Cả sân lớn ở sở cảnh sát đông nghẹt kín người. Hàng trăm cảnh sát đứng ngay hàng thẳng lối, bộ dạng nghiêm trang, ai nấy cũng điều hướng mặt lên bục cao, lắng tai nghe rõ từng chữ.
Buổi lễ hôm nay, Tống Tử Kỳ đáng lý ra nên là một trong những cảnh sát trẻ ngồi ở hàng ghế bên cánh trái. Nhưng vì bị thương, nên anh được miễn bàn. Kể từ hôm yến tiệc đến nay cũng là nửa tháng, suốt nửa tháng mà không có lấy một động tĩnh. Bên phía cảnh sát bỗng thụ động, họ không xông xáo, hay thậm chí là liều mình.
Trong suốt khoảng thời gian ở nhà, Tống Tử Kỳ cố đề xuất nhưng tất cả kế hoạch đều bị cấp trên bác bỏ. Ngoài việc dưỡng thương, anh còn phải bận lòng lo chuyện Dương Dân đang đặt chân vào Tống thị.
.....
8 giờ tối.
Vừa bước ra từ bệnh viện, Dao liền đón xe về nhà.
Cô đã mua rất nhiều đồ bổ, và dường như suốt nửa tháng ở nhà, những thứ đắc tiền nhất đều được dùng cho sức khỏe của anh. Số tiền tiết kiệm cô không nỡ tiêu sài cũng được dùng vào anh.
- Tử Kỳ, em về rồi?
Không nghe thấy lời anh đáp, cô liền vội vàng chạy khắp nơi tìm kiếm.
- Tử Kỳ, Tử Kỳ?!
Dịch Dao bỗng khựng bước trước nhà tắm. Tống Tử Kỳ mang theo quả đầu ướt sũng cùng tấm khăn trắng vắt ngang vai. Anh nhìn cô, tò mò.
- Em gọi anh à?
Thở phào nhẹ nhõm, cô kéo anh ngồi vào ghế rồi đứng đằng sau lưng, dùng tay nhẹ nhàng lau, rồi sấy khô tóc giúp anh.
- Đưa mặt em xem vết sẹo nào.
Nghiên mình về phía cô, anh ngoan ngoãn.
- Có bớt đẹp trai không? hay vẫn đẹp trai?
Mỉm cười, cô chắc nịch.
- Vẫn rất đẹp trai.
Lấy từ túi xách ra chiếc hộp nhỏ, dẹp, cô đặt nó trước mặt anh. Tống Tử Kỳ lộ nét vui mừng y hệt trẻ con được kẹo, anh liền mở hộp quà, phía trong là một chiếc bao tay, thực chất là dành cho ngón tay cụt của anh.
Lặng thin, anh nhìn món quà mà không một chút phản ứng.
- Lúc đi siêu thị, em vô tình thấy nó, anh có thích không?
- E rằng là em đã dốc sức tìm kiếm rồi. Siêu thị có bán thứ này sao?
Chính vì nói dối nên Dịch Dao liền á khấu. Tống Tử Kỳ tiếp tục.
- Có bao nhiêu người có chín ngón tay để dùng cái này? em lừa được anh à?
- Vậy...anh không thích...sao?
Vội lắc đầu, anh đưa ánh mắt biết cười nhìn cô.
- Không có, anh rất thích.
Chiếc găng tay đen, nhỏ gọn giúp Tống Tử Kỳ trông như người lành lặng. Song, anh liền mang đồ ăn đã chuẩn bị đặt lên bàn, cùng cô dùng cơm tối.
....
Từng quả cầu xoay đầy màu sắc được treo đầy trên trần. Nơi đây âm thanh sập sình, chỉ những kẻ thích đu đưa mới có thể thích ứng. Quán rượu của Lý Tự Bách chính là biểu tượng nổi tiếng cho cuộc sống về đêm của người thành thị.
Từ hôm hay tin Tống Tử Kỳ xảy ra chuyện từ chỗ Thẩm Phù, Lý Tự Bách liền thấy thân mình bất an. Đã nhiều lần anh muốn gọi điện nhưng mỗi khi cơ hội thì luôn tìm cách tránh mặt Dịch Dao.
- Ông chủ Lý, anh mau ra đây nhảy đi.
Lý Tự Bách ngồi thẩn thờ trong quầy thanh toán, một mình một góc tối, mắt không thôi nhòm vào danh bạ. Có lẽ chưa bao giờ anh muốn nối máy đến Tống Tử Kỳ, nhưng bản thân lại không đủ dũng khí hơn bây giờ. Trong vài giây suy nghĩ, anh liền mạnh dạng ấn gọi.
- 'Làm sao?', đầu dây bên kia liền cất giọng.
- Cậu có khỏe không? Tử Kỳ có khỏe không?
Lý Tự Bách chính là đã gọi cho Dịch Dao.
- Ồn quá, tớ không nghe gì cả. Cậu đang ở quán rượu à?
- .....
....
Đến chín giờ tối, sau khi dùng bữa, cô liền tiếp tục làm việc trên giấy tờ rồi sau đó tham gia buổi họp face-time với tổ.
Ngồi tại chính phòng ngủ của mình, Dịch Dao bận bịu ghi chép trong khi nghe Dương Nhất Kiệt nói về chủ đề y khoa. Trong buổi hợp đó, còn có vài ba bác sĩ phụ trách cùng chuyên môn, nhưng trong số họ, duy chỉ có Dương Nhất Kiệt là có nhiều kinh nghiệm.
Phía bên kia màn hình, Dương Nhất Kiệt bỗng chuyển chủ đề.
- Bác sĩ Mộng, cô có đảm nhận vai trò đó được không?
- Tôi sẽ cố gắng hoàn thành!
- Phải rồi, vào tuần tới bệnh viện có chuyến đi thiện nguyện, các cô cậu có hứng thú không?
Mặc kệ đồng nghiệp bàn rán rôm rả về chuyện bác sĩ tình nguyện. Dịch Dao mãi chú tâm vào vỡ ghi chú rồi lục tìm sách y khoa trên kệ. Độ ấy, có một kẻ đã nhìn cô say đắm, ngay cả không thể nhìn trực tiếp, anh ta trông có vẻ rất mãn nguyện với điều ấy.
Đợi đến khi cô ngồi vào bàn, Dương Nhất Kiệt bỗng lên tiếng.
- Dịch Dao....
Anh thử gọi.
Cô đưa mắt nhìn vào màn hình, thắc mắc.
- Chuyến đi thiện nguyện rất thú vị, cả tổ đều đồng ý sẽ đi, hay là cô cùng đi cho vui.
Không mấy bận tâm, cô vờ chối từ.
Đến khi kết thúc cuộc hợp thì kim đồng hồ cũng đã điểm 12 giờ đêm. Hai mắt cô mờ cả đi, cổ thì mỏi đừ. Chính vì kiệt sức, Dao liền ngã lưng xuống giường bên cạnh, chưa đầy ba phút đã ngủ thiếp đi.
Phía bên ngoài, Tống Tử Kỳ mở hé cửa nhìn vào. Khi khẽ chân tiến đến gần, anh nhẹ nhàng lấy tấm chăn, đắp lên người cô, tỉ mỉ chỉnh phía mép, rồi thận trọng dọn dẹp bàn học, khẽ đóng laptop. Anh cầm cốc thủy tinh trên bàn đặt sang một bên nhưng lại vô tình phát ra tiếng động khiến cô choàng tỉnh giấc. Ngay lúc ấy, Tống Tử Kỳ nhìn về phía cô, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- .....
Đưa tay dụi mắt, cô mở điện thoại đặng xem giờ.
- Qua nửa đêm rồi anh còn chưa ngủ à?
- Không có mùi của em, anh ngủ không được.
Bộ dạng bất lực, cô vừa cười vừa nhìn anh. Rồi cô đẩy anh về phòng ngủ phía đối diện, vừa nằm xuống giường, anh đã quấn lấy cô, ôm chặt từ phía sau.
- Cẩn thận ngón tay của anh đấy.
- Không sao, đã lành hẳn rồi.
Dịch Dao dường như sắp chìm vào giấc ngủ, cô bỗng lặng thin.
- Em vừa nói chuyện với Dương Nhất Kiệt à?
Cô vờ đáp.
- Là hợp tổ...
- Sao anh toàn nghe anh ta nói chuyện với em?
- Em không biết....em buồn ngủ lắm rồi....
Tống Tử Kỳ cố tình xiết chặt tay, anh chính là không muốn cô ngủ yên giấc. Như anh dự đoán, Dịch Dao liền cựa quậy, cô xoay người về phía anh, dùng sức đẩy anh ra xa.
Tống Tử Kỳ bỗng thì thầm.
- Anh đói...
Hai mắt cô lim dim, mơ hồ đáp lời: 'Đói thì ăn...'.
Đắc ý, anh khẽ nhếch mép.
- Em đồng ý à?
Hai mắt nhắm chặt, cô vô tri gật đầu.
Tống Tử Kỳ liền nhanh chóng áp chặt môi cô. Anh dường như quên đi bàn tay đau của mình mà sung sức như lần đầu tiên. Dịch Dao liền phản ứng, cơn buồn ngủ bỗng bị nụ hôn sâu của anh đánh bật. Tròn mắt nhìn anh, cô gọi cả họ lẫn tên.
Tống Tử Kỳ liền thừa nước đục thả câu.
- Anh đã xin phép em rồi, em cũng đã đồng ý.
- Anh nói là anh đói mà! Đói thì vào nhà bếp nấu mỳ mà ăn, anh hôn em làm gì?
Cười ranh mãnh, Tống Tử Kỳ liền đáp.
- Ai nói anh muốn ăn mỳ, thứ anh muốn ăn chính là "em".
- Nè, Tống Tử Kỳ, em còn chưa chuẩn bị!
....
- Tống Tử Kỳ, đồ khốn khiếp, anh quên mình bị thương à?!
Vừa "hành động", anh vừa đáp.
- Anh bị thương ở tay, chứ đâu phải ở chỗ đó.
Suốt cả đêm, có lẽ cô phải khàng cả giọng vì đã gọi tên anh quá nhiều.