Ăn xong sủi cảo, Hiên Viên Tố uống ly trà liền đi, không phải hắn không muốn ở lại chỗ này, mà là hôm nay sẽ có không ít con cháu chi thứ Hiên Viên gia cùng với môn khách thuôc thần tiến đến bái kiến, hắn hôn mê 5 năm, khi đó Hiên Viên gia đóng cửa từ chối tiếp khách, làm cho lòng người bàng hoàng, hiện tại hắn rốt cuộc đã tỉnh lại, những người khác tất nhiên muốn đến bái kiến, chỉ có tận mắt thấy được gia chủ đương nhiệm của Hiên Viên gia tỉnh lại, tâm bọn họ mới có thể yên ổn.
Cho nên Hiên Viên Tố bất luận thế nào cũng không thể vắng mặt.
Hiên Viên Tố đi rồi, Mễ Vị thu dọn mọi thứ xuống bếp, sau đó liền cầm thoại bản lên đọc tiếp tục giết thời gian, thật sự nhàn nhã thoải mái. Kiếp trước vì sinh tồn vẫn liên tục bận rộn, đợi đến khi công thành danh toại thì vẫn tiếp tục cực kỳ mệt mỏi vì sự nghiệp như cũ, thật vất vả mới bồi dưỡng xong đồ đệ để chuẩn bị lui cư về sau, nghỉ ngơi thật tốt, nhưng đến lúc đó lại đi đời nhà ma xuyên đến dị thế, cái kiếp sống cá mặn nàng ao ước ở kiếp trước mãi mà chưa thực hiện được.
May mà giờ phút này cuối cùng cũng được nằm ườn ra làm cá mặn rồi, nếu ngày nào cũng được vậy thì thật vui sướng a.
Cứ như vậy, Mễ Vị mỗi ngày ngủ đến khi mặt trời lên thẳng đọt cây, đói thì ăn, ăn xong liền nằm, nằm xong lại ăn, ăn xong liền ngủ, trừ phi tiêu phí chút tinh lực chiêu đãi Hiên Viên tố mỗi ngày đều lại đây ăn chực, quả nhiên là thoải mái, quả thực hạnh phúc vô tư như đời một con heo vậy, cho nên trên mặt cũng bắt đầu thêm chút thịt, càng có khí sắc hơn so với trước, ngược lại càng đẹp mắt.
Ngược lại là Hiên Viên Tố, mỗi ngày ăn nhiều như vậy, đều sắp ăn hết thực phẩm dự trữ của Mễ Vị rồi, nhưng bộ dạng hắn vẫn một chút đều không thay đổi, không thấy có thêm chút thịt nào, thật làm cho Mễ Vị nghi hoặc người này ăn đồ ăn xong đều giấu đi đâu vậy.
Cứ liên tục sống kiếp cá mặn như thế hơn mười ngày, Mễ Vị cảm giác tay chân còn có eo của mình đều sắp cứng lại hết rồi, nếu tiếp tục không hoạt động nhúc nhích chắc có thể sắp liệt luôn đến nơi, cho nên quyết định phải năng động lên một chút. Vừa hay cũng sắp đến Tết nguyên tiêu, mỗi năm một lần, vào ban đêm của Tết nguyên tiêu sẽ có hội đèn lồng hết sức náo nhiệt, liền tính toán muốn đi hội đèn lồng bày một cái quầy buôn bán cho vui, một là kiêm tiền, hai là ngắm cảnh.
Lễ hội đèn lồng hàng năm, đối với dân chúng mà nói, chính là một ngày hội náo nhiệt nhất, ngày này buổi tối sẽ là ngày duy nhất trong cả năm không có giờ giới nghiêm ban đêm, toàn thành đèn đuốc sáng trưng trắng đêm, các tiểu thương bán hàng rong có thể buôn bán cả đêm, mà các lão bách tính cũng có thể ở bên ngoài vui chơi cả đêm, có thể nói là toàn thành đều vui vẻ không thôi.
Cho nên trừ hội chùa, ngày này cũng là ngày mà các tiểu thương yêu thích nhất, bởi vì vào ngày này, buổi tối thế nào cũng có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.
Buổi tối thời tiết thật lạnh, tất nhiên cần bán đồ ăn nóng ấm bụng, tốt nhất là đi bán món nào vừa nóng hổi lại thuận tiện, cho nên Mễ Vị liền định làm lẩu Oden đi bán, cái thời tiết này vừa ăn lẩu Oden vừa ngắm hoa đèn, quả thực sung sướng vô cùng.
Nghĩ xong sẽ bán cái gì, Mễ Vị liền vẽ một cái nồi chuyên dụng bán lẩu Oden giao cho Khâu Đại tạo ra, Khâu Đại trước Tết nguyên tiêu một ngày đã làm xong đưa đến cho Mễ Vị, bộ dáng không khác với Mễ Vị yêu cầu chút nào, nồi chỉnh thể hình chữ nhật, bên trong lại ngăn thành một đống ô hình vuông nhỏ, tổng cộng có mười hai ngăn, bên trong mỗi ngăn có thể nấu những món đồ ăn khác biệt. Mà làm Oden cũng rất đơn giản, chỉ cần chế biến sẵn nước súp Oden, sau đó chuẩn bị mấy xiên đồ ăn, rồi lại bỏ vào trong canh nấu chín, các khách nhân thích ăn cái nào thì tự mình lựa chọn là xong, tuyệt không phiền toái.
Mễ Vị vốn định kêu lên Lý Nhị Mai cùng nàng đi bày quán, nhưng Hiên Viên Tố lại ngăn nàng lại, lý do là: "Tết nguyên tiêu có hoa đăng, Lý Nhị Mai cùng Trương Hóa Lang khẳng định sẽ đi ra ngoài dạo hội đèn lồng, cùng nhau ngắm hoa đăng, nàng quấy rầy tình nhân người ta ước hẹn thì không tốt lắm."
Lời này nếu như người khác nói Mễ Vị tuyệt đối tin tưởng, nhưng lại nói ra từ trong miệng Hiên Viên Tố, nàng một chữ cũng không tin, bởi vì lời này nói ra từ trong miệng hắn thật quá mức không thích hợp. Hiên Viên Tố vốn là người rất lạnh lùng với tất cả những người không liên quan, ngay cả lướt mắt một cái cũng lười cho người khác, cho dù có là Lý Nhị Mai mỗi ngày đi theo nàng giúp đỡ đi nữa, hắn cũng rất ít khi nói chuyện với Lý Nhị Mai, tổng cộng trước giờ cũng chưa vượt quá năm câu, Lý Nhị Mai đến bây giờ nhìn thấy hắn đều rụt rè nhút nhát, càng miễn bàn đến Trương Hóa Lang. Cho nên hắn tuyệt đối không có khả năng nghĩ cho hai người này, lo lắng quấy rầy tình nhân người ta hẹn hò cái gì, không có đâu nha.
Mễ Vị liếc xéo hắn, "Ta không gọi Nhị Mai đi cùng ta, vậy ai giúp ta nha?"
Hiên Viên Tố nói: "Ngày mai ta không có việc gì, ta theo giúp nàng là được."
Biết ngay là người này có mục đích mà, nhưng cái mục đích này lại làm cho Mễ Vị nhịn không được muốn cười, trong lòng chợt ngọt ngào, cũng không vạch trần hắn, gật gật đầu nói: "Vậy thì đi, nhưng chàng phải nghe ta chỉ huy."
Hiên Viên Tố nói theo giúp thì đúng là theo giúp, hắn xắn lên tay áo liền bắt đầu làm, giúp Mễ Vị chuốt que tre, sau đó rửa rau, xâu đồ ăn, tuy rằng động tác xa lạ, nhưng rất nghiêm túc, rất có kiên nhẫn. Ở nơi này, ngay cả dân chúng bình thường cũng hiếm có nam nhân nguyện ý xuống bếp làm chuyện nhà, Hiên Viên Tố là nam nhân tay cầm quyền cao đứng trên đỉnh như vậy, lại nguyện ý ngồi trong căn phòng bếp nho nhỏ mà được cho là chỉ có nữ nhân mới có thể xuống để giúp nàng, điều này làm cho trong lòng Mễ Vị mềm nhũng ra.
Mễ Vị nào biết, trong hai mươi mấy năm đời người của Hiên Viên Tố, trước khi gặp nàng, hắn cũng giống như vô số nam nhân trong thiên hạ, cảm thấy quân tử phải tránh xa nhà bếp, cảm thấy chuyện trong phòng bếp thì phải do nữ nhân làm, ngay cả phòng bếp hắn còn chưa bao giờ bước vào, nhưng sau khi gặp được nàng, lại đột nhiên cảm thấy cùng nàng làm mấy chuyện tủn mủn này cũng không có gì không tốt.
Nếu như bị đám thuộc hạ của hắn hay thậm chí là lão tướng quân phu nhân cùng quận chúa Như Ý nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của hắn, cam đoan tròng mắt cũng rơi xuống.
Mễ Vị tổng cộng làm mười hai loại xâu đồ ăn, chia ra là: khoai tây, măng khô, đậu hủ, đậu hủ rán, cải bắp, ngó sen, huyết vịt, bánh trôi thịt heo, cá viên, nấm hương, thịt viên, xúc xích. Làm xong thì bỏ vào trong canh nấu chín, sau khi thấm hoàn toàn nước súp vào thì xâu đồ ăn nào cũng tỏa mùi thơm ngon và đậm đà, một ngụm cắn đi xuống, nguyên liệu nấu ăn cùng nước súp hào lẫn vào nhau, làm người ta vô cùng thưởng thức.
Sau khi sắp xếp chuẩn bị xong, mắt thấy trời sắp tối, Mễ Vị cùng Hiên Viên Tố mang theo đồ vật đi ra đường Huyền Vũ, con đường này là đường cái rộng lớn và náo nhiệt nhất trong toàn kinh thành, các bạn hàng giành nhua muốn bể đầu sứt trán để bày quán ở bên này.
Chờ đến khi bọn hắn đến, trời đã tối đen, trên đường đèn lồng toàn bộ sáng lên, cả con đường đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa các tiểu thương bán hoa đăng đã bày ra đủ loại hoa đăng ở phía trước, quả thực xa hoa lộng lẫy, đặc biệt đẹp mắt.
Lộng lẫy như vậy, thật sự còn náo nhiệt hơn so với phố ẩm thực ở hiện đại.
Nhưng rất nhanh Mễ Vị liền phát hiện có gì đó không được bình thường, có rất nhiều cô nương đều vô tình hay cố ý nhìn qua bên này bọn họ, còn xấu hổ cười cười, loại tình huống này tất nhiên không thể nào là vì nàng, mà ngoại trừ nàng, cũng chỉ có mỗi Hiên Viên Tố bên cạnh nàng.
Mễ Vị quay đầu nhìn nhìn khuôn mặt sắc cạnh như dao gọt của Hiên Viên Tố, vốn khuôn mặt đã dễ nhìn, dưới ngọn đèn chiếu xuống càng ôn hòa hơn nhiều so với bình thường, càng đẹp mắt, không khỏi âm thầm sách một tiếng, nghĩ thầm tên àny thật đúng là quá hấp dẫn người, trách không được các cô nương đều lén nhìn hắn, nếu nhưng ra đường làm buôn bán, phỏng chừng các cô nương nhìn thấy hắn cũng không muốn đi.
Nhưng mà, nàng cũng không cần dựa vào sắc đẹp để hấp dẫn khách nhân.
Vừa vặn bên cạnh có cái sạp bán khăn che mặt, Mễ Vị không nói hai lời bỏ tiền mua một cái nón có rèm, trực tiếp chụp nón lên trên đầu hắn, rốt cuộc cũng che được mặt hắn.
Hiên Viên Tố tất nhiên không để ý đến ánh mắt người chung quanh nhìn hắn, cho nên cũng không biết tại sao Mễ Vị phải đội nón lên cho mình, hắn đẩy màn che ra, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
Mễ Vị tất nhiên khó mà nói là không muốn để các cô nương nhìn hắn, thò tay kéo màn che trước mặt hắn xuống, tùy ý cho cái lý do, "Hôm nay khó mà không có người nhận ra chàng, nếu như nhìn thấy chàng đường đường là Đại Tư Mã lại đi bày quán ở bên đường, rất mất mặt a. Vẫn nên che lại đi."
Hiên Viên Tố lại thản nhiên nói: "Không mất mặt, không cần che."
Mễ Vị tằng hắng một chút, nhìn phong cảnh phía xa nói: "Nhưng ta muốn chàng che."
Bàn tay Hiên Viên Tố vốn dĩ muốn giơ lên lấy cái nón có rèm xuống liền lại từ từ buông xuống, cuối cùng vẫn không lấy xuống.
Mễ Vị âm thầm cười một tiếng, lúc này mới có tâm tư đi tìm quầy hàng. Rất nhiều bán hàng rong lúc xế chiều đã đến chiếm chỗ, mấy vị trí đặc biệt tốt đã có người hết rồi, hơn nữa, hai bên đường trên cơ bản đều bị chiếm hết, rất khó tìm được còn chỗ nào dư thừa, Mễ Vị một đường tìm kiếm, rốt cuộc tìm được một chỗ tương đối hẻo lánh ở phía trước một bố trang (Editor: cửa hàng bán vải), chẳng qua chủ tiệm bố trang cũng đang bày hàng ra bán bên ngoài, cho nên phần mặt tiền rộng đến có thể bày được hai sạp hàng đều bị chiếm hết. Mình không thân chẳng quen, người ta không nhất định nguyện ý nhường cho Mễ Vị bày quán ở một bên.
Chủ tiệm bố trang là một phụ nhân không đến 30, 40 tuổi, nhìn ra Mễ Vị có ý định muốn bày quán, cũng không nói đáp ứng hay không, chỉ là nhìn nhìn xe đẩy trong tay nàng, bởi vì có nắp đậy cho nên nhìn không thấy bên trong là cái gì, không khỏi tò mò hỏi: "Ngươi đang chuẩn bị bán cái gì vậy?"
Mễ Vị trả lời: "Bán đồ ăn, lẩu Oden."
"Oden?" Bà chủ bố trang chưa bao giờ nghe nói đến món ăn nào tên như vậy, càng thêm tò mò, "Oden là cái gì? Sao ta chưa bao giờ nghe qua?."
Nhìn thấy bà ta cảm thấy hứng thú, Mễ Vị dứt khoát giở nắp thiết đậy bên trên lên, cho bà ta nhìn vào nồi lẩu Oden ở bên trong, cũng giới thiệu: "Đây chính là Oden, tổng cộng có mười hai loại, muốn ăn gì thì cứ tự chọn."
Nắp đậy vừa mở ra, một mùi hương thơm nồng hấp dẫn đến chảy nước miếng liền nghênh diện đánh tới, làm cho người ta theo bản năng hít vào mùi thơm này, bà chủ bố trang cũng không ngoại lệ, bị mùi hương này hấp dẫn, đột nhiên liền đặc biệt muốn ăn, liền hỏi: "Có thể bán trước cho ta hai xâu nếm thử hay không?"
Mễ Vị tất nhiên không có ý kiến, để cho bà tự chọn.
Bà chủ bố trang chọn một xâu đậu hũ cùng một xâu thịt viên, xong liềncầm lấy ăn, một ngụm cắn xuống liền thấy đầy miệng nước canh thơm ngọt, phối hợp với mùi hương đặc trưng của thịt viên và đậu hủ, vừa giòn vừa mềm, tư vị tuyệt vời, lại còn ấm áp chảy vào trong dạ dày, nuốt xuống một ngụm liền thoải mái cực kỳ.
Mắt bà chủ bố trang liền sáng lên, hai ba ngụm đã ăn hết cả hai chuỗi, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, sau đó nhanh nhẹn dời dời sạp nhà mình xích qua một bên, nhiệt tình nói: "Lại đây, lại đây đi, ngươi cứ bày sạp bên cạnh ta đi, dù sao một mình ta cũng không cần chiếm lớn vị trí như vậy."
Không nghĩ đến cái món Oden này của mình vậy mà nhường giúp mình kiếm được chỗ bày hàng, Mễ Vị buồn cười nhưng cũng không cự tuyệt, nói lời cảm tạ xong cũng thu tiền hai xâu Oden ban nãy của bà chủ bố trang, ngược lại còn cho bà ta thêm hai xâu nữa, xem như cảm tạ bà ta nhường chỗ cho mình bày hàng.
Bà chủ bố trang họ Tôn, người ta gọi là Tôn đại nương tử, là một người lão luyện sảng khoái, cũng không khách khí gì với Mễ Vị, thấy Mễ Vị không mang tới cái gì để ngồi, liền đi vào trong tiệm lấy ra hai cái ghế con cho Mễ Vị cùng Hiên Viên Tố ngồi.
Mễ Vị lại cảm tạ lần nữa.
Tôn đại nương tử cười nói: "Ngươi khẳng định là lần đầu tiên tới bày quán đúng không, không biết phải đến sớm chút giành chỗ thì thôi đi, ngay cả ghế ngồi cũng không biết mang theo, nếu như cố gắng đứng cả một đêm, chân cũng tê cứng luôn. Mang theo ghế để lỡ0 như không có khách nhân còn ngồi nghỉ chút."
Mễ Vị cũng cười nói: "Tôn nương tử, ngươi nói thật đúng, ta đích xác là lần đầu tiên tới, cũng không biết phải đem theo ghế để ngồi, may mắn gặp được ngươi hảo tâm, còn cho ta vị trí bày quán.
Tôn đại nương cũng lời ngay nói thật: "Bởi vì ngươi làm đồ ăn ăn quá ngon đi, chỉ bằng thủ nghệ của ngươi, đêm nay sinh ý tuyệt đối tốt; ta không chỉ có thể ngồi cạnh bên sạp ngươi nghe mùi, đến thời điểm đó không chừng cũng được khách nhân để ý, bán thêm chút hà bao khăn vải thì sao."
Mễ Vị nở nụ cười ha ha, hai người còn chưa hàn huyên được hai câu, trước quầy hàng liền có một đôi cha con đến, phụ thân đại khái sắp ba mươi tuổi, nhi tử dáng vẻ chỉ mới khoảng năm sau tuổi.
Nam hài tử dùng sức ngửi mũi, chỉ vào sạp Mễ Vị kinh hỉ nói: "Cha, mùi hương là là từ trong cái hộp sắt này truyền đến này, chính là sạp này rồi!"
Nam nhân bị nhi tử nhà mình kéo chạy một đường, thở hổn hển, câu được câu không hỏi: "Ngươi xác định, thật, thật là sạp này? Không sai a?"
Đôi mắt tiểu nam hài tỏa sáng nhìn chằm chằm nồi lẩu Oden trước sạp Mễ Vị, phù phù phù phù gật đầu, "Chính là cái này! Cha mua nhanh lên!"
Hóa ra, khoảng một chén trà trước, hai cha con đang chọn lựa hoa đăng trong một sạp bán hàng ở ven đường, đang lựa lựa chọn chọn, trong không khí đột nhiên truyền đến một mùi hương, tiểu nam hài ngửi được này mùi hương này xong, hoa đăng tâm tâm niệm niệm nháy mắt bị vứt ra sau đầu, lập tức liền xông ra ngoài, miệng càm ràm muốn ăn ngon.
Phụ thân tiểu hài vội vàng đuổi theo giữ chặt nó, dẫn nó đến một sạp bán mì ở gần đó, tiểu hài lại lắc đầu, "Không phải cái này, không muốn ăn mì."
Phụ thân tiểu hài không có cách nào, lại dẫn nó đi đến trước một quầy bán bánh trôi nước, ai biết tiểu hài này đi đến trước sạp người ta ngửi ngửi, lại lập tức lắc đầu, "Không muốn không muốn, không phải cái hương vị này, ta không muốn ăn bánh trôi!"
Phụ thân tiểu hài bị nó nhất ầm ĩ như thế, cũng không kiên nhẫn, nâng tay lên muốn đánh vào mông nó một phát, tiểu hài sợ tới mức oa một tiếng khóc lên, khóc đến vô cùng đáng thương, nhưng vẫn rất kiên quyết nói: "Không phải, không phải cái mùi hương này."
Phụ thân tiểu hài quả thực đánh cũng không phải, không đánh cũng không phải, cuối cùng bị nó ầm ĩ đến chịu không nổi, dứt khoát để nó tự mình đi tìm. Kết quả tiểu hài sau khi được thả ra thì giống như con chó con được thả ra khỏi nhà giam, lần theo một đường hít hít mũi ngửi ngửi đi tìm, thẳng đến khi đi đến trước sạp Mễ Vị, mới rốt cuộc nói đã tìm được.
Xác định thật là sạp này, nam nhân triệt để nhẹ nhàng thở ra, hỏi Mễ Vị nói: "Đây là thứ gì? Bán thế nào?"
Mễ Vị: "Đây là Oden, xâu đồ chay hai văn tiền một xâu, xâu thịt ba văn tiền. Muốn ăn cái gì cứ tự chọn."
"Mắc như vậy?" Nam nhân bị giá này làm hoảng sợ, cái xâu này chỉ hai ngụm là có thể ăn xong, vậy mà đến ba văn tiền một xâu? Vậy cũng quá mắc rồi.
Tôn đại nương tử vừa nghe giá tiền này cũng giật mình, nhưng vẫn nhịn không được nhìn nam nhân nói: "Ngươi nếm thử hương vị liền biết, đảm bảo ngươi ăn xong còn muốn ăn."
"Thật sự ngon như vậy?" Nam nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng nhi tử tìm lâu như vậy, cũng không thể không mua gì hết liền đi, vì thế khẽ cắn môi chọn một xâu thịt và một xâu đồ chay cho nó ăn. Truyện Linh Dị
Tiểu gia hỏa rốt cuộc ăn được thứ mình tâm tâm niệm niệm, mừng rỡ đến không được, lấy đến tay liền khẩn cấp nhét vào miệng, lập tức nheo đôi mắt lại, nhìn hưởng thụ đến không thấy biên giới.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của nó, vị phụ thân này liền biết nhất định ăn rất ngon, đột nhiên cũng rất muốn nếm thử, vì thế hạ thấp người đến gần bên cạnh nhi tử liếm môi nói: "Nhi tử, cho ta nếm một ngụm đi."
Tiểu nam hài có chút không nỡ, do dự một chút, vẫn chậm rãi đưa xâu đồ ăn đến bên miệng phụ thân, đau lòng nói: "Vậy người cắn ít ít một chút nha, đừng cắn nhiều á, ta chỉ có bao nhiêu đây thôi."
Cha già khẽ cắn môi, thầm mắng ranh con keo kiệt, nhưng cũng không dám cắn một ngụm lớn, chỉ cắn một ngụm nhỏ, chờ vừa vào miệng, hắn cũng hai mắt tỏa sáng như con trai mình, rốt cục hiểu được vì sao một xâu nhỏ như vậy liền dám bán mắc như thế, quả nhiên, mắc cũng có lý do nha.
Mùi vị này, quá tuyệt.
Tiểu nam hài rất nhanh chóng hai xong hai chuỗi đồ ăn, liếm liếm môi, vẫn chưa thỏa mãn ngẩng lên nhìn phụ thân nó, làm nũng lắc lắc cánh tay của hắn, "Cha ~ có thể ăn thêm hai chuỗi hay không?"
Nam nhân rất muốn đáp ứng nó, nhưng nghĩ đến hai xâu thì rẻ gì cũng phải bốn văn tiền, thật cực kỳ đau lòng, nhưng do dự giữa mua và không mua cả nửa ngày, cuối cùng cũng vẫn cắn răng lấy ra năm văn tiền mua cho nó hai xâu, vậy là xem như tiền mang đi đã tiêu hết, giờ muốn mua cái gì cũng không được nữa.
Nam nhân nhanh chóng kéo nhi tử rời đi, đứng đó tiếp nữa, phỏng chừng bán mình cũng không đủ tiểu tử này ăn.
Vụ làm ăn đầu tiên khai trương, Mễ Vị cầm mười văn tiền cao hứng quay đầu, chuẩn bị chia sẻ với Hiên Viên Tố một chút, kết quả bên cạnh lại không có một bóng người, Hiên Viên Tố vừa mới rồi vẫn đang ngồi ở một bên đã không thấy thân ảnh.
Mễ Vị hoảng sợ, lập tức đứng lên, tìm thân ảnh Hiên Viên Tố chung quanh, nhưng giữa hội đèn lồng này có biết bao nhiêu người, muốn tìm một người thì thật nói dễ hơn làm.
Mễ Vị vội vàng hỏi Tôn đại nương tử ở bên ia, "Tôn nương tử, ngươi có thấy cái người đến đây cùng ta ban nãy đi đâu không?"
Tôn đại nương tử cũng không chú ý, vừa mới rồi chỉ lo nhìn cặp cha con thú vị kia.
Mễ Vị bắt đầu nóng nảy, sao hắn không nói tiếng nào đã bỏ đi đâu rồi? Là đột nhiên có chuyện gì hay là gặp phải nguy hiểm?
Đang lúc Mễ Vị chuẩn bị bỏ lại sạp đi tìm hắn, Hiên Viên Tố lại trở về, Mễ Vị vừa nhìn thấy hắn liền nóng nảy, bổ nhào vào trước người hắn hỏi: "Chàng đi đâu vậy? Chàng không nói một tiếng đã không thấy tăm hơi, ta còn tưởng rằng chàng gặp nguy hiểm gì!"
Hiên Viên Tố thấy hốc mắt nàng đều đỏ, nói câu xin lỗi, từ phía sau lưng cầm ra một cái đèn hoa đăng, bề ngoài là tạo hfinh Hằng Nga trong lòng ôm thỏ ngọc mỹ lệ, Hằng Nga xinh đẹp động lồng người phảng phất như là người thật, thỏ ngọc nhu thuận đáng yêu, làm cho ai thấy cũng yêu thích, cả cái đèn cực kỳ tinh xảo, thủ công này cũng quá thượng thừa.
Mễ Vị ngẩn ra, đột nhiên hiểu ra cái gì, "Chàng, chàng đi mua đèn cho ta?"
Hiên Viên Tố đưa đèn cho nàng, "Vừa mới rồi nhìn thấy nàng thích cái đèn này."
Vừa mới rồi Mễ Vị đích xác nhìn có nhìn đến cái đèn Hằng Nga ôm thỏ này, đây là cái đẹp nhất trong cả khu vực này, nhưng lại không thể dùng tiền để mua được, người nào thích phải tham gia đố đèn mới có thể thắng được, Mễ Vị tự nhận thức mình không có học thức, chỉ có thể nhìn vài lần cho đã mắt, không nghĩ đến hắn lại chú ý tới.