Minh Hiên đi ở phía sau thiếu chút nữa là đụng phải ca ca nó, nó vừa định ngẩng đầu lên oán trách thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Trong viện Phi Diêm Các treo đầy những chiếc đèn lồng đỏ nho nhỏ, từ bên ngoài sân kéo dài tới trung tâm, ánh sáng rực rỡ làm cho đêm đen bỗng chốc ấm áp lại vui tươi.
Bên dưới cái đèn lồng to treo ở trung tâm là một cái bàn dài trải vải đỏ, trên bàn còn bày ra đủ loại thức ăn mỹ vị.
Đột nhiên tấm vải đỏ trên bàn chuyển động một cái, từ phía sau bàn vài người bước tới...
"Sanh thần vui vẻ!"
Thanh Hiên bị dọa muốn nhảy dựng, chăm chú nhìn nhìn, phát hiện là tam thẩm, tiểu cô cô, còn có...mẫu thân. Vương thị bưng bánh kem sinh nhật trên tay, đang cười hòa ái vui vẻ nhìn hắn. Trên bánh kem, không hơn không kém cắm mười ba cây nến đỏ, là số tuổi của Thanh Hiên.
Minh Hiên là người đầu tiên phản ứng lại: "Ca ca! Sanh thần vui vẻ!"
Thanh Hiên nghe nó gọi mới phục hồi tinh thần, hắn nhìn thấy tổ mẫu đang chậm rãi ngồi xuống ở vị trí chủ vị của bàn dài, mặt đầy ý cười nhìn hắn.
Thanh Hiên ngơ ngác hỏi: "Đây là...vì..vì sinh thần của con sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn cười khì khì: "Tất nhiên rồi! Thanh Hiên, đây chính là bánh kem sinh nhật mà mẹ ngươi tự tay làm cho người đó, mau mau tới nhìn xem!"
Tam thẩm đứng ở đối diện, vui vẻ vẫy vẫy tay về phía mình. Thanh Hiên vội vàng chạy hai bước tới, bên trên bánh kem phủ đầy kem trắng, còn có không ít quả dâu tây lớn, bên cạnh dâu tây là bốn chữ to được viết bằng mứt trái cây: "luôn luôn bình an."
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy khí sắc của mẫu thân hôm nay rất tốt, giống như...có chút bóng dáng của mẫu thân trước kia trong kí ức của hắn. Thanh Hiên khẽ nhếch môi, ngây ngốc nở nụ cười.
Vương thị đặt bánh kem lên bàn, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai Thanh Hiên, nói: "Hài tử...Những chuyện trước đây mẫu thân thực xin lỗi các ngươi...Bắt đầu từ hôm nay, mẫu thân sẽ sống vui vẻ, nỗ lực làm tốt hơn nữa..."
Thanh Hiên nghe xong, ý cười còn chưa tiêu tán, vành mắt tức khắc đỏ lên, cánh mũi cũng có chút chua xót, nhìn về phía Vương thị nói: "Mẫu thân...ngày thường đều do hài nhi không hiểu chuyện, luôn chọc cho người tức giận..."
Vương thị lắc đầu: "Không phải...các ngươi đều là những đứa con ngoan, là do mẫu thân không biết cách làm mẹ, hy vọng ngươi cùng với Minh Hiên, còn có phụ thân của các ngươi...đừng trách ta..."
Dứt lời, Vương thị cũng có chút nghẹn ngào.
Thanh Hiên thấy vậy thì trong lòng không khỏi khó chịu, chủ động duỗi tay ôm lấy cổ Vương thị, hắn vùi đầu thật sâu vào cổ Vương thị: "Mẫu thân...chúng con chưa bao giờ trách người...Người cũng không dễ dàng gì, nhi tử chỉ cảm thấy rất đau lòng mẫu thân..."
Vương thị cũng có chút cảm động, nhẹ nhàng ôm Thanh Hiên lại, nghẹn ngào nói: "Đứa trẻ ngoan..."
Cũng đã lâu rồi nàng không ôm hai đứa con của mình, giờ phút này ôm nó trong lòng đột nhiên phát hiện ra nó đã sắp cao hơn nàng rồi, hài tử đang dần dần trưởng thành thành một thiếu niên đỉnh thiên lập địa.
Minh Hiên cũng lau nước mắt chạy tới: "Mẫu thân, con cũng là đứa bé ngoan! Con cũng muốn ôm một cái!"
Vương thị nín khóc mỉm cười: "Cái đồ khỉ nhà ngươi! Chỉ thích tham gia náo nhiệt". Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng nàng vẫn một tay kéo Minh Hiên qua ôm nó trước người mình.
Mẫu tử ba người cứ như vậy nép chặt vào nhau. Ba năm tranh chấp, hiềm khích, lạnh nhạt, giờ phút này đểu đã tan thành mây khói. Bọn họ đoàn tụ bên dưới ánh đèn đỏ rực rỡ, giống như sắp bắt đầu lại một đoạn nhân sinh mỹ mãn.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy cảnh trước mắt, nàng cũng không tránh được mau nước mắt, nàng ngửa đầu ra muốn lén lút lau sạch dấu vết, lại thấy trước mắt có một cái khăn tay màu trắng. Nàng mờ mịt ngẩng đầu, không biết Tần Tu Viễn đa đi tới bên cạnh nàng từ lúc nào. Trên khuôn mặt vẫn như cũ không chút biểu tình đưa khăn tay qua, dường như cái khăn tay này và hắn không có một phần quan hệ nào.
Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng nhận lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau khô ước mắt: "Đa tạ!"
Tần Tu Viễn nói: "Khăn tay của ta đâu?"
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy liền đem khăn tay trả lại cho hắn, hắn không nhận: "Ta nói chính là khăn tay nàng thêu cho ta đâu?"
Đường Nguyễn Nguyễn lúc này mới nhớ ra, lúc trước đáp ứng thêu khăn tay cho hắn, tức khắc cảm thấy có chút đau đầu. Liền tìm cớ nói: "Đợi thương thế của ta tốt một chút, ta lại giúp tướng quân thêu một cái."
Tần Tu Viễn lúc này mới nhớ ra trên người nàng còn có vết thương, liền nói: "Được, không vội!"
"Được rồi, được rồi! Ngày vui như vậy, đừng chỉ lo khóc!". Tiếng cười trong trẻo của Tần Tu Dao vang lên: "Chúng ta mau nếm thử bánh kem đi được không! Ta gấp tới sắp chờ không nổi nữa rồi!"
Đường Nguyễn Nguyễn vội nói: "Từ từ! Thanh Hiên cầu nguyện trước cái đã!"
Thanh Hiên ngượng ngùng buông mẫu thân ra, nâng tay áo xoa xoa đôi mắt. Hắn suy nghĩ một lát mới buộc miệng thốt ra: "Ta Tần Thanh Hiên, nhất nguyện quốc thái dân an, nhị nguyện người nhà khỏe mạnh...tam nguyện mẫu thân mỗi ngày đều vui vẻ!"
"Ha ha ha!". Tần lão phu nhân vỗ tay cười to: "Thật sự là một đứa nhỏ hiếu thuận!"
"Đại tẩu thật có phúc!". Đường Nguyễn Nguyễn cũng kéo cánh tay Vương thị, đứng ở bên cạnh thân thiết mà cười.
Vương thị cong môi cười, trong mắt nàng lúc này ngập trang hạnh phúc và dịu dàng, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ gì giống như người phụ nữ uất hận hôm qua.
Chỉ có Minh Hiên xụ mặt bĩu môi: "Sao ca ca lại không nguyện cho đệ mỗi ngày đều vui vẻ!"
Thanh Hiên trợn mắt nói: "Ngươi chỉ cần không bị đánh thì ngày nào ngươi không vui?"
"Ha ha ha...". Mọi người bị chọc cười to tới ôm bụng.
Trên mặt Tần Tu Viễn cũng hiện rõ ý cười, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người Đường Nguyễn Nguyễn. Người này một cái nhíu mày hay một nụ cười đều không thể khiến cho người khác rời mắt được thế này?
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Chúng ta tới cắt bánh kem đi, nếm thử tay nghề của đại tẩu như thế nào!"
Thải Vi liền bưng một cái đĩa có con dao dùng để cắt bánh lên, Tần lão phu nhân thấy mọi người đều đang vây quanh bánh kem, bà lặng lẽ lùi về phía sau.
Bà kéo Ngô ma ma tới một bên hỏi: "Sao A Dật vẫn còn chưa tới?"
Ngô ma ma thấp giọng nói: "Nô tỳ phái người đi mời, nha đầu Minh Tuyết nói nhị công tử thân thể không khỏe, cho nên không tới được."
Tần lão phu nhân nhíu mày: "Cũng không nghe nói muốn mời đại phu..."
Bà nhìn nhìn Vương thị, tinh thần của Vương thị hôm nay tốt hơn so với ngày thường rất nhiều. Nhưng cái chết của A Thệt, dù sau cũng là nút thắt giữa nàng ta và A Dật, Tần lão phu nhân cũng không biết làm sao mới có thể tháo gỡ chuyện này.
Bà khẽ thở dài một cái, nói: "Thôi, hi vọng thời gian có thể làm nguôi ngoai mọi thứ."
"Tổ mẫu, ăn bánh kem!". Thanh Hiên cung cung kính kính bưng bánh kem đã cắt xong tới trước mặt Tần lão phu nhân.
"Ngoan!". Tần lão phu nhân cười ha hả mà tiếp nhận.
Bà nhìn chăm chú cái đĩa nhỏ trước mặt, trên đó là một miếng bánh kem được cắt thành hình quạt được một lớp kem trắng bao bọc bên ngoài, mặt trên bánh kem đính một quả dâu tây thật to. Mặt lát cắt có thể nhìn thấy ba tầng bánh màu vàng xen kẽ với hai lớp nhân xoài, thoạt nhìn rất phong phú.
Bà dùng muỗng nhỏ nhẹ nhàng múc một khối kem màu trắng lên: Ôi, sao có thể mềm mại như thế?
Giống y như một cục bông, lại còn muốn mềm mịn hơn cả bông, dùng cái muỗng đè nhẹ xuống lớp kem liền bẹp ra, Tần lão phu nhân có chút thất thểu. Bà liền đưa cái muỗng dính kem vào trong miệng liếm sạch, kem tươi và mềm lập tức tan ra, còn chưa thực sự nhấm nháp thì đầu lưỡi đã bị vị ngọt này lấp đầy.
Tần lão phu nhân vừa lòng khoan khoái thở ra: "Cái thứ trắng trắng này gọi là gì? Thật sự ăn quá ngon!"
Tần lão phu nhân lớn tuổi, vị giác đã thoái hóa phần nào, ngày thường chỉ ăn uống thanh đạm, lâu ngày được ăn chút điểm tâm ngọt cho nên yêu thích không muốn buông tay.
"Mẫu thân, đây là kem". Vương thị đứng ở một bên ôn nhu đáp.
"Mẫu thân có thể phết bơ lên bánh rồi ăn chung với nhau, mùi vị sẽ còn ngon hơn nữa! Giống như vậy nè...". Đường Nguyễn Nguyễn cũng bưng lên một đĩa bánh kem, sau đó làm mẫu dùng cái muỗng múc một miếng bánh nhỏ nhét vào trong miệng.
Cả khuôn mặt của nàng vì ăn ngon mà sáng bừng lên, khóe miệng còn dính một chút kem, nhai nhai, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm miếng kem kia cuốn vào trong miệng.
Tần lão phu nhân cảm thấy có chút buồn cười, cũng học theo bộ dáng của nàng, múc một muỗng bánh kem đẩy vào trong miệng. Kem vừa tiếp xúc với độ ấm trong khoang miệng liền mềm ra thành một thứ nước ngọt dịu quyện vào phần bánh, vị bánh tinh tế mềm mại, bên trong còn xốp đặc dai dai giống như đang nhai sợi QQ.
Nhai hai ba lần, phần nhân quả xoài mềm mềm bị đẩy ra tới, thấm vào ruột gan mang lại cảm giác sảng khoái, một lần nữa khiến cho vị ngọt trong miệng thăng hoa tới cả môi và răng cũng cảm nhận được rõ ràng.
"Tuyệt vời!". Tần lão phu nhân tấm tắc tán thưởng.
Trong lòng bà biết thứ này nhất định không phải một mình Vương thị có thể làm được, cho nên cũng dựng ngón tay cái về phía Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn thẹn thùng cười, tiếp tục mân mê đĩa bánh kem trên tay mình. Tần Tu Viễn thu hết vào trong mắt, ý cười trên mặt hắn càng ngày càng đậm.
--Dịch: Autumnnolove--
Lúc này bên ngoài cửa Phi Diêm Các, có một thân ảnh cao lớn lạnh lùng đang đứng sừng sững dười ánh trắng. Hắn một thân áo choàng trắng như trăng, tay áo phải trống trơn bất lực rũ xuống, tay trái cầm theo chiếc cung dài bằng bạch ngọc trắng mịn. Hắn nhìn về phía sân viện đèn đuốc sáng trưng đang phi thường náo nhiệt, hoàn toàn không có chút gì họp hợp với thân ảnh cô độc của hắn.
Tần Tu Viễn lập tức cảm giác được có người bên ngoài, vô thanh vô tức đi ra ngoài xem xét. Còn chưa nhìn thấy người đã bị cung dài trên tay người hấp dẫn trước.
Cung dài trắng như tuyết, trong bóng đêm bạch ngọc phát ra ánh sáng lấp lánh. Tần Tu Viễn lên tiếng: "Sao nhị ca không vào trong?"
Tần Tu Dật cười chua chát: "Không muốn làm các ngươi mất hứng."
Dứt lời, hắn nhìn vào cung dài bạch ngọc trên tay trái, nói: "Đây là phần thưởng do bệ hạ ban tặng vì năm ấy ta bắn trúng Lục hoàng tử của Bắc Tề". Trên mặt hắn gợn lên một tia tự hào.
Năm ấy hắn ở trên chiến trường, gặp Lục hoàng tử của Bắc Tề lãnh binh ra trận, hắn dùng một mũi tên bắn trúng mắt trái của đối phương, người kia đau đớn tới mức ngã ngựa, suýt nữa thì bỏ mạng. Một mũi tên phong hầu, danh hiệu đệ nhất thần tiễn của Đại Minh cũng bắt nguồn từ đây mà gắn liền với tên tuổi của Tần Tu Dật.
Tần Tu Dật nhẹ nhàng vỗ về thanh trường cung, nói: "Dù sao cũng không dùng được nữa, ra muốn tặng trường cung này cho Thanh Hiên."
Tần Tu Viễn khá bất ngờ, trường cung này chính là cống phẩm Tây Vực tiến cống, nhìn thì giống như do bạch ngọc chế thành, nhưng thật sự rất cứng cỏi, sức dãn càng gấp mười lần những cung tên thông thường, có thể không tốn sức mà bắn xa phạm vi ngoài trăm mét. Nó vẫn luôn được treo ở thư phòng của Tần Tu Dật, giống như tâm can bảo bối của hắn.
Tần Tu Dật đưa trường cung bạch ngọc qua cho Tần Tu Viễn, nói: "Làm phiền tam đệ thay ta chuyển giao cho Thanh Hiên."
Tần Tu Viễn nâng mắt lên, vẻ mặt kiên định nói: "Đồ tốt như vậy, nhị ca vẫn nên tự mình tặng cho Thanh Hiên đi."
Tần Tu Dật không nghĩ sẽ bị cự tuyệt, nháy mắt có chút ngơ ngẩn, lắc lắc đầu: "Ngươi biết rõ đại tẩu đối với ta..."
"Nhị ca tới rồi sao?". Giọng nữ ngọt ngào mềm mại vang lên.
Tần Tu Dật ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn vừa ra tới, liền gật đầu: "Đệ muội!"
"Sao nhị cao tới muộn như vậy? Mọi người đều đang chờ ở bên trong". Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết rõ ràng lắm chuyện giữa Tần Tu Dật cùng đại tẩu, cho nên nhiệt tình mời hắn vào trong.
Tần Tu Dật miễn cười cười: "Thôi, các ngươi cứ chơi đi."
"Nhị ca, tới cũng tới rồi, đừng bỏ lỡ bánh kem nha!". Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn nhiệt tình, mắt hạnh nhấp nháy, chân thành tự nhiên làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Tần Tu Viễn cũng xen vào: "Nhị ca cũng đừng chối từ nữa."
Tần Tu Dật liền ỡm ờ bước vào Phi Diêm Các. Nhìn thấy khung cảnh giăng đèn kết hoa trong sân, đáy lòng của hắn cũng sinh ra vài phần ấm áp, hắn không khỏi bắt đầu đánh giá bên trong một vòng.
"Nhị thúc!". Thanh Hiên thấy Tần Tu Dật tới, từ phía xa đã chạy lên đón.
Từ nhỏ hắn đã đi theo phụ thân học cưỡi ngựa bắn cung, hắn biết tài cưỡi ngựa của phụ thân là tốt nhất, mà nhị thúc lại cực giỏi ở cung tiễn. Trong lúc hắn học tập bắn cũng, cũng thường xuyên đi thỉnh giáo nhị thúc.
"Ồ! Nhị thúc! Cái này không phải là bảo bối của thúc sao?". Minh Hiên cũng đi tới trước mặt, hai mắt nó sáng lên nhìn chằm chằm trường cung trong tay Tần Tu Dật.
Nó vươn cái tay nhỏ ra muốn sờ sờ một chút, nhưng nghĩ lại ngày thường nhị thúc không cho ai đụng tới trường cung này một cái, chỉ có thể từ bỏ.
Tần Tu Dật sờ sờ đầu Minh Hiên, lại nói với Thanh Hiên: "Thanh Hiên, sanh thần vui vẻ!"
Thanh Hiên đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ: "Đa tạ nhị thúc!"
Vương thị đứng ở một bên, nàng thấy Tần Tu Dật tới thì tâm tình có chút phức tạp. Tần lão phu nhân nhìn ra nội tâm của nàng đang rối rắm, lập tức kéo nàng ngồi xuống, vỗ vỗ mu bàn tay nàng để trấn an.
Năm đó Tần Tu Thệ vì cứu Tần Tu Dật mà chết, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì không ai biết. Vương thị lại không ngừng thúc ép hắn nói ra chi tiết, hắn cũng không chịu nói, chọc cho Vương thị càng thêm tức giận.
Tần lão phu nhân vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng mà không có cách nào cạy miệng Tần Tu Dật. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, chợt nghe Tần Tu Dật nói.
"Thanh Hiên, bây giờ ngươi đã trưởng thành, dù sao cũng phải có một món binh khí trong tay."
Tần Tu Dật nâng niu trường cung bạch ngọc trong tay, nói: "Năm đó tam thúc mười tám tuổi, ở trên chiến trường bắn một mũi tên trúng mắt trái của hoàng tử Bắc Tề, sau đó Tần gia chúng ta liền thừa thằng xông lên, đánh đến quân địch tan rã..."
Trên mặt hắn dường như có chút cảm xúc hào hùng mờ nhạt, tiếp tục nói: "Rồi khải hoàn hồi kinh, Hoàng thượng liền ban thưởng cho thúc một thanh trường cung bạch ngọc này xem như khe ngợi."
Hắn thu lại cảm xúc, chậm rãi giơ tay lên, đưa trường cung bạch ngọc tới trước mặt Thanh Hiên, nói: "Bây giờ nhị thúc đem nó làm lễ vật sinh thần cho tặng cho ngươi. Mong rằng tương lai ngươi ở trên chiến trường cũng có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng."
Thanh Hiên kinh hỉ không thôi, lại có chút không đám tin, từ chối: "Nhưng mà nhị thúc, đây chính là thứ do hoàng thượng ban thưởng cho người, Thanh Hiên làm sao có thể đoạt thứ yêu thích của nhị thúc!"
Tần Tu Dật cười cười: "Bây giờ ta đã như vậy...đã không dùng được rồi. Trường cung bạch ngọc này ban đầu cũng không phải muốn ban cho ta, mà là ban cho anh hùng có thế lấy một địch trăm, hộ quốc hộ dân."
Thanh Hiên ngẩn ra, biểu tình của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Thanh Hiên, ngươi có thể làm được không?". Tần Du Dật nhẹ nhàng hỏi ra, ngữ khí còn mang theo vài phần mong đợi.
"Con có thể!". Thanh Hiên trịnh trọng gật đầu, hắn không chần chờ, khom người đưa hai tay qua tiếp nhận trường cung bạch ngọc: "Đa tạ nhị thúc đã động viên!"
Hắn được tặng trường cung bạch ngọc, vô cùng vui vẻ mà nhìn tới nhìn lui, tâm Tần Tu Dật cũng giống như nhẹ đi vài phần.
Minh Hiên một mặt đầy hâm mộ, tấm tắc nói: "Nhị thúc, lần tới sinh thần của con, người cũng phải nhớ chuẩn bị một món bảo bối cho con đó, con...con cũng muốn làm anh hùng! Không có một món vũ khí trên tay thì làm sao mà đánh?"
Dứt lời lại múc một miếng bánh kem thật to nhét vào trong miệng, nhai nuốt một cách thích thú.
Tần Tu Viễn đột nhiên lên tiếng: "Ngươi còn chưa ăn xong sao, bản thân không khác gì quả tạ, còn muốn vũ khí gì nữa?"
Chọc cho mọi người cười vang.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Tần Tu Dật như trút được gánh nặng, ngước mắt lên tình cờ đụng phải ánh mắt của Vương thị, hắn sững người, sau đó nở một nụ cười nhàn nhạt. Vương thị trầm tĩnh không nói gì. Nàng nhìn Thanh Hiên đang khao khát mà vuốt ve trường cung bạch ngọc, môi khẽ giật giật, cuối cùng cũng không đành lòng chặt đứt phần tình cảm thúc cháu này.
Tặng lễ xong mọi người liền náo nhiệt bưng đĩa bánh kem thuộc về mình lên ăn. Tần Tu Dao ăn hết một miếng còn chưa đã thèm, lại chạy tới cắt thêm một miếng nữa.
"Tẩu tẩu, cái này làm như thế nào? Ta còn chưa từng ăn qua điểm tâm ngọt nào ngon tới như vậy!". Tần Tu Dao vừa ăn vừa khen không dứt lời.
Vương thị ngượng ngùng cười cười: "Các bước làm rắc rối lắm, ta đã làm lần thứ hai rồi mà vẫn chưa nhớ được toàn bộ..."
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Thứ ngon còn nhiều lắm, nếu ngươi thích đồ ngọt, ngày khác ta lại làm cho ngươi."
Tần Tu Dao hưng phấn trợn to mắt: "Thật sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười: "Đương nhiên là thật, này thì có gì khó đâu?"
Tần Tu Dao mừng rỡ muốn đi lên kéo tay nàng, kết quả bị nàng quệt cho một miếng kem dính đầy miệng.
--Wattpad: Autumnnolove--
Ở bên kia, Minh Hiên ăn tới mặt dính đầy kem, sau đó nó không cần muỗng nữa mà dùng tay bốc ăn. Nó chà xát hai cái tay đầy kem, thấy Thanh Hiên còn đang nâng niu trường cung bạch ngọc, vẻ mặt đầy xấu xa chạy tới sau lưng Thanh Hiên, dùng sức nhảy lên, quệt một vết kem trên tay lên mặt Thanh Hiên. Thanh Hiên giật mình, vội vàng đặt trường cung bạch ngọc trong tay xuống đuổi theo Minh Hiên.
"A! Tiểu tử thối này!". Thanh Hiên đuổi theo vài bước lại phát hiện trên tay chưa có 'vũ khí', liền quay trở lại tìm kem.
Miếng bánh kem cuối cùng đang ở trong tay Tần Tu Dao, nàng ta bưng cái đĩa khuôn mặt đầy thỏa mãn mà ăn. Thanh Hiên nào có phong độ như thường ngày, hét lớn: "Tiểu cô, cho con mượn dùng kem một chút!"