Bánh cuốn hành tây?
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Mễ Vị.
Tất cả yên lặng một hồi lâu mới có người phản ứng lại, lúc này liền trừng mắt nhìn về hướng Cát Đại, "Ta nói này huynh đệ, ngươi không phải đang nói đùa chứ?"
Sau khi Cát Đại nói xong thì bản thân mình cũng sửng sờ, nhưng nghĩ lại mình cũng thật rất nhớ hương vị món bánh cuốn hành tây ở quê nhà, nhất là lúc mẫu thân làm bánh cuốn hành tây, như một dấu vết khắc sâu ở trong lòng hắn, mà người mẫu thân thường làm cho hắn bánh cuốn hành tây đã sớm ra đi, sau khi mẫu thân tạ thế hắn liền đến kinh thành, cũng vì vậy mà thật nhiều năm rồi không được hưởng lại mùi vị đó.
"Ta thật sự rất muốn ăn bánh cuốn hành tây." Cát Đại nghiêm túc nhìn về phía Mễ Vị hỏi: "Có được không bà chủ?"
Tuy rằng cái món đồ ăn ăn này có hơi kỳ hoa một chút, nhưng cũng không phải là không thể làm, nguyện vọng của khách nhân Mễ Vị tất nhiên thỏa mãn, lập tức đồng ý nói được.
Thấy nàng đồng ý, Cát Đại còn vui vẻ hơn cả vừa rồi rút trúng thăm, đột nhiên bắt đầu chờ đợi ngày mai đến nhanh một chút, sáng sớm không ăn điểm tâm để được nếm nhiều hơn hương vị trong trí nhớ kia.
Cát Đại vui vẻ, nhưng người khác lại mất hứng, ở đây đại đa số người đều biết món bánh cuốn hành tây, nhưng có rất ít người từng nếm được. Một là bởi vì ở kinh thành không quá lưu hành món này, mà ngoài ra, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là mọi người không thích cái món này chút nào, hành tây ăn chín đã không dễ ăn rồi, còn sống thì làm thế nào chứ?
"Ta nói này huynh đệ, ngươi có thể đừng bắt chước theo Chu Mậu Tài được không, thật vất vả mới rút được cái thẻ, vậy mà không thể gọi chút món ăn trân quý nào sao? Thịt kho tàu, vịt nướng, ngỗng hầm, xôi gà, ăn cái gì không được mà nhất định muốn ăn bánh cuốn hành tây?"
"Huynh đệ, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi muốn ăn bánh cuốn hành tây có thể trở về nhà tùy tiện gói ăn, mua củ hành tây với mấy cái da bánh là có thể rồi, thật đơn giản, sao phải nhất định muốn bà chủ làm cho ngươi?"
"Hành tây là thứ có thể ăn sống sao? Còn không bị cay chết a, ta vẫn chưa từng hiểu nổi tại sao mấy người Đông Bắc kia lại có thể thích ăn cái này, ta nghĩ đến thôi đã chịu không nổi."
"Ta ăn hành tây sống thử rồi, quả thực khó ăn chết, về sau không bao giờ dám ăn nữa, thứ này ăn không được đâu, tuyệt đối không thể ăn."
"Ta vốn cho là Chu Mậu Tài cũng đã rất biết hố người rồi, kết quả hiện tại đến ngươi càng hố hơn, trong đầu đều suy nghĩ cái gì đâu ấy, không thể gọi món nào bình thường được sao."
Chu Mậu Tài không hiểu sao bị lôi ra mắng ké, hắn không vui, lớn tiếng nói: "Ta hố các ngươi chỗ nào vậy? Như thế nào là gọi món không bình thường? Cả đám các ngươi lúc vừa rồi ngồi ăn đậu hủ thúi không phải cắm đầu ăn rất ngon sao? Còn có mặt mũi nói vậy?!"
Đám người mắng Chu Mậu Tài sờ sờ mũi không dám lên tiếng nữa, vừa mới bọn họ đích xác ăn đậu hũ thúi rất ngon lành nga.
Ngay cả bản thân Chu Mậu Tài cũng không thể hiểu nổi cái món bánh cuốn hành tây này sao có thể ăn được, nhưng hắn cũng là người đã từng gọi món mà bị người ta cho là không thể ăn được, tất nhiên cũng không tiện hùa theo mắng Cát Đại. Hơn nữa, hắn tin tưởng tay nghề Mễ Vị, cho dù là cái món gì nghe vào tai có ăn không ngon thế nào đi nữa, thì tin tưởng qua tay bà chủ cũng có thể biến thành mỹ vị. Cho nên Chu Mậu Tài đứng ra nhìn mọi người nói: "Các ngươi còn chưa tin tưởng tay nghề bà chủ đây nha, ta dám khẳng định bà chủ nếu làm bánh cuốn hành tây thì chắc chắn sẽ ngon. Các ngươi đừng ồn ào nữa, ngày mai lại đây nếm thử không phải biết rồi sao, đừng có hiện tại ghét bỏ người ta, đến ngày mai lại qua đây ăn ngon lành, tới lúc đó thật không còn chút mặt mũi!"
Lời này vừa ra, mọi người không khỏi nghĩ đến món ruột heo kho tàu trước kia, còn có món đậu hủ thúi mà ngày hôm qua đều bị bọn họ ghét cay ghét đắng, kết quả cuối cùng bà chủ đều dùng sự thật chứng minh, thật sự ăn rất ngon.
Vì thế, mọi người ngậm miệng, sợ hiện tại nói cho cường liệt vào, đến thời điểm bị vả mặt còn đau hơn ai hết.
Mễ Vị thấy mọi người rốt cuộc không còn ầm ĩ, cười cười, đứng ra nói: "Các vị không cần phải lo lắng, kỳ thật bánh cuốn hành tây cũng là một món mỹ vị, hương vị rất ngon, ngày mai mọi người có thể lại đây nếm thử. Mặt khác, để tránh cho có ít người thật sự ăn không được, ngày mai ngoại trừ bánh cuốn hành tây, ta lại thêm một món thịt cháy tỏi cho mọi người ăn."
Lời vừa nói ra, một số thực khách vốn dĩ còn có chút bất mãn nháy mắt liền vui vẻ, thịt cháy tỏi là một món mỹ vị hiếm có nha, cho dù không thích ăn bánh cuốn hành tây, thì vì món thịt cháy tỏi cũng phải đến ăn a.
Cuối cùng mọi người cũng hoan hỉ, cảm thấy mỹ mãn rời khỏi tiệm cơm, đa người ngoài cửa xem náo nhiệt cũng tan, sôi nổi chạy về nói với những người chung quanh nói về thực đơn ngày mai của tiệm cơm Thật Mỹ Vị.
Lý Nhị Mai vừa thu dọn bát đũa vừa hỏi Mễ Vị: "Bánh cuốn hành tây thật sự ăn ngon sao? Hành tây đó là ăn sống a, cay chết người, sao có thể ăn ngon được chứ? Chẳng lẽ bà chủ ngươi muốn xào hành tây trước mới bỏ vào à?"
Mễ Vị lắc đầu, "Tinh tuý của món bánh cuốn hành tây chính là hành tây sống mà, xào chín rồi thì sao còn có thể gọi là bánh cuốn hành tây nữa?"
"Thật sự muốn ăn hành tây sống sao? Vậy khó ăn lắm a." Lý Nhị Mai nghĩ đến cảm giác ăn hành tây sống liền không nhịn được rùng mình, tuy rằng nàng ta cũng rất muốn tin tưởng tay nghề Mễ Vị, nhưng tay nghề có tốt đến mấy cũng không thể làm hành tây sống thành món ngon đi?
Nàng ta nhịn không được nói thầm: "Hiện tại mấy khách nhân này này người sau còn kỳ quái hơn người trước, chọn món ăn đúng là làm người ta nghĩ không ra. Ngày hôm qua thì Chu Mậu Tài chọn đậu hũ thúi, hôm nay đến phiên Cát Đại chọn bánh cuốn hành tây, ngày mai có thể lại chọn ra cái món gì càng kỳ quái hơn không?"
Mễ Vị nở nụ cười ha ha, đích xác, phong thái những khách nhân tiệm cơm nàng đích xác không quá bình thường, cả đám gọi món ăn mà món nào cũng làm người ta trợn mắt há hốc mồm, cũng thật buồn cười. Hy vọng ngày mai người rút trúng thăm có thể gọi món nào đó bình thường chút đi.
Tuy rằng hương vị hành tây đối với người bình thường mà nói, đích xác không quá dễ chịu, nhưng lớp bánh cuốn bên ngoài cùng tương bên trong cũng là điểm mấu chốt, chỉ cần hai thứ này làm ăn ngon, thì hành tây cũng sẽ ngon theo, cảm giác chỉnh thể tuyệt đối ngon. Mễ Vị tuy rằng không thể đột phá được cái gì trên hành tây, nhưng lớp da bánh làm vừa thơm lại vừa mềm ngon miệng, tương càng đậm đà vừa ngọt vừa mặn, lại phối với dưa chuột xắc sợi bên trong, hương vị có hơi hơi giống với món vịt quay cuốn bánh. Tuy hành tây có hương vị hơi gay mũi, nhưng dưới sự phụ trợ của tương và da bánh cùng với dưa chuột xắc sợi, vị cay nồng của hành tâycơ hồ trở nên không đáng kể, mà cái vị cay đặc trưng kia lại càng trở nên độc đáo hơn.
Lý Nhị Mai ngay từ đầu đã cự tuyệt, cũng giống như hôm qua đã cự tuyệt món đậu hủ thúi vậy, Mễ Vị cũng không miễn cưỡng, tự mình lấy một miếng da bánh, bôi tương lên, sau đó để dưa chuột xắc sợi và sợi hành tây nhuyễn vào, rồi lấy đến trước mặt Hiên Viên Tố, cười xấu xa hỏi: "Có dám ăn hay không? Bên trong là hành tây sống í a."
Trong mắt Hiên Viên Tố nhiễm lên ý cười, nhịn không được đưa tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của nàng, "Sao lại mềm như vậy?"
Bị nựng một cái như vậy, mặt Mễ Vị nóng lên, trái tim phù phù đập mạnh một chút, nhịn không được trừng mắt nhìn hắn. Người này càng ngày càng "được một tấc lại muốn tiến một thước", gần nhất luôn luôn đột nhiên nắm tay nàng, bóp bóp mặt nàng còn xoa xoa tóc của nàng, làm người ta cũng rất ngại.
Cái nhìn này không có uy lực gì, càng như có chút nũng nịu, ý cười trong mắt Hiên Viên Tố càng sâu, thái độ của nàng càng ngày càng mềm mại hơn, hắn tất nhiên càng muốn tiến tới, trước mặt nữ nhân yêu thương trong lòng thì còn nói gì quân tử? Trời biết hắn hiện tại rất muốn mỗi tối đều đem nàng đặt ở dưới thân, tùy ý trìu mến ôm nhau ngủ.
Ánh mắt hắn càng ngày càng sâu, Mễ Vị không thể không nhăn mặt nói "Mở miệng!"
Hiên Viên Tố nghe lời mở miệng, Mễ Vị đem bánh cuốn hành tây lập tức nhét vào trong miệng hắn, để hắn không ăn cũng phải ăn.
Hiên Viên Tố chậm rãi nhai, cũng không có chút thay đổi thái độ gì khi ăn trúng hành tây sống, ngược lại còn gật đầu, bình luận: "Mùi vị không tệ."
Tiếu Tiếu đứng ở một bên kêu lên ô ô như đáp lời, đuôi nhỏ cứ không ngừng vẫy vẫy, ngước đầu lên nhìn bánh cuốn hành tây trong tay Hiên Viên Tố, biểu tình khát vọng.
Hiên Viên Tố nhìn nó một chút, bất vi sở động, tiếp tục ăn của mình.
Tiếu Tiếu nóng nảy, đầu nhỏ liền cọ cọ vào chân hắn, nước mắt rưng rưng ngửa đầu nhìn hắn, miệng ô ô ô làm nũng. Đáng tiếc, đối tượng nó làm nũng không phải người hay mềm lòng, mà là một kẻ lãnh khốc vô tình tâm ngoan thủ lạt, hoàn toàn miễn dịch đối với trò làm nũng của nó.
Tiếu Tiếu làm nũng bán manh một lúc lâu đều không được đồ ăn ngon, rốt cuộc nhận rõ bộ mặt chân thật của nam chủ nhân, quay đầu chạy đến bên chân Mễ Vị, đầu nhỏ bắt đầu cọ cọ vào bên chân nàng, đổi đối tượng làm nũng muốn ăn.
"Ngươi nha, chết thèm nha! Cái bánh kia không thích hợp ngươi ăn đâu." Mễ Vị sờ sờ đầu của nó, dỗ dành: "Ngươi ngoan nha, lát ta làm món thịt cho ngươi ăn."
Tiếu Tiếu tựa hồ nghe cũng hiểu, lập tức ngoan ngoãn ngồi ổn tại chỗ, ngước đầu nhìn Mễ Vị.
Mễ Vị không có sức miễn dịch đối với bộ dáng thế này của nó, lại liền làm cho nó một phần thịt xào không muối cho nó ăn.
Lý Nhị Mai thấy Hiên Viên Tố nói mùi vị không tệ, Tiếu Tiếu cũng nháo muốn ăn, quyết tâm kiên quyết không ăn lại dao động, sau một lúc lâu vui vẻ chạy tới, ngượng ngùng nhìn Mễ Vị nói: "Bà chủ,hay là, ngươi làm cho ta một cái nếm thử với?"
Mễ Vị sớm đoán được nàng ta sẽ chịu không nổi hấp dẫn, nhanh nhẹn làm cho nàng ta một cái. Lý Nhị Mai đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, không ngửi được bất kỳ hương vị gay mũi nào, ngược lại chỉ có mùi bột ngô thơm nhẹ cùng mùi tương đậm đà đặc biệt mê người, vì thế mở miệng thử thăm dò cắn một miếng, lập tức nếm được vị thơm nồng của da bánh, mùi mạn ngọt lại đậm đà của tương bên trong và cảm giác giòn mọng nước của dưa chuột xắc sợi, đương nhiên còn có vị cay đặc trưng của hành tây, nhưng cảm giác vị cay đâm xộc vào trong mũi miệng vốn dĩ cho rằng sẽ xuất hiện lại không thấy đâu, ngược lại ăn ngon ngoài ý muốn, ngọt mà có chút giòn, trong giòn lại có chút cay, mà một chút vị cay này ngược lại càng tăng thêm vị giác tại khoang miệng, làm cho người ta càng ăn càng thấy ngon.
"Bà chủ, ngươi quả nhiên làm cái gì cũng ăn ngon, về sau ta không bao giờ nghi ngờ ngươi làm cái gì mà không ngon nữa đâu." Lý Nhị Mai cười hắc hắc nói.
Mễ Vị nói: "Vậy sau này đừng có dựa vào ấn tượng vốn có để đi phán đoán xem món ăn nào có ngon hay không nhé, có những thứ nhìn có vẻ không ngon, ngửi cũng cảm thấy không ngon, nhưng ăn vào lại rất ngon đó."
Lý Nhị Mai thụ giáo gật đầu, "Ông bà xưa có nói nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nào biết đồ ăn cũng không thể nhìn tướng mạo nha."
————
Khách của tiệm Thật Mỹ Vị đã đến cửa, người đầu tiên đến không phải Chu Mậu Tài, mà là Cát Đại đã gọi món bánh cuốn hành tây, Mễ Vị làm cho hắn hai cái bánh cuốn hành tây, lại làm một đĩa thịt cháy tỏi. Cát Đại lại không nhìn cái đĩa thịt cháy tỏi rõ ràng càng ngon miệng hơn, ánh mắt vẫn luôn đặt vào trong đĩa bánh cuốn hành tây, nhìn một chút hốc mắt liền đỏ, không khỏi nghĩ tới mẫu thân của nhiều năm trước đây. Khi đó nhà đông anh em, lại nghèo, ăn cũng ăn không đủ no, mỗi lần ăn được bánh cuốn hành tây đều là thời khắc hắn hạnh phúc nhất. Lúc đó cảm thấy đây là món đồ ăn ngon nhất trên đời này, tuy rằng hiện tại có tiền, món ngon vật lạ cũng nhiều, nhưng bánh cuốn hành tây vẫn là món ăn ngon nhất ở trong lòng hắn.
Hắn cầm lấy một cái, cắn vào, nhịn không được đỏ mắt, nở nụ cười.
Trương Hóa Lang cũng là người xa xứ, cho nên khi Lý Nhị Mai nhìn thấy Cát Đại như vậy, liền nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên khi Trương Hóa Lang tới ăn, cũng lệ nóng doanh tròng như vậy, không khỏi hỏi: "Thế nào, có giống hương vị ở quê nhà của ngươi không?"
Cát Đại lắc đầu lại gật đầu, "Bộ dáng thì giống nhau, nhưng hương vị bà chủ làm ra thì ngon hơn nương ta làm rất nhiều. Bất luận nói như thế nào vẫn cám ơn bà chủ lắm, ta đã nhiều năm như vậy chưa từng ăn món này, hôm nay cuối cùng cũng được nếm lại hương vị quên nhà."
Lý Nhị Mai khuyên nhủ: "Không có việc gì, có thời gian có thể trở về thăm mà, ngươi làm buôn bán vào Nam ra Bắc, về quê hương một chuyến cũng rất dễ dàng."
Cát Đại lại cười khổ lắc đầu, nói trở về thì nói dễ hơn là làm, quê hương của hắn hiện tại a, không dễ dàng trở về được, cũng không thể trở về.
Tiếp tục sau Cát Đại, lại có thực khách khác lục tục tiến vào, trên cơ bản đều là vì món thịt cháy tỏi của Mễ Vị mà đến, mỗi người gọi một phần thịt cháy tỏi với đậu phộng da cá là có thể uống với chút ít rượu, cũng không ai dám gọi bánh cuốn hành tây, cuối cùng vẫn là Chu Mậu Tài dẫn đầu gọi thử một phần, nếm xong liền khen không dứt miệng, những người khác mới theo nếm thử.
Lúc này, ngoài cửa có một nam một nữ cộng thêm một hài tử cùng nhau đi vào, như là một nhà ba người, cả nhà ăn mặc không tồi,, nhưng hình như là lần đầu tiên tới, vừa tiến đến liền tìm Lý Nhị Mai hỏi thực đơn gọi món ăn, hiển nhiên không biết tình huống của tiệm cơm Thật Mỹ Vị.
Chờ Lý Nhị Mai nói với bọn họ tình huống xong, nghe vậy mà có bánh cuốn hành tây, ánh mắt nhất thời sáng lên, nam nhân khẩn cấp nói: "Mau mau, cho một nhà ba người chúng ta mỗi người một phần bánh cuốn hành tây, chúng ta thích ăn cái này, không nghĩ đến tại kinh thành còn có thể ăn được."
Lý Nhị Mai ngược lại cũng kinh ngạc, không nghĩ tới ngoại trừ Cát Đại vẫn còn có người nhắc tới món bánh cuốn hành tây lại kích động như vậy.
Chờ đồ ăn được bưng lên, ba người này cũng giống như Cát Đại, không đặt lực chú ý tới món thịt cháy tỏi, ngược lại trước tiên liền cầm bánh cuốn hành tây lên bắt đầu ngấu nghiến. Ăn một lúc, hai vợ chồng vậy mà cũng như Cát Đại, đỏ mắt, nam tử cảm khái nói: "Ăn ngon thật, còn ngon hơn cả ở chỗ chúng ta, ta còn tưởng rằng sau khi rời khỏi quê hương sẽ không bao giờ được ăn nữa chứ."
Phụ nhân thở dài gật đầu, "Đúng đó, ta đã lâu lắm chưa ăn, thật ngon, ăn cảm giác như được về nhà rồi ấy."
Lý Nhị Mai lúc này mới biết vì sao một nhà ba người này lại thích thú đến như thế, hoá ra cũng là người Đông Bắc trôi đạt đến đây, nói không chừng còn là đồng hương với Cát Đại nha.
Một nhà ba người sau khi ăn xong thì vô cùng hài lòng, lúc sắp đi còn đặt hai phần bánh cuốn hành tây chuẩn bị mang về nhà ăn, sau đó trả tiền cơm cho Lý Nhị Mai xong liền muốn đi, Lý Nhị Mai vội vàng gọi bọn họ lại, nói với bọn họ về chuyện rút thăm của tiệm cơm.
Hai vợ chồng vừa nghe việc này cũng liền hứng thú, nam nhân nói: "Đây là lần đầu tiên nghe được chuyện thú vị như vậy, chúng ta ở lại thử xem đi, nói không chừng vận may đến thì sao."
Phụ nhân gật đầu, "Chúng ta để Bảo Nhi rút, Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, vận khí tốt lắm."
Bảo Nhi là con của bọn họ, nghe nói muốn cho mình rút thăm, lập tức xoa xoa hai bàn tay nhỏ vào y phục của mình, ngồi nghiêm chỉnh lên, chờ bắt đầu rút thăm. Truyện mới cập nhật
Lý Nhị Mai lấy ống thẻ cho người thứ nhất bắt đầu rút, vẫn luôn rút đến người thứ 36 đều không rút trung, thẳng đến đi đến người thứ 37, cũng chính là một nhà ba người Bảo Nhi thì tiểu gia hỏa này trịnh trọng xoa xoa tay tay, sau đó cẩn thận từng li từng tí rút ra một thăm trong ống thẻ chỉ còn dư lại mười bốn xiên tre, nhắm mắt lại không dám nhìn, chỉ dám đưa cho cha mẹ nhìn.
Cha Bảo Nhi biết chữ, cầm lên vừa thấy, trên thẻ là một hàng chữ đỏ, chính là "Chúc mừng ngươi trúng thưởng."
Cha Bảo Nhi không rõ đây có ý gì, đưa cho Lý Nhị Mai nhìn, Lý Nhị Mai vừa thấy liền nở nụ cười, nói: "Chúc mừng nha, Bảo nhi nhà các ngươi quả nhiên vận khí tốt, vậy mà rút liền trúng ngay, hôm nay các ngươi có thể gọi món, ngày mai đến ăn, toàn bộ miễn phí."
"Thật sự sao?" Cha mẹ Bảo Nhi mừng rỡ, ôm lấy Bảo Nhi hôn hôn mấy ngụm, khen nói: "Ôi bảo bối, vận may thật không tệ!"
Bảo Nhi bị khen đến vui vẻ hẳn ra.
Người chung quanh và người ngoài cửa xem náo nhiệt đều nôn nóng, sôi nổi mở miệng thúc giục cả nhà bọn họ gọi món nhanh lên.
Nương Bảo Nhi nói: "Phụ thân nó, ngươi gọi đi."
Cha Bảo Nhi suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta muốn ăn sủi cảo, đậu hũ cuốn khô, thịt heo hầm miến, gà hầm nấm, bao nhiêu đấy có được không."
Lý Nhị Mai nhanh chóng nhớ kỹ.
"Ực——" người chung quanh nghe được hắn gọi đồ ăn, cũng không khỏi tự chủ nuốt nước miếng, được quá đi chứ, đây đều là món chuẩn rồi, nghe liền ăn ngon.
Một thực khách khác nói: "Thật hiếm khi nha, rốt cuộc cũng có người gọi chút món ăn bình thường rồi, ha ha ha, chúng ta ngày mai có lộc ăn."
Người còn lại nói: "Ngày mai ta phải dẫn người nhà cùng đi nếm thử mới được, không phải ngày nào cũng được đồ ăn phong phú như thế a."
"Cùng nhau đi, cùng nhau, ngày mai ta cũng dẫn người nhà ta đến ăn, thịt heo hầm miến và gà hầm nấm là khi nào ăn Tết mới có thể ăn a."
Bọn người đi rồi, Lý Nhị Mai đi vào phòng bếp thuật lại các món ăn mà một nhà ba người Bảo Nhi kia gọi cho Mễ Vị, Mễ Vị vừa nghe, không khỏi nói: "Những món ăn này hình như đều là món nổi tiếng của vùng Đông Bắc nhỉ."
Lý Nhị Mai nói: "Cả nhà này hình như cũng là từ Đông Bắc đến."
"Trách không được. Nhưng mà..." Mễ Vị lại cảm giác kỳ quái, "Sao gần đây có nhiều người Đông Bắc đến đây quá nhỉ? Ta thấy không ít thực khách lạ mặt đều là từ bên đó đến."
Nói đến đây Lý Nhị Mai gật đầu, "Đúng rồi còn gì, trong con hẻm chúng ta gần đây cũng có nhiều khách ở phương xa qua lại, đều là từ bên đó đến, còn có không ít người trực tiếp mua sân viện dừng chân ở trong này luôn đâu."
Mễ Vị cảm giác có chút không đúng; "Chuyện gì xảy ra? Là bên đó xảy ra chuyện gì sao?"
Lý Nhị Mai lắc đầu, nàng ta cũng không biết.
Mễ Vị không khỏi quay đầu nhìn Hiên Viên Tố ngồi ở một bên, "Chàng biết có chuyện gì không? Gần đây hình như đột nhiên xuất hiện rất nhiều người Đông Bắc dời đến đây nhỉ."
Hiên Viên Tố buông binh thư trong tay ra, trên mặt nghiêm túc hơn một chút, "Liêu quân xâm lấn, đã đoạt được mười ba thành của Đông Bắc."
Mễ Vị: "Rất nghiêm trọng?"
Hiên Viên Tố gật đầu, "Dân chúng trôi giạt khấp nơi, lòng người bàng hoàng, người có tiền có bang phái đều vội vàng dời đi." Về phần ai không có tiền, chỉ có thể hoảng sợ sống qua ngày.
Mễ Vị sửng sốt, trước mắt nàng là cảnh phồn hoa thịnh thế, chỉ toàn tiếp xúc với quốc thái dân an, chiến loạn tựa hồ cách nàng rất xa, đột nhiên nghe được tin tức này đều có cảm giác như nghe kể chuyện xưa ấy, sau một lúc lâu mới nói: "Nói như vậy, những người đó vì tránh né chiến loạn mới di cư từ Đông Bắc tới đây?"
Hiên Viên Tố gật đầu, ánh mắt nặng nề nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.
"Vậy chàng..." Mễ Vị đột nhiên nghĩ đến hắn cũng là tướng quân của Đại Ngụy, lòng nháy mắt rối loạn một cái, muốn nói gì đó lại không nói ra miệng.
Lý Nhị Mai nhìn ra hai người có lời muốn nói, thức thời tìm lý do rời đi, chỉ để lại hai người Mễ Vị cùng Hiên Viên Tố.
Hiên Viên Tố nhìn Mễ Vị, chậm rãi mở rộng vòng tay về phía nàng, "Lại đây."
Nếu như là bình thường, Mễ Vị tuyệt đối không để ý hắn, nhưng lúc này lòng nàng đã loạn, không tự chủ được đi về hướng hắn, bị hắn ôm lấy kéo vào ngồi ở trên đùi, rồi ôm chặt vào trong ngực.
"Có phải muốn nói với ta cái gì hay không?" Hiên Viên Tố kề vào bên tai nàng, nhỏ nhẹ hỏi.
Mễ Vị mím môi, do dự hỏi: "Ta muốn hỏi, chàng, chàng có phải sẽ đi đánh giặc hay không?"
Ánh mắt Hiên Viên Tố thật sâu, không nói chuyện, không nói chuyện chẳng khác nào là một loại ngầm thừa nhận.
Mễ Vị nhìn chằm chằm hắn, đầu óc đột nhiên trống rỗng một chút.
Hiên Viên Tố thấy nàng bị dọa, trấn an hôn hôn lên trán nàng, "Đừng sợ, hiện tại còn chưa nhận được ý chỉ, có thể hoàng thượng sẽ không phái ta đi."
Mễ Vị gật gật đầu, trong lòng vẫn không yên ổn.