Editor: Trang Lyn
Tiêu Tiệp không để ý ánh mắt Du Du, nhưng mà phát hiện vẻ mặt Tịch Âu Minh hơi ngẩn ra sau khi nghe thấy lời đó của cô, sau đó trong mắt hiện ra vẻ đầy ý xấu, còn nhìn cô cười rất kỳ lạ, làm Tiêu Tiệp không hiểu gì cả, nhưng lại có cảm giác ánh mắt này rất quen thuộc.
Đột nhiên nhớ ra, đây không phải là vẻ mặt mỗi khi anh muốn làm cái kia sao? Gắp một miếng củ từ, sao lại lộ ra vẻ mặt này?
Ầm ĩ một hồi, cũng không muốn ăn nữa.
Sao cô lại quên mất? Củ từ là đồ bổ thận, cô gắp cho anh miếng củ từ, không phải là ám chỉ thận anh không tốt sao! Thận đại diện cho khả năng phương diện đó của đàn ông, đây không phải là cô nghi ngờ khả năng phương diện kia của anh trước mặt người khác sao?
Thật ra khi ở Tịch gia, cho dù bọn họ có làm hay không, thì mỗi ngày dì Lâm vẫn sẽ nấu một nồi canh siêu bổ. Cho nên thận anh không biết tốt bao nhiêu! Cho dù không tốt, theo cách dì Lâm làm, không tốt cũng thành tốt!
Bây giờ là cô tự chuốc lấy phiền phức?
Chưa kịp thở dài, đã nghe thấy giọng nói vô cùng ân cần của Du Du, ngọt ngào mà trong trẻo: "Anh rể, ăn cá đi!" Nói xong, còn trực tiếp gắp một miếng cá tương đối lớn, lần này không phải để vào đĩa, mà để thẳng vào bát Tịch Âu Minh.
Bạch Tiêu Tiệp có thể làm, thì tại sao cô không thể! Cô tự nhận mình không kém Bạch Tiêu Tiệp.
Tịch Âu Minh vừa ăn xong miếng củ từ Tiêu Tiệp gắp cho anh, đã thấy Du Du gắp một miếng cá vào trong bát, ánh mắt anh chìm xuống, mặt không thay đổi để đũa xuống.
Cầm khăn giấy, tao nhã lau miệng, nói: "Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ dùng!"
Bầu không khí vừa rồi vẫn còn tốt, lập tức lạnh xuống. Dù sao chú cũng là người từng trải, lúc này dĩ nhiên nhìn ra chút đầu mối, tuy nét mặt Tịch Thiếu không thể hiện vẻ giận dữ, nhưng giọng nói lại mơ hồ có chút tức giận. Ông lập tức trách mắng Du Du: "Sao con lại làm phiền Tịch tiên sinh ăn cơm, đúng là không hiểu phép tắc. Còn không nhanh xin lỗi!"
Sau đó lại quay qua xin lỗi Tịch Âu Minh: "Tịch Thiếu đừng để ý, tính cách con bé trời sinh nhiệt tình, không có ý xấu."
Nhưng Tịch Âu Minh chỉ cười nhạt, không nói gì, cũng không cầm đũa lên.
Từ nhỏ đến lớn, cha vẫn luôn cưng chiều cô, chuyện gì cũng theo ý cô, không nghĩ đến hôm nay lại trước mặt người khác trách mắng cô như thế!
"Con thì thế nào! Không phải chị họ cũng gắp đồ ăn cho anh rể sao, con cũng là tận tình làm tốt trách nhiệm của chủ nhà. Vậy là sai sao!" Trong lòng nghĩ như vậy, miệng không giữ được nói ra luôn.
Chú bị chọc tức đến thiếu chút nữa lật bàn, thím kịp thời cản lại, vội nhìn về phía Tịch Âu Minh nói: "Thật xin lỗi, con gái tôi hơi ngây thơ, thật sự không có ý gì khác. Để tôi cho người đổi chén đũa khác cho cậu, Tịch Thiếu cũng đừng khách khí."
Lời này làm cho đáy lòng Tiêu Tiệp cười lạnh, một cái nói không có ý xấu, một cái nói không có ý gì. Cuối cùng ạch Du Du kia có ý gì đây?
Bạch Du Du này, từ nhỏ đến lớn chỉ thích cướp của cô. Cô có đồ gì tốt, đều bị cô ta cướp mất. Vừa nãy là cô cố ý làm như vậy, gắp đồ ăn cho Tịch Âu Minh. Cô biết, lấy tính hiếu thắng của Bạch Du Du, nhất định sẽ không cam lòng chịu yếu làm theo. Đối với chuyện làm cho cô khó chịu, từ trước đến nay Bạch Du Du đều không keo kiệt.
Vì bọn họ là vợ chồng, nên Tịch Âu Minh sẽ không để ý nước bọt của cô, nhưng mà không nghĩa là không để ý người khác. Tịch Âu Minh có tính sạch sẽ rất nghiêm trọng, nếu như có mười phần, thì anh chiếm hết cả mười phần!
Cho nên khi Bạch Du Du gắp đồ ăn vào đĩa anh, anh không nổi giận. Vì anh sẽ không ăn những đồ trong đĩa kia. Nhưng mà, cô ta lại không biết sống chết gắp đồ ăn vào bát anh, không tại chỗ vỗ bàn coi như là Bạch Du Du may mắn!
Nhưng mà, cô không tính bỏ qua cho bọn họ như thế. Cô nhìn về phía chị Ngô nói, lấy cho Tịch tiên sinh thêm một bát cơm nữa. Sau đó quay đầu lại dịu dàng nhìn Tịch Âu Minh, nói: "Sao anh ăn ít như thế, hôm nay công việc mệt mọi nhue vậy, ăn thêm một chút nữa đi."
Lần này cô chọn cho Tịch Âu Minh một miếng cá ngon, gắp vào trong bát anh, Tịch Âu Minh lại cầm bát đũa lên lần nữa, ăn.
Cô hơi liếc mắt sang cũng có thể thấy vẻ mặt Mặc Mai đỏ lên từng hồi, đây không phải là đánh thẳng vào mặt bà, làm cho bà lúng túng sao?
Đương nhiên bà sẽ không trách Tịch Thiếu, cho dù Tịch Thiếu không để ý mặt mũi bà cũng không sao. Nhưng mà, Bạch Tiêu Tiệp là cái thá gì! Nhìn bộ dạng nó cái gì cũng biết, nhưng lại cố ý làm bà xấu mặt! Bạch Tiêu Tiệp, ngươi được lắm!
Nét mặt Bạch Du Du cũng rất đè nén, vẻ mặt cứng đờ, để đũa xuống bàn, nổi giận nói: "Tôi không ăn nữa!" Sau đó phụng phịu, chạy bình bịch lên tầng.
"Con đứng lại cho ta!" Cuối cùng chú nổi giận nói: "Con không biết lễ phép là như thế nào sao? Đúng là mất hết mặt mũi nhà chúng ta!"
Bạch Du Du làm gì quan tâm nhiều như thế, vẫn theo thói quen bỏ lại cục diện rối rắm cho người khác thu dọn, dù sao loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên cô làm.
"Chú đừng tức giận, em họ vẫn còn nhỏ, cần gì tức giận với nó. Đúng không, thím?" Đã hai mươi tuổi rồi còn "nhỏ", nói xong còn cố ý nhìn vẻ mặt vặn vẹo của thím.
Vẻ mặt Mặc Mai vặn vẹo một hồi, nhưng chỉ có thể cười xòa nói: "Đúng vậy, Du Du còn nhỏ, vẫn là Tiêu Tiệp hiểu chuyện, biết quan tâm em gái!"
Bản thân Mặc Mai cũng tức giận, con gái mình bị làm nhục như thế, bà hận không thể thay con gái tát Tiêu Tiệp mấy bạt tai, nếu như không phải sợ lời Tịch Âu Minh.
"Mình à, con gái vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đừng so đo với con bé làm gì, Tịch tiên sinh mau ăn cơm, ăn cơm đi." Nói xong thiếu chút nữa lại gặp đồ ăn cho Tịch Âu Minh, nhưng bỗng nhiên nhớ ra chuyện vừa rồi, lại bỏ đũa xuống ngay.
"Đúng rồi, bà đã dọn phòng xong chưa?" Bỗng nhiên chú nghĩ đến chuyện này, quay ra hỏi thím.
Thím nhìn bọn họ cười nói: "Còn phải nói, đã dọn xong từ sớm rồi. Nhưng mà..." Nói đến đây, bà nhìn Tiêu Tiệp, lại nó tiếp.
"Phòng nhà chúng ta tương đối nhỏ giường cũng không nhiều, người có thân phận như Tịch tiên sinh, nhất định không quen. Cho nên, chúng tôi dọn hai phòng, ở riêng có lẽ sẽ thoải mái hơn."
Chú nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng, gia đình giàu có như Tịch gia, phòng ngủ và giường ngủ chắc cũng rất lớn, bây giờ ở phòng nhỏ như thế, nhất định không quen, có lẽ ở riêng cũng đỡ hơn.
"Không cần, cứ ở phòng trước kia của Tiêu Tiệp cũng được." Nói xong lại lấy khăn lau miệng.
Thím bị từ chối lần nữa, vẻ mặt tái đi, không dấu vết lườm Tiêu Tiệp, ý bảo cô mở miệng nói chuyện.
Tiêu Tiệp giả vờ như không thấy ánh mắt ra hiệu kia của bà, để đũa xuống, nhìn Tịch Âu Minh dịu dàng nói: "Anh nói sao? Giường em không thoải mái bằng ở nhà đâu."
Tịch Âu Minh nói: "Ừ, không sao, có em ở đây đã đủ thoải mái rồi."
Tuy Tiêu Tiệp bị lời nói trắng trợn của anh làm đỏ mặt, nhưng đáy lòng cũng mừng thầm, quay ra nói với thím: "Vậy cũng tốt, buổi tối ngủ anh ấy hay đá chăn, con cũng không yên tâm để anh ấy ngủ một mình, cám ơn ý tốt của thím."