Editor: Tư Di
Vẻ mặt Tịch Âu Minh sững sờ, khuôn mặt đẹp trai thoáng qua chút khác thường, trợ lý Tiểu Nam đi đến bên cạnh anh, Tịch Âu Minh nói nhỏ mấy câu, Tiểu Nam cung kính gật đầu. Sau đó Tịch Âu Minh nói mấy câu với những người ngồi trong phòng, rồi mới đi về phía cửa, nhất thời Tiêu Tiệp hứng khởi ra mặt.
Cuộc họp bên trong vẫn tiến hành như bình thường, Tiểu Nam tỉ mỉ làm bút ký, sau này đưa lại cho tổng giám đốc, cũng có thể làm bản sao cho mọi người thảo luận, chờ tổng giám đốc rảnh rỗi có thể xem lại.
Bên ngoài phòng họp của tập đoàn Tịch Âu.
Tịch Âu Minh mang đến loại cảm giác bức người, khiến cho người trực ngoài phòng họp và vị trợ lý kia không dám ngẩn đầu lên, người trợ lý vừa dội cà phê lên tay Tiêu Tiệp càng khiếp sợ hơn.
Tịch Âu Minh nhỏ giọng dò hỏi.
"Có chuyện gì?"
Dù Tiêu Tiệp lộ vẻ vui mừng ra ngoài cũng không quên mình đang ở chỗ nào, không dám nói chuyện quá lớn, mà chỉ nhỏ giọng nói: "Chúng ta ra kia nói chuyện." Dứt lời còn kéo tay Tịch Âu Minh đi.
Ánh mắt Tịch Âu Minh dừng trên tay cô, biến sắc, nghiêm túc nói.
"Tay của em bị sao thế?"
Nói xong còn cầm tay của cô lên, nhìn thấy vết đỏ ửng càng thêm đau lòng. Nhớ tới động tĩnh bên ngoài phòng họp, nhìn lại vị trợ lý bưng cà phê một lúc, vừa nghĩ đã biết có chuyện gì xảy ra, liền khiển trách vị trợ lý bưng cà phê kia.
"Tại sao lại làm cô ấy bị bỏng, dù tay của anh có bị thương cũng không được làm người khác bị bỏng!"
Tay của trợ lý càng run mạnh hơn, cà phê trong tay sắp bị anh ta làm đổ hết ra ngoài.
Tiêu Tiệp vội vàng trấn an nói: "Em không sao, là do em không cẩn thận trước, anh để anh ấy pha cà phê khác đi. Lúc đó em cũng không để ý, em đến tìm anh là có chuyện gấp." Vế trước là nói với trợ lý, vế sau chính là để giải thích với Tịch Âu Minh.
Nói xong không để ý đến ánh mắt của người bên cạnh, kéo Tịch Âu Minh đi về phía phòng làm việc của anh.
"Lãnh Phong Thần đi công tác, điện thoại di động lại tắt máy, điện thoại di động của Lãnh Liên cũng không gọi được, em hoài nghi là đã có chuyện xảy ra."
Tịch Âu Minh nhíu mày, nói: "Trùng hợp như thế sao?"
"Ừ, bây giờ em muốn anh ra mặt, nhất định phải tìm được Lãnh Liên càng sớm càng tốt, về phần Lãnh Phong Thần, em sẽ liên tục gọi điện." Tiêu Tiệp nói.
Tịch Âu Minh lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ngón tay lại nhanh chóng bấm một chuỗi số d.dlqddi. Anh vẫn phái người bí mật theo dõi Lãnh Liên, ngày nào cũng đúng giờ gọi điện cho anh báo cáo tình hình, bây giờ nhớ lại, hôm nay vẫn chưa báo cáo. Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Anh nhíu mày, điện thoại bên kia đã bắt máy, nhưng âm thanh trong điện thoại rất ồn áo, sắc mặt Tích Âu Minh càng trở nên nặng nề. Đột nhiên anh cất điện thoại di động đi, kéo Tiêu Tiệp bước nhanh về phía thang máy.
"Chúng ta đi đâu đây?" Tiêu Tiệp vội vàng nói.
"Tìm người." Tịch Âu Minh nhàn nhạt nói hai chữ.
——
Lãnh Phong Thần vừa bước xuống máy bay liền vội vàng mở điện thoại di động, muốn báo tin cho Lãnh Liên, có việc đột xuất, đến thời gian gọi cho cô báo một tiếng cũng không có. Cũng may chỉ cần đi một ngày, buổi tối có thể về rồi.
Nhưng bấm nửa ngày, lúc đầu điện thoại di động không có người nhấc máy, về sau trực tiếp tắt máy. Có cái gì đó không đúng, trực giác cho Lãnh Phong Thần biết có chuyện xảy ra.
Lãnh Liên thế nào người khác không rõ chứ anh là người hiểu rõ nhất, cho dù có xảy ra chuyện kinh khủng đến mức nào, cô cũng sẽ nghe máy, không tùy tiện từ chối nghe điện thoại, càng không tùy tiện tắt máy. Nhớ có lần anh từng chọc giận cô, may là dù cô có tức giận cũng vẫn nhận điện thoại của anh. Nhưng hôm nay.... ....
Tim anh đập nhanh hơn, còn chưa kịp định hình cảm xúc thì có điện thoại của Tiêu Tiệp gọi tới. Nghe giọng nói gấp gáp của Tiêu Tiệp, lòng Lãnh Phong Thần càng ngày càng chìm xuống, nhất định là Liên Nhi của anh đã xảy ra chuyện rồi!
Giờ chuyện gì cũng đều bỏ qua, chỉ hận không thể lập trức trở về thành phố A, tìm cho bằng được Liên Nhi của anh!
Nhanh chóng điều động người và xe, vội vàng chạy về.
Liên Nhi, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì xảy ra với em! Chờ anh trở lại!
——
Trong nhà xưởng âm u, Lãnh Liên chậm chạp mở hai mắt ra, con ngươi có chút ngốc trệ, chậm chạp nhìn xung quanh.
Tại sao cô lại ở đây, đây là đâu?
Đầu óc hơi tỉnh táo hơn một chút.
Cô nhớ sáng nay cô chuẩn bị đi làm, sau đó Lãnh phu nhân cho cô uống một cốc sữa tươi, còn chưa kịp ra cửa thì cô mất đi ý thức.
Vậy là do Lãnh phu nhân làm, tại sao?
Lãnh Liên vừa suy nghĩ vừa đứng dậy, nhưng tay chân bị trói chặt, dù có làm cách nào cũng không thể nhúc nhích được, thỉnh thoảng bên ngoài còn truyền đến vài giọng nói, cô lại không dám gây ra âm thanh quá lớn, chỉ sợ kinh động đến người ở bên ngoài.
Dù cô biết Lãnh phu nhân rất ghét mình, nhưng đã bình an vượt qua hai mươi năm, rốt cuộc có chuyện gì khiến Lãnh phu nhân ra tay độc ác với cô như vậy.
Chẳng lẽ là ——
Nghĩ đến đủ loại hành vi lạ xảy ra tối hôm qua của Lãnh phu nhân, còn luôn nhắc nhở cô đừng xảy ra chuyện chị em yêu nhau, còn bắt cô quyết định ngày cưới. Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là Lãnh phu nhân đã biết chuyện giữa cô và Thần.
Cho nên, không thèm nể tình nghĩa bao năm qua, ra tay độc ác như vậy sao?
Nghĩ đến cảnh Thần sẽ lo lắng biết bao khi biết tin cô bị bắt cóc, tối hôm qua bọn cô còn tỏ rõ quan điểm với nhau, mặc kệ tương lai có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không từ bỏ đối phương d.dldqdi. Cô cũng tình nguyện vì hạnh phúc của bản thân mà tranh thủ một lần, cô yêu Thần. Vì Thần cô muốn trốn khỏi đây.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, con ngươi của Lãnh Liên co rút nhanh, giống như đã quyết định, có chút quyết tâm.
Cô ép bản thân tỉnh táo lại, không ngừng quan sát khắp nơi, xem có khả năng chạy thoát ra ngoài hay không.
Hình như nơi này là một nhà máy bỏ hoang, rất nhiều đồ vật ngổn ngang bên trong, chỉ có một cái cửa sổ ở chỗ rất cao và cửa chính đã khóa chặt. Bời vì là đầu thu cho nên có thể nghe thấy tiếng rào rào của gió thổi lá cây ở bên ngoài, xem ra nơi này là vùng ngoại ô thì phải!
Bây giờ cô nên làm gì.... ...... .....
Thần, bây giờ anh đang ở đâu?
——
Biệt thự của Lãnh gia.
Một người phụ nữ trung niên có dáng người hơi mập đang nhàn nhã tỉa cây cảnh, đây là điều mà con nhà hào môn bắt buộc phải biết. Không cần tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng một chút dáng vẻ đại gia khuê tú nên có vẫn phải có, dù đã lớn tuổi nhưng vẫn phải giữ thói quen như vậy.
Quản gia đứng bên cạnh, sắc mặt có chút lo lắng, mặc dù ông không có xíu tình cảm gì với Lãnh Liên, bình thường phụ vụ Lãnh Liên cũng không giống với Lãnh thiếu gia. Thế nhưng con bé vẫn rất tôn kính ông, hơn nữa rất khách khí với người giúp việc, không có chút dáng vẻ lên mặt nào, riêng như thế đã khiến cho người ta không thể nào ghét nổi.
Hôm nay lão phu nhân làm như vậy, chuyện này.... ...... ... Có được không?
Chần chừ hồi lâu, rốt cuộc quản gia không nhịn được mà lên tiếng, nói: "Lão phu nhân, ngài làm như vậy.... ...... Sợ rằng không hay cho lắm."
Lãnh phu nhân nghe xong, nhàn nhạt liếc ông một cái, tiếp tục thản nhiên cắt tỉa chậu cây cảnh, đang lúc quản gia cho rằng bà không trả lời thì bà lên tiếng nói chuyện: "Ta nuôi nó lớn lên từng này, tất nhiên có quyền quyết định chuyện của nó. Huống hồ nó cũng đến tuổi lấy chồng rồi, chỉ là cho bọn nó động phòng trước mà thôi, vậy cũng tính là chuyện không đúng?"
"Nhưng hình như Lãnh tiểu thư không thích Ngô tiên sinh, làm chuyện này gấp như vậy.... ...... ....."
"Hừ, nó có thích hay không cũng không phải do nó quyết định, nó thích con trai yêu quý của ta thì ta có thể cho nó sao?" Lời nói của quản gia còn chưa hết thì đã bị Lãnh phu nhân tức giận chặn lại, làm vậy là bà đã nể tình cảm và thể diện rồi, Lãnh Liên nên thức thời hiểu chuyện một chút.
"Đã làm xong chuyện chưa?" Lãnh phu nhân lại hỏi.
"Dạ, đã đưa Lãnh tiểu thư đến khách sạn, Ngô tiên sinh cũng có thể đi.... ....." Lời nói của quản gia còn chưa hết đã bị một giọng nói cắt ngang.
Nhìn người đó chạy hùng hục đến, quản gia khiển trách: "Sao lại lỗ mãng như vậy, còn ra thể thống gì nữa!"
Người kia thở hồng hộc, lại không nói lời xin lỗi, vội vàng nói: "Lãnh phu nhân ơi không xong rồi! Trên đường chúng tôi đưa Lãnh tiểu thư đến khách sạn thì gặp một đám cướp cướp đi! Hiện tại không rõ tung tích của Lãnh tiểu thư, phải làm thế nào bây giờ ạ?"
"Bộp.", cây kéo rơi xuống đất, Lãnh phu nhân giật mình: "Ngươi nói cái gì? Không thấy Lãnh Liên?"