Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 5



Lưu Phương Thị đi tới, có chút không xác định hỏi: "Muội tử, đây là...con trai của muội?"

Mễ Vị: "Đúng vậy, tẩu tử cứ gọi hắn là Tiểu Bảo được rồi."

Trong lòng Lưu Phương Thị kinh ngạc, sau đó nhanh chóng nói cảm tạ lần nữa: "Muội tử, vừa mới rồi rất cám ơn, nếu không phải Tiểu Bảo, thằng tiểu tử thúi nhà ta này thế nào cũng phải vào y quán một trận."

"Tiện tay mà thôi, tẩu tử không cần quá khách khí."

"Muội tử, muội mau vào ngồi, uống chén trà." Lưu Phương Thị quá mức khách khí, không cho phép Mễ Vị cự tuyệt, cứng rắn lôi kéo người vào cửa, châm trà hai người uống.

"Muội tử, vừa mới rồi làm ta sợ tới mức run hết cả chân tay, ta còn tưởng rằng thằng tiểu tử nhà ta hôm nay hẳn nhiên phải gãy tay đứt chân gì rồi, nào nghĩ đến được Tiểu Bảo nhà muội cứu. Tiểu Bảo nhà muội cũng thật là lợi hại, ngay trước mắt ta phóng lên một cái, liền thấy nó bay lên đầu tường cứu được người, ta thiếu chút nữa cho rằng ta hoa mắt rồi." Lưu Phương Thị tò mò sờ sờ bàn tay nhỏ của Mễ Tiểu Bảo, tán thưởng: "Ta thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người có thể bay đấy, thật giống như trong mấy vở kịch vậy, đây là học hay như thế nào?"

Lưu Nhị Lang nghe được câu này, cướp lời nói: "Nhất định là phải bái nhập môn phái võ lâm trước, sau đó có một cao thủ võ lâm thật lợi hại thu Tiểu Bảo làm đồ đệ! Tiểu Bảo, ngươi là môn phái nào? Sư phụ của ngươi có danh hào gì?"

Mễ Tiểu Bảo:...

Mễ Vị:... Đứa nhỏ này, bớt đọc tiểu thuyết võ hiệp đi thì tốt hơn?

"Ai cho ngươi nói nhiều!" Lưu Phương Thị tức giận đến vặn lỗ tai của hắn, "Ngươi câm miệng cho ta!"

Lưu Nhị Lang ủy khuất vò vò lỗ tai.

Mễ Vị giải thích: "Tiểu Bảo từ nhỏ đã lớn lên trong miếu, mấy võ sư trong miếu cũng dạy nó luyện võ, cho nên nó cũng có chút thân thủ."

Kỳ thật cũng không phải như thế, trong miếu các tăng nhân cũng chỉ dạy mấy bài công phu cường thân kiện thể cơ bản thôi, người chân chính dạy Tiểu Bảo võ công chính là một vị hòa thượng tên là Khí Anh. Tăng nhân tên là Khí Anh này, không ai biết hắn từ đâu tới đây, trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn rất trầm mặc, rất ít nói chuyện cùng người khác, nhưng hắn lại có một thân võ công đặc biệt lợi hại, khinh công cũng xuất thần nhập hóa. Mễ Vị từng một lần cho rằng sức hút của trái đất không có tác dụng trên người hắn, quả thực làm đảo điên thường thức khoa học của nàng mà.

Vị Khí Anh hoà thượng này đối với người khác thì rất bình thường, nhưng chẳng biết tại sao rất thích Mễ Tiểu Bảo, sau khi phát hiện Mễ Tiểu Bảo rất có thiên phú trong con đường luyện võ công này, hắn liền bắt đầu nghiêm túc dạy nó, khinh công của Tiểu Bảo chính là do hắn dạy.

"Hoá ra là như vậy." Lưu Phương Thị giải thích được nghi ngờ trong lòng, trong miếu đích xác là có võ tăng, nên có công phu cũng chẳng có gì lạ.

Lưu Nhị Lang nghe được đến đây liền thất vọng, "Không có môn phái nào sao? Đều là hòa thượng dạy?"

Lưu Phương Thị tức giận đến muốn tìm chày gỗ, làm thằng bé sợ tới mức không dám nói lời nào nữa, chỉ giương đôi mắt u oán nhìn Mễ Tiểu Bảo.

Mễ Tiểu Bảo cảm thấy người ca ca này rất kỳ quái.

Lưu Phương Thị mở lời trò chuyện, không khỏi liền hỏi đến việc tư, "Muội tử, nhà các người chỉ có hai mẹ con thôi sao? Phụ thân Tiểu Bảo hắn ——

Lưu Thanh Vân vẫn luôn ngồi một bên không nói chuyện, lúc này mới không đồng ý lên tiếng cắt ngang, "Nương —— "

Lưu Phương Thị vỗ vỗ miệng, xin lỗi nói: "Muội tử à muội chớ để ý a, tẩu tử ta chính là nói chuyện không có đầu óc, tẩu tử không có ý gì khác."

Mễ Vị thật ra cũng không thèm để ý, nàng một mình độc thân mang theo một đứa trẻ, lại trong một xã hội phong kiến như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị người hỏi vấn đề này, cũng không có gì phải kiêng dè.

"Trong nhà chỉ có hai mẹ con chúng ta, cha của nó sinh bệnh qua đời."

Đây là lý do thoái thác mà nàng đã ngẫm nghĩ kỹ trên đường xuống núi, nàng không hề biết bất cứ tin tức nào của cha Tiểu Bảo, cũng không thể nói với người khác nàng cũng không biết cha hài tử là ai đi? Còn không bằng cứ làm bộ nói cha hài tử đã qua đời, như vậy người ta sẽ không hỏi nhiều.

Quả nhiên, Lưu Phương Thị vừa nghe lập tức lộ ra thần sắc tiếc hận thương tiếc, đáng thương, còn trẻ như vậy, hài tử còn nhỏ như vậy mà nam nhân liền đi, cuộc sống sau này có biết bao khổ sở a.

Mễ Vị phối hợp lộ ra một biểu tình "Ta tuổi còn trẻ mà nam nhân đã chết, ta rất bi thống bất lực nhưng vì hài tử ta phải kiên cường sống sót", kiên cường nói: "Không sao cả tẩu tử, ta mang theo hài tử cũng sống tốt vô cùng."

Lưu Phương Thị phụ họa: "Cũng phải thôi, muội có tay nghề, muội làm cơm nắm thật ngon, hai mẹ con các người nhất định sẽ sống tốt."

Lại hàn huyên một hồi, Mễ Vị cự tuyệt lời Lưu Phương Thị nhiệt tình giữ lại ăn cơm, dắt theo Mễ Tiểu Bảo về nhà.

Mễ Tiểu Bảo từ lúc mới đầu liền không nói chuyện, lúc này nằm trong lòng ngực Mễ Vị cũng ỉu xìu không nói lời nào, chỉ lặng lẽ tựa đầu vào bả vai nàng.

Khó được thấy nó ủ rũ như vậy, Mễ Vị cọ cọ mặt nó, "Sao vậy? Mất hứng?"

Cánh tay của thằng bé ôm nàng càng chặt hơn, đôi mày nhỏ cũng nhăn lại, "Nương, cha con sinh bệnh qua đời hả?"

Bước chân Mễ Vị dừng lại, không nghĩ đến thằng nhóc này lại để lời nàng nói vào trong lòng. Nó lớn như vậy, chưa từng hỏi nàng mấy câu như là "Cha con là ai", "Cha con ở đâu", nàng vẫn cho rằng nó chưa biết cha là ý gì, cho nên cũng chưa từng giải thích cho nó.

"Bảo Bảo, con biết cha là cái gì không?"

Mễ Tiểu Bảo phồng miệng, bất mãn nương mình xem mình như đồ ngốc, nó đã trưởng thành, là đứa bé hiểu chuyện.

"Con đương nhiên biết! Mỗi tiểu hài tử đều có cha, có cha có nương mới có thể sinh ra tiểu hài tử."

Mễ Vị: Ơ, không được nha, ngay cả cái này cũng biết! Âm thầm lớn lên như thế sao?

Ai, hài tử lớn, xem ra cái lão mẫu thân như nàng không thể không nói chuyện với hài tử về vấn đề cha ruột rồi.

Hài tử còn nhỏ, đối với cha tự nhiên sẽ có chờ mong khát vọng, tất nhiên không thể tùy tiện nói lung tung phụ thân nó đã chết, vạn nhất làm cho tâm lý khoẻ mạnh của thằng bé chịu ảnh hưởng sẽ không tốt.

"Bảo à, kỳ thật mới vừa rồi nương không phải nói thật đâu, thật ra phụ thân con cũng chưa chết, chẳng qua nương cũng không biết phụ thân con hiện giờ đang ở nơi nào."

Mễ Tiểu Bảo nghe được cha chưa chết, mắt sáng rực lên, nghe được đoạn sau liền lắc lắc cổ Mễ Vị, "Sao lại không biết chứ?"

"Nương... Nương ban đầu lạc đường trên núi, sau đó tìm không thấy phụ thân con, cho nên nương cũng không biết phụ thân con ở đâu."

Mễ Tiểu Bảo nghĩ đến tình cảnh trước đây nương thường xuyên lạc đường trong núi, liền dễ dàng tin câu này. Nương nó luôn luôn không biết đường, thường xuyên cần nó cùng đi mới có thể tìm được đường trong núi, không trách được có thể lạc mất phụ thân nó luôn.

Mà phụ thân cũng tệ, sao có thể không tìm được nương chứ, nó mỗi lần đều có thể nhanh chóng tìm được vị trí, mang nương về.

Biểu tình trên mặt Mễ Tiểu Bảo, nói như thế nào nhỉ, cao hứng lại mang vẻ thất vọng, thất vọng mang vẻ bất đắc dĩ, trong bất đắc dĩ lại có khiển trách, cực kỳ phong phú.

Mễ Vị thiếu chút nữa bị hắn chọc cho phì cười.

Khi ăn cơm trưa, mỹ thực cũng không khiến thằng bé quên mất phụ thân nó, vừa vùi đầu làm cơm, vừa không quên hỏi cha nó có bộ dáng gì, "Cha con có được không? Cha lợi hại không? Cha trông như thế nào a?"

Mễ Vị:... Sớm biết vậy vừa rồi sẽ không nói thất lạc, hẳn là nói thẳng mình mất trí nhớ, như vậy sẽ không cần trả lời thằng nhóc mấy vấn đề này.

Nhưng nhìn thấy chờ mong tràn ra trong mắt nó, Mễ Vị không tiện nói ngược, cũng không dám nói phụ thân nó xấu, đành phải kiên trì khen cái phụ thân mà mình chưa từng gặp mặt kia.

"Phụ thân con rất đẹp mắt nha." Đứa trê Mễ Tiểu Bảo này không giống nàng, vậy chắc là giống phụ thân nó đi, vậy cha nó hẳn là không xấu... Đi?

Quả nhiên, nói như vậy, ánh mắt oắt con liền sáng lên, giục Mễ Vị nói tiếp.

"... Phụ thân con, phụ thân con có sức mạnh rất lớn!" Tiểu tử này sinh ra liền có được sức mạnh vô cùng cường đại, khẳng định không phải di truyền từ nàng, vậy cha nó hẳn không phải là loại hình yếu đuối loại hình đi? Nhỉ?

Mễ Tiểu Bảo vui sướng lắc lắc cái chân ngắn, "Giống con, giống con! Con cũng có sức mạnh rất lớn nè!."

"Nương, còn gì nữa?"

"Phụ thân con, phụ thân con, võ công của hắn siêu quần!" Mễ Vị chột dạ xoa xoa mũi.

Hẳn là vậy đi? Thiên phú võ học của thằng nhóc này cao như thế, cũng không phải là đột biến gien đi? Ai nha, dù sao nàng cứ tùy tiện thổi phồng một chút, thằng nhóc cũng không biết đúng sai.

Thổi một chút là được rồi.

"Nương, vậy con với cha giống nhau rồi, sư phụ Khí Anh cũng nói con là thiên tài!" Nó cũng không phải là một đứa nhỏ đơn giản nha!

"Nương, còn gì nữa? Còn gì nữa?"

"Ừm..." Mễ Vị buồn rầu xoa xoa tóc, cuối cùng vắt hết óc mới nghĩ ra một ưu điểm mà thằng nhóc này nhất định sẽ thích nghe, "Phụ thân con hắn đặc biệt ăn nhiều! Một lần có thể ăn bảy tám bát!"

Hẳn nhất định là ăn nhiều nhỉ? Không thì thế nào lại sinh ra cái thùng cơm nhỏ như Tiểu Đầu Trọc vậy chứ? Nàng lại ăn ít, nhất định là do cha nó nên mới có cái di truyền kỳ quái như vậy.

"Oa ——" Trong ánh mắt Mễ Tiểu Bảo đột nhiên tràn đầy kính nể cùng sùng bái, "Ăn còn nhiều hơn con luôn, cha cũng thật là lợi hại!"

Mễ Vị:... Cái điểm sùng bái của thằng nhóc này có phải có chút kỳ quái hay không?

"Nương, chúng ta phải đi đâu tìm cha?" Mễ Tiểu Bảo nóng lòng hỏi, giống như hận không thể lập tức liền đi tìm phụ thân nó.

Mễ Vị lại bới thêm cơm cho nó, nghiêm túc cự tuyệt trả lời, " Hôm nay con hỏi nhiều vấn đề lắm rồi, tiểu hài tử hỏi quá nhiều sẽ bị trọc đầu, mau ăn cơm ngủ trưa đi!"

Oắt con sờ sờ cái đầu trọc của mình, lựa chọn im lặng.

Thấy nó nghe lời không hỏi nữa, trong lòng Mễ Vị âm thầm thở dài, nàng thật sự không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào mà, cái người kia lớn lên trông như thế nào, tên gọi là gì, quê quán ở nơi nào nàng cũng đều không biết, vậy phải đến nơi nào mới tìm người này đây?

Biển người mờ mịt, muốn tìm một người xa lạ, khó cỡ nào?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv