Tiệm Cà Phê Cloudside

Chương 15: Tách Cà Phê Thứ 15



Khương Nghênh rì rì đứng dậy, hoảng hốt nói: “Chỗ này, gần đây, có một trung tâm thương mại, em đi mua đôi giày mới nhé.”

Chưa kịp đợi Vân Hiện nói gì, cô tự mình cắm đầu về phía trước, động tác chạm tới vết thương không thể không dừng lại.

Vân Hiện đỡ cô, hỏi: “Có thể đi được không em?”

Khương Nghênh gật đầu thật manh: “Cả quãng đường còn kiên trì được nữa là.”

Vân Hiện chìa cánh tay cho cô mượn, đợi hai người chậm chạp đi tới trung tâm thương mại, Khương Nghênh chọn một cửa hàng của nhãn hiệu mà cô thường mua ngồi xuống.

“Em cứ chọn trước đi, tôi quay lại ngay.” Vân Hiện nói xong liền rời khỏi, Khương Nghênh còn chưa kịp hỏi anh định đi đâu.

Cô ngồi trên sô pha, nhân viên bán hàng cho cô xem mấy mẫu mới, hiện giờ cô như mỹ nhân ngư đi trên ngọn dao, tiêu chuẩn của cô chỉ cần thoải mái là được.

Mấy phút sau khi Vân Hiện quay lại, trên tay cầm một hộp băng dán vết thương cá nhân, anh hỏi Khương Nghênh: “Chọn xong rồi à?”

Khương Nghênh chỉ hai đôi bên chân, mắc chứng khó chọn lựa: “Anh thấy đôi nào đẹp hơn.”

“Màu đen.” Anh vừa nói vừa cong một chân ngồi xổm xuống, lấy một miếng băng cá nhân xé vỏ ra, nắm chặt lấy cổ chân Khương Nghênh khẽ dán lên miệng vết thương.

Một loạt động tác của anh thực hiện một cách vô cùng lưu loát, Khương Nghênh chưa kịp phản ứng lại, Vân Hiện đã xử lý xong một bên chân rồi.

Cô chống tay ra hai bên sườn, nhìn chằm chằm người đàn ông nghiêm túc trước mặt, hô hấp thật khẽ, đáy lòng mềm mại, giống như tất cả ấm áp rực rỡ của mùa xuân này đang gom lại ở trước mặt cô.

Dán xong miến dán cá nhân, Khương Nghênh đeo đôi giày mà Vân Hiện chọn, giày bệt bằng nhung màu đen mũi nhọn, phía trước mũi giày còn được trang trí bằng một chuỗi đá thủy tinh vụn.

Khương Nghênh đeo xong, khẽ dậm chân, mặt giày mềm mại, đế giày bằng phẳng, thoải mái hơn giày cao gót nhiều.

Vân Hiện đỡ cô đứng lên, nói: “Rất hợp với chiếc váy của em.”

Khương Nghênh gật đầu, khen lại anh: “Ánh mắt của anh rất tốt.”

Vân Hiện cười cười.

Khi hai người ra khỏi trung tâm thương mại, mặt trời đã ngả về tây.

Ngày và đêm ở Thân thành là hai cảnh tượng khác nhau, mà ánh hoàng hôn giao nhau giữa khoảng thời gian ấy lãng mạn vô cùng.

Đám mây nơi chân trời kết thành từng chùm màu hoa hồng, trôi nổi giữa những tòa nhà cao tầng và hàng cây xanh, giờ cao điểm buổi tối đã đến, trước khi bắt đầu một vòng náo nhiệt mới, thành phố này trở nên yên bình mà lười biếng.

Nhìn lên bầu trời rực rỡ, Khương Nghênh nảy ra một ý niệm, nói với Vân Hiện: “Chúng ta ngồi xe bus ngắm phong cảnh đi.”

Xuất phát từ quảng trường Nhân Dân, vòng qua bãi cát và miếu Thành Hoàng, toàn bộ quá trình mất 31 phút, tầng hai của xe bus ngắm cảnh lộ thiên có tầm nhìn tuyệt với bao quát được toàn bộ khung cảnh trong thành phố.

Bọn họ vô cùng may mắn, du khách hôm nay không nhiều lắm, Vân Hiện và Khương Nghênh kề vai ngồi ở hàng cuối cùng.

Xe bus bắt đầu khởi hành, Khương Nghênh lôi tai nghe từ trong túi ra, chia một chiếc cho Vân Hiện.

Bài hát mà bọn họ nghe là [Strawberries&Cigarettes] của Troye Sivan.

Khói thuốc hương dâu, dùng để hình dung người mình yêu không thể thích hợp hơn được nữa.

Tặng cho anh ngọt ngào, khiến anh say đắm.

Giữa hành trình Khương Nghênh có hơi phân tâm, xác nhận xong thời gian nhận hoa với tiệm hoa xong.

Cô chưa từng tỏ tình với người khác, không có kinh nghiệm gì, cũng không dám nghĩ đến kết quả là tốt hay xấu. Nhưng thế nhân ngàn vạn, giờ này phút này bên cạnh cô chỉ có người đàn ông này, chia sẻ âm nhạc với cô, chia sẻ buổi chiều tà với cô.

Cơ hội như thế này rất khó có được, cho nên tối nay, cho dù thế nào đi nữa Khương Nghênh cũng phải đánh cuộc một trận, cược anh có bằng lòng diễn giả thành thật hay không.

Bọn họ ngồi kề vai bên nhau, ngọn gió đêm khẽ thổi qua làn tóc.

Vào 3 phút 21 giây của bài hát này có một đoạn điệp khúc lặp lại ba lần, khi giọng nam lười biếng hát “Strawberries and cigarettes always taste lke you.” , Khương Nghênh phát hiện hình như Vân HIện đang nhìn mình, vậy nên cô nghiêng đầu qua.

Nhìn vào ánh mắt của người đàn ông, phát hiện trong mắt khóe môi của anh đều ngậm ý cười.

Khương Nghênh gạt lọn tóc bị gió thổi tung ra sau tai, hỏi anh: “Nhìn gì vậy?”

Có là là hoàng hôn tô đậm lên, có lẽ là nốt ruồi dưới khóe mắt, ánh mắt Vân Hiện nhìn Khương Nghênh lúc này tràn ngập tình yêu và nồng nàn.

Trong lúc Khương Nghênh vì ánh mắt này mà hoảng loạn trái tim phập phồng, Vân Hiện ghé lại gần cô, đỡ lấy gương mặt cô đặt xuống đó một nụ hôn.

Ánh đèn đường màu vàng cam chiếu trên người họ, ánh trăng ẩn mình sau đám mây.

Xúc cảm mềm mại và ấm áp này giống hệt như trong tưởng tượng của cô.

Một khắc đó lồng ngực của Khương Nghênh phập phồng dữ dội, hơi thở nóng rực, cô nghe thấy tiếng tim mình điên cuồng đập bụp bụp bụp, giống như tiếng sấm.

Mãi đến khi bà hát trong tai nghe tiến vào âm cuối lần nữa, Vân Hiện mới rời khỏi đôi môi của cô gái.

Anh vẫn bưng lấy gương mặt cô như trước, để vầng trán của mình chạm vào trán cô, đầu mũi cọ lên đầu mũi.

Sau khi người đàn ông động tình đầu mày đuôi mắt như trăng sáng hoa nở, dịu dàng tới mức không thể tin được.

Hô hấp của Khương Nghênh không ổn định, vẫn chưa hòa hoãn lại, cô dùng giọng run rẩy hỏi: “Sao, đột ngột như vậy sao?”

Vân Hiện phát ra tiếng cười ngắn ngủi: “Đột ngột sao? Anh dự mưu đã lâu rồi.”

Sau khi nói xong, Vân Hiện cúi đầu khẽ mổ lên đôi môi của Khương Nghênh, giống như đặt dấu chấm hết cho nụ hôn triền miên cháy bỏng vừa rồi.

Hai người tiếp tục nhìn về phía trước, ăn ý không nói thêm gì, tiếp tục nghe nhạc, hóng gió đêm thưởng thức cảnh đẹp, mặc kệ tình ý nồng nàn đâm chồi nảy lộc từng chút một.

Khi xuống xe, Vân Hiện đứng vững sau đó chìa tay về phía Khương Nghênh, cô mượn sức cánh tay anh nhảy xuống tới bậc thang cuối cùng, Vân Hiện tiện thể nắm chặt lấy lòng bàn tay cô chưa hề buông ta, hai người nắm tay nhau đi dưới ánh đèn đường, chiếc bóng bên chân một cao một thấp, thân mật dựa sát vào nhau.

Vân Hiện bóp lấy mu bàn tay của Khương Nghênh, hỏi cô: “Đói chưa em?”

Khương Nghênh lắc đầu: “Chiều nay ăn no quá, anh đói rồi à?”

Vân Hiện cũng cười lắc đầu.

Khương Nghênh bị nụ cười này của anh cướp mất hồn, nhanh chóng dời mắt ra chỗ khác, nhìn chằm chằm viên đá ở mũi giày hỏi: “Vậy tiếp theo đây chúng ta nên làm gì ạ?”

Hiện tại cô căn bản không hề có suy nghĩ gì khác, không thể bình tĩnh không thể khôi phục hô hấp bình thường, Khương Nghênh cũng ngại nói, vừa rồi khi đứng dậy khỏi ghế ngồi, cô đã hơi không biết đi đường kiểu gì.

Vân Hiện còn nhớ vết thương ở gót chân cô: “Có mệt không em, hay là chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi nhé?”

Khương Nghênh vội vã trả lời: “Không mệt, đợi thêm một lát đi ạ.”

“Vậy đi thêm một lát, cảnh đêm ở đây cũng không tồi.”

Khương Nghênh gật đầu: “Vâng, đi ạ.”

Gần đây có một công viên nhỏ, có các ông bà lão tràn đầy sức sống nhảy điệu quảng trường, mấy đứa trẻ đang học trượt patin ở bãi đất trống, cũng có những đôi tình nhân sóng vai nhau tản bộ.

Một bé trai nhanh chóng trượt qua một hàng trướng ngại vật, Khương Nghênh không nhịn được khẽ kêu lên: “Oa, cậu bé đó giỏi thật.”

Vân Hiện nhìn thấy trước mặt có một nhóm thanh niên đang chơi trượt ván, hỏi Khương Nghênh: “Bây giờ còn biết trượt ván không?”

Khương Nghênh nhìn theo tầm mắt của anh, cô gái tóc hồng thắt bím đuôi ngựa hai bên đang trượt từ bậc thang lên, chỉ số độ khó của động tác này rất cao, ngay cả tuyên thủ trượt ván chuyên nghiệp cũng không mấy người có thể thành công. Sau khi cô gái đó hoàn thành, nở nụ cười vô cùng kiêu căng, gương mặt xinh đẹp kiêu ngạo xuất hiện giữa nhóm người trẻ tuổi, cảm giác rung động không nói thành lời. Mấy người bạn đồng hành cùng nhau vỗ tay hoan hô, cô gái đó làm ra động tác mời, ôm ván trượt của mình rồi ngồi xuống.

Khương Nghênh nhìn cô gái đó, trong mắt toát ra vẻ hâm mộ: “Không, trình độ của em ngay cả nhập môn cũng không đủ ấy ạ, nhưng trước kia Thẩm Huyên chơi giỏi lắm, cơ mà hiện giờ cũng không chơi nổi nữa.”

Vân Hiện nói: “Em và ấn tượng đầu tiên em cho người khác khác nhau rất lớn.”

Khương Nghênh đồng tình gật đầu: “Anh không phải người đầu tiên nói như vậy đâu.”

Vân Hiện nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, tỉnh bơ nói: “Còn ai nữa? Người yêu cũ?”

Khương Nghênh híp mắt đánh giá anh, chọc thủng tâm tư của anh: “Hình như anh rất để bụng đến Lục Đình Dương thì phải.”

Vân Hiện nhún vai, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Đợi đến khi đi tới nơi ít người qua lại, Vân Hiện mở miệng nói: “Thực ra anh căn bản không muốn đi cùng em tới Thân thành.”

Khương Nghênh nhớ tới phản ứng của anh ngày hôm đó, hỏi: “Vậy nên tại sao hôm đó anh lại nổi giận hả?”

Vân Hiện buông tay cô ra, hai người đứng đối mặt với nhau: “Không phải nổi giận.”

Khương Nghênh không hiểu: “Vậy đó là gì?”

Vân Hiện thẳng thắng nói: “Chuyện giữa anh và em, không hi vọng những người khác trộn lẫn vào. Anh cũng không muốn làm công cụ để em buông bỏ người yêu cũ.”

Trái tim Khương Nghênh thắt lại, sức lực trên tay mạnh hơn: “Anh đừng hiểu lầm nhé, em không phải loại chưa dứt tình cũ đâu.”

Vân Hiện cong môi lên: “Anh biết.”

Anh đi về phía trước một bước, ôm ngang eo Khương Nghênh lên.

Cơ thể đột ngột rơi vào khoảng không, bên cạnh lan can bên ngoài là nước sông cuồn cuộn, trọng tâm của Khương Nghênh không vững, vô thức ôm chặt lấy cổ Vân Hiện, tức giận nói: “Anh làm gì thế?”

Vân Hiện mượn tia sáng của đèn đường nhìn vào trong đôi mắt cô: “Vậy em có biết tại sao anh lại đi cùng em tới không?”

Âm thanh của Khương Nghênh bỗng nhiên mất hết tự tin: “Tại sao?”

“Thứ nhất, muốn xem thử người yêu cũ của em thế nào, thứ hai, diễn giả làm thật hình như cũng không tệ.”

Khương Nghênh ôm chặt lấy cổ anh, trái tim sắp nhảy lên tận cổ họng: “Vậy bây giờ anh định làm gì?”

Vân Hiện nói: “Có hai lựa chọn, em đồng ý, anh sẽ để em xuống.”

Khương Nghênh cau mày, cướp lời nói: “Em không đồng ý thì anh ném em xuống sông luôn?”

Vân Hiện khẽ cười, nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt càng khiến người ta tâm phiền ý loạn hơn: “Em đồng ý, anh thả em xuống, hoặc là em hôn anh một cái rồi xuống.”

Khương Nghênh không yên lòng, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực mềm nhũn, cô cắn môi, vùi mặt vào hõm vai của Vân Hiện, nhỏ giọng mang theo ý làm nũng nói: “Để em xuống trước có được không?”

Hô hấp của Vân Hiện trở nên dồn dập, trái tim hóa thành một vũng nước, nhưng vẫn cố ra vẻ nói với cô: “Vậy em có đồng ý không?”

Khương Nghênh cọ cọ vào cổ anh, lọn tóc mềm mại sượt qua làn da, giống như lông vũ khẽ chạm vào trái tim: “Buông em xuống, anh về khách sạn trước, đợi em tới tìm anh.”

Vân Hiện hít sâu một hơi, ôm lấy eo cô, đặt cô xuống dưới.

Hai chân Khương Nghênh chạm đất, cầm điện thoại xem thời gian, nhanh chóng nói với Vân Hiện: “Anh về khách sạn trước đợi em, em về ngay đây.”

Nói xong cô chạy thẳng ra ngoài, Vân Hiện gọi cô một tiếng: “Khương Nghênh___”

Nghe thấy tiếng bước chân Khương Nghênh dừng lại, chạy quay lại trước mặt anh, kiễng mũi chân lên hôn một cái lên má anh: “Đợi em nhé, đến ngay thôi!”

Đôi mắt cô sáng lấp lánh, giống như bầu trời đầy sao.

Vân Hiện nhìn bóng lưng rời đi vội vàng của cô, khẽ cười ra tiếng. Anh muốn xem xem, dũng sĩ nhỏ anh dũng chạy về phương xa này định làm gì.

Vân Hiện về khách sạn một mình, đợi trong phòng khoảng một tiếng đồng hồ.

Trong khoảng thời gian ấy có vô số lần anh muốn gửi tin nhắn cho Khương Nghênh, nhưng lại cốgắng nhịn xuống.

Đợi đến khi chuông cửa vang lên, anh gấp đến độ chạy như bay ra mở cửa.

Cửa được đẩy ra, thứ anh nhìn thấy đầu tiên là một bó hoa hồng thật to, màu đỏ kiều diễm, trên cánh hoa còn được trang trí bằng giọt nước, mùi hương thơm ngọt hòa tan vào không khí.

Khương Nghênh ôm bó hoa ấy, vừa thở dốc vừa nói: “Một đêm trước khi tới Thân thành, em đều nghĩ nên tỏ tình với anh như thế nào. Thẩm Huyên nói, nếu anh ấy thích cậu, cậu nói cái gì cũng chẳng quan trọng, nếu anh ấy không thích cậu, cậu có bỏ tiền thuê tháp đôi để tỏ tình cũng vô dụng. Cho nên cuối cùng em, dùng cách tầm thường này, chỉ mua cho anh một bó hoa hồng.”

Có lẽ im lặng được một lúc lâu, Vân Hiện nhận lấy bó hoa trong ngực Khương Nghênh đặt trên tủ, sau đó kéo cánh tay cô vào trong ngực mình, đóng sầm cửa lại.

Khương Nghênh bị anh ép trên tường, đằng sau là gạch men lạnh lẽo, đằng trước là lồng ngực mang theo hơi ấm của anh, lại loại kích thích tới thần kinh của cô.

Bờ môi của anh kề sát vào cô nhưng không phủ lên, anh rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Cho nên có muốn ở bên anh không?”

Hô hấp vừa mới bình tĩnh trở lại bắt đầu trở nên hỗn loạn, Khương Nghênh kiễng chân lên sáp lên phía trước, hôn lên khóe môi của anh, cô nghiêm túc kiên định nói: “Muốn.”

Trái tim Vân Hiện trống rỗng trong khoảnh khắc, sau đó lập tức ôm lấy eo cô, ép lên phía trước một bước, cúi đầu khiến cho cái hôn sâu hơn.

Răng môi quấn quýt lấy nhau, cắn nuốt hơi thở của nhau, chìm sâu vào trong cái ôm của đối phương.

Vân Hiện khẽ liếm lên bờ môi của Khương Nghênh, giống như trêu ghẹo, khớp hàm của Khương Nghênh dễ dàng bị tách ra, anh dịu dàng đưa đầu lưỡi tiến sâu vào, chi phối lấy cảm xúc đang phập phồng lên xuống của cô.

Cơn tê ngứa như bị hàng ngàn đầu kim nhọn đâm dọc sống lưng, cơn ngứa râm ran chạy khắp cơ thể, Khương Nghênh chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Vân Hiện không để bản thân mình nhũn chân ngã xuống đất.

Không biết hôn nhau bao lâu, Khương Nghênh chỉ thấy đầu óc choáng váng, dưới chân như đang đi trên mây, chẳng hề có chút cảm giác chân thực nào.

Vân Hiện giơ tay, ngónt tay khẽ sượt qua gò má nóng rực và bờ môi ướt mềm củac ô, khàn giọng nói: “Còn là nụ hôn định tình thật.”

Trong phòng đang mở điều hòa, 24 độ, nhưng trên trán Khương Nghênh toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng, cô nhỏ giọng kháng nghị: “Anh có thể đừng nhắc tới chuyện này nữa được không.”

Vân Hiện cười cười, một tay dắt cô, một tay ôm bó hoa hồng, dẫn cô vào bên trong: “Đi theo anh.”

Trên bàn trà trong phòng khách đặt hai hộp quà, Vân Hiện đặt bó hoa trên ghế sô pha đơn, chỉ vào hai chiếc hộp kia nói: “Tặng em đó, mau mở ra xem.”

Khương Nghênh lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ngồi quỳ dưới thảm bắt đầu mở hai chiếc hộp đó.

Hộp đầu tiên là chai nước hoa Un Jardin Sur Le Nil của Hermes, hương cam ngọt kinh điển, ngọt mát hơi chua, bao bọc lấy hương thơm tươi mát của gỗ, giống như một trái cam tươi mọng nước được treo trên đầu cành ở ven sông.

Cô mở nắp, xịt một chút lên cổ tay, đưa lên mũi ngửi, rất giống mùi trên xe của Vân Hiện.

Vân Hiện ôm cánh tay ngồi sát bên hỏi cô: “Thích không?”

Khương Nghênh gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào: “Thích ạ.”

“Xem hộp kia đi.”

Khương Nghênh tiếp tục mở chiếc hộp thứ hai, khiến cô ngạc nhiên là hộp thứ hai cũng là một chai nước hoa, Lost chery gây tranh cãi của TomFord. Có người hình dung nó ngọt ngào như quả anh đào đỏ trên lớp bánh kem, có người nói mùi hương của nó tràn ngập sức mê hoặc, giống như một chén rượu anh đào ấm nóng giữa ngày đông. Có sự mãnh liệt của hoa hồng Thổ Nhĩ Kỳ, ngọt ngào của anh đào đen, trộn lẫn với mùi đắng xa cách của hạnh nhân, khiến con người muốn ngừng mà không được.

Khương Nghênh đặt hai chai nước hoa lên bàn, hỏi Vân Hiện: “Sao anh lại mua hai chai vậy?”

Vân Hiện buông hai tay đang đan vào nhau xuống, đứng dậy đi về phía cô: “Lúc chọn cảm thấy rất giống em, cho nên anh mua hết.”

Khương Nghênh nhếch mày, cất hai chai nước hoa vào trong hộp, hai chai này cô đều thích, e rằng lúc này Vân Hiện có lấy chai nước khoáng đưa cho cô thì cô cũng sẽ yêu thích không buông.

Đêm đã khuya, gió đêm thổi tan tầng mây, ánh sao nhấp nháy trên đầu cành, ảo tưởng rực rỡ của loài người rục rịch ngóc đầu dậy trong vũ trụ bao la.

“Cam và anh đào em đều thích, nhưng mà trong tất cả các loại nước hoa, em thích nhất vẫn là mùi sáng sớm sau khi xong chuyện của Loewe.”

Nói xong Khương Nghênh quay đầu lại nhìn Vân Hiện, phát hiện vẻ mặt của đối phương có hơi một lời khó lòng miêu tả hết.

Ý thức được cái gì đó, cô hơi dịch người về phía sau: “Không phải em đang ám chỉ anh cái gì đâu.”

____ “Câu nói ban nãy cũng không phải dối lòng!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv