Công tử áo lam tên là Trương Thiên Tứ, là con trai độc nhất của Trương gia, là thương hộ bán trà nổi tiếng của phủ Lư Châu, từ tên hắn cũng có thể thấy được hắn ở nhà được sủng ái bao nhiêu. Cũng chính vì người trong nhà quá sủng, dẫn đến hắn thành một tên công tử chơi bời lêu lổng không học vấn không nghề nghiệp, mấy thứ ăn uống chơi đùa mọi thứ đều tinh thông, làm cho phụ thân hắn bây giờ nhìn thấy hắn liền thở dài.
Vốn dĩ hắn không chơi đến giờ giới nghiêm ban đêm là không trở về nhà, nhưng hôm nay ăn được thứ ngon, liền muốn mang về cho cha mẹ cùng nãi nãi hắn cũng nếm thử, tốt nhất là cho cha hắn ăn vui vẻ, đừng mắng hắn nữa.
Hắn vừa vào cửa đã nhìn thấy phụ thân hắn ngồi ở chủ viện uống trà, mẹ hắn cùng nãi nãi cũng ở đó, trong lòng chợt có linh cảm không tốt, tức thì thu lại cái dáng vẻ cà lơ phất phơ, ngoan ngoãn đi vào.
Phụ thân hắn vừa nhìn thấy hắn liền hung hăng nhíu mày, trách mắng: "Lại đi điên đi loạn nơi nào đó? Hôm qua kêu ngươi xem mấy sổ sách tính tiền, ngươi xem chưa?"
Trương Thiên Tứ lẩm bẩm: "Trong nhà không phải đã có tiên sinh phòng thu chi hay sao, làm gì bảo ta đi xem chứ."
"Ngươi nói thầm cái gì?!" Trương lão gia tức giận vỗ bàn.
Trương Thiên Tứ vội vàng cười hì hì trả lời: "Cha, ta nói đợi lát nữa ta đi xem! Ngài đừng nóng giận."
Trương lão gia nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn lại càng sinh khí, giơ tay lên muốn đánh, lại bị mẫu thân mình ngăn cản, "Ngươi nói chuyện với thằng bé đàng hoàng không được sao, đụng một chút là động tay động chân? Lỡ đánh noa bị thương rồi thì làm sao bây giờ?"
Trương phu nhân cũng mở miệng phụ họa: "Đúng á lão gia, Thiên Tứ còn nhỏ, người chậm rãi dạy nó nha."
"Các người, các người..." Trương lão gia tức giận đến thở hồng hộc, "Đều là bị các người chiều hư, các người nhìn xem nó thành cái dạng gì rồi!"
Trương lão phu nhân không thèm để ý nói: " Thiên Tứ nhà ta có chỗ nào không tốt? Vừa hiếu thuận lại nghe lời, cũng chỉ có mỗi người làm cha như ngươi là ưa bắt bẻ."
Trương lão gia tức giận đến đau ngực.
Trong lòng Trương Thiên Tứ cười thầm, nhân cơ hội này nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Nãi nãi, cha mẹ, hôm nay ta ra ngoài nhưng không có đi chơi lung tung, ta là đi mua đồ ăn ngon về cho mọi người mà, mọi người nhìn đi."
Hắn đem hộp đồ ăn đặt lên bàn, mở ra cho ba người kia nhìn.
Ba người kia thứ gì ngon mà chưa từng ăn, vừa thấy trong hộp đồ ăn chỉ đơn giản là mì, không có hứng thú, chẳng qua Trương lão phu nhân cùng Trương phu nhân sủng hài tử, tất nhiên phải nể tình, ra sức khen Trương Thiên Tứ hiếu thuận, còn bảo nha hoàn đi lấy đũa đến.
Trương lão gia lại hừ lạnh một tiếng, cảm thấy nhất định là thằng tiểu tử này tùy tiện mua cái thứ gì trở về làm ra vẻ thôi.
Trương lão phu nhân và nàng dâu của bà vốn cũng không để mắt nhiều đến đồ ăn này, chỉ là muốn cho hài tử chút mặt mũi, nể tình ăn mấy đũa thôi, nào biết mới một ngụm đi vào, miệng như là nổ tung pháo hoa, vị giác lập tức mở ra.
Trương phu nhân kinh ngạc hỏi nhi tử: "Thiên Tứ a, đây là đồ ăn con mua ở tửu lầu nào vậy? Hương vị thật đúng là quá ngon, ta trước nay cũng chưa từng được ăn. Là tửu lầu nhà ai mới đổi đại trù sao?"
Trương Thiên Tứ cười thần bí, "Nương, đây cũng không phải là đồ ăn của tửu lầu nào, đây là ta phát hiện được trong một quán nhỏ ven đường, đặc biệt ăn rất ngon. Ta liên tục ăn ba chén lớn còn chưa đã thèm, cho nên mới nghĩ mang về cho mọi người nếm thử."
Nghe nói là mua trong một quán nhỏ, Trương lão gia không vui, "Thứ gì ngươi cũng dám mua, mấy đồ ăn ven đường vậy mà có thể ăn sao? Quá hồ nháo rồi!"
Trương lão phu nhân không nhìn được nhi tử mắng cháu trai như thế, lập tức che chở, "Ngươi nếm còn chưa nếm làm sao biết được không ngon? Ta đã nói với ngươi, thật sự ăn đặc biệt ngon, lão bà tử ta đời này còn chưa nếm qua mì nào ăn ngon như vậy."
Lão nương mình mỗi khi đến mùa hè liền không có khẩu vị, ăn cái gì cũng không vô, nhưng bây giờ lại ăn ngon lành vô cùng, Trương lão gia không khỏi cũng muốn nếm thử xem là mùi vị như thế nào, nhưng lại ngại mở miệng, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Vẫn là Trương phu nhân hiểu ý phu quân mình, mang bát nhét vào trong tay hắn, "Lão gia người nếm thử đi, thật sự đặc biệt ngon."
Trương lão gia lập tức theo bậc thang đi xuống, bưng bát lên nếm một ngụm, vào miệng là một luồng mát lạnh, chua chua ngọt ngào kích thích vị giác không thể tả, ăn vào miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.
Hắc, quả nhiên rất ngon!
Trương lão gia nháy mắt quên mất rụt rè, một ngụm tiếp một ngụm, ăn còn ngon lành hơn tức phụ cùng lão nương nhiều.
Nhìn thấy cha mẹ cùng nãi nãi ăn ngon như vậy, Trương Thiên Tứ nuốt nuốt nước miếng, cảm giác lại đói bụng.
Không được, ngày mai hắn phải ăn bốn bát.
Ba người ăn xong chén của mình, đều cảm giác chưa ăn đủ, Trương lão gia không vui nhìn nhìn nhi tử, "Sao ngươi lại chỉ mang có một chút như vậy về? Không biết mua nhiều thêm sao?"
Trương Thiên Tứ:...
Vừa rồi là ai ghét bỏ đồ ăn này?
Nhưng hắn không dám chọc miệng cha hắn, lập tức tỏ vẻ ngày mai lại mang thêm về, mới miễn cưỡng trấn an được cha mẹ cùng nãi nãi ăn chưa đã. Cũng bởi vậy mà tránh được phụ thân hắn lải nhải nhắc.
Một bên khác, sau khi hai người Trương Thiên Tứ rời đi, Mễ Tiểu Bảo lại thành công kéo thêm vài vị khách, những người này cũng giống như hai người Trương Thiên Tứ, ngay từ đầu là khinh thường, chỉ là thấy tiểu hài tử đáng yêu nên mới tới đây, nhưng ăn mì và chè đậu xanh đường cát xong, miệng lập tức bị chinh phục, một đám ăn đến bụng căng tròn mới rời đi.
Phàm là ăn phải đồ ăn do Mễ Vị làm rất khó không làm khách hàng quen, cho nên ngày thứ hai vừa dọn hàng ra, Mễ Vị liền nhìn thấy có vài người đang đứng trong góc hẻo lánh kia chờ sẵn, nhìn thấy nàng giống như sói nhìn đến thỏ, hai mắt đều phát sáng.
"Bà chủ a, cuối cùng cũng đến rồi, nhà người ta bày quán sáng sớm là mở rồi, ngươi giờ này sắp trưa mới ra." Một nam nhân oán hận nói.
"Đúng đó bà chủ, sáng sớm ta liền đến chờ, ngồi đến chân muốn tê rần." Một người nam nhân khác cũng oán giận theo.
Bà chủ cá mặn vội vàng mở sạp ra, cũng đưa ra một đề nghị có lương tâm, "Các người về sau đừng tới sớm như thế, ta không bày hàng sớm như vậy đâu."
Mấy nam nhân: Cứ cảm giác bà chủ này tác phong không đúng lắm.
Mấy người này đều là khách mà ngày hôm qua trong lúc vô ý bị Mễ Tiểu Bảo kéo qua, lúc ấy vốn chỉ là đùa đùa hài tử cho vui, nào nghĩ đến lần ăn này liền ăn đến nghiện, ăn xong còn muốn ăn.
Trong đó, một nam nhân vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với người bên cạnh, "Ngày hôm qua ta về nhà, ăn đồ ăn trong nhà đều cảm thấy không ngon, vẫn là mì này ăn mát ghê, trời nóng như vậy rất thích hợp ăn loại này."
"Tối qua ta còn mơ thấy mình ăn mì, cho nên hôm nay lại nhịn không được lại đây."
Khi Trương Thiên Tứ dẫn theo mấy vị bằng hữu tới đây, phát hiện cái bàn duy nhất lại bị người ngồi, lập tức dựng mày lên, nhìn Mễ Vị ồn ào: "Bà chủ, ngươi chỉ bày có một cái bàn, chúng ta không có chỗ nào ngồi đây này."
"Trong nhà ta chỉ có mỗi một cái bàn, hay ngươi chờ một chút được không?" Mễ Vị cũng không có biện pháp, dù sao trong nhà thật sự chỉ có một cái bàn, nếu mua nhiều bàn thêm thì mỗi ngày đều phải thêm công đoạn chuyển đến chuyển đi, quá phiền toái.
Trương Thiên Tứ mang mấy tên hồ bằng cẩu hữu đến đều là kẻ có tiền, hôm nay vốn muốn đi dạo hoa lâu nghe hí khúc, nhưng bị Trương Thiên Tứ cứng rắn kéo qua đây ăn trưa, nói là có quán mì đặc biệt ngon, hơn nữa Hoàng Tử Nhân cũng ra sức nói ăn rất ngon, nên bọn họ xuất phát từ tò mò liền theo tới xem một chút. Vốn tưởng rằng cái gọi là quán mì này cũng ra dáng một chút, ai ngờ cái chỗ này lại là một cái quầy đơn giản nằm trong một nơi hẻo lánh như vậy, bàn cũng chỉ có một cái, ngay cả chỗ che nắng cũng không.
Cũng quá keo kiệt.
Lúc này liền có người bất mãn, "Ta nói này Thiên Tứ, ngươi muốn đùa chúng ta chơi đúng không? Mấy chỗ thế này làm sao có thể ăn? Ngươi không phải phát điên rồi chứ."
Một công tử khác cũng phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, nơi này có cái gì mà ngon, ta mời các ngươi đi Đệ Nhất Lâu ăn cơm đi."
Trương Thiên Tứ khoát tay, "Ta nói với các ngươi, đồ ăn nhà này thật sự đặc biệt ngon, các ngươi mà không tin, đi rồi thì đừng hối hận."
Hoàng Tử Nhân cũng gật đầu phụ họa, "Ta và Thiên Tứ có thể đùa chơi với các ngươi sao? Chúng ta cũng đâu có rảnh rỗi, các ngươi muốn đi thì tự mình đi đi, ta và Thiên Tứ còn muốn ăn đây."
Nói xong, hắn nhìn Trương Thiên Tứ nói: "Không thì tự chúng ta đi mua một cái bàn đi, về sau bàn đó là chuyên dùng cho chúng ta, như vậy về sau bất luận lúc nào đến cũng có chỗ ngồi."
"Ý kiến hay!" Trương Thiên Tứ vừa nghe liền tán thành, vỗ vỗ vai hắn, "Vẫn là ngươi có biện pháp, đi đi đi, chúng ta bây giờ đi kiếm một cái bàn đến, ta nhớ đằng trước có một cái cửa hàng mộc."
Hai người nói làm là làm, vậy mà thật sự đi khiêng một cái bàn cộng thêm bốn cái ghế dựa lại đây.
Mễ Vị:...
"Bà chủ, bàn này từ sau này sẽ là chuyên của chúng ta, ngươi cho chúng ta để lại chỗ này nha, khi chúng ta không ở đây có thể cho người khác mượn dùng một chút."
Mễ Vị:... Khách hàng tốt.
Trương Thiên Tứ mang bàn ghế đặt một bên, vung tay lên, "Bà chủ nhanh cho chúng ta mỗi người một bát, không, mỗi người ba bát! Còn có cái chè đậu xanh hoa quả kia, mỗi người ba bát!"
Đán bạn hồ bằng cẩu hữu của Trương Thiên Tứ vốn đang muốn đi, nhưng thấy hành vi khoa trương của hai người bọn hắn lại luyến tiếc không đi. Họ cứ cảm giác không thể cứ như thế được, cũng muốn nếm thử đến cùng là cái loại mỹ vị gì lại có thể làm cho Trương đại công tử cùng Hoàng đại công tử khoa trương thành như vậy.
Cho nên bọn họ cũng theo sau ngồi xuống, bảo Mễ Vị cũng làm cho bọn hắn.
Chờ Mễ Vị đem mì lạnh và chè đậu xanh hoa quả đường cát bưng lên, bọn họ ôm thái độ nửa tin nửa ngờ ăn một miếng, sau đó liền lập tức cảm nhận được thế nào là vả mặt.
Ăn ngon, đích xác rất ngon.
Chưa từng nếm qua cái vị lành lạnh lại sướng như vậy.
Trách không được Trương Thiên Tứ cùng Hoàng Tử Nhân dù phải tự chuẩn bị bàn cũng muốn tới ăn, đích xác không khoa trương.
Trương Thiên Tứ chế nhạo hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không? Ta đây có phát điên hay không?"
"Không điên, không điên, là chúng ta điên thôi." Vài người lập tức gật gù như cái máy, hơn nữa còn trực tiếp kêu Mễ Vị đóng gói lại hết tất cả mì lạnh cùng chè đậu xanh cho bọn hắn mang về.
Động tác này lập tức dẫn đến các khách hàng khác phản cảm, có người còn kịp chưa ăn, nếu như bà chủ thật sự bàn cho mấy người này hết, vậy bọn họ liền không có ăn. Nhưng đám người này lại nổi tiếng là đám công tử ăn chơi có tiếng của phủ Lư Châu, bọn họ không dám đắc tội, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Nhưng Mễ Vị lại nói: "Bản tiệm quy định mỗi người không thể mua quá ba bát, hơn nữa cái món mì lạnh này cũng rất lạnh bụng, ăn nhiều dễ bị tiêu chảy, các vị công tử vẫn nên đừng ăn nhiều như thế."
Mấy khách hàng khác đang xếp hàng nghe vậy âm thầm cao hứng, sôi nổi khen Mễ Vị trong lòng.
Nếu là những người khác dám nói như vậy, đám người Trương Thiên Tứ tuyệt đối muốn đập sạp ngay, nhưng Mễ Vị nói như vậy, đù trong lòng bọn họ tuy mất hứng, nhưng nhịn lại không nổi giận, một nguyên nhân là Mễ Vị xinh đẹp; nói chuyện với những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp thì ai cũng tốt tính hơn một chút, nguyên nhân trọng yếu hơn nữa là cung ngại nếu mình nổi giận, vạn nhất làm bà chủ sợ quá bỏ chạy, vậy về sau đi đâu ăn đồ ngon như vậy chứ.
Cuối cùng, đám người Trương Thiên Tứ đành phải về tay không.
Trương Thiên Tứ về đến nhà, liếc mắt liền thấy phụ thân hắn, mẫu thân hắn, nãi nãi hắn đều đang ngồi ở đại sảnh chờ hắn. Nhìn thấy hắn trở về, đôi mắt lại sáng bừng lên chưa từng có. Nhưng nhìn thấy bàn tay trống rỗng của hắn, ánh sáng kia nháy mắt liền biến mất.
Trương lão gia vội vàng hỏi: "Không phải nói đi ăn mì sao? Mì đâu?"
Trương Thiên Tứ ấp a ấp úng nói nguyên nhân, vốn cho là phụ thân hắn sẽ hiểu, nào biết phụ thân hắn sau khi nghe xong, chộp lấy cây chổi lông gà bên tay liền đánh hắn.
"Thằng tiểu tử thối này, ngươi một mình liền ăn hết ba bát, một bát cũng không biết chừa cho chúng ta! Ta đánh chết ngươi cái thằng con bất hiếu này!"
"Cha a, trước khi ăn ta thật sự không biết mà, đừng đánh ~" Trương Thiên Tứ chạy trối chết.
Trương phu nhân cùng Trương lão phu nhân tuy rằng cũng thất vọng, nhưng nhìn thấy hài tử bị đánh vẫn đau lòng, vội vàng đi lên ngăn cản, Trương lão phu nhân nói: "Thôi được rồi, ngày mai bảo một đứa nô tài đi theo Thiên Tứ, như vậy không phải có thể mua sáu bát sao?"
Trương lão gia lúc này mới dừng lại, trong lòng quyết định ngày mai phải phái thêm mấy đứa hầu đi theo, mua nhiều thêm mấy bát về.
Ngày thứ hai Trương Thiên Tứ liền dẫn theo một gã hầu đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền đến thẳng sạp của Mễ Vị. Nhưng khi đến nơi liền choáng váng cả mắt, chỉ thấy mấy người Hoàng Tử Nhân cũng đến, mỗi người đều dẫn theo vài gã hầu.
Con dẫn theo nhiều hơn hắn cơ! Thật không còn chút mặt mũi nào!
Mễ Vị cũng không nghĩ đến bọn họ sẽ làm tất tay như thế, vừa không biết nói gì lại cảm thấy buồn cười.