Mạnh đại phu kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: "Phu nhân chẳng lẽ không biết sao? Đại tướng quân có chứng đau đầu, bởi vì lão phu có kinh nghiệm ở phương diện trị liệu đau đầu, cho nên Hoàng thượng mới an bài lão phu tới chẩn trị cho tướng quân."
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới, đêm tân hôn đó Tần Tu Viễn tưởng socola bi của nàng là thuốc nên cầm đi, nhất thời có chút lo lắng: "Nếu không uống thuốc đúng hạn, sẽ thế nào?"
Mạnh đại phu bất đắc dĩ nói: "Cũng không sao cả....Nói ra thật hổ thẹn, thuốc của lão phu cũng chỉ là thuốc giảm đau có tác dụng ổn định cùng thả lỏng tinh thần mà thôi, chứng đau đầu của tướng quân từ ba năm trước đây bắt đầu phát tác, hiện tại vẫn luôn không tìm được giải pháp chữa đúng bệnh, thời điểm cơn đau ập tới, giống như là mạch máu đi ngược chiều, thống khổ vô cùng."
Đường Nguyễn Nguyễn lo lắng nhíu chặt mày.
Bất quá mấy viên socola bi* ăn được cứ ăn, cũng không cần thiết lăn tăn chuyện giải thích với hắn, dù sao bình dược cũng đã nhờ Thải Bình đưa cho Minh Sương, chắc lúc này cũng đã tới tay Tần Tu Viễn.
(*) - 麦丽素: mình mới tra lại chữ này thì nó không mang nghĩ là socola, nó là tên một thương hiệu socola hình viên bi gọi là Mylikes. Tra google thì thấy các cửa hàng ở VN bán dưới tên gọi là socola bi. Nên mình sẽ dịch là socola bi luôn.
--Người dịch: Autumnnolove--
Thải Vi tiễn Mạnh thái y đi liền nhanh chóng trở về hầu hạ Đường Nguyễn Nguyễn nghỉ ngơi.
Minh Sương hay tin Đường Nguyễn Nguyễn bị thương, chân nọ đá chân kia chạy vào, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Phu nhân thế nào? Có phải là rất đau hay không?"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Không có gì trở ngại, không cần lo lắng."
Minh Sương có chút đau lòng gật gật đầu, nàng nghĩ thầm, sợ là mấy ngày tới sẽ không có đồ ăn ngon...
Đường Nguyễn Nguyễn kéo chăn qua, cẩn thận che cái chân bị thương lại, hỏi: "Tướng quân đi đâu rồi?"
Minh Sương trả lời: "Tướng quân còn có quân vụ muốn xử lý, hiện giờ đi quân doanh rồi."
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, lại cảm thấy có chút kỳ quái hỏi: "Không phải hôm nay tướng quân được nghỉ phép sao?"
Minh Sương cười cười: "Tướng quân của chúng ta, khi nào nghỉ phép đâu? Cho dù là Hoàng thượng có đại xá thiên hạ, ngài ấy vẫn bền lòng vững dạ muốn đi quân doanh."
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nàng liền nhớ tới buổi sáng người nọ ngồi ở trong xe ngựa, mắt phượng khẽ nhếch lên, mặt không cảm xúc nói với nàng: "Hôm nay nghỉ phép, dù sao cũng nhàn rỗi, đi cùng nàng một chuyến cũng được..."
Hắn ngày thường đi quân doanh đều là một thân y phục tập võ lão luyện, hôm nay lại thay đổi thành áo gấm lạnh màu xanh không giống ngày thường, lại còn đeo đai ngọc không chút cẩu thả, thì ra...
Hắn cũng không phải nhất thời nhàn rỗi mới bồi nàng về thăm nhà mẹ đẻ, mà là đã sớm đem việc này để ở trong lòng.
Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ đến chỗ này, hai bên má hơi ửng hồng, có chút mất tự nhiên hỏi: "Chàng, chàng ấy khi nào trở về?"
Minh Sương nghe xong nói: "Cái này nô tỳ cũng không biết...Nhưng mà nô tỳ có việc muốn khởi bẩm cùng phu nhân."
Đường Nguyễn Nguyễn thu lại thần sắc, hỏi: "Có chuyện gì?"
Minh Sương trước giờ có chút cẩu thả, nếu nàng ấy muốn bẩm báo chuyện gì, chỉ sợ là đại sự.
Minh Sương có chút do dự, nhưng thật sự nhịn không được, liền nói: "Nô tỳ...nô tỳ hoài nghi Phi Diêm Các có kẻ trộm lẻn vào!" . Chap mới luôn có tại # TгùмT ruyện. ME #
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh: "Cái gì kẻ trộm? Trộm thứ gì rồi?"
Trên mặt Minh Sương đầy vẻ tiếc hận: "Buổi sáng hôm đó phu nhân để lại cho chúng nô tỳ chén đậu phộng tửu quỷ kia, toàn bộ đều không thấy!"
Đường Nguyễn Nguyễn bật cười nói: "Chỉ sợ không phải là trộm vào, mà là con mèo tham ăn nào đó đi."
Minh Sương cùng Thải Vi nghi hoặc liếc nhìn nhau, nhưng ai là con mèo tham ăn?
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
"Nhị thúc, chi bằng người dạy con đi!". Một nam hài trắng trẻo gầy gò, trong tay ôm một cái chén lớn, đang ngồi ở đối diện Tần Tu Dật.
Tần Tu Dật ngồi trước bàn cờ vây, đang tự mình chơi cờ với chính mình. Tay trái hắn cầm quân trắng, nói với đứa nhỏ đối diện: "Minh Hiên, sao hôm nay ngươi không đi tìm Tam thúc của ngươi đi?"
Tần Minh Hiên chu mỏ nói: "Tam thúc cả ngày đều không có ở nhà, hôm nay con đến Phi Diêm Các, lại không có gặp được thúc ấy..."
Dứt lời, nó nhặt lấy mấy viên đậu phộng ném vào trong miệng, nhai đến kêu kẽo kẹt, tiếng vang cùng mùi hương khiến cho tâm thần Tần Tu Dật không yên, hắn nhịn không được nâng mắt xem...
Tần Minh Hiên ôm một cái chén lớn, bên trong còn nửa chén đậu phộng ớt cay, đậu phộng này so với đậu phộng bình thường thì sáng bóng vàng rượm hơn, giống như đã được tỉ mỉ nấu qua, vừa nhìn thấy liền làm cho người ta nhịn không được muốn động đậy mười ngón tay.
Tần Tu Dật tò mò hỏi: "Ngươi lấy đậu phộng này từ chỗ nào?"
Tần Minh Hiên mới bảy tuổi, đang trong thời điểm cái gì cũng thèm ăn, nó vừa nhai đậu phộng trong miệng, vừa trả lời: "Cái này tìm được ở phòng bếp nhỏ của Tam thúc, ăn rất ngon! Tam thúc mời được đầu bếp lợi hại như vậy từ bao giờ?"
Tần Tu Dật thấp giọng cười: "Có phải ngươi lại bị nương ngươi phạt không cho ăn cơm không, cho nên đói đến mờ mắt, cảm thấy cái gì ăn cũng ngon hết?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tần Minh Hiên hiện ra một tia đỏ bừng, không phục nói: "Con bị nương phạt thì làm sao! Nương không phải lúc nào cũng đúng!"
Nó đặt cái chén lên bàn, nghiêm túc nói: "Mẫu thân luôn muốn con học kinh thư, nhưng con không thích, con muốn học võ, giống cha con, trở thành một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa!"
Thân mình nho nhỏ ngồi rất nghiêm trang, nói năng lại thập phần có khí phách.
Tần Tu Dật ngẩn người, động tác trên tay dừng lại, nói: "Nương của ngươi chỉ là muốn...muốn ngươi một đời bình an."
Ánh mắt Tần Minh Hiên ảm đạm đi vài phần, thấp giọng nói: "Con biết...Cha con chết, đến bây giờ nương vẫn còn rất khổ sở, bà ấy không muốn huynh đệ bọn con ra chiến trường..."
Dừng một chút, lại khôi phục lại thần sắc quật cường: "Nhưng bọn con là nam nhi Tần gia! Từ nhỏ phụ thân đã dạy dỗ, đại trượng phu phải bảo vệ quốc gia, cho dù có chết trận sa trường cũng không có gì quá đáng sợ!"
Tần Tu Dật buông quân cờ, vươn tay trái sờ sờ đầu Tần Minh Hiên: "Nhị thúc biết ngươi có chí khí, nhưng bảo vệ quốc gia không nhất thiết một hai phải ra chiến trường, nếu ngươi học văn, thi đậu công danh, tạo phúc cho bá tánh, cũng có thế ích nước lợi dân,..."
Tần Minh Hiên gạt tay Tần Tu Dật ra, nói: "Không! Con phải luyện võ! Vì sao ca ca có thể tập võ, con lại không thể?"
Tần Tu Dật bất đắc dĩ nói: "Thanh Hiên ca ca ngươi giờ đã là thư đồng của Thái tử, tất nhiên phải luyện tập võ nghệ cho thật tốt, tương lai mới càng có khả năng bảo hộ tốt cho Thái tử điện hạ."
Tần Minh Hiên dẩu miệng nói: "Không công bằng! Các người đều không công bằng!"
Hốc mắt của nó có chút phiếm hồng, nói: "Nhị thúc không dạy con, con liền quấn lấy Tam thúc! Tam thúc không dạy con...con liền...con liền..."
"Ngươi liền thế nào?". Một giọng nữ lạnh lùng từ phía sau vang lên, trong tay Vương thị cầm một cây roi dài, đúng là gia pháp Tần gia.
Sắc mặt Tần Minh Hiên thoáng chốc biến đổi, nó thành thành thật thật buông cái chén ra, yên lặng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ giận dữ của Vương thị, trong lòng căng thẳng đến bồn chồn.
Tần Tu Dật đứng lên, tay áo bên phải trống trơn phất phơ, hắn trầm giọng nói: "Đại tẩu...Minh Hiên còn nhỏ, có một số việc nó còn không hiểu..."
Vương thị hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại không hiểu chuyện, đã có thể ngỗ nghịch với ta như vậy, sau này nếu hiểu chuyện, chẳng phải là càng vô pháp vô thiên sao?"
Roi trong tay nàng lóe sáng, nói với Tần Minh hiên: "Ngươi không phải muốn làm đại anh hùng sao, muốn ra chiến trường sao?". Nàng lại oán hận nói: "Ngươi hỏi roi trong tay ta có đồng ý hay không?"
Tần Minh Hiên cũng bị bức cho nóng nảy, hét lớn: "Mẫu thân ngang ngược vô lý! Suốt ngày chỉ biết đánh con!"
Vương thị thở dốc: "Ngươi còn dám tranh luận! Không biết hối cải!"
Tần Minh Hiên khóc ra thành tiếng, càng hét ầm lên: "Con không sai! Con phải trở thành một đại anh hùng!"
Vương thị: "Ngươi!"
Nàng bị hài tử làm cho tức giận tới mức vung roi lên, giơ tay vút về phía Tần Minh Hiên. Tần Tu Dật thấy thế, vươn tay trái ra bắt lấy roi, nói: "Đại tẩu! Chớ nên xúc động, đừng làm hài tử bị thương!"
Vương thị lạnh lùng nhìn hắn: "Ta quản giáo hài tử của mình, không có liên quan gì tới ngươi!"
Dứt lời, nàng lại vung roi lên muốn đánh, Tần Tu Dật nắm chặt roi không buông tay, kiên định nói: "Minh Hiên là hài tử của Đại ca, chính là cháu trai ruột của ta! Sao ta lại không thể quản?"
Vương thị giận quá hóa cười: "Ngươi quản nó? Ha ha ha ha!"
Nàng gằn từng chữ như dao nhọn: "Ngươi một mình một người trốn trở về, ngay cả đại ca ngươi mà ngươi cũng thấy chết không cứu, hiện tại ngươi còn muốn quản con của chàng?"