Khương Lỵ Lỵ luôn cảm thấy mình là kiểu người trắc trở trong tình yêu.
Hồi cấp ba, cô phải lòng ban cán sự môn thể dục của lớp bên cạnh, theo đuổi cậu ấy trong ba tháng, giúp đưa cơm đưa nước và chép bài tập. Cuối cùng khi cô nghĩ rằng họ có thể tiến xa hơn, còn chưa kịp nghĩ phải tỏ tình thế nào, thì hôm sau, cô nhìn thấy cậu ấy nắm tay ban cán sự văn nghệ của lớp cô đi dạo ở sân trường. Bức thư tình cô viết suốt đêm ướt đẫm mồ hôi, bị vò nát trong tay rồi cuối cùng nằm trong thùng rác ở sân sau trường học.
Còn về phân loại rác, thay vì ném vào khu dành cho rác khô, Khương Lỵ Lỵ lại ném bức thư tình vào thùng rác dành cho rác thải có hại.
Tình yêu giống như chất độc, làm hại người lại hại mình.
Khi biết tin bạn thân Vãn Chu yêu thầm, cô càng nhận ra đàn ông trong chuyện này quả là không ra gì.
Bốn năm đại học, Khương Lỵ Lỵ không hề yêu đương, cô cởi mở với mọi sự mập mờ nhưng tình yêu thì cô chỉ dừng lại ở đó.
Đường tình gập ghềnh nhưng đá văng hết đá tảng trên đường thì chẳng phải sẽ bằng phẳng hơn ư?
Vì vậy, Khương Lỵ Lỵ, người dường như được mệnh danh là “bắt cá nhiều tay”, trên thực tế, kể từ khi sinh ra, sự hiểu biết về tình yêu sâu đậm phải dựa vào lời kể của Vãn Chu thì cô mới có thể cảm nhận được.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô không có hoài bão, không muốn đi làm, gia đình thấy cô cả ngày không có việc gì làm và tiêu tiền khắp nơi cũng không tốt nên nghĩ đến việc cho cô một khoản tiền để cô mở cửa hàng riêng, lãi hay lỗ không quan trọng, quan trọng là có việc gì đó để làm.
Cô nên mở cái gì đây? Trong lòng Khương Lỵ Lỵ vẫn đang băn khoăn, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt lông con mèo Ragdoll của mình.
Ờm, hay mở một cửa hàng thú cưng đi, rất tốt, mình cũng thấy hứng thú.
Chọn cửa hàng ở đâu cũng là vấn đề, nhưng Khương Lỵ Lỵ không vội đưa ra quyết định mà xem kỹ rồi tính tiếp.
Rồi một ngày nọ, trong một lần tìm cửa hàng, cô phát hiện một nhà hàng Nhật mới trên Điểm Bình (một trang web). Các đánh giá cực kỳ tích cực, điều quan trọng nhất là tất cả các nhận xét đều nói rằng anh chủ rất đẹp trai và dịu dàng, rằng anh trông cực kỳ gợi cảm khi làm sushi.
Thật không nhỉ? Mình không tin.
Khương Lỵ Lỵ kéo Vãn Chu đến quán ăn đó.
Chủ quán thực sự rất đẹp trai, ngay cả người có tính cách “lão tăng nhập định” như Vãn Chu cũng không khỏi nhìn anh nhiều hơn vài lần.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Khương Lỵ Lỵ liếm khóe miệng, sushi quả thật rất ngon, rượu sake cũng không tồi, nhưng chủ quán cũng chỉ tạm được thôi. Cô đã gặp nhiều loại hình rồi, nên không cảm thấy anh đẹp trai đến thế, quá lắm chỉ là hiếm có trên đời.
Cô thản nhiên nhìn quanh cửa hàng.
Hả? Cho thuê cửa hàng à?
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, làm hàng xóm với một anh chủ đẹp trai có vẻ cũng không tệ lắm.
Khương Lỵ Lỵ lập tức hành động, nhanh chóng liên lạc với số điện thoại trên giấy.
Một tháng sau, cửa hàng thú cưng của Khương Lỵ Lỵ khai trương.
Vào ngày khai trương, tất cả các hàng quán lân cận đều đến ủng hộ, cả anh chủ quán đẹp trai cũng đến tham dự.
Trong một tháng cải tạo, Khương Lỵ Lỵ rất tận tâm với cửa hàng của mình và ngày nào cũng đến đây. Bố mẹ cô đều thấy cảm động, nghĩ rằng cuối cùng con gái họ cũng đã trưởng thành.
Giám sát mệt mỏi rồi đói bụng, cô sẽ sang nhà hàng Nhật bên cạnh để nghỉ ngơi. Đôi khi cô gọi đồ ăn, đôi khi chỉ ngồi nghỉ ngơi. Khương Lỵ Lỵ chưa bao giờ chủ động tiếp cận anh, nhưng vì lý do nào đó cô cảm thấy anh khác với tất cả những người đàn ông cô từng qua lại trước đây.
Anh chủ quán đẹp trai thực sự rất hiền lành, khi cô bước vào còn mỉm cười với cô, bảo cô muốn ngồi đâu thì ngồi.
Hôm khai trương, anh chủ quán vào ngồi một lúc, nựng mèo con, thấy Khương Lỵ Lỵ bận rộn nên anh không lên bắt chuyện với cô mà đặt thứ gì đó ở quầy lễ tân rồi rời đi.
Năm giờ chiều, cuối cùng cũng làm xong mọi việc, Khương Lỵ Lỵ cảm thấy mệt đến sắp tê liệt, chưa bao giờ nghĩ một mình mở cửa hàng lại mệt đến thế. Cô luôn nghĩ làm chủ rất thoải mái, chỉ cần động ngón tay là có thể thu tiền rồi.
Cô định tối nay về sẽ ôm bố mẹ thật chặt, bố mẹ đã quá vất vả rồi.
Quay lại quầy thu ngân, dự định kiểm kê lại số tiền lời kiếm được trong ngày, cô chợt nhìn thấy một con mèo bằng nỉ len nhỏ xíu đang ngồi trên quầy lễ tân.
Cô biết gần đây loại mèo này khá phổ biến trên mạng, một số blogger về thú cưng sẽ thu gom lông rơi rụng từ thú cưng của mình, sau đó dùng kim xâu những sợi lông đó lại và làm chúng thành hình một con mèo con.
Vả lại, con mèo bông này trông rất giống con mèo Ragdoll mà cô đang nuôi.
Ai tặng nó cho cô vậy? Sáng nay cô chưa thấy nó.
Đúng lúc đó, Khương Lỵ Lỵ nhìn thấy một tờ giấy dính màu vàng trên lưng con mèo.
Vài từ đơn giản được viết bằng nét chữ mạnh mẽ.
“Chúc khai trương suôn sẻ, mọi điều thuận lợi.”
Người viết: Khổng Ngọc Thành.
Chữ như người, người cũng như tên.
Khương Lỵ Lỵ sớm đã hỏi các hàng quán xung quanh để tìm hiểu các loại tin tức về quán ăn Nhật kia.
Anh chủ tên là Khổng Ngọc Thành, chị gái bán hoa bên kia đường cho biết anh còn từng đi du học Nhật, sau đó dường như chia tay với bạn gái mới quay về, có lẽ đã phải chịu rất nhiều tổn thương tinh thần, thậm chí tên cửa hàng còn được đặt theo tên bạn gái cũ của anh.
Khương Lỵ Lỵ trố mắt hỏi chị gái bán hoa thế mà chị cũng biết, mà còn biết nhiều như vậy.
Chị gái vừa cắt cành hoa hồng, vừa cười khúc khích: Chuyện này có gì đâu, cứ đồn thổi thì ai cũng sẽ biết mà.
Vì vậy, dù Khương Lỵ Lỵ đã đến nhà hàng Nhật nhiều lần nhưng không làm gì cả. Khi biết chuyện về anh chủ quán đẹp trai, cô lại nghĩ về câu chuyện đau lòng của bạn thân, bèn cảm thấy mình không nên đụng vào tảng đá cứng này.
Kẻo theo đuổi người ta cả buổi rồi người ta nói với cô một câu: Xin lỗi, anh vẫn không thể quên được bạn gái cũ.
Vậy cô sẽ không nhận được bất kỳ chỗ tốt nào.
Một trong những ưu điểm mạnh nhất của Khương Lỵ Lỵ là biết khó mà lui.
Vì vậy, cô đặt con mèo con Khổng Ngọc Thành đã tặng trong tủ kính cửa sổ của cửa hàng, cùng với một chú chó con bằng sứ mà Vãn Chu đã tặng cô làm quà khai trương.
Bước ngoặt của sự việc là một tháng sau đó.