cát Trường Phong là người duy nhất trong cả năm trăm năm qua từ bên trong ra tới, có hắn dẫn, mọi người sẽ có thể đi vào trong."
Mễ Vị cùng Hiên Viên Ý liếc nhau, gật đầu.