Sau khi Hiên Viên Kỳ thành hôn, hai người ngược lại lại có hài tử trước muội muội một bước, mùa đông năm sau, Bảo Châu thuận lợi sinh hạ cho Hiên Viên Kỳ một trưởng tử đời tiếp theo của Hiên Viên gia, đặt tên là Hiên Viên Vũ, đứa nhỏ này sinh ra còn ăn nhiều hơn cả Mễ Tiểu Bảo khi còn nhỏ, phong cách ăn uống lại liều mạng như cô cô Thần Hi của nó lúc mới sinh ra, nên mỗi sữa của Bảo Châu cũng không đủ cho nó ăn, đồng thời chuẩn bị thêm hai bà vú mới xem như có thể đút no cho nó.
Ngoại trừ ăn nhiều, đứa nhỏ này cũng thừa kế sức lực mạnh mẽ của Hiên Viên, vừa xuất sinh liền khí lực lớn đến kinh người, không cần hoài nghi, về sau lại là một viên mãnh tướng, Hiên Viên gia cũng xem như có người kế nghiệp.
Hiên Viên Vũ sinh ra tựa hồ mang đến vận may, Hiên Viên Thần Hi ba năm chưa mang thai đột nhiên hoài thai, năm sau sinh cho Tiếu Trử Phong một nữ nhi, Tiếu Trử Phong mừng như điên, yêu quý như trân bảo.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ đều thành niên, có cuộc sống mỹ mãn, Mễ Vị rốt cuộc yên tâm, quay đầu vừa nhìn, nàng cùng Hiên Viên Tố cũng không biết khi nào đã già đi, từ năm tháng thanh xuân đến bây giờ đã tóc hai màu, bất tri bất giác hai người làm bạn bên nhau hai mươi mấy năm. Tựa hồ như mới thành thân hôm qua, đảo mắt đã qua quá nửa đời người, thời gian thật là một thứ bắt không được.
"Ta đã già rồi." Mễ Vị sờ sờ một tia nếp nhăn trên khoé mắt mình, cảm khái nói với Hiên Viên Tố.
"Không già, vẫn rất xinh đẹp." Tình cảm trong mắt Hiên Viên Tố không giảm đi chút nào theo thời gian, trong mắt hắn, nàng vẫn là trân bảo tốt đẹp nhất trong lòng hắn, nhưng hắn có hổ thẹn với nàng, bởi vì chức trách của Hiên Viên gia mà hắn để nàng thua thiệt quá nhiều, nhiều năm như vậy hắn thường xuyên mang theo nhi tử xuất chinh đánh nhau, để nàng ở nhà lo lắng hãi hùng, yên lặng chờ đợi.
Mắt thấy cuộc đời đã qua quá nửa, cũng đã đến thời điểm hắn buông xuống gánh nặng trên người mà bước đi theo bên cạnh nàng.
"Chúng ta đi ra ngoài nhìn một cái đi, thử xem cuộc sống về hưu tốt đẹp trong miệng thiên hạ là thế nào." Hiên Viên Tố nói như thế.
Mễ Vị gật đầu, "Được." Nàng cũng không còn cái gì không bỏ xuống được.
Hiên Viên Tố khi trưởng tôn nhà mình ba tuổi, đem toàn quyền của Hiên Viên gia giao cho Hiên Viên Kỳ, sau đó hướng hoàng đế từ chức Đại Tư Mã, về nhà sau liền thu thập quần áo, từ biệt hài tử, tự mình đánh xe ngựa mang theo Mễ Vị rời kinh, tính mang nàng khắp nơi nhìn cảnh đẹp thiên hạ này, lại trải nghiệm thế giới hai người mà mình chưa từng có.
Hai người xuất phát từ kinh thành, đường đi cũng không có điểm đến, cứ tùy tiện đi, muốn đến đâu liền đi đến đó, thấy chỗ nào thích liền dừng lại ở một thời gian, nếm thử mỹ vị địa phương, mở mang kiến thức một chút về phong tục nhân tình, gặp thứ gì chơi vui liền viết thư về cho kinh thành, sau đó Hiên Viên Tố xách bút họa tranh vẽ, cùng nhau gửi về cho bọn nhỏ xem.
Ngẫu nhiên Mễ Vị có hứng thú, cũng sẽ bày một cái sạp bên đường, vô cùng náo nhiệt bắt đầu bán đồ ăn, có đôi khi làm bánh rán trái cây, có đôi khi bán cơm nắm, có đôi khi bán que nướng, có đôi khi lại làm lẩu cay, dù sao muốn ăn cái gì thì làm cái đó. Hiên Viên Tố liền từ Đại Tư Mã đương triều biến thành chạy vặt không lương, chủ yếu phụ Mễ Vị. Hai người một người làm đồ ăn một người thu tiền, buôn bán tốt đến không được, phàm là Mễ Vị bày quán, đội ngũ khách đến xếp hàng có thể xếp từ đầu đường đến cuối phố, trở thành một đạo kỳ quan.
Bất quá, việc buôn bán quá tốt có khi cũng sẽ mang đến phiền toái, thường xuyên gặp được ít người đỏ mắt tới tìm phiền toái, bất quá cuối cùng đều bị Hiên Viên Tố cho mấy chiêu bãi bình, sợ tới mức tè ra quần rời đi, nhưng như vậy cũng xem như chút náo nhiệt trên đường du hí.
Chờ chơi đủ ở một chỗ, hai người liền rời đi, tiếp tục đi địa phương kế tiếp.
Cứ như vậy, hai người chơi hết sông dài biển rộng, nếm đủ mỹ thực các nơi, lãnh hội cảnh đẹp muôn vẻ, trải nghiệm phong tình khắp chốn, có thể nói là trước khi sinh mệnh kết thúc lại có thể trải nghiệm tình yêu cuồng nhiệt một lần nữa. Mễ Vị lúc trước thỉnh thoảng tiếc nuối hai người bọn họ lúc tuổi còn trẻ chưa được trải qua yêu đương sâu đậm một hồi mà liền tiến vào chuyện nhà cửa, hiện tại ngược lại cũng đền bù được cho cái tiếc nuối này.
Hai người tổng cộng dùng 10 năm thời gian chơi hết ở Đại Ngụy, lại tốn 5 năm thời gian du lãm ở các quốc gia xung quanh, đợi đến khi hai người đầu đầy tóc bạc, sức khoẻ của Mễ Vị cũng không cho phép lại lặn lội đường xa, Hiên Viên Tố mới mang nàng trở về kinh thành.
Mễ Vị không giống như Hiên Viên Tố, từng luyện võ lâu dài, thân thể săn chắc; nàng tay trói gà không chặt, bình thường lại thiếu rèn luyện, vừa lớn thân thể liền không bằng như trước, hơi không chú ý sẽ bị cảm lạnh ho khan, cho nên trở lại kinh thành rồi cũng không còn đi ra ngoài, cũng không mở tiệm cơm, ở trong nhà chơi với hài tử, giữ cháu, cũng xem như bảo dưỡng tuổi thọ, cho dù hơn sáu mươi tuổi nhưng Mễ Vị trông chỉ cỡ như người ngoài bốn mươi, nhìn trẻ tuổi đến mức các cháu cũng không tiện lớn tiếng gọi nàng nãi nãi.
Còn có một việc làm cho Mễ Vị lúc tuổi già vô cùng vui vẻ, đó chính là tiểu nữ nhi nhỏ nhất của Hiên Viên Kỳ, Hiên Viên Nhiễm, vậy mà di truyền được thiên phú trù nghệ của nàng, còn nhỏ tuổi mà vị giác dị thường linh mẫn, bất kỳ nào đồ ăn nào chỉ cần nếm một ngụm liền có thể phân biệt ra được trong đó bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, còn lợi hại hơn cả nãi nãi là Mễ Vị. Không chỉ vị giác linh mẫn, tiểu nha đầu cũng phi vô cùng nghiên cứu trù nghệ, từ khi năm sáu tuổi, phàm là nếm được cái gì ăn ngon liền thích theo người lớn hỏi rõ ràng xem cái món này làm từ cái gì, làm như thế nào, thậm chí còn tự mình chạy vào trong phòng bếp định thử làm một lần, kết quả lần đầu tiên thiếu chút nữa thiêu trụi phòng bếp trong phủ, chờ người lớn tìm đến thì tóc tai lông mày con bé đều bị lửa cháy xém, nhìn như mới chui ra từ khu dân tị nạn, cuối cùng bị Bảo Châu hung hăng thu thập một trận mới ngoan ngoãn.
Nhưng có như vậy cũng không ngăn cản được nhiệt tình của tiểu nha đầu đối với trù nghệ, thật làm cho Hiên Viên Kỳ cùng Bảo Châu không thể không viết thư khẩn cầu Mễ Vị sớm trở về, tự mình dạy cho tiểu nha đầu này. Mễ Vị nhìn thấy tin, luôn luôn vui vẻ, cho nên hồi kinh xong, chuyện thứ nhất là bắt đầu tự tay dạy đứa nhỏ này xuống bếp.
Nàng phát hiện đứa nhỏ này đích xác thiên phú hơn người, còn tuổi nhỏ mà đã có sức lĩnh ngộ phi phàm, muốn dạy nó món đồ ăn gì, chỉ cần dạy một lần nó liền học được, hơn nữa còn biết suy một ra ba, thậm chí thường xuyên tự mình nghiên cứu chế tạo ra một ít món mới mẻ, làm cho Mễ Vị khen không dứt miệng, đến năm nó mười hai mười ba tuổi, trù nghệ đã đạt tới bảy tám phần của Mễ Vị, tiếp thêm mấy năm nữa tuyệt đối trò giỏi hơn thầy.
Tiểu nha đầu thích nhất nghe nãi nãi kể chuyện lúc tuổi còn trẻ, biết nãi nãi lúc trẻ mở một tiệm cơm vô cùng nổi tiếng, gọi là tiệm cơm Thật Mỹ Vị, lập tức liền đến hứng thú, còn lén chạy tới hẻm Dương Liễu tham quan một chút, kết quả tham quan về liền tỏ vẻ muốn đem cái tiệm cơm này mở lại lần nữa, tiếp tục kéo dài huy hoàng của tiệm cơm Thật Mỹ Vị. Hơn nữa lập chí muốn làm cho tiệm cơm Thật Mỹ Vị của nãi nãi phát dương quang đại.
Tiệm cơm Thật Mỹ Vị là tâm huyết cả đời của Mễ Vị, tình cảm của nàng đối với nó không phải tầm thường, hiện tại có hậu bối muốn tiếp tục kéo dài nó, nàng tự nhiên vui như mở cờ, cho nên lập tức tìm thợ thủ công sửa sang tiệm cơm lại lần nữa, sau đó chọn một ngày trời trong nắng ấm, thả một chuỗi pháo, khai trương lại tiệm cơm Thật Mỹ Vị.
Nếu như nói người trẻ tuổi có thể không biết đại danh của tiệm cơm Thật Mỹ Vị, nhưng có chút người có tuổi liền không ai mà không biết, chỉ cần bắt lấy một người tương đối có tuổi trong kinh thành, hỏi hắn có biết tiệm cơm Thật Mỹ Vị hay không, người này tuyệt đối sẽ giơ một ngón cái, nói một câu thiên hạ mỹ vị đều ở đó, sau đó lộ ra thần sắc hoài niệm. Bởi vì này tiệm cơm này từng tăng thêm cho cuộc sống bọn hắn một một sắc thái thật nồng đậm.
Tiệm cơm lại khai trương, những những khách quen cũ nghe tin lại đến, trong bọn họ rất nhiều người cũng đã đầy đầu tóc bạc, bước đường tập tễnh, thậm chí còn có người cần được con cháu đỡ mới có thể đi đường, nhưng bọn hắn vẫn nghĩa vô phản cố mà đến, nhìn thấy Mễ Vị đứng ở cửa, cả đám lệ nóng doanh tròng.
"Bà chủ, rốt cuộc đợi được ngươi trở về!" Đứng ở phía trước là khách hàng siêu thân thiết Chu Mậu Tài, hắn giờ phút này không còn trẻ, đầy đầu là tóc bạc, đầy mặt nếp nhăn, lưng có chút cong, trên tay còn cầm cái gậy chống, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười, trong ý cười còn mang theo chút lệ, "Ta còn tưởng rằng đời này sẽ không ăn được đồ ăn của tiệm cơm Thật Mỹ Vị nữa rồi, không nghĩ đến trước khi chết còn có thể nhìn thấy tiệm cơm Thật Mỹ Vị khai trương lại, còn có thể lại ăn được một ngụm mỹ thực của tiệm Thật Mỹ Vị, ta thật chết cũng không uổng."
Mễ Vị cười nói: "Nói cái gì chết chết vậy, ăn mỹ thực của tiệm chúng ta, như thế nào cũng có thể sống thêm hai mươi năm, không thì ngươi sao nỡ đi tìm Diêm vương gia đưa tin chứ?"
Chu Mậu Tài cười ha ha lên, "Không nỡ không nỡ, chỉ cần có thể để ta ăn được món của tiệm cơm Thật Mỹ Vị, lão nhân ta coi như có liều mạng với Diêm vương gia cũng muốn sống thêm mấy năm."
Có người phụ họa: "Đúng đúng đúng, bà chủ à, bà cũng không thể đóng cửa nữa nha. Bà không ở đây, chúng ta ăn cái gì cũng không ngon, không duyên cớ mất đi nhiều lạc thú, bà cũng không thể để đám người già chúng ta lúc gần đất xa trời còn mất lộc ăn nha."
Mễ Vị cười nói: "Yên tâm đi, sẽ không để cho các ngươi không ăn được, cho dù ta già đi không nổi, còn có con cháu ta đây, lần này cũng là cháu gái ta giúp ta mở tiệm cơm Thật Mỹ Vị lại, con bé thủ nghệ rất tốt, hôm nay trưởng bối các ngươi nếm thử, cho nó chút ý kiến với."
Vương Lai Tài cười nói: "Bà chủ đừng khiêm nhường, có thể được một câu không tồi của ngươi, vậy thì rõ là trù nghệ rất khá, xem ra bà chủ nhỏ đã được chân truyền của ngươi rồi, về sau chúng ta còn có có lộc ăn lâu dài."
"Không chỉ chúng ta có lộc ăn, con cháu chúng ta cũng có lộc ăn, hôm nay ta dẫn cháu của ta đến, nhất định phải cho hắn nếm thử mỹ thực của tiệm cơm Thật Mỹ Vị, không thì hắn cứ nói ta chém gió, hoàn toàn không tin đồ ăn tiệm Thật Mỹ Vị có bao nhiêu ăn ngon."
"Cháu của ta cũng nói ta chém gió, còn không thích nghe ta kể chuyện tiệm cơm Thật Mỹ Vị, ta cũng về nhà gọi bọn nó tới nếm thử, làm cho cái đám tiểu hài tử chưa từng thấy việc đời đó kiến thức một chút, xem cái gì gọi là mỹ vị."
"Ha ha ha, bọn nó nhỏ tuổi nào biết cái gì, chờ bọn nó hưởng xong về sau liền hiểu thôi."
Mễ Vị mỉm cười đưa tay mời khách, "Đừng nói nữa, nhanh tiến vào đi, hôm nay tất cả khách quen đều miễn phí, các ngươi cứ tận tình ăn, đừng có tiết kiệm tiền cho ta."
"Bà chủ mời khách, vậy phải ra sức ăn, ăn đủ mới về nhà. Đi, chúng ta đi vào!" Các khách quen khí phách phấn chấn, tựa hồ như tìm được cảm giác năm đó, một đám như bầy ong vỡ tổ của năm nào tràn vào trong tiệm cơm, sau đó động tác lưu loát giành bàn giành ghế, sợ giành chậm không có chỗ ngồi, dù sao việc buôn bán của tiệm cơm Thật Mỹ Vị cũng rất đắc khách, chậm một bước liền ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm, lúc trẻ còn được, hiện tại già rồi ngồi xổm không được lâu.
Động tác giành bàn của các ông bà lão nhanh đến mức làm cho đám người nhà kinh ngạc ngây người, không tin cái lão nhân động tác nhanh nhẹn giống như con nít giành đồ chơi trước mặt mình đây lại là gia gia/nãi nãi vô cùng uy nghiêm trong nhà mình.
Nhưng các khách quen này mới mặc kệ đám con cháu kinh rơi cằm thế nào, chờ giành được vị trí, mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, đều cười ha ha lên, bắt đầu cười nhạo thân thể đối phương không bằng như trước, sau đó miệng mồm lại nhao lên như đốt pháo.
Một ngày này, các khách quen ăn đến cảm thấy mỹ mãn, mặt mày hồng hào, mà các khách mới sau khi kiến thức uy lực các món ăn của tiệm cơm Thật Mỹ Vị, cũng chính thức gia nhập hàng ngũ fans, trở thành khách quen của tiệm cơm Thật Mỹ Vị.
Từ đây, tiệm cơm Thật Mỹ Vị đã trở thành tiệm cơm hàng đầu ở kinh thành.
Sau này, trong kinh thành có rất ít người biết Mễ Vị, nhưng đại danh của tiệm cơm Thật Mỹ Vị vẫn như sấm bên tai. Nếu có người mới vào kinh thành, tùy tiện níu một người kinh thành hỏi tiệm cơm nào đồ ăn ngon nhất, người này nhất định sẽ không chút do dự trả lời: "Đương nhiên là tiệm cơm Thật Mỹ Vị trong hẻm Dương Liễu rồi!"
Bởi vì, mỹ vị thiên hạ, đều ở tiệm cơm Thật Mỹ Vị.
- -----
TOÀN VĂN HOÀN