Quăng điếu thuốc xuống đất, Tống Tử Kỳ liền khởi động máy rồi lái xe về hướng ngược lại - tiến thẳng đến khu cắm trại.
Chiếc xe đen chạy quá tốc độ trên con đường đan hẹp, thanh âm vùng làng yên ắng, nhưng phần nào lại bị tiếng động cơ quấy nhiễu và khuấy động cả lên. Những nơi Tống Tử Kỳ đi qua, người ta đều thắp sáng đèn nhà, bởi, người ta cứ ngỡ có quái xế hoành hành.
...........
Tại nơi đất rộng, đóm lửa to một lần nữa lại được thắp sáng, nhưng dù thời gian đã trôi qua ít nhiều, Dịch Dao vẫn còn ngủ say bên trong. Phía trong lều, không khí lạnh lẽo, nền đất ẩm thấp, cô thì vừa ngủ vừa co mình, và run người. Tuy toàn thân phát cúm, nhưng mồ hôi trên trán cứ mãi toát ra, tâm trí mê mang, và bất khả trong việc nhận thức mọi chuyện đang diễn ra. Ngoài cơn đau lói ở lưng, hai chân cô cũng đau, toàn thân nóng hổi, môi tái nhợt, cổ họng khô rát vì thiếu nước, và thân nhiệt lên cao.
Phía ngoài, Dương Nhất Kiệt ngồi trên thân gỗ to. Với cánh tay được băng bó kỹ lưỡng, miệng anh luôn nở nụ cười từ thiện, và gượng ép.
Vội chuyển mắt từ các bác sĩ đang vây quanh mình đến túp lều phía đối diện, anh quay sang bác sĩ Trần.
- Bác sĩ Mộng thế nào rồi?
Trên môi còn in nguyên nụ cười vì câu chuyện đùa của bác sĩ Lý - người đang tay trong tay với mình, cậu đáp:
- Em cũng không rõ nữa. Hay để em vào kiểm tra.
Dương Nhất Kiệt nghe xong thì đứng bật dậy, mặc kệ ánh nhìn của những người xung quanh, anh giành phần của Tiểu Trần và bước về phía lều của Dịch Dao. Những bước chân bước vội đã phần nào nói rõ suy nghĩ trong anh.
Tiểu Trần từ tốn ngồi xuống. Cậu đưa mắt dõi theo bóng lưng đang đi dần xa của bác sĩ Dương, và ngầm hiểu ra ẩn ý trong ánh mắt, và bộ dạng sốt sắng ấy.
Dùng cánh tay còn lại kéo khóa cửa lều, Dương Nhất Kiệt nhanh nhẹn, tốc chúng ra hai bên khi nhìn thấy Dịch Dao đang nằm co rúm bên trong.
Khụy gối cạnh Dao, anh vừa lay người cô, vừa lên tiếng gọi. Ánh mắt lo lắng, xen lẫn bất an, và có chút hối hận vì đã khiến cô bị liên lụy, anh liền dùng "cánh tay đắc lực duy nhất" gắng sức đỡ cô ngồi dậy.
- 'Dịch Dao! Dịch Dao!', để đầu cô tựa vào ngực mình, anh vòng một tay ra trước, ôm chầm.
Quay mặt về phía lửa trại, anh hét lớn.
- Người đâu? mau giúp một tay đi.
Nét mặt anh bớt căng thẳng khi nghe thấy tiếng cành cây khô bị giẫm lên ở phía sau. Khi tiếng bước chân ấy dừng lại, Dương Nhất Kiệt liền mừng rỡ đưa mắt nhìn, tay hãy còn "vịn chặt" Dịch Dao vào lòng.
- Mau giúp tôi đỡ bác sĩ M--
- ....
Ánh mắt lạnh tanh, gương mặt kém sắc, lòng ngực phập phồng vì đang cố gắng thở đều, Tống Tử Kỳ nhìn Dương Nhất Kiệt chằm chằm. Đằng sau ấy, các bác sĩ cũng tụ tập lại xem kịch vui - thứ mà họ xì xầm với nhau là "tình tay ba".
Không nói không rằng, Tống Tử Kỳ hạ mình, cướp Dịch Dao từ tay Dương Nhất Kiệt, và bế cô lên. Một tay ôm chặt hai chân, tay còn lại vòng qua người, anh để đầu Dao ngủ yên trên vai mình, và mang cô đi mà không một lời giải thích.
Tống Tử Kỳ đã mang cô đi trước sự bàng hoàng của bao người và niềm bất kham của Dương Nhất Kiệt. Cùng lúc đó, là nỗi lo lắng, bất an khi anh cảm được thân nhiệt nóng hổi của cô thông qua chiếc áo blouse mỏng.
- 'Đứng lại! mau để cô ấy xuống!', chạy đuổi theo những bước chân sải dài của Tống Tử Kỳ, Dương Nhất Kiệt tức giận.
Dừng bước, Tống Tử Kỳ lộ âm giọng chán ghét.
- Anh nghĩ mình là ai?
Không để tâm đến hàng chục ánh mắt tò mò nhắm thẳng vào mình, Dương Nhất Kiệt xúc tích.
- Tôi là bác sĩ! Đưa cô ấy rời khỏi đây chính là hại cô ấy.
Tức giận đùng đùng, Tống Tử Kỳ quay mặt về phía họ trong khi vẫn ôm Dịch Dao trên tay. Cách anh bế cô như thể cầm mớ bông gòn - nó trông nhẹ tênh và rất cuốn mắt.
Đôi chân dài của Tống Tử Kỳ khi khoát trong quần Tây càng thể hiện chất Tổng tài. Ánh lửa đỏ làm bóng anh áng thành mảng dài trên nền đất, càng nhìn càng thấy thích, càng ngắm càng thấy mê.
Khi trông qua, ai cũng nhận ra anh là con trai của Tống Bình, cậu hai Tống thị - và đó mới là điểm sáng!
Tống Tử Kỳ mặc đồ Tây, bận quần Tây và khoát thêm chiếc áo lê. Anh diễn y như rằng mình vừa bước ra từ cuộc hợp thay vì một vụ ám sát.
Mùi văn phòng ám nặng trên cơ thể của anh khiến các nữ bác sĩ ở đó đã quên nhẻm đi kẻ điển trai như Dương Nhất Kiệt. Bởi, trước mặt họ chính là hình mẫu bạn trai Tổng tài trong tiểu thuyết.
- Các người đừng tự nhận mình là bác sĩ! các người đã làm gì trong khi bạn gái tôi đang trong tình trạng thế này?!
Tiếp nối cơn thịnh nộ, hai mắt Tống Tử Kỳ rực lửa. Tiến đến gần Dương Nhất Kiệt, anh nhỏ giọng.
- Đừng tơ tưởng đến Dịch Dao, và cũng đừng đến gần cô ấy. Hôm nay anh có thể thoát nhưng không có nghĩa ngày mai cũng thế.
Dương Nhất Kiệt giật mình, rồi tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Tống Tử Kỳ. Tuy giữ im lặng, nhưng ánh mắt đó của anh chính là muốn nói "Thì - ra - là - mày".
...........
Nhẹ nhàng đặt Dịch Dao ngồi vào xe. Tống Tử Kỳ liền lái đến thẳng bệnh viện trên huyện. Vẫn là con đường ngày xưa anh chở bà, năm đó anh 18, và với tư cách là bạn thân. Hôm nay anh 25, và với tư cách là bạn trai.
Năm đó và bây giờ vốn rất khác, bởi, cảm xúc trong anh giờ đây cũng chỉ có sợ - "nỗi sợ mất mát".
Ở con đường ngã tư lên bệnh viện, người ta có dựng một cái đèn đỏ. Mặc kệ luật lệ, Tống Tử Kỳ liền phóng như bay về phía trước.
Liếc mắt nhìn về cô, anh nắm tay cô rồi chặc lưỡi.
...........
Dừng trước cửa bệnh viện, anh bế cô và chạy vào khu cấp cứu. Mặc kệ các bác sĩ đang chạy cạnh bên, Tống Tử Kỳ vẫn không đồng ý bỏ cô xuống, đặng để họ đưa vào trong. Bởi, anh chỉ cảm thấy yên tâm khi đặt cô trong lòng. Và cũng chỉ cảm thấy yên tâm khi chạm, khi ngửi, và khi nhìn thấy cô.
Bằng một sức mạnh diệu kỳ, Tống Tử Kỳ bỏ lại các nhân viên y tế phía sau và đặt Dao nằm lên những chiếc giường trống ở phòng cấp cứu.
Đôi chân dài kia đôi khi cũng thật hữu dụng!
Lớn tiếng kêu gọi bác sĩ, rồi bỗng khi chạy đến nơi, họ liền thô bạo đẩy anh ra sau.
- Làm phiền anh tránh ra, đừng cản đường chúng tôi.
Bỏ mặt Dịch Dao, họ đột nhiên chuyển hướng sang một người tuổi ngũ tuần nằm giường bên cạnh - người được nhận diện là một trong những kẻ có quyền ở Làng Thạch Bàn.
Bức xúc, Tống Tử Kỳ đi xâm xâm đến. Chạm tay vào vai người bác sĩ nam, anh kéo giật người đó về phía mình.
- Bạn gái tôi đến trước ông ta, sao các người không khám cho cô ấy?!
Nghênh mặt nhìn anh, người ấy lên giọng.
- Ở đây làm gì có thứ tự trước sau, chỉ có xem bệnh nhân là ai!
Đứng im trong ngậm ngùi, Tống Tử Kỳ nhìn người trước mặt đang quay lưng về phía mình và ân cần với bệnh nhân giường bên với đôi mắt hóa đỏ vì tức giận.
Không cần suy nghĩ, và với ánh mắt máu lạnh, anh rút từ túi ra súng ngắn, và chỉ thẳng vào lưng vị bác sĩ kia rồi cố tình đứng nép lại gần đặng che khẩu súng.
Cảm nhận sống lưng lành lạnh, người đó bỗng tái xanh mặt trước sự ngơ ngác của người nhà vị chính trị gia kia.
- Bác sĩ Bồ, nhanh tay lên đi!
- 'Nhanh tay lên đi, chỉ cần tôi bóp còi, anh sẽ nằm thế chỗ bạn gái tôi', ghé sát vào tai, anh thì thầm.
Dường như chỉ nghe mỗi lời của Tống Tử Kỳ nói, bác sĩ Bồ liền run lẩy bẩy, không dám hét lớn.
Tống Tử Kỳ cẩn thận cất súng khi người ấy quay sang Dịch Dao đang bất tỉnh.
- 'Nhanh lên đi!', nhìn bác sĩ Bồ, anh hắng giọng.
- Nè, chồng tôi thì sao?
- Ờ, ờ...ông ấy không sao, tôi đã gọi người khác đến rồi....
............
He hé mở mắt, Dịch Dao trước là mơ hồ, sau là ngạc nhiên khi nhận ra bức tường trắng ở bệnh viện và mùi thuốc đặc trưng xông vào cánh mũi.
Cô mặc đồ ở bệnh viện, và đã bảy năm rồi, bệnh viện này vẫn dùng một phong cách. Từng cúc áo được chính tay Tống Tử Kỳ cài lại cẩn thận, nhưng dù áo có rộng đến đâu, cũng không che được phần ngực cộm đầy xương của cô.
Dịch Dao không phải không thể ăn, mà chẳng qua là do thuốc của Trần Ngọc hại đến bao tử, khiến cô ăn rồi nôn, thi thoảng lại đau bụng trên lẫn bụng dưới. Nhưng dù thế nào, đó cũng là cách duy nhất để kéo dài quá trình lây lan bệnh tình.
Liếc mắt nhìn xuống dưới, cô thấy tay mình gắn chi chít các thiết bị y tế. Chai nước biển cũng đã truyền gần hết. Đảo mắt lên phía trên, Dao cứ ngỡ mình đang mơ, song, cô yếu sức chống tay ngồi dậy rồi tiến lại gần người đang ngủ gục trên ghế.
Tống Tử Kỳ tựa sát lưng vào ghế, hai tay bắt ngang ngực, anh thẳng người, và hai mắt nhắm híp. Khi hé mở mắt, anh liền phát hiện cô đang ngồi đấy và nhìn chằm chằm về phía mình với chóp mũi đỏ hoe, môi run run, mắt long nước.
Khi anh bật thốt nên câu đầu tiên, hai hàng nước mắt của Dao bỗng chảy dài trên má. Không phải Dao khóc vì sợ hãi, mà cô rơi lệ vì thấy an toàn. Dịch Dao đã cắm sâu vào tâm khảm ý niệm rằng "Tống Tử Kỳ là nơi dựa dẫm vững chãi nhất trên đời", và cũng là người cô đau lòng nhất khi phải lìa xa - trong trường hợp âm dương cách biệt.
- Đừng khóc...xin em đừng khóc.
Dùng tay lau nước mắt trên má cô, Tống Tử Kỳ khẽ vuốt tóc.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đưa mắt nhìn anh, cô chỉ thút thít, và không thể bật ra tiếng.
Kéo cô vào lòng, anh liền vòng tay ôm chặt.
Vì sợ làm cô đau nên ôm giây lát rồi đành buông ra. Buông ra với đôi mắt chưa biết đủ, và chưa được thỏa mãn.
Độ ấy, Dao liếc mắt nhìn bộ đồ vest anh mặc trên người. Cô không thắc mắc tại sao anh ở đây, bởi, Tống Tử Kỳ đã ngụy trang rất đạt.
- Bác sĩ nói em vốn đã kiệt sức. Vết thương ở lưng không ảnh hưởng đến xương, chỉ cần tịnh dưỡng là khỏe lại ngay.
Dùng tay gỡ dây truyền nước biển, Dao đột nhiên bước xuống giường.
- Em muốn về nhà!...
Giữ chặt cô lại, Tống Tử Kỳ lớn giọng.
- Em điên rồi à?!
Nhìn anh, cô đột nhiên đứng hình rồi mếu máo.
Độ ấy, hai hàng chân mày vốn đang nhau lại và gương mặt cau có, khó chịu của anh cũng dần thư giãn, rồi anh nhìn Dao bằng ánh mắt biết lỗi.
Khóc òa như đứa trẻ nhớ mẹ, cô yếu mềm.
- Em muốn về nhà...Em chỉ muốn về nhà.
- Dao, sức khỏe của em không tốt, đường về thành phố lại xa, hay là--
- 'Nhà của nội!', ngắt lời anh, cô hít hít, 'Em muốn về đó'.
Hạ mình, anh điều khiển cô ngồi xuống giường như thể đang vỗ về một đứa trẻ.
- Chúng ta còn nhiều việc phải làm, nhân tiện ở bệnh viện, anh muốn nghe bác sĩ nói về bệnh tình của em.
Nhìn cô - người đang thất thần khi nhận ra ẩn ý của mình, Tống Tử Kỳ tiếp tục.
- Anh muốn em làm phẫu thuật.
- 'Không!', rút tay khỏi anh, cô khăng khăng.
- Tại sao vậy?
- Em nói không là không!
Tống Tử Kỳ lặng thin, anh chỉ nhìn cô và không đáp.
- Em sợ lên bàn phẫu thuật, lỡ như em cũng giống bà thì sao?
Nắm chặt tay cô, anh khụy gối dưới sàn, tay măng mơ chiếc nhẫn cầu hôn trên ngón áp út.
- Nếu không phẫu thuật, em sẽ không khỏe được.
Tiếp tục rơi nước mắt, Dịch Dao sợ hãi, cô liên tục lắc đầu với hai mắt nhắm nghiền, miệng mếu máo khóc.
Khi thấy cô khóc, Tống Tử Kỳ lại thấy khó chịu, bởi, anh không thể ứng phó nổi trái tim mình.
- Không phẫu thuật nữa. Đợi em truyền xong chai nước biển này, chúng ta về nhà, về quán rượu có được không? Đừng khóc nữa....
Ghim lại kim nhọn vào mạch máu, cô ngoan ngoãn nằm yên trên giường, đồng thời, dõi mắt ngắm Tống Tử Kỳ, và đếm từng giọt nước biển rơi nhiễu.
Đứng trước hàng chục tên lạ mặt, đánh hạ từng người bọn chúng, và chặn ngang nồng súng, Dao lại mạnh mẽ, độc lập và dũng cảm. Nhưng giờ đây, chỉ việc đứng trước Tống Tử Kỳ, cô đã phô diễn tất thảy sự yếu đuối và niềm khao được che chở, được yêu, được thương và được bảo vệ.
Ngồi tại ghế, Tống Tử Kỳ chống tay lên giường, toàn thân nghiên về phía cô, vỗ về, vén tóc.
- Bố giao cho anh công việc ở đây nên chúng ta cứ ở lại một thời gian. Đợi đến khi em khỏe lại, mình cùng về thành phố.
Nhìn đi nơi khác, cô đột nhiên lên tiếng.
- Lúc đó, em cảm nhận được anh đang ở rất gần...
Khựng người, Tống Tử Kỳ lặng thin.
- Tử Kỳ, em cứ tưởng tượng anh sẽ đến cứu em...
Giả vờ cười, anh bông đùa.
- Em đang nói gì vậy? mê sản à?
........... Đam Mỹ Sắc
"Khi yêu đúng người, bạn không cần gồng mình mạnh mẽ, hãy là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ và ở bên người ấy".
"Chúc bạn một đời bình yên".