*Chồn cáo chúc tết gà: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mục đích xấu.
Editor: Tư Di
Bên trong phòng hóa trang.
"Mọi người nghe tin gì chưa? Cái người mới xuất đạo, tên Thẩm Nhã Lâm gì đó. Hợp đồng ngày hôm qua của cô ta lại bị hủy rồi!"
"Hừ, một người nghê sĩ nho nhỏ, lại thật sự coi mình là ngôi sao lớn, lên mặt làm cái gì cơ chứ! Không phải là ăn bám người giàu, có người chống lưng sao! Nhìn đi, bây giờ người ta không cần cô ta nữa rồi, thật sự là xuống dốc không phanh rồi!"
"Tính theo giá trị con người, chúng ta đều cùng một loại người, không có người nào cao người nào thấp, còn cô ta, cả ngày làm ra vẻ cao cao tại thượng, thật ghê tởm!"
"Tôi còn nghe nói, cô ta là tiểu tam, đặc biệt đi quyến rũ chồng của người khác, sau này các cô nên cẩn thận!"
"Thật á! Thật là kinh dị!"
......
Trợ lý Tiểu Hồng len lén liếc nhìn Thẩm Nhã Lâm. Từ nãy đến giờ họ vẫn luôn ở ngoài cửa, cho nên họ đều nghe thấy hết những gì người bên trong nói chuyện.
Nếu như là trước đây, Thẩm Nhã Lâm đã xông vào cãi nhau với người bên trong từ lâu rồi. Nhưng bây giờ cô lại thản nhiên đi vào, không nói câu nào.
"Chị An, phiền chị trang điểm lại giúp em!" Thẩm Nhã Lâm nói, cũng không nhìn những nữ nghệ sĩ khác trong phòng hóa trang, giống như những lời vừa nghe được đều là lời nói suông.
"Chị An, em cũng muốn trang điểm lại!"
"Đúng vậy, bọn em tới trước mà!"
Chị Anh, nhìn mọi người một chút, chỉ có thể cười làm lành nói: "Thật xin lỗi Nhã Lâm, thực sự là họ tới trước."
Thẩm Nhã Lâm âm thầm nắm chặt tay nhưng ngoài mặt lại ôn tồn nói: "Không sao, chị giúp họ trước đi!"
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhớ ngày cô còn nổi, ai ở đây cũng rất cung kính với cô, nóng lòng muốn đến nịnh bợ cô!
Đúng là lúc đầu lấy được sự trợ giúp của Tả Huyền Dạ, cô mới có thể an toàn thuận lợi tiến vào làng giải trí, hơn nữa, lấy được cơ hội mà người khác dùng cả đời để tranh giành cũng không có được.
Nhưng hôm nay, không ngờ Tả Huyền Dạ lại bỏ đi, không có Tả Huyền Dạ chống lưng, chẳng ai coi cô ra gì d.d.lqddi. Mấy kinh doanh giàu có kia luôn muốn dùng quy tắc ngầm với cô, trước đây còn e dè thế lực của Tả Huyền Dạ, vậy mà bây giờ lại bắt đầu rục rịch chộn rộn!
Cô không thể cứ xuống dốc như vậy được, mới vừa bắt đầu mà thôi, sao cô có thể để mình thua mãi như vậy được!
Đúng lúc đó biên kịch đi vào, Thẩm Nhà Lâm điều chỉnh lại sắc mặt, nghênh đón, cười tươi như hoa hói: "Biên kịch Vương, vai diễn của tôi………"
Biên kịch Vương vội vàng liếc cô, nổi giận nói: "Vai diễn gì chứ! Cô cũng biết đã đổi người rồi còn gì! Bên đạo diễn Chu còn thiếu một diễn viên đóng vai nha hoàn, công ty xem xét thấy hợp với cô, đã đề cử cho cô đi rồi!"
"Ha ha, thì ra là nha hoàn."
"Tôi nghe nói hình như rất nhiều người không muốn diễn vai nha hoàn trong bộ phim này."
"Nhìn cô ta xem, vừa xuất đạo đã tự cho mình là thanh cao, kiên quyết không diễn vai phụ, trước kia còn có chỗ dựa, hôm nay…. Hừ!"
Người trong phòng hóa trang đã khe khẽ bàn luận, tuy nói nhỏ nhưng cũng đủ để đương sự nghe thấy rõ ràng!
Mặt Thẩm Nhã Lâm lập tức tối sầm, nhanh chóng từ chối: "Tôi không đóng!"
Biên kịch Vương lập tức hừ lạnh: "Không đóng sao? Cô coi nơi này là nhà mình muốn làm gì thì làm hả, không đóng thì chờ nộp tiền bồi thường đi!"
Lúc Thẩm Nhã Lâm còn nổi, cũng không ít lần chọc giận ông, hôm nay thời thế đã thay đổi, ông cũng muốn cho cô ta nếm thử mùi vị bị người khác tùy ý làm nhục!
"Tôi thà bồi thường tiền chứ không đóng vai này!" Thẩm Nhã Lâm cao ngạo nói, sau đó đá cửa bỏ đi.
"Ra vẻ làm cái gì! Tự coi mình là ai cơ chứ!" Biên kịch Vương hừ lạnh.
——
Tiêu Tiệp vừa bước vào phòng làm việc đã thấy Lãnh Phong Thần cười tự mãn nhìn cô. Tiêu Tiệp lập tức đề phòng, tự động đứng cách xa anh ta mấy mét mới mở miệng nói chuyện.
"Có phải anh bị cái gì đó kích thích đúng không?"
Lãnh Phong Thần tặc lưỡi, khẽ ném tờ báo trong tay về phía cô, để tay sau gáy, nói: "Tự cô đọc đi!"
Tiêu Tiệp nhận lấy tờ báo, không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy được tựa đề to đùng bắt mắt.
——《 Ngôi sao làng giải trí Thẩm Nhã Lâm đã từng là Tiểu Tam? 》
——《 Kết quả của việc không có núi dựa. 》
——《 Bí mật của minh tinh. 》
Bên cạnh tiêu đề khó coi chiếm cứ phần lớn bài báo là hình ảnh chân dung, hơn nữa còn là ảnh bằng chứng. Không biết người nào có lòng, thu mua hết hình ảnh Thẩm Nhã Lâm đi cùng với một người đàn ông, để hôm nay tung hết ra di.. Có lẽ sợ người đàn ông kia cho nên không có hình chụp chính diện, nhưng từ bóng lưng người nhìn cũng có thể đoán được, người đó có thể là Tả Huyền Dạ.
Thẩm Nhã Lâm đã từng suýt nữa lên được minh tinh tuyến một, hôm nay bị xuống làm minh tinh tuyến ba, trong đó có bao nhiêu oan khuất, không cần động não cũng biết.
Tiêu Tiệp thờ ơ nhếch miệng, để tờ báo xuống, cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Trái lại Lãnh Phong Thần không nhịn được hỏi: "Không phải khi thấy kết quả này cô nên vui mừng hay sao? Cô không hài lòng với thành quả lao động của mình à?"
Lãnh Phong Thần tự động cho rằng Tiêu Tiệp sai người khác làm, bằng những tổn thương mà Thẩm Nhã Lâm đã gây ra cho ngươi bạn thân của Tiêu Tiệp, theo lý cô sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này mới đúng.
"Tôi không làm chuyện này." Tiêu Tiệp lạnh lùng nói, cô còn chưa bắt đầu hành động, huống hồ, sự trừng phạt đơn giản như vậy có thể đền bù cho sự tổn thương của Dĩ Đồng sao?
"Hơn nữa, cũng chẳng có gì đáng để vui vẻ cả, Thẩm Nhã Lâm sẽ không để mình tiêu đời như vậy, cô ta còn có hậu thuẫn!"
——
Không sai, quả thật Thẩm Nhã Lâm có hậu thuận, mà hậu thuẫn đó chính là…..
"Không phải là tôi không muốn giúp cô, chỉ là bây giờ tình huống khá phức tạp, các phóng viên đều làm lớn chuyện, còn cần đợi thêm một khoảng thời gian, đến lúc đó tôi sẽ giúp cô nói chuyện với Hà thiếu, nhờ anh ấy nhanh chóng giúp cô."
Sau khi hóa trang, Thẩm Nhã Lâm và Kiều Đại Vân hẹn nhau trong một quán cà phê. Chuyện của em gái cô cũng ồn ào rối loạn, giờ làm gì rảnh rỗi đi quan tâm chuyện của người khác.
"Cô nói dễ nghe thật, bây giờ tôi phải chịu nhục cô có biết không? Nếu không phải vì trước đó cô thu thập nhiều thông tin dụ dỗ tôi, để tôi đi quyến rũ Tả Huyền Dạ nhằm mục đích trả thù Bạch Tiêu Tiệp thì tôi đã không làm!" Thẩm Nhã Lâm vừa dùng tay che mặt mình vừa nói, vì né tránh tai mắt của người khác, cô còn đeo kính, chỉ sợ bị phóng viên nhận ra!
"Nếu không phải vì cô luôn theo tôi nói Tả Huyền Dạ say mê cô thì tôi đã không đi thu thập thông tin, cho cô địa điểm thích hợp nhất để quyến rũ anh ta! Bây giờ Tả Huyền Dạ bỏ cô đi tìm người vợ hiền của anh ta, chuyện biến thành như vậy, cũng đâu phải lỗi của một mình tôi! Huống chi, người hận Tiêu Tiệp cũng không chỉ có mình tôi, tôi hận cô ta vì cô ta có tất cả mọi thứ, tôi muốn khiến cô ta phải trắng tay. Mặc dù tôi không biết vì sao cô hận cô ta, nhưng tôi biết cô hận cô ta chẳng kém tôi!" Kiều Đại Vân không chịu yếu thế nói.
Ban đầu cô muốn Thẩm Nhã Lâm đi quyến rũ Tả Huyền Dạ, khiến hôn nhân của Dĩ Đồng tan vỡ nhằm mục đích trả thù Bạch Tiêu Tiệp, cô ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Tả Huyền Dạ lại đi khắp nơi tìm Dĩ Đồng, bỏ lại Thẩm Nhã Lâm.
Không phải Dĩ Đồng là vợ trên danh nghĩa thôi sao? Trở nên quan trọng như vậy từ khi nào? Có điều không sao cả, dù sao thì bây giờ cũng coi như đạt được mục đích, không phải Bạch Tiêu Tiệp đã đau lòng rồi sao!
Thẩm Nhã Lâm khẽ cắn răng, Bạch Tiêu Tiệp không phải là người tốt, Kiều Đại Vân càng không phải là người tốt. Lúc đầu cô luôn tâm niệm trả thù Bạch Tiêu Tiệp, lại không ngờ chuyện này mang lại hậu quả cho cô.
Hôm nay cô thất thế, lại chẳng ảnh hường gì đến Kiều Đại Vân! Nhưng họ cùng trên một con thuyền, Kiều Đại Vân đừng hòng bỏ lại cô!
Hình như đoán được suy nghĩ trong lòng Thẩm Nhã Lâm, Kiều Đại Vân nói: "Cô yên tâm, tôi không phải là loại người qua cầu rút ván, cô cũng biết rồi đấy, gần đây tôi gặp không ít việc phiền phưc. Đợi một thời gian, đảm bảo sẽ đưa cô lại vị trí ban đầu!"
Trong tay Thẩm Nhã Lâm có những thông tin kia, cũng đủ để uy hiếp cô.
"Tại sao tôi phải tin cô!" Bây giờ Thẩm Nhã Lâm không còn sơ suất nữa! Lần này không cho cô một sự đảm bảo chắc chắn, cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như vây!
"Chỉ bằng cái này."
Kiều Đại Vân lấy ra một xấp hình, cười cực kỳ quỷ dị.