Không đợi Lý Nhị Mai tìm được vũ khí thuận tay, một đám người tráng hán tử liền vọt tới trước mặt các nàng, Lý Nhị Mai sợ tới mức vội vàng bắt lấy cánh tay Mễ Vị lui về phía sau vài bước, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nhưng nào ngờ được cái tráng hán mở miệng ra câu đầu tiên chính là: "Bà chủ, làm bánh cho chúng ta đi!"
Mễ Vị:...
Lý Nhị Mai:...
Mễ Vị và Lý Nhị Mai liếc nhau, "Phốc phốc" một tiếng bật cười, đám người kia vậy mà đến mua bánh nướng, nhìn dáng vẻ hùng hổ thiếu chút nữa hù chết các nàng.
Đám tráng hắn nhìn bộ dáng hai nàng cười như vậy, cả bọn ngơ ngác không hiểu ra sao, hỏi: "Sao vậy? Hết bánh nướng nhân thịt rồi sao?"
Mễ Vị thu lại nụ cười, gật đầu, "Đâu có, đâu có, đợi ta một chút, ta làm ngay."
Các tráng hán nhau chóng đem tiền giao cho Lý Nhị Mai, sau đó vây quanh đứng phía trước sạp không nháy mắt nhìn Mễ Vị làm bánh, trong mắt vừa hưng phấn lại khao khát, đối với bọn hắn mà nói, chưa ai từng được nếm bánh nào mà đắt đến năm văn tiền một cái, tuy đau lòng nhưng cũng rất cảm thấy chờ mong.
Không biết có phải ngon thật sự giống như Trụ Tử nói hay không.
Cùng lúc đó, trên đường núi, hai phụ nhân ba bốn mươi tuổi dắt díu đỡ nhau, bởi vì leo lâu lắm mới lên nổi, nên hai người đều mệt đến đầy đầu mồ hôi, thở hồng hộc, lại cắn răng kiên trì một hồi, rốt cuộc không chịu nổi, đỡ eo ngừng lại.
Phụ nhân mặc xiêm y bố đen thở gấp nói: "Ai u, thật là già quá rồi, lúc tuổi còn trẻ ta còn leo được lên ngọn núi cao hơn này, còn không thở dốc một tiếng nữa."
Phụ nhân xiêm y màu nâu nói: "Ai mà không già chứ, tuổi này của chúng ta là đã phải ngồi nhà ôm cháu hết rồi, muốn không già cũng không được a."
"Tiểu tử kia nhà ta còn không biết có thể tìm được tức phụ hay không đây, Thanh Vân nhà ngươi chắc không có vấn đề gì rồi, học vấn tốt như vậy, thi hội khẳng định kim bảng đề danh, hơn nữa người lại còn khoẻ khoắn thế này, chờ đến lúc đó sẽ có lắm tiểu thư con cháu thế gia tranh nhau làm con dâu cho ngươi nha!"
Phụ nhân xiêm y bố đen nghe nói như thế liền cười đến môi mắt cong cong, ngoài miệng vẫn khiêm tốn, "Cái gì kim bảng đề danh, ngươi đừng có nói quá lên như vậy, còn không biết có thể thi đậu hay không mà."
"Ai u ngươi đừng có quá khiêm tốn, ai chẳng biết Thanh Vân nhà ngươi học vấn tốt; ngươi chờ mà hưởng phúc đi."
"Vậy thì mượn lời may mắn của ngươi, nếu như Thanh Vân nhà ta thật sự có thể thi đậu, đến lúc đó nhất định mời ngươi ăn cơm."
"Vậy quá tốt, Lưu tẩu tử, ngươi đừng quên nha."
Hai người nghỉ ngơi một lát, vừa lúc nhìn thấy phía trước có cái sạp, khách đứng trước sạp khá náo nhiệt, bị vây tràn kín, thỉnh thoảng còn nghe được một tiếng "Cho ta thêm một cái bánh".
Hai người suy đoán hẳn là một sạp làm bánh, phụ nhân áo nâu nói: "Cái sạp làm bánh này cũng quá đắt hàng nhỉ, phỏng chừng mùi vị không tệ, Lưu tẩu tử, chúng ta cũng đi mua một cái để giữa trưa cơm ăn đi, lát nữa từ trên núi đi xuống như thế nào cũng phải chạng vạng tối, chúng ta sợ chống đỡ không được đến khi đó."
Lưu Phương Thị cười gật đầu, "Đi đi, chúng ta cũng đi nếm thử bánh nhà này, nhiều người mua như vậy khẳng định ăn ngon."
Hai người liền đi qua, xếp hàng sau đám người, Lưu Phương Thị nhìn phía trước còn có không ít người, liền vỗ vỗ vai người trước mặt, hỏi: "Đây là bán bánh gì vậy? Ăn ngon không?"
Tiểu tử phía trước nhiệt tình trả lời: "Đây là bánh nướng nhân thịt, ăn ngon lắm nha, nếu như ăn không ngon thì làm sao có nhiều người đến mua như vậy được, ai nếm qua rồi đều nói ăn rất ngon, điểm duy nhất không tốt chính là hơi đắt tiền, đến năm văn tiền một cái lận."
"Năm văn tiền mắc như vậy?" Lưu Phương Thị cùng Lý thị giật nảy mình, liếc nhìn nhau, do dự xem có nên mua hay không, dù sao cũng quá mắc.
Tiểu tử nhìn thấy các nàng ta do dự, liền nói: " Sạp nhà này chỉ bán có mỗi ba ngày nay tại hội chùa thôi, nếu như không mua nếm thử thì về sau có muốn cũng không có mà mua. Chẳng mấy khi gặp được một lần, có đắt chút cũng không sao."
Hai người Lưu Phương Thị nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có lý, cuối cùng rốt cuộc quyết định muốn nếm thử hương vị bánh này, nhìn xem vì sao có thể trị giá đến tận năm văn tiền.
Đợi khoảng một chén trà, người mua phía trước dần dần tan, Lưu Phương Thị rốt cuộc có thể nhìn thấy bộ dáng của sạp bán bánh, nhưng vừa thấy, nàng ta lại giật mình không nhẹ, chỉ vì bà chủ của sạp bánh kia vậy mà lại là Mễ Vị đã lâu không gặp.
Nàng ta nhìn thấy Mễ Vị, Mễ Vị cũng vừa vặn nhìn thấy nàng ta, ngẩn người, lúc này mới cười chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Lưu tẩu tử."
Lưu Phương Thị mất tự nhiên gật gật đầu, "Đã lâu không gặp, Mễ muội tử, không nghĩ đến ngươi cũng tới kinh thành rồi."
Mễ Vị cười cười, cũng không nói nhiều, vừa động thủ làm bánh vừa hỏi: "Lưu tẩu tử các ngươi muốn ăn bánh sao?"
Lưu Phương Thị gật đầu, "Nghe nói ngươi làm bánh đặc biệt ngon, cho mỗi người chúng ta một cái nếm thử."
Mễ Vị nhanh nhẹn làm hai cái cho các nàng ta, Lưu Phương Thị đơn giản hàn huyên hai câu liền cùng Lý thị đi, đi một lúc xa Lý thị mới hỏi: "Ngươi biết bà chủ vừa mới kia hả?"
Trên mặt Lưu Phương Thị không có ý cười, "Trước đây nàng ta thuê cái sân viện bên cạnh nhà ta, bất quá không thuê được bao lâu liền đi, đã lâu không gặp."
Lý thị không biết nguyên nhân bên trong, tán dương: "Tiểu nương tử kia vẫn búi tóc cô nương nha, hẳn là còn chưa gả cho người nhỉ? Ai nha, bộ dáng kia lớn lên thật xinh đẹp, làm đồ ăn lại còn ngon, một cái bánh liền bán năm văn tiền, vậy mà sinh ý nàng ta còn tốt như thế; một tháng chẳng phải có thể kiếm vài lượng bạc rồi không? Vừa xinh đẹp lại tài giỏi, nhìn xem cũng hoạt bát linh động lắm, nếu ai cưới được nàng ta thật đúng là phúc khí a."
Nghe lời này, biểu tình trên mặt Lưu Phương Thị lại càng không tự nhiên, nhưng không nói gì.
Lý thị thử thăm dò hỏi: "Cô nương tốt như vậy, ngươi không nghĩ đến chuyện kết thân cho Thanh Vân nhà của ngươi à?"
Sắc mặt Lưu Phương Thị đột nhiên nặng nề, mang theo nửa phần trách cứ: "Ngươi đừng nói bừa, Thanh Vân nhà ta tạm thời không nghĩ chuyện hôn sự."
Lý thị tự biết mình nói lỡ, vội hỏi: "Ấy xem ta ăn nói hồ đồ kìa, Thanh Vân nhà ngươi tương lai chắc sẽ làm đại quan, tất nhiên chướng mắt nữ tử xuất đầu lộ diện ở đầu đường thế này, về sau nhất định là muốn cưới tiểu thư thế gia, tiểu nương tử mới vừa kia đích xác không tồi, nhưng có lẽ xứng với người giống con trai của ta hơn."
Lưu Phương Thị cúi đầu, thanh âm buồn bực nói: "Nàng ta từng gả cho người, chẳng qua nam nhân không còn, nàng ta một mình mang theo tiểu hài tử, còn là nam hài tử."
Lý thị vừa nghe, một chút tâm tư nho nhỏ trong lòng lập tức liền bay mất, dù cho con trai của nàng ta không ưu tú, nhưng cũng không thể tìm một quả phụ a. Vốn dĩ còn tính toán nhờ Lưu Phương Thị xem xét tác hợp giúp, bây giờ thì thôi đi, may mắn vừa mới rồi không nói thẳng ra.
Mễ Vị tất nhiên không biết mình lại bị ghét bỏ, chờ Lưu Phương Thị đi xong, nguyên liệu nấu ăn nàng mang đến đã dùng không còn bao nhiêu, Mễ Vị dứt khoát đem tất cả nguyên liệu còn lại làm cho người mình ăn cơm giữa trưa, sau khi thoải mái nhàn nhã ăn xong, tại thu sạp sớm trước con mắt hâm mộ của đám quán xá bán hàng rong hai bên trái phải, đem đồ vật gởi lại tại chỗ Trần Nương Tử, nàng thì dẫn theo Lý Nhị Mai đi dạo. Nhìn thấy món ăn ngon hay đồ chơi vui liền mua mua mua, một đường mua cho đến cửa chùa mới ngừng, vốn dĩ chuẩn bị đi thẳng đến rừng mai sau núi tìm mấy người Mễ Tiểu Bảo đang ở bên trong chơi đùa, nhưng Lý Nhị Mai lại đề nghị đu vào trong chùa thắp nén hương bái Phật.
Lý Nhị Mai nói: "Bà chủ, Hàn Sơn tự nổi tiếng linh thiêng, chỉ cần thành tâm, nhất định có thể thành sự mà mình thỉnh cầu."
Mễ Vị đối với chuyện cầu thần bái Phật không có có chút ỷ lại gì, chuyện gì cuối cùng vẫn phải cần nhờ vào bản thân mình cố gắng mà thực hiện, Phật tổ làm gì có nhiều thời giờ như vậy, đi quản nhiều nguyện vọng như vậy chứ. Nhưng nhìn dáng bẻ bừng bừng hứng thú của Lý Nhị Mai, vì không làm mất hưng nàng ta, vẫn cùng nàng ta đi vào.
Hai người trước là thắp hương, sau đó quỳ trên bồ đoàn thành kính lạy Phật tổ phía trên Bảo Điện trang nghiêm, Mễ Vị mặc niệm ở trong lòng: Phật tổ, nếu ngươi thật sự có thể nghe được, tiểu nữ tử chỉ cầu ngài phù hộ cho độc tố trên người hài nhi ta cùng Hiên Viên Tố sớm ngày được giải.
Bái xong, Lý Nhị Mai lại kéo Mễ Vị cùng nhau xin sâm, Mễ Vị đối với cái này cũng không quá tin, nhưng vẫn nghiêm túc làm theo lưu trình, ôm ống thẻ lắc lắc một lát, rất nhanh liền có một xiên tre bên trong rơi ra, mặt trên viết: Giai ngẫu thiên thành (Editor: Trời sinh một đôi).
Mễ Vị:... Đây cũng quá qua loa rồi, nàng còn chưa có gặp được ai đâu nha, còn nếu tính đối tượng là Hiên Viên Tố thì đó là một đôi giả rồi, căn bản đâu phải là nàng.
Ngược lại thì Lý Nhị Mai thật vui vẻ, hứng thú bừng bừng lôi kéo Mễ Vị đi tìm đại sư giải thăm, đại sư nhận que thăm trong tay Mễ Vị, đưa mắt nhìn, cười nhìn Mễ Vị gật gật đầu, nói: "Cái nhân duyên trên quẻ sâm này là nhân duyên tiền định của nữ thí chủ nhân duyên thiên định, chắc chắn mỹ mãn hạnh phúc, bần tăng chỉ tặng nữ thí chủ một câu, "thuận theo tự nhiên, không cần câu nệ."
Mễ Vị cười nói tạ ơn, nhưng thật trong lòng cũng không để tâm đến cái que thăm này cho lắm. Chắc hẳn trong mấy ống thăm của chùa đều có mấy con que thế này, chẳng qua nàng tình cờ rút trúng mà thôi.
Nàng ném việc này ra sau đầu, kéo Lý Nhị Mai đến vườn mai sau núi tìm người. Rừng mai rất lớn, Mễ Vị vốn đang lo lắng tìm không thấy người, kết quả đi không bao xa liền nghe được một thanh âm nữ nhân cãi cọ ầm ý đặc biệt quen tai, Mễ Vị theo thanh âm tìm qua, liền thấy Hiên Viên Tố cùng Trung Hiền vương, ha người lớn mang theo hai đứa nhỏ Mễ Tiểu Bảo và Bảo Châu đang đứng ở dưới một cây mai, chẳng qua trước mặt bốn người còn nhiều thêm mấy người. Dẫn đầu chính là Như Nguyệt công chúa nhiều ngày không thấy, vẫn một thân hồng y như lửa, cầm trong tay roi dài, giờ phút này đầy mặt ai oán phẫn nộ nhìn Hiên Viên Tố, mà Trung Hiền vương thì ôm hai tay đứng một bên bộ dáng xem kịch vui.
Mễ Vị thức thời không tiến lên, không thì cái công chúa kia liền tức thành cá nóc mất, gần nhất cái sinh ý của tiệm cơm Siêu Mỹ Vị kia càng ngày càng kém, hình như lại đổi đầu bếp nữa rồi, nhưng vẫn không khởi sắc, kết quả như thế tất nhiên sẽ làm cho người đứng sau lưng tiệm cơm chính là Như Nguyệt công chúa tức hổn hển, nếu còn nhìn thấy nàng nữa thì không phải càng tức giận sao, nàng mới không gấp tìm phiền toái nha.
Nhưng mà vị công chúa này cũng đủ cố chấp, người ta đã vô tình như vậy mà còn chưa từ bỏ. Hiên Viên Tố đến cùng thì có chỗ nào mị lực lớn đến mức đáng giá cho nàng ta phải như vậy nhỉ?
Lúc này không biết Hiên Viên Tố nói cái gì, Mễ Vị không nghe rõ, chỉ thấy Như Nguyệt công chúa tức giận đến quát to một tiếng, roi trong tay liền quăng ra ngoài, còn chưa tổn thương đến người liền bị Hiên Viên Tố nắm lấy, mặc nàng ta kéo như thế nào cũng không trở về.
Như Nguyệt công chúa lập tức tức phát khóc, vừa khóc vừa nói: "Ngươi mau buông ra, không thì ta sẽ trở về nói cho hoàng huynh ta biết!"
Mặt Hiên Viên Tố không chút biểu tình đột nhiên buông lỏng tay, Như Nguyệt công chúa đang không phòng bị liền ngã ra sau một phát, trực tiếp ngã chổng vó, nhìn còn thấy đau.
Người chung quanh nhịn không được bật cười thành tiếng.
Đường đường là công chúa của một nước mà lại ngã một cú xấu hổ trước nhiều dân chúng như vậy, thật sự không còn chút mặt mũi nào, mặt nàng ta lập tức liền đỏ lên, giận dữ hét: "Nhìn cái gì vậy, còn nhìn thì ta móc mắt toàn bộ đào các ngươi!"
Dân chúng chung quanh bị nàng ta thét lên làm cho giật mình, vội vàng lui về phía sau, nhưng cũng chẳng phải sợ, lặng lẽ chỉ trỏ nàng ta.
Như Nguyệt công chúa dù có da mặt dày hơn nữa cũng chịu không nổi, bụm mặt đứng lên liền chạy, cũng thật không khéo, đường chạy của nàng ta vừa vặn lại đi ngang qua chỗ Mễ Vị, Mễ Vị muốn tránh đã không kịp, hai người đụng đầu vào nhau.
Như Nguyệt công chúa tức đến mắt đều đỏ, căm hận nhìn xem Mễ Vị, quát to một tiếng "Hồ ly tinh", bàn tay vung liền muốn tới đánh Mễ Vị, Mễ Vị tất nhiên sẽ không ngồi yên cho người ta đánh, xoay người vừa vặn né được, cuối cùng là không có bị đánh trúng.
Như Nguyệt công chúa thấy nàng dám né tránh, càng tức tối, mắng: "Tiện phụ, roi của ta mà ngươi cũng dám né?! Ta đánh chết ngươi!" Nói xong, nàng ta lại quăng đến một roi, hướng thẳng tới mặt Mễ Vị.
Mễ Vị cho dù là tượng đất cũng có tánh khí của mình, cái thứ ngu ngốc ở đâu ra động một chút là gọi mình tiện phụ, hồ ly tinh, còn muốn hủy dung mình, bà đây không phát cáu thì thật tưởng muốn làm sao thì làm đúng không.
Mễ Vị né tránh roi xong, chịu đựng đau đớn nhanh chóng bắt lấy roi, không cho nàng ta rút về, làm bộ như mình là vì né roi, miệng sợ hãi kêu lên: "Tha mạng a, đừng đánh ta!" Vừa nói vừa dùng sức kéo, thừa dịp Như Nguyệt công chúa lảo đảo, lại xông lên làm bộ như đứng không vững, hất mạnh vào người nàng ta một chút, làm cho nàng ta bất thình lình không đứng vững, "Răng rắc" một tiếng nghe như tiếng gãy xương chân.
"A ——" Như Nguyệt công chúa che chân kêu thảm thiết.
Mễ Vị bỏ roi ra, sợ hãi ngồi xổm trên mặt đất co lại thành một cụm, bụm mặt khóc ô ô, "Đừng đánh ta, ta sợ quá."
Từ góc độ của người chung quanh nhìn lại, là Như Nguyệt công chúa ỷ mạnh hiếp yếu, không phân tốt xấu liền đánh người, khi người ta phản kháng không cẩn thận đụng phải nàng ta, lúc này mới bị thương chân.
Người chung quanh đều cảm thấy Như Nguyệt công chúa thật sự quá ác độc.
Đang lúc Mễ Vị phát huy công lực suốt đời ra giả bạch liên hoa khóc ô ô ô, Hiên Viên Tố thi triển khinh công bay tới, một tay kéo lấy nàng vào trong lòng, cẩn thận kiểm tra trên người nàng có bị tổn thương hay không, trong giọng nói lần đầu tiên không còn là gợn sóng bất kinh, mà là kích động, "Bị sao? Bị thương chỗ nào rồi?"
Mễ Vị cứng đờ, không biết lúc này nên làm cái gì bây giờ, nếu như nói mình không có việc gì không phải bị lộ ra sao, đến lúc đó Như Nguyệt công chúa nhất định trị tội mình cho xem, dù sao cũng đang ở xã hội phong kiến, hoàng quyền vẫn lớn hơn lẽ phải.
Mễ Vị đành phải tiếp tục khóc ô ô, vừa khóc vừa lắc đầu.
Hiên Viên Tố nóng nảy, ôm lấy Mễ Vị một phen, thi triển khinh công đi về chân núi, "Ngoan ngoãn đừng khóc, nhịn một chút, ta mang nàng xuống chân núi gặp đại phu."
Mễ Vị bị lời nói đột nhiên biến thành ôn nhu sốt ruột của hắn làm cho sửng sốt, thật ngượng ngùng diễn tiếp, giơ khuôn mặt không có bao nhiêu nước mắt lên, không quá tự nhiên ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Không cần gặp đại phu, ta không sao, vừa mới rồi ta giả đó."
Thân hình Hiên Viên Tố đột ngột sựng lại, hắn ngừng lại trong đình hóng mát tiếp theo, ôm nàng ngồi lên trên bàn đá, nhìn kỹ nàng, "Thật sự không có sao?"
Mễ Vị co tay phải đang nong nóng vào trong áo, lắc đầu, "Thật sự không có sao mà. Hôm nay Như Nguyệt công chúa làm sao vậy? Tại sao tới tìm phiền toái?"
Mắt Hiên Viên Tố nhìn nhìn cánh tay nàng giấu ở tay áo, nhàn nhạt nói: "Làm hoàng đế biết chuyện Như Nguyệt công chúa mở tiệm cơm."
Mễ Vị giật mình, nếu như hoàng đế biết đường đường là công chúa Hoàng gia vậy mà đi bù lỗ làm chuyện không thể nói ra ngoài thế này, khẳng định sẽ răn dạy một phen, trách không được Như Nguyệt công chúa tức thành như vậy.
"Ngươi sao lại mà để hoàng đế biết chuyện này? Tiệm cơm nhà kia cũng không gây ảnh hưởng gì được đối với chúng ta."
Mày Hiên Viên Tố nhăn lại, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Chướng mắt."
Mễ Vị:... Được rồi được rồi, là chướng mắt đại lão gia ngài, nhịn đến bây giờ mới phát tác cũng không dễ dàng.
Mễ Vị nhảy qua đề tài này, nói: "Chúng ta về lại đi, đồ đạc ta còn ở trên núi kìa."
Hiên Viên Tố ngăn nàng lại, giơ tay cầm lấy bàn tay nàng giấu trong tay áo, nhìn thấy lòng bàn tay đỏ rực, sắc mặt hắn liền trầm xuống.
Mễ Vị vội vàng nói: "Chỉ là lúc nãy bắt roi có đau tay một chút, đâu có chuyện gì khác, ngược lại công chúa bị ta đụng một phát không chừng ngã gãy chân luôn rồi, tính lên là ta thắng còn gì. Bất quá may mắn là ta cơ trí, cố ý giả bộ khóc, giả bộ đáng thương, như vậy công chúa sẽ không thể quang minh chính đại trị tội ta."
Hiên Viên Tố nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay đang đỏ lên của nàng, trầm giọng nói: "Không cần giả, nàng muốn đánh ai thì cứ trực tiếp đánh, có chuyện gì để ta gánh vác."
Mễ Vị:...
Sao nghe lại cảm giác như trong nhà có nuôi hài tử hống hách hay đánh người, nhưng gia trưởng không chỉ không giáo dục, ngược lại còn bảo hài tử tùy tiện đánh, đánh ra chuyện để hắn gánh vác?
Mễ Vị kìm lòng không đặng nói: "Về sau ngươi cũng không thể giáo dục Mễ Tiểu Bảo như vậy đâu, không thì sẽ bị chiều hư mất."
Hiên Viên Tố nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên nhéo mặt nàng, "Chỉ đối với nàng thôi."
Mặt Mễ Vị nhịn không được nóng lên, trái tim phù phù phù phù nhảy lên nhanh chóng. Muốn chết, muốn chết rồi, nam nhân này thật là thả thính mà không tự biết, mẹ ơi, trái tim lão thiếu nữ của nàng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Nếu không phải nàng biết mình không phải là người hắn thương, tình yêu của hắn cũng không phải dành cho mình, nàng thật sự cầm lòng không đậu.
Bình tĩnh, Mễ Vị, ngươi phải bình tĩnh!
Mễ Vị hít sâu một hơi, nhảy từ trên bàn xuống, tránh thoát khỏi lồng ngực của hắn, làm bộ như không có việc gì xảy ra. sửa sửa quần áo, nói: "Chúng ta trở về đi, Tiểu Bảo chờ chắc nóng ruột rồi."
Thấy nàng lại trốn tránh, ánh mắt Hiên Viên Tố càng sâu hơn, thật muốn kéo người lại đây hung hăng hôn thật hôn, hôn đến khi nàng nguyện ý chủ động thân cận mình mới thôi, nhưng hắn càng sợ làm quá mức sẽ khiến nàng sợ hãi mình, sẽ rời khỏi mình, hắn thật sự không chịu nổi nàng lại rời khỏi mình một lần nữa. Nếu như thế, hắn tình nguyện thà giống như bây giờ còn hơn, chịu đựng dục vọng trong lòng, cưỡng ép mình không được thân cận nàng.