"Ngươi nói ai không có mắt?". Thải Vi tức giận liền lên tiếng khiển trách.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng một cái, ý bảo nàng không cần lên tiếng.
Vị nữ tử thanh xuân đối diện cười như không cười nói: "Ta còn tưởng rằng là ai, hóa ra là tỷ tỷ đã trở lại."
Đường Doanh Doanh một thân váy ngũ sắc lung linh, ở giữa trán còn tinh tế vẽ hoa điền*, trang điểm đến lộng lẫy xinh đẹp, hẳn là đang chuẩn bị ra cửa.
(*) - 花钿: là một loại hoa văn trang trí dùng để trang điểm trên mặt của phụ nữ thời xưa. Vẽ Hoa Điền thường dùng 3 màu sắc chủ yếu là: đỏ, xanh và vàng, trong đó màu đỏ là màu được dùng phổ biến nhất. (Wattpad: Autumnnolove)
Đường Nguyễn Nguyên vẫn im lặng nhìn nàng ta, không có lên tiếng.
Nàng ta nhìn Đường Nguyễn Nguyễn đầy vẻ khinh thường, nói: "Không phải tỷ tỷ mới về thăm nhà mẹ đẻ hôm trước sao? Ba ngày thì có hai ngày trở về rồi, có chuyện gì vậy?"
Đường Nguyễn Nguyễn tức giận trong lòng nhưng trên mặt cũng không lộ ra chút sắc thái nào, nhàn nhạt nói: "Ta trở về để nhìn xem mẫu thân. Còn muội muội trang điểm kiều diễm đến như vậy, là muốn đi gặp ai sao?"
Trên mặt Đường Doanh Doanh hiện ra một tia đắc ý, nói: "Tất nhiên là muốn đi gặp...Thư Mặc ca ca nha!"
Nàng lại chăm chú nhìn chằm chằm Đường Nguyễn Nguyễn, muốn nhìn ra được biểu tình khổ sở trên đó, ai ngờ Đường Nguyễn Nguyễn không để ý lắm, nói: "Một khi đã như vậy, ngươi cũng mau đi đi, Thư Mặc ca ca không thích người đến trễ."
Đường Doanh Doanh chán nản: "Ngươi!"
Đường Nguyễn Nguyễn nói ra mấy lời này, vừa vặn đâm trúng vết thương trong lòng nàng ta.
Nghe nói mấy ngày nay Lưu Thư Mặc bị bệnh, nàng ta liền gửi bái thiếp muốn đi thăm, nhưng vẫn luôn không nhận được hồi đáp. Nàng ta không kìm nén được, hôm nay muốn trực tiếp xuất phủ đi xem hắn.
Căn bản là không có hẹn trước, nơi nào có chuyện đến sớm hay đến muộn?
Trên mặt Đường Doanh Doanh vẫn bất động thanh sắc như cũ, thoáng chút ủ rũ, cố nặn ra một nụ cười: "Được rồi, vậy muội muội liền đi trước."
Nàng lại đè thấp giọng, nói: "Tỷ tỷ, ngươi phải làm tướng quân phu nhân của ngươi cho thật tốt đó, Thư Mặc ca ca để lại cho muội muội, ta sẽ thay ngươi chiếu cố chàng thật tốt."
Dứt lời, nàng chỉnh chỉnh lại búi tóc, thướt tha rời đi.
Ngữ khí của Thải Vi có phần lo lắng, nói: "Tiểu thư không cần khổ sở...Nhị tiểu thư...ngài ấy quá hống hách, tiểu thư không cần để trong lòng."
Đường Nguyễn Nguyễn không biết nên nói gì, trợn mắt nhìn về phía bóng dáng của Đường Doanh Doanh, nói: "Nàng ta cũng thật nhàm chán!". Sau đó liền nâng váy tiếp tục đi vào bên trong.
Thải Vi vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc trước biến hóa của tiểu thư, trước kia gặp chuyện như thế này, tiểu thư luôn trốn một góc mà khóc, làm người khác không khỏi cảm thấy đau lòng, nhưng đột nhiên hôm nay lại phát hiện: Đại tiểu thư nói rất đúng, Nhị tiểu thư thật sự quá nhàm chán!
--Người dịch: Autumnnolove--
Vào tới Ngọc Quỳnh Uyển, Đường Nguyễn Nguyễn thấy trong viện không có một bóng người, liền hỏi Đường bá: "Người trong viện mẫu thân ta đâu hết rồi?"
Đường bá rũ mắt, thấp giọng nói: "Có lẽ...Có lẽ là đang bận viện."
Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc nhìn hắn một cái, im lặng một chút, nàng lại nói: "Đi xem mẫu thân ta trước rồi lại nói tiếp."
Đường Nguyễn Nguyễn bước vào, nhẹ giọng kêu: "Mẫu thân, con tới...". Cửa sổ phòng ngủ không có mở, căn phòng vẫn âm u giống như lần trước.
Đường Nguyễn Nguyễn bước nhanh tới trước giường, vén màn lên, thấp giọng nói: "Mẫu thân, mẫu thân!"
Nàng lại vươn tay, nhẹ nhàng đẩy đẩy bà.
"Nước...". Thanh âm của người trên giường thập phần suy yếu.
Đường Nguyễn Nguyễn nghe tiếng, lập tức quay đầu, ra hiệu cho Thải Vi rót nước tới.
Thải Vi xách ấm trà trên bàn lên, kết quả bên trong rỗng tuếch, nàng liền chạy ra cửa đi tìm nước trà.
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy tình huống không đúng, nghiêm mặt hỏi: "Đường bá, sao lại thế này? Vì sao ngay cả một nha hoàn hầu hạ bên người cũng không có?"
Đường bá thấy không tiếp tục giấu được, vẻ mặt mang theo vài phần buồn khổ nói: "Tiểu thư! Không phải lão nô muốn gạt người, thật sự là...ai...."
Hắn thở dài, lại tiếp tục nói: "Sau khi tiểu thư về nhà lại mặt, Như phu nhân cũng không biết tại sao lại nổi trận lôi đình chạy tới Ngọc Quỳnh Uyển, nói Thải Lan trộm đồ của ngài ấy, lệnh cho hạ nhân đánh nàng ấy một trận, đuổi ra khỏi phủ...Thải Cúc cũng bị tống cổ đi làm nha đầu nhóm lửa."
"Cái gì?". Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc nói: "Mẫu thân của ta bệnh nặng như vậy, lại không có ai chăm sóc bà sao?"
Chắc là ngày đó, Tần Tu Viễn trước mặt nhục nhã Như phu nhân, bà ta liền đem tức giận trút hết lên người mẫu thân.
Nàng tức giận đứng dậy: "Vì sao ngươi không phái người đến báo cho ta biết?"
Đường bá bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư, lão nô cũng chỉ là một hạ nhân, nếu chạy tới thông tri cho tiểu thư...lão nô...một nhà già trẻ của lão nô đều dựa vào phủ Học Sĩ sống qua ngày, nếu chọc giận Như phu nhân, lão nô sợ rằng không được chết già a..."
Dáng người của hắn hơi gù, khó khăn lắm mới quỳ xuống được: "Cầu tiểu thư khoan thứ!"
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn mẫu thân đang nằm thở thoi thóp trên giường, lại thấy khuôn mặt đầy áy náy của Đường bá, nàng có chút mềm lòng, liền nói: "Thôi, ngươi đứng lên đi, ta biết ngươi khó xử."
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại nhìn mẫu thân trên giường bệnh, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng, chỉ cần thân thể của bà khỏe lên, thu hồi quyền chưởng gia, Như phu nhân mới có thể thu liễm tính tình.
Bằng không những người thân cận này, mẫu thân cũng không giữ được.
Thải Vi vừa tìm được nước mang tới, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nhận lấy, nhẹ nhàng nâng mẫu thân dậy, đút bà uống một ngụm.
Có lẽ bà đã bị khát lâu lắm rồi, lúc này mạnh mẽ uống cạn một chén.
"Khụ! Khụ! Khụ!". Đường phu nhân bị sặc nên ho khan vài tiếng, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng vỗ vỗ lưng bà, nói: "Mẫu thân từ từ thôi."
Thần trí Đường phu nhân thanh tỉnh vài phần, bà nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, trong lòng cảm thấy buồn bã nói: "Nguyễn Nguyễn...Con rốt cuộc cũng đã trở lại..."
Bà suy yếu thở phì phò, lã chã chực khóc: "Mẫu thân...sống không nổi nữa!"
Ngữ khí của bà, vừa đau khổ vừa nhục nhã, đến bây giờ bà vẫn không hiểu, bản thân mình đường đường là một đại tiểu thư thế gia, vì sao lại ra nông nỗi này.
Đường Nguyễn Nguyễn chịu đựng đau xót cùng bi phẫn trong lòng, ra sức trấn an: "Mẫu thân đừng sợ, con tới rồi, con sẽ bảo hộ người."
Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn thoáng qua Đường bá, nói: "Mẫu thân như thế này, phụ thân có biết hay không?"
Đường bá do dự một lúc, nói: 'Lão gia, rất ít khi hỏi đến chuyện của phu nhân, cho nên trong phủ cũng không ai dám lắm miệng."
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn càng thêm lạnh lẽo: "Đã biết, ngươi lui ra trước đi."
Nàng lại nói với Thải Vi: "Mang hộp thức ăn tới đây."
Thải Vi nghe tiếng, lập tức bưng hộp đồ ăn tới.
Đường Nguyễn Nguyễn lấy socola trong hộp đồ ăn ra, nói: "Mẫu thân, người xem, đây là socola con cố ý làm cho người."
Đường phu nhân nở ra một nụ cười buồn bã: "Nguyễn Nguyễn có lòng...Nhưng ta, thật sự ăn không vô."
Bà yên lặng khép mi mắt lại, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, làm cho người ta không khỏi cảm thấy khổ sở theo.
Trong mắt Đường Nguyễn Nguyễn hoàn toàn là sự mờ mịt, tiếp tục khuyên nhủ: "Mẫu thân, người không chịu ăn gì hết, bệnh tình làm sao mà thuyên giảm đây?"
Đường phu nhân lắc lắc đầu, bà đã sớm xem sinh tử là phù du, mỗi ngày sống như vậy, không khác gì một ngày tra tấn.
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: "Thân thể người tốt lên, mới có cơ hội đoạt lại những thứ thuộc về người...". Nàng lại có chút nghẹn ngào: "Nếu người không còn nữa, chỉ còn lại một mình nữ nhi lẻ loi...Mẫu thân, cầu xin người ăn một miếng thôi!"
Đường Nguyễn Nguyễn biết, nàng chính là vướng bận duy nhất trên đời này của mẫu thân.
Sợ nhất chính là một người mất đi ý chí muốn sống, nếu ngay cả nàng cũng không kích thích được ý chí sinh tồn của mẫu thân, như vậy....
Đường phu nhân mở mắt ra, nhìn Đường Nguyễn Nguyễn thật lâu, hai mắt nữ nhi đẫm lệ đang nhìn bà, bà cũng thập phần không đành lòng.
Nữ nhi của bà còn nhỏ tuổi như vậy, vừa mới gả tới phủ Trấn Quốc tướng quân. Ai cũng nói nam nhân phủ Trấn Quốc tướng quân đoản mệnh, nữ nhi đáng thương của bà, vạn nhất con rể tương lai thật sự gặp bất trắc...Nguyễn Nguyễn phải làm sao bây giờ?
Tưởng tượng đến đây, tim bà liền giống như bị đao cắt.
"Mẫu thân, con không thể không có người, người nhất định phải cố gắng lên". Hai mắt của Đường Nguyễn Nguyễn đỏ ửng, nàng duỗi tay ôm vòng qua tấm lưng mảnh khảnh của mẫu thân.
Đường phu nhân dựa vào trên người nàng, dường như cảm nhận được sức lực do nàng truyền tới.
Bà chua xót trong lòng, nước mắt chậm rãi chảy ra, nức nở một hồi, gian nan mở miệng: "Con làm món gì đó...Lấy lại đây mẫu thân nếm một chút."
Đường Nguyễn Nguyễn kinh hỉ ngẩng đầu: "Mẫu thân muốn ăn sao? Mau lên!"
Thải Vi dâng lên một viên socola, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng tiếp nhận, đưa đến bên miệng Đường phu nhân.
Đã lâu rồi bà không ăn cơm, vị giác dường như kém rất nhiều, trong miệng vừa đắng vừa chát.
Bà khẽ há mồm, cố hết sức cắn một miếng socola, chậm rãi nhai nuốt.
Vừa mới vào miệng, bà cũng không nếm ra được vị gì, cho tới lúc socola trong miệng tan ra, đôi mắt đang híp lại đột nhiên trợn to: "Nguyễn Nguyễn! Này..."