Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 51



Nửa giá thật đúng là vô cùng ưu đãi, người chung quanh đều thật không dám tin tưởng, sợ là có cạm bẫy gì đó, trong đám người có người lên tiếng hỏi: "Giá cả của các ngươi là bao nhiêu mà nói nửa giá? Không chừng nửa giá còn mắc hơn cả tiệm người ta thì sao."

Bị chất vấn chưởng quầy cũng không tức giận, vui tươi hớn hở nói: "Chúng ta mở tiệm chân thành mở tiệm để phục vụ khách nhân, tuyệt đối không lừa gạt tiểu hài tử cũng không lừa gạt lão nhân, hiện long trọng đẩy ra món lẩu, nước súp thì miễn phí, thức ăn chay bình thường hai văn tiền một phần, món ăn mặn ba văn tiền một phần, nhưng ở tiệm chúng ta, thức ăn chay chỉ cần một văn tiền một phần, thức ăn mặn một văn rưỡi một phần."

Nhờ Mễ Vị ban tặng, người chung quanh đều không có ai xa lạ với món lẩu, mỗi ngày nghe mùi hương món lẩu từ tiệm Thật Mỹ Vị phát ra, ngồi ở trong nhà cũng có thể nước miếng chảy ròng ròng, sao lại không biết được. Hiện tại vừa nghe tiệm cơm nhà này cũng làm món lẩu, hơn nữa giá cả vậy mà chỉ bằng một nửa tiệm cơm Thật Mỹ Vị, sôi nổi kinh ngạc lại kinh hỉ.

"Cửa hàng này vậy mà cũng làm món lẩu nga, sao lại giống như tiệm cơm Thật Mỹ Vị vậy nhỉ."

"Ta dự đoán cửa hàng này là muốn đoạt sinh ý của tiệm cơm Thật Mỹ Vị, các ngươi nhìn đi, không chỉ tên giống, ngay cả bán đồ vật cũng giống, giá cả còn rẻ hơn người ta."

"Giá cả thật sự là rẻ hơn một nửa luôn, tiệm cơm Thật Mỹ Vị chắc không đấu lại tiệm này quá."

"Các ngươi lo lắng chuyện người ta làm gì, rẻ thì tốt cho chúng ta thôi, dù sao chúng ta có thể bớt tốn không ít tiền mà cũng có thể ăn được một trận lẩu còn gì."

"Đúng vậy, ta đã sớm muốn nếm thử hương vị món lẩu rồi, nhưng mà vì quá đắt nên cũng tiếc tiền, hiện tại chỉ cần một nửa giá, ta đoán chỉ hơn mười văn tiền là có thể ăn một bữa lẩu, ta nên đi nếm thử cho đỡ nghiện miệng."

"Ta cũng vậy ta cũng vậy, thật sự rẻ như vậy, ta cũng muốn vào nếm thử, cũng không biết hương vị có được không."

"Rủ ta theo với!"

Những người bình thường tiếc tiền bỏ ra ăn đều động tâm muốn đi nếm thử, mà một ít người bình thường bỏ được tiền ra ăn cũng động tâm, dù sao rẻ đi một nửa lận, ai mà không muốn tiết kiện mớ tiền này chứ.

Nhìn đám người như ong vỡ tổ hùng dũng đi vào, Mễ Vị xoay người trở về nhà, nhìn Lý Nhị Mai đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nói: "Hôm nay đừng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nhiều như vậy, làm chừng ba phần bình thường thôi."

Lý Nhị Mai sửng sốt, "Vì sao chứ? Chuẩn bị ba phần thì làm sao mấy khách nhân đủ ăn."

Mễ Vị thở dài, đem chuyện bên ngoài kể lại với nàng ta một lần, sau khi nghe xong Lý Nhị Mai tức giận đến chặt con dao thái rau lên trên bàn đồ ăn một phát, "Khinh người quá đáng mà! Đặt cái tên đó có ý tứ gì, rõ ràng cho thấy là học theo chúng ta, muốn ép trên đầu chúng ta còn gì! Còn nữa, bọn họ vậy mà cũng bán lẩu, khẳng định cũng là học trộm nhà chúng ta!"

Nhìn nàng ta một bộ mạnh mẽ phát cáu, Mễ Vị nhịn không được bật cười.

"Bà chủ, đây là lúc nào mà ngươi còn có tâm tư cười!"

Mễ Vị cười vẫy tay, "Ta chỉ cảm thấy ngươi thay đổi rất nhiều, trước kia vừa tới đây, lời cũng không dám nói, hiện tại cũng dám chống nạnh mắng chửi người. Cho ngươi một cây dao có phải ngươi cũng dám xông ra liều mạng cùng người ta hay không?"

Lý Nhị Mai nghe nàng nói liền chột dạ ngượng ngùng, lầu bầu nói: "Ta làm vậy không phải là tự nhiên mà tức giận nha, đối phương rõ ràng cho thấy muốn cướp sinh ý nhà chúng ta mà. Bà ngủ ngươi nói đi, có phải là người nam nhân lần làm nữa không? Lần trước không phải tìm người đến tạt nước bẩn ngươi sao, chẳng lẽ thấy một chiêu không thành lại suy nghĩ tiếp chiêu mới?"

Cái này Mễ Vị cũng nghĩ tới, nhưng nàng cũng không xác định có phải là cùng một người làm hay không, dù sao hiện tại địch nhân của nàng không phải chỉ có một người, còn có một trái bom siêu cấp trong nhà kia.

Nhưng đến cùng là ai, nàng thật sự không thể nói chính xác.

Nhưng bất luận là ai, đối phương rõ ràng cho thấy có mục tiêu là hướng về phía nàng, không chỉ bắt chước nàng làm lẩu, còn dựa theo giá cả tiệm của nàng mà giảm một nửa, quyết tâm đoạt sinh ý của nàng, hôm nay sinh ý nhà mình tuyệt đối sẽ bị ảnh hưởng.

Sự thật chứng minh suy nghĩ của nàng một chút cũng không sai, đến giờ cơm, bình thường vốn nên là cảnh người ta xếp hàng nối liền không dứt lại trở thành cảnh tượng trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, chỉ có tốp năm tốp ba khách nhân đến cửa, trong tốp năm tốp ba đó bao gồm hai người quen: Chu Mậu Tài cùng Trương Hóa Lang.

Trương Hóa Lang vừa tiến đến liền vội vã nói: "Ta thấy ở đầu ngõ mở một tiệm cơm mới, có rất nhiều người đều đi vào ăn cơm, nghe nói giá cả vô cùng rẻ."

Tất cả mọi người đều không nói chuyện.

Trương Hóa Lang lúc này mới phát hiện trong tiệm thật vắng lặng, ý thức được cái gì, nhanh chóng ngậm miệng, gãi gãi đầu, sau một lúc lâu mới lớn tiếng nói: "Ta, ta ăn, ta muốn ăn lẩu."

Mễ Vị đùa hỏi hắn: "Tiệm cơm mới mở kia cũng bán lẩu, hơn nữa giá cả chỉ có một nửa tiệm nhà ta, ngươi không đi nếm thử sao?"

Trương Hóa Lang lập tức trả lời: "Không đi, tiệm người ta có giảm nữa ta cũng chỉ ăn tiệm của ngươi." Bà chủ đây là quý nhân của hắn, cho hắn nhiều cơ hội kiếm tiền như vậy, hắn sao có thể vong ân phụ nghĩa, vì tiệm người khác rẻ hơn liền te te chạy đến ăn, vậy thành cái loại người gì chứ.

"Đùa với ngươi thôi." Mễ Vị cười đi vào phòng bếp làm lẩu cho hắn, "Ngươi đi chọn đồ ăn trước đi."

Vì tiết kiệm tiền, Trương Hóa Lang bình thường cũng sẽ không chọn quá nhiều đồ ăn, nhưng hôm nay lại một hơi chọn hết tất cả đồ ăn bình thường muốn ăn, cũng không để ý chút tiền kia.

Mà chờ Trương Hóa Lang ăn đến mồ hôi đầm đìa, Chu Mậu Tài cũng từ ngoài cửa vào tới, ngưng lại một chút liền nhìn đại đường vắng hoe, đầu óc vừa chuyển cũng biết là chuyện gì xảy ra, trực tiếp đi đến bên cửa sổ phòng bếp nhìn Mễ Vị nói: "Bà chủ, vừa mới rồi đi tìm hiểu được tin tức cho ngươi đây."

Mễ Vị giương mắt nhìn hắn, "Tìm hiểu tin tức gì?"

"Chỗ đầu ngõ mới mở tửu lâu mới đó, rõ ràng là muốn đè lên đầu tiệm nhà các ngươi, không chỉ bán cùng một món lẩu giống tiệm các ngươi như đúc, giá còn rẻ đi một nửa. Ta liếc mắt liền nhìn ra có vấn đề, cho nên đi vào nếm thử, tay nghề đầu bếp tiệm bên đó vẫn rất tốt, sắc hương vị cũng tính đầy đủ, nhưng tất cả hương vị đều học theo bà chủ đây, bất quá so với bà chủ ngươi làm thì vẫn có chênh lệch nhất định."

Có thể được người mê ăn uống sành sõi như Chu Mậu Tài nói một câu rất tốt, xem ra tay nghề của đầu bếp đối phương thật sự là khá, đoán là có thể bắt chước nàng được sáu bảy phần, tuy rằng hương vị hơi kém một chút, nhưng giá cả rẻ có thể bù lại điểm chênh lệch đó. Dù sao đại đa số mọi người đều không quá xoi mói với hương vị quá nhiều.

Chu Mậu Tài lại nói: "Nhưng mà ta cũng ăn không quen nhà kia, ăn mấy miếng liền đi ra. Bà chủ ngươi mau cho ta một nồi lẩu đi."

Mễ Vị cười khổ, phỏng chừng cũng chỉ có Chu Mậu Tài ăn uống kén chọn như vậy mới có thể tiếp tục đến chỗ của nàng ăn, người bình thường sẽ không như vậy.

Trưa hôm nay tổng cộng chỉ có bốn người khách quen đến, vốn dĩ chỉ chuẩn bị một phần ba nguyên liệu nấu ăn so với bình thường vậy mà cũng còn thừa lại hơn phân nửa, gấp đến độ Lý Nhị Mai một lát liền đi tới cửa nhìn một chút, mong mỏi có khách đến.

"Được rồi, ngươi đừng đi ra đi vào nữa, không ai đến thì chúng ta tự mình ăn." Mễ Vị gọi nàng ta lạu, đem tất cả nguyên liệu nấu ăn còn lại chế biến lại lần nữa, làm thành món lẩu cay, cho Lý Nhị Mai một nồi, bảo nàng ta mang về cùng Lý đại nương tử và Nha Nha ăn. Sau đó bắt được Thanh Vũ, lại bọc một nồi cho hắn, bảo hắn mang đi cùng ba người Cận Kha cùng nhau ăn.

Cuối cùng còn dư lại một nồi lớn, Tiểu Đầu Trọc không có ở nhà, cũng chỉ có nàng cùng Hiên Viên Tố cùng nhau ăn.

Hiên Viên Tố chậm rãi ăn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Không có khách nhân cũng tốt, nghỉ ngơi một chút." Nếu không phải là vì nàng thích, hắn đã sớm nhìn không được dáng vẻ nàng bận bịu xoay quanh người khác rồi.

Mễ Vị sửng sốt một chút mới phản ứng được hắn là đang an ủi nàng, dở khóc dở cười nói: "Ta không sao, mở tiệm cơm gặp phải tình huống như vậy rất bình thường." Kiếp trước loại tình huống bắt chước sao chép thế này nàng gặp nhiều rồi, sớm thấy nhưng không thể trách.

Hiên Viên Tố lại hỏi: "Muốn tra ra là ai không?"

Mễ Vị lắc đầu, "Không cần, đơn giản cũng chỉ mấy người kia mà thôi, coi như có điều tra ra cũng vô dụng." Cũng không thể không cho người ta mở tiệm cơm đi. Hơn nữa giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, sự tình này rất có khả năng liên quan đến công chúa Như Nguyệt, nếu quả thật là nàng ta, bọn họ cũng không có biện pháp làm gì được nàng ta.

Hiên Viên Tố lại lạnh mặt nói: "Chỉ cần nàng muốn, ta có thể làm cho hắn lập tức không mở cửa tiếp được."

Mễ Vị tuyệt đối tin tưởng hắn có thể làm cho người ta lập tức đóng cửa, nhưng sợ hắn vì như vậy sẽ trêu chọc phiền toái không cần thiết, liền vội vàng khoát tay, "Không cần, không cần, ngươi chớ làm loạn nga, chính ta có thể giải quyết, loại tình huống này chỉ cần dựa vào tay nghề đánh bại đối phương là được thôi."

Nhìn dáng vẻ hắn trầm mặc không nói, thanh âm của Mễ Vị liền mềm nhũn, "Thật mà, thật không cần làm gì khác đâu, nếu bọn họ bắt chước ta làm lẩu, vậy ta đổi món ăn mới là được, bán khác bọn họ chẳng phải được rồi sao?"

Sau khi nàng thật lâu, xác định nàng thật sự không bị ảnh hưởng, Hiên Viên Tố mới "Ừm" một tiếng, đáp ứng nàng không nhúng tay vào chuyện này.

Kỳ thật khi từ giữa trưa không ai đến, Mễ Vị liền quyết định muốn đổi món ăn, nếu đối phương muốn bán lẩu, vậy thì để hắn bán đi, nàng không theo.

Vừa lúc hai ngày sau, Vương Lai Bảo từ trong thôn đưa chút trứng gà vịt đến, còn mang thêm một thùng cá trắm cỏ, cả đám vừa to lại vừa mập, bơi rất vui vẻ. Mễ Vị linh quang chợt lóe, liền quyết định làm cá nướng ăn, vừa lúc nàng cũng muốn ăn cá nướng.

Ngày hôm đó, Chu Mậu Tài vừa vào cửa, bước chân liền dừng một chút, khịt khịt mũi, phát giác ra hương vị trong không khí không đúng; không phải mà mùi lẩu nữa, ngược lại là một mùi hương mà trước giờ chưa từng ngửi qua.

Bà chủ làm món mới!

Chu Mậu Tài mắt sáng lên, thân hình mập mạp lại linh hoạt dị thường lẻn đến bên cửa sổ phòng bếp, nhìn vào bên trong hô to: "Bà chủ, có phải ngươi lại làm món mới hay không?"

Lý Nhị Mai từ phòng bếp đi ra, cười nói: "Là làm món mới, ngươi nhanh lên ngồi đi, đợi lát nữa là xong rồi."

Chu Mậu Tài hút hít mũi, "Ta hình như ngửi được một chút mùi cá nha, hôm nay là làm cá đúng không? Nhưng lại không phải mùi canh cá chua hay mùi cá kho, chẳng lẽ bà chủ lại nghiên cứu chế biến ra cách làm mới?"

Lý Nhị Mai thực sự bội phục không thôi với cái mũi của hắn, quả thật lợi hại, cái vị vì cũng không trốn khỏi mũi hắn."Không sai, buổi trưa hôm nay ăn cá nướng ; trước đây chưa từng làm."

Chu Mậu Tài chờ mong ngồi vào chỗ, chỉ chốc lát sau liền thấy Lý Nhị Mai bưng một cái mâm lớn đến để trên bàn, trong đó có một con cá lớn chia làm hai nửa bày trong khay, trên thân cá còn rưới mỡ hành, hành sợi và đậu phộng rang thơm lừng, bên trong khay còn đặt mấy món rau dưa ăn kèm như ớt thái sợi, hành tây, rau cần, dưa cải chua, xà lách,.. kèm theo chén canh nóng kế bên. Các loại màu sắc đều có, không những hương vị, mà chỉ nhìn bề ngoài thôi liền đặc biệt mê người.

Chu Mậu Tài cũng không sợ nóng, cầm lấy đũa liền kẹp một khối thịt cá cho vào miệng, chợt cảm thấy bên lớp da ngoài giòn rụm hơi có mùi cháy nhẹ cùng với bên trong mọng nước, thịt cá vừa giòn lại cay, hòa với chút nước cá thấm ra bên dưới đáy khay đặc biệt ngon miệng, một ngụm nuốt xuống làm người ta cảm thấy dư vị vô cùng. Không chỉ thịt cá, ngay cả các món đồ ăn kèm khi ăn chung đặc biệt ăn ngon.

Chu Mậu Tài dám nói, đây là món cá ngon nhất hắn từng được nếm. Hắn liền biết mỗi lần bà chủ lên món mới đều sẽ có kinh hỉ, mùi vị này thật tốt hơn so với vị lẩu của cái tiệm bên kia không biết bao nhiêu lần, mấy người hôm nay đi qua chỗ tiệm cơm mới mở kia thật không có có lộc ăn rồi ~

Lúc này Lý Nhị Mai lại bưng tới một ít đồ ăn kèm, để riêng theo từng ngăn có đậu da, cải thìa, ngó sen, mộc nhĩ, nhìn Chu Mậu Tài nói: "Chờ ngươi ăn hết một phần lớn cá rồi thì có thể trộn mấy món này vào nước canh bên cạnh, lúc đó ăn mới giòn."

Chu Mậu Tài bận bịu không ngừng gật đầu, chờ thịt cá ăn hơn một nửa thì đem những đồ ăn kia đều để vào trong bát canh, vị rau dưa thấm vị nước canh cá giống như được thay hình đổi dạng, làm người không thích ăn rau dưa như hắn cũng cảm thấy ăn ngon cực kì, thậm chí còn bảo Lý Nhị Mai xới cho hắn một bát cơm lớn, chỉ ăn cùng với rau dưa và nước canh thôi, một mình ăn sạch cả bát cơm cùng bát canh to tướng, ngay cả đồ ăn kèm trong mâm thiết cũng ăn không còn miếng nào, toàn bộ đĩa sạch sẽ như mới rửa xong.

Chu Mậu Tài thỏa mãn ợ hơi, thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm giác cực kỳ thoải mái, chờ uống một chén trà tiêu thực Mễ Vị đưa cho xong mới nâng bụng cảm thấy mỹ mãn đi về. Khi ngang qua tiệm cơm mới mở ở đầu ngõ, thấy người bên trong chen nhau không còn chỗ ngồi, không khỏi lắc lắc đầu, cười thầm cái đám người này đúng không có lộc ăn, chưa ăn được món cá nướng kia của bà chủ thật là tổn thất của bọn họ.

Lúc này, hai nam tử cùng nhau đi ngang qua bên người hắn, trong đó một nam tử nói: "Cái ngõ nhỏ này cũng quá hẻo lánh rồi, có vẻ không giống như có một tiệm cơm tốt ở trong này, ngươi không dẫn ta đi lầm đường chứ?"

Nam tử khác lại nói: "Không sai không sai đâu, biểu đệ ta nói với ta rất rõ ràn, nằm trong cùng con hẻm Dương Liễu, tên gọi là tiệm cơm Thật Mỹ Vị. Biểu đệ ta còn nói, đừng thấy tiệm cơm này mở ra tại nơi tầm thường mà khinh, làm món ăn thì đúng là tuyệt, ăn về sau tuyệt đối nhớ mãi không quên."

Người kia không quá tin, "Thực sự có khoa trương như vậy không?"

Chu Mậu Tài âm thầm gật đầu, nghĩ thầm tuyệt đối không khoa trương nha, chỉ cần ăn món ăn của Mễ tiểu nương tử làm, khẳng định sẽ nhớ mãi không quên.

Nào biết, hai người này đi ngang qua tiệm cơm Siêu Mỹ Vị thì đột nhiên có một người mặc trang phục tiểu nhị từ bên trong xông ra, cười híp mắt ngăn hai người này lại, nhiệt tình nói: "Hai vị khách quan có phải muốn ăn cơm hay không? Không bằng vào tiệm cơm chúng ta xem một chút đi,tiệm cơm chúng ta làm đồ ăn là thiên hạ vô song, đảm bảo ngươi ăn xong còn muốn ăn tiếp!"

Hai người ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc, "Sao nơi này lại có một tiệm cơm nữa vậy? Không phải nói là ở tận bên trong cùng ngõ nhỏ sao? Chẳng lẽ là biểu đệ ngươi nói nhầm?"

Người khác cũng có chút không hiểu ra sao, "Ta không có nghe sai mà, là nói ở tận trong cùng ngõ nhỏ, tên là tiệm cơm Thật Mỹ Vị, ai da, sao tiệm nhà này lại gọi là 'Siêu Mỹ Vị' rồi?"

Tiểu nhị lập tức nói: "Khách quan không cần xoắn xuýt, trong ngỏ hẻm này ăn ngon nhất chính là tiệm của chúng ta, món lẩu nhà chúng ta là tuyệt nhất, nếu ngươi không tin đi vào thử liền biết, ăn không ngon không thu tiền."

Nghe nói ăn không ngon không thu tiền, hai người này đều có chút động tâm, do dự một chút liền theo tiểu nhị đi vào bên trong.

Chu Mậu Tài trơ mắt nhìn cửa hàng này cứ như thế mà đoạt mất khách nhân của tiệm cơm Thật Mỹ Vị, lập tức tức đến phát cười, vậy cũng quá vô sỉ rồi, muốn đoạt sinh ý trắng trợn!

Chu Mậu Tài lập tức kêu lên: "Hai vị huynh đệ chờ một chút!"

Hai người kia dừng bước, nghi ngờ đưa mắt nhìn hắn, hỏi hắn chuyện gì.

Chu Mậu Tài nói: "Tiệm cơm Thật Mỹ Vị các người muốn tìm là nằm ở tận cùng bên trong, đi vài bước đường đã đến. Tay nghề của chủ quán thật đúng phải tán dương, dù sao ta cũng chưa từng ăn chỗ nào ngon hơn chỗ đó, nếu các ngươi bỏ lỡ, tuyệt đối sẽ tiếc nuối. Hơn nữa hôm nay chủ quán mới làm món cá nướng, ăn ngon đến quả thực muốn nuốt cả đầu lưỡi, các ngươi tuyệt đối không thể bỏ qua! Nếu ta nói dối liền để thiên lôi đánh ta đi."

Ngay cả thiên lôi đánh xuống cũng nói ra, hai người tất nhiên tin tưởng, cả hai đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định đi tiệm cơm Thật Mỹ Vị nếm thử, dù sao ngay từ đầu bọn họ cũng là muốn đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị này mà.

Mắt thấy vịt tới tay liền bay, tiểu nhị hung tợn trừng mắt nhìn Chu Mậu Tài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi rảnh rỗi quản chuyện thiên hạ gì chứ!"

Chu Mậu Tài mới không sợ hắn, hừ cười một tiếng, ngược lại không đi, liền đứng ở cửa tiệm nhà hắn lớn tiếng kêu: "Tiệm cơm Thật Mỹ Vị hôm nay lên món mới nha, bà chủ làm cá nướng ăn ngon đến không được, đi ngang qua đừng bỏ lỡ a, tất cả mọi người đi ăn đi nha!"

Lực chú ý của những người đang ngồi trong phòng ăn cơm tất cả đều bị hắn hấp dẫn, nhìn về phía hắn.

Chu Mậu Tài rèn sắt khi còn nóng, lại kêu: "Cá nướng còn ngon hơn lẩu nhiều nha, không ăn đừng hối hận! Các ngươi nhanh lên đi a!"

Trong tiệm cơm vốn dĩ cũng có mấy khách quen thường xuyên đi tiệm cơm Thật Mỹ Vị ăn, gần đây cũng là bởi vì bên này bán món lẩu rẻ nên mới đến. Bọn họ tự nhiên có thể nhận ra món lẩu nhà này hương vị không bằng tiệm cơm Thật Mỹ Vị, nhưng không chịu nổi cái giá cả quá rẻ này a.

Nhưng mà, giờ phút này nghe bên ngoài kêu Thật Mỹ Vị lại lên món mới, một đám liền không nhịn được tâm tư ngứa ngáy. Nói thật, trước kia mỗi ngày ăn món lẩu của tiệm cơm Thật Mỹ Vị làm, ăn hoài cũng không chán, ăn còn muốn ăn, nhưng ăn món lẩu nhà bên này, tuy rằng mùi vị không tệ, nhưng liên tục ăn hai ngày cũng không muốn ăn tiếp, rất muốn thay đổi khẩu vị.

Mấy vị khách quen đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó nhỏ giọng nói: "Hay là, thừa dịp còn chưa gọi món ăn, chúng ta đi Thật Mỹ Vị nếm thử cái cá nướng kia đi?"

Mấy người khác lập tức phụ họa, "Chúng ta đi đi, ngay bây giờ qua đó nếm thử đi, đi đi đi..."

Vì thế, mấy người từ bên trong chạy ra ngoài, đi thẳng đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị.

Những người khác thấy bọn hắn đi, cũng nói thầm kia cái cá nướng gì kia có phải thật là ăn ngon như vậy hay không, có mấy người hiếu kỳ, liền cũng theo đó chạy đi, tiểu nhị có gọi cũng đều gọi không được.

Tiểu nhị nhăn mặt hỏi chưởng quầy, "Làm sao bây giờ chưởng quầy, những người đó lại chạy tới tiệm Thật Mỹ Vị rồi."

"Chỉ biết hỏi ta! Các ngươi không biết nghĩ một chút biện pháp sao! Một đám óc heo!" Trong lòng quầy vừa tức lại vội, nếu như bị người bên trên biết hắn thả những khách nhân này chạy, tuyệt đối chịu không nổi.

Vì thế, Mễ Vị đang nhàn nhã phơi nắng đột nhiên bị Lý Nhị Mai thông báo có một đám lớn khách đến rồi, bảo nàng nhanh chóng đi làm cá nướng.

Mễ Vị cũng không rõ sao đột nhiên lại đến nhiều khách như vậy, bất quá cũng không rảnh để suy nghĩ, nhanh chóng rửa tay đi phòng bếp làm cá.

Lý Nhị Mai cực kỳ kích động, "Lão bản, sinh ý lại trở về rồi! Quả nhiên đổi món ăn đúng là hữu dụng, giờ nhìn xem đám bên kia làm thế nào bây giờ!"

Mễ Vị cũng cười theo, động tác trên tay vẫn liên tục, làm xong tất cả cả thì mới dừng tay, xoa xoa bả vai và cánh tay hơi mỏi, hỏi: "Bên ngoài còn có người gọi cá không?"

Lý Nhị Mai gật đầu, "Còn vài người đến sau, chưa ăn được."

"Vậy cũng không có cách nào, nói cho bọn hắn biết ngày mai lại đến đi."

"Được." Lý Nhị Mai vui sướng nói: "Những khách nhân đều nói cá nướng ngươi làm ăn ngon quá, đều nói là ngày mai còn muốn tới ăn."

Mễ Vị cũng cao hứng, nói: "Vậy ngươi nhắn cho Vương đại ca một chút, ngày mai mang cá thêm nhiều hơn cho chúng ta."

"Ta ta sẽ đi ngay bây giờ." Lý Nhị Mai xoay người liền chạy đi tìm Vương Lai Tài, bước chân như muốn bay.

Vương Lai Bảo nhận được tin, ngày thứ hai đưa hơn hai mươi con cá đến, Mễ Vị suy nghĩ cũng không biết bao nhiêu cá đây có đủ hay không, nào biết đến giờ ăn cơm trưa, đám người vốn bảo muốn tới đều không thấy thân ảnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv