Mễ Vị đau bụng đến cả hai ngày, rốt cuộc khi mặt trời ngày thứ ba ló dạng, hài tử được sinh ra.
Trẻ con oa oa khóc lớn, mọi người lại như trút được gánh nặng, nở nụ cười.
Hiên Viên Tố râu ria xồm xoàng, tóc tai lộn xộn, trong mắt đều là tơ máu đỏ thẫm, cả người nhìn còn không xong hơn cả cái sản phụ Mễ Vị này, khi hài tử vừa ra tới, hắn liền lảo đảo chạy đến bên giường Mễ Vị, bắt lấy tay Mễ Vị, phảng phất như sống sót sau tai nạn, giọng nói khàn khàn: "Không sinh, chúng ta không bao giờ sinh nữa."
Mễ Vị sờ sờ khuôn mặt tiều tụy của hắn, nở nụ cười, "Ta sinh cho chàng một tiểu khuê nữ, chàng có vui không?"
Hiên Viên Tố không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, phảng phất như chỉ cần lướt mắt qua thì nàng sẽ biến mất. Đến bây giờ, thật sự hắn một chút cũng chưa xem qua hài tử.
Bởi vì là nàng sinh, cho nên hắn mới có thể yêu thích chờ mong đứa nhỏ này, nếu không có nàng, hài tử với hắn mà nói, sẽ không còn là kinh hỉ, hai ngày nay hắn giống như sống trong địa ngục, chờ mong đối với hài tử đã sớm không còn.
Mễ Vị biết hai ngày nay hẳn là dọa hắn rồi, liền dời đi sự chú ý của hắn, nói: "Tiểu khuê nữ của chúng ta rất xinh đẹp, chàng mau đi xem con bé đi."
Hiên Viên Ý hiểu ý, nhẹ nhàng chuyển hài tử trong tay đưa lên đầu giường Mễ Vị, cười nói: "Đứa nhỏ này là hài tử xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, vừa mới sinh ra đã đẹp mắt như vậy, đích thực là hiếm thấy, xem ra hai người các ngươi đã sinh ra một tiên nữ a, trách không được khó sinh như vậy."
Mễ Vị nở nụ cười, quay đầu nhìn bé sơ sinh bên cạnh, chỉ thấy đứa bé này tóc đen nhánh lại dày, làn da trắng nõn như trứng gà lột, một chút cũng không có nếp nhăn hay đỏ hỏn như tiểu hài tử vừa mới sinh ra, làm cho người ta nhìn chỉ muốn chọc chọc vào mặt nó một cái, nhưng lại làm cho da con bé ửng đỏ. Ngũ quan trên mặt nó cũng vô cùng tinh xảo, mi mắt dày đậm, mũi cong nẩy, miệng nhỏ hồng hào mềm mại, giờ phút này đang chu chu cái miệng nhỏ nhắn lên, đáng yêu lại đẹp mắt.
Nàng thật sự sinh ra một tiểu tiên nữ nha!
Lúc này mới sinh ra đã dễ nhìn như vậy, nếu qua một thời gian nữa, không biết còn xinh đẹp đến thế nào a.
Mễ Vị nâng hài tử đến trước mặt Hiên Viên Tố, "Chàng mau nhìn xem con bé này, có phải rất xinh đẹp hay không, đây chính là tiểu khuê nữ nhà chúng ta, chính là tiểu tiên nữ nhà chúng ta nha."
Hiên Viên Tố rốt cuộc giương mắt nhìn về phía hài tử, nhìn sau một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu, "Hai người đều là tiên nữ, đại tiên nữ sinh ra tiểu tiên nữ."
Mễ Vị phì cười một tiếng, " Hôm nay miệng chàng sao lại ngọt như vậy?"
Hiên Viên Tố cong khóe miệng, sắc mặt rốt cuộc tốt lên một chút.
Lúc này, Mễ Tiểu Bảo vừa mới tỉnh ngủ liền vội vã chạy tới, xông vào, "Nương, nương, muội muội có hay ngoan ngoãn chui ra rồi hay không?"
Đứa nhỏ này hai ngày nay cũng bị chuyện mẫu thân khó sinh dọa cho sợ hãi, giống như Hiên Viên Tố, canh giữ suốt ở ngoài cửa không chịu đi, cũng không ngủ được bao nhiêu, lúc rạng sáng mới bị Hiên Viên Ý dỗ cho ngủ, nhưng tâm lý nhớ kỹ nương và muội muội, mới ngủ được hai canh giờ liền lại tỉnh.
Mễ Vị nhìn nó vẫy tay gọi, "Muội muội ra rồi này, con mau đến xem muội muội đi."
Mễ Tiểu Bảo đông đông thùng chạy đến trước giường, nhìn muội muội nằm ở trên giường, miệng lập tức há hốc ra, kinh ngạc nhìn chăm chú bé sơ sinh nằm ngủ ngon lành trên giường.
Có lẽ cảm giác được ca ca đang nhìn mình, đôi mi thon dài rậm rạp của bé sơ sinh có chút run rẩy, một giây sau, chậm rãi mở hai mắt ra, lộ ra một đôi mắt đen nhánh linh động.
Giờ khắc này, phòng như phảng phất đều sáng lên.
"Oa ——" Mễ Tiểu Bảo kìm lòng không đậu kêu lên, "Muội muội thật xinh đẹp a!"
Mễ Vị cũng ngây ngẩn cả người, hài tử ngủ rất xinh đẹp, nhưng vẫn là vẻ đẹp người thường có thể tiếp nhận, nhưng sau khi con bé mở to mắt ra, vẻ đẹp kia liền sinh động hẳn lên, làm cho người ta không thể tin đây chỉ là một hài tử mới sinh ra.
Bé sơ sinh tỉnh lại, không khóc ầm ĩ, môi rung rung một chút, phát ra tiếng hừ hừ non nớt lại rất nhỏ, một giây sau, vậy mà nhếch môi nở nụ cười, nụ cười này làm cho trái tim mọi người đều tan chảy.
Lão tướng quân phu nhân thật chịu không nổi, "Ai nha ơ, cháu gái nhỏ của ta sao lại dễ nhìn như vậy chứ, cười làm tim nãi nãi cũng muốn tan ra."
Hiên Viên Ý nói: "Xong, mười mấy năm sau ngạch cửa nhà chúng ta đều có thể bị người đạp sập, ta đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó rồi."
Mễ Vị bị lời này chọc cho tức cười, "Làm gì khoa trương đến như mọi người nói vậy, ai biết lâu dài về sau có thể thay đổi hay không đâu."
Hiên Viên Ý nói: "Thật không có khoa trương đâu, muội xem diện mạo này, đây mỹ mạo bình thường sao? Đứa nhỏ này về sau thật sự sẽ bị bách gia cầu đi, thật không biết về sau sẽ bị nhà ai hốt đi nữa, không nên không nên, ta không thể nghĩ, nếu không ta hiện tại liền không nỡ rồi."
Mễ Tiểu Bảo lập tức lắc đầu, lớn tiếng nói: "Không được, muội muội là của nhà chúng ta, ai cũng không cho."
Hiên Viên Ý vỗ vỗ đầu của nó, "Tiểu tử ngốc, muội muội lớn lên phải gả cho người nha."
Mễ Tiểu Bảo không hiểu cái gì gọi gả cho người, sốt ruột nói: "Cô cô, muội muội thật sự không thể cho nhà người khác. Muội muội ăn rất nhiều nha, nương nói muội muội là thùng cơm, nhà người ta nuôi không nổi thùng cơm đâu, bọn họ không thể cho muội muội ăn no, muội muội sẽ đói bụng. Con có thể nuôi nổi, con nuôi muội muội."
Mọi người:...
Mọi người nhìn về hướng Mễ Vị, ánh mắt khiển trách, có ai nói hài tử mình là cái thùng cơm sao?
Mễ Vị chột dạ cúi đầu, lúng túng nói: "Thì, chỉ là đứa nhỏ này, có hơi ăn nhiều một chút."
Vừa nói đến ăn nhiều, bé sơ sinh trên giường liền bĩu môi, miệng phát ra tiếng khóc rấm rức, tựa hồ rất ủy khuất.
Lão phu nhân vội hỏi: "Có phải nó đói bụng hay không?"
Mễ Vị gật gật đầu, "Hẳn là đói bụng, ta tới đút nó ăn chút sữa." Trước khi sinh Mễ Vị đã cự tuyệt đề nghị tìm bà vú, con của mình thì chính mình chi bú chứ.
Để tiện cho Mễ Vị cho con bú sữa, Hiên Viên Ý bảo người trong phòng đều ra ra, bao gồm cả Mễ Tiểu Bảo, chỉ còn lại một mình Hiên Viên Tố.
Sớm đã bị hắn xem qua vô số lần, cũng hôn qua vô số lần, Mễ Vị cũng không ngượng ngùng, trước mặt hắn vén vạt áo chính mình lên, lộ ra một vòng trắng nõn, sau đó ôm hài tử vào trong lòng cho bú sữa. Tiểu hài tử tựa hồ nghe thấy được mùi sữa, lập tức há miệng ngậm lấy, vô sự tự thông mút mút mấy hơi sữa, ngụm nào cũng hút hết sức có lực, lập tức liền hút được sữa ra đến, không cần ai phải phụ thông sữa giùm, thậm chí hút đến Mễ Vị phát đau.
"Đứa nhỏ này, khí lực thật không nhỏ." Mễ Vị không khỏi nhìn Hiên Viên Tố cười nói: "Quả nhiên là người nhà Hiên Viên gia nha, thật khí lực lớn như Mễ Tiểu Bảo khi mới sinh ra vậy."
Hiên Viên Tố ôm Mễ Vị ngồi tựa vào trong ngực mình, cúi đầu nhìn xem hai mẹ con này, hỏi: "Tiểu Đầu Trọc khi đó cũng là như vậy sao?"
Mễ Vị: "Khi Tiểu Đầu Trọc sinh ra cũng nhìn rất đẹp, nhưng không có xinh đẹp như muội muội vậy, nhưng hai đứa đều rất háu ăn, cho bú sữa liền hết sức xông xáo lợi hại."
Ánh mắt Hiên Viên Tố lại chuyển qua trên khuôn mặt xinh đẹp của bé sơ sinh, tiểu gia hỏa bú rất hăng hái, vừa nhanh vừa vội, tựa hồ như sắp đói chết rồi, bú hồi lâu mới dừng lại, kết quả vừa dừng lại thì cái miệng nhỏ liền vểnh lên, ủy khuất đến hừ hừ.
Hiên Viên Tố có chút hoảng sợ, "Đây là thế nào? Sao nó lại không thoải mái?"
Đã từng có kinh nghiệm sinh hài tử, Mễ Vị bình tĩnh đổi bên cho tiểu gia hỏa, chờ tiểu gia hỏa lại vùi đầu vào bú thì mới nhìn Hiên Viên Tố giải thích: "Hài tử không phải không thoải mái, là vừa mới rồi sữa một bên nó đã bú xong, nhưng hài tử chưa no, cho nên mới hừ hừ, ta đã nói mà, con bé giống hệt như ca ca của nó, cũng là thùng cơm nhỏ."
Hiên Viên Tố lần đầu tiên cảm thấy, đứa nhỏ này hình như đích xác ăn rất nhiều nha.
Thừa dịp hài tử bú ngon lành, Mễ Vị nói: "Chàng nhanh nghĩ ra cho hài tử một cái tên đi, cũng không thể cứ luôn gọi muội muội, muội muội được."
Hiên Viên Tố không nghĩ bao lâu đã liền nói: "Liền gọi Thần Hi, Hiên Viên Thần Hi."
"Thần Hi?" Mễ Vị nhớ tới khi sinh ra con bé, một tia nắng sớm tràn vào từ ngoài cửa sổ, đứa nhỏ này sinh ra khi tảng sáng, đón nắng sớm bước đến trên đời này, gọi tên này đích xác rất thích hợp.
Mễ Vị nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt tiểu gia hỏa, "Tiểu Thần Hi, con nghe chưa, về sau con gọi là Tiểu Thần Hi nha."
Hài tử trong ngực không có phản ứng gì, tiếp tục ra sức ăn ăn ăn, không có gì có thể quấy rầy bước chân của một cái thùng cơm nhỏ được.
Cái mỹ danh thùng cơm nhỏ quả thật không phải là để gọi cho vui, sau khi bú xong hết một bên, bú thêm một bên khác nữa, vậy mà cái con nhóc này còn chưa hài lòng, lại rù rì lên.
"Còn chưa no?" Mặt Mễ Vị lại càng bối rối, "Sữa của ta vốn là rất nhiều, nhưng sao đứa nhỏ này vẫn còn chưa no nhỉ? Nó có vẻ như còn ăn được nhiều hơn ca ca của nó hồi bé nha." Tiểu Đầu Trọc khi còn nhỏ thì bú xong hết sữa là vừa đủ, nhưng đứa nhỏ này vẫn còn rù rì cảm thấy không đủ, miệng nhỏ vẫn cứ ra sức vươn về phía trước, muốn bú thêm sữa, hồi lâu không thấy sữa, rốt cuộc ủy khuất khóc lên oa oa.
Hiên Viên Tố nhìn hài tử ra sức khóc, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, lần đầu tiên chân tay luống cuống như thế.
Mễ Vị nói: "Ta phải ăn mấy thứ bổ sữa nhiều một chút."
Hiên Viên Tố lập tức ra ngoài căn dặn phòng bếp làm, thứ gì bổ sữa thì làm thứ đó.
Vì thế, một ngày ba bữa của Mễ Vị liền biến thành như vầy: Buổi sáng canh gà tơ, giữa trưa nhẹ nhàng một nồi canh cá trích, buổi tối canh giò heo. Những thời điểm khác lại thêm súp hầm làm đồ ăn vặt, một ngày tám bữa ăn, hai ngọn núi lớn bị bổ đến mức sóng lớn mãnh liệt, sữa cũng cực kỳ cuồn cuộn, một lát liền trướng sữa, làm Mễ Vị đùa cảm thấy mình bây giờ chẳng khác gì cái loại bò sữa chuyên sản xuất sữa kia.
Nhưng sữa của nàng có nhiều đi nữa cũng không chịu nổi đứa hài tử quá ham ăn này, mỗi lần ăn sữa đều có thể hút tất cả sữa đến một giọt không thừa, sau khi ăn xong đắc ý ngủ một giấc, tỉnh lại liền đói bụng, tiếp tục muốn ăn sữa tiếp.
Hết ngủ là ăn, đấy là nói chính đứa nhỏ này.
Người chung quanh đều bị lượng ăn uống kinh người của đứa nhỏ này trấn trụ, lão phu nhân không yên lòng, còn đặc biệt mời ngự y chuyên về hài tử đến nhìn xem, lo lắng có phải thân thể có vấn đề gì hay không, kết quả kiểm tra lại là hài tử thật khỏe mạnh, một chút vấn đề cũng không có, sở dĩ có thể ăn nhiều như vậy, đại khái chỉ có thể dùng yếu tố di truyền để giải thích. Dù sao, người của Hiên Viên gia đều là dạ dày vương, chẳng qua biểu hiện của cái đứa nhỏ này lại đặc biệt xuất sắc trong số các dạ dày vương mà thôi.
Hài tử ăn được nhiều, lớn cũng rất nhanh, chờ Mễ Vị mới qua kỳ ở cử, con bé đã nẩy nở không ít, ngũ quan càng thêm xuất sắc, so với lúc mới sinh lại dễ coi không ít, cho nên lão phu nhân bọn họ cũng không dám xử lý tiệc rượu đầy tháng như bình thường. Cứ cảm thấy không nên tổ chức quá rêu rao, đứa nhỏ này bọn họ phải nuôi nấng âm thầm thôi, không thể để quá nhiều người biết con bé được.
Cho nên đến khi đầy tháng, Hiên Viên Tố chỉ cho chuẩn bị xử lý một chút, mời vài người quen biết cùng với một ít gia tướng đến, những người khác hoàn toàn không mời, mà bên chỗ Mễ Vị cũng chỉ kêu một nhà Lý Nhị Mai lại đây.
Khi Lý Nhị Mai nhìn thấy hài tử thời, sửng sốt trọn vẹn một hồi lâu mới nói nên lời: "Ông trời của ta ơi, bà chủ đây là sinh một tiên nữ rồi, sao có thể xinh đẹp như vậy chứ."
Mễ Vị bật cười, lời này nàng đã nghe thật nhiều lần, đứa nhỏ này hiện tại đã bị người xem như tiên nữ, nàng nói đùa: "Bởi vì nương nó là tiên nữ, tất nhiên sinh một tiên nữ á nha."
"Ha ha ha, bà chủ ngươi nói đúng." Lý Nhị Mai cười xong sau lại nói: "Nhưng mà một tháng này của bà chủ hình như không tốt lắm hả, ta thấy người còn gầy hơn lúc trước một chút, hài tử ầm ĩ quá sao?"
Mễ Vị bất đắc dĩ nói: "Hài tử rất ngoan, ăn no liền ngủ, cũng không nháo người."
"Vậy sao ngươi một chút thịt cũng không có nhỉ? Khi ta còn ở cữ, không có chút thịt nào là vì ta còn phải bận bịu làm việc không có thời gian ăn, nhưng ngươi không thể giống ta vậy chứ."
Mễ Vị chỉ chỉ tiểu tiên nữ trên giường, "Bởi vì cái tiểu tiên nữ này có bộ mặt tiên nữ, nhưng lại không có dạ dày nhỏ như dạ dày chim của tiên nữ, sữa của ta còn không đủ nó ăn, ta ăn vào cái gì đều bị nó hút đi."
"Ăn nhiều đến như vậy sao?" Lý Nhị Mai giật mình, đại khái không nghĩ đến tiên nữ lại là dạ dày vương, có chút tiêu tan ảo ảnh.
Mễ Vị thở dài, nàng còn chưa nói, tiểu tiên nữ này không chỉ là dạ dày vương, tựa hồ còn là một đại lực sĩ y chang ca ca của nó. Vì sao nàng lại nghĩ như vậy hả? Vì hài tử này không chỉ có sức hút sữa mạnh, có đôi khi nó kéo lấy tóc của nàng, có thể lôi hẳn đầu nàng xuống luôn, đau đến muốn chết, một người lớn như nàng mà phải phí khí lực mới có thể gỡ được tay nó ra, có thể nghĩ đến khí lực nó có bao nhiêu kinh khủng.
Có một lần A Phúc cầm một cái trống bỏi đùa nó, đứa nhỏ này hớn hở giơ tay chộp một cái, bắt lấy trống bỏi, bước tiếp theo là nhét vào miệng, A Phúc vội vàng giật lại, kết quả một bàn tay vậy mà không kéo ra được, cuối cùng không thể liều chết dùng hai tay cùng kéo mạnh mới giật được cái trống bỏi ra.
Lúc ấy A Phúc cũng kinh ngạc đến ngây người.
Khi đó Mễ Vị liền hiểu được, gen của nàng là không làm lại gen của Hiên Viên gia, nàng không thể không tiếp nhận mình sinh ra nữ kim cương rồi.
Có đôi khi nghĩ lại nàng thật phát sầu, một nữ hài tử mà vừa ăn nhiều lại khoẻ như lực sĩ, còn theo cha cùng ca ca học múa đao lộng thương, về sau thật sự có thể gả ra ngoài sao? Nàng có phải nên bắt đầu tích cóp của hồi môn từ hiện tại luôn cho nó? Nói không chừng nể tình của hồi môn dày, vẫn có thể gả ra ngoài?