Trở về nhà sau buổi viếng mộ bà, Dịch Dao bước qua cánh cửa sắt rồi lần lượt đưa mắt nhìn kỹ từng hiện vật ở đó.
Đứng lặng người trước bàn thờ, Dao nhìn mãi tấm di ảnh cũ không đề mặt mũi, đó là ảnh thờ của ông nội. Ông chỉ ở đấy một mình. Còn bà thì luôn sống mãi trong lòng cô.
- Dao, em đói không?
Tống Tử Kỳ dịu dàng đỡ tay cô, muốn cùng cô vào nhà trong. Dao nhẹ nhàng hắt tay, chậm rãi lùi về phía sau dù chân rất đau.
- Dao!
Dịch Dao đứng lặng người, mặt cúi gầm xuống. Sau lần hắng lớn giọng, Tống Tử Kỳ tiến lại gần cô.
- Chúng ta sẽ sống cùng nhau. Nếu không là em, anh không lấy ai cả.
- ‘Tử Kỳ…’, vẫn không nhìn anh, cô nhỏ giọng, cơ thể mệt mỏi và cái chân đau khiến cô chẳng còn sức lực.
Cố gắng nén cảm xúc xuống cổ họng, Dịch Dao tiếp tục hé môi.
- Chúng ta lẽ ra đã có thể sống hạnh phúc với nhau.
- …
- Anh rốt cuộc có mục đích gì?
Tống Tử Kỳ nhíu mày. Anh vờ cười vô tri.
- Em đang nói gì vậy?
- Em và anh biết nhau từ khi chưa hiểu chuyện, em nghĩ tụi mình sẽ cứ mãi ở cạnh nhau như thế. Em nghĩ em có thể dựa vào anh. Nhưng anh thay đổi rồi, có nhiều chuyện anh làm, em không thể hiểu được. Em cảm thấy mình không còn quan trọng trong lòng anh nữa.
- Dao, sau này em sẽ hiểu những gì anh làm.
- Sau này là bao giờ? Anh đợi đến khi em chết đi thì mới chịu đứng trước bia mộ để nói em biết à?
Đặt hai tay lên vai cô, Tống Tử Kỳ chặc lưỡi.
- Đừng nói bậy. Sẽ nhanh thôi. Hãy đợi anh, có được không?
Nhìn thẳng vào cặp mắt kiên định của bạn trai, Dịch Dao lặng thin, nước mắt rơi. Vội vùi cô vào lòng mình, Tống Tử Kỳ đưa tay vuốt tóc cô.
- Sau này đừng qua lại với Dương Nhất Kiệt nữa.
- Em đừng khóc nữa…
Ba ngày sau.
Dịch Dao tiếp tục ở lại nhà của bà mặc dù đồng đội đã trở về bệnh viện từ ngày trước. Đêm khởi hành về thành phố, Dương Nhất Kiệt đã đến tìm nhưng lần đó Dao ngủ say nên chính Tống Tử Kỳ đã ra gặp.
Đêm thứ tư ở lại làng Thạch Bàn, Dịch Dao không bước ra khỏi nhà nửa bước, cô chỉ ở trong căn phòng nhỏ, sống về những ngày ấy và phớt lờ hàng chục cuộc gọi điện của đồng nghiệp và bạn bè.
Trước ngày về lại thành phố, Dao đã chuẩn bị đồ đạc kỹ lưỡng và để trước vào cúp xe hơi của bạn trai.
Hơn 12 giờ đêm, sau cuốc nói chuyện qua điện thoại, Tống Tử Kỳ trở lại căn phòng nhỏ. Anh khẽ tay mở cửa, trước khi bước vào còn đưa mắt nhìn Dịch Dao nằm nghiên mình vào vách tường và quay lưng về phía anh.
Tống Tử Kỳ ngồi lên giường. Anh vốn muốn chạm vào Dao nhưng lại rụt tay khi nghe chất giọng nhỏ nhưng đầy sự lạnh lùng, thất vọng của cô.
- Anh đi vệ sinh à?
- Ừm.
- …
- Anh tranh thủ ngủ đi, ngày mai còn phải láy xe.
Tốc chăn rồi nằm xuống cạnh Dao, Tống Tử Kỳ không thể chợp mắt. Liếc nhìn bờ lưng gầy mỏng của cô, lòng anh tự dưng không yên.
- Dao à?
- …
- Anh thương em và cũng xin lỗi em.
Dịch Dao nằm bất động, cô vẫn không đáp lời.
Ôm cô từ phía sau, Tống Tử Kỳ xiết chặt như thể đang nắm cát trong tay.
- Chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian có được không?
Giọng Dao vang lên như thể siêu thanh.
- Không được! Em có biết mình đang nói gì không?!
Cố gỡ bàn tay đầy găng của anh ra khỏi người mình, Dao liền trở mình rồi mạnh dạng vùng vằng đặng hắt tay anh ra.
- ‘Em nghĩ chỉ cần mình cố gắng là mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng em không thể chịu nỗi việc anh luôn giấu giếm và luôn tỏ ra bí ẩn’, hét vào mặt anh, hai mắt cô cay nồng.
- Tống Tử Kỳ, khi trở về thành phố, chúng ta cũng sẽ như trước thôi. Em không thể đợi để gặp anh mỗi cuối tháng nữa.
- Không phải trước kia chúng ta–
- Trước kia anh là cảnh sát, là Tống Tử Kỳ. Còn bây giờ, anh là kẻ làm ăn, trong đầu anh chỉ có toan tính mà thôi.
- …
- Anh nghĩ em không biết ghen sao? Anh nghĩ em là đứa chỉ biết nhận tình cảm của anh rồi ăn bám vào đấy mà sống sao?
Vừa khóc, Dao vừa nói. Trong khi đó, Tống Tử Kỳ chỉ lặng người và nhìn cô chầm chầm.
- Giờ đây em còn sợ mất anh hơn lúc anh làm đặc nhiệm…Anh thay đổi đến mức em không nhận ra nữa, Tử Kỳ à.
Tống Tử Kỳ chạm tay vào má cô rồi quẹt đi hai hàng nước mắt lăng dài trên đấy.
- Sau này em đừng chịu đựng nữa. Nếu giận thì hãy tìm anh mà đánh, hiểu chưa?
Câu nói vừa dứt, cô liền mạnh tay đấm vào ngực anh. Đánh rồi lại xoa, xoa rồi lại cắn, Dịch Dao thật sự chẳng thể giận nổi Tống Tử Kỳ.
Áp hai tay vào má Dao, Tống Tử Kỳ đưa mặt lại gần, khi hai chiếc mũi chạm nhau, anh liền thỏ thẻ.
- Anh không phải thằng lăng nhăng, em đừng lo. Cho anh thêm nửa năm, sau đó, anh sẽ về với em, được không?
- Nếu anh không về thì sao?
- Thì anh chết rồi.
Nghe lời anh nói, Dao liền đưa mặt về sau. Tống Tử Kỳ lập tức đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ rồi đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Nhếch môi cười ma quái, anh nhìn cô.
- Đã bao lâu rồi chúng ta không…
- Đồ điên, tránh ra!
- Điên à? Anh sẽ cho em thấy bấy lâu nay anh thực sự trong sạch đó.
Không nhận thức được việc mình bị đè xuống giường, Dịch Dao liền cựa quậy. Ngay khoảnh khắc cảm nhận được sức nặng của Tống Tử Kỳ và hai chân mình bị anh khẹp chặt, cô mới nhận ra điều đó.
- ‘Ngày mai anh còn phải láy xe đó!’, khéo léo, cô nhắc nhở.
- Em quên bạn trai mình từng là lính đặc nhiệm à?
Để tay chống lên ngực anh, cô đẩy anh ra.
Mặc kệ sự chống cự của Dao, Tống Tử Kỳ nắm chặt hai cổ tay của cô, rồi ghì chúng lên trên đầu, áp xuống nệm.
- Anh thật sự nhớ em đến phát điên, Mộng Lý Dịch Dao!
- Không, không phải em đang ở đây sao?
- Chính vì em ở đây nên anh càng phải nhớ em.
- …
Tống Tử Kỳ kéo hai dây áo ngủ được thắt hình nơ trên vai cô rồi từ từ kéo nó xuống ngang thắt lưng.
Nhìn vào bức tranh hùng vĩ trước mặt, rồi anh nhìn cô.
- Em…không mặc áo lót?
- …
Lẫn trốn nụ cười mỉm của anh, Dao nghiên đầu nhìn sang phía cửa phòng.
Tống Tử Kỳ liền cắn yêu lên cổ. Dịch Dao giật mình, đưa tay đánh vào lưng anh.
- Dừng lại đi. Em còn phải đến viện.
Tống Tử Kỳ lặng im.
Dần dà di chuyển xuống hai bầu ngực, anh đột nhiên dừng tại đó.
- Hai bên ngực của em hình như không đều–
- Sao anh không cởi áo?
Để ngăn anh nói tiếp, cô liền thốt lời khi chưa kịp định hình câu hỏi.
Trong cái nháy mắt, tấm ngực trần của anh đã phô bày trước mắt cô. Và lần nào cũng vậy, chỉ cần nhìn thấy những vết sẹo lớn, nhỏ trên da thịt anh, Dao đều xúc động và thương anh nhiều hơn. Rồi cô đưa tay sờ vào vết sẹo chỗ mí mắt bị chém bởi kiếm Nhật, bầu không khí trong phòng đột nhiên lắng xuống, tiếng thở của Tống Tử Kỳ ngày càng rõ ràng.
Tống Tử Kỳ lòn tay vào chiếc váy ngủ rồi kéo quần lót của Dao xuống. Không một động tác thừa, anh quăng nó đi rồi làm chính mình trần trụi.
Nâng chân Dao đặt sang hai bên thân mình, anh thận trọng vén váy lên bụng, thận trọng ướm người cô, và thận trọng tiến vào trong một cách từ từ.
Tuy đây không phải lần đầu tiên nhưng lại là lần đầu sau khoảng thời gian dài cô tiếp xúc với chuyện trai gái. Nghiến chặt răng, Dao ưỡn người lên, và dù thế nào thì từng tiếng rên nhỏ cũng lọt qua khẽ miệng.
- Tử Kỳ, nhẹ thôi…
Tống Tử Kỳ hôn lên trán Dao rồi anh đặt tay mình vào hai bàn tay đang vấu chặt ga nệm của cô.
- Hummmm…
Tống Tử Kỳ kiềm chế để không lớn tiếng lộ liễu. Khoảnh khắc anh tìm hiểu sâu vào Dao cũng là khi cô không chịu nổi mà kêu thành tiếng.
- Đau quá…
- Em đừng căng thẳng. Thả lỏng nào.
Như không thể đợi và kiềm chế được nữa, anh vội nâng hai chân cô lên, rồi hít một hơi sâu, mạnh dạng ra - vào.
Chiếc váy ngủ vướng ở bụng chẳng thể nằm yên vị trí và Dịch Dao cũng thế, cô càng không thể yên.
- Tử…Kỳ, em đau quá. Rát quá.
Trong cơn say của “dục”, Tống Tử Kỳ đột nhiên dừng lại rồi nhẹ nhàng rời khỏi người cô.
- Dao, em, em đau à?
Vội lấy chăn che kín thân thể trần trụi của mình, Dao xua tay.
- Anh mua rửa cơ thể đi. Dơ lắm.
- Dao–
- Em dơ…
Căn bệnh của cô đã cướp mất đi một phần tư cái chất làm phụ nữ trong cô.
Đàn bà thường bị chồng bỏ khi mắc phải bệnh phụ nữ. Bởi, họ không thể khiến chồng mình thỏa mãn, và hơn hết, họ luôn có cùng luồng suy nghĩ rằng thân dưới của mình rất dơ.
Thay vì bước vào nhà tắm và tắm rửa, Tống Tử Kỳ lấy bịch khăn giấy rồi ngồi cạnh cô khi cơ thể đang trần như nhộng.
- Để anh giúp em lau…
- Em tự làm được. Anh ra ngoài!
Giành lại bịch khăn giấy, Tống Tử Kỳ hắng giọng.
- Để anh!
Dao không dám mở mắt nhìn người đàn ông đang cặm cụi dưới thân mình.
Tống Tử Kỳ lặng im, nghiêm túc lau đi chất dơ ở dưới thân cô. Anh giúp cô lấy chiếc quần lót mới, giúp cô thắt lại hình nơ trên vai rồi nằm cạnh cô đến khi trời sáng.