Editor: Autumnnolove
---
Nàng có chút ngượng ngùng nói: "Chúng ta chỉ ăn đơn giản thôi, dù sao thì lát nữa cũng đến lúc dùng bữa tối rồi, được không?"
Hôm nay hắn đã cứu nàng một mạng, nàng liền muốn làm gì đó để tỏ lòng biết ơn hắn. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn có chút ửng đỏ, đôi mắt hạnh đang chờ mong nhìn hắn.
Khóe miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện, nói: "Được!"
Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười, má lúm đồng tiền sâu thêm vài phần, bộ dáng kia làm cho băng tuyết cũng phải tan chảy, người chết cũng phải sống dậy.
Tần Tu Viễn nhìn đến nổi tâm tình đều xao động.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Về đến Phi Diêm Các, Đường Nguyễn Nguyễn lập tức tiến vào phòng bếp nhỏ.
Mấy ngày nay không có sai người tới phòng bếp lớn lấy nguyên liệu nấu ăn, cho nên lúc này cũng chỉ có mấy cái cánh gà, trứng gà, rau dưa và một ít cơm trưa.
Lần đầu tiên nấu cơm cho tướng quân, không thể để cho hắn ăn cơm nguội được...
Nàng nhìn kỹ thì có tổng cộng chín cái cánh gà, không bằng vui vẻ làm món cánh gà bọc cơm??
Vừa quyết định xong, nàng liền lấy chén tới bắt đầu xử lý cánh gà. Đầu tiên nàng đem cánh gà rửa sạch, sau đó chọn một cây kéo vừa tay bắt đầu rút xương.
Rút xương đòi hỏi phải có kỹ thuật, nàng chọt đầu kéo vào một đầu của cánh gà mà không làm ảnh hưởng gì tới phần thịt bên ngoài, cẩn thận tỉa bớt phần thịt dính vào xương, sau đó rút cây kéo ra, dùng ngón tay linh hoạt rút nguyên phần xương bên trong cánh gà ra, cánh gà lúc này giống như một cái túi làm bằng thịt nằm ngổn ngang ở một bên.
Thẳng đến khi xử lí sạch sẽ cả chín cái cánh gà xếp thành một hàng ngoan ngoãn, nàng mới ngừng tay, bắt đầu chuyển sang công đoạn ướp.
Nàng thả gừng cắt miếng, rượu gia vị*, dầu hào, ớt bột, tiêu sọ vào cái chén đang đựng đầy cánh gà, lại bỏ thêm hai muỗng bột Orleans** mua từ Thanh Mộc Trai, dùng chiếc đũa trộn đều.
(*): một loại rượu dùng trong nấu ăn, có mùi thơm, hương vị đặc trưng giúp món ăn thêm đậm đà. Một số loại rượu còn có tác dụng khử mùi nguyên liệu và giúp món ăn mau chín mềm.
(**): tên một loại bột gia vị ướp gà.
Đôi đũa nhẹ nhàng ấn cánh gà xuống làm cho nó hoàn toàn bị nhấn chìm trong hỗn hợp gia vị ướp. Gia vị đậm đà kết hợp với cách gà, giống như hai người bạn già lâu ngày gặp lại, lập tức ôm chặt lấy nhau, đỏ thành một mảnh.
Sau khi ướp gia vị đồng đều lên toàn bộ cánh gà, nàng để cánh gà qua một bên cho thấm vị.
Nàng bắt đầu đặt nồi lên trên bếp lửa, bỏ thêm dầu, để một ít tỏi vào xào thơm, lại cho thêm cà rốt, đậu nành và bắp vào, toàn bộ nguyên liệu nấu ăn có trong phòng bếp nhỏ lúc này nàng đều tận dụng hết.
Rau củ đủ màu sắc cắt hạt lựu đang nằm ở trong nồi, thoạt nhìn cực kỳ náo nhiệt, bị xào tới xào lui trên lửa nóng phát ra tiếng vang xèo xèo.
Xào thêm một lúc, Đường Nguyễn Nguyễn lại đem cơm nguội đổ vào trong nồi xào cùng rau củ.
Nói tới việc rang cơm, dùng cơm thừa để nguội sẽ thích hợp hơn là cơm mới nấu, bởi vì hơi nước bốc ra nhiều hơn, bản thân cơm nguội cũng khô hơn, lúc rang đặc biệt dễ dàng mà lúc ăn cơm còn tơi xốp hơn.
Màu trắng của cơm trộn lẫn với rau củ nhiều màu tạo thành một màu sắc tươi mới. Đường Nguyễn Nguyễn thấy không sai biệt lắm lại cho thêm dầu hào, hồ tiêu, nước tương,...
"Xèo...", cơm trong nồi nháy mắt chuyển từ màu trắng sang màu tương, giống như nó đang chuyển biến từ giai đoạn non nớt tới lúc lột xác để trưởng thành, đảo vài lần liền có thể nhấc khỏi bếp.
Bên trong thư phòng, Tần Tu Viễn đang xem tấu chương từ biên quan, bỗng nhiên gửi được một cổ mùi hương, suy nghĩ lúc này liền bị thổi tới phòng bếp không gì níu giữ được.
Sáng nay hắn vội vàng ra cửa, chỉ dùng qua bữa sáng đơn giản, bãi triều liền chạy tới phủ Học Sĩ, bây giờ đã qua bữa trưa, trong bụng sớm đã rỗng tuếch.
Hắn yên lặng buông tấu chương xuống, đi tới cửa phòng bếp nhỏ.
Hắn nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đang cầm một cái cánh gà trong tay, nhưng cánh gà căng phồng, hắn tập trung nhìn vào, thì ra cánh gà này giống như một cái túi, chứa được cả một cái muỗng.
Hắn tò mò hỏi: "Nàng đang làm món gì?"
Một tay Đường Nguyễn Nguyễn cầm cánh gà, một tay từ từ rút cái muỗng nhỏ từ bên trong cánh gà ra.
Tần Tu Viễn thấy thế, có chút hoảng sợ: cánh gà này đã trải qua những chuyện gì?
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười, nói: "Ta làm cánh gà bọc cơm!"
Tần Tu Viễn nhướng đôi mắt phượng, cái hiểu cái không gật gù, hắn tiến lên hai bước, muốn tới gần xem cho rõ.
Đường Nguyễn Nguyễn lại cầm lấy một cái cánh gà khác, thực chất là một cái túi thịt gà dẹp dẹp. Nàng múc một muỗng cơm chiên, cẩn thận nhét cả muỗng vào bên trong cánh gà.
Cánh gà đang gào khóc đòi ăn lập tức trở nên căng phồng, sau đó nàng liền ấn xuống vị trí miệng túi, nhẹ nhàng rút cái muỗng ra.
Tần Tu Viễn chặc lưỡi tỏ ra kinh ngạc, sau đó nghi hoặc hỏi: "Vì sao không trực tiếp ăn cơm chiên?"
Hắn thật sự không hiểu, vì sao cơm chiên đang ngon lành lại muốn bỏ vào trong một cái cánh gà sống lạnh tanh.
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: "Ta muốn làm một món ăn gì đó đặc biệt cho tướng quân nếm thử, nhưng không biết có thành công hay không."
Tần Tu Viễn nghe xong, khóe môi lại thấp thoáng hiện lên ý cười khó phát hiện. Dường như đã rất nhiều năm rồi...không có ai toàn tâm toàn ý làm món gì đó cho hắn ăn.
Khi còn nhỏ, mẫu thân thỉnh thoảng sẽ xuống bếp. Sau khi lớn lên, không phải ăn ở quân doanh thì ăn ở chiến trường, cho dù có ăn cơm trong phủ thì phần lớn thời gian cũng là ăn uống hình thức, qua loa cho xong.
Trước giờ hắn cũng không mấy để ý đến món ăn ngon dở, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc lại chăm chút của nàng, hắn không nhịn được có chút chờ mong ở trong lòng.
Qua một lúc, chín cái cánh gà đều bị nhồi đến trắng trẻo mập mạp, nàng lại bóp chặt miệng cánh gà không để cho cơm trào ra ngoài.
Đường Nguyễn Nguyễn còn đang muốn thử cái lò nướng trong "của hồi môn" của nàng một lần, nhưng lại sợ không linh, liền quyết định trực tiếp dùng chảo dầu chiên.
Nàng cho ít dầu vào chảo nóng, chờ tới lúc hơi khói bốc lên liền đem cánh gà nhồi cơm bỏ vào chảo. Dầu sôi vừa tiếp xúc với cánh gà, cánh gà bị chiên cho run lên, Đường Nguyễn Nguyễn dùng đôi đũa đẩy nhẹ cánh gà trong chảo, thịt gà và dầu nóng không ngừng cọ xát nhau, dần dần tỏa ra mùi hơi khét, màu sắc chuyển sang vàng.
Đường Nguyễn Nguyễn lúc này mới quết một lớp nước tiêu sọ và mật ong lên cánh gà, nước sốt này giống như rất hiểu ý người, bám dính lên bề mặt cánh gà bọc cơm, không ngừng thấm vào bên trong.
Đường Nguyễn Nguyễn không nhanh không chậm mà chiên cánh gà, chiên một mặt vàng lại linh hoạt trở mặt khác qua tiếp tục chiên.
Tần Tu Viễn đứng ở bên cạnh quan sát, cổ họng hắn không nhịn được nhẹ nhàng nuốt nuốt...
Kết quả lại làm cho chính mình sặc một cái: "Khụ khụ..."
Hắn ra vẻ trấn định, nói: "Cái này...cái mùi hương này quá nồng."
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, nói: "Vậy chàng ra ngoài chờ đi, chờ ta nấu xong sẽ mang đến thư phòng cho chàng."
"Không!". Tần Tu Viễn lập tức đáp lại: "Ta...ta ở đây chờ..."
Hắn có chút ngại ngùng sờ sờ cằm, nhưng vẫn một tấc không rời đứng bên người Đường Nguyễn Nguyễn.
Cánh gà bọc cơm chiên cuối cùng cũng ra hình ra dáng, Đường Nguyễn Nguyễn dùng đũa chọc nhẹ một cái trên cánh gà bọc cơm, một chảo đầy ấp cánh gà bọc cơm tròn vo, trong mắt nàng có cảm giác vui vẻ giống như được mùa.
Nàng cao hứng nói: "Được rồi!"
Tần Tu Viễn bất động thanh sắc đưa cái đĩa tới, Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn một cái, hắn lại ngượng ngùng quay đầu đi, nói: "Cầm lấy!"
Đường Nguyễn Nguyễn "xì" một cái, liền xúc cánh gà bọc cơm ra đĩa.
Cánh gà bọc cơm chín vàng rượm được đặt trên đĩa, thân thiết dựa vào nhau, cái bụng phồng lên giống như sắp vỡ làm những nguyên liệu thơm ngon bên trong văng ra ngoài.
Đường Nguyễn Nguyễn bưng đĩa lên, cười rạng rỡ, nói: "Tướng quân, có thể ăn rồi!"
Tần Tu Viễn chưa từng thấy qua món ăn này, không biết nên xuống tay thế nào.
Đường Nguyễn Nguyên liền đưa một đôi đũa sạch qua cho hắn, nói: "Mau nếm thử!"
Tần Tu Viễn bán tín bán nghi mà tiếp nhận đôi đũa, kẹp lên một cái cánh gà bọc cơm, còn chưa kịp để sát vào mũi đã ngửi được mùi thơm đậm đà. Hắn chậm rãi đưa cánh gà bọc cơm vào miệng, cắn một miếng...
Bên ngoài thịt gà vàng giòn, bên trong mềm mại, tươi non mà không dai. Thịt gà chín vàng có chút vị ngọt hòa quyện cùng vị mặn. Cánh gà vừa bị cắn đôi thì cơm chiên bên trong cũng trào ra, cơm được bọc bên trong cánh gà sớm đã không còn vị ban đầu mà quyện với nước thịt, hương vị mềm dẻo, đầy đặn đến từng kẽ răng.
Một miếng đủ vị đi xuống, khoang miệng hoàn toàn bị choáng ngợp, làm cho người ta không khoải cảm thấy thỏa mãn.
Tần Tu Viễn hãi lòng đến nheo cả mắt, sau đó liền gấp không chờ nổi mà gắp luôn nửa cái cánh gà còn thừa lại nhét vào trong miệng...
"Nóng,...". Một tay Tần Tu Viễn đang cầm đĩa, một tay cầm đũa, khuôn mặt tuấn mỹ lúc này không khỏi lộ ra một tia bất lực.
Đường Nguyễn Nguyễn tay mắt lanh lẹ, đổ một chén nước đưa tới bên miệng hắn, Tần Tu Viễn không nghĩ ngợi gì há miệng ra, một dòng nước mát lạnh rót vào yết hầu, thoải mái hơn rất nhiều.
"Đỡ hơn chút nào không?". Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút buồn cười.
Tần Tu Viễn lúc này mới nhận ra vừa rồi hắn vừa ăn cơm vừa uống nước trước mặt nàng, biểu tình có chút vô lực.
Vì cái gì mà mỗi lần hắn lúng túng đều bị nàng nhìn thấy?
Nhưng mà cái cánh gà bỏ đi xương này ăn đã ghiền hơn cánh gà bình thường nhiều! Cơm chiên bên trong vô cùng mỹ vị, ăn một lần cũng khó quên.
Tần Tu Viễn lại gặp một cái cánh gà khác, hưng phấn đưa vào trong miệng.
Đường Nguyễn Nguyễn cứ ngơ ngác như vậy mà nhìn hắn tiêu diệt một cái lại một cái...
Cuối cùng, nàng ăn được hai cái cánh gà thì ăn không nổi nữa, Tần Tu Viễn ăn một hơi hết bảy cái, còn cảm thấy chưa đủ.
Đường Nguyễn Nguyễn lẩm bẩm: "Sớm biết rằng chàng thích ăn như vậy đã làm nhiều một chút rồi."
Tần Tu Viễn ăn no, sắc mặt có chút hồng hào, nói: "Việc bếp núc đã có người khác làm, nàng không cần phải quá vất vả."
Nã nhân thủ đoản*, hắn thật sự không thể tiếp tục bày ra cái bộ dáng như khối băng ngàn năm nữa.
(*): nhận được lợi ích của người ta thì nên nể mặt người ta. (Wattpad: Autumnnolove)
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nói: "Ta không cảm thấy vất vả, được nấu ăn, ta cảm thấy rất hạnh phúc...Có người cùng thưởng thức món ăn ngon với ta, cũng rất vui vẻ."
Nàng thích cái cảm giác chuyên tâm nấu nướng này, cũng rất thích cảm giác có ai đó đang trông chờ được thưởng thức những món nàng làm.
Tần Tu Viễn nhìn cô nương trước mặt, nấu cơm tới tóc trên trán cũng trở nên lộn xộn, có mấy cọng còn tinh nghịch nhếc lên, đôi mặt ngấn nước đang chăm chú nhìn hắn, lông mi thật dày, cái miệng nhỏ đỏ tươi, thanh tú đến cực điểm.
Lần đầu tiên hắn nghe được có người nói nấu ăn sẽ cảm thấy hạnh phúc, cũng thú vị. Trên khuôn mặt tuấn lãng của Tần Tu Viễn nở một nụ cười: "Nàng thật dễ thỏa mãn!"
Hình như lần đầu tiên hắn cười với nàng như vậy, Đường Nguyễn Nguyễn cảm giác được ánh mắt của hắn giống như là tia nắng ấm mùa đông, dịu dàng chiếu trên người nàng. Bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc, dường như có cái gì đó vừa xảy ra, lại giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Nhưng tim của hai người, đều đang đập nhanh lên.
Vành tai của Tần Tu Viễn đỏ lên, hắn lập tức buông đôi đũa xuống, nói: "Ta còn có việc...ta về thư phòng trước."
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: "Dạ!"
Tần Tu Viễn đi hai bước lại quay trở về, nói: "Nàng đứng cũng lâu rồi, thương thế ở chân còn chưa khỏi hoàn toàn, kêu hạ nhân tới dọn dẹp đi."
Đường Nguyễn Nguyễn cong môi cười: "Được!"
Nụ cười này làm cho người nào đó ngẩn ngơ, liền xoay người chạy nhanh khỏi phòng bếp nhỏ. Tần Tu Viễn trở lại thư phòng, đóng chặt cửa, lúc này mới cảm thấy tâm tình của mình ổn định chút ít.
--Editor: Autumnnolove--
Bên trong Mục Di Trai, Tần lão phu nhân đang nghiêng người tựa lên cái ghế dài, bà khép hờ mắt, giống như là sắp chìm vào giấc ngủ. Nhà hoàn quỳ gối một bên, nhẹ nhàng đấm chân cho bà.
"Lão phu nhân!". Ngô ma ma từ bên ngoài nội tẩm, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Cơn buồn ngủ của Tần lão phu nhân lập tức bị xua đi vài phần, có chút không kiên nhẫn nói: "Chuyện gì? Giữa trưa còn quấy rầy sự thanh tĩnh của người khác!"
Ngô ma ma không nghĩ tới Tần phu nhân đang nghỉ trưa, giờ phút này cũng chỉ có thể gượng cười: "Có tiến triển mới nhất của tướng quân cùng phu nhân, lão phu nhân có muốn nghe một chút không?"
Tần lão phu nhân nghe xong liền lập tức ngồi dậy, vẫy vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn đi ra ngoài.
"Nói mau!". Mỗi lần nhớ tới cái giường nhỏ trong thư phòng kia bà liền cảm thấy không thoải mái.
"Hôm nay tướng quân bãi triều, người đoán xem ngài ấy đi đâu?". Ngô ma ma thần thần bí bí nói.
Tần lão phu nhân làm gì có kiên nhẫn mà ngồi đoán, liền nhẹ giọng trách mắng: "Ngươi càng già càng không đứng đắn! Còn học được các trêu chọc ta! Có chuyện gì thì nói mau!"
Ngô ma ma che miệng cười, nói: "Tướng quân đi phủ Học Sĩ, tự mình đón Tam phu nhân hồi phủ."
Tần lão phu nhân nghe xong, mày nhướng lên: "Thật sao?"
Tiểu tử này cuối cùng cũng có chút tiến bộ, bà lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ngô ma ma tiếp tục nói: "Nô tì nghe gả sai vặt ngoài cửa nói, lúc hai người trở về đã qua thời gian dùng bữa trưa, tướng quân đang định nói phòng bếp lớn làm cơm, nhưng Tam phu nhân chủ động nói muốn xuống bếp vì tướng quân."
Tần lão phu nhân vỗ đùi: Vẫn là con dâu cơ trí!
Bà lại tiếp tục hỏi: "Rồi sau đó?"
Ngô ma ma nói: "Cũng không biết là Tam phu nhân nấu món gì, tóm lại là người ở Phi Diêm Các nói tướng quân ăn xong rất hài lòng, nguyên cái đĩa đều sạch trơn...Hai người chàng nhìn nàng, nàng nhìn chàng, vuốt ve an ủi ở trong phòng bếp nhỏ một lúc lâu!"
Ngô ma ma nói tới mặt mày hớn hở, Tần lão phu nhân nghe xong cũng vui vẻ ra mặt. Trước đó Tần lão phu nhân đã ăn qua bắp rang và trà trái cây Đường Nguyễn Nguyễn làm, bà vẫn nhớ mãi không quên, bây giờ thấy con dâu có thể bắt giữ dạ dày của con trai, bà không khỏi mừng thầm trong lòng.
Ngô ma ma bẩm báo tin tức xong đang chuẩn bị lui ra ngoài, Tần lão phu nhân đột nhiên lên tiếng: "Khoan đã..."
Vẻ mặt Ngô ma ma đầy nghi hoặc: "Lão phu nhân còn có việc gì phân phó?"
Đôi mắt phượng của Tần lão phu nhân híp lại, nói: "Truyền lệnh xuống dưới, về qua giờ dùng bữa, phòng bếp lớn cũng tắt lửa đi, không được làm thức ăn! Trái lệnh phạt..."
Giống như bà đang ra một quyết định rất tàn nhẫn: "Trục xuất khỏi phủ đi!"
Ngô ma ma sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền hiểu được ý tứ của lão phu nhân, trịnh trọng nhận mệnh, nói: "Dạ!"
--Editor: Autumnnolove--
Đêm mùa xuân, trăng sáng sao thưa, còn có chút hơi lạnh.
Tần Tu Viễn nằm ở trên giường mãi vẫn không ngủ được. Chiều nay hắn ăn quá no, bữa tối liền tùy tiện ăn vài miếng, tới tận lúc đi ngủ lại có chút nhớ thương hương vị của cánh gà bọc cơm. Hắn trở mình, chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng thôi miên chính mình...
Không biết sao lại thế này, ma xui quỷ khiến hắn lại đi đến phòng bếp nhỏ. Đường Nguyễn Nguyễn đang bận rộn nấu gì đó ở bên trong, Tần Tu Viễn đứng ở cửa, yên lặng nhìn nàng.
Nàng đang cúi đầu, nghiêm túc xử lí nguyên liệu nấu ăn trong tay, lông mi hơi rũ xuống, hết sức chú tâm.
Đột nhiên, nàng phát hiện ra hắn tới, nhu mì cười: "A Viễn, chàng đến rồi!"
Tần Tu Viễn ngẩn ra: A Viễn?
Cả người hắn cứng đờ, sắc mặt có chút mất tự nhiên, lại nhỏ giọng "ừm" một tiếng.
Đường Nguyễn Nguyễn buông nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống, đi tới trước mắt hắn, tay nhỏ mềm mại kéo tay hắn, nhoẻn miệng cười: "Mau đến xem thử ta làm món gì ngon đây!"
Tai Tần Tu Viễn có chút nóng, lại để cho nàng tùy ý kéo hắn, ngoan ngoãn đi theo nàng vào trong phòng bếp nhỏ.
Trên cái bàn trong phòng bếp nhỏ là một đĩa cánh gà bọc cơm vừa chiên xong, bóng dầu vàng rượm mê người, còn có bánh tương hương mà hắn thích.
Hắn mở to hai mắt, bụng càng thêm đói.
Đường Nguyễn Nguyễn cầm lấy một cái cánh gà bọc cơm, đưa đến bên miệng hắn, ôn nhu dỗ dành: "Chàng nếm thử đi!"
Ngón tay mảnh khảnh của nàng đang cầm cánh gà bọc cơm thơm ngào ngạt, làm cho người ta không có cách nào cự tuyệt.
Tần Tu Viễn đỏ mặt, há miệng cắn một miếng, khoang miệng ấm áp thiếu chút nữa là chạm được ngón tay xinh đẹp của nàng.
Nàng nhoẻn miệng cười, dịu dàng hỏi hắn: "Ăn ngon không?"
Tần Tu Viễn gật đầu như gà mổ thóc: "Ngon!"
Đường Nguyễn Nguyễn thấy khóe miệng của hắn còn dính nước sốt, liền cười một cách đầy mê hoặc, nói: "Ta cũng muốn nếm thử..."
Dứt lời, nàng liền nhón chân, dựa sát vào...
Đôi môi hồng hảo phủ nhẹ lên môi hắn.
Môi của nàng còn thơm ngọt hơn bất kỳ thứ đồ ăn nào trên đời này, Tần Tu Viễn ngẩn ra, hai tay giấu ở trong tay áo đột nhiên nắm chặt.
Lúc hắn một mình đối mặt với thiên quân vạn mã cũng chưa từng khẩn trương như thế này, giờ khắc này tâm tình hắn lại kinh hoảng không thôi...
Một đêm dài rốt cuộc cũng qua đi, lúc ánh nắng mặt trời chiếu vào thư phòng, Tần Tu Viễn mới chậm rãi mở mắt ra.
Đêm qua dường như hắn rất mệt mỏi...Hắn mơ hồ nhớ lại bảy tám phần cảnh trong mơ, lỗ tai liền đỏ hết.
Hắn âm thầm mắng mình một câu, sao lại có thể mơ giấc mơ như vậy?
Hắn ra sức lắc đầu, muốn lắc rớt cái ký ức không thể hiểu được kia.
Nhưng lúc nàng nhón chân, dựa sát vào người hắn...giống như càng thêm rõ ràng.
Tần Tu Viễn không biết nói gì. Hắn chỉ có thể giả vờ như không có việc gì mà thay quần áo, lại đi rửa mặt. Chỉnh đốn một hồi, hắn không định ăn sáng mà muốn đi thẳng đến quân doanh.
Hắn vừa mở cửa liền thấy Đường Nguyễn Nguyễn đang đứng ở cửa phòng bếp nhỏ, đang bưng đĩa thức ăn đùa giỡn cùng Minh Sương.
Khuôn mặt nàng rạng rỡ, giống như vườn hoa rực rỡ, đẹp không gì sánh được. Tần Tu Viễn nhìn lại nhớ tới giấc mộng tối qua, tự nhiên thấy xấu hổ!
"Tướng quân, thuộc hạ đã chuẩn bị xe ngựa xong, hiện tại có xuất phát không?". Tần Trung thấy Tần Tu Viễn từ thư phòng đi ra, liền chạy tới hỏi.
"Ừm...Đi nhanh đi!". Tần Tu Viên đang thất thần tùy tiện trả lời.
Đường Nguyễn Nguyễn đứng phía đối diện nghe được thanh âm của hắn, nàng liền đi về phía hắn, nở một nụ cười xinh đẹp: "Tướng quân, ta làm thức ăn ngon...chàng có muốn nếm thử không?"
Tần Tu Viễn không khỏi nhớ tới giấc mộng, Đường Nguyễn Nguyễn quyến rũ động lòng người đứng sát vào người hắn: "Ta cũng muốn nếm thử..."
Sau đó, còn có một nụ hôn không hồi kết.
Tần Tu Viễn đỏ mặt tía tai, chột dạ xoay người giống như rất vội.
Đường Nguyễn Nguyễn cho rằng hắn không nghe được, lại cười tươi hỏi hắn lần nữa: "Tướng quân?"
- -
Tự nhiên chương dài muốn xỉu ngang, dịch xong chương này hông dịch nổi mấy bộ khác đêm nay luôn:v