Tinh hạch Zombie level 3 có thể làm cho Vu Lam thực lực phi thăng nhanh chóng, dựa theo tốc độ phát triển của cô bây giờ nói không chừng có thể thuận lợi lên đến giai sáu.
Vu Lam nhận lấy viên tinh hạch nhìn một chút, tiếp lấy lại ghét bỏ đem tinh hạch ném trở về. Đối với sự việc giống như lần này Mặc Văn đã thấy không lạ gì, hắn thu hồi viên tinh hạch cười híp mắt ôm lấy Vu Lam nói, “Hôm nay không ăn ngày mai sẽ cho em ăn nha.”
Vu Lam ngao ô một tiếng.
Mặc Văn ôm lấy Vu Lam trở về thu dọn đồ đạc, chỗ ở của bọn họ bây giờ hoàn toàn không có cách nào cho người ở nửa, tối nay liền dứt khoát chuyển tới nhà mới thôi.
Mặc Văn bên này đã chuẩn bị rời đi, cách đó không xa Túy Vô Dạ cùng Tu Tề liếc nhau một cái.
Bọn họ cách vị trí Mặc Văn ba bốn con phố, cho nên nghe tiếng kêu rên sau cùng của Zombie level 3 cũng không có phát hiện Mặc Văn.
“Ngươi mới vừa nghe chưa, cái tiếng kêu của Zombie đó. ” Túy Vô Dạ sờ mũi mình một cái nói, “Cái kia thanh âm thê lương thật là làm cho người ta lông tơ đều nổi lên a.”
“Ngươi còn có thể bị sợ? ” Tu Tề trên dưới liếc Túy Vô Dạ một cái, cau mày trực tiếp hướng tới chỗ âm thanh mới vừa rồi Zombie gào thét đi đến.
Thấy vậy Túy Vô Dạ đuổi theo sát, sau đó vẻ mặt buồn khổ vừa chạy vừa lấy ra bánh bích quy ăn một miếng, mấy ngày này bôn ba làm cho tuấn dật như ánh mặt trời mặt của hắn có chút ảm đạm, “Ta ở trước tận thế tốt xấu gì cũng là con nhà giàu, đến bây giờ làm sao lại thành như vậy?”
“Có lẽ ngươi có thể tiếp tục nằm ở nhà chờ bị Zombie ăn. ” Tu Tề nhàn nhạt nói, dưới chân tốc độ không giảm.
“Lời này nói như thế nào? ” Túy Vô Dạ cười cởi mở, “Luôn luôn chỉ có ta ăn người khác, nơi nào đến phiên Zombie ăn ta?”
Tu Tề lười nói nhiều cùng Túy Vô Dạ, hắn trầm mặc lại, ánh mắt từ đầu đến cuối để ở chỗ mới vừa rồi Zombie gào thét.
Bởi vì liên quan tới bóng đêm hai người bọn họ dùng một chút thời gian mới tìm được chỗ mới vừa rồi Zombie level 3 gào thét, nhìn chằm chằm con Zombie chết không thể thảm hơn hai người bọn họ nhất thời có chút yên lặng.
“Con Zombie này tuyệt đối là Zombie level 3, không nghĩ tới lại có thể ở tam Khu nho nhỏ này nhìn thấy được. ” Túy Vô Dạ tính toán sờ cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm. Hắn và Tu Tề mất thời gian gần một tháng ở bên trong vùng đất tử vong đi loanh quanh, thật vất vả đi tới phía bắc tam Khu trong miệng Tứ Kha lại căn bản không phát hiện bóng người của Mặc Văn đâu, hắn thiếu chút nữa đều cho là Tứ Kha đang dỡn chơi bọn họ, “Mà ở địa phương này người có thể giết chết Zombie level 3… Hẳn là lão đại không sai đâu.”
Một bên Tu Tề nhặt trên đất một cái áo khoác bị thủng một cái lỗ to, chợt cười, “Đây là quần áo của lão đại.”
Tu Tề cười lên có một loại cảm giác âm lãnh, nhưng mà lúc này không thể nghi ngờ hắn thật sự là đang vui vẻ.
“Phía trên. ” hắn tra xét một vòng Zombie chung quanh, sau đó giương mắt nhìn cao ốc xung quanh, đưa mắt rơi vào vị trí xung quanh một cái lầu tầng hai mươi, “Nơi đó bị cố ý đả kích qua.”
Mượn ánh trăng yếu ớt quả thật có thể thấy được một khối thảm trạng kia, Túy Vô Dạ lè lưỡi liếm liếm khóe môi, có chút hưng phấn hạ mi nói, “Đi lên xem một chút?”
“Dĩ nhiên. ” Tu Tề nhìn qua tâm tình cũng rất tốt, mặc dù trên mặt hắn như cũ không có vẻ mặt đặc biệt gì, nhưng mà Túy Vô Dạ chính là cảm thấy hắn cùng bình thường có bất đồng.
Hai người đồng loạt đi vào hành lang tràn đầy hôi thối, Tu Tề như cũ không biểu tình gì yên lặng lên lầu, Túy Vô Dạ ngược lại sắc mặt khó coi bưng kín mũi chạy như điên.
Cái mùi vị bẩn thỉu này… Thật không phải người có thể chịu đựng được.
Hai người đồng loạt lên đến tầng 20 tìm được căn phòng mới vừa phát hiện bị công kích, nhưng mà trừ trên sàn bừa bãi ra, người nào đều không nhìn thấy.
Phòng khách cửa sổ hoàn toàn vỡ vụn, liền với vách tường đều nứt ra không ít, nhìn qua thấy giật mình.
“Xem bộ dáng là mới vừa rời đi.”
Tu Tề đi vào phòng ngủ còn có thể cảm giác được khí tức của Mặc Văn, hắn híp mắt hướng trăng tròn ngoài cửa sổ nhìn một cái, “Chúng ta tới chậm một bước.”
“Không phải đâu? ” Túy Vô Dạ kêu rên một tiếng, “Ý của ngươi là lão đại lại không biết chạy đi nơi đâu rồi hả?”
“Hắn chắc còn ở Tam khu. ” Tu Tề ngồi ở trên giường phòng ngủ, mấp máy môi mỏng, “Nếu như hắn còn mang theo một con Zombie như trong lời nói của Tứ Kha.”
“Vậy chúng ta bây giờ lại bắt đầu đi tìm người? ” Túy Vô Dạ buồn bực nằm ở trên giường phòng ngủ, âm thanh nhàn nhạt, “Ngươi nói làm sao lại khéo như vậy, ta thật hoài niệm thời gian nữ nhân vòng quanh ta a, cái tay kia mềm mại nho nhỏ…”
“Đừng có nằm mơ nửa. ” Tu Tề cau mày nói, “Ngươi quên thời điểm chúng ta lấy được tin tức sao?”
“Kia a, cái đó ta tuyệt đối không quên được. ” Túy Vô Dạ nghe lời này một cái động thân liền ngồi dậy, bĩu môi nói, “Thành thành thành, vội vàng tìm lão đại, ngược lại chúng ta mang thức ăn gì đó đều đủ rồi, nhưng mà không thể tắm, điểm này làm cho ta có chút khó chịu.”
Thấy Túy Vô Dạ còn mang theo bộ dáng công tử nhà giàu kia, Tu Tề đứng dậy, ngồi một phía bên kia giường, ôm lấy cánh tay của mình nhắm hai mắt lại, “Thời gian còn sớm, không cần quá gấp, nghỉ ngơi trước một đêm đi.”
“Nói sốt ruột cũng là ngươi, nói nghỉ ngơi cũng là ngươi. ” Túy Vô Dạ lườm một cái cũng nằm xuống, cặp lông mày đẹp mắt nhíu một cái hỏi, “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, tại sao Tam khu lại xuất hiện Zombie level 3.”
“Trời mới biết được. ” Tu Tề ánh mắt đều không trợn, “Lúc tới chỉ nghe nói vùng đất tử vong xuất hiện điều bất thường, nhưng mà nguyên nhân cụ thể thì ngươi cứ hỏi những con Zombie này đi.”
“Hỏi, Zombie lại không biết nói chuyện. ” biết Tu Tề cũng không biết tại sao, Túy Vô Dạ cũng chỉ là hỏi như vậy thôi.
Hắn bên mắt nhìn Tu Tề ngủ ở một bên, bỗng nhiên giảo hoạt cười nói, “Ai Tu Tề, chúng ta bây giờ không phải coi như là cùng giường chung gối sao, mang thai thì làm sao bây giờ?”
“… ” mang thai? Tu Tề trán giật giật, làm bộ muốn kéo xuống ống chông hắn quấn ở cánh tay trái.
“Ai ai ai đừng kích động, ta chỉ đùa một chút làm bầu không khí sống động một tí thôi. ” Túy Vô Dạ vội vàng nhận sai, làm bộ làm tịch ngáp một cái cũng nhắm hai mắt lại.
“… ” nhưng mà Tu Tề lúc này chỉ hận không thể bóp chết cái người điên này.
__________
Mặc Văn đi đường suốt đêm, hắn cho dù ôm lấy Vu Lam lại đeo túi đeo lưng chứa đầy vật liệu nhưng tốc độ cũng không có chút nào giảm bớt, ở trước hừng đông thì đến nhà mới.
Vẫn là đem Vu Lam thả ở trên ghế sa lon, Mặc Văn từ trên xuống dưới liền bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Vu Lam đầu tiên là quan sát một chút chỗ ở mới, sau đó trợn mắt to nhìn Mặc Văn làm công việc, mình cũng nhảy xuống muốn giúp một tay.
Dĩ nhiên, hổ trợ của cô chính là để cho Mặc Văn cõng lấy cô sau lưng tiếp tục làm việc.
Chờ căn phòng được thu thập xong cũng đã sáng rồi, Mặc Văn một đêm không ngủ cũng không có cảm giác mệt mỏi gì, lấy ra viên tinh hạch cấp ba ngày hôm qua lấy được đưa cho Vu Lam.
Vu Lam nhìn chằm chằm viên tinh hạch cấp ba kia, xong lại ném trả cho Mặc Văn.
“Làm sao vẫn không chịu ăn? ” Mặc Văn cau mày, hắn lần nữa đem viên tinh hạch thả ở trong tay Vu Lam, biểu tình kia giống như là đang nhìn một tiểu hài tử kén ăn, “Ngoan ngoãn, không được kén ăn.”
Lần này Vu Lam nắm chặt viên tinh hạch, sau đó thời điểm Mặc Văn cho là cô sẽ ăn, cô lại đưa tay ra kéo cổ áo của hắn, đem viên tinh hạch ý vị nhét vào trong miệng hắn.
Mặc Văn sững sờ, đưa tay nhận lấy viên tinh hạch cấp ba, ánh mắt có chút phức tạp nhìn chằm chằm Vu Lam.