Nhìn hắn ăn lang thôn hổ yết, Cát Đại đắc ý hỏi: "Thế nào? Lão đệ ta không lừa ngươi chứ?"
"Không có, không có." Chung Khuê ăn đến miệng phồng lên, "Huynh đệ, Đại ca vừa rồi hiểu lầm ngươi, ngươi thật sự không lừa ta, cửa hàng này hương vị rất tuyệt, xem ra ta đến kinh thành là đúng rồi, cho dù chỉ là vì tiệm cơm này cũng thật đáng giá a."
Là một người thích ăn ngon, ngoại trừ tiền, Chung Khuê yêu nhất chính là mỹ thực, ngay cả nữ nhân cũng phải xếp sau.
"Chung lão ca, ngươi về sau ở kinh thành bắt đầu lại lần nữa, dựa vào bản lĩnh của ngươi, rất nhanh là có thể đứng vững gót chân rồi, nhất định không thể kém hơn so với ngươi ở Đông Bắc. Về sau có cái gì muốn giúp cứ gọi huynh đệ một tiếng, dù sao chúng ta là từ nhỏ cũng cùng nhau tắm mưa lớn lên, nếu huynh đệ có thể giúp tuyệt đối sẽ không nói hai lời."
"Ta cũng sẽ không khách khí với ngươi, lúc trước cũng là nghĩ ngươi ở kinh thành cho nên ta mới đến đây." Nói tới đây, thần sắc cô đơn chợt vụt qua trên mặt hắn trong chớp mắt, "Chỉ là không biết kiếp này còn có thể trở về thăm nhà nữa hay không."
Nụ cười trên mặt Cát Đại cũng rơi xuống, nhưng rất nhanh liền an ủi nói: "Người đại Ngụy chúng ta rất nhiều, nhất định có thể đánh tan tác đám người Liêu đó! Huống chi, nghe nói Đại Tư Mã chiến thần của chúng ta đã tỉnh, có hắn ở đây, chúng ta không cần lo lắng gì."
Chung Khuê trong nháy mắt lại căng tràn lòng tin, "Ta cũng nghe nói Đại Tư Mã đã tỉnh, nhưng đã mất một loạt mười ba thành rồi còn chưa thấy Đại Tư Mã đi qua, thật đúng là gấp chết ta, không biết hoàng thượng khi nào mới phái hắn đi đánh nữa, nếu là có hắn trấn áp, cái đám cẩu tạp người Liêu kia khẳng định bị đánh tè ra quần. Mấy năm nay không phải vì Đại Tư Mã hôn mê bất tỉnh cho nên đám người Liêu kia mới dám xâm phạm quốc thổ Đại Ngụy ta sao!"
Cát Đại bưng chén rượu lên, "Đây, đây, chúng ta cạn một ly, chúc Đại Ngụy ta sớm ngày lấy lại thành trì thất thủ!"
"Đây, cạn ly, cũng chúc Đại Tư Mã sớm ngày mặc giáp ra trận, đánh đám người Liêu tè ra quần!"
Hai người cứ vừa ăn vừa uống như thế, mãi không tận hứng, thẳng đến khi cùng nhau ôm bụng ợ hơi mới không thể không dừng miệng lại, thỏa mãn thở ra một tiếng.
"Ai, thật thoải mái nha."Thân thể mập mạp của Chung Khuê toàn bộ thả lên trên ghế ngồi, "Đây còn ngon hơn cả cái món thịt heo hầm miến của Đông Bắc chúng ta, thật là đầu bếp hạng nhất của nhà ta cũng không so sánh nổi, không biết có thể đào được đầu bếp của tiệm cơm nhà này về nhà hay không."
Cát Đại chặn lại nói: "Chung lão ca, ngươi dẹp cái tâm tư này đi, đầu bếp của tiệm này chính là bản thân chủ luôn, người ta không có khả năng đi làm đầu bếp cho ngươi đâu."
"Đầu bếp chính là chủ?" Chung Khuê thất vọng thở dài, tiếp theo lại hứng thú tiếp, "Ta đây cũng thật muốn gặp được chủ tiệm này một lần, trù nghệ tốt như vậy, nhất định là nam nhân trên 40 tuổi nhỉ?"
Cát Đại cười ha ha một tiếng, "Vậy ngươi đoán sai rồi, chủ quán nơi này chỉ là một tiểu nương tử tầm 20 tuổi mà thôi."
"Cái gì?" Trong mắt Chung Khuê đều là không thể tin, "Ngươi đừng lừa ta a, tiểu nương tử 20 tuổi có thể có tay nghề này? Trù nghệ tầm này phải có rất nhiều thời gian tôi luyện mới được a."
"Ngươi không tin cũng không cách nào, sự thật chính là như vậy." Cát Đại chỉ vào Mễ Vị mới từ trong phòng bếp ra tới nói: "Đó, bà chủ chính là nàng ấy."
Chung Khuê nhìn về hướng cửa phòng bếp, liền thấy Mễ Vị đang đầy mặt tươi cười ôm một con chó con ra, làn da trắng nõn, dung mạo động lòng người, tươi cười ôn nhu, hơn nữa trong lòng lại là con chó con trắng như tuyết, cả người xinh đẹp làm cho người ta không dời mắt được.
Chung Khuê ngơ ngác nhìn Mễ Vị, mãi đến khi Cát Đại đẩy đẩy hắn mới tỉnh thần lại.
"Chung lão ca ngươi ngẩn người ra nhìn gì vậy!"
"Đầu bếp thật sự là tiểu nương tử này?" Chung Khuê thất thố chỉ trong chớp mắt, lập tức liền khôi phục vẻ vui vẻ chuyện trò bình thường, cười nói: "Ta thấy nàng ấy cũng đâu đến mức hai mươi hai mươi mấy như ngươi nói, nhìn qua còn giống như mấy cô nương mười mấy tuổi chưa gả đâu."
Cát Đại nói: "Người ta hài tử cũng có rồi, chỉ là nhìn trẻ trung mà thôi."
Chung Khuê nheo mắt, "Nàng ấy gả cho người?"
Cát Đại không suy nghĩ nhiều như vậy, liền nói mấy chi tiết mà mình biết ra, "Đã gả rồi, nhưng phu quân hình như không thấy ở đây, một mình mang theo hài tử sống, bất quá tay nghề bà chủ tốt; không lo ngày tháng không tốt."
Hiên Viên Tố bình thường không phải ở trong phòng bếp thì là ở hậu viện, trước giờ cũng chưa từng lộ diện trước mặt các thực khách. Hơn nữa các khách nhân tiến vào đây đều để tâm tư vào trong đồ ăn, không lưu ý những người khác trong phòng bếp, cho nên Cát Đại tất nhiên không biết Hiên Viên Tố ở đây.
Nghe hắn nói như vậy, đôi mắt Chung Khuê lại sáng, tiếp tục hỏi: "Nàng ấy xinh đẹp lại giỏi giang như vậy, tay nghề lại tốt; không có nam nhân nào muốn lấy nàng? Chẳng lẽ tính cách không tốt sao?"
"Lão ca ngươi đừng nói bừa." Cát Đại vội vàng bào chữa, "bà chủ tính cách hào phóng sảng khoái, người cũng đặc biệt ôn hòa lương thiện, thật không phải nói, nàng ấy không giống các quả phụ khác chút nào đâu. Nàng ấy cho dù là một quả phụ cũng nhiều nam nhân muốn cưới về nhà. Bất quá điều kiện bà chủ quá tốt, ánh mắt khẳng định cũng cao, nam nhân tầm thường nào dám có cái tự tin kia, dám mơ ước bà chủ a."
Nếu Cát lão đệ nói người không tồi, vậy thì chắc chắn sự thật là vậy. Trong lòng Chung Khuê càng hài lòng, lại nghĩ đến điều kiện của mình, không khỏi nở nụ cười ha ha, đột nhiên cảm giác mình đến kinh thành là vạn phần chính xác, nói không chừng nơi này lại là phúc địa của hắn nha.
Lúc này, Lý Nhị Mai lại cầm ống thẻ đi ra, trong nhà chính những khách nhân trong nhà chính nháy mắt ồ lên, cả quán đều vô cùng náo nhiệt.
Chung Khuê tất nhiên không biết là có chuyện gì, Cát Đại giải thích cho hắn, hắn mới hiểu được, càng khen tặng Mễ Vị không dứt miệng, "Tiểu nương tử này không chỉ tay nghề nấu ăn tốt; thiên phú kinh thương cũng thật tuyệt hảo a, chiêu này quá tốt; ta thích!" Hắn thật thích những nữ nhân thông minh có đầu óc, sẽ không kéo chân sau nam nhân.
Cát Đại nói: "Đợi lát nữa hai chúng ta cũng rút một chút, xem xem có vận may có thể rút trúng hay không."
Chung Khuê tuy rằng không hiếm lạ gì tiền cơm của một bữa ăn miễn phí này, nhưng vẫn xoa tay âm thầm chờ mong, chờ đến phiên bọn họ rút thăm, hắn thậm chí còn niệm hai câu niệm Phật trong lòng niệm, nhưng đoán chừng là do "nước tới trôn mới nhảy" nên không có tác dụng gì, hắn và Cát Đại đều không rút trúng. Cái thẻ cuối cùng bị một phụ nhân dẫn theo hài tử rút trúng, phụ nhân chọn một món là bánh dẻo gạo nếp, thịt kho tàu, còn có một món canh ba màu, xem như cũng là một bữa cơm quy củ.
Cát Đại cười thở dài, "Xem ra hai anh em chúng ta hôm nay vận khí cũng không tốt a."
Chung Khuê vỗ vỗ vai Cát Đại, "Không có việc gì không có việc gì, không rút trúng cũng chả sao, ngày mai ca ca lại mời ngươi tới ăn một bữa, đến lúc đó chúng ta lại uống một chén a."
Cát Đại cười đáp ứng, "Tốt, vậy ta cũng không khách khí với ngươi, vừa vặn gần đây ta cũng thèm ăn thịt kho tàu, ngày mai xem như có thể ăn cho đã thèm. Lão ca, ta nói với ngươi a, bà chủ làm món thịt kho tàu đúng tuyệt nhất, thịt kho tàu ta ăn cũng nhiều mà không ai có thể làm ngon như nàng ấy đâu."
"Vậy ngày mai ta cũng muốn sớm chút đến nếm thử, nghe nói xong hiện tại ta liền muốn ăn." Chung Khuê vốn thích ăn, hiện tại lại thêm tiểu nương tử này làm hắn cảm thấy hứng thú, càng quyết định bất luận như thế nào ngày mai cũng phải đến.
Ngày thứ hai Chung Khuê vốn đã hẹn người đi nói chuyện làm ăn, nhưng vì đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị mà thẳng thắn dời thời gian nói chuyện làm ăn ra sau, sau đó sớm tìm Cát Đại, hai người cùng nhau đi đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị, gọi tất cả đồ ăn ra một lần, sau đó kêu hai bầu rượu vừa ăn vừa uống.
Thịt kho tàu béo mà không ngán, bánh dẻo gạo nếp vào miệng đã tan, canh ba màu càng ngon lành dễ chịu, đậu phộng da cá thơm dòn ngon miệng, món nào cũng làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được, Chung Khuê quả thực bội phục Mễ Vị sát đất, tám phần hảo cảm vốn có cũng tăng lên thành mười phần, cảm khái nói: "Tiểu nương tử này nếu có thể cưới về nhà, vậy thì thật là có phúc."
Cát Đại rất tán thành lời này, "Nếu ai cưới được Mễ tiểu nương tử, vậy thật đúng là rơi vào trong bình mật, cũng không biết nam nhân nào có thể có cái phúc khí này."
"Hắc hắc, lão đệ, ngươi nhìn xem ca ca ta có đủ phúc khí hay không?" Chung Khuê đột nhiên cười hỏi.
"Cái gì?" Cát Đại ngay từ đầu không phản ứng kịp, một lát sau mới giật mình trừng lớn mắt, "Lão ca, ngươi không phải có ý đó đi?"
Chung Khuê hào phóng gật đầu, "Ta chính là có ý đó, ngươi giật mình như thế làm cái gì? Lão ca ngươi mất thê tử nhiều năm, trong nhà vẫn luôn thiếu một đương gia chủ mẫu, luôn nghĩ muốn cưới một người mà ta thích về. Nàng là quả phụ, ta góa vợ, không phải xứng sao?"
"Được, được..." Cát Đại theo bản năng cảm thấy không ổn.
"Lão đệ a, ngươi cũng đã quen biết ca ca ta nhiều năm, ta mất thê hơn mười năm cũng chưa bao giờ tái tục với ai, chính là vì chưa gặp được được người mình thích, thà thiếu chứ không chọn bừa. Nhưng không nghĩ đến vừa đến kinh thành liền gặp được một duyên phận hợp nhãn ta như thế, đây chính là duyên phận! Duyên phận đến cản cũng cản không nổi."
Cát Đại do dự nói: "Lão ca, không phải huynh đệ ta muốn tạt ngươi gáo nước lạnh a, ngươi cũng gần 40 rồi, Mễ tiểu nương tử người ta nhìn xem cũng chỉ cỡ mười mấy tuổi, hai người cũng khác nhau khá nhiều a." Hơn nữa cái hình tượng bụng bự thô tục này cũng ngươi cũng không xứng với tiểu nương tử mong manh nhà người ta, nhìn một cái liền làm cho người ta nghĩ đến một đóa hoa lài cắm bãi cứt trâu. Bất quá những lời này hắn không nhẫn tâm nói ra, sợ thương tâm huynh đệ.
"Nam nhân lớn tuổi chút thì có làm sao? Lớn tuổi mới biết thương yêu thê tử a, đám tiểu tử loắt choắt thì biết cái gì." Chung Khuê lơ đễnh nói: "Ngươi xem lão ca ta, cũng xem như gia tài bạc triệu đi, nhân phẩm cũng không đến nỗi, hơn nữa cũng không phải là loại người hay trêu hoa ghẹo nguyệt. Hậu viện nhà ta trừ hai nha đầu thông phòng thì cũng rất sạch sẽ, theo ta sẽ chẳng phải chịu chút ủy khuất nào, như vậy còn không xứng với tiểu nương tử kia sao?"
"Hơn nữa ngươi cũng biết ta không có nhi tử, chỉ có hai nữ nhi, tiểu nương tử này không phải vừa lúc có con trai sao, ta sẽ đem con trai của nàng ấy đối đãi như con trai mình, cũng sẽ bồi dưỡng nó, tương lai bất luận nàng có thể sinh cho ta nhi tử hay không, ta đều sẽ chia một phần gia nghiệp cho đứa nhỏ này, ta tự nhận là nam nhân có thể làm được như ta thật không nhiều."
Nghe lời này, Cát Đại vốn dĩ cảm thấy hai người không xứng lại dao động, dù sao Mễ tiểu nương tử dẫn theo một đứa con, nếu như là nam nhân thì như thế nào cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận đứa nhỏ này. Chung lão ca nhân phẩm vẫn tính là đoan chính, nếu hắn nói sẽ đối tốt với hài tử này, vậy đứa nhỏ này về sau chắc chắn sẽ không chịu ủy khuất.
Nếu là Mễ tiểu nương tử thật sự theo Chung lão ca, bất luận là đối với nàng hay với hài tử của chính mình cũng xem như có bảo đảm, dù sao nàng dù con trẻ nhưng đã là tiểu nương tử qua một đời chồng, mà đã là nữ nhân, sớm muộn gì cũng phải gả cho người.
Nghĩ đến đây, Cát Đại lại nuốt xuống tất cả lời khuyên bảo, hỏi: "Vậy lão ca ngươi định làm như thế nào? Ngươi và Mễ tiểu nương tử cũng không quen a, tùy tiện mở miệng như thế người ta khẳng định không thể đáp ứng nha, Mễ tiểu nương tử cũng không phải là nữ nhân thấy tiền sáng mắt, sẽ không vì ngươi có tiền mà nhìn ngươi với con mắt khác, người ta tự mình cũng có thể kiếm tiền."
Chung Khuê cười nói: "Tất nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ, ta đã nghĩ rồi, về sau ta sẽ tới nơi này ăn cơm nhiều một chút, chờ quen thuộc rồi lại tìm bà mối đến cửa nói chuyện, đến thời điểm đó dĩ nhiên là được rồi. Cát lão đệ, mấy ngày tiếp theo đây phải muốn phiền toái ngươi cùng lão ca thường xuyên đến đây ăn chút cơm uống chút rượu, thuận tiện tìm cơ hội cho ta cùng Mễ tiểu nương tử trò chuyện."
Cát Đại nghĩ lại cảm thấy biện pháp này không tồi, liền đồng ý.
Vì thế, Cát Đại cùng Chung Khuê cứ ba bốn hôm lại đi đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị ăn cơm, Chung Khuê cũng thành khách quen của quán Thật Mỹ Vị, Mễ Vị dần dần cũng quen mắt với hắn, biết hắn là làm sinh ý về lương thực, eo đeo bạc triệu, làm người cũng hào sảng, ấn tương đối với hắn cũng không tồi.
Nhưng cái ấn tượng không tồi đó lại tại một ngày của một tháng sau liền dừng lại.
Sáng sớm ngày này, đột nhiên có một bà mối trang điểm loè loẹt đến cửa, vừa vào cửa liền vung khăn lên, mùi son phấn xông vào mũi, làm Mễ Vị bị nghẹn đến lui về phía sau, còn không đợi nàng nói chuyện, bà mối liền cất giọng khanh khách nói với nàng: "Ai u, chúc mừng tiểu nương tử, đại hỉ sự a!"
Mễ Vị: "Cái gì đại hỉ sự? Vị Đại tỷ này, ngươi chắc tìm lầm người rồi."
"Không lầm, không tìm lầm, chính là ngươi." Bà mối cười tươi như một đóa hoa, "Ta nhận uỷ thác của người, đến đây muốn cầu thân với ngươi!"
"Cầu hôn?" Mễ Vị choáng váng.
"Không sai, ta là nhận uỷ thác của Chung Khuê Chung lão gia đến đây cầu thân với ngươi, Chung lão gia đối với ngươi ngưỡng mộ đã lâu, đặc biệt uỷ thác cho ta đến nói chuyện cùng ngươi, muốn cưới ngươi làm vợ."
Không cho Mễ Vị có cơ hội nói chuyện, bà mối liền liên mồm tiếp tục nói: "Tiểu nương tử, ta nói với ngươi a, đây chính là đại hỉ sự từ trên trời rớt xuống, Chung lão gia gia tài bạc triệu, vừa vặn lúc còn tráng niên, bao nhiêu tiểu nương tử muốn gả cũng gả không được nha, kết quả người ta chỉ xem trọng ngươi, thật đúng là duyên phận!"
Bà mối vừa dứt lời, đuôi mắt Mễ Vị quét qua nhìn thấy một thân ảnh màu đen chậm rãi từ phía sau đi đến, trong lòng thầm nhủ một tiếng không xong, vội vàng hô to: "Ngươi đừng nói nữa, ngươi tìm nhầm người rồi, ngươi trở về trả lời Chung lão gia một tiếng, ta không gả, ngươi mau đi đi." Nếu ngươi không đi thì người nào đó sẽ bạo phát ra thôi.
Bà mối hoàn toàn không chú ý tới Hiên Viên Tố đang dần dần đi đến, tất nhiên không chịu đi, bà ta lúc đầu cho rằng chuyện này đã nắm chắc, Mễ tiểu nương tử khẳng định sẽ hoan hoan hỉ hỉ đáp ứng, nào nghĩ đến người ta một tiếng liền cự tuyệt. Vậy không phải không xong rồi sao, bà ta đã vỗ ngực cam đoan việc hôn nhân này nhất định sẽ thành.
"Tiểu nương tử ngươi đừng có hồ đồ, đây chính là việc tốt mà có đốt đèn lồng lên cũng tìm không thấy, thân gia của Chung lão gia đó không phải là người bình thường có thể so sánh được, theo hắn về sau sẽ không dần ngươi phải tân tân khổ khổ xuất đầu lộ diện làm buôn bán a, ngươi chỉ cần ngồi ở nhà hưởng phúc thôi. Hơn nữa a, Chung lão gia mất thê hơn mười năm, trong nhà vẫn luôn trống vị trí đương gia chủ mẫu, chuyến này ngươi chính là đương gia chủ mẫu, không có ai ở trên để ép ngươi một đầu a."
"Càng trọng yếu hơn là, vong thê của Chung lão gia chỉ sinh cho hắn hai nha đầu, dưới gối Chung lão gia vẫn còn trống rỗng, chỉ cần ngươi sinh nhi tử cho hắn, vậy sau này tất cả gia nghiệp của Chung lão gia chính là của con trai ngươi, mà của con trai ngươi chẳng khác nào là của ngươi!"
"Mễ tiểu nương tử, ngươi có phải lo lắng cho con trai của ngươi hiện tại không? Ta nói với ngươi, Chung lão gia là người hảo tâm, hắn đã nói ngươi có thể mang theo con trai của ngươi gả cho hắn, hắn sẽ đối đãi với con trai của ngươi như con trai ruột của chính mình, về sau cũng sẽ cho nó một phần gia nghiệp, loại sự tình này, nam nhân nào có thể làm được chứ?"
Nếu như đối tượng đang bị khuyên bảo không phải là mình, Mễ Vị tuyệt đối muốn khen một câu bà mối này thật giỏi ăn nói, nhưng giờ phút này nàng chỉ cảm thấy mồ hôi muốn tuôn xuống, bởi vì Hiên Viên Tố đã đứng sát bên người người nàng, giờ phút này áp suất thấp trên người hắn đều sắp ngưng tụ thành thực chất, lại thấy hắn chậm rãi dùng ngón cái vuốt vuốt ngón trỏ, Mễ Vị không chút nghi ngờ một giây sau hắn liền muốn giết người.
Để tránh cho bà mối máu tươi tại chỗ, Mễ Vị trực tiếp đẩy bà mối ra ngoài, miệng mắng: "Cái gì Chung lão gia Vương lão gia, ta cũng không hứng thú, hắn có là phú khả địch quốc ta cũng không gả! Ngươi đi nhanh đi, lần sau lại đến ta sẽ lấy chổi chà đánh ngươi! Còn nữa, nói cho cái Chung lão gia kia, bảo hắn chết tâm đi, ta đã có người trong lòng.".
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
Bà mối bị nàng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đẩy ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lớn lại, dùng thân thể chặt chẽ ngăn ván cửa, hướng về phía Hiên Viên Tố đôi mắt phiếm hồng cười ha ha, "Ai nha, bà mối này đầu óc không tốt, tìm lầm người, ta sao có thể sẽ gả cho ai chứ, ha ha..."
Mặt Hiên Viên Tố không thay đổi nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lại càng ngày càng đỏ.
Mễ Vị nghĩ thầm không tốt, đây là dấu hiệu muốn nổi điên a, mỗi lần hắn tức giận đến cực điểm đều là như vậy, kế tiếp sẽ có người muốn xong đời.
Mễ Vị giống chỉ như con yến nhỏ sà vào trong lồng ngực của hắn, ôm lấy vòng eo mạnh mẽ rắn chắc của hắn, hai má cọ cọ vào lồng ngực hắn, sau đó ngửa đầu nhìn hắn, "Ai nha, người cũng đều bị ta đuổi đi rồi, chàng đừng nóng giận nha, ta cũng không đáp ứng mà."
Hiên Viên Tố cúi đầu nhìn nàng, không nói chuyện.
"Chàng không thể như vậy mà, người ta cho rằng ta là quả phụ, nên mới có ý nghĩ như vậy với ta thôi." Mễ Vị lại chu chu môi lên, không biết xấu hổ khoe khoang nói: "Dù sao dáng dấp ta cũng đẹp, lại tài giỏi, nhiều người thích ta là bình thường nha, chẳng lẽ chỉ có thể một mình chàng có ánh mắt sao? Những người khác ánh mắt cũng tốt nha, nhưng người khác toàn bộ ta đều cự tuyệt a, ta chỉ có sinh tiểu bảo bảo cho chàng thôi."
Màu đỏ trong đáy mắt Hiên Viên Tố thoáng rút đi một chút.
Mễ Vị không ngừng cố gắng, "Những người đó ta còn không nhớ được bọn họ trông như thế nào, hoàn toàn không để trong lòng. Nhưng ta dám khẳng định, bọn họ tuyệt đối không có đẹp như chàng, cũng không có tiền như chàng, càng không có quyền như chàng. Có chàng ở trước mặt rồi, những người đó cũng chỉ là gà so với hạc, ta mới nhìn không được đâu."
"Hơn nữa chàng không phải cũng có người thích chàng sao, Như Nguyệt công chúa kia đều nhiều lần tìm ta phiền toái, ta có nói gì chàng không? Ta có tức giận lên như chàng vậy sao? Còn không phải vì ta tin tưởng chàng chỉ thích ta thôi!."
Lời này vậy mà mười phần hữu dụng, màu đỏ trong mắt Hiên Viên Tố dần dần biến mất, rốt cuộc khôi phục lại bình thường, hắn ôm Mễ Vị gắt gao vào trong lòng, thanh âm mang theo chút khàn khàn, "Nàng là của một mình ta, ta thật muốn đem nàng giấu đi, giấu đến một chỗ nào chỉ có ta có thể nhìn thấy, để cho người khác không chen được mắt vào."
Mễ Vị:... Lời này sao nghe giống như có chút biến thái?
Nhưng biến thái thì biến thái đi, nàng cũng không dám nói cái gì, thật vất vả mới dỗ dành xong; đừng lại phát bệnh là được.
Nhưng ngay khi Mễ Vị triệt để thả lỏng, thì đúng là nhà dột gặp phải mưa to, ngày thứ hai vừa rạng sáng, vậy mà lại có thêm một bà mối nữa đến.
Khi bà mối bước vào cửa, Mễ Vị quả thực muốn té xỉu, hôm qua mới đến, hôm nay lại tới nữa, đây là không muốn cho nàng dễ chịu a!
Nàng đã đạp phải cái vận đen gì thế này!
Không đợi bà mối mở miệng, Mễ Vị liền vội vàng nói trước bà ta, "Hôm qua ta đã nói rất rõ ràng, sẽ không gả, ngươi đi đi, còn như vậy ta sẽ đánh ngươi đó!"
"Tiểu nương tử có hiểu lầm cái gì thì phải?" Bà mối mặt không đổi sắc cười nói: "Chẳng lẽ ngày hôm qua cũng có bà mối đến? Ai u, sao tiểu nương tử như ngươi vậy lại bán chạy thế không biết."
Mễ Vị sửng sốt, đây là tình huống gì, chẳng lẽ hôm nay và ngày hôm qua không phải là cùng một người?