Editor: Trang Lyn
Vẻ mặt Hà Liên cứng lại, nhất thời không kịp lấy lại tinh thần từ tiếng “Hà Thiếu” lạnh nhạt kia, chưa bao lâu, mà giữa bọn họ lại có thể dùng giọng điệu xa lạ như vậy để nói chuyện. Người làm sai rõ ràng là cô không phải sao? Tại sao anh lại cảm thấy lo lắng?
Hà Liên cố gắng kiềm nén cảm giác đau đớn trong lòng, giận quá hóa cười nói: “Em lại có thể không hiểu anh nói gì sao? Không phải em rất thông minh sao? Không phải trước kia em luôn có thể đoán được ngay tâm tư của anh sao? Sao bây giờ lại không hiểu anh nói gì?”
Trong mắt Tiêu Tiệp thoáng qua một tia lửa, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ, người đàn ông trước mặt này, đã không còn đáng giá để cô vì anh lãng phí một chút tình cảm nào. Vì vậy bình tĩnh nói: “Nếu như anh không mắc bệnh mau quên, thì mời anh buông tay ra. Nếu như anh thật sự quên, vậy để tôi nhắc lại cho anh một lần nữa.”
Tiêu Tiệp nhìn anh, gằn từng chữ: “Vào sáng sớm mấy năm trước chúng ta đã chia tay rồi, hơn nữa, từ trước đến nay tôi chỉ quan tâm người tôi quan tâm nói gì thôi, còn một số người không liên quan, tôi không có hứng thú quản. Tôi nói như vậy, Hà Thiếu nghe có hiểu không?”
Ánh mắt Hà Liên sắc như dao quét qua, giọng nói rất hung hãn, nói: “Người em quan tâm? Là ai? Tịch Âu Minh? Hay là Hàn Mặc, hay là tất cả những người em có thể sử dụng! Người có quyền thế! Bạch Tiêu Tiệp, em cũng chỉ là một con người hèn hạ ham phú quý mà thôi!”
Tiêu Tiệp cười giễu cợt, khéo léo thoát khỏi tay Hà Liên, nhưng lần này ngay cả nói cũng lười nói, giống như những lời sỉ nhục vừa rồi của Hà Liên đều không ảnh hưởng đến cô.
Sự thật đúng là như thế, lời vừa rồi của Hà Liên một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng cô. Nói cô ham phú quý cũng được, nói cô không biết xấu hổ cũng được, đều không sao cả.
Đúng vậy, bị một người đã từng yêu mình nói như thế, trừ thất vọng ra thì cô không cảm thấy gì khác.
Tiếc là cô không sao không có nghĩ rằng người khác không sao, Hàn Mặc thật sự không nhịn được lên tiếng: “Liên, sao cậu có thể nói Tiêu Tiệp như thế, cô ấy là người thế nào cậu không biết sao?”
Bị hất ra Hà Liên nắm chặt tay lại, nổi gân xanh. Sao anh có thể không rõ, có thể không biết đây? Cũng bởi vì quá rõ, cho nên mới đau như thế!
Anh chỉ ra nước ngoài một chuyến, tại sao trở về tất cả đều thay đổi? Lời hứa giữa bọn họ đâu? Nói mãi mãi ở bên nhau, nhưng bây giờ thì sao? Rõ ràng là cô phản bội tình cảm của bọn họ, lại vẫn tự tin như thế.
Tiêu Tiệp cũng không định tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, nhẹ nhàng xoa cổ tay, ngẩng đầu lên kiêu ngạo rời đi.
Chỉ thấy Hà Liên kéo tay Tiêu Tiệp dùng sức đẩy về phía sau, kết quả Tiêu Tiệp bị đè trên vách tường ở sau lưng.
——
Kiều Đại Vân giống như mọi ngày đi đến phòng làm việc của Hà Liên, lại được thư ký báo cho là tổng giám đốc không có ở đây, đã ra ngoài với thư ký Hạ rồi.
Hỏi nữa, cũng không ai biết bọn họ đi đâu.
Vẻ mặt Kiều Đại Vân căng thẳng, vội vàng gọi điện cho Hà Liên, nhưng không ai nghe máy. Anh sẽ đi đâu? Tại sao không nghe điện thoại? Chẳng lẽ anh...
Giống như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt Kiều Đại Vân nhất thời trắng bệch.
Cầm điện thoại di động lên, không chút do dự bấm một dãy số khác.
——
“Hà Liên, cậu đang làm gì? Cậu điên rồi à!” Tiêu Tiệp ngẩng đầu lên, nghênh đón là đôi mắt đỏ bừng giống như thú hoang của Hà Liên, sức lực quá lớn, cô không tránh thoát được.
Hàn Mặc ở bên cạnh càng kêu gào, hy vọng Hà Liên dừng tay. Nhưng mà Hà Liên giống như không nghe thấy vậy, cứ thế nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiệp, đôi môi mím chặt, tay cũng không có dấu hiệu muốn buông ra, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nhàn nhạt đau thương.
Thư ký Hạ cố gắng hết sức giữ Hàn Mặc, không để cho anh quá đó cản trở chuyện của Hà Thiếu.
“Đúng vậy, tôi điên rồi!” Hà Liên nhìn chằm chằm Tiêu Tiệp, trong mắt lúc sáng lúc tối, trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy đau thương và tuyệt vọng.
“Vào sáng sớm mấy năm trước tôi đã điên rồi! Cho dù ở nước ngoài, dù tôi... Tôi cũng không buông tha việc trở về tìm em! Nhưng em thì sao? Tôi vừa trở về đã nghe thấy tin em đã kết hôn rồi! Lúc đầu em nói với tôi thế nào? Em không có lỗi với tôi sao? Em nói đi!”
Tiêu Tiệp bị anh rung đến choáng váng, mặc dù không rõ những lời này của Hà Liên, nhưng cũng không giãy giụa nữa. Đã đến lúc này rồi, còn truy xét xem ai không phụ lòng ai? Không cảm thấy chậm rồi sao?
Hơn nữa, lúc nào thì cô có lỗi với anh? Từ lúc mới bắt đầu đến giờ, chưa hề có! Rõ ràng là anh không tin tưởng cô, nếu như lúc đầu anh tin tưởng cô, dù là một chút xíu, thì bọn họ cũng không đến nỗi như ngày hôm nay!
“Hà Liên, chuyện đã qua, chúng ta chỉ có thể coi nhau như người qua đường. Nhưng có một chuyện tôi phải làm rõ một chút, tôi không nợ anh cái gì cả! Nếu như muốn tính toán, thì chỉ có anh thiếu nợ tôi! Hôm nay anh quay về là vì kết hôn với Kiều Đại Vân, nhìn lại quá khứ chúng ta từng là bạn, chuyện trước đây tôi sẽ không truy cứu nữa. Nhưng từ nay về sau, tôi hy vọng chúng ta chỉ là người xa lạ!”
Đồng tử Hà Liên bỗng dưng co rút nhanh, sức lực bên tay bất giác gia tăng thêm mấy phần, nhưng Tiêu Tiệp cũng không rên lên một tiếng. Bây giờ nói rõ tất cả cũng tốt.
“Người xa lạ? Em muốn làm người xa lạ với tôi? Ha ha, Bạch Tiêu Tiệp em không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao? Hơn nữa...” Ánh mắt Hà Liên rất điên cuồng.
“Hơn nữa em cho rằng lúc này tôi sẽ bỏ qua cho em sao?”
“Anh muốn thế nào?” Tiêu Tiệp cảnh giác nói, đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Hà Liên giống như phát điên, nụ hôn điên cuồng như mưa rơi xuống, làm cô kịp trốn tránh.
“Hà Liên... Anh điên rồi!” Tiêu Tiệp hoảng sợ nói.
“Liên, đừng!” Hàn Mặc hết sức kinh hãi.
Hai giọng nói đồng thời vang lên, nhưng vẫn không cản được Hà Liên nổi điên.
Tiêu Tiệp ra sức giãy giụa, muốn bảo vệ mình, nhưng sức của phụ nữ đâu địch nổi đàn ông.
“Ưm... Thả, bỏ... Tôi...”
Ngay tại lúc Tiêu Tiệp vô cùng tuyệt vọng, một giọng nói giận dữ truyền đến.
“Anh con mẹ nó, khốn kiếp!” Một giọng nói giận dữ truyền từ xa đến gần.
Một sức lực mạnh mẽ nhanh chóng lao đến, Hà Liên bị ép phải buông Tiêu Tiệp ra, sau đó một cú đấm mạnh mẽ phá gió truyền đến, Hà Liên không kịp tránh, mạnh mẽ đón nhận, chật vật ngã xuống đất. Khóe miệng nhanh chóng chảy máu, thư ký Hạ bị dọa sợ vội vàng buông Hàn Mặc ra, đỡ Hà Thiếu. Nhưng Hà Thiếu lại gạt tay cậu ra, ánh mắt nhìn Tiêu Tiệp vẫn sáng quắc.
“Tiệp Nhi! Thật sự xin lỗi, bảo bối, xin lỗi, anh đến chậm!” Tịch Âu Minh lập tức ôm lấy Tiêu Tiệp bị hoảng sợ, thấy đôi môi đỏ mọng của cô có vết rách, tức giận trong đáy mắt càng nồng đậm.
Cẩn thận lau vết máu ở khóe miệng cho cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên, giống như rửa sạch mùi vị của người khác. Lúc đầu Tiêu Tiệp sửng sốt một chút, sau đó ôm lấy anh.
“Liên!” Kiều Đại Vân vội vàng chạy đến, muốn đỡ Hà Liên đang ngã dưới đất, nhưng mà tay còn chưa chạm vào anh đã bị anh mạnh mẽ hất ra, mà ánh mắt anh nhìn thẳng vào cặp đôi đang ôm nhau kia.
Kiều Đại Vân cắn chặt môi, ngón tay hết nắm vào lại buông ra, cứ như thế. Một lúc lâu sau, cô buông lỏng môi, lại đi đến lần nữa, lần này cô dùng giọng điệu vô cùng yếu đuối nói: “Liên, mau để cho em nhìn một chút, đều chảy máu rồi, chúng ta đi bệnh viện có được hay không?”
Hà Liên vẫn như cũ không nghe thấy, tay chống mặt đất,không đứng dậy, cũng không nói chuyện. Chỉ là ánh mắt tuyệt vọng đến sợ hãi!
Tịch Âu Minh vốn còn muốn hung hăng đánh Hà Liên một trận, nhưng Tiêu Tiệp ôm chặt eo anh không buông, thậm chí giọng nói còn có chút run rẩy, nói: “Chúng ta quay về đi, chúng ta quay về đi.”
Tịch Âu Minh biết Tiêu Tiệp bị kinh sợ, đáy lòng vừa sợ lại vừa đau, nhưng lúc này anh chỉ có thể ở bên bảo vệ Tiêu Tiệp, bên khác hung ác nói với Hà Liên: “Hôm nay anh làm nhục vợ tôi, từ nay về sau anh và Tịch mỗ chính là kẻ thù không đội trời chung! Tịch mỗ nhất định sẽ không tiếc dùng bất cứ giá nào vì vợ tôi đòi lại!”
Nói xong ôm lấy Tiêu Tiệp, xoay người rời đi.
“Ha ha ha!” Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng cười thế lương của Hà Liên, không nói lời nào, chỉ cười. Giống như rất đau khổ, rất đau khổ, đau đến tê tâm liệt phế, đau đến cười tuyệt vọng, giống như thế giới từ đây chỉ còn bóng tối vậy, làm cho người nghe thấy đều cảm thấy xót xa.
Hàn Mặc cúi đầu xuống, thư ký Hạ cũng cúi thấp đầu, không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Nhưng Tiêu Tiệp không thế, cô chỉ vùi mặt vào cổ Tịch Âu Minh, ôm chặt lấy anh. Vứt bỏ mọi chuyện bên ngoài, trong thế giới của cô chỉ có Tịch Âu Minh là đủ rồi.
Sau lưng có mấy cặp mắt, có tuyệt vọng, có mắt mác, có ác độc.
Kiều Đại Vân nắm chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng không biết, cô không thể ngồi chờ chết, nếu như tiếp tục như thế nữa, cuối cùng ngay cả Hà Liên cô cũng mất đi! Không thể để chuyện như vậy phát sinh được, làm nhiều chuyện như thế, thật vất vả mới làm cho Bạch Tiêu Tiệp và Hà Liên chia tay, cô sẽ không để tất cả thất bại trong gang tấc! Điều cô muốn nhất định phải đạt được!
Cô phải làm gì đó, nhất định phải làm gì đó!
Bạch Tiêu Tiệp! Cô cứ cười đi! Bây giờ cười nhiều một chút, sau cô chỉ có khóc thôi! Vẫn là câu nói kia, cô không đấu lại tôi! Trước kia là thế, sau này cũng vậy!
Cho dù là Hà Liên hay Tịch Âu Minh, đều sẽ không để cho cô có được! Tôi mất đi thứ gì thì nhất định sẽ đòi lại từ trên người cô! Tôi muốn cô không có gì cả! Chúng ta cùng nhìn xem!
Lời editor:Chương này có nhiều đoạn thay đổi cảm xúc của nhân vật nên có vài chỗ ta thay đổi xưng hô cho phù hợp hoàn cảnh