Tiệm cà phê đã sắp đặt cho Min và Danh đến với nhau, gặp nhau tại nơi có tình yêu hiện hữu. Bàn tay anh như một chiếc lò sưởi, sưởi ấm đôi bàn tay giá buốt của Min, đem đến hơi ấm tình thương cho Min. Min là một cô gái sinh ra trong một gia đình bố mẹ là công nhân đã về hưu, trông coi tiệm tạp hóa nhỏ không đủ trang trải cho gia đình. Min phải vừa đi học theo đam mê, vừa kiếm tiền làm thêm phụ giúp bố mẹ. Còn Danh, anh sinh ra trong một gia đình đầy đủ điều kiện. Danh là người Min yêu nhưng anh không thuộc về Min.
Anh yêu Min không phải vì cô đẹp, không vì cô giàu nghèo, mà anh yêu vì cô là người không biết mắc cỡ với số phận của mình. Nhìn Min cực khổ vừa làm vừa học, Danh muốn giúp Min, muốn che chở cho Min nhưng số phận không cho Danh làm vậy. Ông trời không cho Danh và Min ở cạnh nhau. Cái gì không là của mình chắc chắn sẽ không thuộc về mình.
Danh và Min yêu nhau là thế, nhưng họ không thể ở bên nhau. Anh yêu Min, cả đời này anh không thể thiếu Min, nhưng rồi anh cũng phải chấp nhận sự thật rằng Min không ở bên anh mãi mãi. Tình yêu đẹp nhưng kết thúc không có hậu. Nếu có kiếp sau, hi vọng họ sẽ là một cặp tình nhân hạnh phúc với kết thúc mĩ mãn.
Bình luận truyện