Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 123: Đại kết cục (Thượng)



Đôi mắt của Ba Nhật Đạt sâu thẳm, hắn bình tĩnh nhìn Tần Tu Viễn. Bỗng nhiên, hắn cười khẽ một tiếng: “Tần đại tướng quân dựa vào cái gì mà cho rằng bổn vương nhất định sẽ hợp tác với ngươi?”

Ba Nhật Đạt nhìn thẳng Tần Tu Viễn nói: “Bổn vương chỉ cần cố gắng qua đêm nay, ngày mai viện binh sắp tới, đến lúc đó có thể đánh một trận với Mạc Lặc, còn không bị ngươi cản tay.”

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Hoàng cung đã bị phong cấm, chỉ cần giết ngươi thì sẽ không có người nào có thể ra khỏi cung, báo tin cho Mạc Lặc.”

Theo phong tục Bắc Tề, Đế vương tương đương với thần thánh trong lòng dân chúng, mưu lược, ngoại hình, sức mạnh, tất cả đều phải “hoàn mỹ”.

Mà Mạc Lặc mất đi một con mắt, ở trong lòng dân chúng đã không còn phù hợp với vị trí Đế vương, đây cũng là một trong những nguyên nhân hiện giờ hắn còn do dự, không dám vọng động. Hắn không được lòng dân, nếu như không có chiếu thư truyền vị thì cũng chỉ có thể dựa vào vũ lực tranh giành, đối với hắn mà nói, làm như vậy cũng sẽ là một hồi hao tổn không nhỏ. Giằng co nhiều ngày, không ai dám tùy tiện hành động trước. Tần Tu Viễn nhếch môi cười, nói: “Vì Đại vương không còn lựa chọn nào khác.”

Ba Nhật Đạt: “Ý ngươi là sao?”

Thần sắc Tần Tu Viễn nhàn nhạt: “Vì, người mà Đại vương phái ra ngoài cầu viện đã bị ta giết.”

Ba Nhật Đạt lập tức thay đổi sắc mặt, hắn hỏi: “Sao?” Hắn đột nhiên tức giận quát lớn: “Tần Tu Viễn! Ngươi không sợ ta giết ngươi hay sao?”

Tần Tu Viễn bình tĩnh nói: “Không sợ, bởi Đế vương mới của Bắc Tề, sẽ là một đời minh quân.”

Sắc mặt Ba Nhật Đạt hơi sáng lên. Tần Tu Viễn nhìn thẳng Ba Nhật Đạt, nói: “Ta nhớ đại vương cũng từng nói về khát vọng hòa bình, hy vọng hai nước không còn phân tranh. Nếu đại vương hợp tác với ta, ta sẽ cố gắng thuyết phục Hoàng đế Đại Minh, phái đặc sứ đến Bắc Tề, truyền thụ lễ nghi văn hóa, phương pháp canh tác, kinh doanh… Giúp đỡ người dân Bắc Tề thoát khỏi tình trạng dựa vào du mục và cướp bóc để kiếm sống, thông qua những nỗ lực của riêng mình, để đạt được sự phồn vinh hưng thịnh, an cư lạc nghiệp.”

Ba Nhật Đạt trầm giọng nói: “Bổn vương dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?”

Tần Tu Viễn: “Chỉ dựa vào ngươi và ta là người giống nhau, chúng ta muốn quốc phú dân cường, trời yên biển lặng. Nếu Lục Hoàng tử đăng cơ, thì nhất định sẽ thực hiện dã tâm của hắn, chỉ sợ khói lửa chiến tranh còn cháy thêm hai mươi năm nữa.”

Ba Nhật Đạt trầm mặc thật lâu, hắn nhìn về phía đô thành bên ngoài. Đại bộ phận dân chúng ở nhà còn thắp nến, yếu ớt lại ấm áp, giống như điểm sáng trên bầu trời đêm tối đen như mực. Ánh mắt Tần Tu Viễn thâm trầm: “Người chết vì chiến loạn quá nhiều. Ngọn đèn dầu của bá tánh bị chiến hỏa thiêu đốt, gia viên đang hạnh phúc lại bị máu tươi thấm đẫm, dân chúng di dời, tị nạn khắp nơi, không biết đại vương có đau lòng hay không?”

……

Trong chủ trướng của quân Tần gia, đèn đêm vẫn thắm sáng. Ngoài trướng gió lạnh gào thét, không khí trong trướng cũng vô cùng ngưng trọng. Tần Tu Dật ngồi nghiêm chỉnh, nhíu mày suy tư. Vương Vân Vọng thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài trướng. Nàng buồn bã: “Tất cả đều là lỗi của ta.”

Tần Tu Dật ngẩng đầu nhìn nàng: “Đại tẩu?”

Vương Vân Vọng trầm giọng nói: “Ta quá tùy hứng, nếu ta ở Đế Đô thì tốt xấu gì cũng có thể nghĩ biện pháp đi cứu Nguyễn Nguyễn, một người không chút võ công như muội ấy còn bị bắt đi, lỡ như nghiêm hình tra tấn thì làm sao bây giờ?”

Sắc mặt Tần Tu Dật cũng không tốt lắm, nhưng vẫn an ủi nói: “Cho dù đại tẩu ở đó thì cũng vô ích, Hoàng Hậu bên kia người đông thế mạnh, nói không chừng sẽ bắt cả tẩu lại. May mà đệ muội thông minh, sớm đưa mẫu thân cùng Thanh Hiên, Minh Hiên rời đi, bằng không sẽ càng bị động.”

Nếu không có chuyện này, bọn họ vốn có thể chờ Tứ Hoàng tử cùng Lục Hoàng tử tranh giành mới ra tay, nhưng hôm nay chờ không được, ngoại trừ Đường Nguyễn Nguyễn thì Chi Tâm cũng ở Đế Đô, hắn và Tần Tu Viễn như nhau, thật sự là không yên lòng. Cho nên Tần Tu Viễn mới đơn thương độc mã đến hoàng cung Bắc Tề, đi tìm Tứ Hoàng tử đàm phán. Vả lại chưa nói đến chuyện có thể đàm phán thành công hay không, thủ vệ trong hoàng cung sâm nghiêm, muốn nhìn thấy Tứ Hoàng tử, chỉ sợ là điều không dễ dàng. Mắt thấy đã qua nửa đêm, Tần Tu Viễn chưa trở về, Vương Vân Vọng cảm thấy thấp thỏm, nàng nói: “Nếu… Nếu trời sáng A Viễn còn chưa trở về, chúng ta thật sự đi công thành sao?”

Trước khi Tần Tu Viễn đi, hắn đã dặn dò, nếu hừng đông còn chưa trở về thì cho bọn họ trực tiếp công thành, không nên cố kỵ sinh tử của mình. Sắc mặt Tần Tu Dật nặng nề, hắn trầm mặc không nói. Đèn đêm lập lờ, con đường phía trước không thể nào nhìn rõ.

“Tướng quân đã trở lại!”

Tần Dũng ở ngoài trướng rống to một tiếng, Tần Tu Dật cũng đồng thời đứng dậy, hắn chạy ra ngoài. Chỉ thấy Tần Tu Viễn tựa vào người Tần Dũng, sắc mặt tái nhợt, trên trán còn đổ đầy mồ hôi.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Vào đi!” Vương Vân Vọng nhìn thấy bộ dáng này của hắn cũng hoảng sợ, mọi người vội vàng đỡ Tần Tu Viễn vào trong chủ trướng. Dựa vào ánh đèn mới thấy rõ trên lưng và bả vai Tần Tu Viễn trúng hai đao, máu vẫn chảy xuống tay trái, dạ hành y màu đen bị thấm ướt, tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

“Nhị ca.” Tần Tu Viễn, bắt lấy cánh tay Tần Tu Dật đang nhìn thấy vết thương cho mình, vội vàng nói: “Mau đi điểm binh.”

Tần Tu Dật nói: “Điểm binh? Không phải đệ đã quay lại rồi sao? Chẳng lẽ…”

Tần Tu Viễn nhịn cơn đau nhức mà nói: “Không sai, Tứ Hoàng tử đáp ứng hợp tác với chúng ta, hắn sẽ dụ Lục Hoàng tử gặp mặt đàm phán, mà bây giờ hắn đóng quân ở ngoài thành, cách thung lũng không xa, đến lúc đó Tứ Hoàng tử sẽ mở cửa Vô Nhân Cốc, để cho quân lính của chúng ta tiến vào lãnh thổ Bắc Tề, từ phía sau giết cho Lục Hoàng tử trở tay không kịp.”

Vô Nhân Cốc?

Tần Tu Dật như bị sét đánh.

Tần Tu Viễn nhìn hắn, thân thể suy yếu đến cực điểm, hắn trầm giọng nói: “Nhị ca, lúc này, chúng ta chẳng những phải chấm dứt chiến loạn Bắc Cương, còn phải giết Mạc Lặc, báo thù cho phụ thân và huynh trưởng!”

Sắc mặt hắn kiên nghị, hai mắt cũng đã đỏ lên, Tần Tu Dật như được hắn truyền lực nhất thời cảm thấy nhiệt huyết sôi trào mà đáp: “Được! Chúng ta cùng nhau bảo vệ sơn hà, báo thù rửa hận!”

……..

Trời vừa tảng sáng, sương khói lượn lờ.

Phụ cận Vô Nhân Cốc có quân tinh nhuệ của Lục Hoàng tử Mạc Lặc ở Bắc Tề, mọi người còn đang ngủ say. Lính canh trên chòi gác cũng cảm thấy buồn ngủ, ánh mắt nửa nhắm nửa mở, mê mang nhìn về phía trước, dường như hắn nghe được âm thanh vang lên ầm ầm, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ lại cũng không phát hiện ra cái gì bất thường. Nhưng không đến thời gian uống một chén trà, thanh âm này càng ngày càng gần, như móng sắt đang ùn ùn kéo đến. Vệ binh thật sự buồn bực, dường như tiếng vang này truyền đến từ phía sau Vô Nhân Cốc, nhưng Vô Nhân Cốc được thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, làm sao có thể… Hắn hạ ý thức quay đầu lại nhìn thoáng qua… Không nhìn thì không làm sao, vừa nhìn thiếu chút nữa kinh hãi rơi cả tròng mắt!

Thiên quân vạn mã, nhanh như chớp đang rầm rầm chạy tới, bụi bặm xung quanh bốc lên, sóng to gió lớn. Trong lúc nhất thời, chân của vệ binh đó nhũn ra, hắn run rẩy đi lấy kèn, mới cầm tù và* đặt gần bên miệng, chưa kịp thổi vang đã bị một mũi tên bắn xuyên qua cổ họng!

Đám binh lính Bắc Tề buồn ngủ mắt nhắm mông lung, bị trận chiến này dọa đến ruột gan đều vỡ ra, vội vàng đứng dậy ứng chiến. Lục Hoàng tử bị thân binh gọi dậy thì tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc là người nào? Lại dám đánh lén chúng ta!”

Thân binh sợ hãi rụt rè nói: “Là… Là quân Tần gia!”

Lục Hoàng tử Mạc Lặc kinh ngạc hét lớn: “Sao có thể? Làm sao bọn chúng có thể tiến vào Vô Nhân Cốc?”

Hắn vốn đã chuẩn bị tốt cho trận chiến với Ba Nhật Đạt, hoàn toàn không nghĩ tới Ba Nhật Đạt lại mở rộng cửa lớn, dẫn quân Đại Minh tiến vào. Thân binh kinh hồn bạt vía nói: “Có lẽ Tứ Hoàng tử đã thông đồng với Đại Minh, hiện tại muốn tấn công chúng ta! Thưa điện hạ, chúng ta phải làm sao đây?”

Mạc Lặc đá hắn một cước: “Làm sao là làm sao! Ta biết phải làm gì bây giờ? Ba Nhật Đạt có điên hay không mà lại dám hợp tác với Đại Minh!”

Hắn cầm trường kiếm vọt ra ngoài chủ trướng, bên ngoài quân doanh đã bị quân lính Tần gia chém giết thảm hại, tiếng la hét thảm thiết không dứt bên tai, máu đỏ bắn ra khắp nơi, khu đóng quân thành điện tu la địa ngục của nhân gian. Mạc Lặc cầm thanh kiếm dài rồi hét lên: “Các tướng sĩ nghe lệnh, giết hết cho ta! Ngũ mã phanh thây bọn chúng!”

Lời còn chưa dứt, một mũi tên đã bắn trúng búi tóc của Mạc Lặc, bộ tóc dài nhất thời tán loạn, chật vật lại vô cùng lộn xộn, Mạc Lặc nhất thời hoảng sợ, hắn ngước mắt lên nhìn về phía trước, bên trái có một người.

Nam tử kia mặc áo giáp màu bạc, dưới ánh mặt trời lộ ra hàn quang uy nghiêm, tay áo bên phải của hắn trống rỗng, tay trái cầm một chiếc nỏ chữ thập*, lạnh lùng nhìn Mạc Lặc. Mắt Mạc Lặc như sắp nứt ra: “Tần Tu Dật!”

Tần Tu Dật nhìn nỏ chữ thập trong tay mình, mỉm cười, nói: “Đã lâu không khai cung, đúng là hơi lạ tay.”



Mạc Lặc cầm trường kiếm chỉ về phía Tần Tu Dật, nói: “Lên! Lên giết hắn cho ta! Hắn từng là bại tướng của ta!”

Tần Tu Dật lạnh lùng liếc mắt một cái, nói: “Nỏ chữ thập của ta, tổng cộng có năm mũi tên, phát đầu tiên tính là tặng cho ngươi.”

Mạc Lặc cảm thấy e ngại lui về phía sau: “Người đâu! Hộ tống! Hộ tống!”

Nhưng thân binh bên cạnh làm sao còn tâm tư để ý tới hắn? Vương Vân Vọng mặc một thân giáp của binh lính Đại Minh, tay nàng cầm roi chín đốt, quất roi uy vũ sinh phong, đánh cho thân binh Mạc Lặc tìm răng đầy đất!

Tần Tu Dật không chút để ý nâng nỏ chữ thập lên, nhắm ngay vào Mạc Lâm đang chạy trối chết, “Vút” một cái, hắn đã bắn ra mũi tên thứ hai!

“A!” Đùi Mạc Lặc trúng tên, hắn lảo đảo ngã xuống đất, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Tần Tu Dật: “Tần Tu Dật! Ta sẽ giết ngươi!”

Tần Tu Dật lạnh lùng nói: “Mũi tên này bắn ra báo thù cho phụ thân ta.”

Lời còn chưa dứt, hắn lại nâng nỏ chữ thập lên, Mạc Lặc thấy thế vội vàng đứng lên muốn chạy, còn chưa đi ra hai bước, trên thắt lưng lại trúng một mũi tên!

“A… Tần Tu Dật, ngươi là tên khốn nạn!”

“Đây là báo thù cho đại ca ta.”

Mạc Lặc hoảng sợ ngã sấp trên mặt đất, hắn còn muốn chạy trốn nhưng chỉ có thể từng bước bò ra xa, vạt áo tán loạn, tóc dài che mặt, giống như chó trong nhà có tang. Tần Tu Dật sao có thể cho hắn cơ hội chạy thoát được?

Hắn lại tiếp tục nâng nỏ lên: “Mũi tên này, báo thù cho chính bản thân ta.”

Mũi tên này thoáng cái đã ghim cánh tay Mạc Lặc trên mặt đất, giống như năm đó hắn dùng vũ khí sắc bén cắm vào vai Tần Tu Dật, đóng đinh hắn trên vách đá. Trong lòng Mạc Lặc đã tan tác, hắn đau đớn lên tiếng: “Ta! Ta sai rồi! Ta đã sai! Ngươi thả ta ra… Thả ta ra!”

Tần Tu Dật giữ chặt nỏ trong tay, còn lại mũi tên cuối cùng, hắn yên lặng nâng lên, nói: “Thả ngươi đi sao? Quân Tần gia chết oan như vậy, ngươi đã từng buông tha cho bọn họ chưa?”

Hắn lộ ra khí tức sát phạt, nương theo mũi tên bay ra, thoáng cái trúng tim Mạc Lặc!

Mạc Lặc cứng đờ, phun ra một ngụm máu, sau đó gục mặt xuống đất.

Tần Tu Dật từ từ buông nỏ chữ thập xuống, vào giờ khắc này, rốt cục tảng đá lớn trong lòng cũng vỡ vụn, khúc mắc ba năm cũng được tháo xuống. Vương Vân Vọng nhìn Mạc Lặc ngã xuống đất, trong nụ cười của nàng như sắp khóc, sát khí càng sâu, đánh binh sĩ Bắc Tề tan tác, hết người này đến người khác. Tần Tu Dật và Vương Vân Vọng ở gần chủ trướng tấn công Mạc Lặc, Tần Tu Viễn thì dẫn rất nhiều nhân mã khai chiến với tinh nhuệ Bắc Tề ở chiến trường chính diện, giờ phút này cũng giết sạch.

Tần Tu Viễn mặc áo giáp màu vàng, một người một ngựa, chói mắt rực rỡ, đến đây hội ngộ cùng Tần Tu Dật. Tần Tu Viễn cao giọng nói: “Mạc Lặc đã bỏ mình, các ngươi nhanh chóng buông binh khí xuống, đầu hàng không giết!”

Trong lúc nhất thời, tướng sĩ Bắc Tề tan rã, không bao lâu sau bẻ gãy đao tiễn, bó tay chịu trói. Tần Tu Viễn bên cạnh Tần Tu Dật, nói: “Hiệu quả của nỏ chữ thập này như thế nào?”

Tần Tu Dật cười nói: “Rất tốt, đa tạ Tam đệ.”

Từ khi hắn tái nhập quân doanh, Tần Tu Viễn đã đưa nỏ chữ thập này cho hắn, tầm bắn rất xa, hơn nữa có thể thao tác chỉ bằng một tay. Có nó, Tần Tu Dật mới thực sự cảm thấy mình có thể trở lại chiến trường, gánh vác trọng trách hộ quốc của trung dũng thế gia. Huynh đệ hai người sừng sững đứng trong Vô Nhân Cốc, nhìn ra khe núi thấy được toàn bộ chiến cuộc, tất cả đều nắm giữ trong tay……

……

Đế Đô.

Trong tẩm điện xa hoa lộng lẫy, Mẫn Thành Đế nằm trên long sàng, ánh mắt nhắm hờ, cả người không nhúc nhích. Sắc mặt hắn đờ đẫn, như si như ngốc, tựa như không chút tức giận nào. Văn Hoàng Hậu mặc phượng bào hoa quý dài quét đất, thản nhiên đến gần hắn, yên lặng ngồi ở bên giường, ánh mắt nàng ta mê ly.

Nàng ta nâng ngón tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Mẫn Thành Đế rồi lẩm bẩm: “Ngươi xem ngươi xem, nếu bình thường cũng có thể ở bên ta như vậy thì tốt biết bao… Ta cũng sẽ không cho ngươi uống mê dược.”

Mẫn Thành Đế không có bất kỳ phản ứng gì. Văn Hoàng Hậu lại nói: “Nhiều năm như vậy, trước có nữ nhân đê tiện Ninh quý phi kia, phía sau có hồ ly Thấm tần… Sao ngươi lại không thử quay lại nhìn lấy ta một lần? Tại sao ngươi lại lạnh lùng với ta như vậy! Ta là Hoàng Hậu, là chính thê của ngươi! Vậy mà ngươi lại vứt bỏ ta!”

Nàng ta quên cả việc xưng là “bổn cung”, ván cờ trong lòng nàng ta đánh đến cuối cùng, đã nắm trong tay phần thắng. Nhiều năm ủy khuất cùng ẩn nhẫn như vậy, rốt cục cũng có thể phát tiết.

“Không phải ngươi rất thích các nàng sao? Bây giờ ngươi bệnh thành như vậy, có một người nào có thể đến cứu ngươi không? Ha ha… Ta sẽ cho ngươi biết vài chuyện, Ninh quý phi yêu quý của ngươi, là ta hại chết, sao rồi, bất ngờ lắm đúng không?” Nàng ta cười lớn, dường như rất hài lòng với kiệt tác của mình. Văn Hoàng Hậu cười trong chốc lát, nàng ta lại giật mình nhìn Mẫn Thành Đế, lẩm bẩm nói: “Ngươi xem đi, cuối cùng vẫn là ta ở bên cạnh ngươi, ngươi nguyện ý cũng tốt, không muốn cũng được. Ta sẽ không giết ngươi, ta muốn ngươi nhìn thấy ta mỗi ngày! Sống không bằng chết, bên ta sớm chiều!”

Nàng ta như hoá điên, lúc thì giận dữ mắng Mẫn Thành Đế, lúc lại nói ra những chuyện tủi hổ, ủy khuất của mình, dường như có oán khí phát tiết không hết. Nửa canh giờ sau, rốt cục Văn Hoàng Hậu cũng mệt mỏi, nàng ta thầm nói: “Tuy nhiên ngươi cũng là kẻ lợi hại, bản thân đã thành như vậy, còn có người vì ngươi mà bán mạng… Ngọc tỷ truyền quốc của ngươi đâu rồi?”

Nàng ta nắm lấy vạt áo hắn, trên mặt vô cùng tức giận. Mẫn Thành Đế vẫn trầm tĩnh như trước, không nói một lời.

Văn Hoàng Hậu nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết, nhất định là ngươi đã giao ngọc tỳ cho lão thất phu Mưu Khiêm kia! Đợi ta bắt được hắn, nhất định phải băm hắn ra làm trăm mảnh, kéo ra ngoài cho chó ăn!” Nàng ta cười lạnh: “Cho dù không tìm thấy cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần Tả tướng cùng Đường Các Lão có thể ra sức ủng hộ trữ quân tương lai, vậy thì nhi tử của ta có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ làm Hoàng đế… Ha ha… ”

Cuối cùng nàng ta cũng cười đủ rồi.

Yên lặng đứng dậy muốn đi, nhưng bất ngờ không kịp đề phòng, một giọt nước mắt từ gò má nàng ta rơi xuống, nhỏ xuống mu bàn tay Mẫn Thành Đế. Văn Hoàng Hậu u oán nhìn thoáng qua Mẫn Thành Đế, thấp giọng: “Rốt cuộc vì sao ngươi lại không thích ta, hả?”

Văn Hoàng Hậu buồn bã rời đi, Mẫn Thành Đế còn nằm trên giường, thân thể hắn cứng đờ nhưng lúc này ngón cái hơi động một chút….

……

Bên ngoài phủ Học sĩ có vô số binh lính vây quanh.

Bọn chúng đốt đuốc bao vây phủ Học sĩ.

“Thưa đại nhân, người bên trong không mở cửa!” Một tiểu binh chạy tới trước mặt Lưu Thư Mặc thông báo. Sắc mặt Lưu Thư Mặc lãnh đạm: “Phá cửa.”

Tiểu binh nhận lệnh, hắn dẫn mọi người khiêng búa gỗ, phá huỷ đại môn sơn đỏ của phủ Học sĩ!

Mỗi một tiếng động vang lên đều giống như đập thẳng vào lòng người, làm cho người bên trong lo sợ bất an. Mắt thấy cánh cửa lớn bên ngoài sắp bị phá vỡ…

“Lão gia, làm sao đây?” Đường phu nhân vỗ ngực, sợ hãi lui về phía sau Đường Các Lão, Đường Các Lão trầm giọng nói: “Tối nay, sợ là không gắng gượng được nữa.”

“Lão Đường!” Đường Các Lão gọi Đường bá đến hỏi: “Tình huống cửa sau thế nào? Có thể để phu nhân cùng Doanh Doanh trốn thoát hay không?”

Giờ phút này Đường phu nhân và Đường Doanh Doanh đều ở bên hắn, cả hai có chút bối rối.

Sắc mặt Đường bá trắng bệch mà nói: “Lão gia, toàn bộ đều bị vây kín đến nước chảy không thông… Có lẽ là không thể!”



Sắc mặt Đường Các Lão ngưng trọng, hắn lâm nguy mà không sợ, lúc này cao giọng nói: “Phu nhân…”

Đường phu nhân hơi ngẩn ra: “Lão gia?”

Đường Các Lão nhìn về phía nàng, trầm giọng: “Phu nhân… Ta có hai điều trong đời này, không đủ khả năng bù đắp cho nàng.”

Đôi mắt Đường phu nhân khẽ giật giật, bà tập trung nhìn vào hắn. Đường Các Lão buồn bã nói: “Năm xưa ta tâm cao khí ngạo, xuất thân lại không bằng nàng, những người xung quanh đều nói là ta trèo cao muốn cưới được nương tử như hoa như ngọc cho nên trong lòng ta sinh bất bình… Nàng càng cúi đầu khom lưng thì ta càng muốn chứng minh bản thân là người nhất đẳng, cho nên về sau chúng ta dần xa cách, không nghĩ tới thiếu chút nữa hại nàng… Đó là sai lầm đầu tiên của ta.”

Trong lòng Đường phu nhân xúc động, lần đầu gặp nhau, bọn họ tốt đẹp như vậy, đến khi thành hôn cũng có những ngày vô cùng ân ái, về sau hai người xa cách, nàng vốn tưởng rằng Đường Các Lão đối với mình mất hết hứng thú nhưng lại không nghĩ tới còn có chuyện này. Đường Các Lão mỉm cười, thấp giọng nói: “Cho đến khi ta biết nàng bệnh nặng thì mới biết được… Hóa ra mình lại luyến tiếc nàng như vậy.”

Trong mắt Đường phu nhân dần dần tích tụ nước mắt, bà chưa bao giờ nghe hắn nói như vậy, hắn luôn đặt tâm trí vào việc trong triều, chuyện hậu viện hoàn toàn mặc kệ, từ sau khi quan hệ hai người dần dần lạnh nhạt, hắn rất ít khi đến viện tử của nàng. Đường phu nhân cầm tay hắn, nói: “Lão gia… Đừng nói nữa, tất cả đã qua rồi.”

Đường Các Lão khẽ run rẩy, hắn nói: “Chuyện thứ hai… Hôm nay e là ta lành ít dữ nhiều, nàng còn bị ta làm cho liên lụy.”

Nước mắt Đường phu nhân ào ào chảy xuống, cả hai đều biết rất rõ ràng chuyện Lưu Thư Mặc đến đây làm gì. Hắn muốn ép Đường Các Lão vào cung để bãi bỏ Thái Tử, lập nhi tử Hoàng Hậu lên ngôi. Nhưng mà Văn Hoàng Hậu cùng Lưu Thực có dã tâm như sói dữ, Đường Các Lão quả quyết không chịu cho bọn họ thực hiện được. Đường phu nhân khóc nức nở: “Làm gì có chuyện liên lụy hay không liên lụy, là sống hay chết, ta đi theo chàng là được.”

Hốc mắt Đường Các Lão cũng ửng đỏ, hắn thấp giọng: “Được.”

Hắn lại quay sang Đường Doanh Doanh, nói: “Doanh Doanh, con có sợ không?”

Từ sau khi Đường Doanh Doanh trải qua chuyện trộm cắp binh phù, cả người trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, giờ phút này mặc dù trong lòng nàng sợ hãi nhưng trên mặt lại trấn định tự nhiên, nàng nói: “Phụ thân, nữ nhi… Không sợ. Nhưng mà, không biết a nương như thế nào…”

“Rầm!” Cánh cửa lớn hoàn toàn bị phá vỡ! Lưu Thư Mặc dẫn binh lính nối đuôi nhau mà vào.

“Sao, muốn gặp a nương của ngươi ư?” Lưu Thư Mặc đi ở phía trước, mỉm cười với Đường Doanh Doanh. Giọng nói của hắn vẫn ôn nhu nhu nhu như trước, nhưng khuôn mặt lại đáng ghét như thế. Đường Doanh Doanh lạnh lùng nhìn người mình thích từ nhỏ đến lớn mà nói: “Không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy.”

Lưu Thư Mặc khinh thường, nói: “A Nương của ngươi không đến, thế nhưng… Ta mang tay bà ta đến rồi.”

Dứt lời, binh lính nâng một cái hộp lên, hắn thuận thế mở ra, mọi người nhìn thấy một cánh tay đẫm máu được đặt ở trong đó, nhìn đã sởn tóc gáy.

Đường Doanh Doanh không nhịn được, nhất thời sợ tới mức khóc lên: “A Nương… A Nương…”

Ánh mắt nàng phẫn hận nhìn Lưu Thư Mặc, nói: “Đồ điên này! Đồ khốn khiếp nhà ngươi!”

Sắc mặt Lưu Thư Mặc tái nhợt như quỷ, hắn nhẹ giọng nói: “Không sai, ta điên rồi.”

Hắn quét mắt nhìn qua mọi người, cuối cùng ánh mắt tập trung vào Đường Các Lão mà nói: “Khi ngươi gả Nguyễn Nguyễn cho Tần Tu Viễn, ta đã điên rồi.”

Hắn buồn bã nói: “Lúc đó ta đau khổ cầu xin ngươi, nhưng ngươi dùng bốn chữ ‘Thánh ý khó trái’ mà cự tuyệt ta.” Hắn từng bước ép sát Đường Các Lão: “Nếu không phải ngươi, nếu không phải các ngươi… Ta và Nguyễn sẽ không bị chia rẽ! Ta sẽ không trở thành thế này!”

Gương mặt Đường Các Lão trầm ổn, hắn nói: “Thế sự thay đổi, mỗi người đều có duyên số của mình, ngươi tự mình chọn con đường này thì chớ trách người khác.”

Lưu Thư Mặc cười nhạo một tiếng rồi nói: “Vậy ta muốn động thủ với phu nhân cùng nữ nhi của ngươi, Đường Các Lão cũng đừng trách ta.”

Sắc mặt Đường Các Lão hơi căng thẳng, hắn nói: “Không phải ngươi muốn ta lên triều bảo vệ các ngươi sao? Ta đi là được, ngươi chớ làm khó thê tử cùng nữ nhi của ta.”

Lưu Thư Mặc ngẩn ra, nói: “Ngươi chịu sao?”

Đường phu nhân cũng cảm thấy kinh ngạc, mới đây không phải Đường Các Lão còn nói muốn… Bà hạ ý thức đi lên nắm tay Đường Các Lão, nhưng trong lúc vô tình sờ được lợi khí trong tay áo hắn thì không khỏi ngân ngẩn cả người. Lão gia, lão gia muốn cùng Lưu Thư Mặc đồng quy vu tận?

Trong lồng ngực đập thình thịch, nhưng bà cũng không dám nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo hắn, tất cả lời muốn nói đều nghẹn ngào trong cổ họng. Đường Các Lão giả vờ bình tĩnh, nói: “Không sai… Chỉ cần tân hoàng kế vị, ta vẫn là Các Lão, ta sẽ giúp Hoàng Hậu chuyện này thì như thế nào đây?”

Lưu Thư Mặc cười ha ha, nói: “Ta còn tưởng rằng nguyên lão tam triều đức cao vọng trọng cỡ nào, thì ra cũng là một tiểu nhân sợ chết!”

Đường Các Lão lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi bớt nói nhảm, rốt cuộc có đáp ứng hay không? Ta bảo vệ các ngươi, còn ngươi hãy thả thân nhân của ta ra.”

Lưu Thư Mặc nhếch khóe miệng, khinh thường mỉa mai: “Hai nữ nhân, đổi lấy một vị trí Thái Tử, có gì không thể chứ?”

Đường Các Lão lạnh lùng không nói một lời. Lưu Thư Mặc khoát tay áo, nói: “Mời Đường Các Lão vào cung!”

Sau đó lại dặn dò: “Các ngươi ở lại đây, nghiêm túc trông coi Đường phu nhân cùng Đường tiểu thư, nếu có người nào trốn thoát được thì các ngươi mang đầu đến gặp ta!”

“Vâng!”

Binh lính tiến lên muốn dùng dây thừng trói Đường Các Lão, ai ngờ Đường Các Lão lạnh lùng liếc mắt một cái: “Bản quan là đại quan nhất phẩm đương triều, nội các thủ phụ đại thần, Hoàng Đế đích danh chỉ định, há có thể làm nhục ta như vậy?”

Hắn siết chặt chủy thủ trong tay, trên mặt không lộ ra một tia sơ hở. Lưu Thư Mặc cũng cảm thấy không kiên nhẫn mà nói: “Thôi, hắn là một Lão Đầu, chạy cũng không xa.”

Trong lòng Đường phu nhân hiểu rõ, ngày mai tất nhiên Đường Các Lão sẽ gặp nguy hiểm, bà đau lòng lên tiếng: “Lão gia!”

Đường Các Lão quay đầu lại, buồn bã cười: “Ta không sao hết, nàng an tâm ở lại là được.”

Hai vai Đường phu nhân khẽ run rẩy, Đường Doanh Doanh chần chờ một hồi, cuối cùng đi lên phía trước đỡ lấy bà. Lưu Thư Mặc thúc giục nói: “Các lão, xin người đi nhanh một chút, không nên khiêu khích sự kiên nhẫn của ta.”

Đường Các Lão thản nhiên cất bước đi ra khỏi phủ Học sĩ. Đường phu nhân ngồi xuống đất, khóc lớn nước mắt thành sông.

Phủ Học sĩ vô cùng hỗn loạn, nhưng trong cung cũng không kém là bao, ai nấy đều tự mình bảo toàn tính mạng cho bản thân. Trong lãnh cung, Ngũ công chúa Mẫn Nguyên Uyển và Đường Nguyễn Nguyễn ở cùng một chỗ, cũng không biết qua bao lâu. Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng thì thầm, nàng ghé tai, cẩn thận lắng nghe…

“Cũng không biết ngươi muốn nhìn lãnh cung tới khi nào…”

“Nghe nói, sáng sớm ngày mai, Hoàng Hậu nương nương muốn triệu tập để tuyên bố đại sự… Đến lúc đó, chỉ sợ người trong lãnh cung này cũng không có đường sống!”

* Tù và là một loại dung cụ dùng để báo hiệu hoặc có chức năng của một nhạc cụ. Tù và được làm từ sừng trâu, sừng bò, ngà voi hoặc các loại vỏ ốc, theo đó người thổi sẽ dùng hơi thổi vào phần đáy của sừng trâu hay vỏ ốc, âm thanh được cộng hưởng và phát ra từ miệng tù và vang xa.

* Một cải tiến trên cung tên bình thường là nỏ chữ thập, được sử dụng bởi người Hi Lạp xưa. Cung này bắn ra đạn thép, và ban đầu cung thủ phải kéo dải rút ngược ra sau và khóa vào vị trí, sau đó buông cò nhả ra. Cách này khiến việc lên đạn chậm, và cần một lực mạnh để kéo dây cung ngược lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv