Mễ Vị xệ mặt lại đi vào phòng bếp làm năm cái bánh, năm cái bánh này lại một lần nữa bị hai cha con thùng cơm bao trọn, hai người này rốt cuộc cũng ăn no, lộ ra thần sắc thoải mái thỏa mãn, dáng vẻ một lớn một nhỏ híp mắt hưởng thụ quả thực giống nhau như đúc, nói không phải hai cha con cũng không ai tin.
Ăn uống no đủ, Hiên Viên Tố trực tiếp đi vào viện, nằm một cái lên trên cái ghế nằm chỉ thuộc về Mễ Vị, cũng đem Mễ Tiểu Bảo ôm vào trong lòng, hai cha con cùng nhau thoải mái làm cá mặn.
Mễ Vị:!!! Cái ghế nằm kia là của ta! Còn nữa, điểm tâm cũng ăn rồi vì sao ngươi còn chưa đi!
Mễ Vị trừng Hiên Viên Tố, ánh mắt bất thiện, đại khái là ánh mắt quá có lực sát thương, Hiên Viên Tố rốt cuộc chú ý tới nàng, quay đầu về hướng nàng nhìn lại.
Mễ Vị phồng miệng lên, hỏi hắn: "Ngươi không trở về nhà sao?"
Hiên Viên Tố nhướn mi, "Đuổi ta đi?"
Dù sao tối hôm qua người này vừa cứu nàng một mạng, nàng tắt nhiên không nói nên lời không khách khí đuổi hắn cút nhanh lên như vậy, cho nên đành phải uyển chuyển nói: "Ngươi hôn mê lâu như vậy, mấy năm nay quận chúa Như Ý cùng lão phu nhân đều rất lo lắng cho ngươi, hiện tại ngươi đã tỉnh, các nàng nếu biết được chắc rất cao hứng, ngươi dù sao cũng nên trở về thăm bọn họ một chút đi." Cho nên, mau đi thôi, rời khỏi nơi này đi.
Hiên Viên Tố cong cong khóe miệng, thanh âm vẫn nhàn nhạt, "Không cần thiết đâu, bọn họ lập tức sẽ lại đây ngay."
Mễ Vị:? Cái gì?
Không đến thời gian một nén nhang, một chiếc xe ngựa liền dừng ở trong viện, Hiên Viên Ý cùng Vu Khiêm Hòa cùng với lão tướng quân phu nhân lục tục xuống xe, nhìn thấy Hiên Viên Tố tỉnh lại đều đỏ cả mắt, lão phu nhân oán hận đập đập bả vai Hiên Viên Tố, "Cái tên tiểu tử thúi này, rốt cuộc cũng chịu tỉnh? Nếu lại không tỉnh ta sắp chuẩn bị kiếm mồ cho ngươi! Ngươi không nỡ thấy ta tiêu tiền mua mồ cho ngươi đúng không."
Hiên Viên Tố không nói chuyện, tựa như sớm quen mẫu thân mình nói chuyện như vậy.
Hiên Viên Ý ngược lại cũng không nói chuyện khác, chỉ là cười đến có chút đắc ý nói: "Ta đã nói đưa người tới nơi này là có tác dụng mà, đúng không? Các ngươi nhìn xem, hôn mê nằm trong phủ 5 năm đều không tỉnh, mới đưa tới nên cạnh tức phụ hài tử không bao lâu đã lập tức liền tỉnh."
Mễ Vị: Ngươi cũng thật là cơ trí a! Cũng thiệt thòi cho ngươi phát rồ lên ném đệ đệ ruột ở nơi này bất chấp mọi giá.
Nhưng Vu Khiêm Hoà là tên sủng thê cuồng ma, lại còn mười phần tán thành gật đầu, "Vẫn là nàng thông minh, phương pháp này quả nhiên tốt."
Mễ Vị:...
Đợi lát nữa chắc nàng liền muốn nghẽn cơ tim, lập tức cũng không muốn nhìn tiếp chút nào, lặng lẽ đi phía trước sửa soạn nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị mở cửa làm buôn bán.
Hiện tại chỉ có xuống bếp có thể làm cho nàng cảm thấy vui vẻ.
————
Hôm nay những khách nhân tới đây không hẹn mà cùng thảo luận về một sự kiện giống nhau, đó chính là tên tội phạm giết người liên hoàn rốt cuộc cũng bị bắt được.
"Ai da, các ngươi biết chưa, sáng sớm hôm nay Kinh triệu doãn đại nhân mới vừa khai đường thẩm vấn tên tội phạm giết người kia, đại nhân phán người kia tội lăng trì xử tử luôn! Hai ngày nữa liền sẽ hành hình ở trên hình đường."
"Đại nhân phán quá đúng! Loại người vô cùng hung ác thì phải lăng trì xử tử, không thể nương tay với hắn, chỉ đáng tiếc cho mấy vị nữ tử bị giết kia."
"Sáng nay ta còn đi xem đây, tên kia nhìn bộ dáng thường thường vô kỳ, ai biết nhìn vậy mà lại là một tên tội phạm giết người vô cùng hung ác chứ, quả thực là phát rồ, liên tục giết bốn nữ nhân, nghiệp chướng mà."
"Nhắc tới cũng kỳ quái, tên kia các ngươi có chú ý tới không, cánh tay mất một cái, quần áo máu chảy đầm đìa, cũng không biết ai chém mất cánh tay của hắn."
"Ngươi để ý ai chặt tay hắn làm gì, dù sao chặt thật hay; xem như vì dân trừ hại."
Lúc này một thực khách thần thần bí bí nhìn mấy người chung quanh nói: "Chặt cánh tay tính là gì, còn có chỗ càng độc hơn nha, biểu đệ ta hầu việc trong Kinh Triệu phủ kìa, hắn nói với ta a, "cội rễ" của tên kia cũng bị người cắt mất!"
"Cái gì! Vậy không phải thành thái giám sao..."
"Nên! Nam nhân phát rồ lên như thế, hại bao nhiêu nữ tử rồi, cắt cũng tốt, bớt tai họa người."
Lúc này liền có người tò mò, dò hỏi: "Người kia rốt cục vì sao phải giết nhiều nữ tử trẻ tuổi như vậy a?"
Vấn đề này thật ra lại có người biết, giải nghi hoặc cho hắn, "Nghe nói người này trước đây có tức phụ, lớn lên hoa dung nguyệt mạo nha, tức phụ hắn nghe nói có tay nghề làm đậu hũ rất tốt, liền mở ra cái cửa hàng bán đậu hũ, mọi người còn xưng tụng nàng ta là Tây Thi đậu hũ luôn. Nhưng vì lâu dài xuất đầu lộ diện, tiếp xúc nhiều người phú quý, dần dần liền bị phú quý mê mắt, sau này dứt khoát chạy theo một lão gia có tiền, tử bỏ hắn. Lúc này hắn mới đặc biệt hận những nữ nhân xinh đẹp lại lẳng lơ ong bướm, nhất là nữ nhân xuất đầu lộ diện tự mình làm sinh ý."
"Hoá ra là bị đội nón xanh, trách không được lại hận nữ tử lẳng lơ ong bướm, là nam nhân ai mà có thể chịu đựng được nhục nhã vô cùng như vậy."
Mễ Vị ở trong phòng bếp nghe rành mạch, bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra người này là vì chuyện này mới biến thái m, phỏng chừng tâm lý bị kích thích quá mà ra, cho nên vừa thấy nữ nhân như vậy liền đầy đầu cừu hận, muốn thông qua việc giết người để đạt được khoái cảm báo thù.
Tối hôm qua nếu không phải Hiên Viên Tố kịp thời tỉnh lại, bốn người bị hại trong miệng bọn họ phỏng chừng biến thành năm người rồi. Nghĩ đến đây, Mễ Vị lại kiên nhẫn hơn với Hiên Viên Tố thêm một chút, ân cứu mạng không thể lấy thân tương báo, vậy thì lấy cơm tương báo đi, về sau hắn tới nơi này ăn cơm nàng liền chiêu đãi miễn phí.
Chỉ cầu hắn đừng ở chỗ này nữa, nhanh chóng về nhà hắn giùm đi!
Đáng tiếc, chút kỳ vọng mỏng manh này của nàng cũng không thể thực hiện, bởi vì lúc Hiên Viên Ý đi căn bản cũng không mang Hiên Viên Tố đi, Hiên Viên Tố vẫn bình chân như vại nằm trên ghế nằm của nàng, tự tại giống như đây chính là nhà của hắn vậy, không biết còn tưởng rằng Mễ Vị là khách, hắn mới là chủ.
Nội tâm Mễ Vị phát điên, tuy rằng nàng rất cảm kích hắn cứu mạng mình, nhưng nàng cũng không thể cứ như vậy mà ở cùng một chỗ với hắn chứ! Giữa bọn họ cũng không phải quan hệ tình nhân, về sau càng không có khả năng trở thành loại quan hệ đó, có lẽ trong lòng hắn đối với nàng là có tình, nhưng nàng rất rõ ràng đó là tình cảm hắn đối với nguyên chủ, mà nàng cũng không phải nguyên chủ, càng không có khả năng thay thế nguyên chủ.
Tất cả xảy ra giữa hai người bọn họ, nàng không có tư cách thay thế, đó là thứ chỉ thuộc về nguyên chủ mà thôi.
Mắt thấy ngày lại sắp đen, Hiên Viên Tố còn chưa định rời đi tính, Mễ Vị vẫn lấy hết can đảm nói ra, "Ta rất cảm tạ ngươi đã cứu ta, về sau ngươi có cái gì muốn ta giúp, ta tuyệt đối không chối từ, nhưng giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào, ngươi cứ ở lại nhà một nữ tử độc thân như vậy thì không tốt đâu, truyền đi cũng không tốt cho thanh danh của ta nha, đúng không?"
Hiên Viên Tố lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt làm Mễ Vị có chút da đầu run lên.
Mễ Vị không đoán ra hắn đang nghĩ cái gì, vẫn kiên trì nói tiếp, "Nhưng ngươi yên tâm, Tiểu Bảo cũng là hài tử của ngươi, ta sẽ không ngăn cản hai người gặp mặt, ngươi lúc nào cũng có thể đón Tiểu Bảo đến phủ gặp ngươi."
Hiên Viên Tố nheo mắt, trong giọng nói nhiều thêm mấy phần nguy hiểm, "Vậy nàng đang muốn cùng ta đoạn tuyệt quan hệ?"
Lòng Mễ Vị nói hai ta vốn là không có quan hệ.
Nhìn dáng vẻ Mễ Vị ngầm thừa nhận, Hiên Viên Tố đưa đầu lưỡi đỉnh đỉnh quai hàm, sau một lúc lâu mới nói ra: "Nàng đã từng nói phải gả cho ta, nếu không phải bốn năm trước ta trọng thương hôn mê bất tỉnh, nàng đã là thê tử của Hiên Viên Tố ta."
Không biết vì sao, Mễ Vị nghe được một chút cảm xúc khó tả trong những lời này. Lời nàng nói có khả năng khiến hắn khó chấp nhận.
Nàng muốn mở miệng hỏi thăm chuyện của bốn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ lại có hỏi cũng không được gì, những cái đó đều là quá khứ của nguyên chủ, không hề có chút quan hệ nào với nàng bây giờ, hỏi thì cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Cuối cùng nàng chỉ có thể thở dài, trong lòng nói câu thật xin lỗi, sau đó ngoan tâm nói ra: "Có lẽ ta từng nói những lời này, nhưng bây giờ ta thật sự không nhớ rõ, những chuyện đó đều trở thành chuyện đã qua. Với ta mà nói, đây chẳng qua là cuộc sống của một người nào khác, không phải của ta, hiện tại chúng ta cứ làm người xa lạ đi, về sau từng người sống cuộc sống của mình."
Nói xong lời này, Mễ Vị liền thấy mặt Hiên Viên Tố không thay đổi nhìn mình, nhưng ánh mắt kia có thứ gì đó làm nàng không chịu nỗi, đành phải dời ánh mắt đi, không nhìn hắn.
Không biết qua bao lâu, lâu đến chân Mễ Vị đều đứng đến tê rần, Hiên Viên Tố mới rốt cuộc mở miệng lần nữa, "Đời này nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta, đừng nghĩ đến rời đi, quên mất hết thảy, vậy thì lần nữa nhớ lại, nhớ không ra thì lần nữa yêu ta lại."
Mễ Vị:... Ngươi bị tổng tài bá đạo bám vào người sao?
Mễ Vị triệt bỏ đi ý tưởng sẽ nói chuyện với hắn, dứt khoát vô tình đuổi người, "Ta không nhớ được, cũng sẽ không yêu ngươi lần nữa, ngươi đi đi, đừng ở chỗ này của ta nữa."
Ai biết lời này vừa nói xong, Hiên Viên Tố đột nhiên hộc ra một búng máu, người trực tiếp ngã xuống.
"Ngươi làm sao vậy?!" Mễ Vị sợ tới mức hoảng loạn, nhanh chóng tiến lên dìu hắn, không biết làm sao bây giờ, chỉ kêu đại: "Cận Kha! Cận Kha ngươi ở đâu? Mau ra đây!"
Vừa dứt lời Cận Kha liền xuất hiện ở trong viện, nhìn thấy Hiên Viên Tố nằm trên mặt đất cũng kinh hãi, tiến lên liền nắm cánh tay hắn xem xét.
Mễ Vị sốt ruột hỏi: "Hắn làm sao? Vừa mới còn tốt mà."
Cận Kha nhìn nhìn nàng, đạo: "Chủ tử trước kia bị thương còn chưa khỏe hẳn, nằm hết bốn năm thân thể vốn đã suy yếu, tối hôm qua lại dùng nội lực mạnh mẽ phá tan chướng ngại tỉnh lại, bởi vậy nên bị nội thương rất nặng, vừa rồi hẳn là cảm xúc dao động quá lớn nên mới động đến nội thương, dẫn đến hộc máu, mới xảy ra chuyện gì sao?"
Nghe nói như thế, trong lòng Mễ Vị nhất thời ngũ vị tạp trần, không nghĩ đến hắn lại mạnh mẽ ép bản thân tỉnh lại cứu nàng, vì thế còn phải chịu tổn thương nặng như vậy. Vừa rồi nàng còn nói vậy kích thích hắn hộc máu, nếu là biết trên người hắn còn bị thương nặng như vậy, nàng lúc nãy chắc chắn sẽ không kích thích hắn.
"Vậy làm sao bây giờ? Phải mời đại phu sao?"
Cận Kha đỡ Hiên Viên Tố đến trong phòng nằm xuống, nhìn Mễ Vị nói: "Ta hồi phủ đi gọi đại phu đến." Nói xong người liền dùng khinh công bay đi.
Mễ Tiểu Bảo mới từ bên ngoài chơi đùa trở về, vốn muốn tìm phụ thân chơi, nào biết vừa trở về đã nhìn thấy phụ thân vừa nằm xuống, sắc mặt tái nhợt, trên khóe miệng còn dính máu, sợ tới mức sắp khóc ra, ghé vào trên người Hiên Viên Tố, muốn lay tỉnh hắn, "Oa —— phụ thân, người làm sao vậy? Người không được chết —— "
"Phụ thân không chết." Hiên Viên Tố trên giường chậm rãi mở to mắt, than thở ôm cái cục tròn vo Mễ Tiểu Bảo vào trong lòng.
"Phụ thân người tỉnh rồi!"
Mễ Vị cũng nhanh chóng lại gần, "Ngươi tỉnh rồi, cảm giác thế nào? Đại phu lập tức tới ngay."
Hiên Viên Tố quay đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: "Không có việc gì."
Thấy bộ dáng hắn trên mặt trên môi đều không có chút huyết sắc nào, Mễ Vị rất áy náy, âm thầm quyết định trong khoảng thời gian này không bao giờ đuổi hắn, chờ hắn dưỡng hết tổn thương rồi nói sau.
Động tác Cận Kha rất nhanh, không đến một chén trà liền mang theo một lão đại phu đến. Lão đại phu đầy đầu tóc bạc, râu bạc phiêu phiêu, vốn nên là bộ dáng đạo cốt tiên phong, giờ phút này lại quần áo nhăn nhúm, tóc và râu cũng rối bời, sắc mặt càng xú không chịu nổi, vừa được buông xuống liền chỉ vào Cận Kha mắng: "Tiểu tử thối! Lần sau còn dám kéo ta bay tới bay lui, ta liền về Tu Di Sơn của ta, không bao giờ quan tâm đến cái thằng nhóc nhà các ngươi nữa, thật tức chết ta mà!"
Cận Kha cho hắn mắng, lôi kéo hắn đi đến bên giường, "Ngài mau xem cho chủ tử một chút."
Lão đại phu đưa mắt nhìn Hiên Viên Tố, thối mặt không hoạt động, đạo: "Yên tâm yên tâm, không chết được, mạng cứng rắn lắm mà."
Mễ Tiểu Bảo biết đây là đại phu cứu phụ thân nó, tiến lên kéo tay áo của hắn, ngóng trông nhìn hắn, giọng non nớt mở miệng khẩn cầu: "Lão gia gia, ngài xem cho phụ thân ta một chút đi, ngài xem xong ta mời ngài ăn cơm, ăn cơm rất ngon, có được hay không?"
Lão đại phu nhăn mày vừa nhìn thấy thằng bé, lập tức cười ra tiếng, ngồi xổm xuống, thật hứng thú nhìn Mễ Tiểu Bảo, "Ngươi chính là con trai của Hiên Viên Tố? Hắc, lớn lên nhìn cũng thật khá tốt nha, ngươi thảo hỉ hơn so với phụ thân ngươi nhiều. Được rồi, nể mặt ngươi ta sẽ đi xem cho cha ngươi, nhưng xem xong rồi ngươi muốn mời ta ăn cái gì?"
Mễ Tiểu Bảo lập tức đạo: "Ta mời ngài ăn vịt quay, nương ta làm vịt quay ăn rất ngon, cam đoan người ăn xong còn muốn ăn tiếp."
"Thật sự ăn ngon như vậy? Vậy tốt; thì vịt quay." Lão đại phu này thật giống như một đứa trẻ, thương lượng xong liền đưa tay đặt lên mạch tượng của Hiên Viên Tố, cẩn thận chẩn đoán, kết quả mày càng lúc nhíu càng cao, một lát sau dứt khoát quăng tay ra, thô lỗ nói: "Nếu còn muốn sống thì đừng có dùng nội lực, ngoan ngoãn uống thuốc dưỡng thương, nếu không nghe lời, ngủ tiếp tám năm mười năm nữa cũng đừng hòng tỉnh."
Hiên Viên Tố lạnh mặt không nói chuyện, giống như không nghe thấy đồng dạng, làm lão đại phu tức giận đến râu cũng muốn bay lên.
Cận Kha vội vàng nói: "Ngài đừng dài dòng nữa, nhanh chóng đi mở dược bốc thuốc(*) đi.
(*) Mở dược bốc thuốc: Kê đơn bốc thuốc.
Mễ Tiểu Bảo lại tiến đến lôi kéo tay áo của hắn, dùng giọng dụ dỗ nói: "Lão gia gia, ngài đi mở dược cho cha ta đi, bốc thuốc xong chắc vịt quay của nương ta nương cũng đã chín rồi, đến lúc đó mời ngài ăn."
"Ai u, vẫn là tiểu tử này nói chuyện xuôi tai, đáng yêu hơn lão tử của hắn nhiều." Lão đại phu sờ sờ đầu trọc của Mễ Tiểu Bảo, cam tâm tình nguyện đi mở dược bốc thuốc.
Chờ lão đại phu đi xong, Cận Kha mới mở miệng giải thích: "Gia Cát đại phu là một thần y rất tài giỏi, phủ chúng ta phải phí rất nhiều sức lực mới mời đến chữa độc trong cơ thể chủ tử, dược ngâm thân của chủ tử cùng tiểu chủ tử chính là hắn bào chế ra được, người này y thuật cao minh, chỉ là tính tình hơi kỳ quái."
Mễ Vị giờ mới hiểu được chỗ lợi hại của lão đại phu chỗ này, độc trong người Tiểu Bảo cùng Hiên Viên Tố có thể được giải quyết triệt để hay không thì phải trông cậy vào vị kia. Nàng lập tức nhanh nhẹn đứng dậy đi làm món ngon, phải dỗ dành lão đại phu kia thật tốt, về sau còn phải nhờ vả người ta bào chế thuốc còn gì.
Mễ Vị không chỉ làm vịt quay, còn làm thịt kho tàu, giò heo kho rịu cùng với canh cá chua, ngoài ra còn làm vài món nhắm rượu, cũng đi qua nhà Bao lão gia lấy mấy vò rượu ngon.
Sự thật chứng minh, rượu ngon và mỹ thực quả nhiên hữu dụng. Sau khi Gia Cát đại phu nhìn thấy, lập tức mặt mày hớn hở, sau khi nếm hương vị đồ ăn thì càng là hai mắt sáng lên, ra sức dựng ngón tay cái với Mễ Vị, thậm chí còn ngồi ngay trước mặt Hiên Viên Tố nói: "Tiểu cô nương nàng ngươi thật quá được nha, ngươi xinh đẹp còn không nói, tay nghề còn tốt như thế ; chỉ với tay nghề này của ngươi, nam nhân muốn cưới ngươi phải xếp hàng dài, cho nên phải cẩn thận lựa chọn nga."
Lão gia tử nói xong, liếc xéo xéo Hiên Viên Tố mặt không có biểu tình gì, hừ giọng nói: "Nhất thiết đừng chọn nam nhân nào đó mặt thối như nhà vệ sinh, tính tình thì cứng như cục đá. Nam nhân như vậy là đáng ghét nhất, không xứng với ngươi đây, ngươi phải nghe lời lão đầu ta nói, có chọn nam nhân thì nhất định phải chuyện ai tính cách tốt, thích cười, nam nhân như vậy mới thảo hỉ."
Mễ Vị nhìn thấy người nào đó đen mặt, nghẹn cười không nói.
Lão đầu này giống như không chọc tức chết Hiên Viên Tố thì không bỏ qua, lại được thế nói tiếp: "Như vầy đi, dưới tay lão đầu ta đây có rất nhiều nam đệ tử ưu tú, ai cũng y thuật tinh thông, tài sản trong tay cũng dày, đảm bảo ngươi đi theo về sau sẽ một bước lên trời. Ta kêu bọn nó xếp hàng đứng trước mặt cho ngươi chọn, ngươi chọn lựa ai mà ngươi thích, thích đứa nào liền chọn đứa đó, đệ tử của lão đầu ta đều là nam nhân tốt nhất trong đám nam nhân, tuyệt đối sẽ không nạp thiếp hay sủng nô tỳ gì."
Vừa dứt lời, bàn tay Hiên Viên Tố giơ lên, lập tức đoạt lấy bầu rượu trong tay Gia Cát Lão Đầu, không chỉ như thế, bàn tay vỗ lên bàn một cái, ly rượu trên tay Gia Cát Lão Đầu phát ra "Ầm" một tiếng, cái ly nháy mắt nổ tung, toàn bộ rượu bên trong liền rắc lên trên mặt và râu tóc của lão đầu, nhìn hắn vô cùng chật vật.
Gia Cát Lão Đầu bị chọc tức, lập tức hít mũi trừng mắt nhìn về phía Hiên Viên Tố, "Ngươi ngươi ngươi, buồn cười! Ta không nên để ý ngươi, nên để ngươi chết cho xong! Ngươi trả rượu cho ta!"
Hiên Viên Tố không để ý tới hắn, ngược lại còn đem bầu rượu để sát vào miệng mình trút xuống.
Mễ Vị tay mắt lanh lẹ cướp lấy bầu rượu trong tay hắn, trừng mắt nhìn hắn, "Trên người ngươi còn có nội thương đâu, sao có thể uống rượu!" Nội thương trên người còn muốn lành hay không? Nội thương của hắn một ngày không tốt, nàng liền một ngày vẫn còn áy náy bất an.
Hiên Viên Tố nghe vậy, ta cười trong mắt chợt lóe lên, cũng không phản bác, ngoan ngoãn để Mễ Vị cầm bầu rượu đi, làm đám người nhìn thấy thiếu chút nữa kinh ngạc rơi cằm. Gia Cát Lão Đầu càng trừng mắt nhìn thẳng nhìn hắn, thiếu chút nữa cho rằng chính mình nhận lầm người.
Mễ Vị đem bầu rượu trong tay đưa cho Gia Cát Lão Đầu, cười bất đắc dĩ nói: "Gia Cát tiên sinh, ngài liền đừng đùa, một mình ta vô cùng tự tại, ta không muốn nam nhân gì."
"Được được được, tiểu cô nương tay nghề giỏi như ngươi, muốn nam nhân thì lúc nào chả tìm được. Nếu như ngày nào đó ngươi muốn nam nhân thì nói với ta, lão đầu ta liền tìm cho ngươi." Gia Cát Lão Đầu nói xong nhìn Hiên Viên Tố đắc ý nhíu mày.
Mễ Vị cảm thấy lão đầu này thật ngây thơ, còn ngây thơ hơn cả Mễ Tiểu Bảo, nhiều năm như vậy còn chưa bị Hiên Viên Tố đánh chết cũng là kỳ tích.