Ngày hôm sau Kỷ Uyển lấy hết dũng khí đến mở miệng nói với Diệp Thành Nhân, thỉnh cầu anh ta cho cô trở về làm trợ lý của Trương Bắc Trạch, nhưng Diệp Thành Nhân không đồng ý, mặc dù ông ta cùng với đoàn phim “Nghĩa hiệp giang sơn” đã xã giao vài lần, tình hình cũng dần ổn định, nhưng ông ta cảm thấy Kỷ Uyển không đủ lanh lợi, thà để An Hòa đi cũng không cho cô đi. Kỷ Uyển không bỏ cuộc, liên tiếp đến cầu xin anh ta mấy ngày anh ta mới miễn cưỡng đồng ý.
An Hòa ngược lại còn rất vui vẻ đổi với cô, lịch quay phim của Trương Bắc Trạch ngày càng dày đặc, quay từ sáng sớm đến tối mịt, cậu ta đi theo chịu quá nhiều mệt mỏi rồi. Hắn là kiểu người được chăng hay chớ, hoàn toàn không muốn chịu loại khổ cực này. Hắn không hiểu tại sao Kỷ Uyển lại từ bỏ công việc nhàn hạ cùng Thân Kinh đi luyện hát, tập nhảy mà lại chạy đến tiếp nhận công việc cực nhọc này.
Đáp án của Kỷ Uyển lại là: Cô ngã từ đâu thì đứng lên ở đó.
Kỷ Uyển lại lần nữa trở lại vị trí trợ lý của Trương Bắc Trạch, cùng anh đi đến đoàn phim. Cô đã hạ quyết tâm phải cố gắng làm một trợ lý tận tâm tận lực, giúp đỡ cho Trương Bắc Trạch.
Nhưng khoảng cách giữa sự quyết tâm và hiện thực lại là rất khó vượt qua được.
Vừa bắt đầu cô đã gặp phải một vấn đề cực kỳ khó khăn.
"Nào, hút một điếu đi." Chuyên viên trang điểm đang cùng cô đợi Trương Bắc Trạch thay đồ, đưa cho cô một vật hình trụ nhỏ dài.
Thuốc lá.
Đây là thứ mà trong cuộc đời mình cô mới chỉ nghe qua, đến sờ cô cũng không dám sờ.
"Tôi...." Kỷ Uyển trước tiên một tiếng cảm ơn, nhưng không biết làm thế nào để từ chối khéo.
"Đừng nói là cô không biết hút thuốc đấy nhé?" Chuyên viên trang điểm bật lửa đốt thuốc, hưởng thụ mà nhả ra một làn khói, biểu cảm có chút hiếm lạ.
Cũng khó trách cô ấy thấy kì lạ, bởi vì hầu hết mọi người trong đoàn phim đều hút thuốc, đối với những nhân viên có cuộc sống ngày đêm đảo lộn như họ thì thuốc lá chính là bạn đồng hành. Cho dù nhân viên nữ lúc bắt đầu cũng thường từ chối vì nhiều nguyên nhân nhưng không quá ba tháng bọn họ đều tự động hút thuốc.
Chuyên viên trang điểm biết Kỷ Uyển đã từng theo Trương Bắc Trạch quay một bộ phim thanh xuân, tự nhiên cho rằng cô cũng hút thuốc rồi.
Kỷ Uyển không dám nói sự thật, bây giờ cô mới hiểu ra lúc quay phim “Thích tiểu oan gia”, tại sao người trong đoàn phim sau khi đưa cho cô điếu thuốc rồi bị cô từ chối lại có nụ cười khó hiểu như vậy, e rằng bọn họ tưởng cô có chút khó hòa nhập, hoặc là đối xử cô như con nít, hoàn toàn không để cô vào mắt.
Như vậy làm sao có thể hòa nhập và làm bạn với mọi người được chứ?
Nhớ đến mục đích của mình, Kỷ Uyển thấy chết không sờn, mượn bật lửa đốt một điếu, học dáng vẻ của cô gái kia hút lấy một hơi, ngay lập tức bị sặc, khói xông thẳng lên phổi.
“Khụ khụ khụ!” Cô chật vật ho lên.
"Ha ha, thật sự không biết hút sao?" Chuyên viên trang điểm nhìn thấy cô quay vòng vòng cảm thấy cực kỳ đáng yêu, bước lên vỗ vỗ lưng cô, "Không vội, tôi dạy cô!"
Kỷ Uyển đành căng da đầu gật đầu.
"Này, như thế này…"
"Mọi người đang làm gì vậy?" Giọng nói nghi hoặc của Trương Bắc Trạch từ phía sau truyền đến. Hai người quay đầu lại, thấy anh đã thay đồ xong, quay về chuẩn bị đi trang điểm.
Chuyên viên trang điểm hít một hơi, chuẩn bị đi làm việc lại nghe thấy tiếng Trương Bắc Trạch nói: "Kỷ Uyển, sao cô lại bắt đầu học hút thuốc vậy hả?"
"Tôi……" Giống như đang làm chuyện xấu bị người lớn bắt được, Kỷ Uyển giấu điếu thuốc trong tay ra phía sau lưng.
Chuyên viên trang điểm buồn cười nhìn cô trợ lý như con cừu non, không ngờ Trương Bắc Trạch lại đột nhiên chuyển hướng về cô: "Chị Kitty, có phải chị xui Kỷ Uyển hút thuốc không?"
Nhìn thấy mặt anh nghiêm túc, chuyên viên trang điểm Kitty không biết phải nói gì.
"Kỷ Uyển vẫn còn là một đứa trẻ, chị không nên dạy hư cô ấy." Trương Bắc Trạch vô cùng nghiêm túc nói.
"Được, được, tôi biết rồi." Chuyên viên trang điểm giơ tay đầu hàng.
"Ai là con nít chứ?" Kỷ Uyển đỏ mặt. Anh làm như cô là đứa con nít không ý thức được hành vi của mình vậy.
"Cô, nói cô đó, ngứa da rồi, còn học đòi hút thuốc." Trương Bắc Trạch nghiêm mặt lấy đi điếu thuốc đang còn đỏ lửa phía sau lưng cô, cầm ba lô và y phục trong tay ném cho cô: "Cầm lấy!"
"Tôi không phải là con nít!" Kỷ Uyển nghiêm túc thanh minh.
Trương Bắc Trạch ậm ừ rồi đi thẳng đến phòng hóa trang.
Kỷ Uyển tức đến nỗi mặt đỏ hết lên.
Kitty cảm thấy cô đáng yêu vô cùng, còn dễ thương hơn so với những minh tinh mới debut ra vẻ dễ thương nữa, cô ấy không nhịn được đi lên phía trước, dùng ngón tay sơn màu đen chọc chọc khuôn mặt Kỷ Uyển: "Là chị không tốt, ngoan nha." Trong mắt cô ấy, Trương Bắc Trạch là một cậu nhóc to xác, nhưng trước mặt với Kỷ Uyển, anh cũng có chút phong thái của người anh trai, càng nghĩ đến cô càng…..
"Chị Kitty!" Kỷ Uyển càng thêm buồn bực. Lại xem cô như con nít rồi!
Lúc này Hướng Quan Vũ đã trang điểm xong xuôi, nghe thấy bên ngoài náo nhiệt không kiềm được cũng tò mò ra xem, thấy Trương Bắc Trạch đi vào bèn hỏi: "Bắc Trạch, sao mà bên ngoài náo nhiệt vậy?"
Trương Bắc Trạch trước tiên lịch sự chào hắn, sau đó mới ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: "Kỷ Uyển học hút thuốc, tôi nói cô ấy vài câu."
Hướng Quan Vũ sửng sốt, không nghĩ tới hóa ra là việc này, một lát sau mới nói: "Kỷ Uyển…. Là trợ lý nhỏ của cậu."
"Đúng, chính là cô ấy."
Hướng Quan Vũ cười lớn, thuận miệng nói: "Cô ấy cũng không phải là con nít, cậu can thiệp vào cô ấy có thể sẽ không vui đó, chi bằng kệ cô ấy đi."
Trương Bắc Trạch ngồi xuống, lắc đầu nói: "Cô ấy không phải vì bươn trải mà tiến vào giới giải trí này, không đến một năm sẽ rời đi, tôi không thể cô ấy rời đi với đủ thứ tật xấu như vậy."
Hướng Quan Vũ nhìn anh qua gương. Hắn biết cô trợ lý đó cũng chỉ là khách qua đường lại còn tận tâm tận lực như vậy làm gì chứ?
"Cậu đều biết cô ấy không làm lâu còn quan tâm cô ấy như vậy sao?" Chuyên viên trang điểm của Hướng Quan Vũ nhìn anh hỏi.
"Anh thích cô ấy à?" Trợ lý hóa trang cũng hùa theo.
Trương Bắc Trạch khoa trương kêu lên một tiếng: "Làm ơn đi, trên người cô ấy còn có mùi sữa đó!"
Mọi người cùng nhau cười vang.
Lúc này Kitty và Kỷ Uyển đi vào, tò mò hỏi: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Mọi người chỉ cười mà không nói.
Trợ lý hóa trang chạy đến ngửi mùi trên người Kỷ Uyển: "A, là thật đó."
Ngoài hai người không biết gì hết thì mọi người đều cười to.
"Thật cái gì?" Kỷ Uyển nâng tay áo lên ngửi, "Trên người tôi có mùi gì kì lạ sao?"
"Không có không có, thơm mà." Trợ lý hóa trang liền nói.
Mọi người trêu ghẹo một hồi rồi bắt đầu làm việc.
Kỷ Uyển không hiểu gì cả, biết Trương Bắc Trạch phải trang điểm khoảng một tiếng đồng hồ bèn thì thầm vào tai anh vài câu rồi đi ra.
"Cô bé sữa đi ra ngoài làm gì vậy?" Kitty cười hỏi.
Trương Bắc Trạch nghe thấy nickname mới của Kỷ Uyển liền cười vang lên, sau đó mới nói: "Cô ấy ra ngoài xem có ai cần giúp gì không?"
"Tuổi trẻ thật có sức sống." Kitty hâm mộ nói.
Kỷ Uyển tiếp tục đại kế kết giao bạn bè của mình, mặc dù vẫn là giúp đỡ nhưng cô từ không có mục tiêu trở thành có mục tiêu rồi. Chỉ là không biết vì sao cô cảm giác chỉ giúp đỡ và trò chuyện thôi mà thần kinh đã căng như dây đàn, luôn cảm thấy có chỗ không được tự nhiên.
Trương Bắc Trạch trang điểm xong đi ra nhìn thấy Kỷ Uyển vụng về mà bận rộn ở cách đó không xa, cong môi, sau đó lại chăm chú nghiền ngẫm nhân vật của mình.
Hôm nay cũng coi như thuận lợi, Kỷ Uyển nghe số lần đạo diễn hô NG cũng ít đi rất nhiều, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
9 giờ tối mới tan làm, Kỷ Uyển cùng Trương Bắc Trạch quay về nhà, Trương Bắc Trạch mặc dù có chút mệt mỏi nhưng vẫn cố lên tinh thần hỏi: "Kỷ Uyển Uyển, sao hôm nay cô lại muốn học hút thuốc?"
Kỷ Uyển chột dạ, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ muốn hòa hợp với mọi người….."
"Sao đột nhiên lại muốn hòa hợp với mọi người?" Lúc cô ở đoàn phim <Thích tiểu oan gia>, rảnh rỗi lại lấy một quyển sách ra đọc, rất yên tĩnh. Anh cho rằng cô không phải là kiểu người thích quan hệ rộng rãi.
"Tôi chỉ là muốn góp phần nhỏ giúp đỡ anh, anh Diệp nói có quan hệ tốt với bọn họ thì sau này làm việc gì cũng thuận lợi hơn một chút."
Chả trách hôm nay cô tích cực khác thường, gặp mọi cười thì cười tươi, chạy nhảy khắp nơi.
Trương Bắc Trạch buồn cười than nhẹ một tiếng, giơ tay ra xoa đầu cô, "Cô không cần miễn cưỡng bản thân đâu."
Kỷ Uyển lắc đầu, "Tôi đã là trợ lý thì nên làm tốt phần việc của trợ lý. Anh yên tâm đi, mặc dù tôi không giỏi nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho tốt." Cô nắm chặt bàn tay ra vẻ quyết tâm.
Nhìn cô ý chí ngời ngời, Trương Bắc Trạch cũng không đành lòng đả kích sự tích cực của cô, anh nhìn cô rồi mỉm cười, "Vậy nhờ cả vào cô nhé."
"Để đó tôi lo." Lời nói này của Kỷ Uyển tỏ rõ sự tự tin, nói chính xác là cho bản thân thêm dũng khí.
Trương Bắc Trạch nghiêng đầu, nhìn bộ dáng thấy chết không sờn của cô cảm thấy rất thú vị
Hai người im lặng trong chốc lát, Kỷ Uyển có hơi do dự mở lời: "Trương Bắc Trạch, mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi thấy công việc lớn nhất của trợ lý là giúp đỡ nghệ sĩ. Những việc khác tôi cũng không giúp đỡ được gì nhiều, nhưng tiếng anh và piano của tôi rất giỏi, nếu như anh không chê thì lúc rảnh rỗi không phải đến trường quay tôi sẽ dạy anh, được không?"
Trương Bắc Trạch ngẩn người, sau đó gật đầu: "Đương nhiên là được, tôi cầu còn không được đấy."
Kỷ Uyển sợ sẽ bị anh từ chối, nên khi thấy anh đồng ý thì rất vui vẻ: "Vậy thì tốt quá rồi", cô mang theo nụ cười xán lạn quay lại nhìn anh, "mặc dù tôi chưa từng làm cô giáo bao giờ nhưng tôi cho rằng thực ra tiếng anh là một loại ngôn ngữ, nói nhiều thì sẽ tốt thôi. Chi bằng sau này chúng ta dùng tiếng anh để giao tiếp nha?"
"Hả?" Trương Bắc Trạch đối với vốn tiếng anh ít ỏi của mình không mấy tự tin, "Chuyện này, level này hơi cao…."
“Excuse me?”
"Này này….." Không lẽ muốn bắt đầu từ bây giờ luôn sao?
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Kỷ Uyển chậm rãi dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt sáng lạn của anh, mỉm cười dùng tiếng anh nói: "Trương Bắc Trạch, tôi hy vọng có thể giúp được anh trong khoảng thời gian gặp gỡ ít ỏi của chúng ta."
Khẩu âm của Kỷ Uyển mang đặc phong vị Anh quốc, ưu nhã êm tai, lời nói của cô giống như đang ngâm thơ, để lại chút dư âm quanh quẩn trong xe.
Trương Bắc Trạch không biết có nghe hiểu không, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Kỷ Uyển nói xong chỉ cảm giác bầu không khí có chút kỳ quái, qua một lúc mới nghi ngờ bản thân có phải kích động quá rồi không, không nhịn được liền đỏ mặt cúi đầu xuống.
"Này, mặt cô đỏ hết rồi kìa, có phải lúc nãy cô tỏ tình với tôi không vậy?" Trương Bắc Trạch ngoài về phía cô nói, "Lúc nãy cô nói gì vậy?"
"Lại tưởng bở, tôi mà thèm tỏ tình với anh á." Kỷ Uyển xấu hổ mở radio.
Radio vang lên giai điệu du dương, Kỷ Uyển nghiêng tai lắng nghe, là một ca khúc tiếng anh mà cô rất thích <You raise me up>.
“When troubles come and my heart burdened be
Then, I am still and wait here in the silence,
Until you come and sit awhile with me.
You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas……”
Trương Bắc Trạch ngân nga theo giai điệu ca khúc, chậm rãi đánh nhịp.
Kỷ Uyển nhìn về phía anh, vừa khởi động xe, vừa cùng anh hát lên:
“I am strong when I am on your shoulders;
You raise me up to more than I can be……”