Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 31



Tâm tình Đường các lão cực kỳ sốt ruột, giờ phút này đều chuyển hết thành phẫn nộ đối với Đường Doanh Doanh.

Đường Doanh Doanh ngồi dưới đất, vẻ mặt khó tin nhìn Đường các lão: "Phụ thân! Ta chính là nữ nhi mà người yêu thương nhất!". Khuôn mặt của nàng ta vốn đã diễm lệ, bởi vì phẫn nộ mà lúc này có chút vặn vẹo.

Đường các lão không kiềm được cơn giận, lão giơ tay chỉ vào Đường Doanh Doanh nói: "Ta thà rằng không có đứa con như ngươi!"

Lão nổi giận đùng đùng nói: "Ngày thường ngươi tùy hứng làm bậy thì thôi không nói! Sao ngươi còn dám bôi nhọ mệnh quan triều đình? Còn dám là ô nhục trong sạch của tỷ tỷ ngươi?"

Đường các lão mạo hiểm đắc tội với Tả tướng, gả Đường Nguyễn Nguyễn tới phủ Trấn quốc tướng quân, hiện giờ vì một câu nói của Đường Doanh Doanh mà có khả năng trong ngoài Đường gia đều là kẻ địch, lão có thể không tức giận sao?

Đường các lão lại liếc mắt nhìn Tần Tu Viễn một cái, quở mắng: "Nếu tỷ phu của ngươi tính toán chuyện này, lão phu cũng không giữ ngươi được!"

Tần Tu Viễn hơi mỉm cười, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ đang chăm chú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn.

Đường Doanh Doanh sợ hãi nhìn Tần Tu Viễn một cái, danh hiệu Ngọc Diện Tu La này, quả thật danh bất hư truyền.

Hắn vừa đi tới đây, không nói một lời, không tức giận, không kiêu ngạo, nhưng lại làm cho người khác không dám càn quấy.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế, biết rõ bọn họ vừa rồi cũng đã nghe được toàn bộ tranh chấp của các nàng, liền trực tiếp mở miệng: "Phụ thân, nếu những việc này người đã nghe thấy, cũng không cần lại tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ."

Nàng khẽ nâng váy, thẳng tắp quỳ xuống, gằn từng chữ: "Phụ thân, Như phu nhân hạ dược mẫu thân ta, làm cho bà ấy bị bệnh chán ăn, may mắn là hiện giờ vẫn còn giữ được mạng sống! Chính miệng Đường Doanh Doanh vừa mới thừa nhận! Mà Đường Doanh Doanh bôi nhọ phủ Trấn quốc tướng quân, công khai nguyền rủa phu quân ta, còn ô nhục danh tiết của ta...Hai người này nên xử trí như thế nào, còn phiền phụ thân cho ta một cái công đạo!"

Nàng ngẩng đầu, không chút sợ hãi nghênh diện ánh mắt của Đường các lão.

Đường các lão bị ánh mắt kiên định này nhìn đến không có cách nào lùi bước. Trước kia gặp chuyện tranh cãi hậu viện, hắn luôn chọn bỏ mặc, cho rằng đó là chuyện thường tình của nữ nhi mà gia đình nào cũng có, mỗi khi Đường Doanh Doanh làm nũng chơi xấu, Đường Nguyễn Nguyễn liền nhịn xuống cho qua, hắn cũng có thói quen mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nhưng hôm nay không giống như vậy, trắc thất hạ dược chính thất, đây là chuyện dĩ hạ phạm thượng, xử lý không tốt chính là án liên quan tới mạng người, sẽ làm cho toàn bộ gia tộc phải hổ thẹn.

Đường Doanh Doanh còn lớn lối vũ nhục phủ Trấn quốc tướng quân, lại nguyền rủa mệnh quan triều đình, nếu Tần Tu Viễn muốn nháo việc này tới trước mặt Hoàng thượng, chính là đẩy toàn bộ Đường gia vào hiểm cảnh.

Bất quá...hai việc này, lớn không lớn, nhỏ không nhỏ.

Phụ thuộc vào suy nghĩ của Tần Tu Viễn.

Đường các lão đang âm thầm tính toán trong đầu, lão nhìn thoáng qua Tần Tu Viễn. Trên khuôn mặt hắn không hiện lên chút cảm xúc nào.

Đường các lão cũng không hiểu rõ tính nết của hắn, liền gian nan đáp lại: "Cái việc hạ thuốc này...là thật hay giả còn chưa biết, vạn nhất là hiểu lầm thì sao? Nếu còn chưa điều tra rõ đã truyền ra ngoài, chẳng phải chuyện xấu trong nhà mang ra cho người ta chê cười hay sao? Vẫn là nên để cho vi phụ một chút thời gian, chậm rãi điều tra rõ..."

Đường Nguyễn Nguyễn đã sớm dự tính tới bước này, những chuyện liên quan đến hậu viện Đường các lão luôn đưa ra những phán đoán hồ đồ, nàng cũng hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ chờ đợi lão duy trì công đạo cho nàng.

Nàng cười khổ một tiếng, hít sâu một hơi, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Được, phụ thân công sự bận rộn, chỉ sợ không có thời gian tra án. Ta đây liền đi tới phủ Thuận Thiên đánh trống kêu oan, bọn họ trước giờ đều nhìn mọi chuyện rất rõ ràng, xử án công bằng liêm chính."

"Ngươi!". Đường các lão thấy Đường Nguyễn Nguyễn không thuận theo, hỏa khí lại cấp tốc nổi lên.

"Đường Nguyễn Nguyễn, ngươi đừng quên, ngươi vừa mới dùng trâm chỉa vào ta! Ngươi...Ngươi đây là âm mưu giết người không thành!". Đường Doanh Doanh cũng tận dụng hết mọi khả năng.

Đường Nguyễn Nguyễn không để ý nàng ta, vẫn thẳng tắp nhìn về phía Đường các lão: "Trực tiếp xử trí hay là ta đi kêu oan, vẫn còn đang chờ phụ thân cho ta một câu trả lời quyết đoán?"

Đường các lão: "Ngươi là loại nữ nhi bất hiếu! Người hoàn toàn không màng đến tình cha con sao?"

Đường Nguyễn Nguyễn thân thể nhu nhược vẫn đang quỳ ở đó, nàng vốn không có ý định niệm tình cha con gì cả. Giờ phút này nàng chỉ muốn thay mẫu thân đòi lại một cái công đạo, giúp bà giữ lại tánh mạng mà thôi.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Đang lúc ba người giằng co, Tần Tu Viễn rốt cuộc cũng lên tiếng...

Hắn ung dung nhàn nhã nói với Đường Nguyễn Nguyễn: "Phu nhân, nếu đã trò chuyện cùng nhạc phụ đại nhân xong rồi thì vào trong thu thập một chút đi."

Đường Nguyễn Nguyễn xoay mặt nhìn hắn, mày đẹp nhíu lại, trên mặt lộ ra ý tứ không hiểu.

Tần Tu Viễn tiếp tục nói: "Chờ lát nữa, chúng ta đón nhạc mẫu đại nhân về phủ Trấn quốc tướng quân dưỡng bệnh đi."

Dứt lời, thân mình cao lớn của hắn cúi xuống, vươn tay về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Bàn tay kia đầy chết chai, thoạt nhìn thon dài nhưng lại tràn đầy sức lực.

Đường Nguyễn Nguyễn bỗng nhiên trợn to hai mắt nhìn hắn, kiên định trong ánh mắt lúc này dường như bị cảm xúc mềm mại làm cho tan rã.

Nàng ngoan ngoãn vươn tay ra, đem tay mình giao cho Tần Tu Viễn.

Bàn tay của hắn ấm áp, dịu dàng nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của nàng, hơi dùng sức một chút, liền kéo nàng từ trên mặt đất đứng dậy.

"Hiền tế!". Đường các lão thấy Tần Tu Viễn nói vậy, liền khuyên can: "Mẫu thân Nguyễn Nguyễn dù sao cũng là phu nhân của ta! Phu nhân bị bệnh, tất nhiên là phải lưu lại trong phủ chiếu cố, đâu có đạo lý đến nhà thông gia dưỡng bệnh chứ?"

Mắt phượng của Tần Tu Viễn hơi nhếch lên, vẻ mặt đầy nghi vấn: "Vậy à? Nhưng mà chiếu cố tới nỗi bệnh tình nguy kịch, mà nhạc phụ đại nhân cũng không biết sao?"

Đường các lão nghe xong, không khỏi cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể căng da đầu đáp lại: "Ngày thường lão phu quá bận rộn, chuyện ở hậu viện, đều do Như phu nhân một mình xử lý..."

Tần Tu Viễn cười như không cười, nói: "Ta kính trọng nhạc phụ đại nhân biết giữ đạo làm quan, nhưng chuyện hậu viện này, nhạc phụ đại nhân dường như gửi gắm sai người rồi..."

Sắc mặt Đường các lão xanh mét, nói không nên lời.

Tần Tu Viễn lại nói: "Ta thấy Nguyễn Nguyễn rất đau lòng cho nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế không đành lòng nhìn nàng khó chịu như thế. Dù sao...phế nhân cùng người già phụ nữ trẻ em Tần gia...còn đang chờ Nguyễn Nguyễn trở về lo liệu đây."

Đường các lão nghe vậy, mồ hôi lạnh không tự giác túa ra, vội vàng nói: "Tiểu nữ không hiểu chuyện, nói...nói bậy thôi, ngươi ngàn vạn lần chớ để ở trong lòng! Tỷ muội trong nhà cãi cọ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!"

Lão biết, Tần Tu Viễn đang nhắc nhở lão, chuyện hôm nay đã chạm tới điểm mấu chốt của hắn.

"Chuyện nhỏ? Vừa rồi tiểu tế không có ở đây, chỉ sợ là nhạc phụ đại nhân đã mất đi cả hai nữ nhi rồi". Trên mặt hắn toàn là lạnh lẽo, ý cười làm cho người ta cảm giác được run sợ.

Đường các lão sửng sốt: "Cả hai?"

Vẻ mặt Tần Tu Viễn có phần hài hước: "Còn không phải là cả hai sao? Nguyễn Nguyễn nếu có bất trắc gì...". Hắn dời ánh mắt về phía Đường Doanh Doanh, sát ý tràn đầy: "Ngươi...chôn theo nàng!"

Đường Doanh Doanh lập tức cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới chân, run rẩy ôm lấy chính mình, sợ tới mức khóc thành tiếng.

Đường các lão khẽ cắn môi, nói: "Chuyện hôm nay để cho hiền tế chê cười rồi. Việc trong nhà lão phu vẫn nên để ta tự xử lý đi."

Tần Tu Viễn đứng bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn, khẽ cười nói: "Vậy cũng được...mời nhạc phụ đại nhân."

Hắn làm một tư thế "mời", bộ dáng giống như đang rửa mắt mong chờ.

Đường các lão bất đắc dĩ, hét lớn một tiếng: "Đường bá!"

Đường bá đang canh giữ bên ngoài Ngọc Quỳnh Uyển, vốn dĩ vẫn luôn do dự không dám đi vào, lúc này bị gọi liền sợ hãi: "Có lão nô!"

Đường các lão trầm giọng nói: "Như phu nhân phạm phải sai lầm lớn, Đường Doanh Doanh đã thừa nhận rồi, ngươi phái người trói Như phu nhân lại! Sau đó...trực tiếp đưa đến ngoại thành Bạch Vũ, để bà ấy ăn chay niệm phật, đóng cửa ăn năn! Không có mệnh lệnh của ta, không được trở về!"

Đường Doanh Doanh nhào tới: "Phụ thân! Người không thể đối xử với nương của ta như vậy! Bà ấy đã ở bên cạnh người gần hai mươi năm a!"

Đường các lão tức giận nói: "Bà ấy phạm phải sai lầm lớn, ta không hưu bà ấy đã là niệm tình cũ rồi!"

Đường các lão dù sao vẫn là một người tử tế, chuyện hôm nay, đầu tiên là làm cho lão hoàn toàn ý thức được, vấn đề hậu viện có bao nhiêu nghiêm trọng, rồi sau đó Đường Doanh Doanh còn đem phủ Trấn quốc tướng quân dính vào, làm cho lão không thể xuống đài được.

"Còn ngươi...". Đường các lão nhìn Đường Doanh Doanh, trong đầu hiện lên một màn đoạt trâm ngoan độc vừa rồi của nàng ta, nếu như không có Tần Tu Viễn ra tay ngăn cản, chỉ sợ Đường Nguyễn Nguyễn lúc này đã mất mạng tại chỗ. Hắn mới biết hắn đã nuông chiều nàng ta trở thành kiêu căng ngạo mạn.

"Phạt gia pháp 30 roi, cấm túc ba tháng, từ từ suy nghĩ cho thấu đáo!". Đường các lão dứt lời, cả người đều có chút run rẩy.

"Phụ thân! Không cần a phụ thân!". Đường Doanh Doanh bị Đường bá túm lên, nàng ta hoàn toàn vứt bỏ ngụy trang thường ngày, ác độc nói: 'Người còn không phải là đang sợ hãi quyền thế của phủ Trấn quốc tướng quân sao? Hài hước, đường đường là thầy dạy của thiên tử, trọng thần hai triều, lại sợ một tên vũ phu thấp kém như hắn!! Người...người...dám bán nữ nhi cầu vinh!"

Đường các lão nghe xong, tức giận ngất trời, quát: "Còn nói hươu nói vượn ở đây! Đường bá, mau kéo nó đi cho ta!"

Đường bá không dám trì hoãn nữa, nửa kéo nữa ôm Đường Doanh Doanh mang ra khỏi Ngọc Quỳnh Uyển, tiếng mắng chửi phu thê Đường Nguyễn Nguyễn trong miệng nàng ta cũng xa dần.

Tảng đá to trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn lúc này rốt cuộc cũng buông xuống được, sắc mặt nàng mỏi mệt, nói: "Phụ thân, chuyện hôm nay, ta cũng có sai. Người phạt ta thế nào cũng được, nhưng mà..."

Thanh âm của nàng khàn khàn: "Nếu người đã tới đây, có thể vào xem mẫu thân một lát không...Bà ấy đã chờ người thật lâu."

Tâm tình Đường các lão thập phần phức tạp, lại không tiếng động gật gật đầu. Hắn lặng lẽ xoay người, đẩy cửa nội tẩm ra đi vào.

--Người dịch: Autumnnolove--

Bên ngoài chỉ còn lại Đường Nguyễn Nguyễn cùng Tần Tu Viễn. Hôm nay nàng cũng không nghĩ tới chuyện sẽ náo loạn tới như vậy, nhưng Đường Doanh Doanh khinh người quá đáng, nàng không thể tiếp tục nhường nhịn, một khi Đường Doanh Doanh được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, chỉ sợ mẫu thân ở phủ Học Sĩ lại càng gian nan.

Nhưng vừa nảy nhìn thấy phụ thân muốn một điều nhịn chín điều lành, nàng thật sự tuyệt vọng. Lúc nàng sắp không chống đỡ nổi nữa, là người bên cạnh này dùng sức kéo nàng từ vực sâu lên.

Nàng thấp giọng nói: "Đa tạ tướng quân!"

Tần Tu Viễn hơi gật đầu, không nói gì.

Gió xuân nhẹ nhàng thỏi bay tóc mái trên trán Đường Nguyễn Nguyễn, nàng có chút mê mang hỏi: "Tướng quân sao lại đột nhiên tới nơi này?"

Tần Tu Viễn hơi mỉm cười nhìn nàng: "Ta tới đón nàng!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv